Chương 51: Mùi vị mất mát
Tô Lâu Lạc
04/11/2023
Cho dù là ánh mắt hay lời nói của cô gái trước mặt cũng đều khiến cho trái tim Giang Trần Âm ấm áp, đột nhiên cô ấy có một loại ảo giác, bản thân được cô gái luôn thích nép vào lòng mình bảo vệ.
Loại cảm giác này rất dễ chịu, cũng không hề khiến Giang Trần Âm cảm thấy không thích hợp. Vốn dĩ nên là bản thân bảo vệ Bạc Mộ Vũ, nhưng hiện tại được Bạc Mộ Vũ an ủi vỗ về, Giang Trần Âm cảm thấy cho dù là cơ thể hay là tâm lí đều nhanh chóng thích ứng cùng ỷ lại.
Từ trước tới giờ cô ấy không có cách nào từ chối Bạc Mộ Vũ, cho dù là ỷ lại hay được ỷ lại.
"Cảm ơn cháu đã nghe cô nói hết." Tay Giang Trần Âm phủ lên bàn tay Bạc Mộ Vũ đang đặt trên má mình, đôi mắt mang theo nước mắt trào ra một tia nồng đượm, "Cô hiểu những gì cháu nói, chỉ là cô sợ, cô sợ thứ bản thân những tưởng là lương thiện lại trở thành sự tổn thương đối với người khác. Suốt một khoảng thời gian dài cô không dám đối diện với chuyện này, không dám nói, không dám nhớ lại triệt để, chỉ hi vọng nó có thể mãi mãi bị chôn vùi."
Khoảng thời gian sau khi xảy ra chuyện, Giang Trần Âm liên tục mơ thấy cảnh tượng khi đó. Cô ấy sợ hãi, hoảng loạn, nhưng cho dù là trong mơ, cô ấy cũng không cách nào nghe theo yêu cầu của đối phương mà nguyền rủa người thân của mình.
Giang Trần Âm không mê tín, nhưng cho dù thế nào cũng không dám lấy người thân của mình ra đánh cược.
"Không cần nói cảm ơn cháu." Ngón tay của Bạc Mộ Vũ chạm vào khóe mắt Giang Trần Âm, "Cháu từng nói cháu sẽ bảo vệ cô, cháu không nói cho vui."
Khóe môi Giang Trần Âm cong lên, nhắm mắt kìm lại nước mắt rồi lại mở ra, kéo tay Bạc Mộ Vũ xuống, sau đó yêu thương ôm lấy Bạc Mộ Vũ thì thầm: "Sao mắt cháu cũng đỏ thế?"
Bạc Mộ Vũ chỉ lắc đầu, cô biết Giang Trần Âm hiểu tất cả.
Trong lòng Giang Trần Âm vẫn còn sợ hãi, ôm lấy Bạc Mộ Vũ một lúc rồi nhỏ tiếng nói: "Nam sinh trong câu chuyện ban nãy tên là Thiệu Tư Nam."
Họ Thiệu? Vậy...
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu: "Bà Thiệu ban nãy chính là mẹ ruột của người đó?"
Giang Trần Âm gật đầu: "Đúng, Thiệu Tư Nam còn có một người em trai tên Thiệu Tư Bắc." Cô ấy ngừng lại giây lát, thở dài nói: "Năm đó Thiệu Tư Bắc vẫn còn nhỏ. Hơn nữa sau này cũng từng điều tra, quả thật Thiệu Tư Nam có bệnh về thần kinh."
"Thì ra là vậy..." Sắc mặt Bạc Mộ Vũ trở nên nghiêm túc, ánh mắt thấu hiểu.
Nói như thế, tất cả mọi chuyện đều đã thông suốt. Nhưng cách thời gian Thiệu Tư Nam xảy ra chuyện đã mười mấy năm, mẹ ruột của Thiệu Tư Nam vẫn nhận định Giang Trần Âm, chỉ sợ chuyện này không dễ dàng dừng lại như thế.
"Cô Âm, nhiều năm như vậy rồi bà Thiệu kia vẫn không buông tha cho cô, cháu cảm thấy bà ta sẽ không dễ từ bỏ."
Ánh mắt tham lam ấy khiến Bạc Mộ Vũ cảm nhận được một tia bất an.
"Cô biết." Suy nghĩ của Giang Trần Âm cũng quay về quỹ đạo, bình tĩnh hơn nhiều, "Giới hạn của cô chính là người thân và người bên cạnh cô, đối với chuyện đó, cô xác định rõ, nhưng không có cách nào triệt để thoát ra."
Bạc Mộ Vũ ngồi thẳng người đỡ lấy vai Giang Trần Âm, "Vậy mỗi lần khi cô nhớ lại thì đừng trốn tránh, đừng chỉ nghĩ là bản thân có làm đúng hay không. Nhớ phải nghĩ tới lời ban nãy cháu nói với cô, cô không sai. Hơn nữa, lần giúp đỡ hôm nay là lần cuối cùng."
Giang Trần Âm nhìn thẳng vào ánh mắt khiến người ta không thể không yên tâm, cô ấy không cách nào không cong khóe môi vì Bạc Mộ Vũ: "Được, cô đều ghi nhớ những lời cháu nói. Nhưng cháu cũng phải đáp ứng cô, đừng nói cho bất kì ai biết chuyện cô giúp đỡ nhà họ Thiệu, cô không muốn để người thân lo lắng."
"Không thành vấn đề." Bạc Mộ Vũ miết má Giang Trần Âm để nụ cười cô ấy thêm sâu, "Đây là bí mật của hai chúng ta."
Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, nụ cười trên khóe môi cũng tươi hơn vì tấm lòng của Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ ngừng lại, nhìn vào mắt Giang Trần Âm mấy giây, buông tay cúi đầu.
"Trước kia cô từng nói sẽ đối tốt với cháu cả đời." Bạc Mộ Vũ cúi đầu, dùng ngón cái tay phải ngoắc lấy ngón cái tay trái của Giang Trần Âm, "Vậy cháu cũng muốn nói với cô, lúc đó cháu còn nhỏ, cho nên không biết nỗi sợ của cô. Hiện tại cháu có thể nhìn được, cũng có thể nghe được, cháu sẽ bảo vệ cô cả đời."
Giang Trần Âm cắn môi, rất lâu không lên tiếng, chăm chú nhìn Bạc Mộ Vũ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó muốn trào ra từ ánh mắt lẫn con tim. Cô ấy cúi đầu sụt sịt mũi, cười một tiếng rồi quay lại.
"Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì bản thân có trí nhớ tốt, có thể nhớ kĩ những lời cháu nói với cô."
Trí nhớ tốt mới có thể nhớ Bạc Mộ Vũ đã thay đổi từ một đứa trẻ không nói nhiều thêm một lời trở thành một người tư duy nhanh nhẹn lại chính trực dũng cảm như hiện tại.
Bạc Mộ Vũ ngẩng mắt lên, nói: "Chuyện này không tốt chút nào, nếu có thể không ghi nhớ mà quên sạch đi thì tốt rồi."
Giang Trần Âm làm ra vẻ quan trọng, nói: "Cũng có thể chồng từng lớp từng lớp cần nhớ lên nhau, thời gian dài rồi, những thứ không cần nhớ sẽ bị vùi xuống lớp cuối cùng, cũng rất khó nhớ lại."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, ngay sau đó liền cảm thấy cuối cùng ánh mắt của Giang Trần Âm đã ấm lên.
Hai người nhìn nhau cười lên, Bạc Mộ Vũ dắt tay Giang Trần Âm đứng dậy đi về phía giường.
"Đi ngủ đã, ngủ một giấc tỉnh dậy rồi bắt đầu ghi nhớ những thứ nên ghi nhớ." Vừa nằm xuống, Bạc Mộ Vũ liền kéo chăn đắp cho hai người, trong chăn tối đen như mực.
Sau khi Giang Trần Âm đưa tay tắt đèn liền nhích tới ôm lấy Bạc Mộ Vũ, cong môi hỏi cô: "Mộ Vũ, cháu tắm chưa thế?"
"Ban nãy trước khi làm việc đã tắm rồi, cô mau ngủ đi." Bạc Mộ Vũ vòng lấy cổ Giang Trần Âm, vùi vào đó hít thở, âm thanh khẽ khàng thử dỗ dành cô ấy: "Ngày mai thức dậy sẽ là một bắt đầu mới, đừng nghi ngờ cách làm của bản thân. Chủ định của cô là lương thiện, cô vẫn luôn lương thiện."
Giang Trần Âm thu lại nụ cười, yên lặng ôm lấy Bạc Mộ Vũ, cảm nhận hô hấp quy luật bên tai, trái tim bình tĩnh yên ổn trước giờ chưa từng có.
Cô ấy khẽ nói: "Ngủ ngon."
Giang Trần Âm bắt đầu cảm thấy, ngày mai mới thật sự là khởi đầu mới, sau khi chân thành thẳng thắn với Bạc Mộ Vũ.
Vừa bước vào tháng Hai, Tần Châu đã chầm chậm xuất hiện không khí năm mới, các cửa hàng cửa hiệu trên phố trong ngõ đều dán đầy câu đối đỏ, trong siêu thị cũng bày đủ hàng hóa liên quan tới Tết, khắp nơi đều ngập tràn niềm vui.
Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam cố tình tới chỗ Giang Trần Âm tập kích bất ngờ, tất cả bình thường không có gì đặc biệt. Có cảm giác nhất chính là việc Bạc Mộ Vũ càng thêm hiếu thuận, còn biết vào bếp nấu bữa cơm cho bố mẹ, hơn nữa không để Giang Trần Âm giúp đỡ.
Điều này khiến Diệp Hạ Lam cảm thấy để Bạc Mộ Vũ ở chỗ Giang Trần Âm tốt hơn nhiều so với để Bạc Mộ Vũ ở nhà.
Đầu tháng Hai, "Chiến Thần" của Bạc Mộ Vũ hoàn thành khâu sáng tác. Trong thời gian kịch bản đang được sáng tác, mọi công việc chuẩn bị đã được tiến hành một cách có hiệu quả, cuối tháng Hai, Tô Mạn tuyên bố sau kì nghỉ Tết quay lại làm việc sẽ chính thức khởi động.
Bạc Mộ Vũ cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ ngồi trước bàn làm việc của Tô Mạn, thở phào một hơi.
Tô Mạn cong khóe môi, một tay cầm tập tài liệu vỗ lên bàn: "Sao thế, cảm thấy thoải mái à?"
Bạc Mộ Vũ cười một cái: "Ít nhất là kì nghỉ Tết sẽ thoải mái rất nhiều.."
Tô Mạn đặt tập tài liệu xuống, dựa lưng ra sau, ngữ điệu tùy ý nói: "Có hài lòng về diễn viên chị chọn không? Em không muốn chỉ định, chị chỉ đành lựa chọn theo miêu tả của em mà thôi."
"Em cảm thấy đã đủ tốt rồi." Bạc Mộ Vũ như có suy nghĩ, gật đầu, "Trong ghi chép của lịch sử, Cao Trường Cung là người hiền hòa mỹ mạo, dũng cảm thiện chiến, cho nên tướng mạo cùng khí chất mạnh mẽ của nam chính đều không thể thiếu. Còn về nữ chính, cũng chỉ là người vợ không được ghi chép quá nhiều trong lịch sử, em tìm hiểu rất nhiều dã sử, nhưng cũng chỉ tìm được một số ghi chép mơ hồ, cho nên em đã hư cấu tình tiết có liên quan tới người vợ này trên một mức độ rộng."
Đột nhiên Tô Mạn lộ ra chút biểu cảm bất đắc dĩ: "Thật ra ban đầu chị có ý định chọn Lam Vu Hân cho nhân vật Trịnh Phi này, nhưng Lam Vu Hân nói không sắp xếp được thời gian, hơn nữa Lam Vu Hân là người của Gia Ức, quả thật chị đã do dự suốt một thời gian."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, "Chị Lam?"
Dù sao đang nói chuyện phiếm, Tô Mạn cũng không giấu giếm, khen ngợi: "Ừm, kĩ năng diễn xuất của Lam Vu Hân nổi bật trong giới, tuy không tính là quá ưu tú trong giới giải trí, nhưng tuyệt đối cũng không phải bình hoa. Chủ yếu là con đường diễn xuất của Lam Vu Hân có thể đột phá, không hạn chế bởi ngoại hình và khí chất."
Bạc Mộ Vũ muốn nói lại thôi: "Ví dụ..."
Tô Mạn mím môi, "Ví dụ như những diễn viên chỉ biết diễn mặt lạnh, ví dụ như những diễn viên chỉ có thể diễn ngốc bạch ngọt? Tóm lại con đường diễn xuất của Lam Vu Hân tương đối rộng, hơn nữa cũng có kĩ năng diễn xuất, độ nổi tiếng cũng cao."
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Chị có thể suy nghĩ lần sau."
Tô Mạn cười cười: "Lần sau rồi tính."
Tan làm vẫn là Giang Trần Âm không có tiệc rượu tới đón Bạc Mộ Vũ về nhà như thường ngày, hai người cùng nhau nấu cơm tối, Bạc Mộ Vũ sẽ vô thức đảm đương nhiều hơn một chút so với ban đầu.
Từ sau khi nghe Giang Trần Âm kể chuyện trước kia xong, trong sinh hoạt, Bạc Mộ Vũ sẽ chủ động làm nhiều việc nhà hơn một chút. Cô cảm thấy khi đó bản thân còn nhỏ, thậm chí hiện tại không nhớ được Giang Trần Âm lúc đó có từng lộ ra cảm xúc tiêu cực hay không.
Cô không có cách nào bù đắp, cho nên cô muốn chăm sóc Giang Trần Âm, giống như lời bản thân đã hứa hẹn với Giang Trần Âm.
Ăn tối xong, hai người ngồi ngoài phòng khách xem tivi một lúc, Giang Trần Âm muốn đi rửa bát. Bạc Mộ Vũ đẩy cô ấy lên tầng đi tập luyện, bản thân nhận việc này.
Giang Trần Âm ở trong phòng tập thể hình vừa làm động tác plank kéo gối vừa suy nghĩ, mồ hôi trượt xuống dọc theo khuôn mặt.
Cô ấy cảm thấy gần đây đứa trẻ này càng ngày càng siêng năng, cũng không phải trước kia không siêng năng, chỉ là Bạc Mộ Vũ có thêm một loại cảm giác rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ. Khiến người ta cảm nhận được người này rất có cảm giác an toàn, sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất.
Bạc Mộ Vũ có thể trở thành dáng vẻ này cũng rất có lợi, cũng sẽ khiến người ta dễ sản sinh thiện cảm trong công việc.
Giang Trần Âm luyện tập xong xuống nhà về phòng, Bạc Mộ Vũ vốn đang làm việc, thấy cô ấy vào phòng liền đưa cốc nước đã chuẩn bị từ trước tới: "Cô Âm, uống nước đi ạ."
Giang Trần Âm cong khóe môi, nhận lấy cốc nước rồi uống, cảm giác ấy càng thêm nồng đượm trong lòng.
Cô ấy uống xong liền hỏi: "Cháu đang viết gì thế?"
Bạc Mộ Vũ chủ động đưa tay ra cầm cốc nước rỗng về, đồng thời đáp: "Cháu đọc lại kịch bản viết hồi đại học, là dự án tiếp theo mà đàn chị muốn khởi động."
Hai tay Giang Trần Âm vòng trước ngực, cười nói: "Ồ? Là câu chuyện gì thế?"
Bạc Mộ Vũ kéo Giang Trần Âm tới bên bàn, đặt cốc nước xuống rồi nói: "Câu chuyện có tên 'Trần Thế', nhân vật chính là một cô gái đã trải qua việc mẹ ruột bị bố ruột sát hại, hơn nữa bố ruột bị phán tử hình, sau đó ở nhà bố mẹ nuôi thì bị bố nuôi hãm hiếp."
Tài liệu đang mở trên màn hình, bên trên là một lượt lớn câu chữ ghi lại tình tiết.
Giang Trần Âm vội quay người, bất đắc dĩ cười với Bạc Mộ Vũ: "Đừng để cô xem, hai chúng ta là đối thủ cạnh tranh đấy, biết không hả?"
Bạc Mộ Vũ phồng má, ấn đường khẽ nhíu lại, níu lấy vai Giang Trần Âm, nhỏ tiếng nói: "Cô cũng không làm gì, xem một chút thôi không quan trọng."
"Cháu tin tưởng cô vậy à?" Giang Trần Âm quay đầu, cố ý nói, "Ngộ nhỡ cô ghi lại, sau đó cầm đi cho biên kịch của Gia Ức viết lại thì sao?"
Giang Trần Âm cao hơn Bạc Mộ Vũ, bằng lợi thế chiều cao của mình, Giang Trần Âm quay đầu sang là có thể thưởng thức lông mi xinh đẹp thanh tú của Bạc Mộ Vũ, từ góc độ này còn có thể nhìn thấy góc nghiêng mịn màng như ngọc không chút tì vết, cùng đôi mắt lặng lẽ lưu động cùng năm tháng.
"Cô sẽ không đâu." Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn vào đôi mắt cười của Giang Trần Âm, "Cô sẽ không làm như thế, trước tiên không nhắc tới việc biên kịch của Gia Ức có những người ưu tú hơn cháu, chỉ riêng lời nói ban nãy của cô, chứng minh cô không phải người như thế."
"Cháu cứ dỗ cô, cô lớn tuổi rồi chịu không nổi đâu." Giang Trần Âm không khống chế được động đậy khóe môi, vẫn cảm thấy trong lòng trào lên chút ngọt ngào.
"Cháu không dỗ dành, cháu đang nói thật lòng." Bạc Mộ Vũ không hài lòng với câu trả lời của Giang Trần Âm, đưa tay ra ôm lấy eo Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm vừa tập luyện xong xuống nhà, trên người vẫn chỉ mặc chiếc áo ngực thể thao, mồ hôi đã lau sạch, làn da trắng trẻo vừa căng vừa mịn. Hai tay Bạc Mộ Vũ ôm chặt lấy bụng Giang Trần Âm, trong lòng nhanh chóng trào lên cảm giác lưu luyến nồng đượm.
Nếu có thể ôm mọi lúc thì thật tốt, buổi sáng khi tạm biệt nhau để tách ra đi làm, buổi tối khi ở cùng nhau, còn cả khi trong lòng nhớ nhung.
Cơ thể Giang Trần Âm run lên, chưa đợi Bạc Mộ Vũ mơ mộng trong lòng xong đã đánh lên tay cô, thúc giục: "Mộ Vũ, buông ra, cả người cô đổ mồ hôi vẫn chưa tắm."
"Cũng không có mùi mồ hôi." Bạc Mộ Vũ ôm càng chặt hơn, "Rất thơm mà."
Giang Trần Âm chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề nhảy lên, vội vàng gỡ tay Bạc Mộ Vũ ra quay người: "Thơm cái gì mà thơm? Mau đi tắm đi, cháu tắm trong phòng, cô sang phòng bên."
"Cháu vẫn muốn ôm cô." Bạc Mộ Vũ liếm môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn eo Giang Trần Âm.
"Muộn lắm rồi, mau đi tắm đi." Giang Trần Âm muốn thúc giục nhưng không thể nhịn nổi cười lên, đẩy Bạc Mộ Vũ: "Tắm xong rồi cho cháu ôm, đi đi."
Ánh mắt Bạc Mộ Vũ sáng lên, sau đó chỉ lên giường: "Váy ngủ của cô ở kia."
Giang Trần Âm đi lấy váy ngủ của bản thân, Bạc Mộ Vũ cũng tắt máy tính lập tức đi tắm rửa.
Cửa nhà tắm "cạch" một tiếng đóng lại, Giang Trần Âm dừng bước nhìn về phía cánh cửa đó.
Không biết tại sao, ban nãy khi tay Bạc Mộ Vũ không có gì ngăn cách chạm lên eo mình, trong đầu Giang Trần Âm đột nhiên xuất hiện cảnh tượng khác. Là cảnh tượng Bạc Mộ Vũ ôm người khác, tư thế ôm từ phía sau.
Cảm xúc của Giang Trần Âm lập tức chìm nổi, vì gần đây thỉnh thoảng Bạc Mộ Vũ sẽ ôm lấy cô ấy từ sau lưng hoặc từ góc nghiêng, lần sớm nhất là khi Bạc Mộ Vũ bị sốt nên cô ấy đi nấu cháo.
Đại khái là vì Bạc Mộ Vũ thích dùng tư thế ấy ôm lấy bản thân, sau lần đầu tiên chạm vào cơ thể dưới lớp quần áo của mình, Giang Trần Âm mới nghĩ tới cảnh tượng khác.
Giang Trần Âm nghĩ tới sau này Bạc Mộ Vũ có bạn trai, liệu có phải cũng không thay đổi, vẫn thẳng thắn, nói chuyện không biết lòng vòng? Liệu có phải vẫn không biết "xấu hổ" là cảm xúc thường xuất hiện nhất của rất nhiều cô gái, liệu có phải vẫn thích dùng tư thế này ôm lấy đối phương?
Giang Trần Âm nắm chặt lấy một góc váy ngủ trong tay, quay người đi sang phòng bên.
Sau khi hai người tắm rửa xong, lên giường nằm rồi tắt điện, Bạc Mộ Vũ nhích tới ôm lấy eo Giang Trần Âm.
Tuy chất lượng váy ngủ rất tốt, nhưng Bạc Mộ Vũ cảm thấy không thích bằng chạm thẳng lên da. Cô cắn môi, đè lại suy nghĩ muốn luồn tay vào trong, như thể làm thế rất kì quái.
Vì muốn khiến suy nghĩ kì quái này nhạt đi, Bạc Mộ Vũ nói: "Cô Âm, sắp tới Tết rồi."
Giang Trần Âm xoa tóc sau gáy Bạc Mộ Vũ: "Ừm, mấy ngày nữa cháu nên chuyển về nhà đi, bao giờ đi làm rồi lại qua đây."
"Vậy đêm Giao thừa cháu có thể tìm cô không?"
Giang Trần Âm cười nói: "Đêm Giao thừa cô ở chỗ bố mẹ cô."
"Đúng rồi... phải về chỗ ông Giang bà Giang." Bạc Mộ Vũ có chút giận hờn, bên đó quá xa.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Trái tim Giang Trần Âm mềm đi, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Nếu muốn tìm cô, thì gọi điện thoại sớm một chút."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, rõ ràng vẫn chưa tới Tết nhưng cảm thấy có pháo hoa nở rộ trong lòng, âm thanh nhuộm lên chút vui vẻ: "Thật ạ? Đêm Giao thừa cháu có thể tìm cô ạ?"
"Thật." Giang Trần Âm cười lên, mượn ánh đèn mờ ảo từ đèn đầu giường nhìn vào đôi mắt như đang nở rộ pháo hoa của Bạc Mộ Vũ.
Những suy nghĩ trước khi đi tắm ban nãy lại trào lên trong lòng Giang Trần Âm, cô ấy nhớ ra trước giờ bản thân chưa từng hỏi Bạc Mộ Vũ thích kiểu con trai nào.
Cô ấy còn nhớ ra một chuyện, đón Tết xong, qua nửa năm nữa là sinh nhật hai mươi ba tuổi của Bạc Mộ Vũ. Là cái tuổi tươi đẹp nhất, có thể thu hút những cậu trai có lòng mến mộ.
Giang Trần Âm không thể không thừa nhận, bản thân thực sự sắp quên mất việc Bạc Mộ Vũ đã tới cái tuổi thích hợp để yêu đương.
Đại khái Bạc Mộ Vũ sẽ nhanh có một cậu trai mà mình thích cũng thích mình, trọng tâm cuộc sống cũng dần dần không liên quan tới Giang Trần Âm, nhận thức này khiến Giang Trần Âm cảm nhận được mùi vị của mất mát trong đêm khuya.
Loại cảm giác này rất dễ chịu, cũng không hề khiến Giang Trần Âm cảm thấy không thích hợp. Vốn dĩ nên là bản thân bảo vệ Bạc Mộ Vũ, nhưng hiện tại được Bạc Mộ Vũ an ủi vỗ về, Giang Trần Âm cảm thấy cho dù là cơ thể hay là tâm lí đều nhanh chóng thích ứng cùng ỷ lại.
Từ trước tới giờ cô ấy không có cách nào từ chối Bạc Mộ Vũ, cho dù là ỷ lại hay được ỷ lại.
"Cảm ơn cháu đã nghe cô nói hết." Tay Giang Trần Âm phủ lên bàn tay Bạc Mộ Vũ đang đặt trên má mình, đôi mắt mang theo nước mắt trào ra một tia nồng đượm, "Cô hiểu những gì cháu nói, chỉ là cô sợ, cô sợ thứ bản thân những tưởng là lương thiện lại trở thành sự tổn thương đối với người khác. Suốt một khoảng thời gian dài cô không dám đối diện với chuyện này, không dám nói, không dám nhớ lại triệt để, chỉ hi vọng nó có thể mãi mãi bị chôn vùi."
Khoảng thời gian sau khi xảy ra chuyện, Giang Trần Âm liên tục mơ thấy cảnh tượng khi đó. Cô ấy sợ hãi, hoảng loạn, nhưng cho dù là trong mơ, cô ấy cũng không cách nào nghe theo yêu cầu của đối phương mà nguyền rủa người thân của mình.
Giang Trần Âm không mê tín, nhưng cho dù thế nào cũng không dám lấy người thân của mình ra đánh cược.
"Không cần nói cảm ơn cháu." Ngón tay của Bạc Mộ Vũ chạm vào khóe mắt Giang Trần Âm, "Cháu từng nói cháu sẽ bảo vệ cô, cháu không nói cho vui."
Khóe môi Giang Trần Âm cong lên, nhắm mắt kìm lại nước mắt rồi lại mở ra, kéo tay Bạc Mộ Vũ xuống, sau đó yêu thương ôm lấy Bạc Mộ Vũ thì thầm: "Sao mắt cháu cũng đỏ thế?"
Bạc Mộ Vũ chỉ lắc đầu, cô biết Giang Trần Âm hiểu tất cả.
Trong lòng Giang Trần Âm vẫn còn sợ hãi, ôm lấy Bạc Mộ Vũ một lúc rồi nhỏ tiếng nói: "Nam sinh trong câu chuyện ban nãy tên là Thiệu Tư Nam."
Họ Thiệu? Vậy...
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu: "Bà Thiệu ban nãy chính là mẹ ruột của người đó?"
Giang Trần Âm gật đầu: "Đúng, Thiệu Tư Nam còn có một người em trai tên Thiệu Tư Bắc." Cô ấy ngừng lại giây lát, thở dài nói: "Năm đó Thiệu Tư Bắc vẫn còn nhỏ. Hơn nữa sau này cũng từng điều tra, quả thật Thiệu Tư Nam có bệnh về thần kinh."
"Thì ra là vậy..." Sắc mặt Bạc Mộ Vũ trở nên nghiêm túc, ánh mắt thấu hiểu.
Nói như thế, tất cả mọi chuyện đều đã thông suốt. Nhưng cách thời gian Thiệu Tư Nam xảy ra chuyện đã mười mấy năm, mẹ ruột của Thiệu Tư Nam vẫn nhận định Giang Trần Âm, chỉ sợ chuyện này không dễ dàng dừng lại như thế.
"Cô Âm, nhiều năm như vậy rồi bà Thiệu kia vẫn không buông tha cho cô, cháu cảm thấy bà ta sẽ không dễ từ bỏ."
Ánh mắt tham lam ấy khiến Bạc Mộ Vũ cảm nhận được một tia bất an.
"Cô biết." Suy nghĩ của Giang Trần Âm cũng quay về quỹ đạo, bình tĩnh hơn nhiều, "Giới hạn của cô chính là người thân và người bên cạnh cô, đối với chuyện đó, cô xác định rõ, nhưng không có cách nào triệt để thoát ra."
Bạc Mộ Vũ ngồi thẳng người đỡ lấy vai Giang Trần Âm, "Vậy mỗi lần khi cô nhớ lại thì đừng trốn tránh, đừng chỉ nghĩ là bản thân có làm đúng hay không. Nhớ phải nghĩ tới lời ban nãy cháu nói với cô, cô không sai. Hơn nữa, lần giúp đỡ hôm nay là lần cuối cùng."
Giang Trần Âm nhìn thẳng vào ánh mắt khiến người ta không thể không yên tâm, cô ấy không cách nào không cong khóe môi vì Bạc Mộ Vũ: "Được, cô đều ghi nhớ những lời cháu nói. Nhưng cháu cũng phải đáp ứng cô, đừng nói cho bất kì ai biết chuyện cô giúp đỡ nhà họ Thiệu, cô không muốn để người thân lo lắng."
"Không thành vấn đề." Bạc Mộ Vũ miết má Giang Trần Âm để nụ cười cô ấy thêm sâu, "Đây là bí mật của hai chúng ta."
Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, nụ cười trên khóe môi cũng tươi hơn vì tấm lòng của Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ ngừng lại, nhìn vào mắt Giang Trần Âm mấy giây, buông tay cúi đầu.
"Trước kia cô từng nói sẽ đối tốt với cháu cả đời." Bạc Mộ Vũ cúi đầu, dùng ngón cái tay phải ngoắc lấy ngón cái tay trái của Giang Trần Âm, "Vậy cháu cũng muốn nói với cô, lúc đó cháu còn nhỏ, cho nên không biết nỗi sợ của cô. Hiện tại cháu có thể nhìn được, cũng có thể nghe được, cháu sẽ bảo vệ cô cả đời."
Giang Trần Âm cắn môi, rất lâu không lên tiếng, chăm chú nhìn Bạc Mộ Vũ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó muốn trào ra từ ánh mắt lẫn con tim. Cô ấy cúi đầu sụt sịt mũi, cười một tiếng rồi quay lại.
"Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì bản thân có trí nhớ tốt, có thể nhớ kĩ những lời cháu nói với cô."
Trí nhớ tốt mới có thể nhớ Bạc Mộ Vũ đã thay đổi từ một đứa trẻ không nói nhiều thêm một lời trở thành một người tư duy nhanh nhẹn lại chính trực dũng cảm như hiện tại.
Bạc Mộ Vũ ngẩng mắt lên, nói: "Chuyện này không tốt chút nào, nếu có thể không ghi nhớ mà quên sạch đi thì tốt rồi."
Giang Trần Âm làm ra vẻ quan trọng, nói: "Cũng có thể chồng từng lớp từng lớp cần nhớ lên nhau, thời gian dài rồi, những thứ không cần nhớ sẽ bị vùi xuống lớp cuối cùng, cũng rất khó nhớ lại."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, ngay sau đó liền cảm thấy cuối cùng ánh mắt của Giang Trần Âm đã ấm lên.
Hai người nhìn nhau cười lên, Bạc Mộ Vũ dắt tay Giang Trần Âm đứng dậy đi về phía giường.
"Đi ngủ đã, ngủ một giấc tỉnh dậy rồi bắt đầu ghi nhớ những thứ nên ghi nhớ." Vừa nằm xuống, Bạc Mộ Vũ liền kéo chăn đắp cho hai người, trong chăn tối đen như mực.
Sau khi Giang Trần Âm đưa tay tắt đèn liền nhích tới ôm lấy Bạc Mộ Vũ, cong môi hỏi cô: "Mộ Vũ, cháu tắm chưa thế?"
"Ban nãy trước khi làm việc đã tắm rồi, cô mau ngủ đi." Bạc Mộ Vũ vòng lấy cổ Giang Trần Âm, vùi vào đó hít thở, âm thanh khẽ khàng thử dỗ dành cô ấy: "Ngày mai thức dậy sẽ là một bắt đầu mới, đừng nghi ngờ cách làm của bản thân. Chủ định của cô là lương thiện, cô vẫn luôn lương thiện."
Giang Trần Âm thu lại nụ cười, yên lặng ôm lấy Bạc Mộ Vũ, cảm nhận hô hấp quy luật bên tai, trái tim bình tĩnh yên ổn trước giờ chưa từng có.
Cô ấy khẽ nói: "Ngủ ngon."
Giang Trần Âm bắt đầu cảm thấy, ngày mai mới thật sự là khởi đầu mới, sau khi chân thành thẳng thắn với Bạc Mộ Vũ.
Vừa bước vào tháng Hai, Tần Châu đã chầm chậm xuất hiện không khí năm mới, các cửa hàng cửa hiệu trên phố trong ngõ đều dán đầy câu đối đỏ, trong siêu thị cũng bày đủ hàng hóa liên quan tới Tết, khắp nơi đều ngập tràn niềm vui.
Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam cố tình tới chỗ Giang Trần Âm tập kích bất ngờ, tất cả bình thường không có gì đặc biệt. Có cảm giác nhất chính là việc Bạc Mộ Vũ càng thêm hiếu thuận, còn biết vào bếp nấu bữa cơm cho bố mẹ, hơn nữa không để Giang Trần Âm giúp đỡ.
Điều này khiến Diệp Hạ Lam cảm thấy để Bạc Mộ Vũ ở chỗ Giang Trần Âm tốt hơn nhiều so với để Bạc Mộ Vũ ở nhà.
Đầu tháng Hai, "Chiến Thần" của Bạc Mộ Vũ hoàn thành khâu sáng tác. Trong thời gian kịch bản đang được sáng tác, mọi công việc chuẩn bị đã được tiến hành một cách có hiệu quả, cuối tháng Hai, Tô Mạn tuyên bố sau kì nghỉ Tết quay lại làm việc sẽ chính thức khởi động.
Bạc Mộ Vũ cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ ngồi trước bàn làm việc của Tô Mạn, thở phào một hơi.
Tô Mạn cong khóe môi, một tay cầm tập tài liệu vỗ lên bàn: "Sao thế, cảm thấy thoải mái à?"
Bạc Mộ Vũ cười một cái: "Ít nhất là kì nghỉ Tết sẽ thoải mái rất nhiều.."
Tô Mạn đặt tập tài liệu xuống, dựa lưng ra sau, ngữ điệu tùy ý nói: "Có hài lòng về diễn viên chị chọn không? Em không muốn chỉ định, chị chỉ đành lựa chọn theo miêu tả của em mà thôi."
"Em cảm thấy đã đủ tốt rồi." Bạc Mộ Vũ như có suy nghĩ, gật đầu, "Trong ghi chép của lịch sử, Cao Trường Cung là người hiền hòa mỹ mạo, dũng cảm thiện chiến, cho nên tướng mạo cùng khí chất mạnh mẽ của nam chính đều không thể thiếu. Còn về nữ chính, cũng chỉ là người vợ không được ghi chép quá nhiều trong lịch sử, em tìm hiểu rất nhiều dã sử, nhưng cũng chỉ tìm được một số ghi chép mơ hồ, cho nên em đã hư cấu tình tiết có liên quan tới người vợ này trên một mức độ rộng."
Đột nhiên Tô Mạn lộ ra chút biểu cảm bất đắc dĩ: "Thật ra ban đầu chị có ý định chọn Lam Vu Hân cho nhân vật Trịnh Phi này, nhưng Lam Vu Hân nói không sắp xếp được thời gian, hơn nữa Lam Vu Hân là người của Gia Ức, quả thật chị đã do dự suốt một thời gian."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, "Chị Lam?"
Dù sao đang nói chuyện phiếm, Tô Mạn cũng không giấu giếm, khen ngợi: "Ừm, kĩ năng diễn xuất của Lam Vu Hân nổi bật trong giới, tuy không tính là quá ưu tú trong giới giải trí, nhưng tuyệt đối cũng không phải bình hoa. Chủ yếu là con đường diễn xuất của Lam Vu Hân có thể đột phá, không hạn chế bởi ngoại hình và khí chất."
Bạc Mộ Vũ muốn nói lại thôi: "Ví dụ..."
Tô Mạn mím môi, "Ví dụ như những diễn viên chỉ biết diễn mặt lạnh, ví dụ như những diễn viên chỉ có thể diễn ngốc bạch ngọt? Tóm lại con đường diễn xuất của Lam Vu Hân tương đối rộng, hơn nữa cũng có kĩ năng diễn xuất, độ nổi tiếng cũng cao."
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Chị có thể suy nghĩ lần sau."
Tô Mạn cười cười: "Lần sau rồi tính."
Tan làm vẫn là Giang Trần Âm không có tiệc rượu tới đón Bạc Mộ Vũ về nhà như thường ngày, hai người cùng nhau nấu cơm tối, Bạc Mộ Vũ sẽ vô thức đảm đương nhiều hơn một chút so với ban đầu.
Từ sau khi nghe Giang Trần Âm kể chuyện trước kia xong, trong sinh hoạt, Bạc Mộ Vũ sẽ chủ động làm nhiều việc nhà hơn một chút. Cô cảm thấy khi đó bản thân còn nhỏ, thậm chí hiện tại không nhớ được Giang Trần Âm lúc đó có từng lộ ra cảm xúc tiêu cực hay không.
Cô không có cách nào bù đắp, cho nên cô muốn chăm sóc Giang Trần Âm, giống như lời bản thân đã hứa hẹn với Giang Trần Âm.
Ăn tối xong, hai người ngồi ngoài phòng khách xem tivi một lúc, Giang Trần Âm muốn đi rửa bát. Bạc Mộ Vũ đẩy cô ấy lên tầng đi tập luyện, bản thân nhận việc này.
Giang Trần Âm ở trong phòng tập thể hình vừa làm động tác plank kéo gối vừa suy nghĩ, mồ hôi trượt xuống dọc theo khuôn mặt.
Cô ấy cảm thấy gần đây đứa trẻ này càng ngày càng siêng năng, cũng không phải trước kia không siêng năng, chỉ là Bạc Mộ Vũ có thêm một loại cảm giác rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ. Khiến người ta cảm nhận được người này rất có cảm giác an toàn, sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất.
Bạc Mộ Vũ có thể trở thành dáng vẻ này cũng rất có lợi, cũng sẽ khiến người ta dễ sản sinh thiện cảm trong công việc.
Giang Trần Âm luyện tập xong xuống nhà về phòng, Bạc Mộ Vũ vốn đang làm việc, thấy cô ấy vào phòng liền đưa cốc nước đã chuẩn bị từ trước tới: "Cô Âm, uống nước đi ạ."
Giang Trần Âm cong khóe môi, nhận lấy cốc nước rồi uống, cảm giác ấy càng thêm nồng đượm trong lòng.
Cô ấy uống xong liền hỏi: "Cháu đang viết gì thế?"
Bạc Mộ Vũ chủ động đưa tay ra cầm cốc nước rỗng về, đồng thời đáp: "Cháu đọc lại kịch bản viết hồi đại học, là dự án tiếp theo mà đàn chị muốn khởi động."
Hai tay Giang Trần Âm vòng trước ngực, cười nói: "Ồ? Là câu chuyện gì thế?"
Bạc Mộ Vũ kéo Giang Trần Âm tới bên bàn, đặt cốc nước xuống rồi nói: "Câu chuyện có tên 'Trần Thế', nhân vật chính là một cô gái đã trải qua việc mẹ ruột bị bố ruột sát hại, hơn nữa bố ruột bị phán tử hình, sau đó ở nhà bố mẹ nuôi thì bị bố nuôi hãm hiếp."
Tài liệu đang mở trên màn hình, bên trên là một lượt lớn câu chữ ghi lại tình tiết.
Giang Trần Âm vội quay người, bất đắc dĩ cười với Bạc Mộ Vũ: "Đừng để cô xem, hai chúng ta là đối thủ cạnh tranh đấy, biết không hả?"
Bạc Mộ Vũ phồng má, ấn đường khẽ nhíu lại, níu lấy vai Giang Trần Âm, nhỏ tiếng nói: "Cô cũng không làm gì, xem một chút thôi không quan trọng."
"Cháu tin tưởng cô vậy à?" Giang Trần Âm quay đầu, cố ý nói, "Ngộ nhỡ cô ghi lại, sau đó cầm đi cho biên kịch của Gia Ức viết lại thì sao?"
Giang Trần Âm cao hơn Bạc Mộ Vũ, bằng lợi thế chiều cao của mình, Giang Trần Âm quay đầu sang là có thể thưởng thức lông mi xinh đẹp thanh tú của Bạc Mộ Vũ, từ góc độ này còn có thể nhìn thấy góc nghiêng mịn màng như ngọc không chút tì vết, cùng đôi mắt lặng lẽ lưu động cùng năm tháng.
"Cô sẽ không đâu." Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn vào đôi mắt cười của Giang Trần Âm, "Cô sẽ không làm như thế, trước tiên không nhắc tới việc biên kịch của Gia Ức có những người ưu tú hơn cháu, chỉ riêng lời nói ban nãy của cô, chứng minh cô không phải người như thế."
"Cháu cứ dỗ cô, cô lớn tuổi rồi chịu không nổi đâu." Giang Trần Âm không khống chế được động đậy khóe môi, vẫn cảm thấy trong lòng trào lên chút ngọt ngào.
"Cháu không dỗ dành, cháu đang nói thật lòng." Bạc Mộ Vũ không hài lòng với câu trả lời của Giang Trần Âm, đưa tay ra ôm lấy eo Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm vừa tập luyện xong xuống nhà, trên người vẫn chỉ mặc chiếc áo ngực thể thao, mồ hôi đã lau sạch, làn da trắng trẻo vừa căng vừa mịn. Hai tay Bạc Mộ Vũ ôm chặt lấy bụng Giang Trần Âm, trong lòng nhanh chóng trào lên cảm giác lưu luyến nồng đượm.
Nếu có thể ôm mọi lúc thì thật tốt, buổi sáng khi tạm biệt nhau để tách ra đi làm, buổi tối khi ở cùng nhau, còn cả khi trong lòng nhớ nhung.
Cơ thể Giang Trần Âm run lên, chưa đợi Bạc Mộ Vũ mơ mộng trong lòng xong đã đánh lên tay cô, thúc giục: "Mộ Vũ, buông ra, cả người cô đổ mồ hôi vẫn chưa tắm."
"Cũng không có mùi mồ hôi." Bạc Mộ Vũ ôm càng chặt hơn, "Rất thơm mà."
Giang Trần Âm chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề nhảy lên, vội vàng gỡ tay Bạc Mộ Vũ ra quay người: "Thơm cái gì mà thơm? Mau đi tắm đi, cháu tắm trong phòng, cô sang phòng bên."
"Cháu vẫn muốn ôm cô." Bạc Mộ Vũ liếm môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn eo Giang Trần Âm.
"Muộn lắm rồi, mau đi tắm đi." Giang Trần Âm muốn thúc giục nhưng không thể nhịn nổi cười lên, đẩy Bạc Mộ Vũ: "Tắm xong rồi cho cháu ôm, đi đi."
Ánh mắt Bạc Mộ Vũ sáng lên, sau đó chỉ lên giường: "Váy ngủ của cô ở kia."
Giang Trần Âm đi lấy váy ngủ của bản thân, Bạc Mộ Vũ cũng tắt máy tính lập tức đi tắm rửa.
Cửa nhà tắm "cạch" một tiếng đóng lại, Giang Trần Âm dừng bước nhìn về phía cánh cửa đó.
Không biết tại sao, ban nãy khi tay Bạc Mộ Vũ không có gì ngăn cách chạm lên eo mình, trong đầu Giang Trần Âm đột nhiên xuất hiện cảnh tượng khác. Là cảnh tượng Bạc Mộ Vũ ôm người khác, tư thế ôm từ phía sau.
Cảm xúc của Giang Trần Âm lập tức chìm nổi, vì gần đây thỉnh thoảng Bạc Mộ Vũ sẽ ôm lấy cô ấy từ sau lưng hoặc từ góc nghiêng, lần sớm nhất là khi Bạc Mộ Vũ bị sốt nên cô ấy đi nấu cháo.
Đại khái là vì Bạc Mộ Vũ thích dùng tư thế ấy ôm lấy bản thân, sau lần đầu tiên chạm vào cơ thể dưới lớp quần áo của mình, Giang Trần Âm mới nghĩ tới cảnh tượng khác.
Giang Trần Âm nghĩ tới sau này Bạc Mộ Vũ có bạn trai, liệu có phải cũng không thay đổi, vẫn thẳng thắn, nói chuyện không biết lòng vòng? Liệu có phải vẫn không biết "xấu hổ" là cảm xúc thường xuất hiện nhất của rất nhiều cô gái, liệu có phải vẫn thích dùng tư thế này ôm lấy đối phương?
Giang Trần Âm nắm chặt lấy một góc váy ngủ trong tay, quay người đi sang phòng bên.
Sau khi hai người tắm rửa xong, lên giường nằm rồi tắt điện, Bạc Mộ Vũ nhích tới ôm lấy eo Giang Trần Âm.
Tuy chất lượng váy ngủ rất tốt, nhưng Bạc Mộ Vũ cảm thấy không thích bằng chạm thẳng lên da. Cô cắn môi, đè lại suy nghĩ muốn luồn tay vào trong, như thể làm thế rất kì quái.
Vì muốn khiến suy nghĩ kì quái này nhạt đi, Bạc Mộ Vũ nói: "Cô Âm, sắp tới Tết rồi."
Giang Trần Âm xoa tóc sau gáy Bạc Mộ Vũ: "Ừm, mấy ngày nữa cháu nên chuyển về nhà đi, bao giờ đi làm rồi lại qua đây."
"Vậy đêm Giao thừa cháu có thể tìm cô không?"
Giang Trần Âm cười nói: "Đêm Giao thừa cô ở chỗ bố mẹ cô."
"Đúng rồi... phải về chỗ ông Giang bà Giang." Bạc Mộ Vũ có chút giận hờn, bên đó quá xa.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Trái tim Giang Trần Âm mềm đi, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Nếu muốn tìm cô, thì gọi điện thoại sớm một chút."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, rõ ràng vẫn chưa tới Tết nhưng cảm thấy có pháo hoa nở rộ trong lòng, âm thanh nhuộm lên chút vui vẻ: "Thật ạ? Đêm Giao thừa cháu có thể tìm cô ạ?"
"Thật." Giang Trần Âm cười lên, mượn ánh đèn mờ ảo từ đèn đầu giường nhìn vào đôi mắt như đang nở rộ pháo hoa của Bạc Mộ Vũ.
Những suy nghĩ trước khi đi tắm ban nãy lại trào lên trong lòng Giang Trần Âm, cô ấy nhớ ra trước giờ bản thân chưa từng hỏi Bạc Mộ Vũ thích kiểu con trai nào.
Cô ấy còn nhớ ra một chuyện, đón Tết xong, qua nửa năm nữa là sinh nhật hai mươi ba tuổi của Bạc Mộ Vũ. Là cái tuổi tươi đẹp nhất, có thể thu hút những cậu trai có lòng mến mộ.
Giang Trần Âm không thể không thừa nhận, bản thân thực sự sắp quên mất việc Bạc Mộ Vũ đã tới cái tuổi thích hợp để yêu đương.
Đại khái Bạc Mộ Vũ sẽ nhanh có một cậu trai mà mình thích cũng thích mình, trọng tâm cuộc sống cũng dần dần không liên quan tới Giang Trần Âm, nhận thức này khiến Giang Trần Âm cảm nhận được mùi vị của mất mát trong đêm khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.