Chương 6
Phong Nguyệt Sát Ngã
18/07/2024
9
Ta hứa hẹn với Cố Cửu Uyên, ta sẽ tạo một cơ hội để hắn quang minh chính đại gặp bệ hạ.
Có khả năng nắm chặt cơ hội này hay không, liền phải xem biểu hiện của bản thân hắn.
Ngày qua ngày, đã tròn một tháng.
Ta vẫn tại phật đường trong Thọ Khang cung ngày ngày tụng kinh.
Mà Cố Cửu Uyên đã cắm rễ tại hậu viện nhà ta, ngày qua ngày luyện kiếm.
Thời gian ở bên trong lãnh cung, hắn vốn đã đọc thuộc lòng binh pháp.
Hắn thiếu khuyết chính là danh sư, mà nhà ta thứ không thiếu nhất, chính là danh sư.
Ánh nến trong thư phòng đốt đến hết canh ba, Cố Cửu Uyên cùng tổ phụ tại bàn cát luyện binh bố trận, tung hoành chiến trường.
Cố Cửu Uyên mắt trần có thể thấy trầm ổn hơn rõ rệt.
Mà tổ phụ lại giống như mỗi ngày một già yếu đi.
Thật giống như ông ấy dốc hết toàn lực, muốn nâng hắn lên.
Có lần ta đau lòng tổ phụ cao tuổi rồi, không cho phép bọn họ lại đốt đèn thâu đêm nữa.
Cố Cửu Uyên một mặt xin lỗi nhìn ta, tổ phụ lại cười nói không quan trọng.
Gió đêm đầu hạ vẫn có chút lạnh, ta không xác định mình có nghe rõ không, truyền đến một câu thở dài.
"Cũng không biết có thể ở cùng các con bao lâu." Tổ phụ nói.
Bây giờ, ta đã mười lăm tuổi.
Khoảng cách với mối họa xét nhà kiếp trước, còn lại bảy tháng.
10
Một ngày ta từ phật đường ra, nữ y hoảng loạn tìm ta.
"Lâm phi nương nương không được tốt, hiện đang dùng mãnh dược giữ mệnh, Ngũ hoàng tử không biết ở nơi nào, Tống cô nương, cô nương có muốn đi xem một chút hay không?"
Ta lúc này để thị nữ thiếp thân đi báo tin, cònmình khởi hành tiến về Tê Hà cung.
Từ khi vào đông bệnh nặng, bà ấy đã chống đỡ được gần nửa năm.
Mà ta lần này gặp lại nương nương, ánh mắt của bà hết sức thanh tỉnh.
"Ngươi là tiểu tôn nữ nhà Trung Dũng hầu, Nhược Từ?" Bà ôn nhu đưa tay, vuốt ve gương mặt của ta, "Ngươi cùng mẹ ngươi dáng dấp thật giống nhau."
Ta thế mới biết, mẹ ta cùng Lâm phi, còn có Lan Đinh cô cô, đã từng là khuê mật.
Thế là ta cũng bỗng nhiên liền đã hiểu.
Vì sao Tê Hà cung thất sủng nhiều năm, mẹ con hai người vẫn có thể bảo toàn lấy tính mệnh.
Vì sao ta cùng Tê Hà cung mang người đi, lâu như vậy, một tin tức cũng không có đi để lọt.
"Ta và nương của ngươi đều yêu vũ đao lộng bổng, Lan Đinh lại là quân sư. Về sau ta vào cung, mẹ ngươi còn đi theo cha ngươi cùng đóng giữ biên cương, ngươi cũng không biết ta có bao nhiêu ghen tị với nàng ấy đâu.
"Nhưng về sau nhà ta nhiều chiến công, bệ hạ đối với ta vô cùng tốt, ta liền muốnở bên Người mãi mãi, ta đã rất may mắn. "Chỉ là không nghĩ tới, Thiên gia phụ bạc, nam nhân càng là trở mặt vô tình. Hắn biết rõ Khâm Thiên Giám nói như vậy chỉ là người khác giá giá họa ta, lại vẫn mượn việc này, trừng phạt nhà ta."
Nữ nhân trên giường ánh mắt kéo dài, giống như lại trở về quá khứ, đem tất cả yêu hận ôn lại một lần.
Nhưng ngữ khí bà ấy phó thác hậu sự để cho ta kinh hãi.
Ta lời gì cũng nói không ra, chỉ biết là nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của bà ấy.
"Sẽ sẽ khá hơn thôi, nương nương, Ngũ hoàng tử hắn càng ngày càng tiến bộ, ta tin tưởng chỉ cần một cơ hội, hắn liền có thể ——"
Lâm phi gạt tay ta ra, cười khổ: "Là ta liên lụy nó."
Ta sửng sốt.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Thiếu niên vội vàng chạy đến, phong trần mệt mỏi.
Lâm phi nhìn về phía Cố Cửu Uyên, ôn nhu nói: "Ta rất hiểu. Ta không dám nói cho con, nhưng thật ra là ta liên lụy con. Con vẫn cho là do mình sinh ra bất tường, liên lụy ta. Kỳ thật, đều là lỗi của ta."
Cố Cửu Uyên không hề nói gì, bịch quỳ gối trước giường.
Ta chưa bao giờ thấy thần sắc hắn hốt hoảng như vậy.
Lâm phi đưa thay sờ sờ đầu của hắn, cười cười: "Con của ta, vốn nên có tiền đồ mênh mông, lại phải theo ta chịu khổ trong lãnh cung mười bảy năm. Trách ta tin nhầm lòng người, trách ta cung đấu bất lực, thanh xuân giục ngựa cầm thương, con ta lại không có."
Nàng dần dần từ cười biến khóc, lại bắt lấy tay của ta.
Kia là một mẫu thân vì hài tử mà cầu khẩn.
"Nhược Từ, Tống cô nương, ta bệnh tật đã lâu, nhưng ta lại biết ngươi là cô nương thiện lương. Con ta không chỗ nương tựa, ngươi đối tốt với hắn một chút, ta dưới cửu tuyền cũng sẽ báo đáp ngươi."
Một giọt nước mắt từ người mẹ già yếu trượt xuống.
Tầm mắt của bà ấy dần dần mờ mịt, lại cố chấp không chịu nhắm mắt.
Ta nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của bà ấy, lặp đi lặp lại nói: "Ta sẽ làm, ta nhất định làm."
Đầu hạ, búp sen đã bắt đầu cứng cáp.
Tê Hà cung đã từng nghênh đón một vị nữ tướng quân.
Nàng đã từng đi qua biên cương bao la, đã cầm qua đao thương sắc bén.
Nàng là nữ nhi trên lưng ngựa tự do rong ruổi, lại bị vây khốn tại hậu cung tranh đấu.
Nàng đã mất đi tất cả tất cả, cuối cùng chỉ để lại một hài tử quật cường.
Hài tử kia năm nay mười bảy, bả vai vững chắc như tre xanh.
Nhưng hắn vào lúc đôi mắt mẫu thân khép mắt lại, dáng người rũ xuống giống như ngàn kiếm đâm.
Một giọt nước mắt cũng chưa từng rớt xuống.
Ta thay hắn khóc nấc lên từng cơn.
Cuối cùng hắn đem ta ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: "Đừng khóc."
Đó là cái ôm đầu tiên giữa chúng ta, lại giống như là sớm đã phát sinh qua trăm ngàn lần.
Mà ta từ đầu đến cuối cũng không thấy rõ, hô hấp của hắn kiềm chế vô cùng, cất giấu biết bao nhiêu thống khổ.
Ta hứa hẹn với Cố Cửu Uyên, ta sẽ tạo một cơ hội để hắn quang minh chính đại gặp bệ hạ.
Có khả năng nắm chặt cơ hội này hay không, liền phải xem biểu hiện của bản thân hắn.
Ngày qua ngày, đã tròn một tháng.
Ta vẫn tại phật đường trong Thọ Khang cung ngày ngày tụng kinh.
Mà Cố Cửu Uyên đã cắm rễ tại hậu viện nhà ta, ngày qua ngày luyện kiếm.
Thời gian ở bên trong lãnh cung, hắn vốn đã đọc thuộc lòng binh pháp.
Hắn thiếu khuyết chính là danh sư, mà nhà ta thứ không thiếu nhất, chính là danh sư.
Ánh nến trong thư phòng đốt đến hết canh ba, Cố Cửu Uyên cùng tổ phụ tại bàn cát luyện binh bố trận, tung hoành chiến trường.
Cố Cửu Uyên mắt trần có thể thấy trầm ổn hơn rõ rệt.
Mà tổ phụ lại giống như mỗi ngày một già yếu đi.
Thật giống như ông ấy dốc hết toàn lực, muốn nâng hắn lên.
Có lần ta đau lòng tổ phụ cao tuổi rồi, không cho phép bọn họ lại đốt đèn thâu đêm nữa.
Cố Cửu Uyên một mặt xin lỗi nhìn ta, tổ phụ lại cười nói không quan trọng.
Gió đêm đầu hạ vẫn có chút lạnh, ta không xác định mình có nghe rõ không, truyền đến một câu thở dài.
"Cũng không biết có thể ở cùng các con bao lâu." Tổ phụ nói.
Bây giờ, ta đã mười lăm tuổi.
Khoảng cách với mối họa xét nhà kiếp trước, còn lại bảy tháng.
10
Một ngày ta từ phật đường ra, nữ y hoảng loạn tìm ta.
"Lâm phi nương nương không được tốt, hiện đang dùng mãnh dược giữ mệnh, Ngũ hoàng tử không biết ở nơi nào, Tống cô nương, cô nương có muốn đi xem một chút hay không?"
Ta lúc này để thị nữ thiếp thân đi báo tin, cònmình khởi hành tiến về Tê Hà cung.
Từ khi vào đông bệnh nặng, bà ấy đã chống đỡ được gần nửa năm.
Mà ta lần này gặp lại nương nương, ánh mắt của bà hết sức thanh tỉnh.
"Ngươi là tiểu tôn nữ nhà Trung Dũng hầu, Nhược Từ?" Bà ôn nhu đưa tay, vuốt ve gương mặt của ta, "Ngươi cùng mẹ ngươi dáng dấp thật giống nhau."
Ta thế mới biết, mẹ ta cùng Lâm phi, còn có Lan Đinh cô cô, đã từng là khuê mật.
Thế là ta cũng bỗng nhiên liền đã hiểu.
Vì sao Tê Hà cung thất sủng nhiều năm, mẹ con hai người vẫn có thể bảo toàn lấy tính mệnh.
Vì sao ta cùng Tê Hà cung mang người đi, lâu như vậy, một tin tức cũng không có đi để lọt.
"Ta và nương của ngươi đều yêu vũ đao lộng bổng, Lan Đinh lại là quân sư. Về sau ta vào cung, mẹ ngươi còn đi theo cha ngươi cùng đóng giữ biên cương, ngươi cũng không biết ta có bao nhiêu ghen tị với nàng ấy đâu.
"Nhưng về sau nhà ta nhiều chiến công, bệ hạ đối với ta vô cùng tốt, ta liền muốnở bên Người mãi mãi, ta đã rất may mắn. "Chỉ là không nghĩ tới, Thiên gia phụ bạc, nam nhân càng là trở mặt vô tình. Hắn biết rõ Khâm Thiên Giám nói như vậy chỉ là người khác giá giá họa ta, lại vẫn mượn việc này, trừng phạt nhà ta."
Nữ nhân trên giường ánh mắt kéo dài, giống như lại trở về quá khứ, đem tất cả yêu hận ôn lại một lần.
Nhưng ngữ khí bà ấy phó thác hậu sự để cho ta kinh hãi.
Ta lời gì cũng nói không ra, chỉ biết là nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của bà ấy.
"Sẽ sẽ khá hơn thôi, nương nương, Ngũ hoàng tử hắn càng ngày càng tiến bộ, ta tin tưởng chỉ cần một cơ hội, hắn liền có thể ——"
Lâm phi gạt tay ta ra, cười khổ: "Là ta liên lụy nó."
Ta sửng sốt.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Thiếu niên vội vàng chạy đến, phong trần mệt mỏi.
Lâm phi nhìn về phía Cố Cửu Uyên, ôn nhu nói: "Ta rất hiểu. Ta không dám nói cho con, nhưng thật ra là ta liên lụy con. Con vẫn cho là do mình sinh ra bất tường, liên lụy ta. Kỳ thật, đều là lỗi của ta."
Cố Cửu Uyên không hề nói gì, bịch quỳ gối trước giường.
Ta chưa bao giờ thấy thần sắc hắn hốt hoảng như vậy.
Lâm phi đưa thay sờ sờ đầu của hắn, cười cười: "Con của ta, vốn nên có tiền đồ mênh mông, lại phải theo ta chịu khổ trong lãnh cung mười bảy năm. Trách ta tin nhầm lòng người, trách ta cung đấu bất lực, thanh xuân giục ngựa cầm thương, con ta lại không có."
Nàng dần dần từ cười biến khóc, lại bắt lấy tay của ta.
Kia là một mẫu thân vì hài tử mà cầu khẩn.
"Nhược Từ, Tống cô nương, ta bệnh tật đã lâu, nhưng ta lại biết ngươi là cô nương thiện lương. Con ta không chỗ nương tựa, ngươi đối tốt với hắn một chút, ta dưới cửu tuyền cũng sẽ báo đáp ngươi."
Một giọt nước mắt từ người mẹ già yếu trượt xuống.
Tầm mắt của bà ấy dần dần mờ mịt, lại cố chấp không chịu nhắm mắt.
Ta nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của bà ấy, lặp đi lặp lại nói: "Ta sẽ làm, ta nhất định làm."
Đầu hạ, búp sen đã bắt đầu cứng cáp.
Tê Hà cung đã từng nghênh đón một vị nữ tướng quân.
Nàng đã từng đi qua biên cương bao la, đã cầm qua đao thương sắc bén.
Nàng là nữ nhi trên lưng ngựa tự do rong ruổi, lại bị vây khốn tại hậu cung tranh đấu.
Nàng đã mất đi tất cả tất cả, cuối cùng chỉ để lại một hài tử quật cường.
Hài tử kia năm nay mười bảy, bả vai vững chắc như tre xanh.
Nhưng hắn vào lúc đôi mắt mẫu thân khép mắt lại, dáng người rũ xuống giống như ngàn kiếm đâm.
Một giọt nước mắt cũng chưa từng rớt xuống.
Ta thay hắn khóc nấc lên từng cơn.
Cuối cùng hắn đem ta ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: "Đừng khóc."
Đó là cái ôm đầu tiên giữa chúng ta, lại giống như là sớm đã phát sinh qua trăm ngàn lần.
Mà ta từ đầu đến cuối cũng không thấy rõ, hô hấp của hắn kiềm chế vô cùng, cất giấu biết bao nhiêu thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.