Chương 84: Tôi không nhìn thấy vết thương của anh là bởi vì tôi không ở trong tim anh
Cát Tường Dạ
25/05/2021
Tên phản đồ Di Đóa này lại đi trả lại anh ta Maybach
Trên xe cô thuận miệng hỏi một câu: "Có chuyện gì với đầu anh vậy?"
Anh vừa khởi động xe liền mỉm cười, trong mắt vẫn là vẻ mà mãi mãi cô cũng không thể nhìn ra: "Ồ? Em cuối cùng đã nhìn thấy vết thương của anh rồi sao?"
Hứ, anh ta nói như là một oán phụ vậy..
Cô nói: "Lục Hướng Bắc, tôi không nhìn thấy vết thương của anh là bởi vì tôi không ở trong tim anh, cũng giống như tôi cũng không ở trong tim anh vậy.."
Do đó, anh cũng không thể nhìn thấy vết thương của cô, vết thương nằm sâu thẳm trong tim cô.
Anh càng không thể hiểu sao cô muốn ly hôn, không hiểu cô muốn điều gì trong hôn nhân..
Không phải cứ mỗi lần xảy ra mâu thuẫn thì anh ta cứ lừa dối qua loa như vậy là có thể cho qua mọi chuyện, những vết thương thành sẹo đã kết lại trong lòng từng lớp từng lớp anh không thể lừa qua được nữa, lẽ nào nhất định cứ phải đợi cho vết thương của cô trở nên thật nghiêm trọng thì mới chịu buông tay sao?
Anh không nói gì, chỉ mở nhạc trong xe, vẫn là bài hát đó, âm thanh thâm tình của Đào Khiết vang lên: I love you, không thể không yêu em Baby, hãy nói em cũng yêu anh..
Cô nghe rồi trong lòng lại trào lên như một dòng sông, lạnh lẽo, buồn bã không vội vã, không chút ấm áp.
Cô thở dài, đưa tay ra tắt đi.
"Lục Hướng Bắc, tôi thật sự không hiểu nổi, sao anh nhất quyết không chịu ly hôn? Anh hài lòng với cuộc sống hiện nay lắm sao? Lẽ nào anh không muốn tìm một người anh thật sự yêu sống cùng nhau cả đời sao?" – Cô hỏi một cách bất lực.
Anh vẫn không nói chuyện, vẫn chuyên tâm lái xe.
Cái kiểu nước giếng không phạm nước sông như này của anh làm cô thật chán nản, bỗng nhiên khóc thành tiếng: "Lục Hướng Bắc anh buông tha cho tôi đi được không? Anh muốn thế nào thì mới chịu tha cho tôi đây?"
Trong mắt anh hiện lên một nỗi buồn thương và tiếc nuối, dừng xe ôm cô vào lòng, xoa mái tóc cô an ủi: "Niệm Niệm, em có biết không, đây là lần đầu tiên em khóc trước mặt anh đấy?"
Câu nói này làm cho nước mắt cô muốn ngừng rơi, ngẩng đầu lên, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lau lau mặt cô: "Niệm Niệm, anh muốn nói là anh hy vọng em về sau có thể giống như bây giờ ở trước mặt anh muốn khóc thì khóc, muốn cười liền cười. Anh là chồng em và anh chưa bao giờ hối hận việc anh là chồng em cả, chồng mới là người thân cận nhất với em chứ không phải là người khác."
Những lời nói này càng làm Đồng Nhất Niệm thấy buồn cười, trở thành chồng của cô làm gì có người đàn ông nào hối hận chứ, cả một gia nghiệp lớn như vậy chờ anh ta kế thừa cơ mà!
Cô cười khổ nhìn vào ánh mắt xa xôi của anh: "Lục Hướng Bắc hãy trả lời tôi một vấn đề, tôi hy vọng anh sẽ thành thực trả lời tôi, lần này không cần lừa tôi nữa được không?"
Anh có chút do dự: "Vấn đề gì?"
Nhìn thái độ anh như vậy là trái tim cô lại lạnh đi. Đúng thật là vẫn còn gì đó giữ lại không phải sao? Có những vấn đề không dám trả lời
"Nếu không dám trả lời thì thôi bỏ đi.." – Cô rời khỏi vòng ôm của anh, trong lòng lạnh thấu, phong cách làm việc của người tên Lục Hướng Bắc này cô khá rõ, việc anh không muốn làm thì dù cô có ép thế nào cũng vô dụng, muốn ly hôn sao, phải xem anh ta nghĩ thế nào đã..
Thái độ của cô lạnh lùng hơn thì Lục Hướng Bắc lại thỏa hiệp hơn: "Được, anh đồng ý, em cứ hỏi đi."
Cô nghĩ lại bắt đầu thăm dò trong đôi mắt anh: "Lục Hướng Bắc nếu như tôi không phải là con gái của Đồng Tri Hành thì anh có tiếp cận tôi không, có muốn cầu hôn tôi không?
Trong mắt anh có chút kinh ngạc, bất định sau đó dần thay đổi quan niệm:" Giả thiết này không thành lập, nếu như em không phải là con gái của ba thì sao anh có thể gặp được em, sao có thể cầu hôn em? Niệm Niệm, đây chính là duyên phận! "
Nếu như lúc đầu khi anh và cô gặp nhau anh nói Niệm Niệm, quen biết em chính là duyên phận trời ban cho chúng ta thì cô nhất định sẽ tin hơn nữa còn cảm thấy hết sức lãng mạn nữa nhưng đáng tiếc là bây giờ nói ra thì chỉ có cảm giác là đang vá những lỗ thủng trong cuộc hôn nhân của bọn họ vậy.
Hơn nữa, trong câu nói này của anh có hàm chứa một ý gì đó làm cô không hiểu được nên đáp án đương nhiên là phủ định
Tâm lý và hành động này của anh là rất bình thường, trong xã hội bây giờ một mình cố gắng phấn đấu là rất khó, những cô gái trẻ thà ngồi trong xe BMV khóc cũng không muốn ngồi cười sau xe đạp. Phụ nữ còn thế thì đàn ông cũng có gì khác chứ? Lấy được Đồng Nhất Niệm có thể rút ngắn được 20 năm phấn đấu, chằng khác gì một bước lên mây. Với biểu hiện bây giờ của Lục Hướng Bắc và sự hài lòng của ba với anh ta thì chỉ sợ chiếc ghế Đổng sự trưởng kỳ sau sẽ là của anh ta rồi, cũng khó trách anh ta không muốn ly hôn, 15 % cổ phần của cô so với việc lãnh đạo cả Đồng thị thì chỉ có ngốc với chọn cái thứ nhất.
Cô cảm thấy rất mệt, cô cần suy nghĩ thật kỹ càng
Dựa lưng vào ghế cô mệt mỏi nhắm mắt:" Bỏ đi, đi thôi. "
Không hy vọng lấy từ miệng anh được đáp án thỏa mãn gì, rất nhiều việc chỉ có thể tự mình cố gắng thôi
Môi bỗng nóng lên, cô hơi run rẩy nhưng không mở mắt, cô biết là anh hôn cô nhưng đến sức lực để mở mắt ra nhìn anh cô cũng không có.
Anh dịu dàng nói bên tai cô:" Niệm Niệm, anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của chúng ta không cần phải đi tìm một người nào khác để chung sống cả đời nữa, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, hãy cho anh một cơ hội nữa đi. "
Cô vẫn nhắm mắt giống như đã ngủ rất say, lời anh nói cô không thể phân biệt được thật giả nữa thì sao có thể tin tưởng lời thề của anh đây?
Anh nhìn thấy cô như vậy lại nói thêm:" Cái túi xách kia của Oanh Oanh là cô ấy tự mình nhìn thấy trên tạp chí rồi nhờ anh mang từ châu Âu về chứ không phải là quà anh tặng cô ấy. "
Cô bỗng nhiên mở mắt:" Cái đó là cô ấy đưa tiền cho anh sao? "
Anh không biết nói gì.
Cô hừm một tiếng, đặt tay lên cửa xe:" Rốt cuộc có đi không đây? Nếu không đi thì tôi về nhà ngủ đây! "
Lục Hướng Bắc lúc này mới khởi động xe đi tiếp, sau đó còn nói thêm một câu:" Anh và Oanh Oanh không giống như em tưởng tượng đâu, bọn anh chỉ là quan hệ hợp tác thôi."
Hợp tác sao? Hợp tác trên giường cũng gọi là hợp tác vậy! Đồng thị có cần phải hợp tác với vũ nữ sao? Oanh Oanh và anh còn là quen biết từ trước nữa mà! Lẽ nào anh đã hợp tác với Oanh Oanh từ trước khi làm con rể của Đồng thị sao?
Mấy lời này định lừa ai chứ!
Cô bây giờ đã mất đi nhiệt tình và sức lực để phán đoán xem lời Lục Hướng Bắc nói là thật hay giả rồi, muốn biết gì thì đều hoàn toàn dựa vào bản thân thôi!
Cô không nói gì, lời giải thích của Lục Hướng Bắc cũng không có ý nghĩa gì nữa, tiếp tục im lặng lái xe về phía bệnh viện.
Trên xe cô thuận miệng hỏi một câu: "Có chuyện gì với đầu anh vậy?"
Anh vừa khởi động xe liền mỉm cười, trong mắt vẫn là vẻ mà mãi mãi cô cũng không thể nhìn ra: "Ồ? Em cuối cùng đã nhìn thấy vết thương của anh rồi sao?"
Hứ, anh ta nói như là một oán phụ vậy..
Cô nói: "Lục Hướng Bắc, tôi không nhìn thấy vết thương của anh là bởi vì tôi không ở trong tim anh, cũng giống như tôi cũng không ở trong tim anh vậy.."
Do đó, anh cũng không thể nhìn thấy vết thương của cô, vết thương nằm sâu thẳm trong tim cô.
Anh càng không thể hiểu sao cô muốn ly hôn, không hiểu cô muốn điều gì trong hôn nhân..
Không phải cứ mỗi lần xảy ra mâu thuẫn thì anh ta cứ lừa dối qua loa như vậy là có thể cho qua mọi chuyện, những vết thương thành sẹo đã kết lại trong lòng từng lớp từng lớp anh không thể lừa qua được nữa, lẽ nào nhất định cứ phải đợi cho vết thương của cô trở nên thật nghiêm trọng thì mới chịu buông tay sao?
Anh không nói gì, chỉ mở nhạc trong xe, vẫn là bài hát đó, âm thanh thâm tình của Đào Khiết vang lên: I love you, không thể không yêu em Baby, hãy nói em cũng yêu anh..
Cô nghe rồi trong lòng lại trào lên như một dòng sông, lạnh lẽo, buồn bã không vội vã, không chút ấm áp.
Cô thở dài, đưa tay ra tắt đi.
"Lục Hướng Bắc, tôi thật sự không hiểu nổi, sao anh nhất quyết không chịu ly hôn? Anh hài lòng với cuộc sống hiện nay lắm sao? Lẽ nào anh không muốn tìm một người anh thật sự yêu sống cùng nhau cả đời sao?" – Cô hỏi một cách bất lực.
Anh vẫn không nói chuyện, vẫn chuyên tâm lái xe.
Cái kiểu nước giếng không phạm nước sông như này của anh làm cô thật chán nản, bỗng nhiên khóc thành tiếng: "Lục Hướng Bắc anh buông tha cho tôi đi được không? Anh muốn thế nào thì mới chịu tha cho tôi đây?"
Trong mắt anh hiện lên một nỗi buồn thương và tiếc nuối, dừng xe ôm cô vào lòng, xoa mái tóc cô an ủi: "Niệm Niệm, em có biết không, đây là lần đầu tiên em khóc trước mặt anh đấy?"
Câu nói này làm cho nước mắt cô muốn ngừng rơi, ngẩng đầu lên, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lau lau mặt cô: "Niệm Niệm, anh muốn nói là anh hy vọng em về sau có thể giống như bây giờ ở trước mặt anh muốn khóc thì khóc, muốn cười liền cười. Anh là chồng em và anh chưa bao giờ hối hận việc anh là chồng em cả, chồng mới là người thân cận nhất với em chứ không phải là người khác."
Những lời nói này càng làm Đồng Nhất Niệm thấy buồn cười, trở thành chồng của cô làm gì có người đàn ông nào hối hận chứ, cả một gia nghiệp lớn như vậy chờ anh ta kế thừa cơ mà!
Cô cười khổ nhìn vào ánh mắt xa xôi của anh: "Lục Hướng Bắc hãy trả lời tôi một vấn đề, tôi hy vọng anh sẽ thành thực trả lời tôi, lần này không cần lừa tôi nữa được không?"
Anh có chút do dự: "Vấn đề gì?"
Nhìn thái độ anh như vậy là trái tim cô lại lạnh đi. Đúng thật là vẫn còn gì đó giữ lại không phải sao? Có những vấn đề không dám trả lời
"Nếu không dám trả lời thì thôi bỏ đi.." – Cô rời khỏi vòng ôm của anh, trong lòng lạnh thấu, phong cách làm việc của người tên Lục Hướng Bắc này cô khá rõ, việc anh không muốn làm thì dù cô có ép thế nào cũng vô dụng, muốn ly hôn sao, phải xem anh ta nghĩ thế nào đã..
Thái độ của cô lạnh lùng hơn thì Lục Hướng Bắc lại thỏa hiệp hơn: "Được, anh đồng ý, em cứ hỏi đi."
Cô nghĩ lại bắt đầu thăm dò trong đôi mắt anh: "Lục Hướng Bắc nếu như tôi không phải là con gái của Đồng Tri Hành thì anh có tiếp cận tôi không, có muốn cầu hôn tôi không?
Trong mắt anh có chút kinh ngạc, bất định sau đó dần thay đổi quan niệm:" Giả thiết này không thành lập, nếu như em không phải là con gái của ba thì sao anh có thể gặp được em, sao có thể cầu hôn em? Niệm Niệm, đây chính là duyên phận! "
Nếu như lúc đầu khi anh và cô gặp nhau anh nói Niệm Niệm, quen biết em chính là duyên phận trời ban cho chúng ta thì cô nhất định sẽ tin hơn nữa còn cảm thấy hết sức lãng mạn nữa nhưng đáng tiếc là bây giờ nói ra thì chỉ có cảm giác là đang vá những lỗ thủng trong cuộc hôn nhân của bọn họ vậy.
Hơn nữa, trong câu nói này của anh có hàm chứa một ý gì đó làm cô không hiểu được nên đáp án đương nhiên là phủ định
Tâm lý và hành động này của anh là rất bình thường, trong xã hội bây giờ một mình cố gắng phấn đấu là rất khó, những cô gái trẻ thà ngồi trong xe BMV khóc cũng không muốn ngồi cười sau xe đạp. Phụ nữ còn thế thì đàn ông cũng có gì khác chứ? Lấy được Đồng Nhất Niệm có thể rút ngắn được 20 năm phấn đấu, chằng khác gì một bước lên mây. Với biểu hiện bây giờ của Lục Hướng Bắc và sự hài lòng của ba với anh ta thì chỉ sợ chiếc ghế Đổng sự trưởng kỳ sau sẽ là của anh ta rồi, cũng khó trách anh ta không muốn ly hôn, 15 % cổ phần của cô so với việc lãnh đạo cả Đồng thị thì chỉ có ngốc với chọn cái thứ nhất.
Cô cảm thấy rất mệt, cô cần suy nghĩ thật kỹ càng
Dựa lưng vào ghế cô mệt mỏi nhắm mắt:" Bỏ đi, đi thôi. "
Không hy vọng lấy từ miệng anh được đáp án thỏa mãn gì, rất nhiều việc chỉ có thể tự mình cố gắng thôi
Môi bỗng nóng lên, cô hơi run rẩy nhưng không mở mắt, cô biết là anh hôn cô nhưng đến sức lực để mở mắt ra nhìn anh cô cũng không có.
Anh dịu dàng nói bên tai cô:" Niệm Niệm, anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của chúng ta không cần phải đi tìm một người nào khác để chung sống cả đời nữa, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, hãy cho anh một cơ hội nữa đi. "
Cô vẫn nhắm mắt giống như đã ngủ rất say, lời anh nói cô không thể phân biệt được thật giả nữa thì sao có thể tin tưởng lời thề của anh đây?
Anh nhìn thấy cô như vậy lại nói thêm:" Cái túi xách kia của Oanh Oanh là cô ấy tự mình nhìn thấy trên tạp chí rồi nhờ anh mang từ châu Âu về chứ không phải là quà anh tặng cô ấy. "
Cô bỗng nhiên mở mắt:" Cái đó là cô ấy đưa tiền cho anh sao? "
Anh không biết nói gì.
Cô hừm một tiếng, đặt tay lên cửa xe:" Rốt cuộc có đi không đây? Nếu không đi thì tôi về nhà ngủ đây! "
Lục Hướng Bắc lúc này mới khởi động xe đi tiếp, sau đó còn nói thêm một câu:" Anh và Oanh Oanh không giống như em tưởng tượng đâu, bọn anh chỉ là quan hệ hợp tác thôi."
Hợp tác sao? Hợp tác trên giường cũng gọi là hợp tác vậy! Đồng thị có cần phải hợp tác với vũ nữ sao? Oanh Oanh và anh còn là quen biết từ trước nữa mà! Lẽ nào anh đã hợp tác với Oanh Oanh từ trước khi làm con rể của Đồng thị sao?
Mấy lời này định lừa ai chứ!
Cô bây giờ đã mất đi nhiệt tình và sức lực để phán đoán xem lời Lục Hướng Bắc nói là thật hay giả rồi, muốn biết gì thì đều hoàn toàn dựa vào bản thân thôi!
Cô không nói gì, lời giải thích của Lục Hướng Bắc cũng không có ý nghĩa gì nữa, tiếp tục im lặng lái xe về phía bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.