Chương 60: "Người khác"
Tô Lâu Lạc
04/11/2023
Khi quay về Tần Châu là buổi chiều, Giang Trần Âm vẫn chưa tan làm, Bạc Mộ Vũ liền cho cô ấy một tin thông báo.
Tô Mạn lái xe đưa Bạc Mộ Vũ tới trước cổng khu nhà Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ ngồi ghế lái phụ, biểu cảm lạnh lùng nhưng rõ ràng đang nghĩ chuyện gì đó, cả đường đều như thế, ngay cả trên máy bay cũng không ngừng.
Dừng xe lại, Tô Mạn quay đầu nói: "Tới rồi."
Dường như lúc này Bạc Mộ Vũ mới hoàn hồn, ngẩng mắt lên, sau đó quay đầu nói với Tô Mạn: "Cảm ơn đàn chị, em về trước đây, chị cũng về nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Bạc Mộ Vũ nói xong liền muốn xuống xe, Tô Mạn lại đưa tay ra giữ lấy tay áo cô, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Bạc Mộ Vũ quay đầu, ngồi lại hỏi: "Đàn chị, sao thế ạ?"
Cô rụt tay về, Tô Mạn mở to mắt nhìn mảnh vải giữa ngón tay mình bị rút đi.
Khoảnh khắc ấy, Tô Mạn như gà mắc tóc. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không nói ra cũng không thể nuốt lại, rốt cuộc khoảng thời gian này đã có tiến triển hay vẫn giậm chân tại chỗ?
Trước kia Bạc Mộ Vũ tránh né và từ chối rất rõ ràng với hành động tiếp xúc của Tô Mạn, cũng lộ ra biểu cảm kháng cự. Hiện tại không rõ ràng như thế, nhưng vẫn không thể thân thiết tự nhiên như bạn tốt với nhau. Là vì trong lòng cô ấy có mục đích khác, nên mới luôn cảm thấy không thỏa mãn chăng?
"Đàn chị?" Bạc Mộ Vũ gọi Tô Mạn thêm một tiếng.
Tô Mạn lắc đầu, gạt đi những suy tư âu sầu, thu tay về để ý cười hiện lên khóe môi: "Chị muốn nói với em, bận rộn lâu như thế rồi, còn đi theo đoàn làm phim một thời gian, chị cho em nghỉ mấy ngày nhé."
"Như thế hình như không tốt lắm, theo quy trình mà nói em muốn nghỉ thì phải tìm phụ trách phòng Biên kịch." Bạc Mộ Vũ liền uyển chuyển từ chối ngay lập tức, nếu làm theo lời Tô Mạn, chỉ sợ phụ trách phòng Biên kịch sẽ coi cô như cái gai trong mắt.
"Không có gì không tốt." Tô Mạn hoàn toàn không để tâm cười lên, sau đó nói năng sâu xa: "Vị trí của cô ta còn có thể ngồi vững hay không đã là vấn đề rồi, hai năm rồi không sáng tác nổi một tác phẩm, tiền của chị không phải để nuôi mấy người rảnh rỗi."
Bạc Mộ Vũ không tiếp lời, một khi nhắc tới chủ đề này, cấp dưới như cô rất không thích hợp để phát biểu ý kiến.
Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ kiêng kị, cũng không nhiều lời, chỉ khuyên nhủ: "Em yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày đi, nghỉ ngơi cho tốt rồi đi làm lại. Em với chị cùng theo đoàn làm phim một thời gian dài như thế, đây là chuyện cả công ty cùng biết, trước khi có ý kiến với việc xin nghỉ của em thì ít nhất nên nghĩ xem bản thân đang làm gì."
"Vâng, vậy cảm ơn đàn chị." Bạc Mộ Vũ không tiếp tục từ chối, vì trong lòng cô nghĩ tới hai ngày này quả thật có chuyện phải làm.
Hai người trở nên im lặng, dường như không có gì để nói, Bạc Mộ Vũ liền muốn xuống xe.
"Đàn chị..."
Bạc Mộ Vũ vừa gọi liền bị Tô Mạn khẽ khàng ngắt lời: "Tiểu Vũ."
Bạc Mộ Vũ dừng lại, đợi Tô Mạn nói tiếp.
Tô Mạn nhớ tới chuyện tối qua, ấn đường nhăn chặt.
Câu trả lời không chút chần chừ tối qua của Bạc Mộ Vũ khiến cả người Tô Mạn đờ đẫn, tất cả những suy nghĩ muốn thăm dò thêm một bước, còn cả những dự định để lộ nhiều hơn tâm tư của bản thân, hoàn toàn đều vỡ vụn không thành hình sau khi Bạc Mộ Vũ đóng cửa ra ngoài.
Đột nhiên Tô Mạn không biết nên tiếp cận Bạc Mộ Vũ bằng cách nào, vì mỗi lần bản thân tới gần thêm một chút liền cảm thấy Bạc Mộ Vũ không hề muốn thay đổi, bao gồm cả cô ấy.
Mà tình huống này không chỉ nhằm vào Tô Mạn, mà là tất cả mọi người. Một mặt khác của Bạc Mộ Vũ, một mặt có nhiều cảm xúc hơn, chỉ dành cho bố mẹ và Giang Trần Âm.
Thậm chí Tô Mạn còn có một loại cảm giác, có lẽ cảm xúc Giang Trần Âm có được còn nhiều hơn bố mẹ của Bạc Mộ Vũ.
Sau khi nhớ lại chuyện tối qua thêm lần nữa, mặt mày Tô Mạn thả lỏng, nụ cười ấm áp như thường ngày lại quay về: "Chị muốn xin lỗi em, câu hỏi tối qua của chị quá đường đột, dù sao cũng là chuyện riêng của em."
"Không quan trọng, em không để trong lòng." Sắc mặt Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt đáp lời, không phải câu hỏi đó rất bình thường sao?
Tô Mạn thu lại ý cười, hỏi cô: "Em còn nhớ trước kia chị từng nói với em, chị muốn hiểu hơn về chuyện của em không?"
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Nhớ ạ."
"Hiện tại chị vẫn suy nghĩ như thế." Tô Mạn chăm chú nhìn cô, trong mắt có chút cảm xúc Bạc Mộ Vũ không thể diễn tả thành lời, chỉ cảm thấy rất nghiêm túc: "Chị vẫn muốn gần gũi với em hơn, hiểu về em hơn, không chỉ là trên phương diện công việc. Chị biết tính cách của em, không giỏi giao tiếp với người khác, sẽ không chủ động. Cho nên chị thử tiến lại gần em một chút, bắt đầu chầm chậm từ đầu, sớm muộn gì cũng có một ngày em bằng lòng chủ động chia sẻ tâm tình cùng suy nghĩ của bản thân với chị."
"Đàn chị..." Bạc Mộ Vũ không biết nói thế nào mới thỏa đáng, Tô Mạn mỉm cười đợi cô rất lâu, cô chỉ nói một câu: "Em xin lỗi."
Tô Mạn lắc đầu, trong mắt lướt qua một tia thất vọng, tiếp tục nhìn Bạc Mộ Vũ, nói: "Không có gì phải xin lỗi cả, nếu em dễ dàng thay đổi như thế, chị còn thấy kì quái nữa. Chỉ là chị muốn nói với em, cho dù trước giờ em không bằng lòng để người khác tới gần em, cho dù hiện tại em chỉ cởi bộ giáp của mình với bố mẹ và phó tổng Giang, chị cũng muốn thử thay đổi điều này."
"Đàn chị?" Ấn đường Bạc Mộ Vũ khẽ nhíu lại, có chút không rõ ý của Tô Mạn.
"Đừng hiểu lầm, chị không có ý ép buộc em." Tô Mạn dịu dàng cười, "Chị chỉ muốn nói nếu em không làm được, vây thì để chị làm. Có lẽ có một ngày, người có thể khiến em cởi bỏ bộ giáp cũng sẽ có chị, trong phạm vi hai chữ "người khác" của em sẽ không có chị nữa."
Bạc Mộ Vũ đã tháo dây an toàn, hiện tại hai tay đặt phía sau lưng, cúi đầu mím môi, nắm lấy dây an toàn không biết làm thế nào mới tốt.
"Được rồi, về đi." Tô Mạn cảm thấy đã đủ, liền thở phào để Bạc Mộ Vũ rời đi.
Bạc Mộ Vũ ngây ra, buông dây an toàn ra, khẽ nói: "Vậy em đi đây, tạm biệt đàn chị."
Tô Mạn nhìn theo Bạc Mộ Vũ tới khi vào nhà, tới khi không nhìn thấy nữa mới thôi, nụ cười trên khóe môi vẫn còn ở đó.
Bạc Mộ Vũ về nhà cất hành lí xong, thay quần áo, nghỉ ngơi một lúc, lúc này nhận được tin nhắn trả lời, là bà Thiệu nói đã tới, bảo cô mở cửa.
Bạc Mộ Vũ nắm điện thoại, cười lạnh trong lòng, khi cô thông báo bản thân đã về Tần Châu với Giang Trần Âm, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho bà Thiệu. Chuyện này giải quyết sớm ngày nào hay ngày ấy, kéo dài thêm một ngày cô sợ sẽ xảy ra biến cố, đặc biệt là hôm qua sau khi nghe Giang Trần Âm nói Thiệu Tư Bắc tìm tới cửa.
Cô xuống nhà, nhìn một lượt phòng khách, sau đó nhìn đồng hồ, giấu đi chút lạnh lẽo trong mắt đi mở cửa.
Lần này bà Thiệu không vội vã, khi cửa mở ra liền cười híp mắt chào hỏi: "Em gái, lâu rồi không gặp.
"Bà Thiệu." Bạc Mộ Vũ đi ra ngoài đóng cửa.
"Ơ, sao cô lại ra ngoài thế?" Bà Thiệu vội vàng kéo lấy cổ tay Bạc Mộ Vũ.
Sắc mặt Bạc Mộ Vũ trầm ngâm lại bình tĩnh, không nhanh không chậm giải thích: "Nơi này không tiện nói chuyện, nếu bà vào nhà, cô Âm về nhà phát hiện có người tới. Bà biết tôi nhận ơn của cô Âm, rất nhiều chuyện đều chịu sự khống chế của cô ấy, bị phát hiện thì không dễ giải quyết."
Bà Thiệu tỉ mỉ nghĩ ngợi, sau đó gật đầu: "Cũng đúng, vậy chúng ta đi đâu nói chuyện đây?"
"Tới tiệm bánh ngọt trong khu nhà đi, ở đây dễ bị hàng xóm nhìn thấy."
Bà Thiệu cười nói: "Được, nghe cô hết."
Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên chút độ cong, tay phải sờ lên chuỗi ngọc Giang Trần Âm tặng trên cổ tay trái, hơi lạnh trong đáy lòng đan xen lấy hơi lạnh trên bàn tay.
Tiệm bánh ngọt của khu nhà cách căn biệt thự của Giang Trần Âm rất xa, Bạc Mộ Vũ thích đồ ngọt, đương nhiên chủ quán thân quen với gia đình Giang Trần Âm, vừa vào tiệm đã nhiệt tình hỏi Bạc Mộ Vũ muốn ăn gì.
Bạc Mộ Vũ gọi hai phần Tiramisu, ngồi cùng bà Thiệu ở một góc. Mà ban nãy sau khi mở Wechat lên thanh toán tiền, cô đã tiện tay bật phần mềm ghi âm trên điện thoại lên.
Vừa ngồi xuống, bà Thiệu đã sốt ruột hỏi: "Sao thế, tối nay cô Giang sẽ ở nhà chứ?"
Bạc Mộ Vũ có chút lúng túng lắc đầu: "Tiếc quá, cô Âm vẫn đi công tác, hai ngày nay đều không ở nhà.". Ngôn Tình Ngược
Nghe được đáp án không muốn nghe, bà Thiệu mất kiên nhẫn tức giận, hỏi: "Vậy cô còn gọi tôi ra đây làm gì? Hiện tại tôi đang vội cần tiền, cô ta không ở nhà tôi chạy tới đây chẳng là công cốc à?"
Bạc Mộ Vũ thấy vậy, nhanh chóng mỉm cười nói: "Bà Thiệu, bà đừng nóng, tôi vừa về sợ bà sốt ruột nên hẹn bà ra đây. Hơn nữa tôi cũng muốn biết tại sao bà lại cần tiền gấp như thế, rõ ràng cô Âm vừa cho bà không lâu, biết lí do rồi, tôi cũng dễ giúp bà hơn."
Cách nói này rất hợp tình hợp lí, bà Thiệu nhìn Bạc Mộ Vũ một cái, thở dài rồi nói: "Không phải lần trước nói là lần cuối cùng rồi à? Tôi cũng không dám dùng tiền, đã để dành nửa già. Nhưng số tiền còn lại không đủ dùng..." Bà ta ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhỏ tiếng nói: "Tôi cùng bạn chơi trò kiếm tiền nhanh, ai biết thời gian này cứ lỗ mãi thôi."
Bạc Mộ Vũ nghiêng người về phía trước, cố ý ngạc nhiên nói: "Bà Thiệu, bà đánh bạc à?"
Âm thanh lớn tới nỗi thu hút cả ánh mắt của chủ tiệm, bà Thiệu vội cười với chủ tiệm bánh, sau đó liên tục nói "Không có gì", rồi trách móc Bạc Mộ Vũ: "Đứa trẻ này, lớn tiếng thế làm gì hả?"
Bạc Mộ Vũ vội vàng che miệng, mấy giây sau mới bỏ tay ra, cẩn thận hỏi: "Đây chính là nguyên nhân bà tới tìm cô Âm xin tiền à?"
"Còn gì nữa, ôi..." Mặt mày bà Thiệu sầu muộn, "Cho nên nếu tôi không tìm được cô ta để xin tiền, tôi phải động vào số tiền tôi đang để dành, tôi không nỡ."
Bạc Mộ Vũ nhìn chằm chằm bà ta, tự nhiên đặt điện thoại lên mặt bàn, sau đó rũ mí mắt ăn Tiramisu.
Bà Thiệu hỏi: "Này, cô nói xem liệu tối nay cô Giang có về không?"
"Chuyện này thì không chắc." Trên mặt Bạc Mộ Vũ lộ ra biểu cảm không chắc chắn, "Cô Âm bận lắm, bình thường cũng không ăn cơm ở nhà, tôi thường ăn cơm một mình. Có khi cô Âm bảo chị trợ lí mang tiền cho tôi tới, hoặc là khi nào cô ấy về sẽ tiện đưa tôi."
Bà Thiệu cắn răng, không bao lâu liền sụp đổ, "Vậy phải làm sao mới được đây, con trai tôi mới đi làm không lâu, tôi cũng không dám nói với thằng bé những chuyện này... ôi..."
Trong lòng Bạc Mộ Vũ động đậy, đề nghị: "Bà Thiệu, tôi còn chút tiền, nếu bà vội, tôi cho bà dùng trước nhé."
Bà Thiệu đã coi Bạc Mộ Vũ như đồng loại, ánh mắt sáng lên, nhưng giây tiếp theo liền lúng túng: "Chuyện này sao mà được chứ?"
Bạc Mộ Vũ sớm đã dự đoán được phản ứng của bà ta, liền lên tiếng giống như vô tình: "Tiền này cũng là cô Âm cho tôi, tuy không bao nhiêu, nhưng có thể dùng tạm."
"Đúng thế, tiền của cô cũng là của cô Giang cho." Quả nhiên bà Thiệu không kiêng kị, cười híp mắt đáp lời, "Vậy thì cảm ơn cô nhé, lúc đầu con mắt tôi nhìn kiểu gì không biết, thế mà lại cảm thấy cô và cô Giang giống nhau, thật sự có lỗi với cô quá."
"Không sao, tôi có thể hiểu cho bà." Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên, nhưng đôi mắt lạnh như băng giá, "Nhưng hiện tại tôi không có cách nào cho bà được, vì hôm qua tôi vừa nhập sai mật khẩu mấy lần, nên tài khoản bị khóa rồi, chị trợ lí không nói cho tôi cô Âm đã đổi mật khẩu. Ngày mai tôi tới quầy thủ tục xử lí, sau đó sẽ đưa cho bà."
Bà Thiệu nở nụ cười rạng rỡ: "Vậy được, thật sự cảm ơn cô quá."
Gần tới giờ tan làm, Bạc Mộ Vũ tiễn bà Thiệu ra khỏi cổng khu nhà, ánh mắt nhìn bà ta lên tắc-xi.
Bảo vệ đứng tuổi ở cổng nhìn thấy Bạc Mộ Vũ vào nhà, cười với cô: "Ơ cô Bạc, lâu rồi không thấy cô."
Bạc Mộ Vũ nhìn lại, chuyển hướng đi về phía bảo vệ: "Đúng vậy, gần đây cháu đi công tác, hôm nay vừa mới về."
Ông chú bảo vệ cười khà khà nói: "Đồ ăn thức uống lúc đi công tác làm sao có thể bằng ở nhà mình được, mau về nhà ăn cơm đi, nhìn giờ này cô Giang cũng sắp về rồi."
Bạc Mộ Vũ lịch sự gật đầu cười, đột nhiên nghĩ tới bà Thiệu có thể tự tiện ra vào, vội gọi chú bảo vệ đang muốn quay đi: "Chú ơi, đợi đã."
"Hả, sao thế?"
"Chú bảo vệ, cháu muốn nhờ chú một việc." Bạc Mộ Vũ hỏi han, "Trong số khách khứa nhà chúng cháu có một bà khoảng chừng năm sáu mươi tuổi. Cháu không biết bà ấy có đăng kí tên thật hay không, chỉ biết cô Âm gọi bà ấy là bà Thiệu, chính là người cháu vừa tiễn kia."
Chú bảo vệ nói: "Bà ấy không đăng kí tên thật, quả thật chỉ có cái tên bà Thiệu thôi, rất lâu về trước cô Giang đích thân bàn giao cho chúng tôi là cho phép bà ấy ra vào."
"Đúng thế, chính là người này." Bạc Mộ Vũ mỉm cười nói, "Chú vui lòng xóa tên người này đi nhé."
Tô Mạn lái xe đưa Bạc Mộ Vũ tới trước cổng khu nhà Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ ngồi ghế lái phụ, biểu cảm lạnh lùng nhưng rõ ràng đang nghĩ chuyện gì đó, cả đường đều như thế, ngay cả trên máy bay cũng không ngừng.
Dừng xe lại, Tô Mạn quay đầu nói: "Tới rồi."
Dường như lúc này Bạc Mộ Vũ mới hoàn hồn, ngẩng mắt lên, sau đó quay đầu nói với Tô Mạn: "Cảm ơn đàn chị, em về trước đây, chị cũng về nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Bạc Mộ Vũ nói xong liền muốn xuống xe, Tô Mạn lại đưa tay ra giữ lấy tay áo cô, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Bạc Mộ Vũ quay đầu, ngồi lại hỏi: "Đàn chị, sao thế ạ?"
Cô rụt tay về, Tô Mạn mở to mắt nhìn mảnh vải giữa ngón tay mình bị rút đi.
Khoảnh khắc ấy, Tô Mạn như gà mắc tóc. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không nói ra cũng không thể nuốt lại, rốt cuộc khoảng thời gian này đã có tiến triển hay vẫn giậm chân tại chỗ?
Trước kia Bạc Mộ Vũ tránh né và từ chối rất rõ ràng với hành động tiếp xúc của Tô Mạn, cũng lộ ra biểu cảm kháng cự. Hiện tại không rõ ràng như thế, nhưng vẫn không thể thân thiết tự nhiên như bạn tốt với nhau. Là vì trong lòng cô ấy có mục đích khác, nên mới luôn cảm thấy không thỏa mãn chăng?
"Đàn chị?" Bạc Mộ Vũ gọi Tô Mạn thêm một tiếng.
Tô Mạn lắc đầu, gạt đi những suy tư âu sầu, thu tay về để ý cười hiện lên khóe môi: "Chị muốn nói với em, bận rộn lâu như thế rồi, còn đi theo đoàn làm phim một thời gian, chị cho em nghỉ mấy ngày nhé."
"Như thế hình như không tốt lắm, theo quy trình mà nói em muốn nghỉ thì phải tìm phụ trách phòng Biên kịch." Bạc Mộ Vũ liền uyển chuyển từ chối ngay lập tức, nếu làm theo lời Tô Mạn, chỉ sợ phụ trách phòng Biên kịch sẽ coi cô như cái gai trong mắt.
"Không có gì không tốt." Tô Mạn hoàn toàn không để tâm cười lên, sau đó nói năng sâu xa: "Vị trí của cô ta còn có thể ngồi vững hay không đã là vấn đề rồi, hai năm rồi không sáng tác nổi một tác phẩm, tiền của chị không phải để nuôi mấy người rảnh rỗi."
Bạc Mộ Vũ không tiếp lời, một khi nhắc tới chủ đề này, cấp dưới như cô rất không thích hợp để phát biểu ý kiến.
Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ kiêng kị, cũng không nhiều lời, chỉ khuyên nhủ: "Em yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày đi, nghỉ ngơi cho tốt rồi đi làm lại. Em với chị cùng theo đoàn làm phim một thời gian dài như thế, đây là chuyện cả công ty cùng biết, trước khi có ý kiến với việc xin nghỉ của em thì ít nhất nên nghĩ xem bản thân đang làm gì."
"Vâng, vậy cảm ơn đàn chị." Bạc Mộ Vũ không tiếp tục từ chối, vì trong lòng cô nghĩ tới hai ngày này quả thật có chuyện phải làm.
Hai người trở nên im lặng, dường như không có gì để nói, Bạc Mộ Vũ liền muốn xuống xe.
"Đàn chị..."
Bạc Mộ Vũ vừa gọi liền bị Tô Mạn khẽ khàng ngắt lời: "Tiểu Vũ."
Bạc Mộ Vũ dừng lại, đợi Tô Mạn nói tiếp.
Tô Mạn nhớ tới chuyện tối qua, ấn đường nhăn chặt.
Câu trả lời không chút chần chừ tối qua của Bạc Mộ Vũ khiến cả người Tô Mạn đờ đẫn, tất cả những suy nghĩ muốn thăm dò thêm một bước, còn cả những dự định để lộ nhiều hơn tâm tư của bản thân, hoàn toàn đều vỡ vụn không thành hình sau khi Bạc Mộ Vũ đóng cửa ra ngoài.
Đột nhiên Tô Mạn không biết nên tiếp cận Bạc Mộ Vũ bằng cách nào, vì mỗi lần bản thân tới gần thêm một chút liền cảm thấy Bạc Mộ Vũ không hề muốn thay đổi, bao gồm cả cô ấy.
Mà tình huống này không chỉ nhằm vào Tô Mạn, mà là tất cả mọi người. Một mặt khác của Bạc Mộ Vũ, một mặt có nhiều cảm xúc hơn, chỉ dành cho bố mẹ và Giang Trần Âm.
Thậm chí Tô Mạn còn có một loại cảm giác, có lẽ cảm xúc Giang Trần Âm có được còn nhiều hơn bố mẹ của Bạc Mộ Vũ.
Sau khi nhớ lại chuyện tối qua thêm lần nữa, mặt mày Tô Mạn thả lỏng, nụ cười ấm áp như thường ngày lại quay về: "Chị muốn xin lỗi em, câu hỏi tối qua của chị quá đường đột, dù sao cũng là chuyện riêng của em."
"Không quan trọng, em không để trong lòng." Sắc mặt Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt đáp lời, không phải câu hỏi đó rất bình thường sao?
Tô Mạn thu lại ý cười, hỏi cô: "Em còn nhớ trước kia chị từng nói với em, chị muốn hiểu hơn về chuyện của em không?"
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Nhớ ạ."
"Hiện tại chị vẫn suy nghĩ như thế." Tô Mạn chăm chú nhìn cô, trong mắt có chút cảm xúc Bạc Mộ Vũ không thể diễn tả thành lời, chỉ cảm thấy rất nghiêm túc: "Chị vẫn muốn gần gũi với em hơn, hiểu về em hơn, không chỉ là trên phương diện công việc. Chị biết tính cách của em, không giỏi giao tiếp với người khác, sẽ không chủ động. Cho nên chị thử tiến lại gần em một chút, bắt đầu chầm chậm từ đầu, sớm muộn gì cũng có một ngày em bằng lòng chủ động chia sẻ tâm tình cùng suy nghĩ của bản thân với chị."
"Đàn chị..." Bạc Mộ Vũ không biết nói thế nào mới thỏa đáng, Tô Mạn mỉm cười đợi cô rất lâu, cô chỉ nói một câu: "Em xin lỗi."
Tô Mạn lắc đầu, trong mắt lướt qua một tia thất vọng, tiếp tục nhìn Bạc Mộ Vũ, nói: "Không có gì phải xin lỗi cả, nếu em dễ dàng thay đổi như thế, chị còn thấy kì quái nữa. Chỉ là chị muốn nói với em, cho dù trước giờ em không bằng lòng để người khác tới gần em, cho dù hiện tại em chỉ cởi bộ giáp của mình với bố mẹ và phó tổng Giang, chị cũng muốn thử thay đổi điều này."
"Đàn chị?" Ấn đường Bạc Mộ Vũ khẽ nhíu lại, có chút không rõ ý của Tô Mạn.
"Đừng hiểu lầm, chị không có ý ép buộc em." Tô Mạn dịu dàng cười, "Chị chỉ muốn nói nếu em không làm được, vây thì để chị làm. Có lẽ có một ngày, người có thể khiến em cởi bỏ bộ giáp cũng sẽ có chị, trong phạm vi hai chữ "người khác" của em sẽ không có chị nữa."
Bạc Mộ Vũ đã tháo dây an toàn, hiện tại hai tay đặt phía sau lưng, cúi đầu mím môi, nắm lấy dây an toàn không biết làm thế nào mới tốt.
"Được rồi, về đi." Tô Mạn cảm thấy đã đủ, liền thở phào để Bạc Mộ Vũ rời đi.
Bạc Mộ Vũ ngây ra, buông dây an toàn ra, khẽ nói: "Vậy em đi đây, tạm biệt đàn chị."
Tô Mạn nhìn theo Bạc Mộ Vũ tới khi vào nhà, tới khi không nhìn thấy nữa mới thôi, nụ cười trên khóe môi vẫn còn ở đó.
Bạc Mộ Vũ về nhà cất hành lí xong, thay quần áo, nghỉ ngơi một lúc, lúc này nhận được tin nhắn trả lời, là bà Thiệu nói đã tới, bảo cô mở cửa.
Bạc Mộ Vũ nắm điện thoại, cười lạnh trong lòng, khi cô thông báo bản thân đã về Tần Châu với Giang Trần Âm, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho bà Thiệu. Chuyện này giải quyết sớm ngày nào hay ngày ấy, kéo dài thêm một ngày cô sợ sẽ xảy ra biến cố, đặc biệt là hôm qua sau khi nghe Giang Trần Âm nói Thiệu Tư Bắc tìm tới cửa.
Cô xuống nhà, nhìn một lượt phòng khách, sau đó nhìn đồng hồ, giấu đi chút lạnh lẽo trong mắt đi mở cửa.
Lần này bà Thiệu không vội vã, khi cửa mở ra liền cười híp mắt chào hỏi: "Em gái, lâu rồi không gặp.
"Bà Thiệu." Bạc Mộ Vũ đi ra ngoài đóng cửa.
"Ơ, sao cô lại ra ngoài thế?" Bà Thiệu vội vàng kéo lấy cổ tay Bạc Mộ Vũ.
Sắc mặt Bạc Mộ Vũ trầm ngâm lại bình tĩnh, không nhanh không chậm giải thích: "Nơi này không tiện nói chuyện, nếu bà vào nhà, cô Âm về nhà phát hiện có người tới. Bà biết tôi nhận ơn của cô Âm, rất nhiều chuyện đều chịu sự khống chế của cô ấy, bị phát hiện thì không dễ giải quyết."
Bà Thiệu tỉ mỉ nghĩ ngợi, sau đó gật đầu: "Cũng đúng, vậy chúng ta đi đâu nói chuyện đây?"
"Tới tiệm bánh ngọt trong khu nhà đi, ở đây dễ bị hàng xóm nhìn thấy."
Bà Thiệu cười nói: "Được, nghe cô hết."
Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên chút độ cong, tay phải sờ lên chuỗi ngọc Giang Trần Âm tặng trên cổ tay trái, hơi lạnh trong đáy lòng đan xen lấy hơi lạnh trên bàn tay.
Tiệm bánh ngọt của khu nhà cách căn biệt thự của Giang Trần Âm rất xa, Bạc Mộ Vũ thích đồ ngọt, đương nhiên chủ quán thân quen với gia đình Giang Trần Âm, vừa vào tiệm đã nhiệt tình hỏi Bạc Mộ Vũ muốn ăn gì.
Bạc Mộ Vũ gọi hai phần Tiramisu, ngồi cùng bà Thiệu ở một góc. Mà ban nãy sau khi mở Wechat lên thanh toán tiền, cô đã tiện tay bật phần mềm ghi âm trên điện thoại lên.
Vừa ngồi xuống, bà Thiệu đã sốt ruột hỏi: "Sao thế, tối nay cô Giang sẽ ở nhà chứ?"
Bạc Mộ Vũ có chút lúng túng lắc đầu: "Tiếc quá, cô Âm vẫn đi công tác, hai ngày nay đều không ở nhà.". Ngôn Tình Ngược
Nghe được đáp án không muốn nghe, bà Thiệu mất kiên nhẫn tức giận, hỏi: "Vậy cô còn gọi tôi ra đây làm gì? Hiện tại tôi đang vội cần tiền, cô ta không ở nhà tôi chạy tới đây chẳng là công cốc à?"
Bạc Mộ Vũ thấy vậy, nhanh chóng mỉm cười nói: "Bà Thiệu, bà đừng nóng, tôi vừa về sợ bà sốt ruột nên hẹn bà ra đây. Hơn nữa tôi cũng muốn biết tại sao bà lại cần tiền gấp như thế, rõ ràng cô Âm vừa cho bà không lâu, biết lí do rồi, tôi cũng dễ giúp bà hơn."
Cách nói này rất hợp tình hợp lí, bà Thiệu nhìn Bạc Mộ Vũ một cái, thở dài rồi nói: "Không phải lần trước nói là lần cuối cùng rồi à? Tôi cũng không dám dùng tiền, đã để dành nửa già. Nhưng số tiền còn lại không đủ dùng..." Bà ta ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhỏ tiếng nói: "Tôi cùng bạn chơi trò kiếm tiền nhanh, ai biết thời gian này cứ lỗ mãi thôi."
Bạc Mộ Vũ nghiêng người về phía trước, cố ý ngạc nhiên nói: "Bà Thiệu, bà đánh bạc à?"
Âm thanh lớn tới nỗi thu hút cả ánh mắt của chủ tiệm, bà Thiệu vội cười với chủ tiệm bánh, sau đó liên tục nói "Không có gì", rồi trách móc Bạc Mộ Vũ: "Đứa trẻ này, lớn tiếng thế làm gì hả?"
Bạc Mộ Vũ vội vàng che miệng, mấy giây sau mới bỏ tay ra, cẩn thận hỏi: "Đây chính là nguyên nhân bà tới tìm cô Âm xin tiền à?"
"Còn gì nữa, ôi..." Mặt mày bà Thiệu sầu muộn, "Cho nên nếu tôi không tìm được cô ta để xin tiền, tôi phải động vào số tiền tôi đang để dành, tôi không nỡ."
Bạc Mộ Vũ nhìn chằm chằm bà ta, tự nhiên đặt điện thoại lên mặt bàn, sau đó rũ mí mắt ăn Tiramisu.
Bà Thiệu hỏi: "Này, cô nói xem liệu tối nay cô Giang có về không?"
"Chuyện này thì không chắc." Trên mặt Bạc Mộ Vũ lộ ra biểu cảm không chắc chắn, "Cô Âm bận lắm, bình thường cũng không ăn cơm ở nhà, tôi thường ăn cơm một mình. Có khi cô Âm bảo chị trợ lí mang tiền cho tôi tới, hoặc là khi nào cô ấy về sẽ tiện đưa tôi."
Bà Thiệu cắn răng, không bao lâu liền sụp đổ, "Vậy phải làm sao mới được đây, con trai tôi mới đi làm không lâu, tôi cũng không dám nói với thằng bé những chuyện này... ôi..."
Trong lòng Bạc Mộ Vũ động đậy, đề nghị: "Bà Thiệu, tôi còn chút tiền, nếu bà vội, tôi cho bà dùng trước nhé."
Bà Thiệu đã coi Bạc Mộ Vũ như đồng loại, ánh mắt sáng lên, nhưng giây tiếp theo liền lúng túng: "Chuyện này sao mà được chứ?"
Bạc Mộ Vũ sớm đã dự đoán được phản ứng của bà ta, liền lên tiếng giống như vô tình: "Tiền này cũng là cô Âm cho tôi, tuy không bao nhiêu, nhưng có thể dùng tạm."
"Đúng thế, tiền của cô cũng là của cô Giang cho." Quả nhiên bà Thiệu không kiêng kị, cười híp mắt đáp lời, "Vậy thì cảm ơn cô nhé, lúc đầu con mắt tôi nhìn kiểu gì không biết, thế mà lại cảm thấy cô và cô Giang giống nhau, thật sự có lỗi với cô quá."
"Không sao, tôi có thể hiểu cho bà." Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên, nhưng đôi mắt lạnh như băng giá, "Nhưng hiện tại tôi không có cách nào cho bà được, vì hôm qua tôi vừa nhập sai mật khẩu mấy lần, nên tài khoản bị khóa rồi, chị trợ lí không nói cho tôi cô Âm đã đổi mật khẩu. Ngày mai tôi tới quầy thủ tục xử lí, sau đó sẽ đưa cho bà."
Bà Thiệu nở nụ cười rạng rỡ: "Vậy được, thật sự cảm ơn cô quá."
Gần tới giờ tan làm, Bạc Mộ Vũ tiễn bà Thiệu ra khỏi cổng khu nhà, ánh mắt nhìn bà ta lên tắc-xi.
Bảo vệ đứng tuổi ở cổng nhìn thấy Bạc Mộ Vũ vào nhà, cười với cô: "Ơ cô Bạc, lâu rồi không thấy cô."
Bạc Mộ Vũ nhìn lại, chuyển hướng đi về phía bảo vệ: "Đúng vậy, gần đây cháu đi công tác, hôm nay vừa mới về."
Ông chú bảo vệ cười khà khà nói: "Đồ ăn thức uống lúc đi công tác làm sao có thể bằng ở nhà mình được, mau về nhà ăn cơm đi, nhìn giờ này cô Giang cũng sắp về rồi."
Bạc Mộ Vũ lịch sự gật đầu cười, đột nhiên nghĩ tới bà Thiệu có thể tự tiện ra vào, vội gọi chú bảo vệ đang muốn quay đi: "Chú ơi, đợi đã."
"Hả, sao thế?"
"Chú bảo vệ, cháu muốn nhờ chú một việc." Bạc Mộ Vũ hỏi han, "Trong số khách khứa nhà chúng cháu có một bà khoảng chừng năm sáu mươi tuổi. Cháu không biết bà ấy có đăng kí tên thật hay không, chỉ biết cô Âm gọi bà ấy là bà Thiệu, chính là người cháu vừa tiễn kia."
Chú bảo vệ nói: "Bà ấy không đăng kí tên thật, quả thật chỉ có cái tên bà Thiệu thôi, rất lâu về trước cô Giang đích thân bàn giao cho chúng tôi là cho phép bà ấy ra vào."
"Đúng thế, chính là người này." Bạc Mộ Vũ mỉm cười nói, "Chú vui lòng xóa tên người này đi nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.