Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 113: Đại sự xảy ra….

Nhĩ Căn

10/07/2016

Linh dược cấp ba này còn mang đến một cảm giác rất mông lung, thậm chí phẩm chất cũng kinh người, không phải Hạ phẩm mà đã đạt tới Trung phẩm. Bạch Tiểu Thuần đầy kinh hỉ, sự phiền muộn đối với con thỏ kia cũng bị đè nén xuống, hắn cầm đan dược này trong tay.

Càng nhìn càng thấy hưng phấn, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hai mắt chớp động.

“Đây chính là một viên linh dược có thể cải biến cả vận mệnh của Vạn Xà Cốc này, có thể khiến tất cả đám rắn câm miệng lại hết!” Bạch Tiểu Thuần cười ngạo nghễ. Chỉ là bất giác nhớ tới con thỏ kia, trong lòng hắn lại run lên, đang lúc do dự thì hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng rít lên chói tai của đám rắn ngoài kia, còn có tiếng đập vào trận pháp rầm rầm truyền tới.

“Ồn ào!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, trong lòng đầy hung ác. Lập tức hắn lấy nồi Quy Văn ra, cũng không phải Luyện linh hai lượt cho Đan dược này nữa, mà hắn lấy tất cả Linh Vĩ vốn còn thừa không nhiều lắm ra, tiến hành Luyện linh ba lượt.

Ngân quang lóe sáng, sau khi được Luyện Linh ba lượt thì lượng tạp chất trong đan dược cũng được cấp tốc giảm xuống, vọt tăng từ Trung phẩm lên đến Ưu phẩm!

Bạch Tiểu Thuần cầm đan dược đi ra khỏi thạch thất, đứng ở phía trong trận pháp nhìn vô số rắn bên ngoài đang hướng về phía mình phun ra nọc độc, rồi nhìn từng bóng đen đang lắc lư, va đập liên hồi vào trận pháp.

“Nửa năm trước, Bạch gia nhà ngươi đã từng nói, nhất định sẽ cho các ngươi biết rõ sự lợi hại của ta. Nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện là do các ngươi bức ta đó!” Tay phải Bạch Tiểu Thuần đột nhiên vung lên, đan dược này lập tức bay nhanh ra ngoài trận pháp, rơi vào bên trong bầy rắn.

Bạch Tiểu Thuần còn cố ý bỏ thêm một giọt máu tươi của mình vào trong đan dược này, khiến cho viên đan vừa rơi xuống đã có vô số rắn phóng tới, chen lấn tranh giành nhau nuốt lấy. Rất nhanh, một con Hoa Nhãn Xà tương đương với tu vi Ngưng khí tầng bốn đã nuốt đan dược này vào trong miệng, cả người nó chấn động mạnh lên một cái, hai mắt cũng lộ ra ánh sáng kì lạ.

Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn nhìn theo, nhưng lúc này đột nhiên có một con Huyết Thần Xà Ngưng khí tầng tám mạnh mẽ vọt tới, tung hoành khắp phía khiến không ít rắn xung quanh đều be bét máu thịt, rồi Huyết Thần Xà kia một ngụm nuốt thẳng Hoa Nhãn Xà vào trong bụng.

Bạch Tiểu Thuần trợn to hai mắt, tranh thủ nhìn về phía con Huyết Thần Xà. Nhưng nó chỉ liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy lạnh nhạt, cả người cũng chậm rãi trườn đi đến một khối đá phía xa, rồi cuộn người lại.

Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, từ từ chờ đợi. Sau một nén nhang thì cả người Huyết Thần Rắn kia đột nhiên chấn động, dường như nó muốn mở to miệng mà rít lên. Nhưng mà rõ ràng, trong lúc nó há to miệng thì bên trong miệng nó có chứa vô số chất dịch sền sệt, kéo ra rất nhiều sợi tơ như dính lấy từ trong miệng nó, khiến cho nó há miệng thôi cũng rất khó khăn.

Bạch Tiểu Thuần nhận thấy đã có hữu hiệu, lập tức đầy hả hê, chờ đợi linh dược phát huy tác dụng.

Một nén nhang trôi qua, chất dịch sền sệt trong miệng của Huyết Thần Xà ngày càng nhiều, miệng nó cũng không há ra được nữa, hai mắt lồi lên, vốn dĩ mắt nó trước kia đầy băng lãnh, nhưng lúc này lại lồi lên như mắt cá vàng, trong ánh mắt đầy vẻ mờ mịt. Nhìn bộ dạng nó lúc này đã không còn chút hung ác nào, mà còn có vẻ đáng yêu nữa.

Rất nhanh, lại có từng tiếng động phịch phịch từ trong thể nội của Huyết Thần Xà truyền ra. Phía sau nó, lại giống như đánh rắm, xả ra một đám khí có màu hồng nhạt, rồi từ từ ngưng tụ nhiều lại hình thành nên một đám sương mù khuếch tán ra bốn phía.



Tiếng phịch phịch vang lên không ngừng, mà đám khí Huyết Thần Xà kia xả ra dường như không có giới hạn, khi thấy Huyết Thần Xà thải ra đám khí đã kéo dài liên tục nguyên cả một ngày thì Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn và kích động.

Toàn bộ huyệt động này, ngoại trừ trong trận pháp thì khắp nơi đã tràn ngập sương mù hồng nhạt. Sau khi những sương mù này bị đám rắn hít vào, thì dần dần trong miệng chúng nó cũng xuất hiện chất dịch sền sệt, hai mắt lồi ra, rồi cũng bắt đầu xả khí ra bên ngoài.

Tiếng phịch phịch kia lúc này dần cũng như tiếng sấm rền vang từ trong huyệt động không ngừng truyền ra, cùng với sự khuếch tán của sương mù, bầy rắn trong huyệt động cũng dần lâm vào tình cảnh tương tự.

Thậm chí ngay cả ánh mắt ở nơi sâu thẳm bên trong hang động khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đầy sợ hãi cũng tan rã đi mất, thay vào đó là âm thanh phịch phịch vang lên mạnh mẽ hơn.

Mấy ngày sau, khi toàn bộ đám sương mù tiêu tán hết thì Bạch Tiểu Thuần đứng trong trận pháp, đưa mắt nhìn vào trong động rắn, hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, không có tiếng rắn rít lên, không có nọc độc. Miệng của toàn bộ bầy rắn đều bị dính cứng ngắc lại, hai mắt lồi ra đầy vẻ mờ mịt.

Đứng trong trận pháp, Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt cười lớn, sau một hồi lâu mới đắc ý hất cằm lên, lộ ra một vẻ cao thủ tịch mịch đầy u buồn, hất tay áo nhỏ lên.

“Bạch Tiểu Thuần ta trong nháy mắt, tất cả bầy rắn trong Vạn Xà Cốc đều im miệng, viên linh dược có ý nghĩa đánh dấu sự kiện này, Bạch Tiểu Thuần ta đặt tên là…Bế Chủy Đan!

Hắn mang theo bộ dạng cao thủ tịch mịch kia bước ra khỏi trận pháp, đi lại bên trong bầy rắn, nhìn đám rắn đầy đáng yêu bốn phía xung quanh, trong lòng hắn tươi cười như hoa nở. Ngay khi cảm giác cao thủ tịch mịch của hắn đang ở mức độ cao nhất thì đột nhiên, cách hắn không xa lại có một con rắn, toàn thân hiện ra hồng mang, dường như trong người nó như bị biến dị mà tỏa ra nhiệt độ rất cao, lại cực kì hung hăng tông mạnh vào bốn phía xung quanh.

Miệng nó bị dán kín lại, nó cũng không cách nào rít gào lên được nên càng thêm điên cuồng. Dường như nó không biết đau đớn là gì, cả người nó nhanh chóng be bét đầy máu thịt, nhưng vẫn cứ tiếp tục va đập như thế.

Bạch Tiểu Thuần giật thót mình định ngăn cản lại, nhưng hắn lại phát hiện cái con rắn này cứ như điên cuồng mà tiếp tục va đập. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần chợt biến đổi, hắn nhanh chóng rợn cả tóc gáy khi phát hiện ra được tất cả đám rắn lúc này đều trở nên hung bạo, cả người phát ra nhiệt độ cao, vặn vẹo thân thể đến điên cuồng va đập mãnh liệt vào xung quanh.

Mà đầu Huyết Thần xà bên kia, thân thể của nó như to khỏe hơn, cũng chợt nhoáng người lên va đập như vậy.

Sâu trong huyệt động cũng truyền tới một tiếng ầm vang, ngay sau đó, toàn bộ bầy rắn trong xà động này như trở nên hung bạo hơn hẳn. Chúng nó điên cuồng vặn vẹo thân thể, không ít con còn bắn người lên tông thẳng vào các vách đá.

Bạch Tiểu Thuần trợn tròn hai mắt, tranh thủ lùi sâu vào trong trận pháp. Ngay lúc hắn vừa lùi vào trong trận pháp thì hơn một nửa đám rắn trong số này hướng về trận pháp đánh tới khiến cho trận pháp lay động. Bạch Tiểu Thuần nhìn đám rắn bốn phía xung quanh như chìm trong điên cuồng mà da đầu tê dại cả lên.

“Hỏng rồi, hỏng rồi, bầy rắn này điên rồi, nếu cứ va đập như thế, hẳn sẽ xảy ra chuyện lớn!” Bạch Tiểu Thuần đầy khẩn trương, nguyên bản ý nghĩ của hắn chỉ khiến cho đám rắn này im miệng lại, thật sự không nghĩ tới có thể mang đến tác dụng phụ kiểu này. Rồi hắn vừa nghĩ tới khi Lý Thanh Hậu biết chuyện bầy rắn xảy ra tình huống như vậy nhất định sẽ rất tức giận, trong lòng run lên.

Bạch Tiểu Thuần đầy lo lắng, bèn tranh thủ chạy vào thạch thất khai mở Đan lô. Hắn lấy một lượng lớn thảo dược ra, định luyện đan lần nữa nhằm cứu vãn lại mọi chuyện. Lúc này Bạch Tiểu Thuần không còn chút đắc ý nào nữa, trái lại vẻ mặt hắn như đưa đám, kinh hồn bạt vía. Mấy ngày sau, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đầy tơ máu, tóc tai bù xù xông ra thạch thất.



Trong tay hắn cầm thêm ba viên đan dược, là kết quả của ba ngày không ngủ không nghỉ, tranh thủ thời gian luyện chế nhằm có thể tạm cứu vãn thế cục lúc này. Theo ý nghĩ của hắn, đan này có thể xoa dịu đám rắn hung bạo này một chút, sau đó hắn sẽ tranh thủ thời gian nhiều hơn để luyện chế giải dược hoàn toàn.

Vừa mới bước ra khỏi thạch thất, Bạch Tiểu Thuần đã bị một màn trước mắt dọa sững sờ. Toàn bộ bầy rắn nơi này đều trở nên điên cuồng, không ngừng mà va đập khiến vách đá bốn phía xuất hiện vô số vết lõm to nhỏ, còn bầy rắn thì có không ít con be bét đầy máu thịt mà cứ va đập không ngừng.

Bạch Tiểu Thuần xém khóc rồi, hắn lập tức ném đan dược ra. Ba viên đan dược rơi xuống không trung rồi nổ tung, hóa thành vô số sương mù lan rộng ra xung quanh bao phủ toàn bộ bầy rắn vào bên trong, cả đám cũng chợt an tĩnh lại, không còn hung tợn, thậm chí có thể nhìn thấy thân thể của bọn chúng cũng nhanh chóng được khôi phục lại.

Mấy ngày sau, toàn bộ đám rắn trong xà động cũng không còn hung tợn nữa mà đã khôi phục được yên tĩnh lại như trước, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hù chết Bạch gia nhà ngươi, còn tưởng sẽ nảy sinh ra đại sự đấy, hừ hừ, dùng tạo nghệ của Bạch gia, mấy chuyện này thì tính làm gì!” Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý, đang định đi vào tiếp tục luyện chế giải dược thì đột nhiên bước chân hắn run lên, rồi hắn nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng mà chật vật nhìn qua một con rắn cách đó không xa.

Đầu Hoa Nhãn Xà đó đã nhanh chóng khôi phục được thương thế trên người, thế nhưng thân thể nó lúc này lại bộc phát ra một khí tức kinh người. Cái khí tức này cực mạnh, không phải là ba động của tu vi mà chỉ đơn thuần là lực lượng nhục thân mà thôi, cả người nó chỉ mới siết nhẹ một chút mà đã cứng rắn bóp vụn cả một tảng đá lớn.

Một màn này khiến mí mắt của Bạch Tiểu Thuần không khỏi giật giật, Hoa Nhãn Xà có số lượng không ít trong huyệt động này, tuy nọc độc kinh người nhưng thân thể lại rất yếu đuối, không thể nào có khí lực lớn như vậy. Nhưng sự việc này lại trực tiếp phát sinh rõ ràng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Hơi thở Bạch Tiểu Thuần dồn dập, mãnh liệt nhìn mấy con rắn khác, dần dần, trán hắn toát ra từng giọt mồ hôi lạnh mà kêu lên đầy nghẹn ngào.

“Làm sao có thể!”

Hắn thấy được lực lượng nhục thân của tất cả bầy rắn bên trong huyệt động này đều bạo tăng chỉ trong chớp mắt. Mặc dù chúng nó không còn hung bạo nữa, nhưng chỉ cần cử động nhẹ, mặt đất cũng run lên, vô số nham thạch sụp đổ vỡ vụn. Mỗi con rắn trước mặt vậy mà như hóa thành một cái roi trong tay bậc đại năng nào đó, có thể đập tan nát tất cả chướng ngại ngăn cản trước mặt.

Lực lượng của cả đám lúc này đều biến lớn vô cùng, nhục thân cường hãn, lúc này tiếng ầm vang bắt đầu nổi lên bốn phía, có không ít con còn ngóc đầu lên nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần rồi vọt thẳng đến hắn.

Trận pháp vốn đủ khả năng ngăn cản được, thế nhưng lúc này lại đang lay động dữ dội, thanh âm ken két truyền ra, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn. Một khi trận pháp bị phá vỡ, Bạch Tiểu Thuần cũng không cách nào tưởng tượng ra bản thân mình làm cách nào đối phó với một đám rắn với lực lượng cường đại như vậy nữa.

Lực lượng nhục thần của đầu Huyết Thần Xà có thể so với Ngưng khí tầng tám kia còn cưỡng hãn hơn hẳn so với đám rắn khác, cũng đang va đập liên hồi vào trận pháp. Mà từ phía xa xa, một cái đầu rắn vô cùng to lớn, chừng hơn một trượng từ trong một cái thông đạo từ từ thò ra ngoài, hai mắt lồi ra nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

Chỉ một cái đầu đã to hơn một trượng, có thể tưởng tượng được thân thể của con quái vật khổng lồ này nhất định cực kì to lớn. Bạch Tiểu Thuần bị hù dọa một màn vậy liền hét lên một tiếng. Hắn biết lúc này mình gặp rắc rối rồi, bèn cấp tốc quay vào trong thạch thất, mở ra Đan lô, tranh thủ tận dụng thời gian cứu vãn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook