Chương 347: Cũng có lúc, thỏ không hề học vẹt
Nhĩ Căn
23/03/2017
Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới biết, trong hệ
thống tu hành của Thông Thiên thế, sau Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan,
Nguyên Anh. . . là Thiên Nhân Cảnh!
Thiên Nhân Cảnh rất là đáng sợ, là cấp độ đã đạt tới mức dung hợp với trời đất, khi ra tay, không còn là dùng sức mạnh bản thân, mà có thể mượn sức mạnh của tất cả vạn vật trong trời đất, sự áp chế và thần thông do sức mạnh của trời đất tạo ra, tu sĩ nguyên anh không thể nào so sánh được.
Trong cả Thông Thiên Hà đông mạch Trung Du, tu sĩ thiên nhân cảnh vốn chỉ có bốn người, mỗi đại tông môn có một người, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba vì thiên nhân của Không Hà Viện đã tử vong.
Một Thiên Nhân Cảnh đủ quét ngang một tông môn, như Nghịch Hà Tông này, nếu có Thiên Nhân Cảnh đánh tới, vậy nhất định Nghịch Hà Tông sẽ bị diệt vong.
Dù Bạch Tiểu Thuần có điều khiển Huyết Tổ, Không Dong Tà Thụ có ra tay, kết cục cũng không thay đổi, trừ phi Chân Linh lại thức tỉnh, nhưng một viên Nghịch Hà Đan duy nhất đã bị dùng mất rồi.
Thế nên bây giờ Nghịch Hà Tông nhìn thì mạnh mẽ, nhưng nếu nói tới chiến lực đỉnh phong thì là hoàn toàn khuyết thiếu.
Hiện nay, trong số các lão tổ, người có khả năng nhất tấn chức Thiên Nhân, chỉ có ba vị, Phong Thần Tử, Hàn Tông và Xích Hồn!
Sau đại điển, Phong Thần Tử và Xích Hồn đều đi bế quan, các lão tổ khác cũng vậy, ai cũng muốn lúc còn sống, bước được chân vào ngưỡng cửa Thiên Nhân!
Cả Thông Thiên Hà đông mạch, tính cả Tinh Không Đạo Cực Tông, số lượng thiên nhân không vượt quá hai bàn tay, cho thấy thiên nhân là rất cường hãn và hiếm có.
"Sau nguyên anh, chính là Thiên Nhân Cảnh, tuy chưa được thọ ngang với trời đất, nhưng có thể dùng sức mạnh trời đất để dùng, sức mạnh không bao giờ cạn kiệt, chiến lực hoàn toàn có thể quét ngang một Tu Chân Giới!" Linh Khê Nhất Đại lão tổ Hàn Tông gọi Bạch Tiểu Thuần tới, khẽ nói.
"Nên, từ hôm nay, lão phu sẽ bế quan, lão phu muốn bước vào Thiên Nhân Cảnh!"
"Trên Thiên Nhân là gì?" Bạch Tiểu Thuần hỏi.
"Trên Thiên Nhân Cảnh là Bán Thần!" Hàn Tông im lặng một lúc, mới đáp.
"Cảnh giới này, dù chỉ nói ra miệng, cũng sẽ khiến đất trời biến sắc, cảnh giới bán thần… không từ nào có thể miêu tả được, có lẽ sự thật cũng giống như tên gọi. . . chính là một nửa thần linh!" Hàn Tông thì thào, rõ ràng lão cũng hiểu biết về bán thần rất ít.
"Cả Đông Mạch Tu Chân Giới, chỉ có một Bán Thần. . . ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông. . . cũng vì sự tồn tại của ngài ấy, mới khiến Tinh Không Đạo Cực Tông trở thành tông môn ở đầu nguồn!"
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.
"Vậy nếu trên Bán Thần?"
"Không biết!" Hàn Tông lắc đầu, không tiếp tục đề tài này, mở bàn tay phải, trong bàn tay xuất hiện ba vầng sáng.
Trong đó, có một quyển trục, một miếng vảy, và một con dao nhỏ!
Họa quyển khí tức tang thương như đã qua rất nhiều năm tháng, miếng vảy thì khá to, không biết của con gì.
Con dao nhìn kĩ lại không giống dao, mà giống một cái sừng màu đen!
"Cửu Châu Đồ, Địa Phẩm Chí Bảo, có thể dung nạp ngàn vạn vật, nếu đem luyện hóa, đóng dấu nô dịch, có thể kích phát cấp tốc, dịch chuyển Truyền Tống trong cự ly ngắn!"
"Cổ Ma Lân, Địa Phẩm Chí Bảo, Nguyên Anh không thể phá vỡ, đáng tiếc chỉ có một miếng mà thôi, nếu không, đủ để làm thành áo giáp, nguyên anh cũng không làm gì được ngươi!"
"Còn con dao này. . . là Nghịch Long Giác, cũng là Địa Phẩm Chí Bảo, có thể huyễn hóa ra Nghịch Long, uy lực rất mạnh!"
"Những thứ này, đều là cho ta?" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn ba vật phẩm, tim đập thình thịch, cố nuốt nước miếng. Ba món đồ này, món nào cũng khiến hắn động tâm.
"Ngươi là thiếu tổ Nghịch Hà Tông ta, sau này đi ra ngoài chính là đại diện cho tông môn, đương nhiên ba món chí bảo này là đưa cho ngươi, hãy cố làm quen với chúng, sau này dương danh cho Nghịch Hà Tông ta!" Hàn Tông cười, sự quan trọng của Bạch Tiểu Thuần đối với Nghịch Hà Tông không có gì sánh kịp, họ lại đều sắp phải bế quan, nên đã bàn bạc, quyết định đưa cho Bạch Tiểu Thuần ba món Chí Bảo để hắn phòng thân.
Bạch Tiểu Thuần kích động cảm ơn, cầm ngay lấy, Hàn Tông ho một cái.
"Lão phu phải đi bế quan, tí nữa sẽ có một lão tiền bối tới tìm ngươi, ngươi cứ ở lại đây. . . ,. . . Đúng rồi, đây là công pháp tu hành sau khi kết đan dành cho ngươi, công pháp này lai lịch thần bí, đã từng là thuật pháp bí truyền của Hàn Môn!" sắc mặt Hàn Tông quái dị, ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái ngọc giản, sau đó biến mất.
"Lão tiền bối?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cầm lấy ngọc giản, ngẩng đầu lên, thì Hàn Tông đã đi mất rồi.
"Không lẽ còn có ban thưởng. . ." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng phấn khởi, hắn cảm thấy tông môn đối với hắn thật là tốt quá, tí nữa lại còn có lão tiền bối tới tặng đồ tốt cho mình nữa, lập tức đứng thẳng lên nghiêm chỉnh, điều chỉnh bộ dạng của mình cho đàng hoàng, nghiêm nghị.
Thầm nghĩ với bộ dạng này, hẳn là lão nhân gia sẽ rất thích.
Đợi một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần sắp mất kiên nhẫn, bỗng hắn có một cảm giác là lạ, hình như có người đang nhìn mình chằm chằm từ đằng sau, theo bản năng quay người lại, Bạch Tiểu Thuần trừng to mắt.
Ở đằng sau hắn, không biết từ lúc nào, xuất hiện một con thỏ!
Con thỏ không tựa bằng bốn chân, mà rõ ràng là đứng bằng hai chân sau, hai chân trước chắp ra sau lưng y như người, đang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt hồng hồng, hai lỗ tai dựng thẳng, đôi mắt đầy vẻ tang thương kì lạ, nhìn toàn diện có vẻ buồn cười nhưng lại cũng có vẻ gì đó không tầm thường.
"Ngươi. . ." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, lùi lại mấy bước. Con thỏ này có thể có người không biết, nhưng làm sao Bạch Tiểu Thuần lại không biết cho được, hắn chỉ liếc một cái cũng nhận ra. . . nó chính là con thỏ học vẹt chết tiệt!
Từ hôm ngoài hùng thành hôm đó, lúc nhìn thấy con thỏ và con khỉ, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy có cái gì đó khác thường, bây giờ lại nhìn thấy con thỏ, hắn càng cảm thấy không ổn, hắn cẩn thận ôm quyền.
". . . Đệ tử bái kiến. . . Tiền bối!"
Con thỏ hừ một cái, nó không còn những câu nói học vẹt, lẽ ra như vậy Bạch Tiểu Thuần phải thấy vui sướng, nhưng bây giờ chính điều ấy lại khiến hắn càng thấy không ổn.
"Tiền bối. . ." Bạch Tiểu Thuần càng hồi hộp, lại lùi thêm mấy bước.
"Bạch Tiểu Thuần, năm đó ngươi đuổi theo lão phu, đuổi rất vui rất sướng nhỉ, nhưng lão nhân gia ta không thèm chấp nhặt với ngươi." Con thỏ nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu rất ra vẻ bề trên.
"Lần này ta tìm ngươi, là muốn kiểm tra một chút, những Chí Bảo kia của ngươi, có hữu hiệu hay không." Con thỏ trừng mắt, mép nhếch lên khủng bố, Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, không chút chần chờ, lùi lại bỏ chạy.
Con thỏ lập tức đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, giơ chân lên đạp hắn một cái.
Bạch Tiểu Thuần kêu váng, bị đá văng lên không trung, hắn lập tức dùng hết tốc lực, cấp tốc bỏ chạy.
"Giết người! !"
"Con thỏ giết người! !"
"Lão tổ cứu mạng, cứu mạng a!" Bạch Tiểu Thuần vừa chạy điên cuồng vừa la chói lói.
Mọi người nhìn thấy một con thỏ, với một tốc độ siêu khủng đuổi theo, không ngừng đá đạp Bạch Tiểu Thuần, vừa hành hạ Bạch Tiểu Thuần vừa cười khoái chí.
"Kêu đi, người kêu càng to, lão phu càng sướng! Hồi trước ngươi đuổi theo lão phu hành hung thế nào, ngươi còn nhớ không? Chết tiệt, lúc đó ta bỏ trốn tới tận Vạn Xà Cốc rồi, mà ngươi cũng còn cố tìm tới ta! !
Ta vì trốn ngươi, phải chạy tới Huyết Khê Tông, thế mà ngươi… đồ khốn kiếp nhà ngươi, lại cũng tới Huyết Khê Tông! !" Con thỏ gào vang, mắt đỏ rực.
Dần dần, không ít tu sĩ Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông cũng nhận ra con thỏ, ai nấy kinh hô.
"Đó là. . ."
"Á, là con thỏ học vẹt!"
"Sao nó lại xuất hiện ở đây, mà hết nói vẹt rồi? !"
Thiên Nhân Cảnh rất là đáng sợ, là cấp độ đã đạt tới mức dung hợp với trời đất, khi ra tay, không còn là dùng sức mạnh bản thân, mà có thể mượn sức mạnh của tất cả vạn vật trong trời đất, sự áp chế và thần thông do sức mạnh của trời đất tạo ra, tu sĩ nguyên anh không thể nào so sánh được.
Trong cả Thông Thiên Hà đông mạch Trung Du, tu sĩ thiên nhân cảnh vốn chỉ có bốn người, mỗi đại tông môn có một người, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba vì thiên nhân của Không Hà Viện đã tử vong.
Một Thiên Nhân Cảnh đủ quét ngang một tông môn, như Nghịch Hà Tông này, nếu có Thiên Nhân Cảnh đánh tới, vậy nhất định Nghịch Hà Tông sẽ bị diệt vong.
Dù Bạch Tiểu Thuần có điều khiển Huyết Tổ, Không Dong Tà Thụ có ra tay, kết cục cũng không thay đổi, trừ phi Chân Linh lại thức tỉnh, nhưng một viên Nghịch Hà Đan duy nhất đã bị dùng mất rồi.
Thế nên bây giờ Nghịch Hà Tông nhìn thì mạnh mẽ, nhưng nếu nói tới chiến lực đỉnh phong thì là hoàn toàn khuyết thiếu.
Hiện nay, trong số các lão tổ, người có khả năng nhất tấn chức Thiên Nhân, chỉ có ba vị, Phong Thần Tử, Hàn Tông và Xích Hồn!
Sau đại điển, Phong Thần Tử và Xích Hồn đều đi bế quan, các lão tổ khác cũng vậy, ai cũng muốn lúc còn sống, bước được chân vào ngưỡng cửa Thiên Nhân!
Cả Thông Thiên Hà đông mạch, tính cả Tinh Không Đạo Cực Tông, số lượng thiên nhân không vượt quá hai bàn tay, cho thấy thiên nhân là rất cường hãn và hiếm có.
"Sau nguyên anh, chính là Thiên Nhân Cảnh, tuy chưa được thọ ngang với trời đất, nhưng có thể dùng sức mạnh trời đất để dùng, sức mạnh không bao giờ cạn kiệt, chiến lực hoàn toàn có thể quét ngang một Tu Chân Giới!" Linh Khê Nhất Đại lão tổ Hàn Tông gọi Bạch Tiểu Thuần tới, khẽ nói.
"Nên, từ hôm nay, lão phu sẽ bế quan, lão phu muốn bước vào Thiên Nhân Cảnh!"
"Trên Thiên Nhân là gì?" Bạch Tiểu Thuần hỏi.
"Trên Thiên Nhân Cảnh là Bán Thần!" Hàn Tông im lặng một lúc, mới đáp.
"Cảnh giới này, dù chỉ nói ra miệng, cũng sẽ khiến đất trời biến sắc, cảnh giới bán thần… không từ nào có thể miêu tả được, có lẽ sự thật cũng giống như tên gọi. . . chính là một nửa thần linh!" Hàn Tông thì thào, rõ ràng lão cũng hiểu biết về bán thần rất ít.
"Cả Đông Mạch Tu Chân Giới, chỉ có một Bán Thần. . . ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông. . . cũng vì sự tồn tại của ngài ấy, mới khiến Tinh Không Đạo Cực Tông trở thành tông môn ở đầu nguồn!"
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.
"Vậy nếu trên Bán Thần?"
"Không biết!" Hàn Tông lắc đầu, không tiếp tục đề tài này, mở bàn tay phải, trong bàn tay xuất hiện ba vầng sáng.
Trong đó, có một quyển trục, một miếng vảy, và một con dao nhỏ!
Họa quyển khí tức tang thương như đã qua rất nhiều năm tháng, miếng vảy thì khá to, không biết của con gì.
Con dao nhìn kĩ lại không giống dao, mà giống một cái sừng màu đen!
"Cửu Châu Đồ, Địa Phẩm Chí Bảo, có thể dung nạp ngàn vạn vật, nếu đem luyện hóa, đóng dấu nô dịch, có thể kích phát cấp tốc, dịch chuyển Truyền Tống trong cự ly ngắn!"
"Cổ Ma Lân, Địa Phẩm Chí Bảo, Nguyên Anh không thể phá vỡ, đáng tiếc chỉ có một miếng mà thôi, nếu không, đủ để làm thành áo giáp, nguyên anh cũng không làm gì được ngươi!"
"Còn con dao này. . . là Nghịch Long Giác, cũng là Địa Phẩm Chí Bảo, có thể huyễn hóa ra Nghịch Long, uy lực rất mạnh!"
"Những thứ này, đều là cho ta?" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn ba vật phẩm, tim đập thình thịch, cố nuốt nước miếng. Ba món đồ này, món nào cũng khiến hắn động tâm.
"Ngươi là thiếu tổ Nghịch Hà Tông ta, sau này đi ra ngoài chính là đại diện cho tông môn, đương nhiên ba món chí bảo này là đưa cho ngươi, hãy cố làm quen với chúng, sau này dương danh cho Nghịch Hà Tông ta!" Hàn Tông cười, sự quan trọng của Bạch Tiểu Thuần đối với Nghịch Hà Tông không có gì sánh kịp, họ lại đều sắp phải bế quan, nên đã bàn bạc, quyết định đưa cho Bạch Tiểu Thuần ba món Chí Bảo để hắn phòng thân.
Bạch Tiểu Thuần kích động cảm ơn, cầm ngay lấy, Hàn Tông ho một cái.
"Lão phu phải đi bế quan, tí nữa sẽ có một lão tiền bối tới tìm ngươi, ngươi cứ ở lại đây. . . ,. . . Đúng rồi, đây là công pháp tu hành sau khi kết đan dành cho ngươi, công pháp này lai lịch thần bí, đã từng là thuật pháp bí truyền của Hàn Môn!" sắc mặt Hàn Tông quái dị, ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái ngọc giản, sau đó biến mất.
"Lão tiền bối?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cầm lấy ngọc giản, ngẩng đầu lên, thì Hàn Tông đã đi mất rồi.
"Không lẽ còn có ban thưởng. . ." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng phấn khởi, hắn cảm thấy tông môn đối với hắn thật là tốt quá, tí nữa lại còn có lão tiền bối tới tặng đồ tốt cho mình nữa, lập tức đứng thẳng lên nghiêm chỉnh, điều chỉnh bộ dạng của mình cho đàng hoàng, nghiêm nghị.
Thầm nghĩ với bộ dạng này, hẳn là lão nhân gia sẽ rất thích.
Đợi một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần sắp mất kiên nhẫn, bỗng hắn có một cảm giác là lạ, hình như có người đang nhìn mình chằm chằm từ đằng sau, theo bản năng quay người lại, Bạch Tiểu Thuần trừng to mắt.
Ở đằng sau hắn, không biết từ lúc nào, xuất hiện một con thỏ!
Con thỏ không tựa bằng bốn chân, mà rõ ràng là đứng bằng hai chân sau, hai chân trước chắp ra sau lưng y như người, đang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt hồng hồng, hai lỗ tai dựng thẳng, đôi mắt đầy vẻ tang thương kì lạ, nhìn toàn diện có vẻ buồn cười nhưng lại cũng có vẻ gì đó không tầm thường.
"Ngươi. . ." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, lùi lại mấy bước. Con thỏ này có thể có người không biết, nhưng làm sao Bạch Tiểu Thuần lại không biết cho được, hắn chỉ liếc một cái cũng nhận ra. . . nó chính là con thỏ học vẹt chết tiệt!
Từ hôm ngoài hùng thành hôm đó, lúc nhìn thấy con thỏ và con khỉ, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy có cái gì đó khác thường, bây giờ lại nhìn thấy con thỏ, hắn càng cảm thấy không ổn, hắn cẩn thận ôm quyền.
". . . Đệ tử bái kiến. . . Tiền bối!"
Con thỏ hừ một cái, nó không còn những câu nói học vẹt, lẽ ra như vậy Bạch Tiểu Thuần phải thấy vui sướng, nhưng bây giờ chính điều ấy lại khiến hắn càng thấy không ổn.
"Tiền bối. . ." Bạch Tiểu Thuần càng hồi hộp, lại lùi thêm mấy bước.
"Bạch Tiểu Thuần, năm đó ngươi đuổi theo lão phu, đuổi rất vui rất sướng nhỉ, nhưng lão nhân gia ta không thèm chấp nhặt với ngươi." Con thỏ nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu rất ra vẻ bề trên.
"Lần này ta tìm ngươi, là muốn kiểm tra một chút, những Chí Bảo kia của ngươi, có hữu hiệu hay không." Con thỏ trừng mắt, mép nhếch lên khủng bố, Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, không chút chần chờ, lùi lại bỏ chạy.
Con thỏ lập tức đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, giơ chân lên đạp hắn một cái.
Bạch Tiểu Thuần kêu váng, bị đá văng lên không trung, hắn lập tức dùng hết tốc lực, cấp tốc bỏ chạy.
"Giết người! !"
"Con thỏ giết người! !"
"Lão tổ cứu mạng, cứu mạng a!" Bạch Tiểu Thuần vừa chạy điên cuồng vừa la chói lói.
Mọi người nhìn thấy một con thỏ, với một tốc độ siêu khủng đuổi theo, không ngừng đá đạp Bạch Tiểu Thuần, vừa hành hạ Bạch Tiểu Thuần vừa cười khoái chí.
"Kêu đi, người kêu càng to, lão phu càng sướng! Hồi trước ngươi đuổi theo lão phu hành hung thế nào, ngươi còn nhớ không? Chết tiệt, lúc đó ta bỏ trốn tới tận Vạn Xà Cốc rồi, mà ngươi cũng còn cố tìm tới ta! !
Ta vì trốn ngươi, phải chạy tới Huyết Khê Tông, thế mà ngươi… đồ khốn kiếp nhà ngươi, lại cũng tới Huyết Khê Tông! !" Con thỏ gào vang, mắt đỏ rực.
Dần dần, không ít tu sĩ Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông cũng nhận ra con thỏ, ai nấy kinh hô.
"Đó là. . ."
"Á, là con thỏ học vẹt!"
"Sao nó lại xuất hiện ở đây, mà hết nói vẹt rồi? !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.