Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 555: Cực hạn!

Nhĩ Căn

27/06/2017

Sau mỗi năm lần luyện linh gốc đại thụ càng lớn, lúc này đại thụ chiếm cứ cả mật thất, cao cao sừng sững, dường như muốn phá tan mật thất sinh trưởng ra ngoài, đại thụ vô cùng to lớn, Bạch Tiểu Thuần ngẩng không nhìn thấy đỉnh, cũng may phía dưới Quy Văn Oa còn lộ ra vài chỗ cho phép hắn tiếp tục luyện linh..

Đại thụ bàng bạc có mười đạo kim vân, nó tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, trên thân cây bộc phát Thiên Nhân chi lực mạnh tới mức làm Bạch Tiểu Thuần rung động.

Thiên Nhân chi lực cực kỳ cường đại, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trước mặt mình không phải là đại thụ, mà là Thiên Nhân còn mạnh hơn cả Trần Hạ Thiên và Hồng Trần Nữ quá nhiều.

Dường như đây là lực lượng Thiên Nhân đỉnh phong!

Nó giống như phong bạo, Bạch Tiểu Thuần chạm vào một chút, mặc kệ thân thể Bạch Tiểu Thuần cường đại như thế nào cũng phải hình thần câu diệt, thậm chí Bạch Tiểu Thuần cảm thụ, cho dù Trần Hạ Thiên cùng Hồng Trần Nữ đứng ở chỗ này, tuy không bị hình thần câu diệt nhưng nhất định bị nghiền áp không thể nhúc nhích.

Bạch Tiểu Thuần kích động nhìn đại thụ, hắn cảm giác trên gốc cây vẫn còn ấn ký của mình, thậm chí một ý niệm của hắn có thể chỉ huy đại thụ, nó đã thành pháp bảo của mình.

Có pháp bảo này, Bạch Tiểu Thuần vô cùng tin tưởng, Trần Hạ Thiên cùng Hồng Trần Nữ tính là gì chứ?

- Ta... Ta có Quy Văn Oa mới có thể luyện ra chí bảo thế này, không biết thế gian này có chí bảo nào luyện linh hai mươi lần không?

- Ta... Nếu ta có thể mang nó ra ngoài thì ta chắc chắn phát đạt, ta... Nếu ta mang về Nghịch Hà Tông!

Bạch Tiểu Thuần kích động nhưng kích động biến thành lo được lo mất, hắn cảm thấy vật này quá mạnh mẽ, chỉ sợ mình không thể mang đi... Nội tâm có một tia may mắn, hắn rung động cầm hỏa diễm mới xuất hiện đặt vào Quy Văn Oa.

- Hai mươi mốt lần!

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang luyện linh, Chu Nhất Tinh ở bên ngoài khiếp sợ không nhỏ, hắn đã chọn được nơi cần thí luyện, đang chuẩn bị đi vào nhưng đột nhiên phát hiện hào quang trên người Bạch Tiểu Thuần rất sáng..

Bởi vì hào quang của Bạch Tiểu Thuần sáng lên quá nhanh thậm chí Chu Nhất Tinh vừa nhìn sang đã sáng hơn trước thật nhiều, Chu Nhất Tinh trợn mắt há hốc mồm, hắn từng nhìn thấy quang cầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng tỏa sáng, trực tiếp vượt qua hào quang tất cả quang cầu khác.

Mặc dù những người khác vào nơi này sớm hơn Bạch Tiểu Thuần nhưng quang cầu của bọn họ không bằng Bạch Tiểu Thuần, trong hư vô chỉ có quang cầu của Hồng Trần Nữ quang sáng nhất, lúc này lại có thêm Bạch Tiểu Thuần!

Mặc dù quang cầu của Bạch Tiểu Thuần còn chưa bằng Hồng Trần Nữ nhưng nó vẫn tỏa ra huy hoàng vô hạn trong hư vô, nhìn tốc độ, muốn đuổi kịp Hồng Trần Nữ... Cũng không phải không có khả năng.

Chu Nhất Tinh ngạc nhiên rớt tròng mắt ra ngoài, hắn còn cho rằng mình nhìn lần, dùng sức văn vê dụi mắt, sau đó hoảng sợ phát hiện mình... Không nhìn lầm.

- Tại sao lại như thế! Đáng chết, hắn... Hắn có thể đạt tới đệ nhất?

Chu Nhất Tinh cắn răng gào thét, hắn ghen ghét Bạch Tiểu Thuần đến mức tận cùng.

Hai mươi mốt lần!

Âm thanh nổ vang quanh quẩn mật thất, cả mật đang run rẩy, thậm chí bốn phía đều xuất hiện vỡ vụn, chỉ có ba bệ đá vẫn còn, Bạch Tiểu Thuần cầm lấy một thân cây, sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn đại thụ trước mặt mình, mười đạo kim vân trên thân cây đang trọng điệp với nhau.

Bạch Tiểu Thuần ngừng thở, hắn mở to mắt ra quan sát, nhìn kỹ gốc đại thụ sau khi luyện linh hai mươi mốt lần trước mặt, hắn muốn xem nó có biến hóa như thế nào.

Bạch Tiểu Thuần tin tưởng cơ hội này trừ mình ra có lẽ rất khó nhìn thấy, cũng chỉ có ở chỗ này mới có thể nhận biết được ảo diệu của luyện linh.

Âm thanh nổ vang quanh quẩn các nơi, thậm chí không chỉ đại thụ chấn động, ngay cả tấm bia đá bên ngoài cũng rung chuyển.

Quá trình này diễn ra suốt mười hô hấp, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở to mắt nhìn, mười đạo kim vân trên đại thụ đang trọng điệp với nhau, không ngờ... Trở thành màu tím!

Đến cuối cùng hóa thành một đạo tử vân.

Vào lúc tử vân xuất hiện, cả đại thụ không sinh trưởng thêm nữa, dưới ánh sáng màu tím chói mắt dần dần như có sinh mạng mới ra đời, trên thân cây thô to ngưng tụ một gương mặt.

Gương mặt này vô cùng tang thương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi mở mắt, trong mắt mang theo hào quang của trẻ con mới sinh, mang theo mê mang, mang theo hiếu kỳ với thế giới chung quanh, nó không ngừng dò xét mọi thứ.

Khí tức Thiên Nhân trên người nó đã biến mất, lúc này hình thành uy áp còn khủng bố hơn so với Thiên Nhân, chỉ có điều uy áp này nội liễm không khuếch tán ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rõ ràng, một khi khuếch tán, sợ rằng cả thiên địa cũng phải biến đổi.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp căng nứt ra, tâm thần không ngừng nổ vang, hắn cảm thấy ấn ký của mình vẫn còn nên thở ra một hơi.

Ấn ký của hắn sớm sinh trưởng cùng với đại thụ, cho dù trải qua hai mươi mốt lần luyện linh vẫn còn tồn tại.

- Sau mười lần lá cây biến thành đại thụ, sau hai mươi lần đại thụ... Hóa thành linh, đây là cái gì, thụ linh? Mộc Linh?

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt vài lần, đổ mồ hôi trán, hắn nhìn đại thụ suốt nửa ngày, phát hiện gương mặt trên đại thụ đang ngẩn người, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái.



- Mặc kệ nó là cái gì đều có lạc ấn của ta, hai mươi mốt lần đã nghịch thiên như vậy, ba mươi lần sẽ thế nào?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hắn vô cùng chờ mong sau ba mươi lần là thế nào.

Vì vậy ánh mắt hắn nhìn sang bệ đá, hắn mang theo bướng bỉnh và điên cuồng như lúc luyện dược, tiếp tục luyện linh lần nữa.

Hai mươi hai lần!

Sau hai mươi lần, mỗi một lần luyện linh đều có biến hóa kinh thiên động địa, nổ vang tám phương, cả mật thất đã sớm sụp đổ, đại thụ run rẩy và chấn động càng ngày càng mãnh liệt, hào quang trong mắt gương mặt càng trở nên thâm thúy, thậm chí mang theo vẻ cơ trí.

Dường như trải qua tuế nguyệt vô cùng, khí tức tang thương càng ngày càng đậm.

Thiên địa rung động lắc lư, ngay cả tấm bia đá bên ngoài cũng run động không nhỏ, dường như cả nó không cách nào thừa nhận uy lực khi Bạch Tiểu Thuần luyện linh!

Về phần quang cầu Bạch Tiểu Thuần bên ngoài đang tỏa ra hào quang vạn trượng, thậm chí đã vượt qua Hồng Trần Nữ, trở thành quang cầu lộng lẫy nhất trong số cả ngàn quang cầu chung quanh.

Chu Nhất Tinh đã tuyệt vọng, sau khi hắn tính toán thời gian thì càng tuyệt vọng hơn nữa.

- Bạch Tiểu Thuần là yêu nghiệt... Cả đời này ta không muốn gặp lại hắn.

Chu Nhất Tinh bị đả kích to lớn, hắn đã nản lòng thoái chí.

Trong lúc tấm bia đá rung động mạnh, Bạch Tiểu Thuần đang điên cuồng luyện linh, cả ngàn quang cầu chung quanh đã có một ít người bị cưỡng ép gián đoạn thí luyện, dường như lực lượng của bia đá đã không đủ để đi chèo chống tất cả mọi người tiến hành thí luyện, nó cần chặt đứt thí luyện của người yếu để dùng lực lượng to lớn hơn chèo chống Bạch Tiểu Thuần luyện linh.

- Xảy ra chuyện gì?

- Ta đột nhiên ra ngoài, thí luyện chưa chấm dứt mà?

- Trời ạ, tấm bia đá này... Nó đang rung động, đó là cái gì, là ai... Hào quang này quá khủng khiếp!

- Bạch Tiểu Thuần!

Những người vừa thức tỉnh cảm thấy mờ mịt, sau khi quan sát tình hình chung quanh, toàn bộ nghẹn ngào kinh hô, tiếng xôn xao quanh quẩn nơi thí luyện.

Tấm bia đá rung động, cho dù nó đã chặt đứt thí luyện của nhiều người nhưng rung động càng ngày càng mạnh hơn, Bạch Tiểu Thuần đang điên cuồng, hắn không ngừng luyện linh.

Hai mươi ba lần!

Vào lúc ba đạo tử vân xuất hiện, tấm bia đá sinh ra tiếng nổ cực lớn, không thể không gián đoạn thí luyện của mấy trăm người, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, lại... Gián đoạn trừ Hồng Trần Nữ cùng Bạch Tiểu Thuần ra, nó chặt đứt thí luyện của tất cả mọi người!

Mặc kệ những người này đang thí luyện ở trình độ nào đều bị tấm bia đá chặt đứt ngay lập tức, kể từ đó hơn một ngàn người đồng thời bừng tỉnh, không ngừng có tiếng trách móc vang lên khắp nơi thí luyện.

Khi thí luyện của bọn họ bị chặt đứt, hào quang trên quang cầu của bọn họ ảm đạm, cả hư vô hiện tại chỉ còn lại hai quang cầu đang tỏa sáng, một là Bạch Tiểu Thuần, một là Hồng Trần Nữ!

Quang cầu Bạch Tiểu Thuần sáng chói mắt, Hồng Trần Nữ yếu hơn không ít nhưng vẫn sáng như nhật nguyệt, tâm thần mọi người run rẩy rất mạnh.

- Là Bạch Tiểu Thuần!

- Trời ạ, này Bạch ma đang tiến hành thí luyện, ngay cả Thiên Nhân cũng không bằng hắn!

Vào lúc người bên ngoài đang xôn xao, Bạch Tiểu Thuần tóc tai bù xù nhưng nội tâm rất phấn khởi, hắn hét lớn trong nơi thí luyện của mình.

- Hai mươi bốn lần!

Oanh, trên đại thụ xuất hiện tử vân thứ tư, gương mặt trên thân cây cơ trí hơn nhiều, dường như nó cúi đầu xuống nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Cùng lúc đó tấm bia đa bên ngoài lại xuất hiện một khe hở, tiếng răng rắc vang lên, khe hở xuất hiện tạo thành chấn động tâm thần mọi người rất mạnh.

Vẫn chưa kết thúc, Bạch Tiểu Thuần đã nổi giận gào thét lần nữa.

- Hai mươi lăm lần!

Hắn đã không nhìn màu sắc hỏa diễm, trực tiếp cầm lên và đặt vào trong Quy Văn Oa bên, Quy Văn Oa cũng rung động rất mạnh, trong giây lát xuất hiện ánh sáng tím sáng ngời sau đó rót vào trong đại thụ, trên thân cây xuất hiện năm đạo tử vân.

Lúc đạo tử vân thứ năm xuất hiện, gương mặt trên thân cây phát ra tiếng thở dài giống như từ viễn cổ vọng về, tiếng thở dài quanh quẩn thiên địa, trên người nó tồn tại vô số tính mạng, những tính mạng này không ngừng sinh sôi nảy nở và sinh trưởng trên người nó, Bạch Tiểu Thuần không thể tưởng tượng nổi nó sẽ tiến hóa theo hướng nào.



Dường như còn kém một chút, có lẽ... Có lẽ chỉ còn mấy lần luyện linh mà thôi.

- Thế giới sao... Chẳng lẽ sau ba mươi lần luyện linh, đại thụ sẽ biến thành một phương... Thế giới!

Đầu óc Bạch Tiểu Thuần như bị sét đánh, vào lúc này hắn hiểu ra, thân thể hắn không ngừng run rẩy, đang lấy hỏa diễm nhưng bệ đá không thể ngưng tụ ra nhị thập lục sắc hỏa, oanh, bệ đá sụp đổ thành tro bụi.

Hai bệ đá khác cũng sụp đổ theo, còn có... Gốc đại thụ!

Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ tất cả, đầu óc hắn không ngừng bị thiên lôi đánh trúng, hắn biết rõ thí luyện lần này mang lại những cảm ngộ quan trọng trong luyện linh, này mặc dù không phải cơ duyên nhưng chính là đại tạo hóa chưa từng có!

Có thể nói nó đã đền bù những hiểu biết cơ sở về luyện linh cho hắn, hắn cũng hiểu phương hướng luyện linh của bản thân, chỉ sợ cả đại lục Thông Thiên, người có kiến thức như hắn hiếm như lông phượng sừng lân, vô cùng có khả năng... Không có người thứ hai!

Hắn càng rung động đến mức tận cùng, hắn ý thức được mình lúc trước quá xem nhẹ luyện linh, luyện linh... Có lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ, có thể nói luyện linh là tạo hóa chi công lớn nhất trong thiên địa.

Nội tâm hắn kinh hoàng, hắn hô hấp ồ ồ, sâu trong lòng hắn, giờ khắc này càng chấp nhất với luyện linh, cũng giống năm xưa hắn chấp nhất với luyện dược, bởi vì hắn ý thức được, luyện linh... Cũng có thể trường sinh!

- Cũng có thể hóa thân thế giới, càng không cần nói trường sinh!

Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, hắn cảm thấy con đường này càng trực tiếp hơn luyện dược, bởi vì hắn có Quy Văn Oa!

- Quy Văn Oa của ta... Nó là chí bảo gì?

Luyện linh cường hãn, Bạch Tiểu Thuần lại cúi đầu nhìn Quy Văn Oa trong tay, Bạch Tiểu Thuần không biết lai lịch của nó thế nào.

Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, tấm bia đá bên ngoài không ngừng nổ mạnh, ngay cả vùng đất thí luyện cũng rung động theo bia đá.

- Ngươi, trở thành đệ nhất!

Giọng nói vang lên, Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hắn muốn nói gì đó, đột nhiên có lực lượng kỳ lạ xuất hiện đánh tan thí luyện luyện linh, oanh, dường như triệt để chặt đứt phong ấn nào đó, không chờ Bạch Tiểu Thuần kịp phản ứng, một vòng xoáy khổng lồ hút hắn vào bên trong.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần bị vòng xoáy hút đi, thân thể Bạch Tiểu Thuần bên ngoài tấm bia đá mở mắt ra, ánh mắt của hắn hơi mờ mịt, không đợi hắn kịp phản ứng, trong chốc lát quang cầu hóa thành vòng xoáy kéo hắn vào bên trong.

Biến mất không thấy gì nữa.

Khi Bạch Tiểu Thuần biến mất, quang cầu của hắn biến mất vô tung vô ảnh, sau khi hào quang tiêu tán, cả tấm bia đá không ngừng run run và khôi phục như thường, trên đó lại xuất hiện khe hở.

Lúc này trong người tham gia thí luyện luyện dược và thí luyện luyện linh đều bị xóa bỏ.

Lúc này hơn ngàn người chung quanh ngẩn ngơ, bọn họ trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

- Bạch Tiểu Thuần... Không thấy!

- Hắn... Hẳn là hắn là đệ nhất!! Hắn hiện tại đã đi tầng thứ ba, đi lấy Thiên Nhân Hồn!!"

- Tại sao có thể là hắn! Bạch ma đáng chết, tại sao lại là hắn?

- Hừ, là hắn rất tốt, nếu rơi vào trong tay Hồng Trần đại nhân, chúng ta sẽ không cơ hội, nếu trong tay Bạch ma, sau khi hắn lấy được, chính mình cũng không giữ được!

- Đúng vậy, kể từ đó giá trị của Bạch Tiểu Thuần càng lớn, giết hắn, chẳng những có thể đổi được năm phần Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Thiên Thú Hồn, gom góp thành nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, chúng ta còn có thể đạt được Thiên Nhân Hồn!

Mọi người không ngừng bàn luận với nhau, bọn họ phát hiện quang cầu Hồng Trần Nữ bên ngoài tấm bia đá vẫn tồn tại, thậm chí còn chói mắt hơn trước, chẳng những nàng không bị thủ tiêu tư cách, càng cách lúc hoàn thành quá gần.

Lúc này mọi người ý thức được chủ nhân cuối cùng của Thiên Nhân Hồn không nhất định là Bạch Tiểu Thuần, nếu Bạch Tiểu Thuần chậm chạp không cầm lấy Thiên Nhân Hồn trong tầng thứ ba, chỉ sợ chẳng những không có Thiên Nhân Hồn, thậm chí tánh mạng cũng khó giữ.

Dù sao hắn phải đối mặt với cao thủ Thiên Nhân, ở địa phương đó, kết cục hắn như thế nào, nội tâm mọi người biết rõ.

Huống hồ, rất hiển nhiên, nếu không có Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, đệ nhất chắc chắn thuộc về Hồng Trần Nữ.

Chu Nhất Tinh đang run rẩy, trong mắt hắn xuất hiện thần thái kích động, đáy lòng của hắn không ngừng vui sướng.

- Hồng Trần lão tổ cố gắng lên, nhanh đi tầng thứ ba làm thịt Bạch Tiểu Thuần đáng chết kia đi.

Chu Nhất Tinh chờ mong, trong tầng thứ ba cung điện dưới lòng đất... Đây là nơi đặt Thiên Nhân Hồn, nơi này là một táng cung cực lớn, bốn phía có hình bát giác, không nói đèn đuốc sáng trưng, mỗi góc của nó đều dựng một pho tượng cực lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook