Chương 95: Hồng Trần Một Bước (hạ)
Hồ Ái Trâm
21/04/2021
Loan Nghi cung.
Thượng Quan Hoàng hậu thản nhiên nhìn bộ móng tay sơn son, Kim ma ma bên cạnh cúi đầu:
- Nương nương, Đào thị xác thực đã chết!
Thượng Quan Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, Đào thị mất mạng, Hạ Lan Yến Minh tâm tư cũng không còn nơi để hướng về. Phạm Tú Hương bên kia coi như mất đi nương tựa, sớm muộn sẽ bị đưa ra khỏi hoàng cung.
Thượng Quan Hoàng hậu nheo nheo đuôi mắt:
- Làm nhiều chuyện như vậy, đến cùng chỉ là vì che giấu sự việc đoạt hài tử năm xưa!
Ngoài cửa đột ngột ầm một tiếng, Thượng Quan Hoàng hậu kinh hoảng lùi lại, đối diện bà Hạ Lan Yến Minh tay lăm lăm trường kiếm, đôi mắt hắn rừng rực tựa lựa cháy, vằn máu đỏ tươi đến đáng sợ.
- Mẫu hậu! Là người làm? Là người giết Đào ma ma! Là người?
Thượng Quan Hoàng hậu đứng sau bàn gỗ, Hộ công công đã gọi được cấm quân đến, đám thị vệ mũi thương hướng về Hạ Lan Yến Minh, nhưng bởi vì hắn là Thái tử cho nên cũng không kẻ nào dám manh động. Thượng Quan Hoàng hậu vờ như không hiểu:
- Duệ Nguyệt, con đây là ám chỉ điều gì, mẫu hậu thật không hiểu!
Hạ Lan Yến Minh cắn răng, lao thẳng vào Thượng Quan hoàng hậu, ánh thép từ lưỡi kiếm loang loáng sáng. Kim ma ma không nghĩ Hạ Lan Yến Minh lại liều lĩnh bực này, bà vội vã đẩy Thượng Quan Hoàng hậu ra, tự mình hứng trọn lưỡi kiếm.
Trường kiếm đâm sâu vào bụng Đào ma ma, máu tanh bắn khắp khách sảnh, hỗn độn một mảnh. Hạ Lan Yến Minh khựng tay lại, Thượng Quan Hoàng hậu lắp bắp:
- Giữ lấy Thái tử điện hạ!
Cấm quân nhanh chóng thi hành, tuyết theo gió xiên xiên rơi xuống sân đá, ồn ào từ Loan Nghi cung đã truyền đến tai Thiên Thụy Đế. Vì thế Hạ Lan Tu Kiệt hiện tại cũng đã có mặt, hắn phất tay cho thị vệ áp giải Hạ Lan Yến Minh về đại lao, ý tứ nhìn qua Thượng Quan Hoàng hậu, nhưng lại không nói thêm gì.
Đông cung Thái tử Hạ Lan Yến Minh trong ngày nhận thánh chỉ bị phế thành thứ dân, lại phải chịu biệt giam. Ngược lại không rõ vì sao chính Thượng Quan Hoàng hậu cũng bị cấm túc Loan Nghi cung.
Ngự Thư phòng.
Hạ Lan Tu Kiệt tay nâng khay ngọc, trên chứa duy nhất một viên đan dược đỏ tươi. Thiên Thụy Đế nghi hoặc nhìn hắn, rồi lại tỏ vẻ phấn khởi:
- Thứ này có tác dụng tốt?
Hạ Lan Tu Kiệt gật mạnh đầu, lập tức khẳng định:
- Nhi thần đã hỏi qua rất nhiều pháp sư danh tiếng, tất cả đều tin tưởng đây là phương thuốc trường sinh hoàn mỹ!
Thiên Thụy Đế từ lâu đã cùng Hạ Lan Tu Kiệt luyện trường sinh đan, tuy rằng không hi vọng nhiều, nhưng gần đây ông đã thử rất nhiều loại đều không có kết quả. Hạ Lan Tu Kiệt ngược lại không phụ lòng ông, luôn luôn tìm phương thuốc tốt hơn dâng lên.
Thiên Thụy Đế không nghi ngờ gì nuốt viên đan dược xuống, lại hỏi:
- Hoàng hậu thế nào rồi?
Hạ Lan Tu Kiệt ẩn ẩn nụ cười:
- Mẫu hậu sức khỏe không tốt, bị chấn kinh, nhi thần đã cho người coi sóc Loan Nghi cung, không để mẫu hậu sợ hãi!
Kỳ thực, hắn ban lệnh giam lỏng Thượng Quan Hoàng hậu, tránh để nữ nhân lòng dạ thâm sâu này ảnh hưởng đại cục.
Thiên Thụy Đế thở dài, Thượng Quan Hoàng hậu mấy mươi năm phượng vị quản lý lục cung vô cùng tốt, không để lại điều tiếng gì. Thế mà, cuối cùng lại bị hài tử cố ý đoạt mạng.
Cơn đau đầu ập đến không báo trước, Thiên Thụy Đế lảo đảo đứng lên:
- Trẫm nghĩ ngơi một lúc!
Hạ Lan Tu Kiệt phân phó cung nữ chuẩn bị mộc sàng, hắn ngồi một bên giường nhìn Thiên Thụy Đế từ từ nhắm mắt. Hạ Lan Tu Kiệt biết rõ, Thiên Thụy Đế sau khi dùng viên đan dược màu đỏ kia, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hạ Lan Tu Kiệt ngồi bên án thư, thong thả soạn thánh chỉ, cẩn thận dùng ấn triện đóng lên, sai sử thân tín thi hành:
- Hạ Lan Yến Minh bất hiếu bất nghĩa bất trung, vĩnh viễn lưu đày biên quan! Đông cung nữ nhân kể cả Thái tử phi Tưởng thị toàn bộ xuống tóc xuất gia Hoàng Ni tự!
Trời ngả về chiều, tuyết càng rơi nhiều, trắng xóa Sở Cung buồn tẻ.
Hạ Lan Tu Kiệt bình thản châm nến, tự mài mực chu sa, ngày hắn mong đợi đã đến. Hạ Lan Tu Kiệt cẩn thận viết thánh chỉ tự phong bản thân trở thành Thái tử. Hắn nhìn qua thánh chỉ một lượt, không có sai sót gì mới đem đến mộc sàng, dùng ngón tay Thiên Thụy Đế điểm chỉ xuống.
Hạ Lan Tu Kiệt đợi mực khô mới bỏ vào ống ngọc khảm rồng, nhét xuống cạnh gối Thiên Thụy Đế.
Chỉ cần Thiên Thụy Đế mãi mãi không tỉnh hoặc thật sự chết đi, hắn liền danh chính ngôn thuận tiếp nhận ngôi vị.
Thượng Quan Hoàng hậu thản nhiên nhìn bộ móng tay sơn son, Kim ma ma bên cạnh cúi đầu:
- Nương nương, Đào thị xác thực đã chết!
Thượng Quan Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, Đào thị mất mạng, Hạ Lan Yến Minh tâm tư cũng không còn nơi để hướng về. Phạm Tú Hương bên kia coi như mất đi nương tựa, sớm muộn sẽ bị đưa ra khỏi hoàng cung.
Thượng Quan Hoàng hậu nheo nheo đuôi mắt:
- Làm nhiều chuyện như vậy, đến cùng chỉ là vì che giấu sự việc đoạt hài tử năm xưa!
Ngoài cửa đột ngột ầm một tiếng, Thượng Quan Hoàng hậu kinh hoảng lùi lại, đối diện bà Hạ Lan Yến Minh tay lăm lăm trường kiếm, đôi mắt hắn rừng rực tựa lựa cháy, vằn máu đỏ tươi đến đáng sợ.
- Mẫu hậu! Là người làm? Là người giết Đào ma ma! Là người?
Thượng Quan Hoàng hậu đứng sau bàn gỗ, Hộ công công đã gọi được cấm quân đến, đám thị vệ mũi thương hướng về Hạ Lan Yến Minh, nhưng bởi vì hắn là Thái tử cho nên cũng không kẻ nào dám manh động. Thượng Quan Hoàng hậu vờ như không hiểu:
- Duệ Nguyệt, con đây là ám chỉ điều gì, mẫu hậu thật không hiểu!
Hạ Lan Yến Minh cắn răng, lao thẳng vào Thượng Quan hoàng hậu, ánh thép từ lưỡi kiếm loang loáng sáng. Kim ma ma không nghĩ Hạ Lan Yến Minh lại liều lĩnh bực này, bà vội vã đẩy Thượng Quan Hoàng hậu ra, tự mình hứng trọn lưỡi kiếm.
Trường kiếm đâm sâu vào bụng Đào ma ma, máu tanh bắn khắp khách sảnh, hỗn độn một mảnh. Hạ Lan Yến Minh khựng tay lại, Thượng Quan Hoàng hậu lắp bắp:
- Giữ lấy Thái tử điện hạ!
Cấm quân nhanh chóng thi hành, tuyết theo gió xiên xiên rơi xuống sân đá, ồn ào từ Loan Nghi cung đã truyền đến tai Thiên Thụy Đế. Vì thế Hạ Lan Tu Kiệt hiện tại cũng đã có mặt, hắn phất tay cho thị vệ áp giải Hạ Lan Yến Minh về đại lao, ý tứ nhìn qua Thượng Quan Hoàng hậu, nhưng lại không nói thêm gì.
Đông cung Thái tử Hạ Lan Yến Minh trong ngày nhận thánh chỉ bị phế thành thứ dân, lại phải chịu biệt giam. Ngược lại không rõ vì sao chính Thượng Quan Hoàng hậu cũng bị cấm túc Loan Nghi cung.
Ngự Thư phòng.
Hạ Lan Tu Kiệt tay nâng khay ngọc, trên chứa duy nhất một viên đan dược đỏ tươi. Thiên Thụy Đế nghi hoặc nhìn hắn, rồi lại tỏ vẻ phấn khởi:
- Thứ này có tác dụng tốt?
Hạ Lan Tu Kiệt gật mạnh đầu, lập tức khẳng định:
- Nhi thần đã hỏi qua rất nhiều pháp sư danh tiếng, tất cả đều tin tưởng đây là phương thuốc trường sinh hoàn mỹ!
Thiên Thụy Đế từ lâu đã cùng Hạ Lan Tu Kiệt luyện trường sinh đan, tuy rằng không hi vọng nhiều, nhưng gần đây ông đã thử rất nhiều loại đều không có kết quả. Hạ Lan Tu Kiệt ngược lại không phụ lòng ông, luôn luôn tìm phương thuốc tốt hơn dâng lên.
Thiên Thụy Đế không nghi ngờ gì nuốt viên đan dược xuống, lại hỏi:
- Hoàng hậu thế nào rồi?
Hạ Lan Tu Kiệt ẩn ẩn nụ cười:
- Mẫu hậu sức khỏe không tốt, bị chấn kinh, nhi thần đã cho người coi sóc Loan Nghi cung, không để mẫu hậu sợ hãi!
Kỳ thực, hắn ban lệnh giam lỏng Thượng Quan Hoàng hậu, tránh để nữ nhân lòng dạ thâm sâu này ảnh hưởng đại cục.
Thiên Thụy Đế thở dài, Thượng Quan Hoàng hậu mấy mươi năm phượng vị quản lý lục cung vô cùng tốt, không để lại điều tiếng gì. Thế mà, cuối cùng lại bị hài tử cố ý đoạt mạng.
Cơn đau đầu ập đến không báo trước, Thiên Thụy Đế lảo đảo đứng lên:
- Trẫm nghĩ ngơi một lúc!
Hạ Lan Tu Kiệt phân phó cung nữ chuẩn bị mộc sàng, hắn ngồi một bên giường nhìn Thiên Thụy Đế từ từ nhắm mắt. Hạ Lan Tu Kiệt biết rõ, Thiên Thụy Đế sau khi dùng viên đan dược màu đỏ kia, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hạ Lan Tu Kiệt ngồi bên án thư, thong thả soạn thánh chỉ, cẩn thận dùng ấn triện đóng lên, sai sử thân tín thi hành:
- Hạ Lan Yến Minh bất hiếu bất nghĩa bất trung, vĩnh viễn lưu đày biên quan! Đông cung nữ nhân kể cả Thái tử phi Tưởng thị toàn bộ xuống tóc xuất gia Hoàng Ni tự!
Trời ngả về chiều, tuyết càng rơi nhiều, trắng xóa Sở Cung buồn tẻ.
Hạ Lan Tu Kiệt bình thản châm nến, tự mài mực chu sa, ngày hắn mong đợi đã đến. Hạ Lan Tu Kiệt cẩn thận viết thánh chỉ tự phong bản thân trở thành Thái tử. Hắn nhìn qua thánh chỉ một lượt, không có sai sót gì mới đem đến mộc sàng, dùng ngón tay Thiên Thụy Đế điểm chỉ xuống.
Hạ Lan Tu Kiệt đợi mực khô mới bỏ vào ống ngọc khảm rồng, nhét xuống cạnh gối Thiên Thụy Đế.
Chỉ cần Thiên Thụy Đế mãi mãi không tỉnh hoặc thật sự chết đi, hắn liền danh chính ngôn thuận tiếp nhận ngôi vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.