Chương 596: Bạch Hạo, Ngươi Đáng Chết!
Nhĩ Căn
19/02/2020
Chẳng những bọn họ như thế, Bạch Lôi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần càng
rung động dữ dội, tâm thần hắn nổ vang như sấm sét đánh trúng, sắc mặt
hắn tái nơợt, thân thể run rẩy không khống chế nổi, hắn đạp đạp lui ra
sau, ngay cả hít thở cũng dồn dập. Hắn đứng gần như thế, hắn cảm giác
Bạch Hạo trước mặt hóa thành biển cả vô tận, mà hắn chính là con thuyền
cô độc trên biển cả, lúc này cuồng phong càn quét làm hắn không chịu
nổi, dường như chỉ cần một ý niệm của đối phương là có thể làm hắn hình
thần câu diệt.
- Hắn... Hắn mạnh như vậy!
Bạch Lôi đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng.
Cho dù là Ngũ tiểu thư cũng hít thở hỗn loạn, trước kia nàng đã nghĩ ra một ít đáp án, sau khi tu vi Bạch Tiểu Thuần bạo phát toàn bộ, sắc mặt không ngừng biến hóa, đôi mắt của nàng không ngừng tỏa sáng.
Nói tất cả rất dài dòng nhưng trên thực tế lại diễn ra trong chớp mắt, tu vi Bạch Tiểu Thuần đã đạt tới Kết Đan Đại viên mãn!
Thậm chí càng tiến một bước chạm tới Giả Anh!
Sau khi đạt tới cảnh giới này, Bạch Tiểu Thuần giống như hóa thành thần ma, đôi mắt hắn tỏa sáng như sao, lực lượng thân thể bùng phát, thân thể thon dài, gương mặt non nớt nhưng lại ẩn giấu một con cự long đáng sợ.!
Hắn nâng chân phải lên sau đó cười to phát tiết tất cả phiền muộn trong nội tâm, hắn mang đồng tình với Bạch Hạo phóng thích ra ngoài, càng kích thích bất mãn Bạch gia bộc phát.
Hắn nâng chân phải lên sau đó đạp mạnh vào ngọn núi dưới chân.
Khi chân phải Bạch Tiểu Thuần đạp mạnh xuống, cả ngọn núi giống như bị một cự nhân đạp mạnh, tiếng nổ mạnh như sấm sét vang vọng các nơi, ngay cả ngọn núi cũng phải lắc lư, cảnh tượng đất rung núi chuyển càng làm tộc nhân Bạch gia nơi đây hoảng sợ.
Một cước này ẩn chứa tu vi Bạch Tiểu Thuần, đó là ba đại phân thân hợp thể hình thành lực lượng vượt qua Kết Đan, trong đó còn mang theo cả ngự lực nện vào ngọn núi!
Lực lượng thân thể phối hợp Bất Tử Trường Sinh Công tầng thứ ba đại viên mãn bộc phát toàn diện.
Hắn phóng thích áp lực bị đè nén trong Bạch gia mấy ngày qua ra ngoài, tất cả đều dồn vào một cước nện vào ngọn núi, trên ngọn núi to lớn xuất hiện rất nhiều khe hở.
Khe hở không ngừng lan tràn ra chung quanh, trong chớp mắt bao phủ cả ngọn núi, thậm chí một ít khu vực sụp đổ nổ tung.
Đối với người Bạch gia trên ngọn núi đây chính là tận thế, bọn họ không ngừng thét chói tai, cấm chế bảo vệ bảo vật chung quanh ỏổ tung.
Có thể nói tất cả cấm chế trên ngọn núi đã nổ tung, vô số đạo hào quang ảm đạm, cùng lúc đó tất cả cấm chế biến mất!
Sau khi hào quang cấm chế không còn, những bảo vật, pháp bảo và tạo hóa cùng rất nhiều hồn dược đều bị lực lượng kỳ lạ nào đó hấp dẫn bay đi.
Hình ảnh này làm mọi người rung động, bọn họ nhìn thấy vô số hào quang chói mắt, vô số hồn dược và oan hồn bay thẳng lên bầu trời ngọn núi, chúng nhiều như những giọt mưa. - Đó là... Hồn dược trung phẩm!
- Toái Diệt Kiếm Pháp, trời ạ, đó là trọng bảo của Bạch gia chúng ta.
- Đó là... Đó là Thiên Thú Hồn kim thuộc tính!
Tộc nhân Bạch gia trên ngọn núi không ngừng rung động, bọn họ nhìn thấy bao nhiêu tạo hóa bay ngang qua người mình, nội tâm rấ rung động.
Bạch Lôi cũng há hốc mồm, mọi người nơi đây rung động khi Bạch Tiểu Thuần ra tay, hắn phất tay áo điều khiển những bảo vật kia bay tới chỗ mình.
Có thể nói hơn phân nửa bảo vật trên ngọn núi đều bay tới đây, Bạch Tiểu Thuần không thèm nhìn cái nào, hắn chỉ về phía Ngũ tiểu thư.
- Ngũ tỷ, còn không thu lấy!
Ngũ tiểu thư ngây ngốc, ngực phập phồng bất định, cho dù nàng có chuẩn bị nhưng chân chính gặp được vẫn rung động khó hiểu, nhất là Bạch Tiểu Thuần dùng một cước đạp vào ngọn núi, tất cả hào quang cấm chế tan vỡ, tất cả pháp bảo bay lên không trung.
Nàng chưa từng gặp qua thần thông nào như thế, thậm chí nàng cảm giác một ít tộc lão không làm được.
Vào lúc nàng ngây ngốc, Bạch Tiểu Thuần nói chuyện đánh thức nàng, nàng vừa bừng tỉnh, đôi mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, cũng cân nhắc một lúc sau đó cắn răng mở túi trữ vật ra. - Cho dù Bạch Hạo hôm nay phản tộc, bảo vật đã chui vào trong túi của ta, gia tộc muốn lấy cũng... Không được!
Ngũ tiểu thư nhìn như nhu nhược nhưng trong tính cách lại ẩn giấu kiên cường, nàng không chần chờ, túi trữ vật mở ra sau đó toàn lực thu đồ vật.
Càng có Bạch Tiểu Thuần ngự lực tương trợ cho nên từng kiện pháp bảo, từng hạt dược hồn và hồn thể chui vào trong túi của Ngũ tiểu thư, trong chớp mắt đã chồng chất túi trữ vật của nàng.
Cảnh tượng này người Bạch gia nhìn thấy rõ ràng, bọn họ kinh hô thành tiếng, người bị kích thích lớn nhất chính là Bạch Lôi...
Hắn ngây ngốc nhìn tất cả, mọi sự biến hóa quá lớn, Bạch Hạo trong mắt hắn lúc trước là tiểu tử ngốc, trong nháy mắt tiếp theo đối phương xoay người trở thành đại năng tuyệt thế.
Mọi chuyện đều làm tâm thần hắn dao động, ngay cả bảo tàng trên núi đều bị Ngũ tiểu thư lấy đi, hắn cảm thấy kích thích càng lớn, hết lần này tới lần khác dưới uy áp của Bạch Tiểu Thuần hắn không dám nói câu nào, thậm chí không dám bất mãn, bởi vì trực giác nói với hắn...
Bạch gia, sắp xảy ra đại sự!!!
Trực giác của hắn không có sai lầm, thậm chí ngay cả người Bạch gia trên ngọn núi đều có trực giác này, nhất là... Những người bên ngoài tổ địa nhìn hình ảnh trên bia đá càng nghĩ như thế... Người nào cũng biết sắp xảy ra đại sự.
Bên ngoài bia đá, bởi vì Bạch Tiểu Thuần quật khởi đánh vỡ ngọn núi, tất cả bảo vật bay lên trời, tất cả tộc nhân không ngừng khêếp sợ, tâm thần quay cuồng như bị sét đánh. - Này... Này... Trời ạ, đây là thế nào?
- Đó là... Bạch Hạo sao? Điều đó không có khả năng, hắn không phải Trúc Cơ sơ kỳ sao! Vào lúc này hắn không phải là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn là... Nguyên Anh sao?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Bạch Hạo... Hắn ẩn nhẫn như thế, tu vi sánh ngang Nguyên Anh, thế mà trước kia không có người nào phát hiện ra.
- Không có khả năng!
- Sắp xảy ra đại sự, đây chính là tổ địa ah, hôm nay Bạch Hạo đã vô địch bên trong... Thiên Nhân Hồn, trời ạ, mục tiêu của hắn nhất định là Thiên Nhân Hồn.
- Bạch Tề nguy hiểm!
Vào lúc tộc nhân bên ngoài rối loạn, không ngừng hoảng hốt ngập trời, một tộc lão đứng lên, hắn khiếp sợ kêu to.
Tâm thần bọn họ sinh ra phong bạo thật lớn, người khác không nhìn ra tu vi của Bạch Tiểu Thuần, hắn là Nguyên Anh cho nên nhìn rất rõ ràng.
- Bạch Hạo là Giả Anh!
- Đáng chết, có lẽ hắn vốn không phải Bạch Hạo!
- Chưa hẳn, nếu hắn không có huyết mạch Bạch gia, cho dù hắn là Nguyên Anh cũng không thể trốn được trận pháp Bạch gia chúng ta kiếm tra.
- Tu vi như vậy... Nếu hắn thật sự là Bạch Hạo, như vậy hắn mới là kỳ lân tử Bạch gia chúng ta!
Những tộc lão này bàn tán với nhau, vào lúc này ánh mắt cả đám sinh ra hào quang sáng ngời.
Đại tộc lão công đường và hình đường cũng như thế, nhất là đại tộc lão công đường mở to mắt, hắn không dám tin nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần trên hình ảnh. - Cảnh giới Giả Anh... Bạch Hạo này nhất định gặp được đại cơ duyên, ẩn nhẫn thật sâu, loại ẩn nhẫn này còn đáng sợ hơn cả tu vi!! Kẻ này có tạo nghệ luyện linh kinh người, tu vi càng phải như vậy, tư chất của hắn mạnh nhất Bạch gia cả ngàn năm qua. - Người như vậy mới là kỳ lân tử của Bạch gia!
Đầu óc hai đại tộc lão không ngừng suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần quật khởi và bộc phát vượt qua tất cả mọi người hiểu biết, trước kia bọn họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Chẳng những bọn họ như thế, còn có người giật mình hơn bọn họ, đó là hai đại gia tộc và sứ giả thành Cự Quỷ, ánh mắt bọn họ mở to, bọn họ không cách nào tưởng tượng chuyến đi tới Bạch gia lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin thế này. - Tư chất này... Bạch gia lúc trước không phát hiện ra... Bạch Hạo lại có oán khí với Bạch gia quá rõ ràng.
- Cũng tốt, nếu không dừng thiên phú cường đại của Bạch Hạo, chỉ sợ Bạch gia sẽ quật khởi...
- Bạch Hạo... Thú vị, việc này phải nhanh bẩm báo Vương gia, Bạch gia có dấu hiệu phân liệt!
Sứ giả thành Cự Quỷ và hai đại gia tộc còn khiếp sợ hơn nươời Bạch gia, lúc này còn có người sắp phát điên tới nơi.
Thái phu nhân run rẩy, nàng gào thét thê lương.
- Bạch Hạo tiểu tạp chủng, ngươi đáng chết, đáng chết, đáng chết!!! Người tới, giết hắn cho ta, giết hắn, giết hắn!!
Trong mắt Thái phu nhân xuất hiện huyết quang, nàng điên cuồng dậm chân, tóc tai tán loạn, dường như không thể tiếp nhận sự thật này, nàng thét lớn làm chung quanh xôn xao.
Nàng không thể không điên cuồng, bởi vì Thái phu nhân có cảm giác hoảng sợ chưa từng có, nàng càng ý thức được, sát thủ mình phái đi lúc trước không phải người ngoài diệt như Bạch Tề đã nói, mà là... Bị Bạch Hạo diệt sát.
Vừa nghĩ tới tu vi Bạch Hạo như vậy, ngay cả sát thủ cũng tử vong, còn có Bạch Tề đây dùng ngôn từ và ánh mắt muốn giết Bạch Hạo, tất cả... Không cần nàng suy nghĩ cũng biết kết quả ra sao, cảnh vật trước mắt nàng đã biến thành màu đen, nàng gào thét không tưởng tượng nổi.
Bạch Tề... Nguy hiểm!!!
- Không, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, Tề nhi đi mau!
Thái phu nhân gào thét như điên nhưng không thể truyền vào tổ địa, vào lúc này nàng bất chấp tất cả, lập tức tiến lên bên cạnh phu quân của nàng, nàng lập tức kéo tay tộc trưởng Bạch gia. - Tề nhi là kỳ lân tử của Bạch gia, hắn không thể chết được.
Cũng không cần Thái phu nhân nhiều lời, trong nháy mắt nàng bắt lấy tay tộc trưởng Bạch gia, tộc trưởng Bạch gia là phụ thân của Bạch Hạo, hắn lập tức ngửa mặt lên trời gào to.
Trong tiếng gào còn ẩn chứa nhục nhã và tức giận không kìm nén được.
- Bạch Hạo, ngươi đáng chết!
Tộc trưởng Bạch gia hất tay lên, sắc mặt hắn vặn vẹo, hiện tại hắn cũng giống ngày hôm qua, không vui mừng khi Bạch Tiểu Thuần quật khởi, ngược lại càng tức giận không thể hình dung. - Tại sao ngươi có tư chất này, tại sao phải có tu vi này, vận mệnh của ngươi là thuận theo, thân phận của ngươi là ti tiện, ngươi là thứ tử, tại sao ngươi phải phản kháng?
Tộc trưởng Bạch gia nổi giận gào thét, hắn cũng giống Thái phu nhân vô cùng lo lắng cho Bạch Tề, lúc này hắn vung tay kết ấn quyết đánh vào bia đá.
Tấm bia đá run run và nổ vang răng rắc, cho dù là tộc trưởng Bạch gia cũng không phải muốn mở tổ địa là mở tổ địa, hắn tăng thêm sức lực muốn mở tổ địa để tiến vào chém giết Bạch Tiểu Thuần!
Sau khi tổ địa đóng lại, muốn mở từ bên ngoài cần phải mất thời gian, căn bản không thể mở ra ngay lập tức, trong lúc bối rối đôi mắt tộc trưởng Bạch gia đỏ rực. - Các vị tộc lão, giúp ta một tay, nghịch tử đáng chết!
Từ khi hắn lên tiếng, lập tức mấy lão tổ thuộc chủ mạch bay lên hợp lực với tộc trưởng Bạch gia, ý đồ gia tốc mở tổ địa.
Các tộc lão khác lại do dự, nhất là đại tộc lão công đường không ra tay.
- Các ngươi dám không ra tay, nếu như Tề nhi nhà ta xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không buông tha các ngươi!
Thái phu nhân giận dữ rống to thê lương, không vui nhìn các tộc lão khác.
Rơi vào đường cùng, Thái phu nhân đành phải khẩn cầu sứ giả Thái gia.
Với tư cách nhà mẹ đẻ của nàng, người Thái gia do dự một chút cũng ra tay, bọn họ cùng ra tay nhưng cánh cửa không mở ra.
Cho dù là Thiên Nhân lão tổ ra tay cũng không làm được, nhanh nhất cũng cần một nén nhang mới có thể mở cửa.
Bên ngoài rối loạn, Bạch gia triệt để đại loạn, tất cả tộc nhân đều có suy nghĩ khác nhau, trong tổ địa, từ khi Bạch Tiểu Thuần ra tay đánh sơn thể vỡ vụn, Bạch Tề đã bài trừ một nửa cấm chế liền khiếp sợ, hô hấp cứng lại, lảo đảo lui về phía sau, hắn nhìn thấy tu vi Bạch Tiểu Thuần hình thành phong bạo, từ trong phong bạo hắn nhìn thấy đôi mắt Bạch Tiểu Thuần.
Đáng tiếc đầu óc Bạch Tề đâu đớn như bị người nào dùng búa bổ vào đầu, hắn kêu lên thảm thiết, nội tâm hắn sợ hãi không cách nào hình dung.
Ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ, Bạch Tề nhìn sang và run rẩy, đó l ánh mắt nhìn mình chính là con sâu cái kiến, sống hay chết chỉ bằng ý niệm của đối phương.
- Điều đó không có khả năng, đây không phải thật!
Tâm thần Bạch Tề run rẩy, từ trình độ nào đó mà nói hắn chưa từng trải qua nguy cơ sinh tử, dường như mỗi tấc huyết nhục, xương cốt toàn thân đều sợ hãi, hắn sợ tới tột cùng, hắn buông tha bài trừ cấm chế, muốn điên cuồng cấp tốc lui về phía sau, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là phải bỏ chạy trối chết. - Chỉ cần có thể kiên trì một thời gian, phụ thânnhất đnh sẽ tới cứu ta!
Bạch Tề kinh hãi lui ra sau.
Trong nháy mắt hắn lui ra sau, Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tề, ánh mắt mang theo ý nghiền ngẫm.
- Tại sao không đi bài trừ cấm chế? Ta tới giúp ngươi nhé?
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, nội tâm người trong tổ địa và ngoài tổ địa đều run lên, hắn tiến lên phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hắn và Bạch Tề còn cách nhau hơn ba nghìn trượng, hơn ba ngàn trượng với Bạch Tiểu Thuần mà nói chỉ gần trong gang tấc, hoàn toàn không đủ nhìn.
Hắn bước đi như thiên nhân, một bước ba trăm trượng, thân thể xuất hiện tàn ảnh, tàn ảnh chưa biến mất đã xuất hiện tàn ảnh khác.
---------------
Chương 596: Giết Ta Chính Là Phản Tộc
Nhất là sát ý của hắn tăng lên theo mỗi bước đi, trực tiếp phóng lên trời, náo động tổ địa, bầu trời màu tím cũng trở nên tối tăm.
- Hắn muốn giết Bạch Tề!
Trong tổ địa, tất cả người Bạch gia hoảng sợ ngây người, thân thể Bạch Lôi run rẩy, vào lúc này hắn nuốt nước bọt và sợ ngây người.
Ngũ tiểu thư im lặng, ánh mắt nàng sáng ngời.
Cùng lúc đó bên ngoài tổ địa cũng xuất hiện tất cả tình huống, khi sát ý kinh thiên trên người Bạch Tiểu Thuần bùng nổ, Bạch Tề sợ hãi tâm thần run rẩy, hắn kêu thê lương bỏ chạy ra xa, vào lúc này mọi người kinh hô. - Bạch Tề nguy hiểm!
- Trời ạ, Bạch Hạo thật dám giết người.
Chẳng những tộc nhân khiếp sợ, cho dù là các tộc lão cũng ngưng trọng, Bạch Tiểu Thuần đang ở trong tổ địa, hắn không xem trọng bảo vật khác cũng thôi, nếu hắn thật dám giết người trước mặt bọn họ, việc này trở nên nghiêm trọng.
Kỳ thật việc này không công bình, bởi vì thân pâận biến đổi, nếu Bạch Tề giết Bạch Hạo, bọn họ dù cau mày nhưng không có nghiêm trọng cỡ nào.
Nhưng bây giờ đã khác, vào lúc bọn họ nhìn ra Bạch Tề là người lão tổ chỉ định, mà Bạch Tiểu Thuần đột nhiên quật khởi, cho dù bọn họ rung động mạnh và đột ngột, nhất thời nửa khắc vẫn không theo kịp thân phận hai người biến hóa với nhau.
Vào lúc này đại tộc lão công đường cũng không ngồi nhìn, cùng các tộc lão khác bước lên mở tổ địa, hắn có suy nghĩ khác với các tộc lão khác, hắn yêu quý tư chất Bạch Hạo, hắn không thể trơ mắt nhìn thiên kiêu nhẫn nhịn tới bây giờ của Bạch gia đi lên con đường không lối về. - Bạch Hạo, không thể sai lầm, tất cả mọi chuyện của ngươi, lão phu sẽ làm chủ cho ngươi!
Đại tộc lão công đường lo lắng, hắn biết rõ, một khi Bạch Hạo giết Bạch Tề, nhất là loại thời điểm quật khởi giết người này chẳng khác gì quay lưng với Bạch gia!
Hắn làm như vậy chẳng khác gì tuyên bố... phản bội Bạch gia!!
Vào lúc các tộc lão kinh hãi ra tay, sứ giả thành Cự Quỷ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong hình, ánh mắt mang theo lo lắng.
- Nghịch tử ngươi dám!
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tộc trưởng Bạch gia hoàn toàn điên cuồng, hắn gào thét dữ dội, nội tâm như bị xé nứt, không ngừng lo lắng oanh kích bia đá.
- Tiểu tạp chủng, ngươi dừng tay!
Thái phu nhân thét lên, thân thể nàng run rẩy, vào lúc này tóc tai bù xù không nói, nàng như kẻ điên, giọng nói bén nhọn và chói tai.
Dường như cảm nhận được bên ngoài rối loạn và oanh kích cửa vào, sát ý của Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn! Sau khi hắn bước tới một bước sau đó quay đầu nhìn bầu trời, dường như ánh mắt xuyên thấu cửa đá nhìn tộc trưởng Bạch gia và Thái phu nhân đang điên cuồng. - Hiện tại sốt ruột sao...
Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, hắn nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện vòng xoáy đang xoay tròn, không cần suy tư quá nhiều hắn cũng hiểu có người ý đồ mở tổ địa. - Không biết Thiên Nhân lão tổ có xuất thủ hay không...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn thu hồi tâm tư nhìn Bạch Tề đang bỏ chạy ra xa, trên người bộc phát sát khí tiến lên một bước.
Hắn bước ra một bước thiên địa nổ vang, dường như có bàn chân cự nhân xuyên thủng tuế xuyên qua hư vô vặn vẹo, vạn vật trong mắt Bạch Tiểu Thuần chậm lại, thân ảnh của hắn bước một bước vượt xa bước đầu tiên, vượt qua bảy trăm mét.
Một bước này làm bầu trời vặn vẹo như sắp sụp đổ, mặt đất rung động rất mạnh, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cực nhanh giống như xuyên thủng bình chướng, hắn còn cách Bạch Tề hơn hai ngàn trượng. - Bạch Hạo, tộc lão bên ngoài đang nhìn, ngươi dám giết ta sao?
Bạch Tề sợ hãi không thể hình dung nổi, lúc Bạch Tiểu Thuần đi ra hai bước, miêu tả chậm chạp nhưng trên thực tế quá nhanh, nhanh đến mức hắn chưa chạy được mười trượng.
Cảm giác nguy cơ tử vong bao phủ tâm thần, Bạch Tề sợ tới mức hồn phúc run rẩy.
Tộc trưởng Bạch gia cùng Thái phu nhân bên ngoài tổ địa cũng khiếp sợ, bọn họ trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đi tới gần Bạch Tề, tốc độ cực nhanh, bọn họ càng ngày càng tuyệt vọng.
Lúc này tổ địa mở ra cần thời gian, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không kịp đi vào cứu Bạch Tề, lúc này đôi mắt Thái phu đỏ thẫm, nàng gào thét thê lương.
- Bạch Hạo, ngươi chết không yên lành!!
Tộc trưởng Bạch gia tức giận thở hổn hển, sắc mặt hắn lo lắng âm trầm đến mức tận cùng, hắn lo lắng con mình bị diệt sát.
Hắn lại quên, Bạch Hạo... Cũng là cốt nhục thân sinh của hắn!
Tộc nhân khác dừng hít thở nhìn Bạch Tiểu Thuần trong tổ địa giống như ma thần giết tới gần Bạch Tề.
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, sát ý đầy trời, hắn đi bước thứ ba, lúc bước chân vừa chạm đất bộc phát tốc độ cực nhanh, vượt qua trước kia rất nhiều, chỉ trong náy mắt đã vượt qua hai ngàn trượng!
Hắn đứng trước mặt Bạch Tề, khí thế bộc phát kinh thiên động địa hình thành phong bạo, Bạch Tề không khác gì cây liễu trong gió, thân thể run rẩy và cảm giác tuyệt vọng bao phủ tâm thần.
Một bước ba trăm trượng, hai bước bảy trăm trượng, ba bước... hai ngàn trượng! Tốc độ cực nhanh, lúc này người Bạch gia sợ hãi không khác gì sóng thần oanh kích tâm thần.
Tiếng hít khí lạnh biến mất, trái tim mọi người nằm trên cổ họng...
- Bạch Hạo, ta là ca của ngươi, ngươi dám giết ta chính là phản tộc!
Bạch Tề trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần xuất hiện trước mặt mình, uy áp đối phương tỏa ra làm hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, ngoài mạnh trong yếu gào thét thê lương. - Thì tính sao!
Bạch Tiểu Thuần nói một câu giống như mùa đông giá lạnh.
Lời hắn nói quanh quẩn bầu trời, cả bầu trời màu tím không ngừng đảo loạn theo khí thế Bạch Tiểu Thuần, trên bầu trời hình thành vòng xoáy, vòng xoáy xoay tròn thật nhanh, bên trong xuất hiện khí thế không khác gì thiên ý.
Ngay cả ngọn núi cũng rung động rất mạnh, vô số đá vụn tróc ra, người Bạch gia trên ngọn núi đã mất đi năng lực suy nghĩ, bọn họ ngạc nhiên không nói nên lời.
Bọn họ đang xem huynh đệ tương tàn!!
Một là Bạch gia kỳ lân tử, một là Bạch gia thứ tử, một là mặt trời, một là con sâu cái kiến.
Nhưng bây giờ mọi chuyện nghịch chuyển, kỳ lân tử trở thành con sâu cái kiến, thứ tử hóa thành mặt trời!
Khi Bạch Tiểu Thuần cất bước đi tới, lúc thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Bạch Tề, vào lúc này thân thể hắn trở nên to lớn có thể che đậy cả bầu trời, vòng khí xoáy trên cao không khác gì mặt trời màu đỏ, chỉ trong nháy mắt ánh sáng ngăn cản trước mặt hắn đều ảm đạm.
Một người thay thế cả bầu trời, cướp đoạt thiên địa tạo hóa, hình ảnh này hóa thành lực trùng kích bao phủ tâm thần người Bạch gia, nhất là dòng chính chủ mạch, chi thứ cũng thế, những tộc nhân này quên hít thở, đầu óc rung động quá mạnh, triệt triệt để để quên đi mình nên làm gì. ---------------
Chương 596: Tề Vong
Bạch Lôi run rẩy không dám động đậy, Ngũ tiểu thư sợ hãi và mờ mịt, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến thành tồn tại cả đời bọn họ khó quên, hắn đã in dấu trong tâm tâần bọn họ, thậm chí khắc sâu tới mức không bao giờ quên. - Bạch Hạo, ngươi không nên ép người quá đáng!
Bạch Tề hô to, trong mắt hắn mang theo tuyệt vọng không thể hình dung, thân thể của hắn run rẩy như kẻ bị bệnh sốt rét, hắn muốn phản kháng nhưng khí thế và uy áp của Bạch Tiểu Thuần hóa thành phong bạo nghiền nát tất cả, trước mặt phong bạo này, hắn biến thành nhỏ bé không đáng kể.
Cho dù hắn cũng là Kết Đan Đại viên mãn, dù hắn là Bạch gia kỳ lân tử, trong nháy mắt đối mặt Bạch Tiểu Thuần liền sinh ra cảm giác tuyệt vọng!
- Ngươi giết ta, trong Bạch gia không có nơi nào dung nạp ngươi.
- Ngươi cũng trốn không thoát, cho dù chạy thoát, Man Hoang tuy lớn nhưng ngươi không có sinh cơ!
Bạch Tề nhanh chóng lui về phía sau, hắn gào thét trong tuyệt vọng.
- Bạch Hạo, ngươi đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ta... Ta là ca ca ngươi!
Lúc đối mặt nguy cơ sinh tử và sợ hãi bao phủ tâm thần, Bạch Tề sắp điên rồi, tiếng nói thê lương của hắn truyền ra khắp nơi.
- Thì tính sao?
Bạch Tiểu Thuần nói chuyện lớn như sấm sét, nổ vang khắp bầu trời, hắn nâng tay phải lên, vào lúc này vòng xoáy màu đỏ trên cao bùng nổ uy áp ngập trời, trên người Bạch Tiểu Thuần còn mang theo khí thế kinh khủng.
Rầm rầm rầm oanh!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả phiến đại địa này sắp vỡ nát ngay sau đó, Bạch Tiểu Thường đánh ra một chưởng.
Vào lúc này lỗ tai và đoi mắt mọi người mất linh, giống như linh hồn bị một chưởng này rút đi.
Không chỉ bọn họ, người Bạch gia bên ngoài tổ địa cũng như thế, nhất là Thái phu nhân, nàng gào thét thê lương, tiếng kêu mang theo lo lắng truyền ra khắp nơi. - Bạch Hạo dừng tay!
Những tộc lão Bạch gia cũng khiếp sợ không nhỏ, khí tức hỗn loạn, nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong hình ảnh, nhìn hắn giơ chưởng lên lên, sắc mặt Bạch Tề tái nhợt tới mức tận cùng.
Bất cứ người Bạch gia nào cũng nhìn không nháy mắt, tâm thần sinh ra sóng gió ngập trời, ánh mắt và linh thức của bọn họ đều tập trung vào Bạch Tiểu Thuần.
- Hắn... Hắn là Bạch Hạo sao...
- Một chưởng này... Một chưởng này...
- Bạch Hạo... Sắp phản tộc!
Tộc trưởng Bạch gia càng điên cuồng, hắn gào thét truyền khắp bên ngoài tổ địa, đồng dạng càng ra sức oanh kích bia đá, thậm chí trong mắt hắn đã có huyết lệ, hắn trơ mắt nhìn con cưng của mình bị diệt sát, hết lần này tới lần khác hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. - Bạch Hạo, ta muốn xé xác ngươi!
Tộc trưởng Bạch gia gào to như kẻ điên, trong nháy mắt này hắn không còn là tộc trưởng, hắn biến thành phụ thân.
Hết lần này tới lần khác, hắn quên... Hắn quên hắn không chỉ là phụ thân Bạch Tề, cũng là phụ thân... Bạch Hạo!
Tất cả Bạch gia đều oanh động, trong cung điện dưới lòng đất Bạch gia, trong gian mật thất có chín ngọn nến thô to như cánh tay đang cháy với ánh lửa màu xanh.
Trung tâm chín ngọn nến là một lão giả già nua đang đả tọa giống như vừa bò ra khỏi quan tài, lão giả da bọc xương, giống như trừ xương cốt cũng chỉ còn lớp da mà thôi Tóc hắn không nhiều, vốn nhắm mắt lại mở mắt ra, trong nháy mắt hắn mở mắt, trong mắt xuát hiện tia sáng như mặt trời, tia sáng mang theo uy áp bức người.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên thủng mặt đất nhìn về phía bia đá, nhìn thấy Bạch Tề và Bạch Tiểu Thuần bên trong.
Hắn không nhìn lên người Bạch Tề, ánh mắt hắn chỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần...
- Tư chất như thế... Khí thế như thế... Hắn còn thích hợp biến thành chuyển thế thân của ta hơn Bạch Tề...
Hắn thì thào tự nói, giọng nói khàn khà như ma sát với không khí, hắn nhìn thấy thiên địa trong tổ địa nổ quang, nhật nguyệt nghịch chuyển, Bạch Tiểu Thuần dùng xu thế nghiền áp cửu thiên thập địa xuất hiện, hắn chính là trung tâm của vạn vật.
Bạch Tiểu Thuần giơ chưởng lên cao giống như nắm giữ càn khôn.
Bàn tay hắn trong mắt Bạch Tề biến thành cả thế giới, bầu trời màu tím dã biến mất, vòng xoáy đỏ rực ảm đạm biến mất, bàn tay Bạch Tiểu Thuần chính là thiên ý duy nhất trong tổ địa! Càng trở thành bàn tay tử vong. - Bạch Hạo, ngươi muốn phản tộc!
Bạch Tề quát lớn, máu huyết trong người hắn như ngừng chảy.
Hắn biết rõ, phụ mẫu bên ngoài đang toàn lực oanh kích bia đá cứu mình.
Hắn biết mấy trăm tộc nhân trên núi đang nhìn mình.
Những người này không có tác dụng, trong lòng hắn, cho dù thế giới to lớn, thiên địa vô hạn nhưng không người nào có thể cứu mình.
Lúc Bạch Tề lời quát lớn, Bạch Tiểu Thuần lại trả lời một câu làm trái tim hắn lạnh buốt.
- Phản tộc thì thế nào!
Lúc hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên, trong mắt Bạch Tề nó hóa thành lỗ đen cắn nuốt tất cả hào quang, nó là tồn tại có thể hủy diệt mọi thứ.
Một chưởng... Rơi xuống!!
- Không!!!
Bạch Tề kêu thảm thiết, hắn gào thét điên cuồng, hắn không cam lòng chết ở chỗ này, càng không cam lòng chết trong tay Bạch Hạo, hắn muốn gào thét phát tiết mọi không cam lòng trong nội tâm, hắn muốn ngưng tụ toàn bộ tu vi, ngưng tụ toàn bộ tiềm lực, ngưng tụ sinh cơ bộc phát sức mạnh lớn nhất, hai tay bấm niệm pháp quyết ngăn cản một chưởng sắp tới.
Bạch Tề nâng hai tay và dùng toàn lực ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, hắn muốn sống.
Hắn chống cự như châu chấu đá xe, căn bản không có ý nghĩa, dưới một chưởng này lực lượng thiên địa nghiền áp mọi thứ.
Trong tiếng nổ vang, đỉnh đầu Bạch Tề tan vỡ, tất cả thần thông, toàn bộ tu vi và xương cốt đều tan nát, tiếng gào thét thê lương của hắn tan biến theo một chưởng này. - Ta không cam lòng!! Bạch Hạo, ngươi lấy cái gì so với ta, từ nhỏ ta đã mạnh hơn ngươi, được coi trọng hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, ta không cam lòng!
Bạch Tề kêu thảm, đây chính là tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của hắn, cũng là một lần điên cuồng sau cùng, hắn như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ tỏa sáng một lần sau đó biến mất.
Tiếng xương cốt tan vỡ vang vọng cả tổ địa, một chưởng của Bạch Tiểu Thuần hủy diệt tất cả, vừa chạm vào Bạch Tề, tất cả thần thông và pháp thuật của Bạch Tề tan vỡ, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản.!
Tuy hắn là Kết Đan Đại viên mãn, mặc dù xem như cùng cấp độ với Bạch Tiểu Thuần nhưng hắn không thể so sánh với Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng không biết người giết mình không phải là Bạch Hạo, mà là... Tồn tại hắn không chọc nổi, Bạch Tiểu Thuần!
Hắn càng không biết, mình kém Bạch Tiểu Thuần tới mức không tính toán nổi.
---------------
Chương 596: Thu Hoạch Thiên Nhân Hồn
Chênh lệc lớn như trời và đất, căn bản không thể so sánh, Bạch Tiểu Thuần là Thiên Đạo Trúc Cơ, Thiên Đạo Kim Đan, hôm nay hắn dung nhập ba Thiên Nhân Hồn hình thành ba đại Thiên Nhân Hồn phân thân, lúc tính gộp lại còn chưa tính bộc phát do căn cơ sâu dày, Bạch Tiểu Thuần còn có thể chạy trốn khỏi chết trong tay Hồng Trần Nữ, điểm này Kết Đan đại viên mãn khác không làm được.
Bạch Tề càng không làm được, cho nên hắn không cam lòng chỉ là trò cười mà thôi.
Trong tiếng nổ vang ngập trời, thần thông pháp thuật biến mất, hắn xương cốt của hắn nát bấy, huyết nhục tan vỡ chết không toàn thây.
Một chưởng của Bạch Tiểu Thuần chém giết linh hồn, thậm chí cả Kết Đan cũng nát, hình thần câu diệt!!
Mọi người đang đứng trên ngọn núi, Bạch Lôi cũng tốt, Ngũ tiểu thư cũng được, dòng chính chủ mạch hay chi thứ Bạch gia đều ngây ngốc, bọn họ không kịp suy nghĩ, thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh một chưởng đánh vào thân thể Bạch Tề sau đó là một đống huyết nhục mơ hồ xuất hiện.
Hình tượng quá rung động, tất cả người Bạch gia trên ngọn núi quên hô hấp, quên xôn xao, quên kinh hô... Người Bạch gia bên ngoài tổ địa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mặc dù cũng rung động nhưng vẫn còn có một chút phản ứng, dần dần người bên ngoài không ngừng kêu gào. - Hắn... Hắn thực giết Bạch Tề!
- Đó là Bạch Tề đấy, là kỳ lân tử của Bạch gia chúng ta!
- Trời ạ, rốt cuộc là thế nào, hắn có phải Bạch Hạo không?
Từng tiếng nói khó tin vang lên, dường như bọn họ không dám tin vào mắt mình, người bên ngoài tổ địa không ngừng gào thét và bàn tán.
Da đầu mỗi người căng cứng như sắp nứt ra, chuyện như vậy chưa từng xảy ra trong Bạch gia bọn họ!
Vô số người ngơ ngác, sứ giả hai gia tộc không ngừng hít khí lạnh, ngay cả sứ giả thành Cự Quỷ với tư cách là người chứng kiến, sắc mặt bọn họ vô cùng đặc sắc, trong ánh mắt mang theo hào quang không dám tin.
Cho dù bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ra tay đã có chuẩn bị, bọn họ vẫn rung động khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần chính thức giết Bạch Tề,,
- Bạch Hạo! Lão phu không giết ngươi thề không làm người!
Lúc tâm thần mọi người rung động, tộc trưởng Bạch gia tóc tai rối loạn ngửa mặt lên trời gào thét thảm thiết.
Thân thể của hắn không ngừng run rẩy, đôi tay cũng run rẩy không kiềm chế được, ánh mắt đỏ rực, huyết lệ chảy xuống không dứt, con của hắn chính là kỳ lân tử, là tương lai của Bạch gia!
Bây giờ... Đã không còn.
Lúc tộc trưởng Bạch gia nhìn thấy Bạch Tề biến thành đống thịt nát liền điên cuồng, hắn liều mạng oang kích bia đá, hắn muốn mở cấm chế để tiến vào trong tổ địa Những tộc lão chung quanh không ngừng thở hổn hển, nội tâm bọn họ không bình tĩnh nổi, cho dù là đại tộc lão công đường cũng ngây ngốc, trong mắt mang theo tiếc hận.
So với bọn họ, tộc trưởng Bạch gia càng điên cuồng hơn trước, người điên cuồng nhất nơi đây chính là... Thái phu nhân.
- Bạch Hạo tạp chủng, ngươi chết không yên lành, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi! Tề nhi, Tề nhi của ta... Đây không phải thực, đây không phải thực... Bạch Hạo!!!
Tiếng Thái phu nhân kêu gào không khác gì dã thú, trong bén nhọn còn mang theo điên cuồng, vào lúc này nàng giống như biến thành lệ quỷ, toàn thân nàng run rẩy và gào thét như bà điên.
Bạch Tiểu Thuần không biết những việc này, hắn cũng biết sau khi Bạch Tề tử vong, sợ rằng người Bạch gia bên ngoài sẽ điên cuồng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn như có sát ý khủng khiếp nhưng nội tâm của hắn vô cùng bình tĩnh, ngang nhiên đánh chết Bạch Tề, tuy trong nội tâm tâm thần bất định nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn áp chế khẩn trương, hiện tại bày ra trước mặt chính là rời khỏi Bạch gia thật nhanh.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, khí thế trên người lại bộc phát, hắn không do dự thêm chút nào, khi thân thể Bạch Tề sụp đổ, huyết nhục văng tứ tung, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải cầm lấy túi trữ vật của Bạch Tề, Sau đó một cơn phong bạo trực tiếp cuốn huyết nhục Bạch Tề va chạm với cấm chế trên đỉnh núi!
Cầm chế trên đỉnh núi cần máu người Bạch gia mới có thể mở ra, trước mắt đã dung nhập máu của Thiên Nhân lão tổ, lúc này cộng thêm huyết nhục của Bạch Tề nên càng mở ra nhanh hơn.
Những người trên ngọn núi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần dùng huyết nhục Bạch Tề phá trận, lúc này nhiều người run rẩy, tâm thần băng giá.
Người bên ngoài tổ địa cũng như thế, Thái phu nhân tru lên thê lương thảm thiết, tộc trưởng Bạch gia gào thét, hắn bi phẫn tới mức phun máu tươi.
- Ta thề không đội trời chung với nghịch tử kia!
Tiếng nổ vang lên, khi huyết nhục Bạch Tề va chạm với cấm chế, bởi vì trước kia đã bị Bạch Tề phá giải nên cấm chế lung lay sắp đổ, lúc này nó càng hòa tan mắt thường có thể thấy được.!
Khi hào quang trên đỉnh núi biến mất, âm thanh răng rắc vang lên trên tế đàn, cấm chế huyết mạch đã bị phá vỡ.
Trong nháy mắt cấm chế tan vỡ, khi không còn cấm chế, không ánh sáng sinh ra, Thiên Nhân thổ hồn trên đỉnh núi xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần bước thẳng về phía tế đàn.
Tốc độ cực nhanh, trong thời điểm vạn chúng chú mục, trong chốc lát Bạch Tiểu Thuần đã lên tới đỉnh núi, hắn không chút do dự tiến lên chụp vào Thiên Nhân thổ hồn!
Lúc này bầu trời bị ảnh hưởng nên sinh ra thiên lôi cuồn cuộn, tay phải Bạch Tiểu Thuần hóa thành tàn ảnh chạm vào Thiên Nhân thổ hồn, bắt lấy nó.
Khi Thiên thổ hồn bị mang đi, mặt đất trong tổ địa rung chuyển, Bạch Tiểu Thuần cảm giác Thiên Nhân thổ hồn dung nhập với bầu trời và mặt đất nơi đây.
- Đúng là Thiên Nhân Hồn!
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn chờ ngày này đã lâu!
- Thiên Nhân Hồn, đến tay!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần phập phồng, hắn không thể không hưng phấn, đối với hắn mà nói, Thiên Đạo Nguyên Anh là con đường duy nhất phải đi, nếu như không đi, con đường trường sinh của hắn cũng không còn.
Trước mắt hắn đã có đủ bốn Thiên Nhân Hồn, chỉ cần tìm được một Thiên Nhân kim hồn, hắn có thể tụ tập ngũ hành nguyên vẹn, mượn nhờ Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn đột phá Kim Đan, kết thành... Thiên Đạo Nguyên Anh trong truyền thuyết, cũng chỉ có một mình Thiên Tôn trên Thông Thiên đảo từng làm! - Thiên Đạo Trúc Cơ và Thiên Đạo Kim Đan đều gia tăng thọ nguyên của ta trên phạm vi lớn, vượt xa cùng thế hệ, Thiên Đạo Nguyên Anh khó khăn như thế, nhất định sẽ tăng phúc thọ nguyên càng nghịch thiên hơn!
Vào lúc hắn bắt lấy Thiên Nhân thổ hồn liền thu vào trong hồn tháp thủy tinh của mình.
- Thiên Nhân Hồn, hắn lấy Thiên Nhân Hồn!
- Mục tiêu của Bạch Hạo chính là Thiên Nhân Hồn!
---------------
Bạch Lôi đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng.
Cho dù là Ngũ tiểu thư cũng hít thở hỗn loạn, trước kia nàng đã nghĩ ra một ít đáp án, sau khi tu vi Bạch Tiểu Thuần bạo phát toàn bộ, sắc mặt không ngừng biến hóa, đôi mắt của nàng không ngừng tỏa sáng.
Nói tất cả rất dài dòng nhưng trên thực tế lại diễn ra trong chớp mắt, tu vi Bạch Tiểu Thuần đã đạt tới Kết Đan Đại viên mãn!
Thậm chí càng tiến một bước chạm tới Giả Anh!
Sau khi đạt tới cảnh giới này, Bạch Tiểu Thuần giống như hóa thành thần ma, đôi mắt hắn tỏa sáng như sao, lực lượng thân thể bùng phát, thân thể thon dài, gương mặt non nớt nhưng lại ẩn giấu một con cự long đáng sợ.!
Hắn nâng chân phải lên sau đó cười to phát tiết tất cả phiền muộn trong nội tâm, hắn mang đồng tình với Bạch Hạo phóng thích ra ngoài, càng kích thích bất mãn Bạch gia bộc phát.
Hắn nâng chân phải lên sau đó đạp mạnh vào ngọn núi dưới chân.
Khi chân phải Bạch Tiểu Thuần đạp mạnh xuống, cả ngọn núi giống như bị một cự nhân đạp mạnh, tiếng nổ mạnh như sấm sét vang vọng các nơi, ngay cả ngọn núi cũng phải lắc lư, cảnh tượng đất rung núi chuyển càng làm tộc nhân Bạch gia nơi đây hoảng sợ.
Một cước này ẩn chứa tu vi Bạch Tiểu Thuần, đó là ba đại phân thân hợp thể hình thành lực lượng vượt qua Kết Đan, trong đó còn mang theo cả ngự lực nện vào ngọn núi!
Lực lượng thân thể phối hợp Bất Tử Trường Sinh Công tầng thứ ba đại viên mãn bộc phát toàn diện.
Hắn phóng thích áp lực bị đè nén trong Bạch gia mấy ngày qua ra ngoài, tất cả đều dồn vào một cước nện vào ngọn núi, trên ngọn núi to lớn xuất hiện rất nhiều khe hở.
Khe hở không ngừng lan tràn ra chung quanh, trong chớp mắt bao phủ cả ngọn núi, thậm chí một ít khu vực sụp đổ nổ tung.
Đối với người Bạch gia trên ngọn núi đây chính là tận thế, bọn họ không ngừng thét chói tai, cấm chế bảo vệ bảo vật chung quanh ỏổ tung.
Có thể nói tất cả cấm chế trên ngọn núi đã nổ tung, vô số đạo hào quang ảm đạm, cùng lúc đó tất cả cấm chế biến mất!
Sau khi hào quang cấm chế không còn, những bảo vật, pháp bảo và tạo hóa cùng rất nhiều hồn dược đều bị lực lượng kỳ lạ nào đó hấp dẫn bay đi.
Hình ảnh này làm mọi người rung động, bọn họ nhìn thấy vô số hào quang chói mắt, vô số hồn dược và oan hồn bay thẳng lên bầu trời ngọn núi, chúng nhiều như những giọt mưa. - Đó là... Hồn dược trung phẩm!
- Toái Diệt Kiếm Pháp, trời ạ, đó là trọng bảo của Bạch gia chúng ta.
- Đó là... Đó là Thiên Thú Hồn kim thuộc tính!
Tộc nhân Bạch gia trên ngọn núi không ngừng rung động, bọn họ nhìn thấy bao nhiêu tạo hóa bay ngang qua người mình, nội tâm rấ rung động.
Bạch Lôi cũng há hốc mồm, mọi người nơi đây rung động khi Bạch Tiểu Thuần ra tay, hắn phất tay áo điều khiển những bảo vật kia bay tới chỗ mình.
Có thể nói hơn phân nửa bảo vật trên ngọn núi đều bay tới đây, Bạch Tiểu Thuần không thèm nhìn cái nào, hắn chỉ về phía Ngũ tiểu thư.
- Ngũ tỷ, còn không thu lấy!
Ngũ tiểu thư ngây ngốc, ngực phập phồng bất định, cho dù nàng có chuẩn bị nhưng chân chính gặp được vẫn rung động khó hiểu, nhất là Bạch Tiểu Thuần dùng một cước đạp vào ngọn núi, tất cả hào quang cấm chế tan vỡ, tất cả pháp bảo bay lên không trung.
Nàng chưa từng gặp qua thần thông nào như thế, thậm chí nàng cảm giác một ít tộc lão không làm được.
Vào lúc nàng ngây ngốc, Bạch Tiểu Thuần nói chuyện đánh thức nàng, nàng vừa bừng tỉnh, đôi mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, cũng cân nhắc một lúc sau đó cắn răng mở túi trữ vật ra. - Cho dù Bạch Hạo hôm nay phản tộc, bảo vật đã chui vào trong túi của ta, gia tộc muốn lấy cũng... Không được!
Ngũ tiểu thư nhìn như nhu nhược nhưng trong tính cách lại ẩn giấu kiên cường, nàng không chần chờ, túi trữ vật mở ra sau đó toàn lực thu đồ vật.
Càng có Bạch Tiểu Thuần ngự lực tương trợ cho nên từng kiện pháp bảo, từng hạt dược hồn và hồn thể chui vào trong túi của Ngũ tiểu thư, trong chớp mắt đã chồng chất túi trữ vật của nàng.
Cảnh tượng này người Bạch gia nhìn thấy rõ ràng, bọn họ kinh hô thành tiếng, người bị kích thích lớn nhất chính là Bạch Lôi...
Hắn ngây ngốc nhìn tất cả, mọi sự biến hóa quá lớn, Bạch Hạo trong mắt hắn lúc trước là tiểu tử ngốc, trong nháy mắt tiếp theo đối phương xoay người trở thành đại năng tuyệt thế.
Mọi chuyện đều làm tâm thần hắn dao động, ngay cả bảo tàng trên núi đều bị Ngũ tiểu thư lấy đi, hắn cảm thấy kích thích càng lớn, hết lần này tới lần khác dưới uy áp của Bạch Tiểu Thuần hắn không dám nói câu nào, thậm chí không dám bất mãn, bởi vì trực giác nói với hắn...
Bạch gia, sắp xảy ra đại sự!!!
Trực giác của hắn không có sai lầm, thậm chí ngay cả người Bạch gia trên ngọn núi đều có trực giác này, nhất là... Những người bên ngoài tổ địa nhìn hình ảnh trên bia đá càng nghĩ như thế... Người nào cũng biết sắp xảy ra đại sự.
Bên ngoài bia đá, bởi vì Bạch Tiểu Thuần quật khởi đánh vỡ ngọn núi, tất cả bảo vật bay lên trời, tất cả tộc nhân không ngừng khêếp sợ, tâm thần quay cuồng như bị sét đánh. - Này... Này... Trời ạ, đây là thế nào?
- Đó là... Bạch Hạo sao? Điều đó không có khả năng, hắn không phải Trúc Cơ sơ kỳ sao! Vào lúc này hắn không phải là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn là... Nguyên Anh sao?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Bạch Hạo... Hắn ẩn nhẫn như thế, tu vi sánh ngang Nguyên Anh, thế mà trước kia không có người nào phát hiện ra.
- Không có khả năng!
- Sắp xảy ra đại sự, đây chính là tổ địa ah, hôm nay Bạch Hạo đã vô địch bên trong... Thiên Nhân Hồn, trời ạ, mục tiêu của hắn nhất định là Thiên Nhân Hồn.
- Bạch Tề nguy hiểm!
Vào lúc tộc nhân bên ngoài rối loạn, không ngừng hoảng hốt ngập trời, một tộc lão đứng lên, hắn khiếp sợ kêu to.
Tâm thần bọn họ sinh ra phong bạo thật lớn, người khác không nhìn ra tu vi của Bạch Tiểu Thuần, hắn là Nguyên Anh cho nên nhìn rất rõ ràng.
- Bạch Hạo là Giả Anh!
- Đáng chết, có lẽ hắn vốn không phải Bạch Hạo!
- Chưa hẳn, nếu hắn không có huyết mạch Bạch gia, cho dù hắn là Nguyên Anh cũng không thể trốn được trận pháp Bạch gia chúng ta kiếm tra.
- Tu vi như vậy... Nếu hắn thật sự là Bạch Hạo, như vậy hắn mới là kỳ lân tử Bạch gia chúng ta!
Những tộc lão này bàn tán với nhau, vào lúc này ánh mắt cả đám sinh ra hào quang sáng ngời.
Đại tộc lão công đường và hình đường cũng như thế, nhất là đại tộc lão công đường mở to mắt, hắn không dám tin nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần trên hình ảnh. - Cảnh giới Giả Anh... Bạch Hạo này nhất định gặp được đại cơ duyên, ẩn nhẫn thật sâu, loại ẩn nhẫn này còn đáng sợ hơn cả tu vi!! Kẻ này có tạo nghệ luyện linh kinh người, tu vi càng phải như vậy, tư chất của hắn mạnh nhất Bạch gia cả ngàn năm qua. - Người như vậy mới là kỳ lân tử của Bạch gia!
Đầu óc hai đại tộc lão không ngừng suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần quật khởi và bộc phát vượt qua tất cả mọi người hiểu biết, trước kia bọn họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Chẳng những bọn họ như thế, còn có người giật mình hơn bọn họ, đó là hai đại gia tộc và sứ giả thành Cự Quỷ, ánh mắt bọn họ mở to, bọn họ không cách nào tưởng tượng chuyến đi tới Bạch gia lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin thế này. - Tư chất này... Bạch gia lúc trước không phát hiện ra... Bạch Hạo lại có oán khí với Bạch gia quá rõ ràng.
- Cũng tốt, nếu không dừng thiên phú cường đại của Bạch Hạo, chỉ sợ Bạch gia sẽ quật khởi...
- Bạch Hạo... Thú vị, việc này phải nhanh bẩm báo Vương gia, Bạch gia có dấu hiệu phân liệt!
Sứ giả thành Cự Quỷ và hai đại gia tộc còn khiếp sợ hơn nươời Bạch gia, lúc này còn có người sắp phát điên tới nơi.
Thái phu nhân run rẩy, nàng gào thét thê lương.
- Bạch Hạo tiểu tạp chủng, ngươi đáng chết, đáng chết, đáng chết!!! Người tới, giết hắn cho ta, giết hắn, giết hắn!!
Trong mắt Thái phu nhân xuất hiện huyết quang, nàng điên cuồng dậm chân, tóc tai tán loạn, dường như không thể tiếp nhận sự thật này, nàng thét lớn làm chung quanh xôn xao.
Nàng không thể không điên cuồng, bởi vì Thái phu nhân có cảm giác hoảng sợ chưa từng có, nàng càng ý thức được, sát thủ mình phái đi lúc trước không phải người ngoài diệt như Bạch Tề đã nói, mà là... Bị Bạch Hạo diệt sát.
Vừa nghĩ tới tu vi Bạch Hạo như vậy, ngay cả sát thủ cũng tử vong, còn có Bạch Tề đây dùng ngôn từ và ánh mắt muốn giết Bạch Hạo, tất cả... Không cần nàng suy nghĩ cũng biết kết quả ra sao, cảnh vật trước mắt nàng đã biến thành màu đen, nàng gào thét không tưởng tượng nổi.
Bạch Tề... Nguy hiểm!!!
- Không, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, Tề nhi đi mau!
Thái phu nhân gào thét như điên nhưng không thể truyền vào tổ địa, vào lúc này nàng bất chấp tất cả, lập tức tiến lên bên cạnh phu quân của nàng, nàng lập tức kéo tay tộc trưởng Bạch gia. - Tề nhi là kỳ lân tử của Bạch gia, hắn không thể chết được.
Cũng không cần Thái phu nhân nhiều lời, trong nháy mắt nàng bắt lấy tay tộc trưởng Bạch gia, tộc trưởng Bạch gia là phụ thân của Bạch Hạo, hắn lập tức ngửa mặt lên trời gào to.
Trong tiếng gào còn ẩn chứa nhục nhã và tức giận không kìm nén được.
- Bạch Hạo, ngươi đáng chết!
Tộc trưởng Bạch gia hất tay lên, sắc mặt hắn vặn vẹo, hiện tại hắn cũng giống ngày hôm qua, không vui mừng khi Bạch Tiểu Thuần quật khởi, ngược lại càng tức giận không thể hình dung. - Tại sao ngươi có tư chất này, tại sao phải có tu vi này, vận mệnh của ngươi là thuận theo, thân phận của ngươi là ti tiện, ngươi là thứ tử, tại sao ngươi phải phản kháng?
Tộc trưởng Bạch gia nổi giận gào thét, hắn cũng giống Thái phu nhân vô cùng lo lắng cho Bạch Tề, lúc này hắn vung tay kết ấn quyết đánh vào bia đá.
Tấm bia đá run run và nổ vang răng rắc, cho dù là tộc trưởng Bạch gia cũng không phải muốn mở tổ địa là mở tổ địa, hắn tăng thêm sức lực muốn mở tổ địa để tiến vào chém giết Bạch Tiểu Thuần!
Sau khi tổ địa đóng lại, muốn mở từ bên ngoài cần phải mất thời gian, căn bản không thể mở ra ngay lập tức, trong lúc bối rối đôi mắt tộc trưởng Bạch gia đỏ rực. - Các vị tộc lão, giúp ta một tay, nghịch tử đáng chết!
Từ khi hắn lên tiếng, lập tức mấy lão tổ thuộc chủ mạch bay lên hợp lực với tộc trưởng Bạch gia, ý đồ gia tốc mở tổ địa.
Các tộc lão khác lại do dự, nhất là đại tộc lão công đường không ra tay.
- Các ngươi dám không ra tay, nếu như Tề nhi nhà ta xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không buông tha các ngươi!
Thái phu nhân giận dữ rống to thê lương, không vui nhìn các tộc lão khác.
Rơi vào đường cùng, Thái phu nhân đành phải khẩn cầu sứ giả Thái gia.
Với tư cách nhà mẹ đẻ của nàng, người Thái gia do dự một chút cũng ra tay, bọn họ cùng ra tay nhưng cánh cửa không mở ra.
Cho dù là Thiên Nhân lão tổ ra tay cũng không làm được, nhanh nhất cũng cần một nén nhang mới có thể mở cửa.
Bên ngoài rối loạn, Bạch gia triệt để đại loạn, tất cả tộc nhân đều có suy nghĩ khác nhau, trong tổ địa, từ khi Bạch Tiểu Thuần ra tay đánh sơn thể vỡ vụn, Bạch Tề đã bài trừ một nửa cấm chế liền khiếp sợ, hô hấp cứng lại, lảo đảo lui về phía sau, hắn nhìn thấy tu vi Bạch Tiểu Thuần hình thành phong bạo, từ trong phong bạo hắn nhìn thấy đôi mắt Bạch Tiểu Thuần.
Đáng tiếc đầu óc Bạch Tề đâu đớn như bị người nào dùng búa bổ vào đầu, hắn kêu lên thảm thiết, nội tâm hắn sợ hãi không cách nào hình dung.
Ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ, Bạch Tề nhìn sang và run rẩy, đó l ánh mắt nhìn mình chính là con sâu cái kiến, sống hay chết chỉ bằng ý niệm của đối phương.
- Điều đó không có khả năng, đây không phải thật!
Tâm thần Bạch Tề run rẩy, từ trình độ nào đó mà nói hắn chưa từng trải qua nguy cơ sinh tử, dường như mỗi tấc huyết nhục, xương cốt toàn thân đều sợ hãi, hắn sợ tới tột cùng, hắn buông tha bài trừ cấm chế, muốn điên cuồng cấp tốc lui về phía sau, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là phải bỏ chạy trối chết. - Chỉ cần có thể kiên trì một thời gian, phụ thânnhất đnh sẽ tới cứu ta!
Bạch Tề kinh hãi lui ra sau.
Trong nháy mắt hắn lui ra sau, Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tề, ánh mắt mang theo ý nghiền ngẫm.
- Tại sao không đi bài trừ cấm chế? Ta tới giúp ngươi nhé?
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, nội tâm người trong tổ địa và ngoài tổ địa đều run lên, hắn tiến lên phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hắn và Bạch Tề còn cách nhau hơn ba nghìn trượng, hơn ba ngàn trượng với Bạch Tiểu Thuần mà nói chỉ gần trong gang tấc, hoàn toàn không đủ nhìn.
Hắn bước đi như thiên nhân, một bước ba trăm trượng, thân thể xuất hiện tàn ảnh, tàn ảnh chưa biến mất đã xuất hiện tàn ảnh khác.
---------------
Chương 596: Giết Ta Chính Là Phản Tộc
Nhất là sát ý của hắn tăng lên theo mỗi bước đi, trực tiếp phóng lên trời, náo động tổ địa, bầu trời màu tím cũng trở nên tối tăm.
- Hắn muốn giết Bạch Tề!
Trong tổ địa, tất cả người Bạch gia hoảng sợ ngây người, thân thể Bạch Lôi run rẩy, vào lúc này hắn nuốt nước bọt và sợ ngây người.
Ngũ tiểu thư im lặng, ánh mắt nàng sáng ngời.
Cùng lúc đó bên ngoài tổ địa cũng xuất hiện tất cả tình huống, khi sát ý kinh thiên trên người Bạch Tiểu Thuần bùng nổ, Bạch Tề sợ hãi tâm thần run rẩy, hắn kêu thê lương bỏ chạy ra xa, vào lúc này mọi người kinh hô. - Bạch Tề nguy hiểm!
- Trời ạ, Bạch Hạo thật dám giết người.
Chẳng những tộc nhân khiếp sợ, cho dù là các tộc lão cũng ngưng trọng, Bạch Tiểu Thuần đang ở trong tổ địa, hắn không xem trọng bảo vật khác cũng thôi, nếu hắn thật dám giết người trước mặt bọn họ, việc này trở nên nghiêm trọng.
Kỳ thật việc này không công bình, bởi vì thân pâận biến đổi, nếu Bạch Tề giết Bạch Hạo, bọn họ dù cau mày nhưng không có nghiêm trọng cỡ nào.
Nhưng bây giờ đã khác, vào lúc bọn họ nhìn ra Bạch Tề là người lão tổ chỉ định, mà Bạch Tiểu Thuần đột nhiên quật khởi, cho dù bọn họ rung động mạnh và đột ngột, nhất thời nửa khắc vẫn không theo kịp thân phận hai người biến hóa với nhau.
Vào lúc này đại tộc lão công đường cũng không ngồi nhìn, cùng các tộc lão khác bước lên mở tổ địa, hắn có suy nghĩ khác với các tộc lão khác, hắn yêu quý tư chất Bạch Hạo, hắn không thể trơ mắt nhìn thiên kiêu nhẫn nhịn tới bây giờ của Bạch gia đi lên con đường không lối về. - Bạch Hạo, không thể sai lầm, tất cả mọi chuyện của ngươi, lão phu sẽ làm chủ cho ngươi!
Đại tộc lão công đường lo lắng, hắn biết rõ, một khi Bạch Hạo giết Bạch Tề, nhất là loại thời điểm quật khởi giết người này chẳng khác gì quay lưng với Bạch gia!
Hắn làm như vậy chẳng khác gì tuyên bố... phản bội Bạch gia!!
Vào lúc các tộc lão kinh hãi ra tay, sứ giả thành Cự Quỷ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong hình, ánh mắt mang theo lo lắng.
- Nghịch tử ngươi dám!
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tộc trưởng Bạch gia hoàn toàn điên cuồng, hắn gào thét dữ dội, nội tâm như bị xé nứt, không ngừng lo lắng oanh kích bia đá.
- Tiểu tạp chủng, ngươi dừng tay!
Thái phu nhân thét lên, thân thể nàng run rẩy, vào lúc này tóc tai bù xù không nói, nàng như kẻ điên, giọng nói bén nhọn và chói tai.
Dường như cảm nhận được bên ngoài rối loạn và oanh kích cửa vào, sát ý của Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn! Sau khi hắn bước tới một bước sau đó quay đầu nhìn bầu trời, dường như ánh mắt xuyên thấu cửa đá nhìn tộc trưởng Bạch gia và Thái phu nhân đang điên cuồng. - Hiện tại sốt ruột sao...
Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, hắn nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện vòng xoáy đang xoay tròn, không cần suy tư quá nhiều hắn cũng hiểu có người ý đồ mở tổ địa. - Không biết Thiên Nhân lão tổ có xuất thủ hay không...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn thu hồi tâm tư nhìn Bạch Tề đang bỏ chạy ra xa, trên người bộc phát sát khí tiến lên một bước.
Hắn bước ra một bước thiên địa nổ vang, dường như có bàn chân cự nhân xuyên thủng tuế xuyên qua hư vô vặn vẹo, vạn vật trong mắt Bạch Tiểu Thuần chậm lại, thân ảnh của hắn bước một bước vượt xa bước đầu tiên, vượt qua bảy trăm mét.
Một bước này làm bầu trời vặn vẹo như sắp sụp đổ, mặt đất rung động rất mạnh, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cực nhanh giống như xuyên thủng bình chướng, hắn còn cách Bạch Tề hơn hai ngàn trượng. - Bạch Hạo, tộc lão bên ngoài đang nhìn, ngươi dám giết ta sao?
Bạch Tề sợ hãi không thể hình dung nổi, lúc Bạch Tiểu Thuần đi ra hai bước, miêu tả chậm chạp nhưng trên thực tế quá nhanh, nhanh đến mức hắn chưa chạy được mười trượng.
Cảm giác nguy cơ tử vong bao phủ tâm thần, Bạch Tề sợ tới mức hồn phúc run rẩy.
Tộc trưởng Bạch gia cùng Thái phu nhân bên ngoài tổ địa cũng khiếp sợ, bọn họ trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đi tới gần Bạch Tề, tốc độ cực nhanh, bọn họ càng ngày càng tuyệt vọng.
Lúc này tổ địa mở ra cần thời gian, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không kịp đi vào cứu Bạch Tề, lúc này đôi mắt Thái phu đỏ thẫm, nàng gào thét thê lương.
- Bạch Hạo, ngươi chết không yên lành!!
Tộc trưởng Bạch gia tức giận thở hổn hển, sắc mặt hắn lo lắng âm trầm đến mức tận cùng, hắn lo lắng con mình bị diệt sát.
Hắn lại quên, Bạch Hạo... Cũng là cốt nhục thân sinh của hắn!
Tộc nhân khác dừng hít thở nhìn Bạch Tiểu Thuần trong tổ địa giống như ma thần giết tới gần Bạch Tề.
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, sát ý đầy trời, hắn đi bước thứ ba, lúc bước chân vừa chạm đất bộc phát tốc độ cực nhanh, vượt qua trước kia rất nhiều, chỉ trong náy mắt đã vượt qua hai ngàn trượng!
Hắn đứng trước mặt Bạch Tề, khí thế bộc phát kinh thiên động địa hình thành phong bạo, Bạch Tề không khác gì cây liễu trong gió, thân thể run rẩy và cảm giác tuyệt vọng bao phủ tâm thần.
Một bước ba trăm trượng, hai bước bảy trăm trượng, ba bước... hai ngàn trượng! Tốc độ cực nhanh, lúc này người Bạch gia sợ hãi không khác gì sóng thần oanh kích tâm thần.
Tiếng hít khí lạnh biến mất, trái tim mọi người nằm trên cổ họng...
- Bạch Hạo, ta là ca của ngươi, ngươi dám giết ta chính là phản tộc!
Bạch Tề trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần xuất hiện trước mặt mình, uy áp đối phương tỏa ra làm hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, ngoài mạnh trong yếu gào thét thê lương. - Thì tính sao!
Bạch Tiểu Thuần nói một câu giống như mùa đông giá lạnh.
Lời hắn nói quanh quẩn bầu trời, cả bầu trời màu tím không ngừng đảo loạn theo khí thế Bạch Tiểu Thuần, trên bầu trời hình thành vòng xoáy, vòng xoáy xoay tròn thật nhanh, bên trong xuất hiện khí thế không khác gì thiên ý.
Ngay cả ngọn núi cũng rung động rất mạnh, vô số đá vụn tróc ra, người Bạch gia trên ngọn núi đã mất đi năng lực suy nghĩ, bọn họ ngạc nhiên không nói nên lời.
Bọn họ đang xem huynh đệ tương tàn!!
Một là Bạch gia kỳ lân tử, một là Bạch gia thứ tử, một là mặt trời, một là con sâu cái kiến.
Nhưng bây giờ mọi chuyện nghịch chuyển, kỳ lân tử trở thành con sâu cái kiến, thứ tử hóa thành mặt trời!
Khi Bạch Tiểu Thuần cất bước đi tới, lúc thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Bạch Tề, vào lúc này thân thể hắn trở nên to lớn có thể che đậy cả bầu trời, vòng khí xoáy trên cao không khác gì mặt trời màu đỏ, chỉ trong nháy mắt ánh sáng ngăn cản trước mặt hắn đều ảm đạm.
Một người thay thế cả bầu trời, cướp đoạt thiên địa tạo hóa, hình ảnh này hóa thành lực trùng kích bao phủ tâm thần người Bạch gia, nhất là dòng chính chủ mạch, chi thứ cũng thế, những tộc nhân này quên hít thở, đầu óc rung động quá mạnh, triệt triệt để để quên đi mình nên làm gì. ---------------
Chương 596: Tề Vong
Bạch Lôi run rẩy không dám động đậy, Ngũ tiểu thư sợ hãi và mờ mịt, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến thành tồn tại cả đời bọn họ khó quên, hắn đã in dấu trong tâm tâần bọn họ, thậm chí khắc sâu tới mức không bao giờ quên. - Bạch Hạo, ngươi không nên ép người quá đáng!
Bạch Tề hô to, trong mắt hắn mang theo tuyệt vọng không thể hình dung, thân thể của hắn run rẩy như kẻ bị bệnh sốt rét, hắn muốn phản kháng nhưng khí thế và uy áp của Bạch Tiểu Thuần hóa thành phong bạo nghiền nát tất cả, trước mặt phong bạo này, hắn biến thành nhỏ bé không đáng kể.
Cho dù hắn cũng là Kết Đan Đại viên mãn, dù hắn là Bạch gia kỳ lân tử, trong nháy mắt đối mặt Bạch Tiểu Thuần liền sinh ra cảm giác tuyệt vọng!
- Ngươi giết ta, trong Bạch gia không có nơi nào dung nạp ngươi.
- Ngươi cũng trốn không thoát, cho dù chạy thoát, Man Hoang tuy lớn nhưng ngươi không có sinh cơ!
Bạch Tề nhanh chóng lui về phía sau, hắn gào thét trong tuyệt vọng.
- Bạch Hạo, ngươi đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ta... Ta là ca ca ngươi!
Lúc đối mặt nguy cơ sinh tử và sợ hãi bao phủ tâm thần, Bạch Tề sắp điên rồi, tiếng nói thê lương của hắn truyền ra khắp nơi.
- Thì tính sao?
Bạch Tiểu Thuần nói chuyện lớn như sấm sét, nổ vang khắp bầu trời, hắn nâng tay phải lên, vào lúc này vòng xoáy màu đỏ trên cao bùng nổ uy áp ngập trời, trên người Bạch Tiểu Thuần còn mang theo khí thế kinh khủng.
Rầm rầm rầm oanh!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả phiến đại địa này sắp vỡ nát ngay sau đó, Bạch Tiểu Thường đánh ra một chưởng.
Vào lúc này lỗ tai và đoi mắt mọi người mất linh, giống như linh hồn bị một chưởng này rút đi.
Không chỉ bọn họ, người Bạch gia bên ngoài tổ địa cũng như thế, nhất là Thái phu nhân, nàng gào thét thê lương, tiếng kêu mang theo lo lắng truyền ra khắp nơi. - Bạch Hạo dừng tay!
Những tộc lão Bạch gia cũng khiếp sợ không nhỏ, khí tức hỗn loạn, nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong hình ảnh, nhìn hắn giơ chưởng lên lên, sắc mặt Bạch Tề tái nhợt tới mức tận cùng.
Bất cứ người Bạch gia nào cũng nhìn không nháy mắt, tâm thần sinh ra sóng gió ngập trời, ánh mắt và linh thức của bọn họ đều tập trung vào Bạch Tiểu Thuần.
- Hắn... Hắn là Bạch Hạo sao...
- Một chưởng này... Một chưởng này...
- Bạch Hạo... Sắp phản tộc!
Tộc trưởng Bạch gia càng điên cuồng, hắn gào thét truyền khắp bên ngoài tổ địa, đồng dạng càng ra sức oanh kích bia đá, thậm chí trong mắt hắn đã có huyết lệ, hắn trơ mắt nhìn con cưng của mình bị diệt sát, hết lần này tới lần khác hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. - Bạch Hạo, ta muốn xé xác ngươi!
Tộc trưởng Bạch gia gào to như kẻ điên, trong nháy mắt này hắn không còn là tộc trưởng, hắn biến thành phụ thân.
Hết lần này tới lần khác, hắn quên... Hắn quên hắn không chỉ là phụ thân Bạch Tề, cũng là phụ thân... Bạch Hạo!
Tất cả Bạch gia đều oanh động, trong cung điện dưới lòng đất Bạch gia, trong gian mật thất có chín ngọn nến thô to như cánh tay đang cháy với ánh lửa màu xanh.
Trung tâm chín ngọn nến là một lão giả già nua đang đả tọa giống như vừa bò ra khỏi quan tài, lão giả da bọc xương, giống như trừ xương cốt cũng chỉ còn lớp da mà thôi Tóc hắn không nhiều, vốn nhắm mắt lại mở mắt ra, trong nháy mắt hắn mở mắt, trong mắt xuát hiện tia sáng như mặt trời, tia sáng mang theo uy áp bức người.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên thủng mặt đất nhìn về phía bia đá, nhìn thấy Bạch Tề và Bạch Tiểu Thuần bên trong.
Hắn không nhìn lên người Bạch Tề, ánh mắt hắn chỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần...
- Tư chất như thế... Khí thế như thế... Hắn còn thích hợp biến thành chuyển thế thân của ta hơn Bạch Tề...
Hắn thì thào tự nói, giọng nói khàn khà như ma sát với không khí, hắn nhìn thấy thiên địa trong tổ địa nổ quang, nhật nguyệt nghịch chuyển, Bạch Tiểu Thuần dùng xu thế nghiền áp cửu thiên thập địa xuất hiện, hắn chính là trung tâm của vạn vật.
Bạch Tiểu Thuần giơ chưởng lên cao giống như nắm giữ càn khôn.
Bàn tay hắn trong mắt Bạch Tề biến thành cả thế giới, bầu trời màu tím dã biến mất, vòng xoáy đỏ rực ảm đạm biến mất, bàn tay Bạch Tiểu Thuần chính là thiên ý duy nhất trong tổ địa! Càng trở thành bàn tay tử vong. - Bạch Hạo, ngươi muốn phản tộc!
Bạch Tề quát lớn, máu huyết trong người hắn như ngừng chảy.
Hắn biết rõ, phụ mẫu bên ngoài đang toàn lực oanh kích bia đá cứu mình.
Hắn biết mấy trăm tộc nhân trên núi đang nhìn mình.
Những người này không có tác dụng, trong lòng hắn, cho dù thế giới to lớn, thiên địa vô hạn nhưng không người nào có thể cứu mình.
Lúc Bạch Tề lời quát lớn, Bạch Tiểu Thuần lại trả lời một câu làm trái tim hắn lạnh buốt.
- Phản tộc thì thế nào!
Lúc hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên, trong mắt Bạch Tề nó hóa thành lỗ đen cắn nuốt tất cả hào quang, nó là tồn tại có thể hủy diệt mọi thứ.
Một chưởng... Rơi xuống!!
- Không!!!
Bạch Tề kêu thảm thiết, hắn gào thét điên cuồng, hắn không cam lòng chết ở chỗ này, càng không cam lòng chết trong tay Bạch Hạo, hắn muốn gào thét phát tiết mọi không cam lòng trong nội tâm, hắn muốn ngưng tụ toàn bộ tu vi, ngưng tụ toàn bộ tiềm lực, ngưng tụ sinh cơ bộc phát sức mạnh lớn nhất, hai tay bấm niệm pháp quyết ngăn cản một chưởng sắp tới.
Bạch Tề nâng hai tay và dùng toàn lực ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, hắn muốn sống.
Hắn chống cự như châu chấu đá xe, căn bản không có ý nghĩa, dưới một chưởng này lực lượng thiên địa nghiền áp mọi thứ.
Trong tiếng nổ vang, đỉnh đầu Bạch Tề tan vỡ, tất cả thần thông, toàn bộ tu vi và xương cốt đều tan nát, tiếng gào thét thê lương của hắn tan biến theo một chưởng này. - Ta không cam lòng!! Bạch Hạo, ngươi lấy cái gì so với ta, từ nhỏ ta đã mạnh hơn ngươi, được coi trọng hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, ta không cam lòng!
Bạch Tề kêu thảm, đây chính là tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của hắn, cũng là một lần điên cuồng sau cùng, hắn như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ tỏa sáng một lần sau đó biến mất.
Tiếng xương cốt tan vỡ vang vọng cả tổ địa, một chưởng của Bạch Tiểu Thuần hủy diệt tất cả, vừa chạm vào Bạch Tề, tất cả thần thông và pháp thuật của Bạch Tề tan vỡ, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản.!
Tuy hắn là Kết Đan Đại viên mãn, mặc dù xem như cùng cấp độ với Bạch Tiểu Thuần nhưng hắn không thể so sánh với Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng không biết người giết mình không phải là Bạch Hạo, mà là... Tồn tại hắn không chọc nổi, Bạch Tiểu Thuần!
Hắn càng không biết, mình kém Bạch Tiểu Thuần tới mức không tính toán nổi.
---------------
Chương 596: Thu Hoạch Thiên Nhân Hồn
Chênh lệc lớn như trời và đất, căn bản không thể so sánh, Bạch Tiểu Thuần là Thiên Đạo Trúc Cơ, Thiên Đạo Kim Đan, hôm nay hắn dung nhập ba Thiên Nhân Hồn hình thành ba đại Thiên Nhân Hồn phân thân, lúc tính gộp lại còn chưa tính bộc phát do căn cơ sâu dày, Bạch Tiểu Thuần còn có thể chạy trốn khỏi chết trong tay Hồng Trần Nữ, điểm này Kết Đan đại viên mãn khác không làm được.
Bạch Tề càng không làm được, cho nên hắn không cam lòng chỉ là trò cười mà thôi.
Trong tiếng nổ vang ngập trời, thần thông pháp thuật biến mất, hắn xương cốt của hắn nát bấy, huyết nhục tan vỡ chết không toàn thây.
Một chưởng của Bạch Tiểu Thuần chém giết linh hồn, thậm chí cả Kết Đan cũng nát, hình thần câu diệt!!
Mọi người đang đứng trên ngọn núi, Bạch Lôi cũng tốt, Ngũ tiểu thư cũng được, dòng chính chủ mạch hay chi thứ Bạch gia đều ngây ngốc, bọn họ không kịp suy nghĩ, thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh một chưởng đánh vào thân thể Bạch Tề sau đó là một đống huyết nhục mơ hồ xuất hiện.
Hình tượng quá rung động, tất cả người Bạch gia trên ngọn núi quên hô hấp, quên xôn xao, quên kinh hô... Người Bạch gia bên ngoài tổ địa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mặc dù cũng rung động nhưng vẫn còn có một chút phản ứng, dần dần người bên ngoài không ngừng kêu gào. - Hắn... Hắn thực giết Bạch Tề!
- Đó là Bạch Tề đấy, là kỳ lân tử của Bạch gia chúng ta!
- Trời ạ, rốt cuộc là thế nào, hắn có phải Bạch Hạo không?
Từng tiếng nói khó tin vang lên, dường như bọn họ không dám tin vào mắt mình, người bên ngoài tổ địa không ngừng gào thét và bàn tán.
Da đầu mỗi người căng cứng như sắp nứt ra, chuyện như vậy chưa từng xảy ra trong Bạch gia bọn họ!
Vô số người ngơ ngác, sứ giả hai gia tộc không ngừng hít khí lạnh, ngay cả sứ giả thành Cự Quỷ với tư cách là người chứng kiến, sắc mặt bọn họ vô cùng đặc sắc, trong ánh mắt mang theo hào quang không dám tin.
Cho dù bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ra tay đã có chuẩn bị, bọn họ vẫn rung động khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần chính thức giết Bạch Tề,,
- Bạch Hạo! Lão phu không giết ngươi thề không làm người!
Lúc tâm thần mọi người rung động, tộc trưởng Bạch gia tóc tai rối loạn ngửa mặt lên trời gào thét thảm thiết.
Thân thể của hắn không ngừng run rẩy, đôi tay cũng run rẩy không kiềm chế được, ánh mắt đỏ rực, huyết lệ chảy xuống không dứt, con của hắn chính là kỳ lân tử, là tương lai của Bạch gia!
Bây giờ... Đã không còn.
Lúc tộc trưởng Bạch gia nhìn thấy Bạch Tề biến thành đống thịt nát liền điên cuồng, hắn liều mạng oang kích bia đá, hắn muốn mở cấm chế để tiến vào trong tổ địa Những tộc lão chung quanh không ngừng thở hổn hển, nội tâm bọn họ không bình tĩnh nổi, cho dù là đại tộc lão công đường cũng ngây ngốc, trong mắt mang theo tiếc hận.
So với bọn họ, tộc trưởng Bạch gia càng điên cuồng hơn trước, người điên cuồng nhất nơi đây chính là... Thái phu nhân.
- Bạch Hạo tạp chủng, ngươi chết không yên lành, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi! Tề nhi, Tề nhi của ta... Đây không phải thực, đây không phải thực... Bạch Hạo!!!
Tiếng Thái phu nhân kêu gào không khác gì dã thú, trong bén nhọn còn mang theo điên cuồng, vào lúc này nàng giống như biến thành lệ quỷ, toàn thân nàng run rẩy và gào thét như bà điên.
Bạch Tiểu Thuần không biết những việc này, hắn cũng biết sau khi Bạch Tề tử vong, sợ rằng người Bạch gia bên ngoài sẽ điên cuồng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn như có sát ý khủng khiếp nhưng nội tâm của hắn vô cùng bình tĩnh, ngang nhiên đánh chết Bạch Tề, tuy trong nội tâm tâm thần bất định nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn áp chế khẩn trương, hiện tại bày ra trước mặt chính là rời khỏi Bạch gia thật nhanh.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, khí thế trên người lại bộc phát, hắn không do dự thêm chút nào, khi thân thể Bạch Tề sụp đổ, huyết nhục văng tứ tung, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải cầm lấy túi trữ vật của Bạch Tề, Sau đó một cơn phong bạo trực tiếp cuốn huyết nhục Bạch Tề va chạm với cấm chế trên đỉnh núi!
Cầm chế trên đỉnh núi cần máu người Bạch gia mới có thể mở ra, trước mắt đã dung nhập máu của Thiên Nhân lão tổ, lúc này cộng thêm huyết nhục của Bạch Tề nên càng mở ra nhanh hơn.
Những người trên ngọn núi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần dùng huyết nhục Bạch Tề phá trận, lúc này nhiều người run rẩy, tâm thần băng giá.
Người bên ngoài tổ địa cũng như thế, Thái phu nhân tru lên thê lương thảm thiết, tộc trưởng Bạch gia gào thét, hắn bi phẫn tới mức phun máu tươi.
- Ta thề không đội trời chung với nghịch tử kia!
Tiếng nổ vang lên, khi huyết nhục Bạch Tề va chạm với cấm chế, bởi vì trước kia đã bị Bạch Tề phá giải nên cấm chế lung lay sắp đổ, lúc này nó càng hòa tan mắt thường có thể thấy được.!
Khi hào quang trên đỉnh núi biến mất, âm thanh răng rắc vang lên trên tế đàn, cấm chế huyết mạch đã bị phá vỡ.
Trong nháy mắt cấm chế tan vỡ, khi không còn cấm chế, không ánh sáng sinh ra, Thiên Nhân thổ hồn trên đỉnh núi xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần bước thẳng về phía tế đàn.
Tốc độ cực nhanh, trong thời điểm vạn chúng chú mục, trong chốc lát Bạch Tiểu Thuần đã lên tới đỉnh núi, hắn không chút do dự tiến lên chụp vào Thiên Nhân thổ hồn!
Lúc này bầu trời bị ảnh hưởng nên sinh ra thiên lôi cuồn cuộn, tay phải Bạch Tiểu Thuần hóa thành tàn ảnh chạm vào Thiên Nhân thổ hồn, bắt lấy nó.
Khi Thiên thổ hồn bị mang đi, mặt đất trong tổ địa rung chuyển, Bạch Tiểu Thuần cảm giác Thiên Nhân thổ hồn dung nhập với bầu trời và mặt đất nơi đây.
- Đúng là Thiên Nhân Hồn!
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn chờ ngày này đã lâu!
- Thiên Nhân Hồn, đến tay!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần phập phồng, hắn không thể không hưng phấn, đối với hắn mà nói, Thiên Đạo Nguyên Anh là con đường duy nhất phải đi, nếu như không đi, con đường trường sinh của hắn cũng không còn.
Trước mắt hắn đã có đủ bốn Thiên Nhân Hồn, chỉ cần tìm được một Thiên Nhân kim hồn, hắn có thể tụ tập ngũ hành nguyên vẹn, mượn nhờ Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn đột phá Kim Đan, kết thành... Thiên Đạo Nguyên Anh trong truyền thuyết, cũng chỉ có một mình Thiên Tôn trên Thông Thiên đảo từng làm! - Thiên Đạo Trúc Cơ và Thiên Đạo Kim Đan đều gia tăng thọ nguyên của ta trên phạm vi lớn, vượt xa cùng thế hệ, Thiên Đạo Nguyên Anh khó khăn như thế, nhất định sẽ tăng phúc thọ nguyên càng nghịch thiên hơn!
Vào lúc hắn bắt lấy Thiên Nhân thổ hồn liền thu vào trong hồn tháp thủy tinh của mình.
- Thiên Nhân Hồn, hắn lấy Thiên Nhân Hồn!
- Mục tiêu của Bạch Hạo chính là Thiên Nhân Hồn!
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.