Chương 97: Tuyết Đẫm Huyết Tinh (trung)
Hồ Ái Trâm
21/04/2021
Hạ Lan Tu Kiệt đứng giữa Chính Long điện vắng lặng, dường như không thể tin nổi vào tai mình:
- Ngươi nhắc lại!
Trịnh Thương Diễm ngập ngừng, không nói nên lời:
- Thuộc hạ vô dụng, việc lớn không thành! Khẩn xin điện hạ trách phạt!
Hạ Lan Tu Kiệt xoa xoa thái dương đau nhức, loại việc như diệt môn Tưởng gia vốn không dễ dàng gì, nếu đã thất bại đành phải thực thi kế sách khác. Hạ Lan Tu Kiệt suy tính rất lâu, mới lên tiếng:
- Đóng cổng thành! Cố thủ Sở Cung! Thông cáo thiên hạ Hoàng đế băng hà! Bản Vương tiếp nhận ngôi vị!
Trịnh Thương Diễm chấp tay, y lệnh thi hành.
Lăng Vương phủ.
Hạ Lan Lăng Quân lúc này đã khoác giáp phục, Tề Nhất đứng một bên, cẩn thận giúp hắn cài khuy áo, thì thầm:
- Điện hạ yên tâm, một vạn đại quân từ Nam Chu Quốc sớm đã đến kinh thành! Chỉ cần người thành công, giữ gìn hiệp ước mãi mãi hòa bình cùng Nam Chu Quốc, thuộc hạ và toàn bộ quân sỹ liền hết lòng phò trợ người!
Hạ Lan Lăng Quân chỉnh lại tử khâm, thủy mâu phản chiếu ánh tuyết lấp lánh như sóng nước tháng ba:
- Ngươi yên tâm, lời bản Vương đã nói ra tuyệt đối sẽ thi hành! Chỉ là lần này lành ít dữ nhiều! Nếu không chiếm thế thượng phong, Hạ Lan Tu Kiệt chắc chắn lần lượt xử lý từng thế lực chống đối, chúng ta không thể mãi mãi bảo vệ những người khác như cái cách đã bảo vệ Tưởng gia!
Hạ Lan Lăng Quân ra đến cổng lớn, nghĩ nghĩ hắn lại phân phó:
- Truyền lời bản Vương đến Tạ Thủ vệ, bằng mọi cách phải bảo hộ được Trịnh Đại tiểu thư!
Hạ Lan Lăng Quân một đời chưa từng chân chính cầm quân chiến đấu, đây là lần đầu tiên. Gánh trên vai mấy vạn sinh mệnh binh sĩ cùng toàn bộ tương lai vương triều Đại Sở, ngoại trừ trách nhiệm nặng nề thì còn là hy vọng chiến thắng. Hạ Lan Lăng Quân không nghĩ đến ngai vàng, hắn chỉ nghĩ đến nàng, nếu hắn nghiệp lớn không thành, vẫn mong nàng bình an tiếp tục một đời vui vẻ.
Tạ Phong yêu nàng, Hạ Lan Lăng Quân hắn hiểu rõ, nếu không phải là chính bản thân, người hắn tin tưởng nhất cũng chỉ có Tạ Phong. Hạ Lan Lăng Quân đặt tay lên lồng ngực, giá mà có thể nói với nàng lời từ biệt. Hắn hiện tại thật sự không dám gặp mặt nàng, sợ rằng nước mắt nàng sẽ khiến hắn trở nên yếu đuối.
Hạ Lan Lăng Quân lên ngựa, hô lớn:
- Xuất phát!
Quân sĩ đồng lòng đáp lại:
- Lăng Vương vạn tuế! Lăng Vương vạn tuế!
Đông phong từng cơn tê tái.
Gió tuyết thổi qua ô cửa xe ngựa, Niệm Tư Huyền choàng tỉnh, nàng mơ hồ một lúc lâu, tâm trí vẫn mơ hồ. Niệm Tư Huyền thẳng người ngồi dậy, đối diện nàng là Tạ Phong, hắn có lẽ vẫn đang ngủ, tựa đầu vào trường kiếm.
Niệm Tư Huyền với tay mở rèm cửa, rét buốt quật ngang gương mặt.
Tạ Phong nhàn nhạt cất lời:
- Nàng tỉnh rồi sao?
Niệm Tư Huyền quay lại nhìn hắn, lo lắng:
- Chúng ta đang đi đâu, vì sao...
Tạ Phong cũng không giấu giếm:
- Rời khỏi kinh thành theo lệnh Lăng Vương điện hạ!
Niệm Tư Huyền đầu óc đình trệ xuất hiện hàng loạt suy nghĩ:
- Có gì nguy hiểm sao? Điện hạ... không hề nói với ta...
Tạ Phong mở mắt, bất lực lắc đầu:
- Nàng nghĩ ta muốn rời đi ư? Không hề! Nhưng đây là mệnh lệnh, ta không thể không thi hành!
Hai bên đường cảnh vật vắng lặng xa lạ, Niệm Tư Huyền linh cảm không lành, Hạ Lan Lăng Quân đang có ý định gì, nàng không được biết. Nhưng nàng hiểu rõ việc hắn làm lần này vô cùng nguy hiểm, sinh tử bất phân, nếu không hắn cũng chẳng để người thân cận bên cạnh nhất là Tạ Phong đưa nàng đi.
Niệm Tư Huyền lay lay vai áo Tạ Phong:
- Ta không thể để Trường Khanh một mình! Cầu xin ngươi, để ta quay lại kinh thành!
Tạ Phong lãnh đạm:
- Không được!
Kinh thành yên ắng đến đáng sợ, đại quân của Hạ Lan Lăng Quân đã đến trước Sở Cung.
Hạ Lan Lăng Quân hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng:
- Công thành!
Cờ hiệu Lăng Vương phủ phần phật bay, quân sĩ khí thế càng tăng, lập tức bày binh bố trận tiến công. Súng bắn đá được đặt ra, cùng những thân gỗ lớn, dội vào cánh cổng đồng sơn son trước mặt.
Hạ Lan Lăng Quân mi gian cau nhẹ, môi nở nụ cười, vào thành dễ dàng hơn hắn nghĩ, chỉ trong một canh giờ cổng lớn đã đổ sập. Quân sĩ hừng hực khí thế xông vào trong. Sở Cung không quá lớn, phần lớn quân lực dùng để cảnh giới bên ngoài, năm nghìn binh tinh nhuệ dẫn đầu gươm giáo vượt qua đại môn.
Bên trong vắng lặng đến đáng sợ, Hạ Lan Lăng Quân nhìn Tề Nhất, vườn không nhà trống như thế này thật khiến nội tâm hắn dâng lên bất an. Hạ Lan Lăng Quân nhìn xuống chân, sân đá lớn trước Chính Long điện thường ngày vốn dùng để thiết triều dường như có thay đổi.
Hạ Lan Lăng Quân cau mày, hắn xuống ngựa, đưa tay phủi nhẹ lớp tuyết mỏng, toàn bộ đá dưới sân đã bị thay đổi, thủy mâu hắn thoáng chốc ánh lên:
- Không tốt! Chúng ta... trúng kế...
Lời vừa thốt ra, mặt sân đang yên lành đột ngột sập xuống, binh lính, người ngựa trong cơn hỗ loạn bị chôn sâu dưới ngàn lớp đất. Hạ Lan Lăng Quân phi thân lên mái ngói Chính Long điện.
Bên ngoài đại môn, cổng thành bị đóng chặt, hắn số binh sĩ sót lại phía trong cũng không có đường lui. Ngược lại hơn một vạn quân lính bên ngoài lại không thể tiến vào. Bụi bay mù mịt, tuyết nhuốm một màu nâu bùn đất ảm đạm.
Tề Nhất đưa tay lên thắt lưng, một tay dây đầy máu đỏ, Hạ Lan Lăng Quân đoán chừng hắn ta đã bị thương, đành cười nhạt:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Hạ Lan Tu Kiệt trước giờ vẫn luôn âm hiểm, Hạ Lan Lăng Quân hắn thật sự đã không đề phòng. Hạ Lan Lăng Quân rút kiếm, bên dưới sân đá, ở nơi an toàn, Hạ Lan Tu Kiệt đã xuất hiện, thân khoác long bào, theo sau là hai hàng vệ binh.
Tề Nhất giữ lấy vạt áo Hạ Lan Lăng Quân:
- Điện hạ, không được! Quân của chúng ta sẽ tiếp viện!
Hạ Lan Lăng Quân ngược lại không cho là phải, nếu đợi đến khi quân sĩ vào trong, hắn sợ cả hai đều đã chết. Hạ Lan Lăng Quân khóe môi có chút tê dại:
- Ngươi là người Nam Chu, binh lính Nam Chu bên ngoài sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi, đợi khi bản Vương xuống bên dưới, ngươi hãy tìm cách thoát ra! Bằng mọi giá phải giết được Hạ Lan Tu Kiệt, nếu như bản Vương không còn, liền đến biên quan đón Hạ Lan Yến Minh, để huynh ấy lên ngôi, tuyệt đối huynh ấy sẽ tiếp nhận điều kiện của Nam Chu Quốc!
Tề Nhất khó nhọc:
- Điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân phất tay áo:
- Đừng phụ bản Vương!
Giáp trụ tướng quân trên người Hạ Lan Lăng Quân sáng rực giữa mùa đông thê lương, hắn từ đỉnh Chính Long điện hạ xuống đối diện Hạ Lan Tu Kiệt. Tề Nhất không đành lòng, nhìn theo Hạ Lan Lăng Quân một đoạn rồi tìm cách rời khỏi.
- Ngươi nhắc lại!
Trịnh Thương Diễm ngập ngừng, không nói nên lời:
- Thuộc hạ vô dụng, việc lớn không thành! Khẩn xin điện hạ trách phạt!
Hạ Lan Tu Kiệt xoa xoa thái dương đau nhức, loại việc như diệt môn Tưởng gia vốn không dễ dàng gì, nếu đã thất bại đành phải thực thi kế sách khác. Hạ Lan Tu Kiệt suy tính rất lâu, mới lên tiếng:
- Đóng cổng thành! Cố thủ Sở Cung! Thông cáo thiên hạ Hoàng đế băng hà! Bản Vương tiếp nhận ngôi vị!
Trịnh Thương Diễm chấp tay, y lệnh thi hành.
Lăng Vương phủ.
Hạ Lan Lăng Quân lúc này đã khoác giáp phục, Tề Nhất đứng một bên, cẩn thận giúp hắn cài khuy áo, thì thầm:
- Điện hạ yên tâm, một vạn đại quân từ Nam Chu Quốc sớm đã đến kinh thành! Chỉ cần người thành công, giữ gìn hiệp ước mãi mãi hòa bình cùng Nam Chu Quốc, thuộc hạ và toàn bộ quân sỹ liền hết lòng phò trợ người!
Hạ Lan Lăng Quân chỉnh lại tử khâm, thủy mâu phản chiếu ánh tuyết lấp lánh như sóng nước tháng ba:
- Ngươi yên tâm, lời bản Vương đã nói ra tuyệt đối sẽ thi hành! Chỉ là lần này lành ít dữ nhiều! Nếu không chiếm thế thượng phong, Hạ Lan Tu Kiệt chắc chắn lần lượt xử lý từng thế lực chống đối, chúng ta không thể mãi mãi bảo vệ những người khác như cái cách đã bảo vệ Tưởng gia!
Hạ Lan Lăng Quân ra đến cổng lớn, nghĩ nghĩ hắn lại phân phó:
- Truyền lời bản Vương đến Tạ Thủ vệ, bằng mọi cách phải bảo hộ được Trịnh Đại tiểu thư!
Hạ Lan Lăng Quân một đời chưa từng chân chính cầm quân chiến đấu, đây là lần đầu tiên. Gánh trên vai mấy vạn sinh mệnh binh sĩ cùng toàn bộ tương lai vương triều Đại Sở, ngoại trừ trách nhiệm nặng nề thì còn là hy vọng chiến thắng. Hạ Lan Lăng Quân không nghĩ đến ngai vàng, hắn chỉ nghĩ đến nàng, nếu hắn nghiệp lớn không thành, vẫn mong nàng bình an tiếp tục một đời vui vẻ.
Tạ Phong yêu nàng, Hạ Lan Lăng Quân hắn hiểu rõ, nếu không phải là chính bản thân, người hắn tin tưởng nhất cũng chỉ có Tạ Phong. Hạ Lan Lăng Quân đặt tay lên lồng ngực, giá mà có thể nói với nàng lời từ biệt. Hắn hiện tại thật sự không dám gặp mặt nàng, sợ rằng nước mắt nàng sẽ khiến hắn trở nên yếu đuối.
Hạ Lan Lăng Quân lên ngựa, hô lớn:
- Xuất phát!
Quân sĩ đồng lòng đáp lại:
- Lăng Vương vạn tuế! Lăng Vương vạn tuế!
Đông phong từng cơn tê tái.
Gió tuyết thổi qua ô cửa xe ngựa, Niệm Tư Huyền choàng tỉnh, nàng mơ hồ một lúc lâu, tâm trí vẫn mơ hồ. Niệm Tư Huyền thẳng người ngồi dậy, đối diện nàng là Tạ Phong, hắn có lẽ vẫn đang ngủ, tựa đầu vào trường kiếm.
Niệm Tư Huyền với tay mở rèm cửa, rét buốt quật ngang gương mặt.
Tạ Phong nhàn nhạt cất lời:
- Nàng tỉnh rồi sao?
Niệm Tư Huyền quay lại nhìn hắn, lo lắng:
- Chúng ta đang đi đâu, vì sao...
Tạ Phong cũng không giấu giếm:
- Rời khỏi kinh thành theo lệnh Lăng Vương điện hạ!
Niệm Tư Huyền đầu óc đình trệ xuất hiện hàng loạt suy nghĩ:
- Có gì nguy hiểm sao? Điện hạ... không hề nói với ta...
Tạ Phong mở mắt, bất lực lắc đầu:
- Nàng nghĩ ta muốn rời đi ư? Không hề! Nhưng đây là mệnh lệnh, ta không thể không thi hành!
Hai bên đường cảnh vật vắng lặng xa lạ, Niệm Tư Huyền linh cảm không lành, Hạ Lan Lăng Quân đang có ý định gì, nàng không được biết. Nhưng nàng hiểu rõ việc hắn làm lần này vô cùng nguy hiểm, sinh tử bất phân, nếu không hắn cũng chẳng để người thân cận bên cạnh nhất là Tạ Phong đưa nàng đi.
Niệm Tư Huyền lay lay vai áo Tạ Phong:
- Ta không thể để Trường Khanh một mình! Cầu xin ngươi, để ta quay lại kinh thành!
Tạ Phong lãnh đạm:
- Không được!
Kinh thành yên ắng đến đáng sợ, đại quân của Hạ Lan Lăng Quân đã đến trước Sở Cung.
Hạ Lan Lăng Quân hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng:
- Công thành!
Cờ hiệu Lăng Vương phủ phần phật bay, quân sĩ khí thế càng tăng, lập tức bày binh bố trận tiến công. Súng bắn đá được đặt ra, cùng những thân gỗ lớn, dội vào cánh cổng đồng sơn son trước mặt.
Hạ Lan Lăng Quân mi gian cau nhẹ, môi nở nụ cười, vào thành dễ dàng hơn hắn nghĩ, chỉ trong một canh giờ cổng lớn đã đổ sập. Quân sĩ hừng hực khí thế xông vào trong. Sở Cung không quá lớn, phần lớn quân lực dùng để cảnh giới bên ngoài, năm nghìn binh tinh nhuệ dẫn đầu gươm giáo vượt qua đại môn.
Bên trong vắng lặng đến đáng sợ, Hạ Lan Lăng Quân nhìn Tề Nhất, vườn không nhà trống như thế này thật khiến nội tâm hắn dâng lên bất an. Hạ Lan Lăng Quân nhìn xuống chân, sân đá lớn trước Chính Long điện thường ngày vốn dùng để thiết triều dường như có thay đổi.
Hạ Lan Lăng Quân cau mày, hắn xuống ngựa, đưa tay phủi nhẹ lớp tuyết mỏng, toàn bộ đá dưới sân đã bị thay đổi, thủy mâu hắn thoáng chốc ánh lên:
- Không tốt! Chúng ta... trúng kế...
Lời vừa thốt ra, mặt sân đang yên lành đột ngột sập xuống, binh lính, người ngựa trong cơn hỗ loạn bị chôn sâu dưới ngàn lớp đất. Hạ Lan Lăng Quân phi thân lên mái ngói Chính Long điện.
Bên ngoài đại môn, cổng thành bị đóng chặt, hắn số binh sĩ sót lại phía trong cũng không có đường lui. Ngược lại hơn một vạn quân lính bên ngoài lại không thể tiến vào. Bụi bay mù mịt, tuyết nhuốm một màu nâu bùn đất ảm đạm.
Tề Nhất đưa tay lên thắt lưng, một tay dây đầy máu đỏ, Hạ Lan Lăng Quân đoán chừng hắn ta đã bị thương, đành cười nhạt:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Hạ Lan Tu Kiệt trước giờ vẫn luôn âm hiểm, Hạ Lan Lăng Quân hắn thật sự đã không đề phòng. Hạ Lan Lăng Quân rút kiếm, bên dưới sân đá, ở nơi an toàn, Hạ Lan Tu Kiệt đã xuất hiện, thân khoác long bào, theo sau là hai hàng vệ binh.
Tề Nhất giữ lấy vạt áo Hạ Lan Lăng Quân:
- Điện hạ, không được! Quân của chúng ta sẽ tiếp viện!
Hạ Lan Lăng Quân ngược lại không cho là phải, nếu đợi đến khi quân sĩ vào trong, hắn sợ cả hai đều đã chết. Hạ Lan Lăng Quân khóe môi có chút tê dại:
- Ngươi là người Nam Chu, binh lính Nam Chu bên ngoài sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi, đợi khi bản Vương xuống bên dưới, ngươi hãy tìm cách thoát ra! Bằng mọi giá phải giết được Hạ Lan Tu Kiệt, nếu như bản Vương không còn, liền đến biên quan đón Hạ Lan Yến Minh, để huynh ấy lên ngôi, tuyệt đối huynh ấy sẽ tiếp nhận điều kiện của Nam Chu Quốc!
Tề Nhất khó nhọc:
- Điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân phất tay áo:
- Đừng phụ bản Vương!
Giáp trụ tướng quân trên người Hạ Lan Lăng Quân sáng rực giữa mùa đông thê lương, hắn từ đỉnh Chính Long điện hạ xuống đối diện Hạ Lan Tu Kiệt. Tề Nhất không đành lòng, nhìn theo Hạ Lan Lăng Quân một đoạn rồi tìm cách rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.