Chương 1256: Khinh người quá đáng
Nhĩ Căn
06/04/2018
Mặc dù Quỷ Mẫu cùng Công Tôn Uyển Nhi đều là một người, nhưng trên thực tế đã có sự khác biệt rõ ràng. Quỷ Mẫu thuần phục Tà Hoàng, thủ đoạn độc ác. Công Tôn Uyển Nhi cho dù thủ đoạn cũng độc ác, nhưng dù sao từ quan hệ vướng mắc, vẫn có quá nhiều liên hệ cùng Bạch Tiểu Thuần.
- Còn nữa, một châu bắc bộ cuối cùng này, ta thế nào lại cảm giác có chút quen thuộc...
Bạch Tiểu Thuần suy tư một lát về chuyện liên quan tới Công Tôn Uyển Nhi. Sau đó hắn lại nghĩ đến châu bắc bộ này. Một lát sau hắn bỗng nhiên vui mừng.
- Đó không phải là châu do Tử Lâm Hầu trấn thủ sao?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới, Tử Lâm Hầu chính là đại tôn một châu cuối cùng của bắc bộ. Chuyện liên quan tới Tử Lâm Hầu, Bạch Tiểu Thuần cũng từng chú ý một ít. Lúc đầu mình đập cho Tử Lâm Hầu quỳ ở nơi đó. Cho đến mấy ngày sau, Linh Cửu Thiên Tôn hạ lệnh đưa hắn ra, lúc này hắn mới rời khỏi thành Kinh Châu.
Trên chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra được thái độ của Linh Cửu Thiên Tôn. Nhìn như chiếu cố tâm tình của Bạch Tiểu Thuần, nhưng trên thực tế... sự căm hận của Tử Lâm Hầu đối Bạch Tiểu Thuần, theo mấy ngày này qua đi, sẽ càng thêm sâu nặng.
Mà những Bán Thần châu khác ở dưới cùng chung mối thù, tâm tình căm thù Bạch Tiểu Thuần cũng trở nên thâm căn cố đế.
Loại thủ đoạn này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần biết rõ. Nhưng hắn thật sự không có hứng thú đối với quyền lực nơi này, cũng không nguyện đi chuẩn bị làm chút chuyện mờ ám. Theo hắn thấy, mình phải là người làm chuyện lớn, làm sao có thể chìm đắm ở trong loại quyền mưu này.
- Hừ, trước đây thời điểm ta ở Man Hoang, lại được ta người gọi là độc thần!
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ ngẩng đầu, vung tay áo một cái, không tiếp tục để ý tới chuyện bên ngoài, xoay người một lần nữa tiến vào mật thất, bắt đầu tu luyện.
Mấy ngày sau, theo một châu cuối cùng ở phương bắc mất đã trở thành sự thực, Thánh Hoàng Triều cùng Tà Hoàng Triều lại bắt đầu một đợt kháng nghị cùng tranh chấp. Ở bên trong Tiên Vực thứ hai này, mọi người hình như đều tiếp nhận chuyện này. Tất cả cũng bắt đầu khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cũng chính là vào lúc này, một buổi trưa, Bạch Tiểu Thuần đang pử trong mật thất tĩnh tọa, bỗng nhiên lấy ra ngọc giản truyền âm. Thần thức của hắn đảo qua. Trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng. Hắn lập tức lại xuất quan, tự mình đến cửa chính của phủ đệ. Hắn thấy được đứng ở nơi đó, thân thể cao ngất, cao lớn giống như ngọn núi nhỏ chính là Cự Quỷ Vương!
- Cự Quỷ lão ca!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm cổ Cự Quỷ Vương. Từ sau khi hắn đi tới nơi này, đã lập tức liên hệ với Cự Quỷ Vương. Cự Quỷ Vương lúc đó cũng mừng rỡ không thôi. Nhưng thật ra chỗ châu của hắn lại cách Kinh Châu quá xa. Đồng thời bản thân hắn là đại tôn của một châu, không thể tùy ý rời khỏi. Do đó mới không có lập tức đến ôn chuyện. Bạch Tiểu Thuần cũng bị chuyện nghiên cứu lệnh bài kia cùng tu luyện hấp dẫn. Hắn vốn định qua một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ đi thăm hỏi.
Hiện tại Cự Quỷ Vương đến, Bạch Tiểu Thuần nhất thời vui mừng bất ngờ. Nhưng Cự Quỷ Vương đối mặt với sự nhiệt tình của Bạch Tiểu Thuần, hắn có chút do dự. Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Thậm chí hắn một lần hiếm thấy, không có đi sửa lại lời Bạch Tiểu Thuần nói. Phải biết rằng trước kia Cự Quỷ Vương nghe được Bạch Tiểu Thuần hô hoán gọi hắn là lão ca, phần lớn sẽ trừng mắt, nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần, mình là nhạc phụ của hắn.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, cảm thấy không thích hợp. Nhưng hắn không nhiều lời, lôi kéo Cự Quỷ Vương đến đại điện. Sau đó, hai người ngồi chung một chỗ, chờ tôi tớ bưng rượu ngon hoa quả tươi lên. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần cho tất cả mọi người rời đi. Hắn cầm chén rượu lên, nhìn về phía Cự Quỷ Vương một lần hành động.
- Nhạc phụ, tiểu tế mời ngài!
Nghe được Bạch Tiểu Thuần xưng hô đối với mình, trong lòng Cự Quỷ Vương cảm thấy ấm áp. Phiền muộn trong lòng cũng giảm đi một chút. Hắn cười mắng vài câu, sau đó cũng cầm chén rượu lên, uống một hớp.
Hai người một chén tiếp một chén, nói về những chuyện đã qua. Dần dần nói đến Tiểu Trấn Tử ở Tà Hoàng Triều. Thời điểm nói đến quả phụ trong Tiểu Trấn Tử, Cự Quỷ Vương cũng nở nụ cười. Từ từ, bọn họ còn nói đến cuộc sống của hai người sau ngày chia tay ở Thánh Hoàng Thành. Cự Quỷ Vương ở bên trong châu của hắn giống như thổ hoàng đế. Lúc này, sau khi uống không ít, hắn chợt vỗ ngực.
- Bạch Tiểu Thuần, ta cho ngươi biết, nhạc phụ ngươi ở bên trong Thần La Châu, chính là nói một không ai dám nói hai. Phàm là nữ tu có tư sắc, người nào mà không thầm động xuân tâm đối vởi bản vương.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Cự Quỷ Vương có chút xem thường. Hắn cầm chén rượu lên uống cạn, không nói chuyện. Cự Quỷ Vương mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không tin, nhất thời nổi giận, lập tức mở miệng nêu ra ví dụ về chuyện mình ở bên trong Thần La Châu, mang theo một ít khoa trương cùng bịa đặt, nói tới mặt mày hớn hở.
Bạch Tiểu Thuần ở một bên nghe, thỉnh thoảng châm chọc vài câu, chọc cho Cự Quỷ Vương cười mắng lớn. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần cũng nói đến chuyện mình ở Thánh Hoàng Thành, từ chuyện bắt đầu câu cá, cho đến hạt sen, đài sen, cùng với cuối cùng là củ sen...
Tất cả những điều này, Cự Quỷ Vương mặc dù đã nghe nói qua, nhưng lúc này sau khi nghe được Bạch Tiểu Thuần miêu tả, hắn cũng liền vỗ bàn. Hắn chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này thực sự là một ôn thần bất kể đi tới nơi nào, đều nhất định có thể gây ra tai họa cho tám phương...
Cho đến đêm khuya, hai người uống rượu cũng gần đủ, nói cũng nói không ít. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần nhìn Cự Quỷ Vương một chút. Hắn đã sớm nhìn ra thần sắc tiều tụy kia của Cự Quỷ Vương, dường như nhận phải đả kích khổng lồ. Lúc này hắn mới nhẹ giọng hỏi một câu.
- Hiện tại có thể nói một chút xem, nhạc phụ đại nhân, ai khi dễ ngươi?
Cự Quỷ Vương nghe vậy liền trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy vò rượu ở bên cạnh, trực tiếp lại đổ xuống họng. Cho đến uống xong, hắn hít một hơi thật sâu, mắt có chút đỏ lên, hung hăng vỗ bàn một cái.
- Khinh người quá đáng!
- Linh Cửu Thiên Tôn này giam giữ tu sĩ thế giới Thông Thiên đi tới Thần La Châu thì cũng thôi. Ta đánh không lại hắn, chỉ có thể nhịn!
- Hắn đối với Thần La Châu ta không để ý, không hỏi tới, ta cũng có thể nhịn!
- Thái độ của hắn, ám chỉ những châu khác cô lập đối với ta. Hơn nữa mỗi lần triệu hoán đến đây họp thường kỳ, đều không thiếu được quát mắng. Ta còn có thể chịu!
- Nhưng hôm nay, dựa vào cái gì chứ?
- Còn nữa, một châu bắc bộ cuối cùng này, ta thế nào lại cảm giác có chút quen thuộc...
Bạch Tiểu Thuần suy tư một lát về chuyện liên quan tới Công Tôn Uyển Nhi. Sau đó hắn lại nghĩ đến châu bắc bộ này. Một lát sau hắn bỗng nhiên vui mừng.
- Đó không phải là châu do Tử Lâm Hầu trấn thủ sao?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới, Tử Lâm Hầu chính là đại tôn một châu cuối cùng của bắc bộ. Chuyện liên quan tới Tử Lâm Hầu, Bạch Tiểu Thuần cũng từng chú ý một ít. Lúc đầu mình đập cho Tử Lâm Hầu quỳ ở nơi đó. Cho đến mấy ngày sau, Linh Cửu Thiên Tôn hạ lệnh đưa hắn ra, lúc này hắn mới rời khỏi thành Kinh Châu.
Trên chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra được thái độ của Linh Cửu Thiên Tôn. Nhìn như chiếu cố tâm tình của Bạch Tiểu Thuần, nhưng trên thực tế... sự căm hận của Tử Lâm Hầu đối Bạch Tiểu Thuần, theo mấy ngày này qua đi, sẽ càng thêm sâu nặng.
Mà những Bán Thần châu khác ở dưới cùng chung mối thù, tâm tình căm thù Bạch Tiểu Thuần cũng trở nên thâm căn cố đế.
Loại thủ đoạn này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần biết rõ. Nhưng hắn thật sự không có hứng thú đối với quyền lực nơi này, cũng không nguyện đi chuẩn bị làm chút chuyện mờ ám. Theo hắn thấy, mình phải là người làm chuyện lớn, làm sao có thể chìm đắm ở trong loại quyền mưu này.
- Hừ, trước đây thời điểm ta ở Man Hoang, lại được ta người gọi là độc thần!
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ ngẩng đầu, vung tay áo một cái, không tiếp tục để ý tới chuyện bên ngoài, xoay người một lần nữa tiến vào mật thất, bắt đầu tu luyện.
Mấy ngày sau, theo một châu cuối cùng ở phương bắc mất đã trở thành sự thực, Thánh Hoàng Triều cùng Tà Hoàng Triều lại bắt đầu một đợt kháng nghị cùng tranh chấp. Ở bên trong Tiên Vực thứ hai này, mọi người hình như đều tiếp nhận chuyện này. Tất cả cũng bắt đầu khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cũng chính là vào lúc này, một buổi trưa, Bạch Tiểu Thuần đang pử trong mật thất tĩnh tọa, bỗng nhiên lấy ra ngọc giản truyền âm. Thần thức của hắn đảo qua. Trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng. Hắn lập tức lại xuất quan, tự mình đến cửa chính của phủ đệ. Hắn thấy được đứng ở nơi đó, thân thể cao ngất, cao lớn giống như ngọn núi nhỏ chính là Cự Quỷ Vương!
- Cự Quỷ lão ca!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm cổ Cự Quỷ Vương. Từ sau khi hắn đi tới nơi này, đã lập tức liên hệ với Cự Quỷ Vương. Cự Quỷ Vương lúc đó cũng mừng rỡ không thôi. Nhưng thật ra chỗ châu của hắn lại cách Kinh Châu quá xa. Đồng thời bản thân hắn là đại tôn của một châu, không thể tùy ý rời khỏi. Do đó mới không có lập tức đến ôn chuyện. Bạch Tiểu Thuần cũng bị chuyện nghiên cứu lệnh bài kia cùng tu luyện hấp dẫn. Hắn vốn định qua một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ đi thăm hỏi.
Hiện tại Cự Quỷ Vương đến, Bạch Tiểu Thuần nhất thời vui mừng bất ngờ. Nhưng Cự Quỷ Vương đối mặt với sự nhiệt tình của Bạch Tiểu Thuần, hắn có chút do dự. Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Thậm chí hắn một lần hiếm thấy, không có đi sửa lại lời Bạch Tiểu Thuần nói. Phải biết rằng trước kia Cự Quỷ Vương nghe được Bạch Tiểu Thuần hô hoán gọi hắn là lão ca, phần lớn sẽ trừng mắt, nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần, mình là nhạc phụ của hắn.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, cảm thấy không thích hợp. Nhưng hắn không nhiều lời, lôi kéo Cự Quỷ Vương đến đại điện. Sau đó, hai người ngồi chung một chỗ, chờ tôi tớ bưng rượu ngon hoa quả tươi lên. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần cho tất cả mọi người rời đi. Hắn cầm chén rượu lên, nhìn về phía Cự Quỷ Vương một lần hành động.
- Nhạc phụ, tiểu tế mời ngài!
Nghe được Bạch Tiểu Thuần xưng hô đối với mình, trong lòng Cự Quỷ Vương cảm thấy ấm áp. Phiền muộn trong lòng cũng giảm đi một chút. Hắn cười mắng vài câu, sau đó cũng cầm chén rượu lên, uống một hớp.
Hai người một chén tiếp một chén, nói về những chuyện đã qua. Dần dần nói đến Tiểu Trấn Tử ở Tà Hoàng Triều. Thời điểm nói đến quả phụ trong Tiểu Trấn Tử, Cự Quỷ Vương cũng nở nụ cười. Từ từ, bọn họ còn nói đến cuộc sống của hai người sau ngày chia tay ở Thánh Hoàng Thành. Cự Quỷ Vương ở bên trong châu của hắn giống như thổ hoàng đế. Lúc này, sau khi uống không ít, hắn chợt vỗ ngực.
- Bạch Tiểu Thuần, ta cho ngươi biết, nhạc phụ ngươi ở bên trong Thần La Châu, chính là nói một không ai dám nói hai. Phàm là nữ tu có tư sắc, người nào mà không thầm động xuân tâm đối vởi bản vương.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Cự Quỷ Vương có chút xem thường. Hắn cầm chén rượu lên uống cạn, không nói chuyện. Cự Quỷ Vương mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không tin, nhất thời nổi giận, lập tức mở miệng nêu ra ví dụ về chuyện mình ở bên trong Thần La Châu, mang theo một ít khoa trương cùng bịa đặt, nói tới mặt mày hớn hở.
Bạch Tiểu Thuần ở một bên nghe, thỉnh thoảng châm chọc vài câu, chọc cho Cự Quỷ Vương cười mắng lớn. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần cũng nói đến chuyện mình ở Thánh Hoàng Thành, từ chuyện bắt đầu câu cá, cho đến hạt sen, đài sen, cùng với cuối cùng là củ sen...
Tất cả những điều này, Cự Quỷ Vương mặc dù đã nghe nói qua, nhưng lúc này sau khi nghe được Bạch Tiểu Thuần miêu tả, hắn cũng liền vỗ bàn. Hắn chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này thực sự là một ôn thần bất kể đi tới nơi nào, đều nhất định có thể gây ra tai họa cho tám phương...
Cho đến đêm khuya, hai người uống rượu cũng gần đủ, nói cũng nói không ít. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần nhìn Cự Quỷ Vương một chút. Hắn đã sớm nhìn ra thần sắc tiều tụy kia của Cự Quỷ Vương, dường như nhận phải đả kích khổng lồ. Lúc này hắn mới nhẹ giọng hỏi một câu.
- Hiện tại có thể nói một chút xem, nhạc phụ đại nhân, ai khi dễ ngươi?
Cự Quỷ Vương nghe vậy liền trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy vò rượu ở bên cạnh, trực tiếp lại đổ xuống họng. Cho đến uống xong, hắn hít một hơi thật sâu, mắt có chút đỏ lên, hung hăng vỗ bàn một cái.
- Khinh người quá đáng!
- Linh Cửu Thiên Tôn này giam giữ tu sĩ thế giới Thông Thiên đi tới Thần La Châu thì cũng thôi. Ta đánh không lại hắn, chỉ có thể nhịn!
- Hắn đối với Thần La Châu ta không để ý, không hỏi tới, ta cũng có thể nhịn!
- Thái độ của hắn, ám chỉ những châu khác cô lập đối với ta. Hơn nữa mỗi lần triệu hoán đến đây họp thường kỳ, đều không thiếu được quát mắng. Ta còn có thể chịu!
- Nhưng hôm nay, dựa vào cái gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.