Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 49: Có gì không thể nói?

Tô Lâu Lạc

04/11/2023

Giang Trần Âm lo lắng nhìn Bạc Mộ Vũ, tốt nhất không thể để một mình bà Thiệu ở phòng khách, nhưng nếu bà ta đã tới xin xỏ cô ấy, đương nhiên sẽ dám động tới Bạc Mộ Vũ.

Nghĩ tới đây, Giang Trần Âm gật đầu một cái: "Ừm, cô xuống nhanh thôi."

Sau khi nhìn Giang Trần Âm lên nhà, Bạc Mộ Vũ quay người mặt đối mặt với bà Thiệu.

Bà Thiệu sớm đã bị những đồ bài trí ở phòng khách thu hút lực chú ý, tiếp tục đi dạo quanh khắp nơi, từ bàn trà tới giá để giày ngoài cửa cũng không tha.

Ngón tay quắt queo của bà ta lướt qua bàn trà, cảm thán: "Quả nhiên là người có tiền, vừa nhìn là biết chiếc bàn này không rẻ."

Sắc mặt Bạc Mộ Vũ lạnh lùng, ánh mắt theo sát bà ta.

Bà Thiệu đi tới giá giầy ngoài cửa, khom lưng xuống lẩm nhẩm: "Đôi dép lê này còn đắt hơn giày da của con trai tôi."

Bạc Mộ Vũ vẫn im lặng, chỉ tiến lại gần mấy bước.

Lúc này, bà Thiệu đứng thẳng người, ánh mắt sáng lên: "Chà, đôi giày cao gót này cũng không tệ..."

Bà ta the thé cất tiếng, liếc tới đôi giày cao gót gót nhọn của Giang Trần Âm, muốn đưa tay ra cầm.

Bạc Mộ Vũ nhìn thấy, nhanh chân đi tới lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào giày của cô Âm."

Lúc này Bạc Mộ Vũ có một loại cảm giác bài xích vô cùng mãnh liệt với bà Thiệu này, không phải vì cô ghét bỏ cách ăn mặc bình dân không giống nhà giàu của bà Thiệu, mà là vì từ khi vào nhà bà Thiệu này cho cô một loại ấn tượng vô cùng bất lịch sự.

Chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã tự tiện đi vào, hơn nữa còn làm sàn nhà phòng khách in đầy dấu chân đen kịt, thậm chí dường như coi bản thân là chủ nhân của căn nhà này, tùy tiện lục tung đồ dùng gia đình.

Rõ ràng người này không có phép lịch sự tối thiểu nhất, mỗi một hành vi đều khiến người ta phản cảm, không có lấy một chút đứng đắn.

Bà Thiệu thấy mặt mày Bạc Mộ Vũ tức giận, rụt tay về khinh bỉ cười một tiếng: "Không phải chỉ là một đôi giày thôi à, có gì ghê gớm chứ, người có tiền hay coi thường người nghèo như chúng tôi mà."

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lạnh lùng, hờ hững lên tiếng: "Nếu không có gì ghê gớm, vậy cũng không đẹp đẽ gì."

Bà Thiệu nhìn mặt mày Bạc Mộ Vũ, lạnh lùng tiến gần thêm mấy bước, châm chọc nói: "Dăm ba cái tuổi đầu mà miệng lưỡi ghê gớm nhỉ, không có ai dạy cô kính già yêu trẻ à? Là bố mẹ cô không dạy cô, hay là tiền của cô Giang khiến cô không có cả chút lịch sự này?"

Hai tay để sau lưng của Bạc Mộ Vũ nắm chặt thành quyền, môi mím thành một đường, âm thầm cắn răng nhẫn nhịn.

Cô không thể tức giận, Giang Trần Âm là người của công chúng, ngộ nhỡ đồn ra ngoài, quýt làm cam chịu chính là Giang Trần Âm.

Bạc Mộ Vũ muốn nhịn, nhưng bà Thiệu không tha cho cô, thấy cô im lặng không nói liền khiếm nhã nói: "Cô là cô sinh viên nào thế? Cô Giang vừa về nước không lâu đã ban phát tấm lòng lương thiện thế này, không biết có phải có suy nghĩ gì không? Nghe nói hai đứa con trai của anh trai cô Giang cũng không còn nhỏ nữa?"

Ngón tay thon dài của Bạc Mộ Vũ trắng bệch vì nắm chặt thành quyền, ánh sáng trong mắt lấp lánh, tia máu nổi lên. Cô chỉ cảm thấy trong lòng trào lên hết con sóng này tới con sóng khác, dường như muốn tung tóe ra ngoài.

Bà Thiệu vừa nói vừa đánh giá Bạc Mộ Vũ từ đầu tới chân bằng ánh mắt sâu xa: "Xùy xùy xùy, bộ dạng cũng không tệ, vừa cao vừa mảnh khảnh. Cô Giang cũng biết chọn nhỉ, thật là đáng tiếc..."

Cơn tức giận mãnh liệt phun trào khỏi cơ thể của Bạc Mộ Vũ, ánh mắt cô nhìn thẳng sang giống như dao.

"Bà Thiệu!"

Khi Bạc Mộ Vũ sắp không nhịn được nữa, một âm thanh vô cùng tức giận lạnh lùng vang lên, ngay sau đó cô được Giang Trần Âm đang nhanh chân đi tới chắn đằng sau lưng.



Một tay Giang Trần Âm đưa tay ra sau bảo vệ Bạc Mộ Vũ, sắc mạnh lạnh lẽo, ánh mắt rét buốt dập dềnh: "Bà Thiệu, bà vui lòng nghe cho rõ đây. Tốt nhất là bà đừng làm tổn hại tới người bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ khiến thứ bà mất đi nhiều hơn rất nhiều thứ bà có được."

Bà Thiệu vội vàng cười đền tội: "Không dám không dám, chẳng qua tôi chỉ nói đôi câu với em gái này thôi mà." Bà ta nhìn về phía một cánh tay thõng bên người của Giang Trần Âm: "Cái này... cô Giang?"

Cảm xúc của Giang Trần Âm trầm xuống, đưa tờ giấy cùng bút trong tay tới cho bà ta: "Kí tên vào đây xong bà có thể lấy tiền."

"Được." Bà Thiệu hưng phấn nhận lấy giấy bút, trực tiếp đặt tờ giấy lên lòng bàn tay trái để kí tên, sau đó giao lại cho Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm nhận lấy giấy bút nhìn một cái, sau khi xác nhận liền đưa thẻ ngân hàng trong tay tới, khi bà Thiệu vui vẻ muốn nhận lấy, Giang Trần Âm liền rụt tay về.

"Cô Giang?" Bà Thiệu nghi hoặc.

"Mật mã vẫn là sáu số 0, nhưng đây là ba trăm nghìn tệ." Ấn đường Giang Trần Âm vẫn nhíu chặt, ngừng lại giây lát sau đó đưa tới lần nữa, "Nhiều hơn một trăm nghìn tệ so với lúc trước, đây là lần cuối cùng tôi cho bà, sau này vui lòng tự trọng."

"Tôi biết, tôi biết." Bà Thiệu vội vàng đáp ứng, chỉ thiếu nước muốn quỳ xuống trước mặt Giang Trần Âm.

Đợi sau khi bà ta nhận lấy thẻ ngân hàng Giang Trần Âm đưa tới, cười tới hai mắt híp lại, nếp nhăn trên trán cũng đều toát lên niềm vui của bà ta.

Giang Trần Âm tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Thỏa hiệp giữa chúng ta tới đây là kết thúc, từ nay về sau hi vọng bà đừng đến tìm tôi nữa, đừng liên lạc với trợ lí của tôi, cũng đừng làm phiền người bên cạnh tôi. Nếu để tôi phát hiện một lần, tôi sẽ khiến bà nhận hậu quả mà bà không tưởng tượng nổi. Bà hiểu rõ tôi có năng lực này, tôi nói được làm được."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cô Giang yên tâm đi."

Bà Thiệu gật đầu khom lưng, sau đó không dừng bước, rời khỏi nhà Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm nhìn cánh cửa đóng lại, lập tức tới bàn trà cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại: "Tiểu Lục, tìm người điều tra nhà họ Thiệu, sau đó báo cáo kết quả với tôi."

Cô ấy cúp điện thoại xong mới thở phào một hơi, lúc này dáng vẻ Bạc Mộ Vũ nhẫn nhịn không lên tiếng lập tức lọt vào trong mắt bản thân.

Đứa trẻ này rất ít khi giận dỗi, ít tới nỗi gần như không tìm được mấy lần trong kí ức của cô ấy, nhưng nghĩ thôi cũng biết khi bản thân lên nhà, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc bản thân phạm phải lỗi lầm ngu ngốc chừng nào mới để Bạc Mộ Vũ ở lại? Giang Trần Âm biết sẽ không xảy ra xung đột chân tay, nhưng sao lại quên mất ngôn ngữ cũng có thể tổn thương người ta, huống hồ Bạc Mộ Vũ mới chỉ đi làm được vài tháng, năng lực ứng phó dường như không đáng nhắc tới.

"Mộ Vũ..." Giang Trần Âm buông điện thoại xuống, muốn tìm Bạc Mộ Vũ.

"Cô Âm." Bạc Mộ Vũ ở không xa sau lưng Giang Trần Âm, sắc mặt đã hồi phục bình thường, lộ ra chút ý cười, "Cháu không sao, cô đừng lo."

Giang Trần Âm nhanh chóng đi tới ôm lấy Bạc Mộ Vũ vào lòng, ngẩng cằm tựa lên má cô, âm thanh khàn khàn: "Cô xin lỗi, là cô sơ suất, sao lại để cháu ở lại một mình chứ."

Hai tay Bạc Mộ Vũ vòng lấy eo Giang Trần Âm, an tâm vùi đầu lên cổ Giang Trần Âm, hít thở sâu, cảm nhận nhịp tim Giang Trần Âm đập nhanh vì lo lắng cho bản thân.

"Đừng sợ, không sao nữa rồi." Giang Trần Âm nhỏ tiếng lại dịu dàng thì thầm bên tai, một tay ôm lấy đầu Bạc Mộ Vũ, một tay vuốt lưng cho cô, "Có cô ở đây, không ai có thể làm tổn thương cháu."

Giang Trần Âm nói như thế, nhưng thật ra người sợ hãi hơn cả là bản thân cô ấy, cô ấy vô thức phản ứng ra quyết định bản thân làm ra ban nãy sai lầm nhường nào. Phẩm hạnh của đối phương tồi tệ, bản thân đã sớm biết điều này, nhưng lại nghĩ đối phương không dám làm gì Bạc Mộ Vũ mà để Bạc Mộ Vũ ở lại phòng khách.

"Cô Âm, cháu thật sự không sao." Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt bình tĩnh là sự chắc chắn khiến người ta vô cùng tin tưởng, "Ban nãy cháu tức giận không phải vì bà ta nói cháu như thế."

Giang Trần Âm vén những sợi tóc tơ rũ xuống mặt của Bạc Mộ Vũ ra sau tai, cảm thấy ngạc nhiên lại yên lòng vì sự trấn tĩnh của Bạc Mộ Vũ lúc này: "Vậy là vì sao?"

Con ngươi Bạc Mộ Vũ vẫn trong trẻo như thế, âm thanh sạch sẽ nhỏ đi đôi chút: "Là vì bà ta vu khống cô, và chú Túng lẫn chú nhỏ."

Cô buông Giang Trần Âm, đi mấy bước khỏi Giang Trần Âm, giẫm lên vết chân ban nãy bà Thiệu lưu lại, sau đó ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Và cả, cháu nhịn bà ta không phải vì cháu sợ bà ta. Bà ta đang cầu xin cô, cho nên dù có nói ra bao nhiều lời khó nghe cũng sẽ không động tay với cháu, dù sao nơi này là chỗ của cô."

Giọng điệu của Bạc Mộ Vũ rất khẽ, nhưng mỗi câu nói ra đều mang theo vẻ chắc chắn, nghe giống như có thể nhìn thấu tất cả.



"Còn gì nữa?" Giang Trần Âm vô thức cong khóe môi, luôn cảm thấy lần này dường như bản thân không đối mặt một mình nữa.

Bạc Mộ Vũ quay người nói với Giang Trần Âm: "Cháu nhịn bà ta là vì sợ bà ta đồn đại lung tung ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng tới cô, cho dù cô có thể nhanh chóng đè xuống, cháu vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện chẳng may."

"Còn gì nữa?"

Giang Trần Âm rất muốn nghe xem rốt cuộc Bạc Mộ Vũ có thể cảm nhận ra điều gì, Lam Vu Hân nói Bạc Mộ Vũ đã điều tra được gần hết chuyện của cô ấy, Giang Trần Âm muốn xem xem rốt cuộc chỉ từ một chút manh mối đứa trẻ này có thể phân tích tỉ mỉ tới mức độ nào.

Bạc Mộ Vũ đi lại gần về phía Giang Trần Âm, liếm môi, nghi hoặc hỏi: "Cô Âm, cháu có thể nói hết ạ?"

"Đương nhiên." Giang Trần Âm cười lên, "Giữa chúng ta có gì mà không thể nói chứ?"

Bạc Mộ Vũ gật đầu, suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng: "Ban nãy bà Thiệu kia vào nhà liền nói biết cô đã về nước mới đến tìm cô, đại diện cho việc ngoài liên lạc với trợ lí của cô hoặc tới đây ra thì không có cách nào khác để tìm được cô, bao gồm cả việc không thể tìm được chú Túng và chú nhỏ. Đại khái là vì bà ta không cách nào gặp được chú Túng và chú nhỏ, cũng có thể là vì thỏa hiệp giữa hai người hạn chế bà ta không thể tìm người khác, nếu vi phạm sẽ mất giá trị."

"Tiếp tục đi." Trong ánh mắt Giang Trần Âm mang theo chút ngạc nhiên.

"Ban nãy là điểm thứ nhất." Bạc Mộ Vũ bổ sung một câu, sau đó nhìn một vòng những đồ dùng gia đình từng bị bà Thiệu chạm vào.

Cô chậm bước đi tới bên sô-pha, khẽ trầm giọng nói: "Điểm thứ hai là, ban nãy cô nói vì chồng bà ta qua đời, con trai út lại không có việc làm, nên mới giúp đỡ tiền sinh hoạt phí và tiền học nghiên cứu sinh cho con trai út, cũng chứng minh hoàn cảnh gia đình của bà ta không hề lạc quan. Ban nãy cô cho bà ta ba trăm nghìn tệ, trước kia mỗi năm cho hai trăm nghìn tệ, đối với một gia đình bình thường mà nói, hai trăm nghìn tệ đủ để sống dư dả, hơn nữa có lẽ cuối năm ngoái cô mới cho một lần."

Giang Trần Âm cho Bạc Mộ Vũ đáp án khẳng định: "Chỉ mới mấy tháng mà bà ta đã nói túng thiếu, có lẽ lấy tiền để làm gì đó."

Sắc mặt Bạc Mộ Vũ lạnh đi, gật đầu nhìn về phía Giang Trần Âm: "Điểm cuối cùng, cô không có bất kì lí do nào để giúp đỡ một người nhân cách tệ hại."

Bạc Mộ Vũ nhìn về phía Giang Trần Âm, đồng thời chỉ xuống dấu chân trên sàn: "Người thế này có thể khiến cô và bà ta có qua lại, nhất định là vì rất lâu về trước hai người từng có giao cắt, hơn nữa trong lòng cô không dễ chịu. Thỏa hiệp của hai người tồn tại vào mấy năm trước, vậy giao cắt này chắc chắn còn sớm hơn thỏa hiệp, thậm chí là bốn năm trước."

Giang Trần Âm động đậy đôi môi vì sửng sốt, chấn động trong lòng đang liên tục phình ra.

Đôi mắt của Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn Giang Trần Âm, đáy mắt cất giấu ý tứ sâu xa: "Điểm giao cắt này khiến nội tâm cô bất an, đây chính là lí do cô giúp đỡ bà ta. Nhưng cháu biết cô sẽ không chủ động làm chuyện tổn hại tới người khác, cũng có thể nói là chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng cô bị cuốn vào trong đó."

Lông mi của Giang Trần Âm run lên, không dám tin tưởng nhìn đôi mắt sâu thẳm của cô gái trước mặt.

Cô ấy bắt đầu tin những gì Lam Vu Hân nói, Bạc Mộ Vũ thật sự rất thông minh. Lúc nhỏ không có gì đáng nghiên cứu nên không biểu hiện rõ ràng, Bạc Mộ Vũ rất ít khi chơi đùa và thảo luận với các bạn nhỏ khác.

Tư duy của Bạc Mộ Vũ hiện tại nhanh nhẹn tới mức khiến Giang Trần Âm sửng sốt, nếu nói ưu thế này đi cùng một bất lợi, thì chính là tâm tính của Bạc Mộ Vũ không mẫn cảm.

Nói rõ hơn một chút, chính là cảm nhận của Bạc Mộ Vũ rất chậm, nhưng tư duy sản sinh sau khi mắt thấy tai nghe lại cực kì nhanh.

Thấy Giang Trần Âm không lên tiếng, Bạc Mộ Vũ nhíu mày nói: "Cô Âm, nếu có chỗ nào cháu nói sai, cô có thể chỉnh sửa cho cháu."

"Không, cháu gần như nói đúng hết." Giang Trần Âm lắc đầu chăm chú nhìn Bạc Mộ Vũ, sau đó nắm lấy tay cô cúi đầu cười cười, khi ngẩng đầu lên lại là vẻ ấm áp quen thuộc như mọi ngày: "Tối nay cô sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện với cháu, không nên tiếp tục giấu cháu nữa, thật sự không có nghĩa lí gì."

Vì để Giang Trần Âm có thể nhìn được cảm xúc bản thân muốn bảo vệ cô ấy, Bạc Mộ Vũ trịnh trọng gật đầu đôi cái: "Vâng, cháu nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe."

Giang Trần Âm phì cười thành tiếng, "Đứa trẻ ngốc, đâu phải giảng bài đâu."

Khóe môi Bạc Mộ Vũ cũng cong lên nụ cười cùng Giang Trần Âm, rút khỏi tay cô ấy, chỉ xuống sàn nhà: "Phòng khách bị làm loạn rồi, còn cả những dấu chân kia..."

Giang Trần Âm chỉ đành nhún vai, bất lực nói: "Cố chịu một tối, mai cô sẽ gọi cô lao công tới quét dọn phòng khách sạch sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Thành Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook