Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1150: Chẳng lẽ châu chấu đã tới? (2)

Nhĩ Căn

06/04/2018

Mười gốc cây đại dược, Bạch Tiểu Thuần đều nhận ra được.

- Cửu Địa U Linh Diệp!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần đều lộ ra sự nóng bỏng. Cửu Địa U Linh Diệp này, thời điểm hắn ở thế giới Thông Thiên, ở trên ở trên một thẻ tre cổ hắn đã thấy qua một ít giới thiệu, là dược thảo trong truyền thuyết đã sớm thất truyền. Có người nói loại dược thảo này, năm trăm năm mọc ra một lá. Hiệu quả tẩm bổ đối với thân thể tu sĩ là nghịch thiên.

Mà hiện tại ở trong những cái hộp thủy tinh trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cái gốc cây Cửu Địa U Linh Diệp đã mọc ra chừng hơn ba mươi lá. Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần không nhịn được hít vào một hơi.

- Chí ít một vạn năm ngàn năm!

Từ sau khi Bạch Tiểu Thuần đi tới đại lục Vĩnh Hằng, hiện tại vẫn là lần đầu tiên trong mắt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Nhất là nhìn thấy được dược thảo ở trong chín hộp khác, mặc dù không biết, nhưng rõ ràng đều là tiên thảo trân quý gióng như Cửu Địa U Linh Diệp, tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên.

Ở dưới sự chú ý tới bản thân mười hộp thủy tinh này, vật tạo thành cũng giống như bị vô số linh thạch ép lại, do đó hình thành linh tinh, lại ở mặt trên còn có giấy niêm phong, viết một chữ hoàng. Bạch Tiểu Thuần lập tức ý thức được, mười gốc cây dược thảo này chính là cống phẩm Lý Lạc Hải nói tới!

Sau khi lấy đi mười gốc cây dược thảo này, Bạch Tiểu Thuần thu hồi hàn ảnh của mình, có chút tiếc nuối nhìn tòa chủ thành này một chút.

- Đáng tiếc thời gian cấp bách. Nếu không, bên trong tòa chủ thành này vẫn có không ít nơi, có thể cướp đoạt một chút.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, chỉ có thể đè ép thói quen của mình ở Man Hoang trước kia xuống, thân thể thoáng một cái, biến mất ở bên trong chủ thành.

Mặc dù hắn rời đi, nhưng uy áp của thần thức vẫn lưu lại đây, khiến cho tu sĩ nơi đây vẫn không có thức tỉnh. Cho đến sau nửa canh giờ, theo lực thần thức của Bạch Tiểu Thuần tiêu tan. Toàn bộ Vân Hải Chủ Thành hình như thoáng cái lại từ trong giấy ngủ mê tỉnh lại. Thân thể tất cả mọi người chấn động, cứ tiếp tục đi làm chuyện định làm trước khi mất đi ý thức.

Chỉ là... tu sĩ bên trong chủ thành còn tốt. Nhất thời hồi lâu không phát hiện được có cái gì không đúng. Nhưng ở bên ngoài chủ thành, tu sĩ Tà Hoàng Triều trong những ruộng thuốc vô tận này, trong nháy mắt khi tỉnh lại, vừa muốn tiếp tục làm những chuyện trước đó, lại chợt sửng sốt một chút... Sau đó lại là trợn mắt há hốc mồm, nhìn một mảnh mặt đất trống không trước mặt ngay cả một cọng cỏ cũng bị mất đi... Bọn họ có chút bối rối.

- Nơi... Nơi đây là nơi nào?



- Nơi đây có chút quen mắt..."

tu sĩ Tà Hoàng Triều trong ruộng thuốc thì thào. Có không ít người đều lập tức quay đầu trở lại, nhìn phía sau mình, xem có còn một tòa thành hay không...

Sau khi phát hiện thành trì vẫn là chủ thành quen thuộc, dần tỉnh táo lại, trên trán bọn họ chậm rãi xuất hiện rất nhiều mồ hôi. Theo tiếng hít thở càng thêm gấp gáp, trong đầu bọn họ dâng lên tiếng nổ lớn ngập trời.

- Trời ạ. Đây là thế nào!! Đây... Đây cũng quá khoa trương đi!! Chẳng lẽ có châu chấu đã tới?

- Không có khả năng. Cho dù là châu chấu đã tới, cũng tuyệt đối sẽ không sạch sẽ như vậy. Ta chỉ là nháy mắt, nháy mắt một cái... vậy... Vậy làm sao cái gì cũng không có rồi!

Những tính kinh ngạc nhất thời lại bạo phát ra. Trong đó có vài người vẫn tính là lý trí, vội vàng mở miệng nói.

- Mọi người đừng hoảng hốt. Chắc là đại tôn qua lấy dược thảo đi...

Nhưng lời nói này gần như vừa truyền ra, lại lập tức bị vô số âm thanh gầm khẽ nhấn chìm.

- Thối lắm. Đại tôn mua thảo dược, cũng chỉ là lấy dược thảo đi. Hiện tại thế nào... ở đây ngay cả một cọng thảo dược cũng bị mất!! Lão phu trồng thảo dược cả đời, từ trước đến nay chưa thấy qua ruộng thuốc sạch sẽ như vậy! So với chó liếm còn sạch sẽ hơn!! Còn có nơi nào... Đáng chết, thế nào đất thuốc ở nơi đó cũng ít đi vậy?

- Đây tính là cái gì! Các ngươi nhìn chỗ của ta đi. Ta vừa chớp mắt cái, một gốc cây thảo dược vừa hái, vẫn còn cầm trong tay. Hiện tại... Không còn!

Âm thanh càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, toàn bộ bên ngoài Vân Hải Chủ Thành, tiếng gầm ầm ĩ rung trời.

Mà lúc này, Bạch Tiểu Thuần đã rời khỏi Vân Hải Châu, tới gần địa điểm cùng giao hẹn Cự Quỷ Vương, trong lòng vẫn còn tiếc nuối.



- Thời gian quá gấp gáp. Đáng tiếc cục đá thành trì này, mặc dù không phải là linh thạch, lại ẩn chứa linh khí. Còn có những địa thạch lát trên mặt đất này. Còn có nền thành trì...

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Dĩ nhiên hắn thấy được ở điểm cuối mặt đất phía trước, là biển vô tận dồi dào phong phú hơn nhiều so với Thông Thiên Hải!

Bọt sóng bắn lên, cuồn cuộn, truyền ra âm thanh giống như sấm sét cửu thiên, khuếch tán ra tám phương.

So sánh với nó, Thông Thiên Hải, giống như hồ nước.

Phía xa, ở trong biển lớn vô tận gần với lục địa, mơ hồ có thể thấy được một ngọn núi lớn trong biển. Ngọn núi này đứng sừng sững ở nơi đó, giống như có thể trấn áp biển vậy. Trên đó viết ba chữ lớn!

Biển Vĩnh Hằng!

Ở đây, chính là nơi Bạch Tiểu Thuần cùng Cự Quỷ Vương giao hẹn. Càng tới gần, Bạch Tiểu Thuần đã tản thần thức ra, xác định nơi đây không có nguy hiểm, hắn lắc mình một cái, xuất hiện ở đỉnh núi.

- Tính toán thời gian, Cự Quỷ Vương cũng nên trở về.

Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Sau khi chờ đợi một nén hương, bên tai nghe được tiếng bọt sóng rít gào. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng Túng Sơn Châu. Không bao lâu, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn thấy được ở chân trời xa xôi, bóng dáng Cự Quỷ Vương đang cấp tốc lao đến.

Mắt thấy Cự Quỷ Vương không có vấn đề gì, Bạch Tiểu Thuần đứng lên, đang muốn nghênh đón. Nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi. Trong chớp mắt, thân thể hắn biến mất. Vào thời điểm xuất hiện, thình lình ở phía sau Cự Quỷ Vương, giơ tay phải lên, hung hăng chém một cái về phía hư vô phía sau lưng hắn!

- Tiểu Thuần, lần này lão phu...

Cự Quỷ Vương có chút đắc ý. Lần này hắn ra tay cực kỳ thuận lợi. Một mặt là tu vi của hắn vốn cao hơn đại tôn Túng Sơn Châu này. Về phương diện khác lại là đối phương sơ suất. Trước khi Cự Quỷ Vương ra tay, chung quy lại hoàn toàn không có một chút phát hiện nào.

Nhưng lúc này lời còn chưa nói xong, hắn đã nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần chợt biến sắc mặt, chém một cái về phía sau lưng mình. Tim Cự Quỷ Vương đột nhiên đập thình thịch một cái. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, thân thể chợt lao về phía trước, tốc độ tăng mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook