Chương 23: Không cần hiểu
Tô Lâu Lạc
04/11/2023
Bạc Mộ Vũ không lái xe Bạc Minh Lương tặng cho mình đi làm.
Không phải vì kiêng kị những lời đàm tiếu, mà là Bạc Mộ Vũ có chút ý đồ.
Nếu giống như trước kia, vậy vẫn có thể đi chung xe với Giang Trần Âm. Cô vẫn đang nghĩ phải làm cách nào để có thể thường xuyên gặp được Giang Trần Âm, vì hai người đều có công có việc, cô không thể cách năm bữa nửa tháng lại tới chơi cùng Giang Trần Âm giống như lúc nhỏ được nữa.
Cách duy nhất, chỉ có ở chung.
Cho nên, lần này phải làm sao đây?
Bạc Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ trên tàu điện ngầm, đột nhiên điện thoại cầm trong tay sáng màn hình, là tin nhắn Wechat của Lâm Sơ Vãn gửi tới.
"À đúng rồi, khi nào tới gần nhà chị thì nhắn tin cho chị, chị ra ngoài đón em."
Sau khi Bạc Mộ Vũ trả lời xong lại tiếp tục rơi vào trầm tư, có lẽ có thể thử cách lúc trước Dương Thư Hàm từng nói.
Bố mẹ cảm thấy rất ngạc nhiên với chuyện Bạc Mộ Vũ biết nấu mấy món ăn sau một tháng ở cùng Giang Trần Âm, Diệp Hạ Lam còn nói xem ra để cô học cách tự chăm sóc sinh hoạt cũng không tệ.
Trước khi Giang Trần Âm có một người thân thiết hơn, cô nhất định phải chủ động hơn một chút, nếu không sợ là sau này thật sự không kịp nữa.
Quan hệ ấy là mối quan hệ lâu dài, Bạc Mộ Vũ xác định sẽ phải xa cách Giang Trần Âm, trước lúc đó, để bản thân gần gũi hơn một chút với người kia. Một năm cũng được, nửa năm cũng được, một đôi tháng cũng không sao, tóm lại vẫn tốt hơn không có gì.
Nhà họ Lâm là một căn biệt thự độc lập, đợi khi Bạc Mộ Vũ tới gần nhà Lâm Sơ Vãn, Lâm Sơ Vãn đã đứng chờ ở ngoài cổng.
Nhiệt độ không khí hôm nay xuống thấp, khóe môi Lâm Sơ Vãn mang theo ý cười, khoác chiếc áo dài đứng chờ.
Bạc Mộ Vũ nhanh chân đi về phía trước, kéo Lâm Sơ Vãn lại gần mái hiên mấy bước, "Chị Sơ Vãn, không cần ra ngoài đợi em mà, sức khỏe chị thế nào rồi?"
Lâm Sơ Vãn cười cười, dẫn Bạc Mộ Vũ vào nhà: "Không sao, cũng đã hồi phục rồi, thời gian trước bị cảm lạnh thôi. Mà em ấy, đến thì đến thôi còn mang quà cáp làm gì?"
"Mang chút hoa quả thôi mà, sức khỏe chị phục hồi rồi nhưng cũng đừng ra ngoài hứng gió vào lúc này chứ." Bạc Mộ Vũ nhắc nhở nhưng đồng thời cũng không quên dặn dò.
"Tiểu Vũ tới đấy à?"
Âm thanh phụ nữ trung niên nhiệt tình truyền tới, Bạc Mộ Vũ đứng tại chỗ đáp lời: "Vâng, cháu chào bác, cũng một thời gian rồi không tới thăm bác được."
Cô đứng thẳng người, hơi cúi đầu xuống một chút, vừa lịch sự vừa thỏa đáng.
Lâm Sơ Vãn khẽ cười một tiếng, nhận lấy hoa quả trong tay Bạc Mộ Vũ đưa cho cô giúp việc đang đi tới gần.
"Ôi, khách sáo thế làm gì?" Mặt mày mẹ Lâm vui vẻ đi tới, "Đúng là lâu lắm rồi cháu không tới, Tiểu Vãn nói với bác cháu đã đi làm rồi."
"Vâng, thời gian trước tương đối bận ạ, gần đây mới thoải mái hơn chút."
"Là vậy à..." Mẹ Lâm quan tâm nói: "Thế trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé, bác đã bảo nhà bếp làm mấy món cháu thích ăn rồi."
Khóe môi Bạc Mộ Vũ khẽ cong lên, "Vâng, bác vất vả rồi ạ."
Mẹ Lâm thân thiết kéo cô vào trong nhà, "Lại đây ngồi đi nào, đừng đứng mãi thế, Tiểu Vãn cũng vào nhà đi."
Bạc Mộ Vũ nhìn xung quanh một vòng, Lâm Sơ Vãn khẽ cười nói: "Chị Mộ Thanh đi công tác rồi, cũng đi được một tuần rồi."
Bạc Mộ Vũ gật đầu, không lên tiếng. Tuy Tống Mục Thanh và Lâm Sơ Vãn đều là đàn chị của cô, nhưng Bạc Mộ Vũ không thân với Tống Mộ Thanh, chỉ vì tiếp xúc với Lâm Sơ Vãn, cho nên cũng từng nói chuyện vài lần.
Ba người ở phòng khách nói chuyện, mãi tới giờ cơm trưa.
Sau bữa cơm trưa, mẹ Lâm có tuổi cũng không nói nhiều, dặn dò Lâm Sơ Vãn tiếp đãi khách rồi về phòng nghỉ trưa.
Lâm Sơ Vãn dẫn Bạc Mộ Vũ tới phòng mình.
Trên bàn học trong phòng Lâm Sơ Vãn có hai khung ảnh, một là ảnh chụp chung Lâm Sơ Vãn, Tống Mục Thanh và cả mẹ Lâm. Trong bức ảnh, khuôn mặt mẹ Lâm hiền từ, hai người đứng bên cạnh bà lần lượt là Lâm Sơ Vãn mặt mày dịu dàng, và Tống Mục Thanh luôn giữ sắc mặt lạnh lẽo.
Một khung ảnh khác là một người đàn ông tây trang chỉnh tề, khuôn mặt sáng sủa lại dịu dàng, tuấn tú mạnh mẽ.
"Anh Ưu Phàm..." Bạc Mộ Vũ lẩm nhẩm một tiếng, "Lâu rồi không gặp."
Lâm Sơ Vãn đứng bên cạnh Bạc Mộ Vũ, ánh mắt cũng nhìn khung ảnh, khẽ sụt sịt mũi.
Sau đó cô ấy cười nói: "Nếu anh nghe được, nhất định cũng sẽ nói với em rằng lâu rồi không gặp."
"Nếu anh ấy nghe thấy..." Bạc Mộ Vũ vuốt ve khung ảnh, chua xót trào lên trong lòng, quay đầu nói với Lâm Sơ Vãn: "Nếu anh ấy nghe được, nhất định anh ấy sẽ có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với chị."
"Anh ấy đã sớm nói với chị rồi." Lâm Sơ Vãn mỉm cười nói.
"Gì ạ?" Bạc Mộ Vũ mở to mắt.
Lâm Sơ Vãn dịu dàng cười cười, đưa tay ra cầm khung ảnh lên, sau đó dẫn Bạc Mộ Vũ tới ngồi xuống sô-pha.
Một tia nắng rọi lên khung ảnh, nhất thời Bạc Mộ Vũ không thể nhìn một cách chân thực khuôn mặt Lâm Ưu Phàm trên khung ảnh.
"Anh ấy dùng sinh mệnh của mình nói với chị, khi có một người muốn trân trọng, muốn bảo vệ, thì mãi mãi đừng khóa chặt tất cả suy nghĩ của bản thân ở trong lòng. Mỗi người đều có một số tâm sự không muốn người khác biết được, nhưng khi đối diện với một người như thế, chuyện không nên làm nhất chính là lừa dối và giấu giếm."
Âm thanh của Lâm Sơ Vãn trầm xuống, mang theo cảm xúc khó diễn tả thành lời, giống như mang theo đau đớn khổ sở.
Cô ấy vừa nói vừa dùng ngón cái nhẹ nhàng lại run rẩy vuốt ve người trong khung ảnh.
"Là vì chuyện anh Ưu Phàm từng làm sao ạ?" Đây cũng là lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ nghe Lâm Sơ Vãn nói những lời này.
Nhưng câu hỏi này khiến Lâm Sơ Vãn không biết nên trả lời thế nào, cơ thể cô ấy nghiêng về phía trước một chút, chặn lại ánh mặt trời, Bạc Mộ Vũ chỉ có thể nhìn được đôi mày khẽ rung động của người kia.
Cuối cùng, Lâm Sơ Vãn chỉ cười, nói với Bạc Mộ Vũ: "Em ghi nhớ lời của chị là được. Nếu có một ngày em có người mà bản thân muốn trân trọng, cho dù thế nào cũng đừng giấu tâm sự của bản thân với người ấy. Chính là đừng che giấu tình cảm yêu thích người ấy, cũng đừng cho rằng lựa chọn của bản thân là đúng, quyết định từ một phía vĩnh viễn không thể bàn tới chuyện đúng sai."
"Tại sao?" Bạc Mộ Vũ có chút không hiểu.
Dường như cô không cách nào hiểu được những lời của Lâm Sơ Vãn, nhưng cụ thể không hiểu chỗ nào thì lại không nói được, nhưng nếu nói hiểu được mấy phần, quả thật lại không nghe đủ tỉ mỉ.
"Vì có rất nhiều chuyện, nếu em không nói thì đối phương sẽ không biết. Cho dù em có nghiền nát chuyện ấy ở trong lòng, đối phương cũng sẽ không biết. Che giấu cùng tự chủ trương, tới cuối cùng sẽ phát triển thành kết cục không thể cứu vãn, thậm chí không còn đường lùi."
Cô ấy ngừng lại giây lát, quay mặt nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, đột nhiên lắc đầu cười lên.
"Chị nói với em những chuyện này làm gì chứ, có lẽ em không hiểu được."
"Không, em hiểu." Bạc Mộ Vũ không nhịn được đáp lại Lâm Sơ Vãn.
Lâm Sơ Vãn lại lắc đầu, "Hiện tại chị nói với em những thứ này là hi vọng em có thể hiểu, nhưng suy nghĩ thật kĩ, chị lại hi vọng em mãi mãi không cần hiểu."
Bạc Mộ Vũ nghe hiểu chẳng qua là nghĩa đen hoặc là hiểu lơ mơ mà thôi. Chuyện không thể cứu vãn không có đường lùi ấy, loại đau khổ giày vò trong bất lực ấy, người chưa trải qua sao có thể hiểu được chứ.
Lâm Sơ Vãn chỉ hi vọng Bạc Mộ Vũ không phải đối diện với lựa chọn như thế, vì tới ngày đối diện với lựa chọn ấy mới thật sự hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô ấy. Nhưng tới lúc ấy, nào có còn quay lại được nữa.
Nếu nói Bạc Mộ Vũ còn có thể hiểu được một chút những lời ban nãy của Lâm Sơ Vãn, thì những câu cuối cùng này, cô thật sự không hiểu được.
Nhưng, có một người muốn trân trọng, có một người muốn bảo vệ, cô có.
"Không." Bạc Mộ Vũ khẽ khàng nhưng nghiêm túc nói, "Em có người bản thân muốn trân trọng muốn bảo vệ. Hơn nữa em không có bất kì chuyện gì giấu giếm người ấy, em đã nói hết tất cả suy nghĩ của mình với người ấy, quả thật em cũng đã làm như thế."
Nếu ông Giang từng tìm cô, hơn nữa cô cũng biết Giang Trần Âm có một số chuyện cũ không thể nói nói ra, vậy chính là như thế.
Từ nhỏ tới lớn bản thân không có bất kì chuyện gì giấu giếm Giang Trần Âm, bao gồm được nam sinh tỏ tình ở trường, bị bạn học quấn lấy đòi kết bạn. Có lẽ cô không nói với bố mẹ từng chuyện của bản thân, nhưng dường như đều nói hết với Giang Trần Âm.
"Đợi đã, em nói gì?"
Cảm xúc của Lâm Sơ Vãn vô thức bị Bạc Mộ Vũ dẫn dắt, có phải Bạc Mộ Vũ không hiểu tình cảm cô ấy đang nói tới có tính chất gì hay không? Trong ấn tượng của Lâm Sơ Vãn, Bạc Mộ Vũ chưa từng có bất kì đối tượng yêu mến lẫn nhau nào.
Có lúc cô ấy cảm thấy phản ứng với mọi chuyện của Bạc Mộ Vũ chậm hơn người bình thường, ví dụ như trước kia có bạn học đã ám hiệu vô cùng rõ ràng, nhưng Bạc Mộ Vũ vẫn không biết người ta yêu thầm, trừ phi là nghe những người kia rõ ràng rành mạch nói ra câu "Mình thích cậu", Bạc Mộ Vũ mới hiểu ý.
Mỗi lần Lâm Sơ Vãn nghe được Bạc Mộ Vũ nhắc tới những chuyện này đều không thể nhịn cười, nhưng cũng không nhiều lời với Bạc Mộ Vũ. Không mẫn cảm với tình cảm là do trời sinh, cô ấy dạy được một đôi lần, nhưng không thể quan sát thay Bạc Mộ Vũ từng lần một, người hiểu được Bạc Mộ Vũ tự nhiên sẽ biết cách làm thế nào.
Bạc Mộ Vũ lặp lại: "Em nói, em cũng có một người như thế."
Lâm Sơ Vãn liền hiếu kì, "Có thể nói với chị không? Trước giờ chị cũng chưa từng nghe em nhắc tới."
"Em từng nhắc với chị rồi" Bạc Mộ Vũ nhìn thấy mấy phần khó hiểu trong mắt Lâm Sơ Vãn, "Chính là cô Âm, em từng nhắc với chị rất nhiều lần rồi."
Lâm Sơ Vãn ngẩn ra một lúc lâu, sau đó che miệng cười lên.
Khuôn mặt Bạc Mộ Vũ vô cùng nghiêm túc, đáy mắt có chút khó hiểu: "Chị cười gì chứ? Em nói thật mà."
"Chị biết, chị biết..." Lâm Sơ Vãn cố gắng kiềm chế tiếng cười của bản thân, đặt khung ảnh xuống giữ lấy vai của Bạc Mộ Vũ, "Chị biết là thật, nhưng mà Tiểu Vũ này, tình thân khác với tình yêu. Em và cô Âm của em là tình thân, nhưng chị đang nói tới tình yêu."
Bạc Mộ Vũ còn chưa kịp nêu ra vấn đề, Lâm Sơ Vãn đã ổn định cảm xúc của bản thân, chầm chậm nói với cô: "Tình yêu chính là em muốn ở bên người đó một thời gian dài thật dài, em muốn cùng người đó làm nhiều thật nhiều chuyện, em sẽ hi vọng những ngày tháng ở bên người ấy không có kết thúc. Cho dù em biết cuối cùng có một ngày cả hai sẽ già đi, sẽ rời khỏi thế giời này, em cũng sẽ tham lam hi vọng ngày ấy tới muộn một chút."
Âm thanh của Lâm Sơ Vãn từ tốn lướt qua trái tim của Bạc Mộ Vũ, nhưng lại khiến cô càng thêm nghi hoặc.
Vì thứ cảm giác Lâm Sơ Vãn nhắc tới, rất giống cảm giác của cô dành cho Giang Trần Âm. Cô hi vọng có thể ở bên Giang Trần Âm lâu một chút, rồi lại lâu thêm một chút, rõ ràng bản thân biết sau này rất có khả năng Giang Trần Âm sẽ xa cách bản thân, nhưng cô vẫn trân trọng thời khắc hiện tại.
Chỉ cần người sẽ nghiêng hết toàn bộ trọng tâm cho Giang Trần Âm chưa xuất hiện, vậy những ngày tháng như thế vẫn có thể tiếp tục.
Cô hi vọng những ngày tháng như thế sẽ không kết thúc, người kia có thể xuất hiện muộn một chút.
"Tình thân, tình yêu..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng lẩm nhẩm.
Khóe môi Lâm Sơ Vãn cong lên, nói: "Đợi em gặp được rồi, em sẽ hiểu ra."
Câu nói của Lâm Sơ Vãn vẫn có chút mập mờ, nhưng Bạc Mộ Vũ sẽ hiểu ra sự khác biệt giữa hai loại tình cảm này, chỉ cần những lời phía trước bản thân đã nói, Lâm Sơ Vãn hi vọng Bạc Mộ Vũ vĩnh viễn không hiểu được.
Không phải vì kiêng kị những lời đàm tiếu, mà là Bạc Mộ Vũ có chút ý đồ.
Nếu giống như trước kia, vậy vẫn có thể đi chung xe với Giang Trần Âm. Cô vẫn đang nghĩ phải làm cách nào để có thể thường xuyên gặp được Giang Trần Âm, vì hai người đều có công có việc, cô không thể cách năm bữa nửa tháng lại tới chơi cùng Giang Trần Âm giống như lúc nhỏ được nữa.
Cách duy nhất, chỉ có ở chung.
Cho nên, lần này phải làm sao đây?
Bạc Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ trên tàu điện ngầm, đột nhiên điện thoại cầm trong tay sáng màn hình, là tin nhắn Wechat của Lâm Sơ Vãn gửi tới.
"À đúng rồi, khi nào tới gần nhà chị thì nhắn tin cho chị, chị ra ngoài đón em."
Sau khi Bạc Mộ Vũ trả lời xong lại tiếp tục rơi vào trầm tư, có lẽ có thể thử cách lúc trước Dương Thư Hàm từng nói.
Bố mẹ cảm thấy rất ngạc nhiên với chuyện Bạc Mộ Vũ biết nấu mấy món ăn sau một tháng ở cùng Giang Trần Âm, Diệp Hạ Lam còn nói xem ra để cô học cách tự chăm sóc sinh hoạt cũng không tệ.
Trước khi Giang Trần Âm có một người thân thiết hơn, cô nhất định phải chủ động hơn một chút, nếu không sợ là sau này thật sự không kịp nữa.
Quan hệ ấy là mối quan hệ lâu dài, Bạc Mộ Vũ xác định sẽ phải xa cách Giang Trần Âm, trước lúc đó, để bản thân gần gũi hơn một chút với người kia. Một năm cũng được, nửa năm cũng được, một đôi tháng cũng không sao, tóm lại vẫn tốt hơn không có gì.
Nhà họ Lâm là một căn biệt thự độc lập, đợi khi Bạc Mộ Vũ tới gần nhà Lâm Sơ Vãn, Lâm Sơ Vãn đã đứng chờ ở ngoài cổng.
Nhiệt độ không khí hôm nay xuống thấp, khóe môi Lâm Sơ Vãn mang theo ý cười, khoác chiếc áo dài đứng chờ.
Bạc Mộ Vũ nhanh chân đi về phía trước, kéo Lâm Sơ Vãn lại gần mái hiên mấy bước, "Chị Sơ Vãn, không cần ra ngoài đợi em mà, sức khỏe chị thế nào rồi?"
Lâm Sơ Vãn cười cười, dẫn Bạc Mộ Vũ vào nhà: "Không sao, cũng đã hồi phục rồi, thời gian trước bị cảm lạnh thôi. Mà em ấy, đến thì đến thôi còn mang quà cáp làm gì?"
"Mang chút hoa quả thôi mà, sức khỏe chị phục hồi rồi nhưng cũng đừng ra ngoài hứng gió vào lúc này chứ." Bạc Mộ Vũ nhắc nhở nhưng đồng thời cũng không quên dặn dò.
"Tiểu Vũ tới đấy à?"
Âm thanh phụ nữ trung niên nhiệt tình truyền tới, Bạc Mộ Vũ đứng tại chỗ đáp lời: "Vâng, cháu chào bác, cũng một thời gian rồi không tới thăm bác được."
Cô đứng thẳng người, hơi cúi đầu xuống một chút, vừa lịch sự vừa thỏa đáng.
Lâm Sơ Vãn khẽ cười một tiếng, nhận lấy hoa quả trong tay Bạc Mộ Vũ đưa cho cô giúp việc đang đi tới gần.
"Ôi, khách sáo thế làm gì?" Mặt mày mẹ Lâm vui vẻ đi tới, "Đúng là lâu lắm rồi cháu không tới, Tiểu Vãn nói với bác cháu đã đi làm rồi."
"Vâng, thời gian trước tương đối bận ạ, gần đây mới thoải mái hơn chút."
"Là vậy à..." Mẹ Lâm quan tâm nói: "Thế trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé, bác đã bảo nhà bếp làm mấy món cháu thích ăn rồi."
Khóe môi Bạc Mộ Vũ khẽ cong lên, "Vâng, bác vất vả rồi ạ."
Mẹ Lâm thân thiết kéo cô vào trong nhà, "Lại đây ngồi đi nào, đừng đứng mãi thế, Tiểu Vãn cũng vào nhà đi."
Bạc Mộ Vũ nhìn xung quanh một vòng, Lâm Sơ Vãn khẽ cười nói: "Chị Mộ Thanh đi công tác rồi, cũng đi được một tuần rồi."
Bạc Mộ Vũ gật đầu, không lên tiếng. Tuy Tống Mục Thanh và Lâm Sơ Vãn đều là đàn chị của cô, nhưng Bạc Mộ Vũ không thân với Tống Mộ Thanh, chỉ vì tiếp xúc với Lâm Sơ Vãn, cho nên cũng từng nói chuyện vài lần.
Ba người ở phòng khách nói chuyện, mãi tới giờ cơm trưa.
Sau bữa cơm trưa, mẹ Lâm có tuổi cũng không nói nhiều, dặn dò Lâm Sơ Vãn tiếp đãi khách rồi về phòng nghỉ trưa.
Lâm Sơ Vãn dẫn Bạc Mộ Vũ tới phòng mình.
Trên bàn học trong phòng Lâm Sơ Vãn có hai khung ảnh, một là ảnh chụp chung Lâm Sơ Vãn, Tống Mục Thanh và cả mẹ Lâm. Trong bức ảnh, khuôn mặt mẹ Lâm hiền từ, hai người đứng bên cạnh bà lần lượt là Lâm Sơ Vãn mặt mày dịu dàng, và Tống Mục Thanh luôn giữ sắc mặt lạnh lẽo.
Một khung ảnh khác là một người đàn ông tây trang chỉnh tề, khuôn mặt sáng sủa lại dịu dàng, tuấn tú mạnh mẽ.
"Anh Ưu Phàm..." Bạc Mộ Vũ lẩm nhẩm một tiếng, "Lâu rồi không gặp."
Lâm Sơ Vãn đứng bên cạnh Bạc Mộ Vũ, ánh mắt cũng nhìn khung ảnh, khẽ sụt sịt mũi.
Sau đó cô ấy cười nói: "Nếu anh nghe được, nhất định cũng sẽ nói với em rằng lâu rồi không gặp."
"Nếu anh ấy nghe thấy..." Bạc Mộ Vũ vuốt ve khung ảnh, chua xót trào lên trong lòng, quay đầu nói với Lâm Sơ Vãn: "Nếu anh ấy nghe được, nhất định anh ấy sẽ có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với chị."
"Anh ấy đã sớm nói với chị rồi." Lâm Sơ Vãn mỉm cười nói.
"Gì ạ?" Bạc Mộ Vũ mở to mắt.
Lâm Sơ Vãn dịu dàng cười cười, đưa tay ra cầm khung ảnh lên, sau đó dẫn Bạc Mộ Vũ tới ngồi xuống sô-pha.
Một tia nắng rọi lên khung ảnh, nhất thời Bạc Mộ Vũ không thể nhìn một cách chân thực khuôn mặt Lâm Ưu Phàm trên khung ảnh.
"Anh ấy dùng sinh mệnh của mình nói với chị, khi có một người muốn trân trọng, muốn bảo vệ, thì mãi mãi đừng khóa chặt tất cả suy nghĩ của bản thân ở trong lòng. Mỗi người đều có một số tâm sự không muốn người khác biết được, nhưng khi đối diện với một người như thế, chuyện không nên làm nhất chính là lừa dối và giấu giếm."
Âm thanh của Lâm Sơ Vãn trầm xuống, mang theo cảm xúc khó diễn tả thành lời, giống như mang theo đau đớn khổ sở.
Cô ấy vừa nói vừa dùng ngón cái nhẹ nhàng lại run rẩy vuốt ve người trong khung ảnh.
"Là vì chuyện anh Ưu Phàm từng làm sao ạ?" Đây cũng là lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ nghe Lâm Sơ Vãn nói những lời này.
Nhưng câu hỏi này khiến Lâm Sơ Vãn không biết nên trả lời thế nào, cơ thể cô ấy nghiêng về phía trước một chút, chặn lại ánh mặt trời, Bạc Mộ Vũ chỉ có thể nhìn được đôi mày khẽ rung động của người kia.
Cuối cùng, Lâm Sơ Vãn chỉ cười, nói với Bạc Mộ Vũ: "Em ghi nhớ lời của chị là được. Nếu có một ngày em có người mà bản thân muốn trân trọng, cho dù thế nào cũng đừng giấu tâm sự của bản thân với người ấy. Chính là đừng che giấu tình cảm yêu thích người ấy, cũng đừng cho rằng lựa chọn của bản thân là đúng, quyết định từ một phía vĩnh viễn không thể bàn tới chuyện đúng sai."
"Tại sao?" Bạc Mộ Vũ có chút không hiểu.
Dường như cô không cách nào hiểu được những lời của Lâm Sơ Vãn, nhưng cụ thể không hiểu chỗ nào thì lại không nói được, nhưng nếu nói hiểu được mấy phần, quả thật lại không nghe đủ tỉ mỉ.
"Vì có rất nhiều chuyện, nếu em không nói thì đối phương sẽ không biết. Cho dù em có nghiền nát chuyện ấy ở trong lòng, đối phương cũng sẽ không biết. Che giấu cùng tự chủ trương, tới cuối cùng sẽ phát triển thành kết cục không thể cứu vãn, thậm chí không còn đường lùi."
Cô ấy ngừng lại giây lát, quay mặt nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, đột nhiên lắc đầu cười lên.
"Chị nói với em những chuyện này làm gì chứ, có lẽ em không hiểu được."
"Không, em hiểu." Bạc Mộ Vũ không nhịn được đáp lại Lâm Sơ Vãn.
Lâm Sơ Vãn lại lắc đầu, "Hiện tại chị nói với em những thứ này là hi vọng em có thể hiểu, nhưng suy nghĩ thật kĩ, chị lại hi vọng em mãi mãi không cần hiểu."
Bạc Mộ Vũ nghe hiểu chẳng qua là nghĩa đen hoặc là hiểu lơ mơ mà thôi. Chuyện không thể cứu vãn không có đường lùi ấy, loại đau khổ giày vò trong bất lực ấy, người chưa trải qua sao có thể hiểu được chứ.
Lâm Sơ Vãn chỉ hi vọng Bạc Mộ Vũ không phải đối diện với lựa chọn như thế, vì tới ngày đối diện với lựa chọn ấy mới thật sự hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô ấy. Nhưng tới lúc ấy, nào có còn quay lại được nữa.
Nếu nói Bạc Mộ Vũ còn có thể hiểu được một chút những lời ban nãy của Lâm Sơ Vãn, thì những câu cuối cùng này, cô thật sự không hiểu được.
Nhưng, có một người muốn trân trọng, có một người muốn bảo vệ, cô có.
"Không." Bạc Mộ Vũ khẽ khàng nhưng nghiêm túc nói, "Em có người bản thân muốn trân trọng muốn bảo vệ. Hơn nữa em không có bất kì chuyện gì giấu giếm người ấy, em đã nói hết tất cả suy nghĩ của mình với người ấy, quả thật em cũng đã làm như thế."
Nếu ông Giang từng tìm cô, hơn nữa cô cũng biết Giang Trần Âm có một số chuyện cũ không thể nói nói ra, vậy chính là như thế.
Từ nhỏ tới lớn bản thân không có bất kì chuyện gì giấu giếm Giang Trần Âm, bao gồm được nam sinh tỏ tình ở trường, bị bạn học quấn lấy đòi kết bạn. Có lẽ cô không nói với bố mẹ từng chuyện của bản thân, nhưng dường như đều nói hết với Giang Trần Âm.
"Đợi đã, em nói gì?"
Cảm xúc của Lâm Sơ Vãn vô thức bị Bạc Mộ Vũ dẫn dắt, có phải Bạc Mộ Vũ không hiểu tình cảm cô ấy đang nói tới có tính chất gì hay không? Trong ấn tượng của Lâm Sơ Vãn, Bạc Mộ Vũ chưa từng có bất kì đối tượng yêu mến lẫn nhau nào.
Có lúc cô ấy cảm thấy phản ứng với mọi chuyện của Bạc Mộ Vũ chậm hơn người bình thường, ví dụ như trước kia có bạn học đã ám hiệu vô cùng rõ ràng, nhưng Bạc Mộ Vũ vẫn không biết người ta yêu thầm, trừ phi là nghe những người kia rõ ràng rành mạch nói ra câu "Mình thích cậu", Bạc Mộ Vũ mới hiểu ý.
Mỗi lần Lâm Sơ Vãn nghe được Bạc Mộ Vũ nhắc tới những chuyện này đều không thể nhịn cười, nhưng cũng không nhiều lời với Bạc Mộ Vũ. Không mẫn cảm với tình cảm là do trời sinh, cô ấy dạy được một đôi lần, nhưng không thể quan sát thay Bạc Mộ Vũ từng lần một, người hiểu được Bạc Mộ Vũ tự nhiên sẽ biết cách làm thế nào.
Bạc Mộ Vũ lặp lại: "Em nói, em cũng có một người như thế."
Lâm Sơ Vãn liền hiếu kì, "Có thể nói với chị không? Trước giờ chị cũng chưa từng nghe em nhắc tới."
"Em từng nhắc với chị rồi" Bạc Mộ Vũ nhìn thấy mấy phần khó hiểu trong mắt Lâm Sơ Vãn, "Chính là cô Âm, em từng nhắc với chị rất nhiều lần rồi."
Lâm Sơ Vãn ngẩn ra một lúc lâu, sau đó che miệng cười lên.
Khuôn mặt Bạc Mộ Vũ vô cùng nghiêm túc, đáy mắt có chút khó hiểu: "Chị cười gì chứ? Em nói thật mà."
"Chị biết, chị biết..." Lâm Sơ Vãn cố gắng kiềm chế tiếng cười của bản thân, đặt khung ảnh xuống giữ lấy vai của Bạc Mộ Vũ, "Chị biết là thật, nhưng mà Tiểu Vũ này, tình thân khác với tình yêu. Em và cô Âm của em là tình thân, nhưng chị đang nói tới tình yêu."
Bạc Mộ Vũ còn chưa kịp nêu ra vấn đề, Lâm Sơ Vãn đã ổn định cảm xúc của bản thân, chầm chậm nói với cô: "Tình yêu chính là em muốn ở bên người đó một thời gian dài thật dài, em muốn cùng người đó làm nhiều thật nhiều chuyện, em sẽ hi vọng những ngày tháng ở bên người ấy không có kết thúc. Cho dù em biết cuối cùng có một ngày cả hai sẽ già đi, sẽ rời khỏi thế giời này, em cũng sẽ tham lam hi vọng ngày ấy tới muộn một chút."
Âm thanh của Lâm Sơ Vãn từ tốn lướt qua trái tim của Bạc Mộ Vũ, nhưng lại khiến cô càng thêm nghi hoặc.
Vì thứ cảm giác Lâm Sơ Vãn nhắc tới, rất giống cảm giác của cô dành cho Giang Trần Âm. Cô hi vọng có thể ở bên Giang Trần Âm lâu một chút, rồi lại lâu thêm một chút, rõ ràng bản thân biết sau này rất có khả năng Giang Trần Âm sẽ xa cách bản thân, nhưng cô vẫn trân trọng thời khắc hiện tại.
Chỉ cần người sẽ nghiêng hết toàn bộ trọng tâm cho Giang Trần Âm chưa xuất hiện, vậy những ngày tháng như thế vẫn có thể tiếp tục.
Cô hi vọng những ngày tháng như thế sẽ không kết thúc, người kia có thể xuất hiện muộn một chút.
"Tình thân, tình yêu..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng lẩm nhẩm.
Khóe môi Lâm Sơ Vãn cong lên, nói: "Đợi em gặp được rồi, em sẽ hiểu ra."
Câu nói của Lâm Sơ Vãn vẫn có chút mập mờ, nhưng Bạc Mộ Vũ sẽ hiểu ra sự khác biệt giữa hai loại tình cảm này, chỉ cần những lời phía trước bản thân đã nói, Lâm Sơ Vãn hi vọng Bạc Mộ Vũ vĩnh viễn không hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.