Chương 270: Có điều suy nghĩ...
Nhĩ Căn
13/01/2017
Hắn đã hiểu, đây là Chưởng môn sư huynh hướng dẫn cho mình. Dù sau trận chiến Linh Khê Tông chiến bại, bản thân vẫn được dành sẵn đường riêng để đi.
Có lẽ Thiên Đạo Trúc Cơ cũng có thể giúp cho Bạch Tiểu Thuần luôn được nổi tiếng, nhưng nếu lập được chiến công giết được Huyết Tử, hắn cũng sẽ được đưa vào trong danh sách!
"Ngươi vừa trở về, đi bái sư tôn lão nhân gia một cái, sau đó đi nghỉ ngơi đi, còn chuyện ra chiến trường, ngươi thuộc nhóm Truyền Tống thứ tư..." Trịnh Viễn Đông nói tiếp.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cúi đầu chào Trịnh Viễn Đông, nhưng không rời đi ngay, mà hỏi thăm tình hình Lý Thanh Hậu. Lúc Lý Thanh Hậu bế quan vốn không nói gì nhiều, Bạch Tiểu Thuần cũng tưởng đấy chỉ là bế quan bình thường, hôm nay nghĩ lại mới thấy bế quan trùng kích Kết Đan, không phải đơn giản như vậy.
" Lý thúc của ngươi, đã thuận lợi Kết Đan, được vào danh sách truyền thừa, hôm nay đang củng cố tu vi, đã sắp xuất quan." Trịnh Viễn Đông vừa cười vừa nói.
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, ôm quyền rời đi.
Đi ra đại điện, Bạch Tiểu Thuần tới bái bức họa của sư phụ, rồi mới trở về động phủ. Thiết Đản đã nằm chờ sẵn, thấy Bạch Tiểu Thuần liền chạy tới.
"Lần trước nhận ra ta?" Bạch Tiểu Thuần vỗ Thiết Đản mấy cái.
Thiết Đản vội vàng gật đầu, miệng ư ử.
"Thế nào, cha ngươi có lợi hại không, hoành hành trong Huyết Khê Tông, không ai dám trêu." Bạch Tiểu Thuần đắc ý, đang định khoác lác, chợt nhận ra Thiết Đản đã thay đổi quá nhiều, nhìn kỹ, giật mình phát hiện, tu vi Thiết Đản đã sắp đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, khiến cả lòng hắn ê ẩm.
"Ngươi sao tu luyện nhanh quá thế..." Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không công bằng, nghĩ đến bản thân vất vả khổ cực, xuất sinh nhập tử, một lòng tu hành mới tới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng Thiết Đản mỗi ngày đều chỉ đi chơi lông nhông, thế mà cũng không thua gì hắn.
Thiết Đản đắc ý, kêu to vài tiếng, người khác nghe không hiểu ý của nó, nhưng Bạch Tiểu Thuần nuôi nó từ nhỏ tới lớn, làm sao nghe không hiểu, hắn mở to mắt, hít sâu.
"Chưởng tọa Diên Vĩ Phong mỗi ngày đều cho ngươi ăn đan dược? Lão tổ đời thứ nhất thường xuyên củng cố kinh mạch cho ngươi? Lão Long kia… thường xuyên cho ngươi uống sinh mệnh chi huyết của nó?"
"A? Ngươi còn đi Bí Cảnh? Ngươi ngươi ngươi..." Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thật ghen tị, trừng mắt nhìn Thiết Đản.
"Nói, trong thời gian này có còn đi trộm yếm hay không?"
Thiết Đản rống lên vài tiếng, một người một thú, cứ như vậy nói chuyện với nhau, cho đến sắc trời dần dần muộn, Bạch Tiểu Thuần nghĩ với tu vi Thiết Đản hiện giờ, không chừng có ngày mình sẽ bị nó vượt qua, nên kết thúc cuộc nói chuyện, vội vã ngồi xuống tu luyện, tu hành Tử Khí Thông Thiên Quyết.
Hôm nào cũng có người tới bái phỏng, cho tới mấy ngày sau mới dần yên tĩnh lại.
Những ngày này, Bạch Tiểu Thuần gặp gỡ trò chuyện với không ít người, nhận ra Linh Khê Tông đã có nhiều cái khác so với trước.
Năm đó lúc hắn rời đi, Linh Khê Tông lấy tu hành làm chủ, dù luôn có cạnh tranh, nhưng không sao cả, gì chứ đàm tiếu lẫn nhau có ở đâu cũng nghe thấy, nhưng mọi thứ nói chung rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay... Hầu như ai cũng nặng nề, cả Linh Khê Tông tràn đầy áp lực.
Ai cũng cố gắng chuẩn bị cho mưa gió sắp tới.
Linh Khê Tông, chưa bao giờ mạnh mẽ như hiện giờ!
Hàng hóa trong phường thị dưới núi hầu như đã bán sạch, giao dịch giữa đệ tử trong tông môn giá cả cũng đắt hơn không chỉ gấp mấy lần.
Nhất là Linh dược và bùa chú, những loại tiêu hao phẩm trong chiến đấu, và pháp bảo, chúng đều trở thành thứ có tiền cũng không mua được, việc luyện linh dạo này ở Tử Đỉnh Sơn vô cùng nhộn nhịp, người tới đây luyện linh nối liền không dứt.
Nhiều người tới tìm Bạch Tiểu Thuần, muốn nhờ hắn luyện dược dù biết hắn luyện dược rất khủng bố, nhưng họ vẫn hy vọng.
Bạch Tiểu Thuần cũng hiểu tình hình, cau mày ngồi ngoài động phủ nhìn xuống núi xa xa, từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy toàn phong cảnh đẹp đẽ của Linh Khê Tông.
Nhìn những dãy núi quen thuộc, nhìn Thông Thiên Hà đang chảy xiết, Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới nhân quả của trận chiến tranh này...
"Khu vực trung du, Không Hà Viện..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, danh ngạch thay thế Không Hà Viện, đối với hạ du, là một khát vọng không thể nào tả được.
"Đáng giá không..." Bạch Tiểu Thuần khẽ than, từ đáy lòng, hắn không hề muốn hai tông đánhnhau, có lẽ trong mắt người khác, Huyết Khê Tông là Ma Tông tàn bạo, nhưng với Bạch Tiểu Thuần, hắn cảm thấy Huyết Khê Tông đối với hắn rất tốt.
"Một cái Không Hà Viện, có lẽ không đáng, nhưng nếu tăng thêm hy vọng cho lão tổ đột phá, tăng thêm khả năng tông môn có thể lớn mạnh vô hạn, và các đệ tử có môi trường linh khí dồi dào hơn để tu luyện, vậy thì… đương nhiên sẽ khác!" một giọng nói ôn hòa bỗng vang lên sau lưng Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, quay đầu lại nhìn, thấy Lý Thanh Hậu mặc trường bào xanh, khí sắc tươi tỉnh đang mỉm cười đứng sau lưng.
Lý Thanh Hậu hiện giờ khác với Lý Thanh Hậu Bạch Tiểu Thuần từng biết. Mọi thứ đều nội liễm vào trong, sự uy nghiêm cũng giảm đi một ít, nhưng hắn cảm thấy trong người Lý Thanh Hậu như có một cái vòng xoáy rất to, một khi tỏa ra, sẽ gây nên kinh thiên động địasâu không lường được.
Loại cảm giác này, trên người một số Thái thượng trưởng lão cũng còn không mạnh được tới như thế, Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, sau nửa ngày mới reo lên.
"Lý thúc! !" Bạch Tiểu Thuần kích động, đã rất lâu không nhìn thấy Lý Thanh Hậu, hắn phấn khởi đứng bật dậy, ôm lấy Lý Thanh Hậu.
Lý Thanh Hậu cười, sờ đầu Bạch Tiểu Thuần.
"Ừ, cao lên không ít." Trong mắt Lý Thanh Hậu, Bạch Tiểu Thuần vĩnh viễn là thằng bé con đốt nhang những mười ba lần, được ông đưa lên trên núi.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng làm cho mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ hoe, hồi còn ở Huyết Khê Tông, hắn phải che giấu tung tích, sự nhớ nhung Lý Thanh Hậu cũng phải vùi dưới đáy lòng.
Sau khi trở lại Linh Khê Tông, hắn cảm thấy Lý Thanh Hậu bế quan không giống bình thường, bây giờ được tận mắt nhìn thấy Lý Thanh Hậu Kết Đan thành công, Bạch Tiểu Thuần vô cùng sung sướng, còn sung sướng hơn cả lúc hắn luyện chế được đan dược cao cấp.
"Tiểu Thuần, chiến tranh, không phải đơn giản như ngươi nghĩ." Lý Thanh Hậu ngồi xuống.
"Ngoài mấy thứ ta vừa nói, còn có cả việc tăng lên nội tình cho tông môn, sự khống chế tài nguyên cho khu hạ du, có cả tranh giành danh lợi cá nhân, cho nên, khiến cho mọi thứ đều khác!"
"Trận chiến Huyền Khê Tông với Đan Khê Tông cũng đã đến khâu cuối cùng, Đan Khê Tông đại bại, gần nửa đệ tử nhập vào Huyền Khê Tông, khiến Huyền Khê Tông tuy tổn thất không ít, nhưng được bổ sung lại nhanh chóng, họ đang diệt sơn môn cuối cùng của Đan Khê Tông, sau một thời gian nữa, họ sẽ trở nên còn mạnh hơn trước rất nhiều."
"Nhưng ngay thời điểm hiện giờ, Huyền Khê Tông ngoài việc diệt Đan Khê tông, còn phải lo điều chỉnh lại sự lộn xộn và khác biệt giữa người cũ với người mới, có thể nói đây là thời điểm Huyền Khê Tông yếu nhất. Họ cần phải diệt Đan Khê Tông thật nhanh, nhanh chóng chỉnh hợp lại tông môn. Huyết Khê Tông kéo dài đến bây giờ mới ra tay, chính là vì muốn tập trung dùng toàn lực bức Linh Khê Tông chúng ta nghe theo điều kiện của họ, họ muốn phong tông." Lý Thanh Hậu từ từ giải thích.
"Nhất định phải chiến? Không có cách nào khác sao?" Bạch Tiểu Thuần chần chừ, muốn nói cái gì đó.
"Không cần nghĩ quá nhiều, trận chiến này không thể tránh né, là tông nào muốn lên trung du, thì sớm muộn cũng phải có một cuộc chiến, bây giờ không đánh, sau khi thỏa hiệp, ngày sau sẽ tạo nên mối họa vô cùng, thà rằng bây giờ dùng toàn lực đánh mở ra một con đường sáng!" Lý Thanh Hậu khẽ nói.
"Trận chiến tranh này, là bất đắc dĩ, Huyết Khê Tông bất đắc dĩ, chúng ta cũng vậy, nhưng lại không thể không đánh, dù chúng ta có đồng ý bỏ qua tư cách tấn thăng, người ta cũng sẽ không tin, mọi lời hứa hẹn giữa các tông môn đều là dối trá."
"Trừ phi, có một cách nào đó, khiến hai tông môn tin tưởng được nhau."
"Nhưng mà…đây là chuyện không thể xảy ra." Lý Thanh Hậu lắc đầu, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ, trên chiến trường, phải luôn đi theo sau lưng ta, lần này ta e là… sẽ chết rất rất nhiều người..." Lý Thanh Hậu thở dài, đứng dậy, thấy Bạch Tiểu Thuần ngẩn người, giống như có điều suy nghĩ, bèn khẽ vỗ lên vai hắn.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp một người trưởng bối, sư tôn của ta!"
Bạch Tiểu Thuần giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Lý Thanh Hậu nhắc tới sư tôn của mình. Người có thể làm sư tôn Lý Thanh Hậu, ít nhất cũng phải là Thái Thượng Trưởng Lão, cũng rất có thể là một trong năm lão tổ của Linh Khê Tông.
Bạch Tiểu Thuần không nghĩ nữa, đi theo Lý Thanh Hậu ra khỏi Chủng Đạo sơn, Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, phát hiện Lý Thanh Hậu đang đi tới một khu trống trải đằng sau Chủng Đạo sơn.
Chỗ đó không có gì cả, chỉ có Thông Thiên Hà chảy xiết đi xa.
Có lẽ Thiên Đạo Trúc Cơ cũng có thể giúp cho Bạch Tiểu Thuần luôn được nổi tiếng, nhưng nếu lập được chiến công giết được Huyết Tử, hắn cũng sẽ được đưa vào trong danh sách!
"Ngươi vừa trở về, đi bái sư tôn lão nhân gia một cái, sau đó đi nghỉ ngơi đi, còn chuyện ra chiến trường, ngươi thuộc nhóm Truyền Tống thứ tư..." Trịnh Viễn Đông nói tiếp.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cúi đầu chào Trịnh Viễn Đông, nhưng không rời đi ngay, mà hỏi thăm tình hình Lý Thanh Hậu. Lúc Lý Thanh Hậu bế quan vốn không nói gì nhiều, Bạch Tiểu Thuần cũng tưởng đấy chỉ là bế quan bình thường, hôm nay nghĩ lại mới thấy bế quan trùng kích Kết Đan, không phải đơn giản như vậy.
" Lý thúc của ngươi, đã thuận lợi Kết Đan, được vào danh sách truyền thừa, hôm nay đang củng cố tu vi, đã sắp xuất quan." Trịnh Viễn Đông vừa cười vừa nói.
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, ôm quyền rời đi.
Đi ra đại điện, Bạch Tiểu Thuần tới bái bức họa của sư phụ, rồi mới trở về động phủ. Thiết Đản đã nằm chờ sẵn, thấy Bạch Tiểu Thuần liền chạy tới.
"Lần trước nhận ra ta?" Bạch Tiểu Thuần vỗ Thiết Đản mấy cái.
Thiết Đản vội vàng gật đầu, miệng ư ử.
"Thế nào, cha ngươi có lợi hại không, hoành hành trong Huyết Khê Tông, không ai dám trêu." Bạch Tiểu Thuần đắc ý, đang định khoác lác, chợt nhận ra Thiết Đản đã thay đổi quá nhiều, nhìn kỹ, giật mình phát hiện, tu vi Thiết Đản đã sắp đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, khiến cả lòng hắn ê ẩm.
"Ngươi sao tu luyện nhanh quá thế..." Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không công bằng, nghĩ đến bản thân vất vả khổ cực, xuất sinh nhập tử, một lòng tu hành mới tới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng Thiết Đản mỗi ngày đều chỉ đi chơi lông nhông, thế mà cũng không thua gì hắn.
Thiết Đản đắc ý, kêu to vài tiếng, người khác nghe không hiểu ý của nó, nhưng Bạch Tiểu Thuần nuôi nó từ nhỏ tới lớn, làm sao nghe không hiểu, hắn mở to mắt, hít sâu.
"Chưởng tọa Diên Vĩ Phong mỗi ngày đều cho ngươi ăn đan dược? Lão tổ đời thứ nhất thường xuyên củng cố kinh mạch cho ngươi? Lão Long kia… thường xuyên cho ngươi uống sinh mệnh chi huyết của nó?"
"A? Ngươi còn đi Bí Cảnh? Ngươi ngươi ngươi..." Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thật ghen tị, trừng mắt nhìn Thiết Đản.
"Nói, trong thời gian này có còn đi trộm yếm hay không?"
Thiết Đản rống lên vài tiếng, một người một thú, cứ như vậy nói chuyện với nhau, cho đến sắc trời dần dần muộn, Bạch Tiểu Thuần nghĩ với tu vi Thiết Đản hiện giờ, không chừng có ngày mình sẽ bị nó vượt qua, nên kết thúc cuộc nói chuyện, vội vã ngồi xuống tu luyện, tu hành Tử Khí Thông Thiên Quyết.
Hôm nào cũng có người tới bái phỏng, cho tới mấy ngày sau mới dần yên tĩnh lại.
Những ngày này, Bạch Tiểu Thuần gặp gỡ trò chuyện với không ít người, nhận ra Linh Khê Tông đã có nhiều cái khác so với trước.
Năm đó lúc hắn rời đi, Linh Khê Tông lấy tu hành làm chủ, dù luôn có cạnh tranh, nhưng không sao cả, gì chứ đàm tiếu lẫn nhau có ở đâu cũng nghe thấy, nhưng mọi thứ nói chung rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay... Hầu như ai cũng nặng nề, cả Linh Khê Tông tràn đầy áp lực.
Ai cũng cố gắng chuẩn bị cho mưa gió sắp tới.
Linh Khê Tông, chưa bao giờ mạnh mẽ như hiện giờ!
Hàng hóa trong phường thị dưới núi hầu như đã bán sạch, giao dịch giữa đệ tử trong tông môn giá cả cũng đắt hơn không chỉ gấp mấy lần.
Nhất là Linh dược và bùa chú, những loại tiêu hao phẩm trong chiến đấu, và pháp bảo, chúng đều trở thành thứ có tiền cũng không mua được, việc luyện linh dạo này ở Tử Đỉnh Sơn vô cùng nhộn nhịp, người tới đây luyện linh nối liền không dứt.
Nhiều người tới tìm Bạch Tiểu Thuần, muốn nhờ hắn luyện dược dù biết hắn luyện dược rất khủng bố, nhưng họ vẫn hy vọng.
Bạch Tiểu Thuần cũng hiểu tình hình, cau mày ngồi ngoài động phủ nhìn xuống núi xa xa, từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy toàn phong cảnh đẹp đẽ của Linh Khê Tông.
Nhìn những dãy núi quen thuộc, nhìn Thông Thiên Hà đang chảy xiết, Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới nhân quả của trận chiến tranh này...
"Khu vực trung du, Không Hà Viện..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, danh ngạch thay thế Không Hà Viện, đối với hạ du, là một khát vọng không thể nào tả được.
"Đáng giá không..." Bạch Tiểu Thuần khẽ than, từ đáy lòng, hắn không hề muốn hai tông đánhnhau, có lẽ trong mắt người khác, Huyết Khê Tông là Ma Tông tàn bạo, nhưng với Bạch Tiểu Thuần, hắn cảm thấy Huyết Khê Tông đối với hắn rất tốt.
"Một cái Không Hà Viện, có lẽ không đáng, nhưng nếu tăng thêm hy vọng cho lão tổ đột phá, tăng thêm khả năng tông môn có thể lớn mạnh vô hạn, và các đệ tử có môi trường linh khí dồi dào hơn để tu luyện, vậy thì… đương nhiên sẽ khác!" một giọng nói ôn hòa bỗng vang lên sau lưng Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, quay đầu lại nhìn, thấy Lý Thanh Hậu mặc trường bào xanh, khí sắc tươi tỉnh đang mỉm cười đứng sau lưng.
Lý Thanh Hậu hiện giờ khác với Lý Thanh Hậu Bạch Tiểu Thuần từng biết. Mọi thứ đều nội liễm vào trong, sự uy nghiêm cũng giảm đi một ít, nhưng hắn cảm thấy trong người Lý Thanh Hậu như có một cái vòng xoáy rất to, một khi tỏa ra, sẽ gây nên kinh thiên động địasâu không lường được.
Loại cảm giác này, trên người một số Thái thượng trưởng lão cũng còn không mạnh được tới như thế, Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, sau nửa ngày mới reo lên.
"Lý thúc! !" Bạch Tiểu Thuần kích động, đã rất lâu không nhìn thấy Lý Thanh Hậu, hắn phấn khởi đứng bật dậy, ôm lấy Lý Thanh Hậu.
Lý Thanh Hậu cười, sờ đầu Bạch Tiểu Thuần.
"Ừ, cao lên không ít." Trong mắt Lý Thanh Hậu, Bạch Tiểu Thuần vĩnh viễn là thằng bé con đốt nhang những mười ba lần, được ông đưa lên trên núi.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng làm cho mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ hoe, hồi còn ở Huyết Khê Tông, hắn phải che giấu tung tích, sự nhớ nhung Lý Thanh Hậu cũng phải vùi dưới đáy lòng.
Sau khi trở lại Linh Khê Tông, hắn cảm thấy Lý Thanh Hậu bế quan không giống bình thường, bây giờ được tận mắt nhìn thấy Lý Thanh Hậu Kết Đan thành công, Bạch Tiểu Thuần vô cùng sung sướng, còn sung sướng hơn cả lúc hắn luyện chế được đan dược cao cấp.
"Tiểu Thuần, chiến tranh, không phải đơn giản như ngươi nghĩ." Lý Thanh Hậu ngồi xuống.
"Ngoài mấy thứ ta vừa nói, còn có cả việc tăng lên nội tình cho tông môn, sự khống chế tài nguyên cho khu hạ du, có cả tranh giành danh lợi cá nhân, cho nên, khiến cho mọi thứ đều khác!"
"Trận chiến Huyền Khê Tông với Đan Khê Tông cũng đã đến khâu cuối cùng, Đan Khê Tông đại bại, gần nửa đệ tử nhập vào Huyền Khê Tông, khiến Huyền Khê Tông tuy tổn thất không ít, nhưng được bổ sung lại nhanh chóng, họ đang diệt sơn môn cuối cùng của Đan Khê Tông, sau một thời gian nữa, họ sẽ trở nên còn mạnh hơn trước rất nhiều."
"Nhưng ngay thời điểm hiện giờ, Huyền Khê Tông ngoài việc diệt Đan Khê tông, còn phải lo điều chỉnh lại sự lộn xộn và khác biệt giữa người cũ với người mới, có thể nói đây là thời điểm Huyền Khê Tông yếu nhất. Họ cần phải diệt Đan Khê Tông thật nhanh, nhanh chóng chỉnh hợp lại tông môn. Huyết Khê Tông kéo dài đến bây giờ mới ra tay, chính là vì muốn tập trung dùng toàn lực bức Linh Khê Tông chúng ta nghe theo điều kiện của họ, họ muốn phong tông." Lý Thanh Hậu từ từ giải thích.
"Nhất định phải chiến? Không có cách nào khác sao?" Bạch Tiểu Thuần chần chừ, muốn nói cái gì đó.
"Không cần nghĩ quá nhiều, trận chiến này không thể tránh né, là tông nào muốn lên trung du, thì sớm muộn cũng phải có một cuộc chiến, bây giờ không đánh, sau khi thỏa hiệp, ngày sau sẽ tạo nên mối họa vô cùng, thà rằng bây giờ dùng toàn lực đánh mở ra một con đường sáng!" Lý Thanh Hậu khẽ nói.
"Trận chiến tranh này, là bất đắc dĩ, Huyết Khê Tông bất đắc dĩ, chúng ta cũng vậy, nhưng lại không thể không đánh, dù chúng ta có đồng ý bỏ qua tư cách tấn thăng, người ta cũng sẽ không tin, mọi lời hứa hẹn giữa các tông môn đều là dối trá."
"Trừ phi, có một cách nào đó, khiến hai tông môn tin tưởng được nhau."
"Nhưng mà…đây là chuyện không thể xảy ra." Lý Thanh Hậu lắc đầu, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ, trên chiến trường, phải luôn đi theo sau lưng ta, lần này ta e là… sẽ chết rất rất nhiều người..." Lý Thanh Hậu thở dài, đứng dậy, thấy Bạch Tiểu Thuần ngẩn người, giống như có điều suy nghĩ, bèn khẽ vỗ lên vai hắn.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp một người trưởng bối, sư tôn của ta!"
Bạch Tiểu Thuần giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Lý Thanh Hậu nhắc tới sư tôn của mình. Người có thể làm sư tôn Lý Thanh Hậu, ít nhất cũng phải là Thái Thượng Trưởng Lão, cũng rất có thể là một trong năm lão tổ của Linh Khê Tông.
Bạch Tiểu Thuần không nghĩ nữa, đi theo Lý Thanh Hậu ra khỏi Chủng Đạo sơn, Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, phát hiện Lý Thanh Hậu đang đi tới một khu trống trải đằng sau Chủng Đạo sơn.
Chỗ đó không có gì cả, chỉ có Thông Thiên Hà chảy xiết đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.