Chương 334: Nói chuyện bí mật
Cát Tường Dạ
07/01/2022
Niệm Niệm, xin lỗi, anh không cố ý muốn điều tra đồ của em nhưng vì có liên quan đến tương lại của chúng ta..
Anh ta nói thầm trong lòng, mở lịch sử cuộc gọi di động của cô ra, trong những cuộc gọi gần nhất có anh ta và người họ Sầm kia.. Hơn nữa, sáng nay, họ còn liên lạc, có nghĩa là, buổi sáng Đồng Nhất Niệm rõ ràng là uống trà cùng người họ Sầm kia nhưng cô lại lừa anh ta là đi mua sắm với bạn bè.
Cuộc nói chuyện của anh ta và Đồng Nhất Niệm tối qua lại hiện lên trong đầu, chú Sầm là bạn bè sống chết cùng với ba cô, tình cảm giữa họ dù có lấy cả núi vàng cũng không đổi được.. Còn có Kiệt Tây vì cô có thể bất chấp tất cả.
Kiệt Tây đối xử với cô thế nào thì trong lòng anh ta là rõ nhất.
Anh ta tiếp tục lục trong túi cô, một bức thư gửi từ Pháp đang nằm trong túi cô, tên người gửi thư là Jercy.
Jercy là Kiệt Tây sao?
Anh ta rất muốn xem nội dung của bức thư này nhưng Đồng Nhất Niệm đã trở lại, anh ta nhẹ nhàng đặt túi về chỗ cũ, hai người như không có chuyện gì tiếp tục xem hết phim, nhưng tâm trạng xem phim lần này khác hoàn toàn với lần đầu tiên, ít nhất thì Hạ Tử Tường không biết phim đang diễn nội dung gì, trong lòng chỉ nhớ về bức thư kia.
Có lẽ trong bức thư này không có gì cả, có lẽ chỉ là anh ta đa nghi mà thôi, nhưng có những chuyện một khi đã có một cái bóng ám ảnh thì dù có thế nào cũng không thể gạt đi được.
Trên đường về nhà, Đồng Nhất Niệm cười tươi thảo luận với anh ta về các tình tiết trong phim, anh ta có chút ngơ ngác, kiếm cớ qua loa.
"Anh có tâm sự sao?" Đồng Nhất Niệm hỏi.
Anh ta liền dừng xe lại, nhìn cô chằm chằm.
"Làm sao? Trên mặt tôi có vết gì sao?" Cô sờ mặt cười.
"Không phải.. Anh chỉ đang nghĩ, thường xuyên đi với anh liệu có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của em?" Anh ta nói với vẻ không lo lắng nhiều.
"Hả? Ý của anh là gì?"
"Chính là.. Anh là một kẻ chơi bời, mọi người đều cảm thấy em không hợp ở cùng với kẻ chăng hoa chơi bời như anh nhỉ? Không biết Kiệt Tây mà biết được thì liệu có chạy từ Pháp về không nữa."
Cô cười không khép được miệng: "Anh biết thế là được, có sợ không?"
Anh ta gật đầu: "Sợ.."
Anh ta thật sự rất sợ.
Mỗi một ngày trôi qua đều không giống như là thật, tuy Đồng Nhất Niệm ở gần anh ta như vậy nhưng anh ta vẫn cảm thấy có thế nào cũng không bắt được cô, cô giống như đang trôi giữa mây trời vậy.
Lẽ nào anh trai nói đúng, anh ta yêu cô vốn là sai lầm sao? Thậm chí còn là một sai lầm có tính huỷ diệt.
Nhưng anh ta đã yêu rồi, biết làm sao đây?
Nếu như có thể, anh ta bằng lòng mang theo cô đi đến một nơi không ai quen biết bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không có ân oán, không có trắng đen, chỉ có anh ta và cô.
Nhưng có thể sao? Cô sẽ bằng lòng sao?
Màn đêm trước mặt ngày càng đặc, ngày càng âm trầm.
Trong khi anh ta đưa Đồng Nhất Niệm về nhà rồi quay về thì Hạ Tử Du cũng đang chờ anh ta, ngón tay kẹp điếu xì gà, giữa hàng lông mày hơi vặn lại, thấy anh ta về thì ánh mắt dõi theo anh ta chằm chằm.
"Chúc anh ngủ ngon." Anh ta vội vã đi qua, muốn thoát khỏi đống câu hỏi của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du sao có thể dễ dàng buông tha cho anh ta được: "Theo anh vào thư phòng."
Anh ta hơi sững người, biết là không trốn được nữa chỉ đành đi theo.
Thư phòng luôn là nơi nói chuyện bí mật của họ, chủ đề cũng luôn là những vấn đề thuộc về đàn ông, có những chuyện vĩnh viễn không muốn cho phụ nữ trong nhà biết.
Rất lâu sau khi hai người vào thư phòng, Hạ Tử Du cũng không mở miệng, chỉ cau mày đang nghĩ gì đó, cuối cùng Hạ Tử Tường không chịu được nữa: "Anh không có chuyện gì thì em đi đây."
"Chờ đã!" Dụi điếu xì gà trong tay đi: "Tối nay lại cùng ra ngoài cùng Đồng Nhất Niệm sao?"
"Dạ." Anh ta không định phủ nhận.
"Một người phụ nữ thôi mà, còn là một phụ nữ đã li hôn, em thật sự không buông tay được sao?" Hạ Tử Du hơi tức giận.
"Vậy anh buông tay chị và Nựu Nựu được sao?" Chị là cách Hạ Tử Tường gọi chị dâu, Nựu Nựu là con gái của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du bị giọng điệu bình tĩnh của Hạ Tử Tường chặn lại, nghẹn họng không nói được gì.
"Anh đã hứa với em là xử được Lục Hướng Bắc thì sẽ không ngăn cản em ở cùng với Đồng Nhất Niệm nữa! Trong chuyến đi Philippines em đã hoàn thành nhiệm vụ của anh rồi, Lục Hướng Bắc đã bị tuyên án chờ tử hình, dù có ra được thì cũng là chuyện mười lăm hai mươi năm sau rồi, cục trưởng mới cũng đã nhận chức rồi, anh định nuốt lời sao?" Hạ Tử Tường ép hỏi anh trai.
Hạ Tử Du vẫn trầm tính: "Tử Tường, từ nhỏ đến lớn em muốn làm gì anh đã bao giờ ngăn cản chưa? Chỉ có việc này có liên quan đến tồn vong của em đấy. Thân phận Đồng Nhất Niệm quá đặc biệt, quá nhạy cảm rồi!"
"Vậy thì anh cũng không thể nuốt lời!" Nội tâm của Hạ Tử Tường đang đánh nhau, anh ta không phải không biết thân phận của Đồng Nhất Niệm rất đặc biệt
"Hơn nữa cô ấy đã không còn quan hệ gì với Lục Hướng Bắc nữa rồi, cô ấy cũng không mang con về, em.. em và cô ấy hợp tác vườn trái cây, muốn chuyển trọng điểm cuộc sống của cô ấy sang Philippines, sau đó nghĩ cách khuyên cố ấy di dân, em và cô ấy cùng đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa, được không?"
Hạ Tử Du chỉ cười lạnh: "Vườn trái cây sao? Trong kế hoạch của em vốn chỉ có đi du ngoạn Philippines cùng Đồng Nhất Niệm sao, hợp tác vườn trái cây sao? Em có từng thương lượng với anh sao? Em có biết hậu quả của việc hợp tác không?"
Hạ Tử Tường biết sớm muộn thì cũng phải đối mặt với mưa bão của anh trai, nên vẫn bình tĩnh giải thích: "Anh, em thật sự định di dân sang Philippines cùng cô ấy, sau đó hai người chúng em sẽ chăm chỉ kinh doanh vườn trái cây, anh trai, em mệt rồi, nửa đời còn lại, em muốn không còn phong ba gì nữa."
Ẩn cư sao? Làm nông dân trồng trái cây sao? Hạ Tử Du gật đầu liên tục, mặt cười khổ: "Dự định tốt đẹp như vậy anh cũng muốn chứ, mong là mưa vùng nhiệt đới của Philippines liệu có thể gột sạch cho em!"
Như vậy là anh trai đã đồng ý sao?
Hạ Tử Tường có chút không chắc chắn, bây giờ anh ta có thể đi rồi sao? Nhìn anh trai có vẻ suy sụp, anh ta lại không nhẫn tâm.
Lại nghe anh trai anh ta than thở: "Tử Tường, em vẫn tốt hơn.. Muốn thoát thân là thoát thân, muốn đi là đi."
"Anh, thật ra anh cũng có thể mà." Hạ Tử Tường đau lòng dáng vẻ này của anh trai, làm con trai cả luôn phải gánh vác nhiều hơn người khác, anh ta thỉnh thoảng còn có thể bướng bỉnh một chút nhưng anh trai còn không có cơ hội để bướng bỉnh.
Hạ Tử Du cười khổ, ánh mắt nhìn về người anh ta: "Tử Tường, lần này anh thật sự hi vọng là em có thể thoát ra được, nhưng là anh trai em anh không thể không nhắc nhở, sự việc có khi không đơn giản như em nghĩ đâu, Đồng Nhất Niệm thật sự không biết gì về chân tướng thật sự sao? Cô ta ở cùng em là thật sao? Và còn người họ Sầm kia nữa.. Họ Sầm và họ Đồng có mỗi quan hệ không bình thường đâu."
Hạ Tử Tường cũng cười khổ, đây cũng là vẫn đề đã đeo bám anh ta nhiều ngày nay, trên thế giới này, không có ai là kẻ ngốc cả, người đi trên con đường này như họ càng cần phải luôn chuẩn bị một ý thức, chính là bất cứ ai bên cạnh mình cũng phải nghĩ thành kẻ địch hoặc là người thông minh.
"Có hai việc anh cần nhắc nhở em, Đồng Nhất Niệm chưa bao giờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Sầm, sau khi cha cô ta qua đời, đừng nói đến Sầm Kiệt Tây, mà cả Sầm Tứ cũng cô ta vẫn luôn gọi là chú, lễ tết vẫn tặng quà như thường. Chuyện thứ hai chính là Đồng Nhất Niệm trước đây từng thuê một két bảo hiểm ở ngân hàng, anh cũng không hiểu nhà họ Đồng của cô ta đã không còn gì nữa rồi thì còn có thứ gì đáng giá phải cất giữ đến mức như vậy chứ?" Hạ Tử Du cau mày luôn trong tình trạng có điều suy nghĩ.
Vẻ mặt này truyền cho Hạ Tử Tường, lông mày anh ta cũng cau lại, nhớ lại lần đó tình cờ gặp Đồng Nhất Niệm ở ngân hàng, lần đó là cô đi thuê két bảo hiểm sao?
"Chắc không phải là thứ gì có liên quan đến chúng ta đâu? Nếu như phải thì hai chúng ta đã không còn ngồi đây rồi." Hạ Tử Tường phán đoán, nhiều hơn nữa là tự an ủi bản thân.
Ánh mắt sắc sảo của Hạ Tử Du quét lên người anh ta, rõ ràng là đang khinh thường anh ta mờ mắt vì tình yêu: "Trên thế giới này, mọi thứ đều có khả năng, còn có Sầm Tứ, từ việc gần đây ông ta nhiều lần tiếp xúc với Đồng Nhất Niệm, anh ngày càng nghi ngờ lập trường của ông ta, rút cuộc ông ta ở phe nào đây?"
"Ông ta còn có thể ở bên nào chứ? Chẳng phải trên cùng một thuyền với chúng ta sao? Nếu như ông ta muốn xuống thuyền thì chẳng phải là sẽ cùng bị chết đuối cùng chúng ta sao?" Hạ Tử Tường mồm thì nói vậy nhưng trong lòng lại rất không chắn chắn, giống như đánh trên mặt trống, vang lên tiếng tùng tùng, tiếng vang vọng lại làm người ta thấy sợ hãi.
Hừ, Hạ Tử Du cười: "Tử Tường, em bắt đầu mắc phải đại kị trong ngành này của chúng ta rồi đấy, tự cho mình là đúng, lừa mình lừa người. Thật ra trong lòng em cũng có nghi ngờ đúng không?"
Hạ Tử Tường ngậm miệng, chưa bao giờ dám nghi ngờ năng lực quan sát của anh trai, quả nhiên chỉ một ánh mắt đã có thể nhìn thấu anh ta rồi.
Hạ Tử Du lại than thở: "Tử Tường, nếu như lòng người dễ đoán thì tốt rồi, anh có thể vừa nhìn đã rõ em đang nghĩ gì nhưng lại không thể nhìn thấu được người khác, còn em thì sao? Có thể nhìn thấu được ai không?"
Anh trai chỉ là Đồng Nhất Niệm sao?
Lòng anh ta bị chạm đến chỗ đau: "Nhưng anh à.. Em không hối hận."
"Em đúng là tên ngốc." Hạ Tử Du vừa mắng đồng thời trong mắt lại đau lòng sâu sắc.
"Thế nên em mới muốn đi xa tận Philippines, không muốn sự việc lại phát triển thêm nữa."
Thật sự là không thể nhìn thấu Đồng Nhất Niệm, nếu như có thể mang cô rời đi, nếu như cô không mạnh mẽ muốn ở lại thì có thể chứng minh cô đơn thuần không?
"Tử Tường, nếu như em thật sự yêu cô ta thì chỉ có một cách có thể ở bên cô ta." Hạ Tử Du bình tĩnh châm thêm một điếu thuốc.
"Cái gì ạ?" Hạ Tử Tường vội hỏi.
"Biến cô ta thành người của chúng ta." Hạ Tử Du chầm chậm nhả từng vòng khói.
Sắc mặt Hạ Tử Tường biến sắc, đứng dậy rời đi: "Không, không được!"
Anh ta đi đến cửa thì Hạ Tử Du ở phía sau lại nhàn nhã nói: "Em suy nghĩ chút đi."
"Không cần!" Hạ Tử Tường đáp lại: "Còn có, anh à, giới hạn của em chính là Niệm Niệm không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, vì thế đừng có âm mưu gì với Niệm Niệm!"
Anh ta nói thầm trong lòng, mở lịch sử cuộc gọi di động của cô ra, trong những cuộc gọi gần nhất có anh ta và người họ Sầm kia.. Hơn nữa, sáng nay, họ còn liên lạc, có nghĩa là, buổi sáng Đồng Nhất Niệm rõ ràng là uống trà cùng người họ Sầm kia nhưng cô lại lừa anh ta là đi mua sắm với bạn bè.
Cuộc nói chuyện của anh ta và Đồng Nhất Niệm tối qua lại hiện lên trong đầu, chú Sầm là bạn bè sống chết cùng với ba cô, tình cảm giữa họ dù có lấy cả núi vàng cũng không đổi được.. Còn có Kiệt Tây vì cô có thể bất chấp tất cả.
Kiệt Tây đối xử với cô thế nào thì trong lòng anh ta là rõ nhất.
Anh ta tiếp tục lục trong túi cô, một bức thư gửi từ Pháp đang nằm trong túi cô, tên người gửi thư là Jercy.
Jercy là Kiệt Tây sao?
Anh ta rất muốn xem nội dung của bức thư này nhưng Đồng Nhất Niệm đã trở lại, anh ta nhẹ nhàng đặt túi về chỗ cũ, hai người như không có chuyện gì tiếp tục xem hết phim, nhưng tâm trạng xem phim lần này khác hoàn toàn với lần đầu tiên, ít nhất thì Hạ Tử Tường không biết phim đang diễn nội dung gì, trong lòng chỉ nhớ về bức thư kia.
Có lẽ trong bức thư này không có gì cả, có lẽ chỉ là anh ta đa nghi mà thôi, nhưng có những chuyện một khi đã có một cái bóng ám ảnh thì dù có thế nào cũng không thể gạt đi được.
Trên đường về nhà, Đồng Nhất Niệm cười tươi thảo luận với anh ta về các tình tiết trong phim, anh ta có chút ngơ ngác, kiếm cớ qua loa.
"Anh có tâm sự sao?" Đồng Nhất Niệm hỏi.
Anh ta liền dừng xe lại, nhìn cô chằm chằm.
"Làm sao? Trên mặt tôi có vết gì sao?" Cô sờ mặt cười.
"Không phải.. Anh chỉ đang nghĩ, thường xuyên đi với anh liệu có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của em?" Anh ta nói với vẻ không lo lắng nhiều.
"Hả? Ý của anh là gì?"
"Chính là.. Anh là một kẻ chơi bời, mọi người đều cảm thấy em không hợp ở cùng với kẻ chăng hoa chơi bời như anh nhỉ? Không biết Kiệt Tây mà biết được thì liệu có chạy từ Pháp về không nữa."
Cô cười không khép được miệng: "Anh biết thế là được, có sợ không?"
Anh ta gật đầu: "Sợ.."
Anh ta thật sự rất sợ.
Mỗi một ngày trôi qua đều không giống như là thật, tuy Đồng Nhất Niệm ở gần anh ta như vậy nhưng anh ta vẫn cảm thấy có thế nào cũng không bắt được cô, cô giống như đang trôi giữa mây trời vậy.
Lẽ nào anh trai nói đúng, anh ta yêu cô vốn là sai lầm sao? Thậm chí còn là một sai lầm có tính huỷ diệt.
Nhưng anh ta đã yêu rồi, biết làm sao đây?
Nếu như có thể, anh ta bằng lòng mang theo cô đi đến một nơi không ai quen biết bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không có ân oán, không có trắng đen, chỉ có anh ta và cô.
Nhưng có thể sao? Cô sẽ bằng lòng sao?
Màn đêm trước mặt ngày càng đặc, ngày càng âm trầm.
Trong khi anh ta đưa Đồng Nhất Niệm về nhà rồi quay về thì Hạ Tử Du cũng đang chờ anh ta, ngón tay kẹp điếu xì gà, giữa hàng lông mày hơi vặn lại, thấy anh ta về thì ánh mắt dõi theo anh ta chằm chằm.
"Chúc anh ngủ ngon." Anh ta vội vã đi qua, muốn thoát khỏi đống câu hỏi của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du sao có thể dễ dàng buông tha cho anh ta được: "Theo anh vào thư phòng."
Anh ta hơi sững người, biết là không trốn được nữa chỉ đành đi theo.
Thư phòng luôn là nơi nói chuyện bí mật của họ, chủ đề cũng luôn là những vấn đề thuộc về đàn ông, có những chuyện vĩnh viễn không muốn cho phụ nữ trong nhà biết.
Rất lâu sau khi hai người vào thư phòng, Hạ Tử Du cũng không mở miệng, chỉ cau mày đang nghĩ gì đó, cuối cùng Hạ Tử Tường không chịu được nữa: "Anh không có chuyện gì thì em đi đây."
"Chờ đã!" Dụi điếu xì gà trong tay đi: "Tối nay lại cùng ra ngoài cùng Đồng Nhất Niệm sao?"
"Dạ." Anh ta không định phủ nhận.
"Một người phụ nữ thôi mà, còn là một phụ nữ đã li hôn, em thật sự không buông tay được sao?" Hạ Tử Du hơi tức giận.
"Vậy anh buông tay chị và Nựu Nựu được sao?" Chị là cách Hạ Tử Tường gọi chị dâu, Nựu Nựu là con gái của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du bị giọng điệu bình tĩnh của Hạ Tử Tường chặn lại, nghẹn họng không nói được gì.
"Anh đã hứa với em là xử được Lục Hướng Bắc thì sẽ không ngăn cản em ở cùng với Đồng Nhất Niệm nữa! Trong chuyến đi Philippines em đã hoàn thành nhiệm vụ của anh rồi, Lục Hướng Bắc đã bị tuyên án chờ tử hình, dù có ra được thì cũng là chuyện mười lăm hai mươi năm sau rồi, cục trưởng mới cũng đã nhận chức rồi, anh định nuốt lời sao?" Hạ Tử Tường ép hỏi anh trai.
Hạ Tử Du vẫn trầm tính: "Tử Tường, từ nhỏ đến lớn em muốn làm gì anh đã bao giờ ngăn cản chưa? Chỉ có việc này có liên quan đến tồn vong của em đấy. Thân phận Đồng Nhất Niệm quá đặc biệt, quá nhạy cảm rồi!"
"Vậy thì anh cũng không thể nuốt lời!" Nội tâm của Hạ Tử Tường đang đánh nhau, anh ta không phải không biết thân phận của Đồng Nhất Niệm rất đặc biệt
"Hơn nữa cô ấy đã không còn quan hệ gì với Lục Hướng Bắc nữa rồi, cô ấy cũng không mang con về, em.. em và cô ấy hợp tác vườn trái cây, muốn chuyển trọng điểm cuộc sống của cô ấy sang Philippines, sau đó nghĩ cách khuyên cố ấy di dân, em và cô ấy cùng đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa, được không?"
Hạ Tử Du chỉ cười lạnh: "Vườn trái cây sao? Trong kế hoạch của em vốn chỉ có đi du ngoạn Philippines cùng Đồng Nhất Niệm sao, hợp tác vườn trái cây sao? Em có từng thương lượng với anh sao? Em có biết hậu quả của việc hợp tác không?"
Hạ Tử Tường biết sớm muộn thì cũng phải đối mặt với mưa bão của anh trai, nên vẫn bình tĩnh giải thích: "Anh, em thật sự định di dân sang Philippines cùng cô ấy, sau đó hai người chúng em sẽ chăm chỉ kinh doanh vườn trái cây, anh trai, em mệt rồi, nửa đời còn lại, em muốn không còn phong ba gì nữa."
Ẩn cư sao? Làm nông dân trồng trái cây sao? Hạ Tử Du gật đầu liên tục, mặt cười khổ: "Dự định tốt đẹp như vậy anh cũng muốn chứ, mong là mưa vùng nhiệt đới của Philippines liệu có thể gột sạch cho em!"
Như vậy là anh trai đã đồng ý sao?
Hạ Tử Tường có chút không chắc chắn, bây giờ anh ta có thể đi rồi sao? Nhìn anh trai có vẻ suy sụp, anh ta lại không nhẫn tâm.
Lại nghe anh trai anh ta than thở: "Tử Tường, em vẫn tốt hơn.. Muốn thoát thân là thoát thân, muốn đi là đi."
"Anh, thật ra anh cũng có thể mà." Hạ Tử Tường đau lòng dáng vẻ này của anh trai, làm con trai cả luôn phải gánh vác nhiều hơn người khác, anh ta thỉnh thoảng còn có thể bướng bỉnh một chút nhưng anh trai còn không có cơ hội để bướng bỉnh.
Hạ Tử Du cười khổ, ánh mắt nhìn về người anh ta: "Tử Tường, lần này anh thật sự hi vọng là em có thể thoát ra được, nhưng là anh trai em anh không thể không nhắc nhở, sự việc có khi không đơn giản như em nghĩ đâu, Đồng Nhất Niệm thật sự không biết gì về chân tướng thật sự sao? Cô ta ở cùng em là thật sao? Và còn người họ Sầm kia nữa.. Họ Sầm và họ Đồng có mỗi quan hệ không bình thường đâu."
Hạ Tử Tường cũng cười khổ, đây cũng là vẫn đề đã đeo bám anh ta nhiều ngày nay, trên thế giới này, không có ai là kẻ ngốc cả, người đi trên con đường này như họ càng cần phải luôn chuẩn bị một ý thức, chính là bất cứ ai bên cạnh mình cũng phải nghĩ thành kẻ địch hoặc là người thông minh.
"Có hai việc anh cần nhắc nhở em, Đồng Nhất Niệm chưa bao giờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Sầm, sau khi cha cô ta qua đời, đừng nói đến Sầm Kiệt Tây, mà cả Sầm Tứ cũng cô ta vẫn luôn gọi là chú, lễ tết vẫn tặng quà như thường. Chuyện thứ hai chính là Đồng Nhất Niệm trước đây từng thuê một két bảo hiểm ở ngân hàng, anh cũng không hiểu nhà họ Đồng của cô ta đã không còn gì nữa rồi thì còn có thứ gì đáng giá phải cất giữ đến mức như vậy chứ?" Hạ Tử Du cau mày luôn trong tình trạng có điều suy nghĩ.
Vẻ mặt này truyền cho Hạ Tử Tường, lông mày anh ta cũng cau lại, nhớ lại lần đó tình cờ gặp Đồng Nhất Niệm ở ngân hàng, lần đó là cô đi thuê két bảo hiểm sao?
"Chắc không phải là thứ gì có liên quan đến chúng ta đâu? Nếu như phải thì hai chúng ta đã không còn ngồi đây rồi." Hạ Tử Tường phán đoán, nhiều hơn nữa là tự an ủi bản thân.
Ánh mắt sắc sảo của Hạ Tử Du quét lên người anh ta, rõ ràng là đang khinh thường anh ta mờ mắt vì tình yêu: "Trên thế giới này, mọi thứ đều có khả năng, còn có Sầm Tứ, từ việc gần đây ông ta nhiều lần tiếp xúc với Đồng Nhất Niệm, anh ngày càng nghi ngờ lập trường của ông ta, rút cuộc ông ta ở phe nào đây?"
"Ông ta còn có thể ở bên nào chứ? Chẳng phải trên cùng một thuyền với chúng ta sao? Nếu như ông ta muốn xuống thuyền thì chẳng phải là sẽ cùng bị chết đuối cùng chúng ta sao?" Hạ Tử Tường mồm thì nói vậy nhưng trong lòng lại rất không chắn chắn, giống như đánh trên mặt trống, vang lên tiếng tùng tùng, tiếng vang vọng lại làm người ta thấy sợ hãi.
Hừ, Hạ Tử Du cười: "Tử Tường, em bắt đầu mắc phải đại kị trong ngành này của chúng ta rồi đấy, tự cho mình là đúng, lừa mình lừa người. Thật ra trong lòng em cũng có nghi ngờ đúng không?"
Hạ Tử Tường ngậm miệng, chưa bao giờ dám nghi ngờ năng lực quan sát của anh trai, quả nhiên chỉ một ánh mắt đã có thể nhìn thấu anh ta rồi.
Hạ Tử Du lại than thở: "Tử Tường, nếu như lòng người dễ đoán thì tốt rồi, anh có thể vừa nhìn đã rõ em đang nghĩ gì nhưng lại không thể nhìn thấu được người khác, còn em thì sao? Có thể nhìn thấu được ai không?"
Anh trai chỉ là Đồng Nhất Niệm sao?
Lòng anh ta bị chạm đến chỗ đau: "Nhưng anh à.. Em không hối hận."
"Em đúng là tên ngốc." Hạ Tử Du vừa mắng đồng thời trong mắt lại đau lòng sâu sắc.
"Thế nên em mới muốn đi xa tận Philippines, không muốn sự việc lại phát triển thêm nữa."
Thật sự là không thể nhìn thấu Đồng Nhất Niệm, nếu như có thể mang cô rời đi, nếu như cô không mạnh mẽ muốn ở lại thì có thể chứng minh cô đơn thuần không?
"Tử Tường, nếu như em thật sự yêu cô ta thì chỉ có một cách có thể ở bên cô ta." Hạ Tử Du bình tĩnh châm thêm một điếu thuốc.
"Cái gì ạ?" Hạ Tử Tường vội hỏi.
"Biến cô ta thành người của chúng ta." Hạ Tử Du chầm chậm nhả từng vòng khói.
Sắc mặt Hạ Tử Tường biến sắc, đứng dậy rời đi: "Không, không được!"
Anh ta đi đến cửa thì Hạ Tử Du ở phía sau lại nhàn nhã nói: "Em suy nghĩ chút đi."
"Không cần!" Hạ Tử Tường đáp lại: "Còn có, anh à, giới hạn của em chính là Niệm Niệm không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, vì thế đừng có âm mưu gì với Niệm Niệm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.