Chương 1030: Bạo! (2)
Nhĩ Căn
06/04/2018
- Trời ạ, hắn còn là con người sao? Tu sĩ Tinh Không Đạo Cực Tông làm sao sống được vậy?
- Không phải mọi người đều nói Bạch Tiểu Thuần này luyện đan mới có thể kinh thiên động địa sao? Nhưng hắn ở bắc mạch ta không luyện đan, cũng đã như vậy... Nếu hắn lại đi luyện đan, một mình hắn, liền có thể hủy toàn bộ bắc mạch chúng ta!
Rất nhanh, từng tiếng bàn tán bát nháo, mang theo từng tiếng kêu kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi vang lên ở bên trong Cửu Thiên Vân Lôi Tông.Cũng chính là vào lúc này... Có người chú ý tới, ở trên mặt đất khu vực mây đen đã ít khi bốn phần, có một thân ảnh toàn thân rất chật vật, từ từ bò ra...
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, mồ hôi đổ đầy trán. Trong một cái chớp mắt vừa rồi này, hắn thiếu chút nữa đã bị nổ chết.
- Ta sau mày sẽ không hấp thu tia chớp nữa. Quá nguy hiểm!
Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám. Vừa bò ra ngoài, bỗng nhiên, một tiếng gầm thét giận dữ cuồng bạo đủ để cho thiên địa run rẩy, lại từ phía trên hắn vang lên.
- Bạch Tiểu Thuần!
Tiếng gầm thét giận dữ này chính là do Bán Thần bắc mạch truyền ra. Lúc này hắn tức sùi bọt mép, âm thanh vượt qua thiên uy. Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ tới mức chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương. Bán Thần bắc mạch đã một bước đi ra, mắt thấy sẽ lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Nhưng đột nhiên, thần sắc Bán Thần bắc mạch này đột biến. Rốt cuộc hắn thay đổi phương hướng, lúc bước chân hạ xuống, trực tiếp tiến về phía ở một mảnh khu vực trống trải ở trời cao phía xa.
- Lôi Tổ, ngươi dám chạy!
Lời vừa nói ra, Bán Thần bắc mạch này giơ tay phải lên, nhấn mạnh một cái. Nhất thời khu vực này liền trực tiếp sạt lở sập xuống. thân thể Lôi Tổ này gầy giống như Hầu Tử vậy, lập tức lộ rõ. Hắn không dừng lại, xoay người lại nhanh chóng đi về phía trước, toàn thân hóa thành tia chớp, ầm ầm lao đi xa.
Bán Thần bắc mạch không rảnh để ý tới Bạch Tiểu Thuần. Lúc này sắc mặt hắn thâm trầm, cất bước, trực tiếp đuổi theo. Đối với hắn mà nói, tầm quan trọng của Lôi Tổ này vượt xa so với đi trừng phạt Bạch Tiểu Thuần.
Một cảnh tượng nghịch chuyển như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng chảy mồ hôi lạnh xuống.
- Bắc mạch này đã không có cách nào ở được nữa. Phải nhanh trốn thôi!
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần đầy bất an. Lúc này hắn cũng không để ý tới pháp chỉ của Thiên Tôn, thân thể chợt lao ra, tính chạy ra khỏi Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Nhưng ngay khi hắn đi ra, trong chớp mắt, toàn thân Phùng Trần trong Thiên Nhân bắc mạch lại phát ra một tiếng rống to. Thân thể hắn ầm ầm lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
Hắn thật sự ủy khuất. Hắn có lòng ái mộ đối với Đỗ Lăng Phỉ. Cho nên hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần cực kỳ không vừa mắt. Bởi vậy lúc trước mới có ước pháp tam chương. Thời điểm đặt ra ước pháp tam chương này, hắn cảm thấy rất đắc ý. Hắn vốn định phải hành hạ Bạch Tiểu Thuần. Nhưng lại không nghĩ tới, hết lần này tới lần khác đều bị Bạch Tiểu Thuần phá cuộc. Đến cuối cùng, toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới, đều đang oán giận hắn.
Hiện tại hắn tức giận ngập trời, ra tay chính là đòn sát thủ. Toàn thân hắn thình lình hóa thành một đạo tia chớp màu đỏ, giống như có thể đánh vỡ nát diệt vong thần hồn vậy, chớp mắt lại tới gần Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng nổi giận, bỗng nhiên quay đầu.
- Bạch Tiểu Thuần, ta nhịn ngươi đã quá lâu rồi!
Phùng Trần rít gào, hóa thành tia chớp màu đỏ, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Toàn thân có dao động tu vi Thiên Nhân trung kỳ, lúc này cũng đột nhiên bạo phát ra, hình thành một đòn giống như diệt sạch vậy, ngay lập tức tới gần về phía mi tâm của Bạch Tiểu Thuần mi tâm!
- Phùng Trần, ta cũng nhịn ngươi đã quá lâu rồi!
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại, cũng đồng thời rít gào. Hắn đích xác là nhịn đã rất lâu. Từ sau khi đi tới bắc mạch nơi này, lại trước sau đều phải chịu đựng. Hết ước pháp tam chương, tứ chương, ngũ chương..
Tất cả những điều này tích lũy lại, cho dù tính cách của Bạch Tiểu Thuần không muốn đánh đánh giết giết, cuối cùng cũng phải bạo phát, thời điểm hắn ở Man Hoang tôi luyện ra tính cách, cũng không tự chủ được thể hiện ra.
Lúc này trong mắt hắn lộ ra sự tàn khốc. Ở trong chớp mắt khi Phùng Trần đến, nguyệt ngân bên trong con mắt trái của Bạch Tiểu Thuần lập lòe. Hắn giơ tay phải lên, vung mạnh. Bầu trời cao vốn trong sáng, lại trong một tích tắc này thật giống như bị một tấm màn đen che đậy, trong nháy mắt lại chỉ còn một mảnh tối tăm.
Ở trong sự tối tăm này, trên bầu trời mặt trời bị che kín, lại có một mặt trăng sáng treo thật cao. Trong chớp mắt khi mặt trăng này vừa xuất hiện, tất cả mọi người của bắc mạch bốn phía xung quanh, toàn bộ tâm thần dao động giống như thần hồn bị hút đi.
Phùng Trần cũng hít vào một hơi. Hắn lập tức lại cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt. Trong sự hoảng sợ, thân thể hắn chợt xoay lại, lui về phía sau. Nhưng ngay khi hắn lui ra phía sau, đồng thời, trong miệng Bạch Tiểu Thuần truyền ra hai chữ âm u lạnh lẽo!
- Vẫn Nguyệt!
Lời nói vừa ra, thiên địa hình như càng tối tăm hơn. Ở tám phương có những tiếng nổ lớn vang lên. Ở trên tia chớp màu đỏ do Phùng Trần, trong một chớp mắt này lại xuất hiện một nguyệt ngân. Nguyệt nhân này vừa huyễn hóa ra, lại lập tức tự mình hấp thu ánh trăng từ bốn phía xung quanh, khiến cho bản thân càng thêm sáng chói.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh mãnh liệt đúng là từ trong cơ thể Phùng Trần truyền ra. Tia chớp màu đỏ do hắn hóa thành, lúc này nhất thời tan vỡ, lộ ra bóng người bên trong tia chớp. Nguyệt ngân giống như từ bên trong xương trong tủy, lúc này trong thân thể hắn, vẫn tồn tại như cũ, còn không ngừng khuếch tán ra. Theo nguyệt ngân mở rộng, Phùng Trần phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn hoảng sợ phát hiện, nguyệt ngân này không chỉ thương tổn tới mình, còn có tu vi của mình!
Hình như tác dụng của nguyệt ngân này, là đồng hóa lực lượng thiên địa trong cơ thể mình, biến thành ánh trăng. Mà một khi hoàn toàn hoàn thành, lại chẳng khác nào khiến mình hình thần câu diệt!!
- Đây là thần thông gì vậy?
Thân thể Phùng Trần thật giống như bị ngọn núi vô hình đánh xuống, ở trong tiếng nổ lớn không ngừng lui về phía sau. đối mặt với phương pháp Vẫn Nguyệt của Bạch Tiểu Thuần, hắn căn bản cũng hoàn toàn không có lực ứng phó. Thậm chí loại này giống như cải thiên hoán nhật. Thần thông này không cần tiếp xúc, chỉ là ánh trăng chiếu rọi lại khiến mình bị tổn thương nặng nề. Trước đó, hắn chỉ nhìn thấy qua phương pháp tương tự ở chỗ của Bán Thần.
- Không phải mọi người đều nói Bạch Tiểu Thuần này luyện đan mới có thể kinh thiên động địa sao? Nhưng hắn ở bắc mạch ta không luyện đan, cũng đã như vậy... Nếu hắn lại đi luyện đan, một mình hắn, liền có thể hủy toàn bộ bắc mạch chúng ta!
Rất nhanh, từng tiếng bàn tán bát nháo, mang theo từng tiếng kêu kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi vang lên ở bên trong Cửu Thiên Vân Lôi Tông.Cũng chính là vào lúc này... Có người chú ý tới, ở trên mặt đất khu vực mây đen đã ít khi bốn phần, có một thân ảnh toàn thân rất chật vật, từ từ bò ra...
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, mồ hôi đổ đầy trán. Trong một cái chớp mắt vừa rồi này, hắn thiếu chút nữa đã bị nổ chết.
- Ta sau mày sẽ không hấp thu tia chớp nữa. Quá nguy hiểm!
Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám. Vừa bò ra ngoài, bỗng nhiên, một tiếng gầm thét giận dữ cuồng bạo đủ để cho thiên địa run rẩy, lại từ phía trên hắn vang lên.
- Bạch Tiểu Thuần!
Tiếng gầm thét giận dữ này chính là do Bán Thần bắc mạch truyền ra. Lúc này hắn tức sùi bọt mép, âm thanh vượt qua thiên uy. Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ tới mức chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương. Bán Thần bắc mạch đã một bước đi ra, mắt thấy sẽ lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Nhưng đột nhiên, thần sắc Bán Thần bắc mạch này đột biến. Rốt cuộc hắn thay đổi phương hướng, lúc bước chân hạ xuống, trực tiếp tiến về phía ở một mảnh khu vực trống trải ở trời cao phía xa.
- Lôi Tổ, ngươi dám chạy!
Lời vừa nói ra, Bán Thần bắc mạch này giơ tay phải lên, nhấn mạnh một cái. Nhất thời khu vực này liền trực tiếp sạt lở sập xuống. thân thể Lôi Tổ này gầy giống như Hầu Tử vậy, lập tức lộ rõ. Hắn không dừng lại, xoay người lại nhanh chóng đi về phía trước, toàn thân hóa thành tia chớp, ầm ầm lao đi xa.
Bán Thần bắc mạch không rảnh để ý tới Bạch Tiểu Thuần. Lúc này sắc mặt hắn thâm trầm, cất bước, trực tiếp đuổi theo. Đối với hắn mà nói, tầm quan trọng của Lôi Tổ này vượt xa so với đi trừng phạt Bạch Tiểu Thuần.
Một cảnh tượng nghịch chuyển như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng chảy mồ hôi lạnh xuống.
- Bắc mạch này đã không có cách nào ở được nữa. Phải nhanh trốn thôi!
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần đầy bất an. Lúc này hắn cũng không để ý tới pháp chỉ của Thiên Tôn, thân thể chợt lao ra, tính chạy ra khỏi Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Nhưng ngay khi hắn đi ra, trong chớp mắt, toàn thân Phùng Trần trong Thiên Nhân bắc mạch lại phát ra một tiếng rống to. Thân thể hắn ầm ầm lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
Hắn thật sự ủy khuất. Hắn có lòng ái mộ đối với Đỗ Lăng Phỉ. Cho nên hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần cực kỳ không vừa mắt. Bởi vậy lúc trước mới có ước pháp tam chương. Thời điểm đặt ra ước pháp tam chương này, hắn cảm thấy rất đắc ý. Hắn vốn định phải hành hạ Bạch Tiểu Thuần. Nhưng lại không nghĩ tới, hết lần này tới lần khác đều bị Bạch Tiểu Thuần phá cuộc. Đến cuối cùng, toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới, đều đang oán giận hắn.
Hiện tại hắn tức giận ngập trời, ra tay chính là đòn sát thủ. Toàn thân hắn thình lình hóa thành một đạo tia chớp màu đỏ, giống như có thể đánh vỡ nát diệt vong thần hồn vậy, chớp mắt lại tới gần Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng nổi giận, bỗng nhiên quay đầu.
- Bạch Tiểu Thuần, ta nhịn ngươi đã quá lâu rồi!
Phùng Trần rít gào, hóa thành tia chớp màu đỏ, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Toàn thân có dao động tu vi Thiên Nhân trung kỳ, lúc này cũng đột nhiên bạo phát ra, hình thành một đòn giống như diệt sạch vậy, ngay lập tức tới gần về phía mi tâm của Bạch Tiểu Thuần mi tâm!
- Phùng Trần, ta cũng nhịn ngươi đã quá lâu rồi!
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại, cũng đồng thời rít gào. Hắn đích xác là nhịn đã rất lâu. Từ sau khi đi tới bắc mạch nơi này, lại trước sau đều phải chịu đựng. Hết ước pháp tam chương, tứ chương, ngũ chương..
Tất cả những điều này tích lũy lại, cho dù tính cách của Bạch Tiểu Thuần không muốn đánh đánh giết giết, cuối cùng cũng phải bạo phát, thời điểm hắn ở Man Hoang tôi luyện ra tính cách, cũng không tự chủ được thể hiện ra.
Lúc này trong mắt hắn lộ ra sự tàn khốc. Ở trong chớp mắt khi Phùng Trần đến, nguyệt ngân bên trong con mắt trái của Bạch Tiểu Thuần lập lòe. Hắn giơ tay phải lên, vung mạnh. Bầu trời cao vốn trong sáng, lại trong một tích tắc này thật giống như bị một tấm màn đen che đậy, trong nháy mắt lại chỉ còn một mảnh tối tăm.
Ở trong sự tối tăm này, trên bầu trời mặt trời bị che kín, lại có một mặt trăng sáng treo thật cao. Trong chớp mắt khi mặt trăng này vừa xuất hiện, tất cả mọi người của bắc mạch bốn phía xung quanh, toàn bộ tâm thần dao động giống như thần hồn bị hút đi.
Phùng Trần cũng hít vào một hơi. Hắn lập tức lại cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt. Trong sự hoảng sợ, thân thể hắn chợt xoay lại, lui về phía sau. Nhưng ngay khi hắn lui ra phía sau, đồng thời, trong miệng Bạch Tiểu Thuần truyền ra hai chữ âm u lạnh lẽo!
- Vẫn Nguyệt!
Lời nói vừa ra, thiên địa hình như càng tối tăm hơn. Ở tám phương có những tiếng nổ lớn vang lên. Ở trên tia chớp màu đỏ do Phùng Trần, trong một chớp mắt này lại xuất hiện một nguyệt ngân. Nguyệt nhân này vừa huyễn hóa ra, lại lập tức tự mình hấp thu ánh trăng từ bốn phía xung quanh, khiến cho bản thân càng thêm sáng chói.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh mãnh liệt đúng là từ trong cơ thể Phùng Trần truyền ra. Tia chớp màu đỏ do hắn hóa thành, lúc này nhất thời tan vỡ, lộ ra bóng người bên trong tia chớp. Nguyệt ngân giống như từ bên trong xương trong tủy, lúc này trong thân thể hắn, vẫn tồn tại như cũ, còn không ngừng khuếch tán ra. Theo nguyệt ngân mở rộng, Phùng Trần phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn hoảng sợ phát hiện, nguyệt ngân này không chỉ thương tổn tới mình, còn có tu vi của mình!
Hình như tác dụng của nguyệt ngân này, là đồng hóa lực lượng thiên địa trong cơ thể mình, biến thành ánh trăng. Mà một khi hoàn toàn hoàn thành, lại chẳng khác nào khiến mình hình thần câu diệt!!
- Đây là thần thông gì vậy?
Thân thể Phùng Trần thật giống như bị ngọn núi vô hình đánh xuống, ở trong tiếng nổ lớn không ngừng lui về phía sau. đối mặt với phương pháp Vẫn Nguyệt của Bạch Tiểu Thuần, hắn căn bản cũng hoàn toàn không có lực ứng phó. Thậm chí loại này giống như cải thiên hoán nhật. Thần thông này không cần tiếp xúc, chỉ là ánh trăng chiếu rọi lại khiến mình bị tổn thương nặng nề. Trước đó, hắn chỉ nhìn thấy qua phương pháp tương tự ở chỗ của Bán Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.