Chương 100: Quân Bất Do Kỷ (thượng)
Hồ Ái Trâm
21/04/2021
Ngự Hoa viên.
Tạ Phong ôm lồng ngực đẫm máu, giáp phục đã rách tả tơi để lộ từng vết thương sâu hoắm vì đao kiếm. Hắn tựa người vào tường đá giả sơn, đây là hang động nằm trong núi đá giả được xây dựng để tạo cảnh quan hoa viên, bên cạnh một hồ sen đã bỏ hoang.
Tạ Phong nén chặt miệng vết kiếm đâm giữa ngực, cố không để mất máu. Nhờ vào khí lạnh mùa đông, hắn gượng thanh tỉnh, nếu lúc này để mình ngất đi, Tạ Phong biết bản thân sẽ khó lòng tỉnh lại.
Có tiếng bước chân chậm chạp đi vào, Tạ Phong nắm lấy vũ khí, lòng bàn tay ngang dọc rướm máu run run giữ chuôi kiếm. Tạ Phong hít lấy mấy ngụm không khí thanh sạch, cả một đời này ngoại trừ hài tử không mong muốn với Mộ Cầm, hắn chính là chưa làm được điều gì cho riêng bản thân. Tạ Phong dần buông tay, hắn vận giáp phục Lăng Vương, đến cái chết, cũng không dành cho bản thân.
Vạt áo hồng như hải đường mùa xuân tươi đẹp tiến gần, hương liệu thơm đến dễ chịu, Tạ Phong ngẩng mặt, khóe môi bất giác cười:
- Tường! Là ngươi sao?
Hạ Lan Tường biểu tình gợn sóng, không nghĩ Tạ Phong bị thương nặng đến độ này, hắn vội vàng đỡ lấy người:
- Tên ngốc tử! Ta giúp ngươi!
Hạ Lan Tường xé vạt áo hoa lệ, cứ thế băng bó, nhưng vết thương giữa ngực quá nặng, hắn dường như vô cách. Hạ Lan Tường đáy mắt dâng lên bối rối:
- Thế này... ta có thuốc cầm máu, ta đưa ngươi đi tìm Hạ Lan Lăng Quân!
Tạ Phong gật đầu, để mặc Hạ Lan Tường rắc thuốc bột trắng tinh lên người, vết thương đau nhói như sát muối. Hạ Lan Tường trông đôi môi Tạ Phong đã mất đi huyết sắc, càng thêm hốt hoảng:
- Hạ Lan Lăng Quân hắn thì tốt rồi, hiện tại đang ở cổng thành, đại quân cũng đã tiến vào, coi như nửa phần hoàng cung đều đã được khống chế! Ngươi phải cố lên!
Tạ Phong vẫn cười, hắn đưa bàn tay đọng máu khô vuốt ve gương mặt Hạ Lan Tường trắng nõn:
- Đời này ta nợ ân tình nhiều nhất chính là huynh, nhị điện hạ! Huynh cứu ta một mạng, ta lại không đền đáp gì được cho huynh, chỉ chăm chăm ích kỷ làm theo bản thân...
Tạ Phong đột ngột ho, máu ứa từ lồng ngực càng thêm nhiều, Hạ Lan Tường ôm lấy hắn, lay lay vai giáp phục:
- Ngươi từng nói sẽ theo ta một đời, bảo vệ ta một đời... không được nuốt lời!
Tạ Phong mím môi, nắm lấy tay Hạ Lan Tường:
- Điện hạ luôn muốn ta giết vị đang ngụ Thọ An cung kia báo thù cho mẫu phi người... ta hôm nay... sẽ thay người làm việc này!
Hạ Lan Tường dường như không để tâm, hắn dìu Tạ Phong đứng lên, từng bước ra khỏi giả sơn. Lúc này trống trận vang vọng từng hồi, trên tường thành xa xa, cờ hiệu Lăng Vương phủ bay lượn rợp trời. Hạ Lan Tường cùng Tạ Phong đi đến hành lang nối giữa Chính Long điện và hoa viên, vẫn không hề thấy một bóng cấm quân.
- Nhị hoàng tử!
Hạ Lan Tường quay đầu nhìn lại, là Tưởng Hưng, hắn kinh hỉ trong lòng:
- Tưởng gia tướng quân!
Tưởng Hưng chấp tay cung kính, ý tứ nhìn Tạ Phong:
- Nhị điện hạ, người này cứ để bản tướng chăm sóc, Lăng Vương điện hạ đang hội binh, người vẫn nên đi trước!
Hạ Lan Tường ái ngại nhìn Tạ Phong, hắn đã muốn từ chối, nhưng Tạ Phong ngược lại đồng ý:
- Cũng được, huynh đi đi, ta cũng có chút việc riêng muốn nói cùng Tưởng tướng quân!
Tưởng Hưng đỡ lấy Tạ Phong, đợi khi bóng Hạ Lan Tường khuất xa mới lên tiếng:
- Ngươi phải lên ngôi!
Tạ Phong cau mày, gạt tay Tưởng Hưng ra:
- Hồ ngôn!
Tưởng Hưng hạ lệnh đại phu đến, cẩn thận chăm sóc vết thương của Tạ Phong, bình thản ôn tồn:
- Có gì không đúng, ngươi tuy không phải là người của Tưởng gia, nhưng Tưởng gia đã từng cưu mang mẫu tử ngươi, vì Tưởng gia ngươi cũng nên lập đại nghiệp! Huống hồ đối với ngươi việc này chỉ lợi không hại!
Tạ Phong nhìn đại phu mổ xẻ vết thương gắp ra một mảnh sắt nhọn, hắn khẽ cười:
- Tưởng Tướng quân ngươi đem bao nhiêu quân binh vào hoàng cung này?
Tưởng Hưng nét mặt lộ rõ đắc ý:
- Tuy rằng không quá nhiều, nhưng nếu bản tướng thật sự ủng hộ Hạ Lan Tu Kiệt, thì Hạ Lan Lăng Quân cùng Hạ Lan Tường đó tất cả đều không thể sống!
Tạ Phong đổi một bộ giáp phục mới, áo choàng sau lưng rực đỏ bay giữa tuyết rơi mịt mù Sở Cung. Bát thuốc giảm đau được đưa đến, hắn nuốt hết trong một ngụm, lãnh đạm:
- Đổi lại ngươi muốn gì?
Tưởng Hưng cười lớn:
- Được, nếu ngươi đã sảng khoái như vậy, thì bản tướng cũng nói rõ, Tưởng gia phải được một tước Vương, nữ nhân Tưởng gia mỗi đời đều là chính cung Hoàng hậu!
Tạ Phong gật đầu, bạc môi thê lương lạnh lẽo:
- Chấp thuận!
Tưởng Hưng đã điều động binh lực tiến cung đương nhiên sẽ không trắng tay ra về, Tạ Phong hắn không thể đặt Hạ Lan Lăng Quân và Hạ Lan Tường vào tình thế nguy hiểm. Tạ Phong thở dài, dù cho việc tranh ngôi này sẽ khiến Hạ Lan Lăng Quân và Hạ Lan Tường hiểu lầm hắn, coi hắn như địch nhân thì hắn vẫn phải làm.
Tạ Phong lên hắc mã, dẫn đầu binh tướng Tưởng gia, giọng hắn khàn khàn:
- Bắt sống Hạ Lan Tu Kiệt! San bằng Sở Cung! Dư đản Đức Vương phủ một kẻ cũng không thể sống!
Tạ Phong ôm lồng ngực đẫm máu, giáp phục đã rách tả tơi để lộ từng vết thương sâu hoắm vì đao kiếm. Hắn tựa người vào tường đá giả sơn, đây là hang động nằm trong núi đá giả được xây dựng để tạo cảnh quan hoa viên, bên cạnh một hồ sen đã bỏ hoang.
Tạ Phong nén chặt miệng vết kiếm đâm giữa ngực, cố không để mất máu. Nhờ vào khí lạnh mùa đông, hắn gượng thanh tỉnh, nếu lúc này để mình ngất đi, Tạ Phong biết bản thân sẽ khó lòng tỉnh lại.
Có tiếng bước chân chậm chạp đi vào, Tạ Phong nắm lấy vũ khí, lòng bàn tay ngang dọc rướm máu run run giữ chuôi kiếm. Tạ Phong hít lấy mấy ngụm không khí thanh sạch, cả một đời này ngoại trừ hài tử không mong muốn với Mộ Cầm, hắn chính là chưa làm được điều gì cho riêng bản thân. Tạ Phong dần buông tay, hắn vận giáp phục Lăng Vương, đến cái chết, cũng không dành cho bản thân.
Vạt áo hồng như hải đường mùa xuân tươi đẹp tiến gần, hương liệu thơm đến dễ chịu, Tạ Phong ngẩng mặt, khóe môi bất giác cười:
- Tường! Là ngươi sao?
Hạ Lan Tường biểu tình gợn sóng, không nghĩ Tạ Phong bị thương nặng đến độ này, hắn vội vàng đỡ lấy người:
- Tên ngốc tử! Ta giúp ngươi!
Hạ Lan Tường xé vạt áo hoa lệ, cứ thế băng bó, nhưng vết thương giữa ngực quá nặng, hắn dường như vô cách. Hạ Lan Tường đáy mắt dâng lên bối rối:
- Thế này... ta có thuốc cầm máu, ta đưa ngươi đi tìm Hạ Lan Lăng Quân!
Tạ Phong gật đầu, để mặc Hạ Lan Tường rắc thuốc bột trắng tinh lên người, vết thương đau nhói như sát muối. Hạ Lan Tường trông đôi môi Tạ Phong đã mất đi huyết sắc, càng thêm hốt hoảng:
- Hạ Lan Lăng Quân hắn thì tốt rồi, hiện tại đang ở cổng thành, đại quân cũng đã tiến vào, coi như nửa phần hoàng cung đều đã được khống chế! Ngươi phải cố lên!
Tạ Phong vẫn cười, hắn đưa bàn tay đọng máu khô vuốt ve gương mặt Hạ Lan Tường trắng nõn:
- Đời này ta nợ ân tình nhiều nhất chính là huynh, nhị điện hạ! Huynh cứu ta một mạng, ta lại không đền đáp gì được cho huynh, chỉ chăm chăm ích kỷ làm theo bản thân...
Tạ Phong đột ngột ho, máu ứa từ lồng ngực càng thêm nhiều, Hạ Lan Tường ôm lấy hắn, lay lay vai giáp phục:
- Ngươi từng nói sẽ theo ta một đời, bảo vệ ta một đời... không được nuốt lời!
Tạ Phong mím môi, nắm lấy tay Hạ Lan Tường:
- Điện hạ luôn muốn ta giết vị đang ngụ Thọ An cung kia báo thù cho mẫu phi người... ta hôm nay... sẽ thay người làm việc này!
Hạ Lan Tường dường như không để tâm, hắn dìu Tạ Phong đứng lên, từng bước ra khỏi giả sơn. Lúc này trống trận vang vọng từng hồi, trên tường thành xa xa, cờ hiệu Lăng Vương phủ bay lượn rợp trời. Hạ Lan Tường cùng Tạ Phong đi đến hành lang nối giữa Chính Long điện và hoa viên, vẫn không hề thấy một bóng cấm quân.
- Nhị hoàng tử!
Hạ Lan Tường quay đầu nhìn lại, là Tưởng Hưng, hắn kinh hỉ trong lòng:
- Tưởng gia tướng quân!
Tưởng Hưng chấp tay cung kính, ý tứ nhìn Tạ Phong:
- Nhị điện hạ, người này cứ để bản tướng chăm sóc, Lăng Vương điện hạ đang hội binh, người vẫn nên đi trước!
Hạ Lan Tường ái ngại nhìn Tạ Phong, hắn đã muốn từ chối, nhưng Tạ Phong ngược lại đồng ý:
- Cũng được, huynh đi đi, ta cũng có chút việc riêng muốn nói cùng Tưởng tướng quân!
Tưởng Hưng đỡ lấy Tạ Phong, đợi khi bóng Hạ Lan Tường khuất xa mới lên tiếng:
- Ngươi phải lên ngôi!
Tạ Phong cau mày, gạt tay Tưởng Hưng ra:
- Hồ ngôn!
Tưởng Hưng hạ lệnh đại phu đến, cẩn thận chăm sóc vết thương của Tạ Phong, bình thản ôn tồn:
- Có gì không đúng, ngươi tuy không phải là người của Tưởng gia, nhưng Tưởng gia đã từng cưu mang mẫu tử ngươi, vì Tưởng gia ngươi cũng nên lập đại nghiệp! Huống hồ đối với ngươi việc này chỉ lợi không hại!
Tạ Phong nhìn đại phu mổ xẻ vết thương gắp ra một mảnh sắt nhọn, hắn khẽ cười:
- Tưởng Tướng quân ngươi đem bao nhiêu quân binh vào hoàng cung này?
Tưởng Hưng nét mặt lộ rõ đắc ý:
- Tuy rằng không quá nhiều, nhưng nếu bản tướng thật sự ủng hộ Hạ Lan Tu Kiệt, thì Hạ Lan Lăng Quân cùng Hạ Lan Tường đó tất cả đều không thể sống!
Tạ Phong đổi một bộ giáp phục mới, áo choàng sau lưng rực đỏ bay giữa tuyết rơi mịt mù Sở Cung. Bát thuốc giảm đau được đưa đến, hắn nuốt hết trong một ngụm, lãnh đạm:
- Đổi lại ngươi muốn gì?
Tưởng Hưng cười lớn:
- Được, nếu ngươi đã sảng khoái như vậy, thì bản tướng cũng nói rõ, Tưởng gia phải được một tước Vương, nữ nhân Tưởng gia mỗi đời đều là chính cung Hoàng hậu!
Tạ Phong gật đầu, bạc môi thê lương lạnh lẽo:
- Chấp thuận!
Tưởng Hưng đã điều động binh lực tiến cung đương nhiên sẽ không trắng tay ra về, Tạ Phong hắn không thể đặt Hạ Lan Lăng Quân và Hạ Lan Tường vào tình thế nguy hiểm. Tạ Phong thở dài, dù cho việc tranh ngôi này sẽ khiến Hạ Lan Lăng Quân và Hạ Lan Tường hiểu lầm hắn, coi hắn như địch nhân thì hắn vẫn phải làm.
Tạ Phong lên hắc mã, dẫn đầu binh tướng Tưởng gia, giọng hắn khàn khàn:
- Bắt sống Hạ Lan Tu Kiệt! San bằng Sở Cung! Dư đản Đức Vương phủ một kẻ cũng không thể sống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.