Chương 1182: Khinh người quá đáng (2)
Nhĩ Căn
06/04/2018
Nghe được tiếng cười, vị tu sĩ trước đó đưa ra câu hỏi kia có chút xấu hổ đỏ mặt. Một lão nhân bên cạnh hắn hiển nhiên là ở bên trong Thánh Hoàng Thành lâu dài, tu vi đã là Nguyên Anh. Bản thân hắn cũng có một chút uy vọng. Lúc này hắn mứi mang theo đắc ý, giải thích một phen.
- Tất cả Thiên Long Ngư, trong thiên trì này đều là vật cá nhân của Thánh Hoàng bệ hạ. Mỗi một con cá đều có ấn ký. Có người nào dám đến bên trong Thánh Hoàng Thành ta trộm cá chứ?
- Chuyện trộm cá, tuyệt đối không thể phát sinh. Nếu thật sự có can đảm lớn đến mức độ này, dám đến đây trộm cá, kết cục của hắn nhất định vô cùng thê thảm!
- Đừng nói trộm, cho dù là làm thương tổn những con Thiên Long Ngư này, cũng tuyệt đối không được phép!
Lão nhân ngạo nghễ mở miệng, lời nói truyền khắp bốn phía xung quanh. Mấy tu sĩ mới tới Thánh Hoàng Thành này đều gật đầu.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, cảm thấy có chút vướng tay chân.
Mắt thấy bốn phía xung quanh thu hút càng nhiều người chú ý như vậy, lão nhân càng đắc ý hơn. Hắn lại tiếp tục truyền ra lời nói.
- Chỉ có điều Thánh Hoàng bệ hạ nhân từ hào phóng, không muốn của mình mình quý. Tất cả đều chú ý tới duyên phận. Lão nhân gia ta từng có một con. Muốn phương pháp thu được Thiên Long Ngư, ngoại trừ là bản thân Thánh Hoàng bệ hạ ban thưởng ra, cũng chỉ có thể đi câu!
- Câu?
Bên cạnh có tu sĩ sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
- Không sai, chính là câu! Không thể dùng bất kỳ pháp lực nào. Chỉ có thể giống như người phàm câu cá, đi câu!
Lão nhân vội ho một tiếng.
- Long ngư có linh. Nếu như nó cùng ngươi hữu duyên, nguyện ý bị ngươi ăn, sẽ tự nhiên cắn lưỡi câu, để ngươi câu đi.
Lão nhân sờ sờ râu mép, chỉ về phía một ví trí sát mép lá sen ngoài xa. Mơ hồ có thể thấy được ở nơi đó hình như có người đang ngồi tĩnh tọa, cầm cần câu, vẫn không nhúc nhích.
- Các ngươi nhìn nơi đó đi. Đó chính là Hải Thần Đại Tôn. Lão nhân gia ngài ấy đã ở nơi đó câu hơn một trăm năm, một con cũng chưa từng câu được. Điều này nói rõ hắn còn không có gặp phải long ngư hữu duyên với hắn.
Lão nhân giới thiệu không ít. Mọi người ở bốn phía xung quanh, phần lớn đều biết việc này. Trong thần sắc bọn họ lộ rõ sự tự hào. Những tu sĩ mới tới đều vội vàng cáo từ cảm tạ. Rất nhanh, mọi người lại tản đi. Lão già kia cũng ngẩng đầu, chắp tay sau lưng đi về phía xa.
Duy nhất chỉ có Bạch Tiểu Thuần còn đứng ở sát mép lá sen, nhìn những con Thiên Long Ngư đang thảnh thơi bơi lội ở bên trong hồ nước. Hắn lại nhìn một chút vị Bán Thần phía xa đã câu cá hơn trăm năm kia.
- Thánh Hoàng này quả nhiên là ra vẻ đạo mạo.
Bạch Tiểu Thuần sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút về những lời lẽ nghe được trước đó. Trong lòng hắn đã rõ ràng.
Hắn biết trong ý chỉ Thánh Hoàng, vì biểu hiện ra sự hào phóng nhân từ, ngoài mặt cho ra phương pháp có thể thu hoạch long ngư, nhưng trên thực tế muốn câu cá ra... Không phải là không có khả năng. Nhưng độ khó lại rất lớn. Sợ là mấy chục năm có thể câu ra một con, cũng đã là may mắn.
Dù sao những con Thiên Long Ngư này đều ăn thiên tài địa bảo, đã sinh ra linh trí. Không nói chúng thành tinh nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu. Muốn khiến cho bọn họ dựa theo cách nói của Thánh Hoàng, vì hữu duyên với người kia, lại cam tâm bị ăn... Loại chuyện như vậy, lừa gạt tu sĩ bình thường thì cũng thôi. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, nghĩ đến không chỉ là mình, sợ là rất nhiều cường giả Thánh Hoàng Triều, đều đã nhìn ra được chỗ mánh khóe này.
Bgười chấp nhất giống như Bán Thần Hải Thần kia, rất hiếm thấy.
Muốn câu ra, lại không thể sử dụng tu vi. Chuyện này quá khó khăn.
Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ. Có lòng muốn ăn cá, cũng có thể nhìn thấy những con cá này, thậm chí chỉ cần khoát tay, liền có thể với tới. Nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm như vậy.
Do dự nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có thể mình trách lầm Thánh Hoàng. Hắn đơn giản cũng đi mua một cần câu, tìm một vị trí thử câu cá. Sau khi thử vài lần, Bạch Tiểu Thuần thở dài, lựa chọn buông tha.
- Loại long ngư này căn bản cũng không có khả năng bị câu ra!
Bạch Tiểu Thuần nhìn những cá này ở dưới mặt nước, vòng quanh lưỡi câu của mình. Thậm chí lúc ánh mắt của chúng từ dưới mặt nước rơi vào trên người mình, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lại cảm giác được trong mắt một con Thiên Long Ngư này, giống như mang theo sự giễu cợt.
- Cá cũng dám cười nhạo ta!
Bạch Tiểu Thuần nhất thời nổi giận, trừng mắt về phía mặt nước. Trong mắt hắn lộ ra sự hung tàn. Nhưng rất nhanh, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại chấn động, thua trận.
Ở trên thần thông đấu ánh mắt này, Bạch Tiểu Thuần luôn luôn đều là người thắng. Nhưng hôm nay... sau khi ở dưới mặt nước ngưng tụ chừng trên trăm con Thiên Long Ngư, ở trong trăm ánh mắt trào phúng, Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám. Hắn mang theo sự không cam lòng cùng tức giận bất bình, chật vật lui lại vài bước.
- Khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần không cam lòng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể ném cần câu, trở về động phủ.
Mấy ngày sau, sứ giả của Tà Hoàng Triều đến, cùng Thánh Hoàng thương nghị chuyện đổi Công Tôn Uyển Nhi trở lại. Cuối cùng bọn họ lấy địa phương ba châu, đạt được nhất trí cùng Thánh Hoàng Triều.
Khi Bạch Tiểu Thuần biết chuyện này, hắn nhìn lên chiến thuyền rắn mối xương trắng trên không trung đang dần dần đi xa. Trên chiến thuyền còn có Công Tôn Uyển Nhi đang đứng. Hắn từ phía xa ôm quyền, đưa tiễn. Hắn cũng hi vọng đối phương ở bên trong Tà Hoàng Triều, có thể tất cả thuận lợi.
Dù sao Tà Hoàng đổi về... Quỷ Mẫu cũng không phải là Quỷ Mẫu ban đầu!
Công Tôn Uyển Nhi bị đưa đi. Thánh Hoàng Triều từ trên xuống dưới rất phấn chấn. Vô số con dân tu sĩ, tâm tình đều sung sướng, có loại cảm giác mở mày mở mặt.
Dù sao lần này Tà Hoàng vì đổi lấy Công Tôn Uyển Nhi, đã đưa ra địa phương ba châu. Mặc dù ba châu này đã từng thuộc về Thánh Hoàng Triều. Nhưng ở nhiều năm qua, trong mâu thuẫn cùng xung đột phạm vi nhỏ, những nơi này đã từ từ bị Tà Hoàng Triều nuốt hết.
Nhưng hôm nay, Tà Hoàng Triều không thể không nhổ ra những nơi đã chiếm lấy. Đối với những tu sĩ không biết chuyện mà nói, chuyện này giống như dưới tình huống hai triều khai chiến, thu được một lần đại thắng.
Chỉ có điều ở trong mắt quyền quý của Thánh Hoàng Triều cùng với Thánh Hoàng, chuyện không phải như vậy. Tuy là địa phương ba châu, nhưng vì mấy năm liên tục tranh chấp, khiến cho ba châu này đã trở nên cằn cỗi vô cùng.
- Tất cả Thiên Long Ngư, trong thiên trì này đều là vật cá nhân của Thánh Hoàng bệ hạ. Mỗi một con cá đều có ấn ký. Có người nào dám đến bên trong Thánh Hoàng Thành ta trộm cá chứ?
- Chuyện trộm cá, tuyệt đối không thể phát sinh. Nếu thật sự có can đảm lớn đến mức độ này, dám đến đây trộm cá, kết cục của hắn nhất định vô cùng thê thảm!
- Đừng nói trộm, cho dù là làm thương tổn những con Thiên Long Ngư này, cũng tuyệt đối không được phép!
Lão nhân ngạo nghễ mở miệng, lời nói truyền khắp bốn phía xung quanh. Mấy tu sĩ mới tới Thánh Hoàng Thành này đều gật đầu.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, cảm thấy có chút vướng tay chân.
Mắt thấy bốn phía xung quanh thu hút càng nhiều người chú ý như vậy, lão nhân càng đắc ý hơn. Hắn lại tiếp tục truyền ra lời nói.
- Chỉ có điều Thánh Hoàng bệ hạ nhân từ hào phóng, không muốn của mình mình quý. Tất cả đều chú ý tới duyên phận. Lão nhân gia ta từng có một con. Muốn phương pháp thu được Thiên Long Ngư, ngoại trừ là bản thân Thánh Hoàng bệ hạ ban thưởng ra, cũng chỉ có thể đi câu!
- Câu?
Bên cạnh có tu sĩ sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
- Không sai, chính là câu! Không thể dùng bất kỳ pháp lực nào. Chỉ có thể giống như người phàm câu cá, đi câu!
Lão nhân vội ho một tiếng.
- Long ngư có linh. Nếu như nó cùng ngươi hữu duyên, nguyện ý bị ngươi ăn, sẽ tự nhiên cắn lưỡi câu, để ngươi câu đi.
Lão nhân sờ sờ râu mép, chỉ về phía một ví trí sát mép lá sen ngoài xa. Mơ hồ có thể thấy được ở nơi đó hình như có người đang ngồi tĩnh tọa, cầm cần câu, vẫn không nhúc nhích.
- Các ngươi nhìn nơi đó đi. Đó chính là Hải Thần Đại Tôn. Lão nhân gia ngài ấy đã ở nơi đó câu hơn một trăm năm, một con cũng chưa từng câu được. Điều này nói rõ hắn còn không có gặp phải long ngư hữu duyên với hắn.
Lão nhân giới thiệu không ít. Mọi người ở bốn phía xung quanh, phần lớn đều biết việc này. Trong thần sắc bọn họ lộ rõ sự tự hào. Những tu sĩ mới tới đều vội vàng cáo từ cảm tạ. Rất nhanh, mọi người lại tản đi. Lão già kia cũng ngẩng đầu, chắp tay sau lưng đi về phía xa.
Duy nhất chỉ có Bạch Tiểu Thuần còn đứng ở sát mép lá sen, nhìn những con Thiên Long Ngư đang thảnh thơi bơi lội ở bên trong hồ nước. Hắn lại nhìn một chút vị Bán Thần phía xa đã câu cá hơn trăm năm kia.
- Thánh Hoàng này quả nhiên là ra vẻ đạo mạo.
Bạch Tiểu Thuần sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút về những lời lẽ nghe được trước đó. Trong lòng hắn đã rõ ràng.
Hắn biết trong ý chỉ Thánh Hoàng, vì biểu hiện ra sự hào phóng nhân từ, ngoài mặt cho ra phương pháp có thể thu hoạch long ngư, nhưng trên thực tế muốn câu cá ra... Không phải là không có khả năng. Nhưng độ khó lại rất lớn. Sợ là mấy chục năm có thể câu ra một con, cũng đã là may mắn.
Dù sao những con Thiên Long Ngư này đều ăn thiên tài địa bảo, đã sinh ra linh trí. Không nói chúng thành tinh nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu. Muốn khiến cho bọn họ dựa theo cách nói của Thánh Hoàng, vì hữu duyên với người kia, lại cam tâm bị ăn... Loại chuyện như vậy, lừa gạt tu sĩ bình thường thì cũng thôi. Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, nghĩ đến không chỉ là mình, sợ là rất nhiều cường giả Thánh Hoàng Triều, đều đã nhìn ra được chỗ mánh khóe này.
Bgười chấp nhất giống như Bán Thần Hải Thần kia, rất hiếm thấy.
Muốn câu ra, lại không thể sử dụng tu vi. Chuyện này quá khó khăn.
Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ. Có lòng muốn ăn cá, cũng có thể nhìn thấy những con cá này, thậm chí chỉ cần khoát tay, liền có thể với tới. Nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm như vậy.
Do dự nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có thể mình trách lầm Thánh Hoàng. Hắn đơn giản cũng đi mua một cần câu, tìm một vị trí thử câu cá. Sau khi thử vài lần, Bạch Tiểu Thuần thở dài, lựa chọn buông tha.
- Loại long ngư này căn bản cũng không có khả năng bị câu ra!
Bạch Tiểu Thuần nhìn những cá này ở dưới mặt nước, vòng quanh lưỡi câu của mình. Thậm chí lúc ánh mắt của chúng từ dưới mặt nước rơi vào trên người mình, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lại cảm giác được trong mắt một con Thiên Long Ngư này, giống như mang theo sự giễu cợt.
- Cá cũng dám cười nhạo ta!
Bạch Tiểu Thuần nhất thời nổi giận, trừng mắt về phía mặt nước. Trong mắt hắn lộ ra sự hung tàn. Nhưng rất nhanh, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại chấn động, thua trận.
Ở trên thần thông đấu ánh mắt này, Bạch Tiểu Thuần luôn luôn đều là người thắng. Nhưng hôm nay... sau khi ở dưới mặt nước ngưng tụ chừng trên trăm con Thiên Long Ngư, ở trong trăm ánh mắt trào phúng, Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám. Hắn mang theo sự không cam lòng cùng tức giận bất bình, chật vật lui lại vài bước.
- Khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần không cam lòng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể ném cần câu, trở về động phủ.
Mấy ngày sau, sứ giả của Tà Hoàng Triều đến, cùng Thánh Hoàng thương nghị chuyện đổi Công Tôn Uyển Nhi trở lại. Cuối cùng bọn họ lấy địa phương ba châu, đạt được nhất trí cùng Thánh Hoàng Triều.
Khi Bạch Tiểu Thuần biết chuyện này, hắn nhìn lên chiến thuyền rắn mối xương trắng trên không trung đang dần dần đi xa. Trên chiến thuyền còn có Công Tôn Uyển Nhi đang đứng. Hắn từ phía xa ôm quyền, đưa tiễn. Hắn cũng hi vọng đối phương ở bên trong Tà Hoàng Triều, có thể tất cả thuận lợi.
Dù sao Tà Hoàng đổi về... Quỷ Mẫu cũng không phải là Quỷ Mẫu ban đầu!
Công Tôn Uyển Nhi bị đưa đi. Thánh Hoàng Triều từ trên xuống dưới rất phấn chấn. Vô số con dân tu sĩ, tâm tình đều sung sướng, có loại cảm giác mở mày mở mặt.
Dù sao lần này Tà Hoàng vì đổi lấy Công Tôn Uyển Nhi, đã đưa ra địa phương ba châu. Mặc dù ba châu này đã từng thuộc về Thánh Hoàng Triều. Nhưng ở nhiều năm qua, trong mâu thuẫn cùng xung đột phạm vi nhỏ, những nơi này đã từ từ bị Tà Hoàng Triều nuốt hết.
Nhưng hôm nay, Tà Hoàng Triều không thể không nhổ ra những nơi đã chiếm lấy. Đối với những tu sĩ không biết chuyện mà nói, chuyện này giống như dưới tình huống hai triều khai chiến, thu được một lần đại thắng.
Chỉ có điều ở trong mắt quyền quý của Thánh Hoàng Triều cùng với Thánh Hoàng, chuyện không phải như vậy. Tuy là địa phương ba châu, nhưng vì mấy năm liên tục tranh chấp, khiến cho ba châu này đã trở nên cằn cỗi vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.