Chương 1004: Bắc mạch không tốt (1)
Nhĩ Căn
06/04/2018
Mà hiện tại có quá nhiều người ở xung quanh. Bạch Tiểu Thuần cũng không tiện lấy quan tài ra cẩn thận kiểm tra. Hắn chỉ có thể kìm chế sự nghi ngờ trong lòng. Lúc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh mắt lộ vẻ ân cần của Đỗ Lăng Phỉ, hắn lắc đầu.
- Ta không sao...
- Ngươi đương nhiên không có việc gì. Thế nào? Đi tới bắc mạch chúng ta, lại lập tức biến sắc. Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần ngươi sợ rồi sao?
Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này, không đợi Đỗ Lăng Phỉ nói gì, Vân Lôi Song Tử ở bên cạnh đã cười lạnh, nói.
Vân Lôi Song Tử nhịn đã thật lâu. Bạch Tiểu Thuần ở đây giết đồ đệ cưng của hắn. Điều này vốn chính là mối thù lớn sinh tử. Nhưng bời vì đối phương nói ra thân phận, khiến cho tâm thần Vân Lôi Tử run rẩy, không chỉ không dám truy sát, thậm chí còn lo lắng đối phương trả thù. Hắn chỉ có thể nhịn xuống sự sỉ nhục, đưa ra đại lễ nhằm giảm bớt chuyện này.
Nhưng một loạt chuyện phát sinh phía sau, bản thân Vân Lôi Song Tử là Thiên Nhân, tất nhiên hắn cũng nhìn ra được... thái độ của Thiên Tôn!
- Thiên Tôn căn bản cũng không có xem người này là con rể... Mặc dù quan hệ giữa người này cùng Đỗ Lăng Phỉ không tâm thường. Nhưng chỉ cần Thiên Tôn không tiếp nhận, hắn cũng chỉ là một tu sĩ Thiên Nhân mà thôi. Đổi lại hắn ở khu vực khác, ta còn phải e ngại hắn một chút. Nhưng hiện tại đang ở bắc mạch chúng ta. Người này là rồng cũng phải biến thành sâu bọ cho ta!
Vân Lôi Song Tử cười lạnh, hàn quang trong mắt hoàn toàn không che giấu. Đúng như là hắn suy nghĩ, ở đây là khu vực bắc mạch, trong phạm vi tông môn của hắn. Đối với Bạch Tiểu Thuần, hắn không nói có thể nghiền ép, nhưng cũng không chênh lệch là bao nhiêu.
Theo lời Vân Lôi Song Tử nói truyền ra, tu sĩ của bốn mạch xung quanh, đều biến đổi thần sắc. Ánh mắt người của nam mạch cùng tây mạch chớp động, không mở miệng, cũng không nguyện ý tham dự vào chuyện này. Nhưng bắc mạch lại không phải như vậy.
Gần như tất cả tu sĩ bắc mạch, lúc này tinh thần đều chấn hưng, ở dưới hàn khí, tu vi của bọn họ dường như vận chuyển cũng tăng nhanh lên không ít. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Thuần, đều vì thái độ của Vân Lôi Song Tử, đã trở nên không tốt.
Các tu sĩ Đông Mạch, tuy rằng mỗi một người có lòng muốn đi tới tương trợ trên phương diện khí thế Chỉ có điều trước đó từng trải trước một cảnh tượng nguy hiểm đáng sợ. Sau đó thân ở bắc mạch, khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ sớm đã đạt đến cực hạn có thể thừa nhận.
Đối mặt với sự châm chọc của Vân Lôi Song Tử, đối mặt với ánh mắt không tốt của tu sĩ bắc mạch, nếu như đổi lại là thời điểm khác, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ mặc kệ. Nhưng hôm nay hắn đã không có tâm tình đi tính toán những điều này. Vì chuyện Hầu Tiểu Muội cùng Trương Đại Bàn rời khỏi đây, trong lòng của hắn đã thương cảm. Vì trước đó nữ hài nhi đột nhiên thức tỉnh nói một câu, hắn đã vô cùng chấn động.
Hiện tại hắn muốn, chỉ là thông qua truyền tống trận của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, mau chóng rời khỏi nơi đây, trở lại Đông Mạch. Thậm chí hắn cũng không muốn đi tới Tinh Không Đạo Cực Tông. Hắn chỉ muốn trở lại Nghịch Hà Tông, từ từ khiến mình bình tĩnh trở lại.
Cho nên, giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần lại có một lần hiếm thấy, không có đáp tới đáp lui ở trên phương diện ngôn từ, mà trầm mặc không nói, tùy ý cho Vân Lôi Song Tử tiếp tục châm chọc, tùy ý cho ánh mắt tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh càng thêm không tốt. Trong sự trầm mặc, hắn đi theo mọi người tiến thẳng về phía trước.
Hắn vốn định một mình rời đi, cũng có biện pháp quay về Đông Mạch. Nhưng hắn có thể đi, mọi người của Đông Mạch lại không có bản lĩnh này. Một khi Bạch Tiểu Thuần đi, những người khác ở chỗ này, sợ là sẽ càng thêm dày vò, thậm chí rất có thể vì hắn mà bị liên lụy.
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không trả lời, Vân Lôi Song Tử cười lạnh. Hắn cũng không có tiếp tục châm chọc Bạch Tiểu Thuần. Hắn cũng hiểu rõ, những người này cũng chỉ xem như là đi ngang qua nơi đây mà thôi. Rất nhanh từng người đều sẽ truyền tống rời đi.
- Xem như hắn gặp may mắn!
Trong mắt Vân Lôi Song Tử có sát ý lóe lên. Vừa rồi ở trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám phản bác một câu, hắn lại tìm cơ hội ra tay, ở bắc mạch này, không nói giết chết hắn, cũng phải khiến cho Bạch Tiểu Thuần này trọng thương chí ít trăm năm trở lên!
Từ đầu đến cuối Đỗ Lăng Phỉ đều không nói gì. Chỉ có điều trong ánh mắt nàng ở nhìn về phía đám người bắc mạch lại lạnh như băng. Vân Lôi Song Tử tất nhiên cũng thấy được. Trên thực tế đây cũng là một trong những nguyên nhân cuối cùng hắn không có lựa chọn ra tay.
Lại như vậy, kích động ở bắc mạch, trong sự trầm mặc của ba mạch khác, mọi người một đường đi ra khỏi vùng cấm sinh mạng, đi ở bên trong thiên địa bắc mạch. Phóng tầm mắt nhìn lại, mặt đất một mảnh băng tuyết bao trùm. Trong trời giá rét đất đông lạnh còn có gió lạnh gào thét cuốn theo tuyết thổi qua.
Trời cao một mảnh u ám. Gió lạnh rít gào hình như trở thành âm thanh duy nhất trong thế giới này.
Tùy ý có thể thấy được núi băng ở mọi chỗ, tản ra sự sắc bén cùng lạnh lẽo. Còn có những bông tuyết theo gió rơi xuống, giống như không bị tu vi của mọi người ảnh hưởng, rơi xuống trên đầu tóc của bọn họ, trên thân thể bọn họ, thật lâu không tan đi.
Nếu như đổi lại là người phàm ở chỗ này, sợ là trong nháy mắt đã bị băng hàn tiến vào cơ thể, trở thành tồn tại giống như cương thi, nhưng mọi người ở đây, tu vi yếu nhất cũng là Nguyên Anh. Ở trong gió rét này ngược lại cũng không ngại.
Ở trong gió tuyết khắp bầu trời, trên mặt đất băng giácó thể nhìn thấy được phía xa có một con sông lớn màu vàng đang chảy xuôi cuộn trào mãnh liệt. Xa hơn nữa chính là nước của bắc mạch Thông Thiên Hà!
Mặc dù là ở bắc mạch này, vạn vật có thể đóng băng, nhưng nước Thông Thiên Hà lại vĩnh hằng chảy xuôi, không bị băng phong hoàn toàn...
- Bắc mạch...
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nói nhỏ. Hắn nhìn tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh. Hắn nghĩ đến lai lịch của Linh Khê Tông, nghĩ đến Hàn Môn...
Thời gian trôi qua. Trên đường mọi người luôn trầm mặc, tốc độ không chậm, hóa thành hơn trăm đạo cầu vồng, gào thét lướt ngang qua mặt đất đóng băng, từ từ tiến gần tới Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Không bao lâu, một đại tông mênh mông khí thế vô cùng, lại bỗng nhiên hiện rõ ở trong mắt mọi người. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy được... Ở trong thiên địa phía trước, ở chỗ điểm cuối cuẩ Thông Thiên Hà, ở trong nơi giống như đầu nguồn của thiên địa băng hàn... Thình lình tồn tại một thác nước lớn kinh người!
- Ta không sao...
- Ngươi đương nhiên không có việc gì. Thế nào? Đi tới bắc mạch chúng ta, lại lập tức biến sắc. Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần ngươi sợ rồi sao?
Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này, không đợi Đỗ Lăng Phỉ nói gì, Vân Lôi Song Tử ở bên cạnh đã cười lạnh, nói.
Vân Lôi Song Tử nhịn đã thật lâu. Bạch Tiểu Thuần ở đây giết đồ đệ cưng của hắn. Điều này vốn chính là mối thù lớn sinh tử. Nhưng bời vì đối phương nói ra thân phận, khiến cho tâm thần Vân Lôi Tử run rẩy, không chỉ không dám truy sát, thậm chí còn lo lắng đối phương trả thù. Hắn chỉ có thể nhịn xuống sự sỉ nhục, đưa ra đại lễ nhằm giảm bớt chuyện này.
Nhưng một loạt chuyện phát sinh phía sau, bản thân Vân Lôi Song Tử là Thiên Nhân, tất nhiên hắn cũng nhìn ra được... thái độ của Thiên Tôn!
- Thiên Tôn căn bản cũng không có xem người này là con rể... Mặc dù quan hệ giữa người này cùng Đỗ Lăng Phỉ không tâm thường. Nhưng chỉ cần Thiên Tôn không tiếp nhận, hắn cũng chỉ là một tu sĩ Thiên Nhân mà thôi. Đổi lại hắn ở khu vực khác, ta còn phải e ngại hắn một chút. Nhưng hiện tại đang ở bắc mạch chúng ta. Người này là rồng cũng phải biến thành sâu bọ cho ta!
Vân Lôi Song Tử cười lạnh, hàn quang trong mắt hoàn toàn không che giấu. Đúng như là hắn suy nghĩ, ở đây là khu vực bắc mạch, trong phạm vi tông môn của hắn. Đối với Bạch Tiểu Thuần, hắn không nói có thể nghiền ép, nhưng cũng không chênh lệch là bao nhiêu.
Theo lời Vân Lôi Song Tử nói truyền ra, tu sĩ của bốn mạch xung quanh, đều biến đổi thần sắc. Ánh mắt người của nam mạch cùng tây mạch chớp động, không mở miệng, cũng không nguyện ý tham dự vào chuyện này. Nhưng bắc mạch lại không phải như vậy.
Gần như tất cả tu sĩ bắc mạch, lúc này tinh thần đều chấn hưng, ở dưới hàn khí, tu vi của bọn họ dường như vận chuyển cũng tăng nhanh lên không ít. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Thuần, đều vì thái độ của Vân Lôi Song Tử, đã trở nên không tốt.
Các tu sĩ Đông Mạch, tuy rằng mỗi một người có lòng muốn đi tới tương trợ trên phương diện khí thế Chỉ có điều trước đó từng trải trước một cảnh tượng nguy hiểm đáng sợ. Sau đó thân ở bắc mạch, khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ sớm đã đạt đến cực hạn có thể thừa nhận.
Đối mặt với sự châm chọc của Vân Lôi Song Tử, đối mặt với ánh mắt không tốt của tu sĩ bắc mạch, nếu như đổi lại là thời điểm khác, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ mặc kệ. Nhưng hôm nay hắn đã không có tâm tình đi tính toán những điều này. Vì chuyện Hầu Tiểu Muội cùng Trương Đại Bàn rời khỏi đây, trong lòng của hắn đã thương cảm. Vì trước đó nữ hài nhi đột nhiên thức tỉnh nói một câu, hắn đã vô cùng chấn động.
Hiện tại hắn muốn, chỉ là thông qua truyền tống trận của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, mau chóng rời khỏi nơi đây, trở lại Đông Mạch. Thậm chí hắn cũng không muốn đi tới Tinh Không Đạo Cực Tông. Hắn chỉ muốn trở lại Nghịch Hà Tông, từ từ khiến mình bình tĩnh trở lại.
Cho nên, giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần lại có một lần hiếm thấy, không có đáp tới đáp lui ở trên phương diện ngôn từ, mà trầm mặc không nói, tùy ý cho Vân Lôi Song Tử tiếp tục châm chọc, tùy ý cho ánh mắt tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh càng thêm không tốt. Trong sự trầm mặc, hắn đi theo mọi người tiến thẳng về phía trước.
Hắn vốn định một mình rời đi, cũng có biện pháp quay về Đông Mạch. Nhưng hắn có thể đi, mọi người của Đông Mạch lại không có bản lĩnh này. Một khi Bạch Tiểu Thuần đi, những người khác ở chỗ này, sợ là sẽ càng thêm dày vò, thậm chí rất có thể vì hắn mà bị liên lụy.
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không trả lời, Vân Lôi Song Tử cười lạnh. Hắn cũng không có tiếp tục châm chọc Bạch Tiểu Thuần. Hắn cũng hiểu rõ, những người này cũng chỉ xem như là đi ngang qua nơi đây mà thôi. Rất nhanh từng người đều sẽ truyền tống rời đi.
- Xem như hắn gặp may mắn!
Trong mắt Vân Lôi Song Tử có sát ý lóe lên. Vừa rồi ở trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám phản bác một câu, hắn lại tìm cơ hội ra tay, ở bắc mạch này, không nói giết chết hắn, cũng phải khiến cho Bạch Tiểu Thuần này trọng thương chí ít trăm năm trở lên!
Từ đầu đến cuối Đỗ Lăng Phỉ đều không nói gì. Chỉ có điều trong ánh mắt nàng ở nhìn về phía đám người bắc mạch lại lạnh như băng. Vân Lôi Song Tử tất nhiên cũng thấy được. Trên thực tế đây cũng là một trong những nguyên nhân cuối cùng hắn không có lựa chọn ra tay.
Lại như vậy, kích động ở bắc mạch, trong sự trầm mặc của ba mạch khác, mọi người một đường đi ra khỏi vùng cấm sinh mạng, đi ở bên trong thiên địa bắc mạch. Phóng tầm mắt nhìn lại, mặt đất một mảnh băng tuyết bao trùm. Trong trời giá rét đất đông lạnh còn có gió lạnh gào thét cuốn theo tuyết thổi qua.
Trời cao một mảnh u ám. Gió lạnh rít gào hình như trở thành âm thanh duy nhất trong thế giới này.
Tùy ý có thể thấy được núi băng ở mọi chỗ, tản ra sự sắc bén cùng lạnh lẽo. Còn có những bông tuyết theo gió rơi xuống, giống như không bị tu vi của mọi người ảnh hưởng, rơi xuống trên đầu tóc của bọn họ, trên thân thể bọn họ, thật lâu không tan đi.
Nếu như đổi lại là người phàm ở chỗ này, sợ là trong nháy mắt đã bị băng hàn tiến vào cơ thể, trở thành tồn tại giống như cương thi, nhưng mọi người ở đây, tu vi yếu nhất cũng là Nguyên Anh. Ở trong gió rét này ngược lại cũng không ngại.
Ở trong gió tuyết khắp bầu trời, trên mặt đất băng giácó thể nhìn thấy được phía xa có một con sông lớn màu vàng đang chảy xuôi cuộn trào mãnh liệt. Xa hơn nữa chính là nước của bắc mạch Thông Thiên Hà!
Mặc dù là ở bắc mạch này, vạn vật có thể đóng băng, nhưng nước Thông Thiên Hà lại vĩnh hằng chảy xuôi, không bị băng phong hoàn toàn...
- Bắc mạch...
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nói nhỏ. Hắn nhìn tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh. Hắn nghĩ đến lai lịch của Linh Khê Tông, nghĩ đến Hàn Môn...
Thời gian trôi qua. Trên đường mọi người luôn trầm mặc, tốc độ không chậm, hóa thành hơn trăm đạo cầu vồng, gào thét lướt ngang qua mặt đất đóng băng, từ từ tiến gần tới Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Không bao lâu, một đại tông mênh mông khí thế vô cùng, lại bỗng nhiên hiện rõ ở trong mắt mọi người. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy được... Ở trong thiên địa phía trước, ở chỗ điểm cuối cuẩ Thông Thiên Hà, ở trong nơi giống như đầu nguồn của thiên địa băng hàn... Thình lình tồn tại một thác nước lớn kinh người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.