Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 517: Chẳng lẽ hắn là Thiên Nhân?

Nhĩ Căn

26/06/2017

Lão giả cũng không biết vì sao đám oan hồn không truy đuổi theo mình, chỉ có thể cân nhắc nguyên nhân là do xuất thân của hắn, lão giả hồn tu càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng, mặc dù không xác định nhưng rất hi vọng Bạch Tiểu Thuần bước vào sẽ bị đám oan hồn thôn phệ.

Thời điểm hắn đang cười lạnh, những người khác khẩn trương, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sinh ra một tia quyết đoán.

- Có lẽ không thành vấn đề, chúng nhất định không nhìn thấy ta!

Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mặt nạ, hắn tiến lên phía trước, bước vào trong hố sâu.

Hắn đã quyết định một khi không ổn, cho dù thân thể có bị xé rách cũng phải triển khai thần thông dung thiên địa chạy ra khỏi nơi này, lúc hắn đang tiến vào hố sâu, đám oan hồn bên dưới không thèm nhìn hắn, chúng vẫn du đãng như trước.

Hơn ngàn tu sĩ bên ngoài sững sờ nhìn cảnh này, lão giả hồn tu ngây người.

- Xảy ra chuyện gì?

Bạch Tiểu Thuần lập tức phấn chấn, hắn vẫn tiến lên thật chậm, khi hắn tiến tới gần đám oan hồn, dần dần đi vào chính giữa, trên đoạn đường này không có bất kỳ oan hồn nào biểu hiện phát hiện ra hắn tới gần, dường như chúng không thấy hắn.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần tiến sâu vào đám oan hồn, hắn lập tức bóp nát một viên Tụ Hồn Đan.

Oanh, trong bàn tay hắn sinh ra hấp lực cực lớn, trong chớp mắt hơn vạn oan hồn bị hấp thu biến thành hồn câu, Bạch Tiểu Thuần thu hồi hồn câu, cùng lúc đó vô số oan hồn bạo động, vô số con đang bỏ chạy chung quanh, Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, hắn chờ trong chốc lát lại phát hiện mặc cho hồn triều bốn phía nổi giận gào thét cỡ nào cũng không tìm được chính mình, hắn cũng an tâm không ít.

Nhất là đám thủ hạ bên ngoài đang cả kinh nhìn mình, nội tâm Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, hắn dứt khoát chắp tay sau lưng và hất cằm lên, bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc.

Ánh mắt người bên ngoài nhìn hắn có sự khác biệt, trong mắt bọn họ, mấy chục trên trăm vạn oan hồn bên dưới không ngừng gào thét giận dữ, chúng như đang phát cuồng, dường như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ nhưng cũng chỉ bồi hồi chung quanh Bạch Tiểu Thuần, chúng gào thét hung ác, thậm chí còn có ít Nguyên Anh hồn màu đỏ xuất hiện trên vai Bạch Tiểu Thuần gào thét đám oan hồn khác.

Hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần vẫn bình tĩnh đứng đó, hắ không quan tâm những oan hồn này, thậm chí tùy ý vung tay thu Nguyên Anh hồn.

Phong khinh vân đạm, hiển thị rõ phong phạm cao thủ tuyệt thế!

Hình ảnh này lọt vào mắt người bên ngoài, hơn một ngàn tu sĩ đều nhìn thấy rõ ràng, tâm thần chấn động, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần còn mang theo cuồng nhiệt, đáy lòng bọn họ không bình tĩnh, vừa nghĩ tới thân phận Bạch Tiểu Thuần liền có cảm tưởng mọi thứ xảy ra trên người hắn không có gì là không thể xảy ra.

Dù sao đây chính là Bạch đại sư, là tồn tại trên Man Hoang tất sát bảng, càng vượt qua vô số tu sĩ Nguyên Anh, là siêu cường nhân bài danh thứ mười.

Bởi vì hắn mà diệt quá nhiều oan hồn, lại có hằng hà chiến tích, không quá lời khi nói hắn là khắc tinh của oan hồn.

Những tu sĩ này càng mù quáng sùng kính Bạch Tiểu Thuần, cho nên bọn họ rung động không gì sánh bằng, lão giả hồn tu lại hoảng sợ, trong nháy mắt toàn bộ thế giới quan của hắn sụp đổ.

- Điều... Điều này sao có thể!

- Đó là... Đó là hơn mấy trăm ngàn vạn hồn ah, này... Này...

Lão giả hồn tu nói năng lộn xộn, nhất là sau khi hắn tự mình còn tự thân trải nghiệm oán khí của đám oan hồn bao phủ òoàn thân, hiện tại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần phong khinh vân đạm đứng trong đám oan hồn, hắn cảm thấy tâm lý của mình không cân bằng.

Sau đó lão giả hồn tu vô cùng hoảng sợ, thậm chí tâm thần của hắn sắp sụp đổ, xuất hiện, trong lúc vô số oan hồn gào thét, Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, tay phải hắn cầm một viên Tụ Hồn Đan sau đó bóp nát, hồn chung quanh giảm nhiều, chúng bị hút vào trong Tụ Hồn Đan.

Cứ như vậy Bạch Tiểu Thuần đi dạo trong hố sâu, thỉnh thoảng bóp nát một viên Tụ Hồn Đan, thời gian dần qua, một vạn, ba vạn, năm vạn, mười vạn... Hai mươi vạn, năm mươi vạn... Cũng không lâu lắm, hơn trăm vạn hồn đã bị Bạch Tiểu Thuần thu vào trong tay.

Trong khu vực biên giới của động quật, hơn một ngàn vạn hồn đã giảm đi một thành, lão giả hồn tu tận mắt nhìn thấy mọi việc, hắn triệt triệt để để ngây người, bộ dáng chưa tỉnh hồn...

Nhất là lúc hắn phát hiện Bạch Tiểu Thuần tùy ý nhẹ nhõm, tư thái nghênh ngang giống như đang dạo chơi hậu hoa viên nhà mình, lúc đó tròng mắt lão giả hồn tu như sắp rơi xuống, hô hấp ồ ồ hỗn loạn.

- Nguyên Anh, đáng chết, người này nhất định là Nguyên Anh lão quái, nếu không chẳng có biện pháp nào giải thích cảnh này!! Hắn nhất định là Nguyên Anh lão quái, trên tay hắn cầm giữ trọng bảo!

Lão giả hồn tu run rẩy, nội tâm đang gào thét, sau khi tự cấp cho mình đáp án thì mọi việc trở nên thông suốt, hắn hiểu vì sao đối phương lợi hại như vậy, diệt sát Kết Đan như trò đùa, chính là vì người ta là tu sĩ Nguyên Anh!



- Tu sĩ Thông Thiên đáng chết, ngươi có tu vi Nguyên Anh nhưng lại ưa thích giả vờ biến thành Kết Đan để khi dễ người khác!

Lão giả đang đắng chát, Bạch Tiểu Thuần đã đi tới biên giới động quật, hắn đã cướp một nửa oan hồn nơi đây, nội tâm hắn vô cùng kích động, Bạch Tiểu Thuần muốn tiếp tục thu hoạch nhưng phát hiện mình không đủ Tụ Hồn Đan.

Hắn lập tức bay ra khỏi động quật và đến trước mặt đám người Triệu Long, Triệu Long nhìn Bạch Tiểu Thuần như nhìn thần nhân, nội tâm kích động và cuồng nhiệt.

- Giao Tụ Hồn Đan trong tay các ngươi cho ta mượn dùng, sau khi trở về ta trả các ngươi gấp bội.

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, hắn vừa nói xong, hơn một ngàn tu sĩ đồng loạt giao Tụ Hồn Đan của mình cho Bạch Tiểu Thuần sử dụng.

Lúc có được nhiều Tụ Hồn Đan trong tay, Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, hắn quay người đi vào trong động quật, hắn nhanh chóng thu thập toàn bộ oan hồn đang bồi hồi ở cửa động, hắn thản nhiên đi vào trong động quật.

Đám người Triệu Long do dự một lúc nhưng sau đó lại tiến lên, sau khi đến bên ngoài động quật, lúc này mới nhìn rõ thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bên trong.

Mọi người giật mình khi phát hiện ra việc này, bọn họ nhìn thấy trừ Bạch Tiểu Thuần ra, mặt đất phía dưới chân đều là màu trắng, Bạch Tiểu Thuần đang quan sát mặt đất, trong mắt sinh ra thần thái kinh hãi và không dám tin.

Lúc ban đầu mọi người chưa hiểu xảy ra chuyện gì, sau khi cẩn thận quan sát mặt đất màu trắng, tâm thần mọi người dần dần căng thẳng.

- Đó là...

- Trời ạ, đây không phải là mặt đất... Đó là...

Hơn một ngàn tu sĩ không ngừng sợ hãi, bọn họ hít khí lạnh, đầu óc như sắp nổ tung, ngay cả lão giả hồn tu cũng hét lên thảm thiết.

- Tại sao lại như vậy... Mặt đất đều là hài cốt!

Trong động quật này, trên thực tế chỉ mới bước vào thông đạo tiến vào trong động, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy sâu bên trong chính là cung điện cực lớn.

Nơi đây có cung điện lớn đến mức khó có thể hình dung, mặc dù bọn họ không nhìn thấy cụ thể nhưng phát hiệ một bộ hài cốt to lớn kinh người.

Hài cốt to lớn hơn mười vạn trượng, bọn họ nhìn thấy trong thông đạo có vài bộ hài cốt như thế.

Bạch Tiểu Thuần hiện giờ còn rung động hơn cả bọn họ, sau khi hắn đi tới cửa động quật, nhìn thấy mặt đất màu trắng dưới chân, hắn phát hiện màu trắng dưới chân chính là xương cốt phong hóa biến thành, cuối cùng lại nhìn thấy... Hài cốt cao hơn mười vạn trượng.

Đây không phải xương người, mà là xương cụ thú hình dáng cá sấu, hài cốt chồng chất thành núi trong cung điện, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng.

Đồng thời, trong cung điện dưới lòng đất vẫn tồn tại hằng hà... Oan hồn, những oan hồn này không có hình thể cố định, chúng chỉ là một đám sương mù màu sắc khác nhau, khi thì ngưng tụ gương mặt, khi thì mơ hồ không rõ.

Trong cung điện dưới mặt đất có hàng trăm triệu oan hồn như vậy, cho dù Thiên Nhân đến đây cũng phải sợ hãi, phải biết một khi bị hơn trăm triệu oan hồn vây công, nếu không có biện pháp áp chế chúng, Thiên Nhân cũng phải vẫn lạc!

- Cá sấu... Ta bắt con Thiên Thú Hồn, chẳng lẽ... Hài cốt chính là thân thể của nó!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động nhưng không quên suy đoán.

- Như vậy, hồn là nó sau khi chết biến thành, hay là... Những oan hồn giết nó?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn hài cốt, tâm thần của hắn không tập trung, hắn không tìm được đáp án nhưng lại hi vọng đáp án đầu tiên là đúng.

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy nơi này không thích hợp, có lẽ khả năng thứ hai... Càng lớn hơn một chút.

Bạch Tiểu Thuần phải mất thời gian thật lâu mới bình tĩnh trở lại, đối với những việc không đoán được, hắn chỉ có thể vùi sâu trong đáy lòng và không để ý tới, huống hồ Bạch Tiểu Thuần rất rõ ràng, nơi này còn ẩn giấu bí mật cực sâu, bởi vì chung quanh nơi này tồn tại cấm chế che lấp tất cả dị thường không để người bên ngoài phát hiện ra, nhưng hố sâu sụp đổ cho nên theo thời gian qua đi, tu sĩ trong Trường thành và hồn tu Man Hoang sẽ phát hiện ra nơi đây, đến lúc đó mình không có khả năng tới nơi đây.

- Oan hồn chính là chiến công.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một tia thần thái, hô hấp ngưng trọng, hắn tiến lên phía trước, trong tay phải cầm một viên Tụ Hồn Đan sau đó ném chung quan, trong nháy mắt tiếng nổ quanh quẩn động quật, Tụ Hồn Đan vừa nổ tạo thành hấp lực cực lớn, đám oan hồn chung quanh gào thét thảm thiết, chúng bị hấp lực biến thành những viên hồn cầu.



Bởi vì nơi đây có quá nhiều oan hồn nên tạo ra động tĩnh to lớn, càng kinh người là, thậm chí mặt đất đang run rẩy, đám oan hồn gào thét có thể chấn nát tâm thần của người khác.

Hơn ngàn tu sĩ bên ngoài và lão giả hồn tu nghe được tiếng oan hồn gào thét thảm thiết, tâm thần bọn họ bất ổn, thậm chí khóe miệng người tâm thần yếu đang chảy máu tươi, cả đám giật mình hoảng sợ, đồng loạt lui ra phía sau, nhất là lão giả hồn tu, bởi vì bị phong ấn và tiếng gào thét kích thích, sắc mặt hắn tái nhợt và phun máu tươi.

- Phía dưới có bao nhiêu hồn!! Trời ạ, tiếng gào thét kia vượt qua mấy ngàn vạn oan hồn gào thét, hẳn là... Hẳn là hơn trăm triệu!

Lão giả cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết đại chiến trên chiến trường, cho dù ngưng tụ hồn triều nhiều nhất mấy triệu oan hồn mà thôi, hắn chưa bao giờ gặp qua hơn trăm triệu oan hồn.

Dám Triệu Long nhìn nhau, nội tâm bọn họ kinh hãi không nhỏ, lo lắng Bạch Tiểu Thuần đang gặp nguy hiểm bên trong nhưng không dám tiến vào, bọn họ lui ra sau nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào động quật.

Trong hố sâu, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hiện tại hắn phát hiện mặt nạ còn có công hiệu khác, không ngờ có tác dụng suy yếu tiếng gào thét của oan hồn, cho nên ảnh hưởng từ tiếng gào tác động lên thân thể của hắn nhỏ đi nhiều, giúp Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng thừa nhận nổi.

- Phát đạt, phát đạt!

Mặc dù Bạch Tiểu Thuần sợ hãi nhưng nội tâm hắn vô cùng vui vẻ, khi hắn thu thập mỗi hồn thì nội tâm đang tính toán chiến công, chỉ cảm giác này cũng làm hắn lâm vào trạng thái kích động, hắn lại phát tay ném Tụ Hồn Đan ra chung quanh.

Theo thời gian qua đi, một ngày trôi qua thật nhanh, trong ngày hôm nay trong hang động không ngừng có tiếng gào vang lên, mọi người đứng ngoài khẩn trương không nói thành lời, lão giả hồn tu càng run rẩy không ngớt, ánh mắt hắn mờ mịt và hoảng sợ.

- Trời ạ, rốt cuộc gia hỏa kia có tu vi gì?

- Âm thanh này, khoảng cách này, Kết Đan nghe tiếng gào cũng phải rung động tâm thân, nếu tiến vào trong hố sâu sẽ lập tức sụp đổ, thậm chí cho dù là Nguyên Anh cũng không thể thừa nhận thời gian dài như thế.

- Có thể làm được điểm này, chỉ có... Thiên Nhân!

- Hắn... Hắn chính là... Thiên Nhân?

Lão giả hồn tu nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng khủng bố, càng nghĩ càng run rẩy, lúc trước hắn cho rằng chỉ cần mình có cơ hội sống sót nhất định phải trả thù Bạch Tiểu Thuần, nhưng hiện tại ý niệm này biến mất trong đầu hắn.

- Trời ạ, nếu hắn là Thiên Nhân, như vậy mọi chuyện đều rõ ràng, Thiên Nhân lão quái đều có tính tình cổ quái, giả dạng thành Kết Đan... Cũng không phải không thể làm được...

Lão giả hồn tu từ mờ mịt biến thành thông suốt, lúc này đã hoảng sợ đến mức tận cùng.

Mọi người bên ngoài hoảng hốt, thậm chí đứng ở đây thời gian dài càng khẩn trương, Bạch Tiểu Thuần đã tiến vào trong nội cung to lớn, ánh mắt hắn sáng lên, tâm thần vô cùng hớn hở.

Hắn đã sử dụng tất cả Tụ Hồn Đan mình có, thời gian một ngày tiêu hao mấy ngàn viên Tụ Hồn Đan, hắn cũng bắt được không dưới mấy ngàn vạn oan hồn.

Trong túi trữ vật của hắn là hồn cầu chứa mấy ngàn vạn oan hồn, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần dùng linh thức đảo qua đều cảm giác mình có thêm động lực phi phàm, đây chính là chiến công khủng bố.

- Vạn phu trưởng, ta nhất định phải trở thành Vạn phu trưởng!

Bạch Tiểu Thuần kêu gào ngao ngao, trong mắt của hắn xuất hiện hào quang hưng phấn, lúc này hắn ném thêm vài viên Tụ Hồn Đan cuối cùng ra ngoài, theo tiếng nổ quanh quẩn, ngay sau đó lại thu hồi mấy vạn oan hồn, Bạch Tiểu Thuần lại sờ túi trữ vật, không cam lòng phát hiện Tụ Hồn Đan... Không còn.

- Sớm biết như vậy ta nên chuẩn bị nhiều một ít!

Bạch Tiểu Thuần đau lòng nhìn hằng hà oan hồn trước mặt mình, hắn cảm thấy mình đang đi vào núi vàng nhưng bởi vì mình chưa chuẩn bị đủ nên chỉ có thể mang đi một ít mà thôi.

Cảm giác không bỏ và xoắn xuýt không ngừng giày vò nội tâm Bạch Tiểu Thuần.

- Mặc kệ, bản thân ta còn dễ nói, bên người còn nhiều huynh đệ đang chờ bên ngoài, ta nên suy nghĩ cho an nguy của bọn họ... Phải về thôi, luyện chế thêm Tụ Hồn Đan, sau đó bản thân ta sẽ tự mình tới đây một chuyến!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, lúc này hắn không cam lòng, đôi mắt đỏ rực, số lượng oan hồn nơi đây quá nhiều, chèo chống hắn trở thành Vạn phu trưởng dư xài, cảm giác giơ tay có thể chạm vào vị trí Vạn phu trưởng, Bạch Tiểu Thuần cảm giác thân thể nhẹ nhõm rất nhiều.

Nhất là vừa nghĩ tới đủ loại khác biệt sau khi trở thành Vạn phu trưởng, trái tim của hắn đập nhanh hơn, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên hắn quay người bay ra khỏi động quật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook