Chương 1342: Không! (1)
Nhĩ Căn
06/04/2018
Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần đang che túi đựng đồ, nhanh chóng đi về phía trước. Thật ra hắn không che không được. con rắn mối lớn này mặc dù bị phong ấn, nhưng sau khi thả tới bên trong túi trữ vật, rốt cuộc chẳng biết tại sao, dường như muốn phá túi đựng đồ vậy. Bạch Tiểu Thuần không thể không sử dụng tu vi đi áp chế nó một chút.
- Tìm một chỗ thôi.
Điều Bạch Tiểu Thuần đầu tiên nghĩ đến, chính là quạt tàn. Chẳng qua là sau khi hắn thử vài lần, lại phát hiện mạng nhện kia ngăn cản, khiến cho hắn truyền tống rất không thông thuận. Nếu như mạnh mẽ truyền tống đi, Bạch Tiểu Thuần lo lắng nếu chẳng may ở trong quá trình truyền tống, truyền tống ít đi một cánh tay chân, vậy thì xong rồi.
- Cánh tay cái chân còn dễ nói. Chỉ sợ đầu không có được truyền tống qua...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến một hình ảnh này, thân thể lại run lên, vội vàng lắc đầu.
- Không được. Cho dù là thật sự truyền tống, cũng phải tìm một nơi ở dưới thần thông của Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, mạng nhện mỏng hơn một chút mới được.
Về phần lối ra, Bạch Tiểu Thuần căn bản là không có nghĩ tới. Lúc này hắn thoáng lắc người một cái, vội vàng tìm kiếm.
Cùng lúc đó, đám người Cổ Thiên Quân đều ở phía xa bay nhanh như tên bắn. Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều không tìm được Bạch Tiểu Thuần, cũng không đại biểu bọn họ không thể. Cùng là Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, bọn họ có quá nhiều biện pháp, có thể xác định phong tỏa vị trí của Bạch Tiểu Thuần. Nhất là Trần Tô, mặc dù chiến lực của hắn tương đối yếu ớt, nhưng ở trên phương pháp thôi diễn, lại là Thiên Tôn đứng đầu có một không hai.
Lúc này Trần Tô chỉ thoáng tìm kiếm một chút, lại lập tức xác định phong tỏa một phương hướng.
- Ở nơi đó!
Ánh mắt Trần Tô lóe lên, Cổ Thiên Quân lập tức bay ra. Đám người Tư Mã Vân Hoa đều triển khai tốc độ cao nhất, vội vàng bay nhanh. Bọn họ không có truyền âm trước cho Bạch Tiểu Thuần. Thật ra, đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ không có cảm giác tín nhiệm gì. Bọn họ cũng lo lắng truyền âm qua, Bạch Tiểu Thuần có sự chuẩn bị. Nói vậy, độ khó để bọn họ cướp công sẽ tăng lớn.
Tuy rằng Thánh Hoàng cũng nói, chỉ cần tìm được, tất cả mọi người đều có công lao. Nhưng đám người Cổ Thiên Quân làm sao có thể không rõ, công lao này... cũng phân ra lớn nhỏ!
Nhất là lần này, Cổ Thiên Quân nhất định phải có được. Thậm chí hắn đã cùng đám người Trần Tô khai thông trước. Hắn nguyện ý lấy ra một ít giá lớn, đổi lấy công đầu.
Lúc này bốn người triển khai ra tốc độ cao nhất. Bởi vì khoảng cách ban đầu vốn không xa, tốc độ của bốn người lại nhanh. Cũng chỉ là nửa canh giờ, trong mắt Trần Tô lại có tinh quang chớp động.
- Ngoài vạn dặm phía trước!
Hắn nói, vừa chỉ về phía một phương hướng. Trong mắt Cổ Thiên Quân có hàn quang bạo phát ra. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, tay phải trực tiếp bấm quyết. Nhất thời bên trong thân thể hắn lại có bảy đạo kiếm quang, ầm ầm phóng ra, hóa thành bảy dải cầu vồng, lấy tốc độ nhanh hơn so với bản thân hắn, chớp mắt lao về phía phương hướng Trần Tô vừa chỉ.
Tốc độ cực nhanh, căn bản là không nhìn thấy được hình bóng. Một cái chớp mắt đã xuyên qua phạm vi vạn dặm. Thời điểm xuất hiện, thình lình ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần đang tìm kiếm nơi yếu ớt hơn.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Thân thể hắn vốn đang nhanh chóng đi về phía trước, bỗng nhiên lui về phía sau mười mấy trượng. Gần như ở trong nháy mắt khi hắn lui ra phía sau, địa phương ở phía trước hắn, bảy dải cầu vồng từ trong không trung hiện ra, dường như từ bên trong hư vô biến ảo thành, chớp mắt đan xen qua, liên tiếp dâng lên tiếng nổ lớn giống như như lôi đình.
Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần né nhanh, giờ phút này, hắn cho dù không chết, cũng bị trọng thương.
- Cổ Thiên Quân!
Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng. Bảy dải cầu vồng này chính là bảy thanh phi kiếm. Phía trên có khí tức Cổ Thiên Quân cực kỳ rõ ràng.
- Cái này căn bản là muốn mạnh mẽ tới cướp!
- Các ngươi muốn công lao, có thể truyền âm nói với ta. Chuyện gì cũng có thể thương lượng. Nhưng như bây giờ... Rõ ràng là không muốn để Bạch Tiểu Thuần ta vào mắt!
Bạch Tiểu Thuần nhất thời giận dữ.
Trong lòng hắn biết rất rõ, những Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, mỗi người đều là hạng người ra vẻ đạo mạo. Hiện tại chuyện này lại liên quan đến lợi ích quá lớn. Mặc dù Thánh Hoàng nói là mỗi người đều có công lao, nhưng trên thực tế, Bạch Tiểu Thuần hắn cuối cùng là người ngoài, làm sao có thể được đối xử bình đẳng.
Hành động của Cổ Thiên Quân cũng đủ để nói rõ tất cả.
- Khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, tốc độ lại bạo phát. Hắn tránh bảy thanh phi kiếm này. Ở phía trước cách đó không xa, hắn đã nhận thấy được một chỗ mạng nhện mỏng manh. Hắn gào thét lao đi.
Phía sau hắn, mặc dù không nhìn thấy được đám người Cổ Thiên Quân bóng người, nhưng thần thức của bọn họ đã gào thét đến, lan tràn tám phương, giống như sóng dao động vô hình, đang về khuếch tán phía Bạch Tiểu Thuần.
Mà nhanh hơn so với bọn họ thần thức, lại là bảy thanh phi kiếm này. Lúc này sau khi đan xen với nhau, chúng lại lao về phía Bạch Tiểu Thuần. Tốc độ của chúng cực nhanh, chớp mắt đã tới gần. Trong tiếng nổ vang, Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng tránh né. Sau đó, hắn đã tới gần nơi mạng nhện mong manh. Hắn hiểu rõ cơ hội chỉ có một lần. Nếu như lần này thất bại, như vậy khi đám người Cổ Thiên Quân đuổi tới, thân thể Chúa Tể mình thu được, tất nhiên sẽ phải lấy ra.
Thật ra bốn người kia liên thủ, Bạch Tiểu Thuần cho dù có đại kiếm bắc mạch, cũng không phải là đối thủ. Huống hồ bốn vị này không sợ chết, có thể sống lại. Nhưng Bạch Tiểu Thuần một khi ngã xuống, sẽ không bất kỳ khả năng sống lại nào.
- Nếu các ngươi như vậy, cũng đừng trách ta dối trá. Trước đó ta vẫn cảm thấy có chút không tốt. Hiện tại đã không có bất kỳ áy náy nào nữa!
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Ở phía sau lưng hắn, bảy thanh phi kiếm nổ mạnh lao đến. Thần thức của đám người Cổ Thiên Quân cũng cấp tốc tới gần trong chớp mắt. Hắn hít một hơi thật sâu, lại ở trong đầu, trực tiếp hô hoán quạt tàn!
Ý niệm của hắn của dâng lên, trong nháy mắt hư vô bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần lập tức vặn vẹo mơ hồ. Trong chớp mắt, bảy thanh phi kiếm này gào thét tới gần. Từ địa phương Bạch Tiểu Thuần đang đứng, trực tiếp đan xen xuyên qua. Cùng lúc đó, thần thức của bốn người Cổ Thiên Quân, cũng giống như gió bão hung bạo, quét ngang nơi đây.
Chỉ là... bất luận là bảy thanh phi kiếm này, hay thần thức của bốn người Cổ Thiên Quân lại đảo qua, vẫn hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra tung tích của Bạch Tiểu Thuần!
- Tìm một chỗ thôi.
Điều Bạch Tiểu Thuần đầu tiên nghĩ đến, chính là quạt tàn. Chẳng qua là sau khi hắn thử vài lần, lại phát hiện mạng nhện kia ngăn cản, khiến cho hắn truyền tống rất không thông thuận. Nếu như mạnh mẽ truyền tống đi, Bạch Tiểu Thuần lo lắng nếu chẳng may ở trong quá trình truyền tống, truyền tống ít đi một cánh tay chân, vậy thì xong rồi.
- Cánh tay cái chân còn dễ nói. Chỉ sợ đầu không có được truyền tống qua...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến một hình ảnh này, thân thể lại run lên, vội vàng lắc đầu.
- Không được. Cho dù là thật sự truyền tống, cũng phải tìm một nơi ở dưới thần thông của Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, mạng nhện mỏng hơn một chút mới được.
Về phần lối ra, Bạch Tiểu Thuần căn bản là không có nghĩ tới. Lúc này hắn thoáng lắc người một cái, vội vàng tìm kiếm.
Cùng lúc đó, đám người Cổ Thiên Quân đều ở phía xa bay nhanh như tên bắn. Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều không tìm được Bạch Tiểu Thuần, cũng không đại biểu bọn họ không thể. Cùng là Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, bọn họ có quá nhiều biện pháp, có thể xác định phong tỏa vị trí của Bạch Tiểu Thuần. Nhất là Trần Tô, mặc dù chiến lực của hắn tương đối yếu ớt, nhưng ở trên phương pháp thôi diễn, lại là Thiên Tôn đứng đầu có một không hai.
Lúc này Trần Tô chỉ thoáng tìm kiếm một chút, lại lập tức xác định phong tỏa một phương hướng.
- Ở nơi đó!
Ánh mắt Trần Tô lóe lên, Cổ Thiên Quân lập tức bay ra. Đám người Tư Mã Vân Hoa đều triển khai tốc độ cao nhất, vội vàng bay nhanh. Bọn họ không có truyền âm trước cho Bạch Tiểu Thuần. Thật ra, đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ không có cảm giác tín nhiệm gì. Bọn họ cũng lo lắng truyền âm qua, Bạch Tiểu Thuần có sự chuẩn bị. Nói vậy, độ khó để bọn họ cướp công sẽ tăng lớn.
Tuy rằng Thánh Hoàng cũng nói, chỉ cần tìm được, tất cả mọi người đều có công lao. Nhưng đám người Cổ Thiên Quân làm sao có thể không rõ, công lao này... cũng phân ra lớn nhỏ!
Nhất là lần này, Cổ Thiên Quân nhất định phải có được. Thậm chí hắn đã cùng đám người Trần Tô khai thông trước. Hắn nguyện ý lấy ra một ít giá lớn, đổi lấy công đầu.
Lúc này bốn người triển khai ra tốc độ cao nhất. Bởi vì khoảng cách ban đầu vốn không xa, tốc độ của bốn người lại nhanh. Cũng chỉ là nửa canh giờ, trong mắt Trần Tô lại có tinh quang chớp động.
- Ngoài vạn dặm phía trước!
Hắn nói, vừa chỉ về phía một phương hướng. Trong mắt Cổ Thiên Quân có hàn quang bạo phát ra. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, tay phải trực tiếp bấm quyết. Nhất thời bên trong thân thể hắn lại có bảy đạo kiếm quang, ầm ầm phóng ra, hóa thành bảy dải cầu vồng, lấy tốc độ nhanh hơn so với bản thân hắn, chớp mắt lao về phía phương hướng Trần Tô vừa chỉ.
Tốc độ cực nhanh, căn bản là không nhìn thấy được hình bóng. Một cái chớp mắt đã xuyên qua phạm vi vạn dặm. Thời điểm xuất hiện, thình lình ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần đang tìm kiếm nơi yếu ớt hơn.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Thân thể hắn vốn đang nhanh chóng đi về phía trước, bỗng nhiên lui về phía sau mười mấy trượng. Gần như ở trong nháy mắt khi hắn lui ra phía sau, địa phương ở phía trước hắn, bảy dải cầu vồng từ trong không trung hiện ra, dường như từ bên trong hư vô biến ảo thành, chớp mắt đan xen qua, liên tiếp dâng lên tiếng nổ lớn giống như như lôi đình.
Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần né nhanh, giờ phút này, hắn cho dù không chết, cũng bị trọng thương.
- Cổ Thiên Quân!
Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng. Bảy dải cầu vồng này chính là bảy thanh phi kiếm. Phía trên có khí tức Cổ Thiên Quân cực kỳ rõ ràng.
- Cái này căn bản là muốn mạnh mẽ tới cướp!
- Các ngươi muốn công lao, có thể truyền âm nói với ta. Chuyện gì cũng có thể thương lượng. Nhưng như bây giờ... Rõ ràng là không muốn để Bạch Tiểu Thuần ta vào mắt!
Bạch Tiểu Thuần nhất thời giận dữ.
Trong lòng hắn biết rất rõ, những Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, mỗi người đều là hạng người ra vẻ đạo mạo. Hiện tại chuyện này lại liên quan đến lợi ích quá lớn. Mặc dù Thánh Hoàng nói là mỗi người đều có công lao, nhưng trên thực tế, Bạch Tiểu Thuần hắn cuối cùng là người ngoài, làm sao có thể được đối xử bình đẳng.
Hành động của Cổ Thiên Quân cũng đủ để nói rõ tất cả.
- Khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, tốc độ lại bạo phát. Hắn tránh bảy thanh phi kiếm này. Ở phía trước cách đó không xa, hắn đã nhận thấy được một chỗ mạng nhện mỏng manh. Hắn gào thét lao đi.
Phía sau hắn, mặc dù không nhìn thấy được đám người Cổ Thiên Quân bóng người, nhưng thần thức của bọn họ đã gào thét đến, lan tràn tám phương, giống như sóng dao động vô hình, đang về khuếch tán phía Bạch Tiểu Thuần.
Mà nhanh hơn so với bọn họ thần thức, lại là bảy thanh phi kiếm này. Lúc này sau khi đan xen với nhau, chúng lại lao về phía Bạch Tiểu Thuần. Tốc độ của chúng cực nhanh, chớp mắt đã tới gần. Trong tiếng nổ vang, Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng tránh né. Sau đó, hắn đã tới gần nơi mạng nhện mong manh. Hắn hiểu rõ cơ hội chỉ có một lần. Nếu như lần này thất bại, như vậy khi đám người Cổ Thiên Quân đuổi tới, thân thể Chúa Tể mình thu được, tất nhiên sẽ phải lấy ra.
Thật ra bốn người kia liên thủ, Bạch Tiểu Thuần cho dù có đại kiếm bắc mạch, cũng không phải là đối thủ. Huống hồ bốn vị này không sợ chết, có thể sống lại. Nhưng Bạch Tiểu Thuần một khi ngã xuống, sẽ không bất kỳ khả năng sống lại nào.
- Nếu các ngươi như vậy, cũng đừng trách ta dối trá. Trước đó ta vẫn cảm thấy có chút không tốt. Hiện tại đã không có bất kỳ áy náy nào nữa!
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Ở phía sau lưng hắn, bảy thanh phi kiếm nổ mạnh lao đến. Thần thức của đám người Cổ Thiên Quân cũng cấp tốc tới gần trong chớp mắt. Hắn hít một hơi thật sâu, lại ở trong đầu, trực tiếp hô hoán quạt tàn!
Ý niệm của hắn của dâng lên, trong nháy mắt hư vô bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần lập tức vặn vẹo mơ hồ. Trong chớp mắt, bảy thanh phi kiếm này gào thét tới gần. Từ địa phương Bạch Tiểu Thuần đang đứng, trực tiếp đan xen xuyên qua. Cùng lúc đó, thần thức của bốn người Cổ Thiên Quân, cũng giống như gió bão hung bạo, quét ngang nơi đây.
Chỉ là... bất luận là bảy thanh phi kiếm này, hay thần thức của bốn người Cổ Thiên Quân lại đảo qua, vẫn hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra tung tích của Bạch Tiểu Thuần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.