Chương 1423: Ánh sáng Thái Cổ
Nhĩ Căn
06/04/2018
Nhất là ở dưới sự phản phệ này, hắn đường đường là cường giả Thái Cổ, đường đường là Tà Hoàng, cuối cùng khóe miệng lại tràn ra máu tươi! Mặc dù thương thế này với hắn mà nói, cực kỳ bé nhỏ, trong nháy mắt lại biến mất. Nhưng đối với tôn nghiêm của hắn lại có tổn thương. Còn có những tiếng xôn xao kinh ngạc đến từ tất cả mọi người phía dưới, cũng làm cho trong mắt Tà Hoàng, trong nháy mắt lại xuất hiện sát cơ còn mãnh liệt hơn so với trước vô số lần!
- Khí tức Chúa Tể... thật hay cho một khí tức Chúa Tể...
- Bạch Tiểu Thuần, trẫm quả thực xem thường ngươi. Chỉ có điều... trò chơi này cũng nên kết thúc. Một quyền này, chính là chỗ dựa của ngươi sao?
- Như vậy, ta để ngươi biết, chỗ cường hãn của Thái Cổ!
Tà Hoàng nheo cặp mắt lại. Thời điểm lời nói truyền ra, hai cánh tay hắn bỗng nhiên đưa ra. Dưới từng cái bấm quyết, nhất thời trời cao phía sau lưng hắn, trong chớp mắt nổ lớn, cuối cùng lại từ bên trong hư vô, từ trong không trung dâng lên một... mặt trời đỏ!
Đó là mặt trời!
Mặt trời này vô cùng to lớn. Trong chớp mắt khi xuất hiện, mặt trời vốn ở đỉnh trời cao, tồn tại thuộc về Tiên Vực của Vĩnh Hằng, lúc này cũng ảm đạm, cho đến khi... trong nháy mắt biến mất!!
Sau khi nó biến mất, mặt trời đỏ phía sau Tà Hoàng bất chợt bành trướng, dường như thay thế mặt trời ban đầu, trở thành duy nhất!
Một khí thế vượt qua lúc trước, vào giờ phút này bạo phát ra!
- Ngươi biết không, Tiên Vực của Vĩnh Hằng... Chỉ có thể có hai vị Thái Cổ... Thánh Hoàng dung hợp mặt trăng, ta... lại là dung hợp mặt trời đỏ!
- Cho nên nhất định... ngươi cùng với bất kỳ kẻ nào, cả đời này, cũng tuyệt đối không có cách nào thành tựu vị trí Thái Cổ ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng!
- Bí mật này, trẫm đã nói cho ngươi. Như vậy hiện tại, ngươi liền mang theo bí mật này, đi tìm chết đi!
Sắc mặt Tà Hoàng đột nhiên dữ tợn, hai tay vung mạnh lên. Nhất thời mặt trời đỏ trong trời cao phía sau hắn, lại trực tiếp bạo phát ra, hình thành một sóng nhiệt giống như hủy thiên diệt địa, hình như muốn đốt cháy tất cả, hủy diệt chúng sinh, lại trực tiếp hạ xuống. Nhìn lại phương hướng... Lại là bao trùm toàn bộ thành đá lớn!!
Hiển nhiên... Ở trong mắt Tà Hoàng, sinh tử của những người nơi đây, hắn không thèm để ý chút nào. Chỉ cần có thể giết chết Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần có thể chờ sau khi Bạch Tiểu Thuần tử vong, cướp đi quạt tàn truyền thừa của hắn, như vậy với Tà Hoàng mà nói, tất cả lại đều giá trị!
Theo mặt trời đỏ lửa hạ xuống, thành đá lớn lại trực tiếp bắt đầu tan chảy. Vô số tu sĩ ở trong tiếng kêu thê lương thảm thiết này, phía sau nối tiếp phía trước bỏ chạy, nhưng vẫn chậm hơn một chút. Mắt thấy hôm nay sẽ bị hoả táng làm tro tàn!
Vào giờ phút này, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, khóc lóc kể lể không có cách nào tin nổi, không ngừng vang vọng. Bạch Tiểu Thuần cũng nheo cặp mắt lại, hít một hơi thật sâu. Thật ra vào giờ phút này, Tà Hoàng thi triển phương pháp mặt trời đỏ, khiến cho tâm thần hắn cũng chấn động mãnh liệt!
Chỉ là Tà Hoàng tính sai một điểm. Hắn cho rằng Bất Diệt Chủ Tể Quyền là con át chủ bài của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng trên thực tế... con át chủ bài thật sự của Bạch Tiểu Thuần, không phải là như vậy!
Lúc này hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, mắt thấy này mặt trời đỏ tới gần, hỏa diễm ngập trời, thậm chí thân thể hắn vào giờ phút này cũng giống như bị bốc cháy lên. Bạch Tiểu Thuần đột nhiên giơ tay phải lên, thần niệm thông qua phương thức đặc biệt nào đó, cùng loại với truyền tống vậy, lại trực tiếp xác định phong tỏa ở bảo quạt trong tinh không!
Lúc này, bảo quạt vốn đang bay ở trong tinh không, đột nhiên chấn động. Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch ở trên đó, thần sắc cũng biến hóa. Tiểu khí linh còn bay ra. Bọn họ lập tức liền nhìn thấy, ở bên trong thế giới mặt quạt, trên sông dài, quân cờ trong tay một vị nô bộc Thái Cổ ngồi trên chiếc thuyền cô độc, trong lúc bất chợt bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt. Chỉ trong một cái chớp mắt, nó lao ra, trực tiếp biến mất ở bên trong tinh không!
Lúc nó xuất hiện lần nữa, thình lình ở trong... Tiên Vực của Vĩnh Hằng, Tà Hoàng Triều Tiên Vực thứ hai, trên bầu trời thành đá lớn đang tan chảy!
Đó là một đạo ánh sáng, chói mắt vô tận, giống như có thể cùng mặt trời đỏ tranh nhau phát sáng. Trong chớp mắt khi vừa xuất hiện, cường hãn giống như Tà Hoàng, mặt cũng biến sắc. Hắn lập tức cảm nhận được sóng dao động bên trong ánh sáng này. Sau đó, sắc mặt của hắn lần đầu... hoàn toàn đại biến!
- Đây là...
- Ta gọi nó là, ánh sáng Thái Cổ!
Vào giờ phút này, âm thanh của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên vang vọng trong thiên địa. Ở trong sự tuyệt vọng của vô số người trên mặt đất, ở dưới mặt trời đỏ hạ xuống này, ở trong nháy mắt Tiên Vực thứ hai này đều run rẩy... Đạo ánh sáng Thái Cổ này lại trực tiếp phát ra ánh sáng càng mãnh liệt hơn, mang theo một khí tức Thái Cổ nồng đậm, lao thẳng đến... mặt trời đỏ!
Thiên địa chấn động, tám phương nổ lớn. Ánh sáng Thái Cổ này, Bạch Tiểu Thuần đã từng khảo nghiệm qua, nên biết rõ ràng. Uy lực của nó to lớn... Lại giống như một đòn toàn lực của một vị cường giả Thái Cổ!
Cái này mặc dù có quan hệ cùng nô bộc Thái Cổ, nhưng phần nhiều... Lại là từ bàn cờ!
Bạch Tiểu Thuần cũng từng nghiên cứu qua. Hắn rất xác định, bàn cờ này cũng là một chí bảo. Ở trong tay Thái Cổ có thể hoàn mỹ bạo phát chí bảo. Lúc này, dưới thiên địa chấn động, ánh sáng Thái Cổ lại trực tiếp cùng mặt trời đỏ va chạm vào nhau.
Mặt trời đỏ kinh thiên động địa này, mặc dù không bị hoàn toàn chấn động, nhưng ở dưới ánh sáng Thái Cổ này, vẫn bị trực tiếp đánh ra một cái lỗ lớn!
Ầm ầm ầm.
Âm thanh đinh tai nhức óc khuếch tán toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Giờ phút này, không chỉ là bên trong Tà Hoàng Triều chấn động, ngay cả chỗ đại lục Thánh Hoàng Triều, cũng rung động.
Bên trong Thánh Hoàng Thành, tất cả Thiên Tôn, mỗi người đều chợt ngẩng đầu, tâm thần dâng lên sóng lớn, nhìn về phía Tà Hoàng Triều. Trên thực tế trước đó, Tà Hoàng thi triển thuật pháp, tiêu tan mặt trời, lấy mặt trời đỏ của bản thân thay thế, bọn họ đã có cảm giác nhận. Lúc này theo sóng dao động còn mãnh liệt hơn so với trước truyền lại toàn thế giới, trong lòng của bọn họ cũng hoảng sợ.
- Đây là... cuộc chiến Thái Cổ!
- Trời ạ, sao có thể như vậy được!
- Là ai... Là ai đang đánh với Tà Hoàng một trận!
Theo đám người Trần Tô cùng với Cổ Thiên Quân hoảng sợ thất thanh, trong hoàng cung Thánh Hoàng Thành, thần sắc Thánh Hoàng cũng vô cùng ngưng trọng bước đi ra, đứng trên bầu trời. Lúc này trong lòng của hắn dâng lên sóng lớn kinh thiên từ lâu.
- Khí tức Chúa Tể... thật hay cho một khí tức Chúa Tể...
- Bạch Tiểu Thuần, trẫm quả thực xem thường ngươi. Chỉ có điều... trò chơi này cũng nên kết thúc. Một quyền này, chính là chỗ dựa của ngươi sao?
- Như vậy, ta để ngươi biết, chỗ cường hãn của Thái Cổ!
Tà Hoàng nheo cặp mắt lại. Thời điểm lời nói truyền ra, hai cánh tay hắn bỗng nhiên đưa ra. Dưới từng cái bấm quyết, nhất thời trời cao phía sau lưng hắn, trong chớp mắt nổ lớn, cuối cùng lại từ bên trong hư vô, từ trong không trung dâng lên một... mặt trời đỏ!
Đó là mặt trời!
Mặt trời này vô cùng to lớn. Trong chớp mắt khi xuất hiện, mặt trời vốn ở đỉnh trời cao, tồn tại thuộc về Tiên Vực của Vĩnh Hằng, lúc này cũng ảm đạm, cho đến khi... trong nháy mắt biến mất!!
Sau khi nó biến mất, mặt trời đỏ phía sau Tà Hoàng bất chợt bành trướng, dường như thay thế mặt trời ban đầu, trở thành duy nhất!
Một khí thế vượt qua lúc trước, vào giờ phút này bạo phát ra!
- Ngươi biết không, Tiên Vực của Vĩnh Hằng... Chỉ có thể có hai vị Thái Cổ... Thánh Hoàng dung hợp mặt trăng, ta... lại là dung hợp mặt trời đỏ!
- Cho nên nhất định... ngươi cùng với bất kỳ kẻ nào, cả đời này, cũng tuyệt đối không có cách nào thành tựu vị trí Thái Cổ ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng!
- Bí mật này, trẫm đã nói cho ngươi. Như vậy hiện tại, ngươi liền mang theo bí mật này, đi tìm chết đi!
Sắc mặt Tà Hoàng đột nhiên dữ tợn, hai tay vung mạnh lên. Nhất thời mặt trời đỏ trong trời cao phía sau hắn, lại trực tiếp bạo phát ra, hình thành một sóng nhiệt giống như hủy thiên diệt địa, hình như muốn đốt cháy tất cả, hủy diệt chúng sinh, lại trực tiếp hạ xuống. Nhìn lại phương hướng... Lại là bao trùm toàn bộ thành đá lớn!!
Hiển nhiên... Ở trong mắt Tà Hoàng, sinh tử của những người nơi đây, hắn không thèm để ý chút nào. Chỉ cần có thể giết chết Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần có thể chờ sau khi Bạch Tiểu Thuần tử vong, cướp đi quạt tàn truyền thừa của hắn, như vậy với Tà Hoàng mà nói, tất cả lại đều giá trị!
Theo mặt trời đỏ lửa hạ xuống, thành đá lớn lại trực tiếp bắt đầu tan chảy. Vô số tu sĩ ở trong tiếng kêu thê lương thảm thiết này, phía sau nối tiếp phía trước bỏ chạy, nhưng vẫn chậm hơn một chút. Mắt thấy hôm nay sẽ bị hoả táng làm tro tàn!
Vào giờ phút này, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, khóc lóc kể lể không có cách nào tin nổi, không ngừng vang vọng. Bạch Tiểu Thuần cũng nheo cặp mắt lại, hít một hơi thật sâu. Thật ra vào giờ phút này, Tà Hoàng thi triển phương pháp mặt trời đỏ, khiến cho tâm thần hắn cũng chấn động mãnh liệt!
Chỉ là Tà Hoàng tính sai một điểm. Hắn cho rằng Bất Diệt Chủ Tể Quyền là con át chủ bài của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng trên thực tế... con át chủ bài thật sự của Bạch Tiểu Thuần, không phải là như vậy!
Lúc này hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, mắt thấy này mặt trời đỏ tới gần, hỏa diễm ngập trời, thậm chí thân thể hắn vào giờ phút này cũng giống như bị bốc cháy lên. Bạch Tiểu Thuần đột nhiên giơ tay phải lên, thần niệm thông qua phương thức đặc biệt nào đó, cùng loại với truyền tống vậy, lại trực tiếp xác định phong tỏa ở bảo quạt trong tinh không!
Lúc này, bảo quạt vốn đang bay ở trong tinh không, đột nhiên chấn động. Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch ở trên đó, thần sắc cũng biến hóa. Tiểu khí linh còn bay ra. Bọn họ lập tức liền nhìn thấy, ở bên trong thế giới mặt quạt, trên sông dài, quân cờ trong tay một vị nô bộc Thái Cổ ngồi trên chiếc thuyền cô độc, trong lúc bất chợt bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt. Chỉ trong một cái chớp mắt, nó lao ra, trực tiếp biến mất ở bên trong tinh không!
Lúc nó xuất hiện lần nữa, thình lình ở trong... Tiên Vực của Vĩnh Hằng, Tà Hoàng Triều Tiên Vực thứ hai, trên bầu trời thành đá lớn đang tan chảy!
Đó là một đạo ánh sáng, chói mắt vô tận, giống như có thể cùng mặt trời đỏ tranh nhau phát sáng. Trong chớp mắt khi vừa xuất hiện, cường hãn giống như Tà Hoàng, mặt cũng biến sắc. Hắn lập tức cảm nhận được sóng dao động bên trong ánh sáng này. Sau đó, sắc mặt của hắn lần đầu... hoàn toàn đại biến!
- Đây là...
- Ta gọi nó là, ánh sáng Thái Cổ!
Vào giờ phút này, âm thanh của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên vang vọng trong thiên địa. Ở trong sự tuyệt vọng của vô số người trên mặt đất, ở dưới mặt trời đỏ hạ xuống này, ở trong nháy mắt Tiên Vực thứ hai này đều run rẩy... Đạo ánh sáng Thái Cổ này lại trực tiếp phát ra ánh sáng càng mãnh liệt hơn, mang theo một khí tức Thái Cổ nồng đậm, lao thẳng đến... mặt trời đỏ!
Thiên địa chấn động, tám phương nổ lớn. Ánh sáng Thái Cổ này, Bạch Tiểu Thuần đã từng khảo nghiệm qua, nên biết rõ ràng. Uy lực của nó to lớn... Lại giống như một đòn toàn lực của một vị cường giả Thái Cổ!
Cái này mặc dù có quan hệ cùng nô bộc Thái Cổ, nhưng phần nhiều... Lại là từ bàn cờ!
Bạch Tiểu Thuần cũng từng nghiên cứu qua. Hắn rất xác định, bàn cờ này cũng là một chí bảo. Ở trong tay Thái Cổ có thể hoàn mỹ bạo phát chí bảo. Lúc này, dưới thiên địa chấn động, ánh sáng Thái Cổ lại trực tiếp cùng mặt trời đỏ va chạm vào nhau.
Mặt trời đỏ kinh thiên động địa này, mặc dù không bị hoàn toàn chấn động, nhưng ở dưới ánh sáng Thái Cổ này, vẫn bị trực tiếp đánh ra một cái lỗ lớn!
Ầm ầm ầm.
Âm thanh đinh tai nhức óc khuếch tán toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Giờ phút này, không chỉ là bên trong Tà Hoàng Triều chấn động, ngay cả chỗ đại lục Thánh Hoàng Triều, cũng rung động.
Bên trong Thánh Hoàng Thành, tất cả Thiên Tôn, mỗi người đều chợt ngẩng đầu, tâm thần dâng lên sóng lớn, nhìn về phía Tà Hoàng Triều. Trên thực tế trước đó, Tà Hoàng thi triển thuật pháp, tiêu tan mặt trời, lấy mặt trời đỏ của bản thân thay thế, bọn họ đã có cảm giác nhận. Lúc này theo sóng dao động còn mãnh liệt hơn so với trước truyền lại toàn thế giới, trong lòng của bọn họ cũng hoảng sợ.
- Đây là... cuộc chiến Thái Cổ!
- Trời ạ, sao có thể như vậy được!
- Là ai... Là ai đang đánh với Tà Hoàng một trận!
Theo đám người Trần Tô cùng với Cổ Thiên Quân hoảng sợ thất thanh, trong hoàng cung Thánh Hoàng Thành, thần sắc Thánh Hoàng cũng vô cùng ngưng trọng bước đi ra, đứng trên bầu trời. Lúc này trong lòng của hắn dâng lên sóng lớn kinh thiên từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.