Chương 21: Nghĩ tới việc cô sẽ đến
Tô Lâu Lạc
04/11/2023
Buổi chiều khi tan làm, Tô Mạn xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng Biên kịch.
Từng đồng nghiệp trong phòng đều chào hỏi Tô Mạn, Tô Mạn đều cười đáp lại, nhưng rõ ràng dáng vẻ đang đợi người.
Mãi tới khi Bạc Mộ Vũ ra ngoài, bước chân của Tô Mạn mới chuyển động, sau đó đi tới.
Trong đôi mắt sáng rõ của Tô Mạn chỉ chứa được một người là Bạc Mộ Vũ, khẽ cười nói: "Vừa xuống đây, đúng lúc thấy em ra ngoài, chúng ta cùng xuống dưới đi."
"Vâng, được."
Bạc Mộ Vũ đi cạnh Tô Mạn, đi chung thang máy xuống tầng hầm với cô ấy, nghe đồng nghiệp bên cạnh cung kính chào một tiếng "giám đốc Tô", sau đó Tô Mạn lịch sự nhưng xa cách đáp lại một câu.
Đột nhiên Bạc Mộ Vũ có một loại cảm giác chưa từng thật sự thân thiết với Tô Mạn dù đã quen biết mấy năm. Đại khái là vì cô không hiểu được rốt cuộc người như Tô Mạn có bao nhiêu bộ mặt, trước mặt mọi người, Tô Mạn là một người uy nghiêm, trước mặt cô, Tô Mạn là một người dịu dàng.
Nhưng nếu vẻ uy nghiêm của Tô Mạn chỉ là làm màu, vậy tới nay trên dưới Hoằng Thịnh không thể không có bất kì lời oán thán nào với vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Nhưng Bạc Mộ Vũ có thể thấy được một khuôn mặt dịu dàng của Tô Mạn. Ngay cả khuôn mặt có vẻ hơi nghiêm túc ấy, cũng chỉ xuất hiện khi họp hành.
Loại cảm giác này, giống như từ đầu tới cuối chỉ có thể loanh quanh ở hình thức bên ngoài.
Nhưng Bạc Mộ Vũ cũng không muốn thấu hiểu những thứ này, chỉ vì lúc trước Tô Mạn có nhắc tới chuyện muốn chia sẻ một số chủ đề trong cuộc sống với cô, hiện tại cô mới có cảm giác này.
Mức độ thẳng thắn mà hai người dành cho đối phương chỉ dừng lại ở bề ngoài, vậy hà tất phải bắt cô thay đổi chứ? Không phải những năm qua đều như thế sao?
Ra khỏi thang máy, Bạc Mộ Vũ vừa đi vừa nhìn khắp nơi.
"Tiểu Vũ, hôm nay phó tổng Giang tới đón em à?"
"Vâng, cô Âm nói tới đón em cùng về nhà."
"Quan hệ của hai người tốt thật đấy." Tô Mạn có chút thăm dò nhìn góc nghiêng của Bạc Mộ Vũ, "Chị rất hiếm khi thấy có vãn bối và trưởng bối nào có quan hệ thân thiết như thế, có rất nhiều người đều kháng cự việc trưởng bối tham dự quá nhiều vào cuộc sống của bản thân, càng không nói tới việc ở chung với nhau như bạn bè."
"Thật à?" Bạc Mộ Vũ quay đầu, nhíu mày hỏi.
Cô chưa từng có loại suy nghĩ như Tô Mạn nói, bố mẹ và Giang Trần Âm đều rất quan tâm tới cuộc sống của cô, hơn nữa bố mẹ cũng sẽ ở chung với cô như bạn bè. Như thể bố mẹ đi du lịch cũng sẽ kể lại những chuyện thú vị trên đường với Bạc Mộ Vũ, sẽ không vì cô là con gái mà kiêng kị quá nhiều chuyện với cô.
"Ừm, cho nên chị mới cảm thấy ngạc nhiên." Tô Mạn cong khóe môi lên.
Nhắc tới Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng giải thích: "Em quen cô Âm từ lúc còn nhỏ, cô Âm luôn đối xử với em rất tốt, sẽ không coi em như bạn nhỏ khác mà dạy dỗ giống như cô chú khác. Cho dù cô Âm muốn dạy em thứ gì, bọn em cũng sẽ trò chuyện với nhau giống như bạn bè."
Tô Mạn gật đầu mỉm cười: "Thì ra là vậy, xem ra trước kia phó tổng Giang rất có duyên với trẻ con."
Nụ cười của Bạc Mộ Vũ càng thêm tươi, "Vâng, trước kia khi cô Âm tới trường đón em, các bạn học cũng sẽ tới tìm cô ấy chơi đùa."
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Bạc Mộ Vũ không hề thích những bạn nhỏ trước kia tới kéo tay áo của Giang Trần Âm. Cô còn nhớ, Giang Trần Âm sẽ tươi cười, ngồi xổm xuống, phân chia kẹo chuẩn bị sẵn cho cô trong túi áo cho những bạn nhỏ khác.
Bạc Mộ Vũ không thích, không phải vì kẹo của mình bị người khác ăn mất, mà là không thích Giang Trần Âm quan tâm tới bạn nhỏ khác.
"Thế..."
"Em nhìn thấy cô Âm rồi."
Tô Mạn còn chưa kịp nói hết câu đã bị câu nói khẽ khàng mang theo vui vẻ của Bạc Mộ Vũ ngắt đoạn, Tô Mạn nhìn theo ánh mắt của Bạc Mộ Vũ, nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ mảnh mai đứng cách đó không xa, diễm lệ động lòng người.
Bạc Mộ Vũ tăng nhanh bước chân, khoảng cách cuối cùng nhanh chóng được rút ngắn, sau đó dang tay ra ôm lấy Giang Trần Âm: "Cô Âm."
Giang Trần Âm kịp thời dang hai tay đón lấy cô, khẽ cười nói: "Vội vã như thế làm gì hả? Cô cũng đâu chạy mất."
Tô Mạn theo sát phía sau, cười nói: "Có lẽ là sốt ruột về nhà đón sinh nhật rồi."
"Thật à? Lớn như vậy rồi mà còn giống trẻ con vậy à." Giang Trần Âm cong khóe môi, vẻ yêu chiều ngập trong câu nói tràn ra.
"Được rồi, vậy chị đi trước nhé." Tô Mạn gật đầu mỉm cười với Giang Trần Âm, sau đó nói với Bạc Mộ Vũ: "Tiểu Vũ, chúc mừng sinh nhật, ngày mai gặp lại."
"Vâng, giám đốc Tô..." Bạc Mộ Vũ khựng lại, liếm môi sửa lại: "Đàn chị, ngày mai gặp."
"Được rồi, tối nay chơi vui nhé."
Tô Mạn chào hỏi rồi rời đi.
Trong bãi đỗ xe không đông người, tiếng bước chân của Tô Mạn vừa đi xa, vị trí đỗ xe của Giang Trần Âm liền trở nên yên tĩnh.
Giang Trần Âm khẽ xoa đầu Bạc Mộ Vũ, nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, chắc chắn là bố mẹ cháu đang đợi đấy."
"Cô Âm, đợi đã." Bạc Mộ Vũ không buông Giang Trần Âm ra.
"Ừm?" Giang Trần Âm cười hỏi, "Sao thế? Tối nay có đồ ăn ngon, vẫn không muốn về à?"
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, ánh mắt khóa chặt lấy Giang Trần Âm, giống như không nhìn đủ, lại giống như có lời muốn nói.
Suy cho cùng Giang Trần Âm quen chiều chuộng Bạc Mộ Vũ, cũng cứ ôm lấy cô như thế, dung túng cho tất cả suy nghĩ của cô.
"Cháu sốt ruột không phải vì muốn về nhà." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ cất lời, khẽ nói, "Không phải vì sinh nhật, mà là vì cô, vì sinh nhật này cô sẽ đón cùng cháu. Cháu nghĩ tới chuyện cô sẽ đến, nghĩ tới chuyện cô sẽ ở cùng cháu cả một tối, nghĩ tới chuyện cô sẽ ngồi ở cạnh cháu, cho dù chỉ có mấy tiếng đồng hồ, cháu cũng vui vẻ. Mấy năm rồi cô không đón sinh nhật cùng cháu..."
Đây là những lời Bạc Mộ Vũ đã nín nhịn trong lòng rất lâu, ngoại trừ Giang Trần Âm, không thích hợp để nói cho ai khác. Nói với bố mẹ, bố mẹ cũng chỉ có thể an ủi cô rằng Giang Trần Âm sẽ về. Nói với Lâm Sơ Vãn, Lâm Sơ Vãn chỉ có thể thở dài, Dương Thư Hàm càng không hiểu tại sao cô lại nhớ nhung Giang Trần Âm như vậy.
Bản thân Bạc Mộ Vũ cũng không rõ, nhưng chính là cô nhớ nhung Giang Trần Âm, trong bốn năm qua, những giấc mơ lặp đi lặp lại về khoảnh khắc ly biệt năm đó luôn khiến nước mắt đẫm gối.
"Mộ Vũ." Sống mũi Giang Trần Âm chua xót, bờ vai co lại chặt hơn, dính gần bên tai Bạc Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Đứa trẻ ngốc này, đợi gì chứ... Khi đó cô không thể không đi, người cô không yên tâm nhất chính là bố mẹ cô và cháu, cô hi vọng cháu lên đại học quen được nhiều bạn mới sẽ không nhớ mãi về cô nữa..."
Âm thanh của Giang Trần Âm vô cùng trầm thấp, gần ngay trong gang tấc, mang theo hơi thở quen thuộc cùng sự dịu dàng khiến người ta tham lam.
Bạc Mộ Vũ ôm chặt lấy eo Giang Trần Âm, vùi đầu vào hõm cổ cô ấy, sau khi nghe thấy câu nói của cô ấy liền ra sức lắc đầu.
"Cô không giống người ta, sao cháu có thể quen với người ta mà quên đi cô chứ?"
Giang Trần Âm cảm thấy trái tim của bản thân càng ngày càng mềm theo âm thanh của đứa trẻ này, chỉ đành mang theo ý cười cọ lên tóc Bạc Mộ Vũ, "Được, cô biết rồi, sau này sẽ không nói những lời này với cháu nữa."
Bạc Mộ Vũ vẫn lắc đầu, cô không biết nên biểu đạt địa vị của Giang Trần Âm trong lòng mình thế nào, đó không phải vị trí mà người tới sau có thể thay thế. Có lẽ nên nói là, ý nghĩa của từng người đối với Bạc Mộ Vũ đều độc nhất vô nhị, không tồn tại chuyện thay thế.
Giang Trần Âm đang muốn nhắc nhở Bạc Mộ Vũ nên về nhà, nhưng lại bị kéo tay tới giữa cơ thể hai người, lòng bàn tay bị Bạc Mộ Vũ ra sức nắm chặt.
Trong ánh sáng tối tăm của bãi đỗ xe, đôi mắt Bạc Mộ Vũ như thể chiếc khóa, khóa chặt lấy hồ nước đang khẽ gợn sóng.
Giang Trần Âm nghe thấy Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Cô Âm, cô rất quan trọng."
Những lời Giang Trần Âm muốn nói bị nghẹn trong cổ họng, sống mũi chua xót dữ dội, trong bốn năm ấy, rốt cuộc đứa trẻ này đã vượt qua thế nào, đặc biệt là khoảng thời gian khi bản thân vừa rời đi, rốt cuộc Bạc Mộ Vũ đã trải qua giày vò như thế nào, Bạc Mộ Vũ còn ngốc nghếch tưởng rằng cô ấy rời đi vì bản thân.
Một câu "xin lỗi" đang định cất lên, Giang Trần Âm lại nghe thấy Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Quan trọng như thể bố mẹ, rất quan trọng."
Giống như một chú cún nhỏ sau khi mừng vui đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cất âm thanh non nớt sủa lên đôi tiếng.
Ánh mắt Giang Trần Âm lấp lánh một khoảng dịu dàng, lòng bàn tay cuộn lại nắm lấy ngón tay của Bạc Mộ Vũ, âm thanh tỉ tê nói: "Cháu cũng rất quan trọng, vô cùng vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức cô không biết nên biểu đạt như thế nào. Nhưng..."
"Nhưng gì ạ?" Bạc Mộ Vũ không hiểu, ngẩng đầu lên, đầu mũi ửng đỏ vì cọ lên quần áo của Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm cong khóe môi cười nói: "Nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, những lời còn lại, để tới tối nay rồi nói tiếp được không?"
"A..."
Có câu nhắc nhở này, Bạc Mộ Vũ mới phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh một cái, may mà không có ai.
Giang Trần Âm không nhịn được, cười cô: "Đứa trẻ ngốc."
Bạc Mộ Vũ vừa lên xe liền thắt sẵn dây an toàn cho bản thân, sau đó lặng lẽ ngồi trên ghế lái phụ vuốt màn hình điện thoại không lên tiếng.
Ban nãy dường như cô đã nói những lời ghê gớm mà trước kia chưa từng nói. Tuy không có gì, nhưng dù sao đây là cô Âm của cô, không phải người ngoài, vốn dĩ rất quan trọng.
Nhưng hiện tại đã hai mươi hai tuổi lại nói ra câu ấy, dường như có chút... nóng mặt...
Giang Trần Âm nhân lúc đợi đèn đỏ liền nhìn Bạc Mộ Vũ mấy cái, quả thật không nhịn được, mím môi cười khẽ trong vô thanh.
Hiện tại đứa trẻ này đã lớn, tính cách hướng nội khiến cho biểu cảm thường ngày của Bạc Mộ Vũ trở nên nhàn nhạt, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh. Lúc này vì xấu hổ nên cúi thấp đầu, lặng lẽ dùng ngón cái vuốt màn hình hết lần này tới lần khác, thật sự vô cùng đáng yêu.
Nhưng còn đang lái xe, Giang Trần Âm không trêu đùa cô.
Không lâu sau, điện thoại của Bạc Mộ Vũ vang lên.
"Chị Sơ Vãn, sao thế ạ?"
Giang Trần Âm liếc một cái, âm thanh của cô gái hồi phục trạng thái tự nhiên, sạch sẽ êm tai.
"Tiểu Vũ, chị có chút khó chịu, tối nay có lẽ không thể tới nhà em được. Xin lỗi em, chị cứ tưởng có thể tới..."
Âm thanh của Lâm Sơ Vãn mang theo vẻ hổ thẹn, còn cả chút hơi thở yếu ớt truyền tới qua điện thoại.
Bạc Mộ Vũ quan tâm hỏi: "Chị Sơ Vãn, không sao đâu, chị không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi." Ngừng lại giây lát, cô bổ sung một câu: "Đợi cuối tuần em sẽ tới thăm chị, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Được." Lâm Sơ Vãn cười cười, "Tiểu Thọ Tinh, vậy chị chỉ có thể nói câu chúc mừng sinh nhật với em qua điện thoại thôi, tối nay phải ăn nhiều đồ ăn ngon vào nhé."
"Vâng, em sẽ."
Cúp điện thoại, Giang Trần Âm hỏi: "Sao thế?"
Bạc Mộ Vũ khẽ thở dài một tiếng, "Chị Sơ Vãn khó chịu, không thể tới được."
Hôm nay lúc đi làm, Dương Thư Hàm cũng nhắn tin tới nói gia đình có chút chuyện, tối nay không thể tới, cũng chính là tối nay chỉ có một mình Giang Trần Âm tới nhà cô.
"Cô nhớ cháu từng nói quan hệ của hai đứa rất tốt." Giang Trần Âm nhìn thẳng về phía trước lái xe, dịu dàng nói: "Hôm nào tới thăm người ta đi, dù sao sinh nhật cháu còn nhớ gọi điện thoại chúc mừng cháu, cơ thể khó chịu không thể tới cũng là chuyện bất đắc dĩ."
"Cuối tuần này cháu sẽ đi, cũng lâu rồi cháu không tới thăm bác Lâm."
"Nhớ..."
"Nhớ mang chút quà cho trưởng bối." Bạc Mộ Vũ nhanh chóng cười lên tiếp lời, "Đây là phép lịch sự, cháu biết mà."
Giang Trần Âm cười thành tiếng, không quay đầu, dịu dàng khen ngợi cô: "Ừm, rất hiểu chuyện, ngoan quá đi mất."
Từng đồng nghiệp trong phòng đều chào hỏi Tô Mạn, Tô Mạn đều cười đáp lại, nhưng rõ ràng dáng vẻ đang đợi người.
Mãi tới khi Bạc Mộ Vũ ra ngoài, bước chân của Tô Mạn mới chuyển động, sau đó đi tới.
Trong đôi mắt sáng rõ của Tô Mạn chỉ chứa được một người là Bạc Mộ Vũ, khẽ cười nói: "Vừa xuống đây, đúng lúc thấy em ra ngoài, chúng ta cùng xuống dưới đi."
"Vâng, được."
Bạc Mộ Vũ đi cạnh Tô Mạn, đi chung thang máy xuống tầng hầm với cô ấy, nghe đồng nghiệp bên cạnh cung kính chào một tiếng "giám đốc Tô", sau đó Tô Mạn lịch sự nhưng xa cách đáp lại một câu.
Đột nhiên Bạc Mộ Vũ có một loại cảm giác chưa từng thật sự thân thiết với Tô Mạn dù đã quen biết mấy năm. Đại khái là vì cô không hiểu được rốt cuộc người như Tô Mạn có bao nhiêu bộ mặt, trước mặt mọi người, Tô Mạn là một người uy nghiêm, trước mặt cô, Tô Mạn là một người dịu dàng.
Nhưng nếu vẻ uy nghiêm của Tô Mạn chỉ là làm màu, vậy tới nay trên dưới Hoằng Thịnh không thể không có bất kì lời oán thán nào với vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Nhưng Bạc Mộ Vũ có thể thấy được một khuôn mặt dịu dàng của Tô Mạn. Ngay cả khuôn mặt có vẻ hơi nghiêm túc ấy, cũng chỉ xuất hiện khi họp hành.
Loại cảm giác này, giống như từ đầu tới cuối chỉ có thể loanh quanh ở hình thức bên ngoài.
Nhưng Bạc Mộ Vũ cũng không muốn thấu hiểu những thứ này, chỉ vì lúc trước Tô Mạn có nhắc tới chuyện muốn chia sẻ một số chủ đề trong cuộc sống với cô, hiện tại cô mới có cảm giác này.
Mức độ thẳng thắn mà hai người dành cho đối phương chỉ dừng lại ở bề ngoài, vậy hà tất phải bắt cô thay đổi chứ? Không phải những năm qua đều như thế sao?
Ra khỏi thang máy, Bạc Mộ Vũ vừa đi vừa nhìn khắp nơi.
"Tiểu Vũ, hôm nay phó tổng Giang tới đón em à?"
"Vâng, cô Âm nói tới đón em cùng về nhà."
"Quan hệ của hai người tốt thật đấy." Tô Mạn có chút thăm dò nhìn góc nghiêng của Bạc Mộ Vũ, "Chị rất hiếm khi thấy có vãn bối và trưởng bối nào có quan hệ thân thiết như thế, có rất nhiều người đều kháng cự việc trưởng bối tham dự quá nhiều vào cuộc sống của bản thân, càng không nói tới việc ở chung với nhau như bạn bè."
"Thật à?" Bạc Mộ Vũ quay đầu, nhíu mày hỏi.
Cô chưa từng có loại suy nghĩ như Tô Mạn nói, bố mẹ và Giang Trần Âm đều rất quan tâm tới cuộc sống của cô, hơn nữa bố mẹ cũng sẽ ở chung với cô như bạn bè. Như thể bố mẹ đi du lịch cũng sẽ kể lại những chuyện thú vị trên đường với Bạc Mộ Vũ, sẽ không vì cô là con gái mà kiêng kị quá nhiều chuyện với cô.
"Ừm, cho nên chị mới cảm thấy ngạc nhiên." Tô Mạn cong khóe môi lên.
Nhắc tới Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng giải thích: "Em quen cô Âm từ lúc còn nhỏ, cô Âm luôn đối xử với em rất tốt, sẽ không coi em như bạn nhỏ khác mà dạy dỗ giống như cô chú khác. Cho dù cô Âm muốn dạy em thứ gì, bọn em cũng sẽ trò chuyện với nhau giống như bạn bè."
Tô Mạn gật đầu mỉm cười: "Thì ra là vậy, xem ra trước kia phó tổng Giang rất có duyên với trẻ con."
Nụ cười của Bạc Mộ Vũ càng thêm tươi, "Vâng, trước kia khi cô Âm tới trường đón em, các bạn học cũng sẽ tới tìm cô ấy chơi đùa."
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Bạc Mộ Vũ không hề thích những bạn nhỏ trước kia tới kéo tay áo của Giang Trần Âm. Cô còn nhớ, Giang Trần Âm sẽ tươi cười, ngồi xổm xuống, phân chia kẹo chuẩn bị sẵn cho cô trong túi áo cho những bạn nhỏ khác.
Bạc Mộ Vũ không thích, không phải vì kẹo của mình bị người khác ăn mất, mà là không thích Giang Trần Âm quan tâm tới bạn nhỏ khác.
"Thế..."
"Em nhìn thấy cô Âm rồi."
Tô Mạn còn chưa kịp nói hết câu đã bị câu nói khẽ khàng mang theo vui vẻ của Bạc Mộ Vũ ngắt đoạn, Tô Mạn nhìn theo ánh mắt của Bạc Mộ Vũ, nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ mảnh mai đứng cách đó không xa, diễm lệ động lòng người.
Bạc Mộ Vũ tăng nhanh bước chân, khoảng cách cuối cùng nhanh chóng được rút ngắn, sau đó dang tay ra ôm lấy Giang Trần Âm: "Cô Âm."
Giang Trần Âm kịp thời dang hai tay đón lấy cô, khẽ cười nói: "Vội vã như thế làm gì hả? Cô cũng đâu chạy mất."
Tô Mạn theo sát phía sau, cười nói: "Có lẽ là sốt ruột về nhà đón sinh nhật rồi."
"Thật à? Lớn như vậy rồi mà còn giống trẻ con vậy à." Giang Trần Âm cong khóe môi, vẻ yêu chiều ngập trong câu nói tràn ra.
"Được rồi, vậy chị đi trước nhé." Tô Mạn gật đầu mỉm cười với Giang Trần Âm, sau đó nói với Bạc Mộ Vũ: "Tiểu Vũ, chúc mừng sinh nhật, ngày mai gặp lại."
"Vâng, giám đốc Tô..." Bạc Mộ Vũ khựng lại, liếm môi sửa lại: "Đàn chị, ngày mai gặp."
"Được rồi, tối nay chơi vui nhé."
Tô Mạn chào hỏi rồi rời đi.
Trong bãi đỗ xe không đông người, tiếng bước chân của Tô Mạn vừa đi xa, vị trí đỗ xe của Giang Trần Âm liền trở nên yên tĩnh.
Giang Trần Âm khẽ xoa đầu Bạc Mộ Vũ, nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, chắc chắn là bố mẹ cháu đang đợi đấy."
"Cô Âm, đợi đã." Bạc Mộ Vũ không buông Giang Trần Âm ra.
"Ừm?" Giang Trần Âm cười hỏi, "Sao thế? Tối nay có đồ ăn ngon, vẫn không muốn về à?"
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, ánh mắt khóa chặt lấy Giang Trần Âm, giống như không nhìn đủ, lại giống như có lời muốn nói.
Suy cho cùng Giang Trần Âm quen chiều chuộng Bạc Mộ Vũ, cũng cứ ôm lấy cô như thế, dung túng cho tất cả suy nghĩ của cô.
"Cháu sốt ruột không phải vì muốn về nhà." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ cất lời, khẽ nói, "Không phải vì sinh nhật, mà là vì cô, vì sinh nhật này cô sẽ đón cùng cháu. Cháu nghĩ tới chuyện cô sẽ đến, nghĩ tới chuyện cô sẽ ở cùng cháu cả một tối, nghĩ tới chuyện cô sẽ ngồi ở cạnh cháu, cho dù chỉ có mấy tiếng đồng hồ, cháu cũng vui vẻ. Mấy năm rồi cô không đón sinh nhật cùng cháu..."
Đây là những lời Bạc Mộ Vũ đã nín nhịn trong lòng rất lâu, ngoại trừ Giang Trần Âm, không thích hợp để nói cho ai khác. Nói với bố mẹ, bố mẹ cũng chỉ có thể an ủi cô rằng Giang Trần Âm sẽ về. Nói với Lâm Sơ Vãn, Lâm Sơ Vãn chỉ có thể thở dài, Dương Thư Hàm càng không hiểu tại sao cô lại nhớ nhung Giang Trần Âm như vậy.
Bản thân Bạc Mộ Vũ cũng không rõ, nhưng chính là cô nhớ nhung Giang Trần Âm, trong bốn năm qua, những giấc mơ lặp đi lặp lại về khoảnh khắc ly biệt năm đó luôn khiến nước mắt đẫm gối.
"Mộ Vũ." Sống mũi Giang Trần Âm chua xót, bờ vai co lại chặt hơn, dính gần bên tai Bạc Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Đứa trẻ ngốc này, đợi gì chứ... Khi đó cô không thể không đi, người cô không yên tâm nhất chính là bố mẹ cô và cháu, cô hi vọng cháu lên đại học quen được nhiều bạn mới sẽ không nhớ mãi về cô nữa..."
Âm thanh của Giang Trần Âm vô cùng trầm thấp, gần ngay trong gang tấc, mang theo hơi thở quen thuộc cùng sự dịu dàng khiến người ta tham lam.
Bạc Mộ Vũ ôm chặt lấy eo Giang Trần Âm, vùi đầu vào hõm cổ cô ấy, sau khi nghe thấy câu nói của cô ấy liền ra sức lắc đầu.
"Cô không giống người ta, sao cháu có thể quen với người ta mà quên đi cô chứ?"
Giang Trần Âm cảm thấy trái tim của bản thân càng ngày càng mềm theo âm thanh của đứa trẻ này, chỉ đành mang theo ý cười cọ lên tóc Bạc Mộ Vũ, "Được, cô biết rồi, sau này sẽ không nói những lời này với cháu nữa."
Bạc Mộ Vũ vẫn lắc đầu, cô không biết nên biểu đạt địa vị của Giang Trần Âm trong lòng mình thế nào, đó không phải vị trí mà người tới sau có thể thay thế. Có lẽ nên nói là, ý nghĩa của từng người đối với Bạc Mộ Vũ đều độc nhất vô nhị, không tồn tại chuyện thay thế.
Giang Trần Âm đang muốn nhắc nhở Bạc Mộ Vũ nên về nhà, nhưng lại bị kéo tay tới giữa cơ thể hai người, lòng bàn tay bị Bạc Mộ Vũ ra sức nắm chặt.
Trong ánh sáng tối tăm của bãi đỗ xe, đôi mắt Bạc Mộ Vũ như thể chiếc khóa, khóa chặt lấy hồ nước đang khẽ gợn sóng.
Giang Trần Âm nghe thấy Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Cô Âm, cô rất quan trọng."
Những lời Giang Trần Âm muốn nói bị nghẹn trong cổ họng, sống mũi chua xót dữ dội, trong bốn năm ấy, rốt cuộc đứa trẻ này đã vượt qua thế nào, đặc biệt là khoảng thời gian khi bản thân vừa rời đi, rốt cuộc Bạc Mộ Vũ đã trải qua giày vò như thế nào, Bạc Mộ Vũ còn ngốc nghếch tưởng rằng cô ấy rời đi vì bản thân.
Một câu "xin lỗi" đang định cất lên, Giang Trần Âm lại nghe thấy Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Quan trọng như thể bố mẹ, rất quan trọng."
Giống như một chú cún nhỏ sau khi mừng vui đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cất âm thanh non nớt sủa lên đôi tiếng.
Ánh mắt Giang Trần Âm lấp lánh một khoảng dịu dàng, lòng bàn tay cuộn lại nắm lấy ngón tay của Bạc Mộ Vũ, âm thanh tỉ tê nói: "Cháu cũng rất quan trọng, vô cùng vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức cô không biết nên biểu đạt như thế nào. Nhưng..."
"Nhưng gì ạ?" Bạc Mộ Vũ không hiểu, ngẩng đầu lên, đầu mũi ửng đỏ vì cọ lên quần áo của Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm cong khóe môi cười nói: "Nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, những lời còn lại, để tới tối nay rồi nói tiếp được không?"
"A..."
Có câu nhắc nhở này, Bạc Mộ Vũ mới phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh một cái, may mà không có ai.
Giang Trần Âm không nhịn được, cười cô: "Đứa trẻ ngốc."
Bạc Mộ Vũ vừa lên xe liền thắt sẵn dây an toàn cho bản thân, sau đó lặng lẽ ngồi trên ghế lái phụ vuốt màn hình điện thoại không lên tiếng.
Ban nãy dường như cô đã nói những lời ghê gớm mà trước kia chưa từng nói. Tuy không có gì, nhưng dù sao đây là cô Âm của cô, không phải người ngoài, vốn dĩ rất quan trọng.
Nhưng hiện tại đã hai mươi hai tuổi lại nói ra câu ấy, dường như có chút... nóng mặt...
Giang Trần Âm nhân lúc đợi đèn đỏ liền nhìn Bạc Mộ Vũ mấy cái, quả thật không nhịn được, mím môi cười khẽ trong vô thanh.
Hiện tại đứa trẻ này đã lớn, tính cách hướng nội khiến cho biểu cảm thường ngày của Bạc Mộ Vũ trở nên nhàn nhạt, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh. Lúc này vì xấu hổ nên cúi thấp đầu, lặng lẽ dùng ngón cái vuốt màn hình hết lần này tới lần khác, thật sự vô cùng đáng yêu.
Nhưng còn đang lái xe, Giang Trần Âm không trêu đùa cô.
Không lâu sau, điện thoại của Bạc Mộ Vũ vang lên.
"Chị Sơ Vãn, sao thế ạ?"
Giang Trần Âm liếc một cái, âm thanh của cô gái hồi phục trạng thái tự nhiên, sạch sẽ êm tai.
"Tiểu Vũ, chị có chút khó chịu, tối nay có lẽ không thể tới nhà em được. Xin lỗi em, chị cứ tưởng có thể tới..."
Âm thanh của Lâm Sơ Vãn mang theo vẻ hổ thẹn, còn cả chút hơi thở yếu ớt truyền tới qua điện thoại.
Bạc Mộ Vũ quan tâm hỏi: "Chị Sơ Vãn, không sao đâu, chị không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi." Ngừng lại giây lát, cô bổ sung một câu: "Đợi cuối tuần em sẽ tới thăm chị, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Được." Lâm Sơ Vãn cười cười, "Tiểu Thọ Tinh, vậy chị chỉ có thể nói câu chúc mừng sinh nhật với em qua điện thoại thôi, tối nay phải ăn nhiều đồ ăn ngon vào nhé."
"Vâng, em sẽ."
Cúp điện thoại, Giang Trần Âm hỏi: "Sao thế?"
Bạc Mộ Vũ khẽ thở dài một tiếng, "Chị Sơ Vãn khó chịu, không thể tới được."
Hôm nay lúc đi làm, Dương Thư Hàm cũng nhắn tin tới nói gia đình có chút chuyện, tối nay không thể tới, cũng chính là tối nay chỉ có một mình Giang Trần Âm tới nhà cô.
"Cô nhớ cháu từng nói quan hệ của hai đứa rất tốt." Giang Trần Âm nhìn thẳng về phía trước lái xe, dịu dàng nói: "Hôm nào tới thăm người ta đi, dù sao sinh nhật cháu còn nhớ gọi điện thoại chúc mừng cháu, cơ thể khó chịu không thể tới cũng là chuyện bất đắc dĩ."
"Cuối tuần này cháu sẽ đi, cũng lâu rồi cháu không tới thăm bác Lâm."
"Nhớ..."
"Nhớ mang chút quà cho trưởng bối." Bạc Mộ Vũ nhanh chóng cười lên tiếp lời, "Đây là phép lịch sự, cháu biết mà."
Giang Trần Âm cười thành tiếng, không quay đầu, dịu dàng khen ngợi cô: "Ừm, rất hiểu chuyện, ngoan quá đi mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.