Chương 69: Nhân Phi Thảo Mộc (trung)
Hồ Ái Trâm
21/04/2021
Du phi vừa bước xuống kiệu, hạ nhân liền vội vàng đưa ấm lô cùng lò đồng giữ ấm hộ tống Du phi vào trong tẩm phòng. Hy Hòa cung mặc dù giữa mùa đông nhưng vẫn vô cùng ấm áp, than bạc mỗi ngày đều đặn đưa đến năm sáu mươi cân, vượt quá cả tiêu chuẩn của Hoàng hậu.
Thái y từ lâu đã đứng sẵn trước điện, chỉ đợi Du phi về để bắt mạch, Du phi khó khăn lắm mới hoài thai được, lại bị một cung nữ nhỏ bé làm cho kinh sợ, huống hồ người mang thai còn cực kỳ tránh chuyện máu me. Thiên Thụy Đế cho rằng Du phi bị kinh động không ít, thế nên tan triều liền ngự giá Hy Hòa cung.
Niệm Tư Huyền trông thấy bóng long bào từ xa, sau khi hành lễ nàng thong thả rời khỏi. Hoàng thượng muốn cùng Du phi tâm tình, hạ nhân đều tìm cách tránh mặt. Niệm Tư Huyền băng qua hành lang đến thiên điện, nàng xoa xoa đôi tay, ấm lô vì ở bên ngoài quá lâu cũng không còn hơi nóng. Châu Ẩn ủ tay nàng vào áo bông, cả hai nói cười cùng tiến vào cửa lớn.
Hạ Lan Lăng Quân đã đợi sẵn ở trà thính. Tô Lan đang dâng trà, nàng ta đứng bên cạnh Hạ Lan Lăng Quân trò chuyện. Hạ Lan Lăng Quân bạch y như họa, trên tà áo thêu ngân long vờn mây, long mục đính trân châu tỏa ra mơ hồ ánh sáng dìu dịu.
Niệm Tư Huyền chậm rãi thi lễ:
- Tham kiến Lăng Vương điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân lưu ly thủy mâu hướng về phía nàng, lại ôn nhu động tác đỡ nàng đứng lên, bạc môi khẽ cười, hơi ấm xạ hương từ cơ thể hắn phảng phất lan tỏa trong không khí:
- Nghe nói nàng đi thỉnh an mẫu hậu sao trễ thế này mới hồi cung?
Niệm Tư Huyền ngượng ngùng rút tay ra khỏi tay Hạ Lan Lăng Quân, ra hiệu cận nữ thêm trà rồi ngồi xuống:
- Du phi kinh động thai tự cho nên thần nữ phải lưu lại lâu hơn!
Hạ Lan Lăng Quân âu yếm ngắm nhìn nàng, lấy trong người ra một bảng danh sách dài:
- Sắp tới bản Vương thực hiện đông tuần về phía nam, lần này đi có nhanh cũng phải ba tháng, nếu chậm sợ mất nửa năm...
Ngừng lại một chút, Hạ Lan Lăng Quân tiếp tục:
- Hậu cung phủng cao đạp thấp, nàng lại vừa mới tiến cung, cho dù có Du phi đứng sau chống lưng vẫn không thể tránh khỏi sơ xuất! Huống hồ Du phi còn đang mang long tự, bảo toàn bản thân đã là khó khăn! Trong danh sách này là những vật dụng hằng ngày, vải vóc, hương liệu, cao dược,...chính tay bản Vương chuẩn bị! Nàng giữ lấy mà dùng!
Hạ Lan Lăng Quân là sợ người khác động tay động chân lên Niệm Tư Huyền, những thứ này hắn đã rất chú tâm, vừa không vi phạm quy chế, vừa vô cùng cần thiết. Trong cung nơi nào cũng cần bạc, Niệm Tư Huyền ngược lại không có chức vị, vào cung vì ý muốn Thiên Thụy Đế lưu lại bên cạnh Du phi. Cơm ăn áo mặc có thể không lo, nhưng bổng lộc nàng lại không có.
- Khiến điện hạ hao tâm tổn trí, thần nữ trong lòng áy náy!
Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, có chút thương tâm, nàng đối với hắn khi xa khi gần, khi nồng nhiệt khi lạnh nhạt, khiến tâm trí hắn vô cùng lo lắng. Nàng giống như cánh diều, tuy rằng hắn dây nắm trong tay, nhưng nàng vẫn ở nơi cao không với tới, mà Hạ Lan Lăng Quân hắn không phải là loại người miễn cưỡng thu dây ép cánh diều phải trở về.
Hạ Lan Lăng Quân nói thêm mấy câu thì rời đi, Niệm Tư Huyền còn chưa thu dọn xong bàn trà đã có khách nhân khác đến. Nàng nhìn vạt áo lụa màu cam tươi mới, gương mặt nữ nhân phủ kín phấn son không che được hết hằn chân mắt trong lòng nảy sinh cảm giác cô độc.
- Lăng Vương phi! Lăng Vương điện hạ vừa đến ngự thư phòng rồi!
Kỷ Vân Hương mang một bộ dáng chán chường ngồi xuống, nàng qua loa ngắm nghía thiên điện đơn giản, lại nhìn người đối diện, tự hỏi Hạ Lan Lăng Quân vì cái gì lại lưu luyến nơi này đến vậy. Kỷ Vân Hương đưa tay chạm vào cành huyết mai chỉ vừa ướm nụ sơ sài, giọng nàng đều đều buồn tẻ:
- Bản phi có thể vào trong không?
Niệm Tư Huyền thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu cùng Kỷ Vân Hương đến tẩm phòng.
Kỷ Vân Hương yên lặng rất lâu, nàng ta ướp hương trà hoa mai lên mi mắt, Niệm Tư Huyền kiên nhẫn ngồi đó, cũng không lên tiếng. Cửa sổ tuy rằng đã đóng kín, nhưng vì giấy dán màu trắng, nên căn phòng vẫn rực rỡ ánh sáng, lò than thi thoảng lại nổ lên từng tia lửa đỏ.
Kỷ Vân Hương hơ hơ tay tìm kiếm ấm áp, phiền não:
- Vì sao tỉ tỉ lại để Trịnh Mẫn Doanh trở lại Vương phủ?
Niệm Tư Huyền thở dài, Kỷ Vân Hương hôm nay có lẽ đã cùng cực tuyệt vọng:
- Muội là chính thê còn có thể sợ hãi một trắc phi thất sủng ư?
Kỷ Vân Hương nín lặng, rồi bất thần ôm lấy gương mặt nức nở khóc:
- Từ ngày được gả vào Lăng Vương phủ, ta cùng điện hạ chưa từng...chung giường...
Niệm Tư Huyền chau mày, nàng giằng lấy khăn lụa trong tay, Hạ Lan Lăng Quân sao lại không cùng Kỷ Vân Hương viên phòng. Trước khi thành gia lập thất, Hạ Lan Lăng Quân đã nổi tiếng phong lưu khắp kinh thành, hắn có thể ra vào thanh lâu, trêu chọc mỹ nữ, thế mà hiện tại lại không cùng Kỷ Vân Hương phượng chạ loan chung. Niệm Tư Huyền trong lòng không khỏi mơ hồ nghi vấn.
Kỷ Vân Hương thút thít một hồi lâu, lại nói:
- Trong lòng của điện hạ tỷ là quan trọng nhất, nay tỷ cũng đã không muốn xuất giá...huống hồ tỷ có thể khuyên can điện hạ đón Trịnh Mẫn Doanh về phủ...thì cũng có thể khuyên điện hạ...lưu lại cùng ta...
Kỷ Vân Hương là chính thê, là Vương phi của Lăng Vương phủ, nói ra những lời này cùng một người được coi như hồng nhan tri kỷ trong lòng Lăng Vương vốn là một sự sỉ nhục, một sự đê hèn. Nhưng Kỷ Vân Hương đã chịu đựng quá nhiều, tâm trí nàng, trái tim nàng bi thương chồng chất như đá tảng nặng nề. Gả đến Lăng Vương phủ gần ba năm không hề được phu quân động phòng, Kỷ Vân Hương đã bao lần muốn tìm đến cái chết.
Niệm Tư Huyền lặng người một khắc, nàng vẫn chưa tiếp thu được hết mớ hỗn độn mà Kỷ Vân Hương khẩn cầu:
- Điện hạ muốn cùng ai...người ngoài như ta làm sao có thể quản được...
Kỷ Vân Hương khăn tay lau nhẹ lệ nóng, rầu rĩ:
- Điện hạ trước chỉ cùng duy nhất Trịnh Mẫn Doanh, sau đó là Mộ Cầm, nhưng từ khi Mộ Cầm hoài thai rồi sinh ra tiểu thiếu gia...điện hạ không còn đặt chân đến hậu viện nữa...
Bởi vì trong phủ chỉ duy nhất Mộ Cầm có hài tử, cho nên cuộc sống của nàng ta là tốt nhất, hạ nhân cũng không dám khinh mạn. Trịnh Mẫn Doanh tuy lần này quay về nhưng đối với thái độ Lăng Vương lạnh nhạt nên cũng không thể Đông Sơn tái khởi. Riêng Kỷ Vân Hương cứ thế làm một Vương phi hữu danh vô thực, chưa một lần trông thấy bóng áo phu quân.
- Ta không giúp được!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, nàng buông khăn lụa lên gối mềm trên tháp dài, thong thả đứng dậy, cắt tỉa một đóa mai héo khô trong bình gốm. Kỷ Vân Hương thân mình run run như sắp sụp đổ, phấn son hoa lệ đã bị nước mắt làm cho hoen ố.
Kỷ Vân Hương đột ngột siết lấy vai Niệm Tư Huyền, gằn lên từng tiếng một:
- Sao tỷ có thể ích kỷ như vậy? Tỷ là con ruột, phụ thân yêu thương tỷ nhất, luôn bảo vệ tỷ, tỷ chỉ lại chăm chăm lo cho bản thân mình...tỷ có bao giờ nghĩ đến phụ thân không?
Niệm Tư Huyền vì bị kinh động mà lùi lại, liền bị Kỷ Vân Hương đụng trúng giá gỗ, đồ sứ trên giá rơi xuống đất vỡ tan tành, tạo ra thanh âm chát chúa. Kỷ Vân Hương sợ hãi buông Niệm Tư Huyền, Châu Ẩn bên ngoài nghe ồn ào cũng đã vội vã vào trong.
- Tiểu thư!
Kỷ Vân Hương đứng đó, tóc tai rối loạn, Niệm Tư Huyền ra hiệu Châu Ẩn không cần lo lắng, sai sử người bên ngoài chuẩn bị nước ấm cho Kỷ Vân Hương chỉnh trang dung mạo. Kỷ Vân Hương lúc này thất thần ngồi trên tháp, im lặng hoàn im lặng.
Trong phòng chỉ còn lại Châu Ẩn đang giúp Kỷ Vân Hương lau mặt, chải tóc. Niệm Tư Huyền đăm đăm nhìn nàng ta:
- Từ lâu ta đã nghi ngờ quan hệ giữa mẫu thân và Kỷ Tướng quân...chỉ không ngờ...
Kỷ Vân Hương răng cắn chặt lấy môi đến bật máu:
- Là ta sơ xuất...vẫn là không nên nói cho tỷ biết...
Niệm Tư Huyền chọn lấy một kiện y phục mới màu đào tươi tắn đưa đến, bình đạm:
- Ta biết hay không biết đều chẳng còn quan trọng! Ta dù có mang họ Trịnh hay họ Kỷ cũng không thay đổi được bất cứ điều gì! Bất quá nếu ta biết bản thân mang họ Kỷ, thì trong lòng không còn canh cánh về mẫu thân, không còn áy náy với Trịnh gia!
Chập tối, Kỷ Vân Hương đổi phục trang rồi ra về, thiên điện lại chìm vào một mảnh an tĩnh. Niệm Tư Huyền lục tìm một cỗ cổ cầm trong những rương hòm vừa được chuyển vào. Đây là vật định tình mà năm xưa Kỷ Tướng quân Kỷ Vân Hà đã trao cho Nhan phu nhân, trên thân cây đàn còn khắc tên ông. Nhan phu nhân ra đi cũng đã lâu, tín vật nên trả về chủ cũ.
Niệm Tư Huyền gối đầu lên thân đàn, Nhan phu nhân cùng Kỷ Tướng quân yêu nhau sâu đậm như vậy, cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau, Nhan phu nhân bị ép gả đến Chiêu Quốc công phủ, mà Kỷ Tướng quân bao năm chinh chiến sa trường rồi cưới một nữ nhân khác, thành gia lập thất. Kết tinh tình yêu giữa hai người họ cuối cùng cũng chỉ có một hài nữ là Thuần Hi, đáng tiếc Thuần Hi cũng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Niệm Tư Huyền cẩn thận gói cổ cầm vào trong bọc lụa, chợt thấy tấm danh sách mà Hạ Lan Lăng Quân buổi sáng đặt lại trên bàn, trong lòng nàng không rõ vì sao dâng lên từng cơn sóng cuộn.
- Bao giờ Lăng Vương điện hạ xuất thành?
Tố Đan nghe chủ nhân đột ngột hỏi có chút giật mình, lắp bắp:
- Hình như là sáng sớm ngày mai, đầu giờ Dần!
Niệm Tư Huyền áp tay vào lồng ngực, Nhan phu nhân và Kỷ Tướng quân cũng giống như chính nàng cùng Hạ Lan Lăng Quân vậy, cứ trốn tránh nhau, cứ không cương quyết, cứ nhân danh lễ giáo mà chối bỏ tình cảm, để rồi khi hối hận đã là quá muộn. Niệm Tư Huyền lặng lẽ lấy áo lông choàng kín thân thể, nàng cắn môi:
- Châu Ẩn, đêm nay cùng ta tìm cách xuất cung!
Thái y từ lâu đã đứng sẵn trước điện, chỉ đợi Du phi về để bắt mạch, Du phi khó khăn lắm mới hoài thai được, lại bị một cung nữ nhỏ bé làm cho kinh sợ, huống hồ người mang thai còn cực kỳ tránh chuyện máu me. Thiên Thụy Đế cho rằng Du phi bị kinh động không ít, thế nên tan triều liền ngự giá Hy Hòa cung.
Niệm Tư Huyền trông thấy bóng long bào từ xa, sau khi hành lễ nàng thong thả rời khỏi. Hoàng thượng muốn cùng Du phi tâm tình, hạ nhân đều tìm cách tránh mặt. Niệm Tư Huyền băng qua hành lang đến thiên điện, nàng xoa xoa đôi tay, ấm lô vì ở bên ngoài quá lâu cũng không còn hơi nóng. Châu Ẩn ủ tay nàng vào áo bông, cả hai nói cười cùng tiến vào cửa lớn.
Hạ Lan Lăng Quân đã đợi sẵn ở trà thính. Tô Lan đang dâng trà, nàng ta đứng bên cạnh Hạ Lan Lăng Quân trò chuyện. Hạ Lan Lăng Quân bạch y như họa, trên tà áo thêu ngân long vờn mây, long mục đính trân châu tỏa ra mơ hồ ánh sáng dìu dịu.
Niệm Tư Huyền chậm rãi thi lễ:
- Tham kiến Lăng Vương điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân lưu ly thủy mâu hướng về phía nàng, lại ôn nhu động tác đỡ nàng đứng lên, bạc môi khẽ cười, hơi ấm xạ hương từ cơ thể hắn phảng phất lan tỏa trong không khí:
- Nghe nói nàng đi thỉnh an mẫu hậu sao trễ thế này mới hồi cung?
Niệm Tư Huyền ngượng ngùng rút tay ra khỏi tay Hạ Lan Lăng Quân, ra hiệu cận nữ thêm trà rồi ngồi xuống:
- Du phi kinh động thai tự cho nên thần nữ phải lưu lại lâu hơn!
Hạ Lan Lăng Quân âu yếm ngắm nhìn nàng, lấy trong người ra một bảng danh sách dài:
- Sắp tới bản Vương thực hiện đông tuần về phía nam, lần này đi có nhanh cũng phải ba tháng, nếu chậm sợ mất nửa năm...
Ngừng lại một chút, Hạ Lan Lăng Quân tiếp tục:
- Hậu cung phủng cao đạp thấp, nàng lại vừa mới tiến cung, cho dù có Du phi đứng sau chống lưng vẫn không thể tránh khỏi sơ xuất! Huống hồ Du phi còn đang mang long tự, bảo toàn bản thân đã là khó khăn! Trong danh sách này là những vật dụng hằng ngày, vải vóc, hương liệu, cao dược,...chính tay bản Vương chuẩn bị! Nàng giữ lấy mà dùng!
Hạ Lan Lăng Quân là sợ người khác động tay động chân lên Niệm Tư Huyền, những thứ này hắn đã rất chú tâm, vừa không vi phạm quy chế, vừa vô cùng cần thiết. Trong cung nơi nào cũng cần bạc, Niệm Tư Huyền ngược lại không có chức vị, vào cung vì ý muốn Thiên Thụy Đế lưu lại bên cạnh Du phi. Cơm ăn áo mặc có thể không lo, nhưng bổng lộc nàng lại không có.
- Khiến điện hạ hao tâm tổn trí, thần nữ trong lòng áy náy!
Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, có chút thương tâm, nàng đối với hắn khi xa khi gần, khi nồng nhiệt khi lạnh nhạt, khiến tâm trí hắn vô cùng lo lắng. Nàng giống như cánh diều, tuy rằng hắn dây nắm trong tay, nhưng nàng vẫn ở nơi cao không với tới, mà Hạ Lan Lăng Quân hắn không phải là loại người miễn cưỡng thu dây ép cánh diều phải trở về.
Hạ Lan Lăng Quân nói thêm mấy câu thì rời đi, Niệm Tư Huyền còn chưa thu dọn xong bàn trà đã có khách nhân khác đến. Nàng nhìn vạt áo lụa màu cam tươi mới, gương mặt nữ nhân phủ kín phấn son không che được hết hằn chân mắt trong lòng nảy sinh cảm giác cô độc.
- Lăng Vương phi! Lăng Vương điện hạ vừa đến ngự thư phòng rồi!
Kỷ Vân Hương mang một bộ dáng chán chường ngồi xuống, nàng qua loa ngắm nghía thiên điện đơn giản, lại nhìn người đối diện, tự hỏi Hạ Lan Lăng Quân vì cái gì lại lưu luyến nơi này đến vậy. Kỷ Vân Hương đưa tay chạm vào cành huyết mai chỉ vừa ướm nụ sơ sài, giọng nàng đều đều buồn tẻ:
- Bản phi có thể vào trong không?
Niệm Tư Huyền thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu cùng Kỷ Vân Hương đến tẩm phòng.
Kỷ Vân Hương yên lặng rất lâu, nàng ta ướp hương trà hoa mai lên mi mắt, Niệm Tư Huyền kiên nhẫn ngồi đó, cũng không lên tiếng. Cửa sổ tuy rằng đã đóng kín, nhưng vì giấy dán màu trắng, nên căn phòng vẫn rực rỡ ánh sáng, lò than thi thoảng lại nổ lên từng tia lửa đỏ.
Kỷ Vân Hương hơ hơ tay tìm kiếm ấm áp, phiền não:
- Vì sao tỉ tỉ lại để Trịnh Mẫn Doanh trở lại Vương phủ?
Niệm Tư Huyền thở dài, Kỷ Vân Hương hôm nay có lẽ đã cùng cực tuyệt vọng:
- Muội là chính thê còn có thể sợ hãi một trắc phi thất sủng ư?
Kỷ Vân Hương nín lặng, rồi bất thần ôm lấy gương mặt nức nở khóc:
- Từ ngày được gả vào Lăng Vương phủ, ta cùng điện hạ chưa từng...chung giường...
Niệm Tư Huyền chau mày, nàng giằng lấy khăn lụa trong tay, Hạ Lan Lăng Quân sao lại không cùng Kỷ Vân Hương viên phòng. Trước khi thành gia lập thất, Hạ Lan Lăng Quân đã nổi tiếng phong lưu khắp kinh thành, hắn có thể ra vào thanh lâu, trêu chọc mỹ nữ, thế mà hiện tại lại không cùng Kỷ Vân Hương phượng chạ loan chung. Niệm Tư Huyền trong lòng không khỏi mơ hồ nghi vấn.
Kỷ Vân Hương thút thít một hồi lâu, lại nói:
- Trong lòng của điện hạ tỷ là quan trọng nhất, nay tỷ cũng đã không muốn xuất giá...huống hồ tỷ có thể khuyên can điện hạ đón Trịnh Mẫn Doanh về phủ...thì cũng có thể khuyên điện hạ...lưu lại cùng ta...
Kỷ Vân Hương là chính thê, là Vương phi của Lăng Vương phủ, nói ra những lời này cùng một người được coi như hồng nhan tri kỷ trong lòng Lăng Vương vốn là một sự sỉ nhục, một sự đê hèn. Nhưng Kỷ Vân Hương đã chịu đựng quá nhiều, tâm trí nàng, trái tim nàng bi thương chồng chất như đá tảng nặng nề. Gả đến Lăng Vương phủ gần ba năm không hề được phu quân động phòng, Kỷ Vân Hương đã bao lần muốn tìm đến cái chết.
Niệm Tư Huyền lặng người một khắc, nàng vẫn chưa tiếp thu được hết mớ hỗn độn mà Kỷ Vân Hương khẩn cầu:
- Điện hạ muốn cùng ai...người ngoài như ta làm sao có thể quản được...
Kỷ Vân Hương khăn tay lau nhẹ lệ nóng, rầu rĩ:
- Điện hạ trước chỉ cùng duy nhất Trịnh Mẫn Doanh, sau đó là Mộ Cầm, nhưng từ khi Mộ Cầm hoài thai rồi sinh ra tiểu thiếu gia...điện hạ không còn đặt chân đến hậu viện nữa...
Bởi vì trong phủ chỉ duy nhất Mộ Cầm có hài tử, cho nên cuộc sống của nàng ta là tốt nhất, hạ nhân cũng không dám khinh mạn. Trịnh Mẫn Doanh tuy lần này quay về nhưng đối với thái độ Lăng Vương lạnh nhạt nên cũng không thể Đông Sơn tái khởi. Riêng Kỷ Vân Hương cứ thế làm một Vương phi hữu danh vô thực, chưa một lần trông thấy bóng áo phu quân.
- Ta không giúp được!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, nàng buông khăn lụa lên gối mềm trên tháp dài, thong thả đứng dậy, cắt tỉa một đóa mai héo khô trong bình gốm. Kỷ Vân Hương thân mình run run như sắp sụp đổ, phấn son hoa lệ đã bị nước mắt làm cho hoen ố.
Kỷ Vân Hương đột ngột siết lấy vai Niệm Tư Huyền, gằn lên từng tiếng một:
- Sao tỷ có thể ích kỷ như vậy? Tỷ là con ruột, phụ thân yêu thương tỷ nhất, luôn bảo vệ tỷ, tỷ chỉ lại chăm chăm lo cho bản thân mình...tỷ có bao giờ nghĩ đến phụ thân không?
Niệm Tư Huyền vì bị kinh động mà lùi lại, liền bị Kỷ Vân Hương đụng trúng giá gỗ, đồ sứ trên giá rơi xuống đất vỡ tan tành, tạo ra thanh âm chát chúa. Kỷ Vân Hương sợ hãi buông Niệm Tư Huyền, Châu Ẩn bên ngoài nghe ồn ào cũng đã vội vã vào trong.
- Tiểu thư!
Kỷ Vân Hương đứng đó, tóc tai rối loạn, Niệm Tư Huyền ra hiệu Châu Ẩn không cần lo lắng, sai sử người bên ngoài chuẩn bị nước ấm cho Kỷ Vân Hương chỉnh trang dung mạo. Kỷ Vân Hương lúc này thất thần ngồi trên tháp, im lặng hoàn im lặng.
Trong phòng chỉ còn lại Châu Ẩn đang giúp Kỷ Vân Hương lau mặt, chải tóc. Niệm Tư Huyền đăm đăm nhìn nàng ta:
- Từ lâu ta đã nghi ngờ quan hệ giữa mẫu thân và Kỷ Tướng quân...chỉ không ngờ...
Kỷ Vân Hương răng cắn chặt lấy môi đến bật máu:
- Là ta sơ xuất...vẫn là không nên nói cho tỷ biết...
Niệm Tư Huyền chọn lấy một kiện y phục mới màu đào tươi tắn đưa đến, bình đạm:
- Ta biết hay không biết đều chẳng còn quan trọng! Ta dù có mang họ Trịnh hay họ Kỷ cũng không thay đổi được bất cứ điều gì! Bất quá nếu ta biết bản thân mang họ Kỷ, thì trong lòng không còn canh cánh về mẫu thân, không còn áy náy với Trịnh gia!
Chập tối, Kỷ Vân Hương đổi phục trang rồi ra về, thiên điện lại chìm vào một mảnh an tĩnh. Niệm Tư Huyền lục tìm một cỗ cổ cầm trong những rương hòm vừa được chuyển vào. Đây là vật định tình mà năm xưa Kỷ Tướng quân Kỷ Vân Hà đã trao cho Nhan phu nhân, trên thân cây đàn còn khắc tên ông. Nhan phu nhân ra đi cũng đã lâu, tín vật nên trả về chủ cũ.
Niệm Tư Huyền gối đầu lên thân đàn, Nhan phu nhân cùng Kỷ Tướng quân yêu nhau sâu đậm như vậy, cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau, Nhan phu nhân bị ép gả đến Chiêu Quốc công phủ, mà Kỷ Tướng quân bao năm chinh chiến sa trường rồi cưới một nữ nhân khác, thành gia lập thất. Kết tinh tình yêu giữa hai người họ cuối cùng cũng chỉ có một hài nữ là Thuần Hi, đáng tiếc Thuần Hi cũng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Niệm Tư Huyền cẩn thận gói cổ cầm vào trong bọc lụa, chợt thấy tấm danh sách mà Hạ Lan Lăng Quân buổi sáng đặt lại trên bàn, trong lòng nàng không rõ vì sao dâng lên từng cơn sóng cuộn.
- Bao giờ Lăng Vương điện hạ xuất thành?
Tố Đan nghe chủ nhân đột ngột hỏi có chút giật mình, lắp bắp:
- Hình như là sáng sớm ngày mai, đầu giờ Dần!
Niệm Tư Huyền áp tay vào lồng ngực, Nhan phu nhân và Kỷ Tướng quân cũng giống như chính nàng cùng Hạ Lan Lăng Quân vậy, cứ trốn tránh nhau, cứ không cương quyết, cứ nhân danh lễ giáo mà chối bỏ tình cảm, để rồi khi hối hận đã là quá muộn. Niệm Tư Huyền lặng lẽ lấy áo lông choàng kín thân thể, nàng cắn môi:
- Châu Ẩn, đêm nay cùng ta tìm cách xuất cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.