Chương 944: Không giống với Thiên Nhân (2)
Nhĩ Căn
06/04/2018
- Tất cả động thủ đi. Ngày hôm nay chúng ta ăn tiệc cá!
Bạch Tiểu Thuần căn bản cũng không lưu ý những chuyện nhỏ nhặt này. Hắn thấy, mình cao hứng, chắc hẳn nên để cho tất cả mọi người cao hứng.
Hắn vừa nói ra lời này, những tu sĩ Nguyên Anh đó nhất thời bất ngờ.
- Cảm ơn Bạch tiền bối!
Sau đó, bọn họ đều ôm quyền, lập tức tiến lên bắt lấy những con hải ngư này một cách vui vẻ.
Cũng không ít người trực tiếp bay ra, ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần, thần sắc cung kính. Đồng thời, bọn họ nhìn ra mặt biển, nóng lòng muốn thử. Trong đó vị trưởng lão Nguyên Anh Tinh Không Đạo Cực Tông rất hiểu rõ đối với ba mạch khác, cũng động tâm không thôi. Mặc dù hắn không tham dự thí luyện của Thiên Tôn, nhưng chuyến này có thể có thu hoạch trên phương diện tu vi, hắn tự nhiên là mừng rỡ.
Cứ như vậy, nhờ Bạch Tiểu Thuần ra tay, trong ngày này mọi người trên chiến thuyền đều thưởng thức món ăn mà cả đời bọn họ cũng rất khó ăn được... bữa tiệc Thông Thiên Kim Sắc Hải Ngư.
Mà ở trong cuộc sống sau đó, Bạch Tiểu Thuần bình thường vẫn như vậy. Hoặc là câu cá, hoặc chính là sau khi nhìn thấy một ít động vật biển trân quý có thể làm đan dược, lập tức ra tay. Lúc rảnh rỗi hắn lại tu luyện, hoặc gọi tới vị trưởng lão hiểu rõ đối ba mạch khác, hỏi một câu liên quan tới tình hình của ba mạch khác.
Dựa vào lực Thiên Nhân của hắn, ở trên chiến thuyền, ở trên Thông Thiên Hải này, không nói hoành hành, lại đủ để chấn áp bốn phương. Bởi vậy, những tu sĩ Nguyên Anh kia đều nhận được lợi ích. Tu vi của mỗi người càng ngày càng tăng. Bọn họ đều cảm kích vô cùng đối với Bạch Tiểu Thuần.
- Không có việc gì. Mọi người đều là tu sĩ Thông Thiên Hà Đông Mạch. Lại nói tiếp, chúng ta cũng đều là người một nhà. Lần này Thiên Tôn thu đồ đệ, lại có Thọ Nguyên Đan ban thưởng. Chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, không thể để cho tu sĩ của ba mạch khác cướp thứ hạng cùng đan dược của chúng ta được.
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy mọi người lộ vẻ cảm kích, trong lòng cũng hưng phấn. Hắn hất cằm lên, tay áo vung ra, lớn tiếng nói.
- Các ngươi nhớ kỹ. Khi đến địa điểm thí luyện, nhất định phải đoàn kết. Khi nhìn thấy người của chúng ta bị khi dễ, mọi người lại ra tay giúp đỡ, cùng tiến lên!
Âm thanh Bạch Tiểu Thuần càng nói càng lớn. Các tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía xung quanh đều mỉm cười. Nhất thời bọn họ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần ở đây, rất thân thiết. Thậm chí ngay cả những bạn đồng hành dẫn theo, cũng giảm đi rất nhiều cảm giác cạnh tranh. Trong lúc ở chung, cũng càng thêm hòa hợp.
Tống Khuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù hắn không muốn phục, nhưng trong lòng cũng phải thầm thở dài. Hắn hiểu rõ, cách làm này của Bạch Tiểu Thuần vô hình trung, cứu mạng của rất nhiều người.
Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Lân đều suy nghĩ sâu xa. Hai người nhìn Bạch Tiểu Thuần hiện tại, trong đầu hiện lên hình dáng Bạch Tiểu Thuần năm đó, khi bọn họ quen nhau. Trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng xucá động.
Mắt thấy mọi người càng thêm hòa hợp, Bạch Tiểu Thuần cũng hết sức hài lòng. Thật ra hắn cảm thấy nơi thí luyện của Thiên Tôn lần này, có sự nguy hiểm không rõ. Nếu như mọi người đều là người của Thông Thiên Hà Đông Mạch, có thể dung hợp đoàn kết với nhau. Như vậy chung quy cũng tốt hơn là đơn đả độc đấu. Bất luận cuối cùng bọn họ nhận được thứ tự cùng đan dược thế nào, có thể giữ được tính mạng mới là căn bản nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Lại một tháng qua đi. Trương Đại Bàn thuận lợi xuất quan, cho thấy chiến lực Nguyên Anh không tầm thường. Từ từ, mối quan hệ giữa các tu sĩ trên chiến thuyền này càng thêm hài hòa. Các vữa tiệc hải ngư đủ màu cũng gần như mỗi ngày đều có.
Ở trong bầu không khí vui hoà thuận vui vẻ này, chiếc thuyền này dần dần... cách lúc càng gần với mục tiêu của nó. Thông Thiên Đảo...
Chiến thuyền càng lúc càng tiến tới gần điểm tới. Tâm tình Bạch Tiểu Thuần cũng không còn nhẹ nhõm như vậy nữa. Hắn nghĩ đến Hầu Tiểu Muội ở trên Thông Thiên Đảo, nghĩ đến Đỗ Lăng Phỉ nhiều năm trước đã rời khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông, trở về Thông Thiên Đảo.
Ở trong lòng hắn, trên thực tế lần này sở dĩ tham dự chuyện Thiên Tôn thu đồ đệ, ngoại trừ bị Thọ Nguyên Đan kích thích ra, hắn chính là muốn xem thử Hầu Tiểu Muội có an toàn hay không. Trong lòng hắn vẫn rất nhớ mong.
Một người khác... Lại là Đỗ Lăng Phỉ!
- Năm đó trước khi ta đi Trường Thành, nàng từng nói... Khi ta trở về, nàng sẽ nói cho ta biết tất cả.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thì thào. Hắn đứng ở trên boong thuyền, nhìn về nơi xa xăm.
Trong trí nhớ của hắn có rất nhiều bóng dáng nữ tử. Nhưng vô luận là một bóng dáng nào, đều không đặc biệt bằng Đỗ Lăng Phỉ. Hăn quen biết cùng Đỗ Lăng Phỉ, là sau Hầu Tiểu Muội. Nhưng những chuyện Đỗ Lăng Phỉ cùng hắn trải qua, lở trong đầu hắn, bất kỳ nữ tử nào cũng chưa từng có.
Dãy núi Lạc Trần sinh tử khó lường. Sau khi rơi xuống kiếm vực sâu, trên đường trở về đột nhiên mất tích. Thí luyện huyết tử bên trong Huyết Khê Tông, trong lúc tranh đấu lột mặt nạ. Ánh mắt hai bên tràn ngập cảm giác không thể nói ra lời, nhìn nhau...
Còn có ở Tinh Không Đạo Cực Tông lặng lẽ chiếu cố, còn có biếu tặng Thiên Nhân Hồn...
Tất cả những điều này đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần không có cách nào quên. Mặc dù hắn đã không phân biệt rõ được, quan hệ giữa mình cùng Đỗ Lăng Phỉ, rốt cuộc hẳn là một loại quan hệ thế nào.
Nếu như nói là thích, đã từng có. Nhưng hiện tại... bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết.
Thậm chí ngay cả chấp niệm năm đó, ý nghĩ muốn tìm được Đỗ Lăng Phỉ, cũng theo thời gian trôi qua, trở nên phai nhạt đi rất nhiều. Có thể lúc này còn lại, ngoại trừ hồi ức ra, cũng chỉ có một đáp án.
- Thân phận của nàng, ta ít nhiều... đã đoán được một ít.
Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền.
Theo khoảng cách Thông Thiên Đảo càng lúc càng gần, chẳng những là Bạch Tiểu Thuần trầm mặc xuống, trong lòng mọi người trên chiến thuyền đều đột nhiên cảm thấy áp lực.
Mỗi người đều sẽ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Dần dần, cuối cùng vào một ngày này, ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, ở trong tầm mắt mọi người, mơ hồ... thấy được thiên địa phía xa, xuất hiện một cảnh tượng mơ hồ.
Nơi đó giống như hòn đảo...
Trong chớp mắt khi nhìn thấy hòn đảo này, từ những tu sĩ trên chiến thuyền liên tục
truyền ra những tiếng thở hào hển. Vào giờ phút này ánh mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra tinh quang.
Những người khác không nhìn thấy quá rõ ràng. Nhưng ở trong mắt hắn, đảo nhỏ này mặc dù không tính là vô cùng rõ ràng, lại có thể thấy đại thể.
Bạch Tiểu Thuần căn bản cũng không lưu ý những chuyện nhỏ nhặt này. Hắn thấy, mình cao hứng, chắc hẳn nên để cho tất cả mọi người cao hứng.
Hắn vừa nói ra lời này, những tu sĩ Nguyên Anh đó nhất thời bất ngờ.
- Cảm ơn Bạch tiền bối!
Sau đó, bọn họ đều ôm quyền, lập tức tiến lên bắt lấy những con hải ngư này một cách vui vẻ.
Cũng không ít người trực tiếp bay ra, ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần, thần sắc cung kính. Đồng thời, bọn họ nhìn ra mặt biển, nóng lòng muốn thử. Trong đó vị trưởng lão Nguyên Anh Tinh Không Đạo Cực Tông rất hiểu rõ đối với ba mạch khác, cũng động tâm không thôi. Mặc dù hắn không tham dự thí luyện của Thiên Tôn, nhưng chuyến này có thể có thu hoạch trên phương diện tu vi, hắn tự nhiên là mừng rỡ.
Cứ như vậy, nhờ Bạch Tiểu Thuần ra tay, trong ngày này mọi người trên chiến thuyền đều thưởng thức món ăn mà cả đời bọn họ cũng rất khó ăn được... bữa tiệc Thông Thiên Kim Sắc Hải Ngư.
Mà ở trong cuộc sống sau đó, Bạch Tiểu Thuần bình thường vẫn như vậy. Hoặc là câu cá, hoặc chính là sau khi nhìn thấy một ít động vật biển trân quý có thể làm đan dược, lập tức ra tay. Lúc rảnh rỗi hắn lại tu luyện, hoặc gọi tới vị trưởng lão hiểu rõ đối ba mạch khác, hỏi một câu liên quan tới tình hình của ba mạch khác.
Dựa vào lực Thiên Nhân của hắn, ở trên chiến thuyền, ở trên Thông Thiên Hải này, không nói hoành hành, lại đủ để chấn áp bốn phương. Bởi vậy, những tu sĩ Nguyên Anh kia đều nhận được lợi ích. Tu vi của mỗi người càng ngày càng tăng. Bọn họ đều cảm kích vô cùng đối với Bạch Tiểu Thuần.
- Không có việc gì. Mọi người đều là tu sĩ Thông Thiên Hà Đông Mạch. Lại nói tiếp, chúng ta cũng đều là người một nhà. Lần này Thiên Tôn thu đồ đệ, lại có Thọ Nguyên Đan ban thưởng. Chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, không thể để cho tu sĩ của ba mạch khác cướp thứ hạng cùng đan dược của chúng ta được.
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy mọi người lộ vẻ cảm kích, trong lòng cũng hưng phấn. Hắn hất cằm lên, tay áo vung ra, lớn tiếng nói.
- Các ngươi nhớ kỹ. Khi đến địa điểm thí luyện, nhất định phải đoàn kết. Khi nhìn thấy người của chúng ta bị khi dễ, mọi người lại ra tay giúp đỡ, cùng tiến lên!
Âm thanh Bạch Tiểu Thuần càng nói càng lớn. Các tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía xung quanh đều mỉm cười. Nhất thời bọn họ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần ở đây, rất thân thiết. Thậm chí ngay cả những bạn đồng hành dẫn theo, cũng giảm đi rất nhiều cảm giác cạnh tranh. Trong lúc ở chung, cũng càng thêm hòa hợp.
Tống Khuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù hắn không muốn phục, nhưng trong lòng cũng phải thầm thở dài. Hắn hiểu rõ, cách làm này của Bạch Tiểu Thuần vô hình trung, cứu mạng của rất nhiều người.
Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Lân đều suy nghĩ sâu xa. Hai người nhìn Bạch Tiểu Thuần hiện tại, trong đầu hiện lên hình dáng Bạch Tiểu Thuần năm đó, khi bọn họ quen nhau. Trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng xucá động.
Mắt thấy mọi người càng thêm hòa hợp, Bạch Tiểu Thuần cũng hết sức hài lòng. Thật ra hắn cảm thấy nơi thí luyện của Thiên Tôn lần này, có sự nguy hiểm không rõ. Nếu như mọi người đều là người của Thông Thiên Hà Đông Mạch, có thể dung hợp đoàn kết với nhau. Như vậy chung quy cũng tốt hơn là đơn đả độc đấu. Bất luận cuối cùng bọn họ nhận được thứ tự cùng đan dược thế nào, có thể giữ được tính mạng mới là căn bản nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Lại một tháng qua đi. Trương Đại Bàn thuận lợi xuất quan, cho thấy chiến lực Nguyên Anh không tầm thường. Từ từ, mối quan hệ giữa các tu sĩ trên chiến thuyền này càng thêm hài hòa. Các vữa tiệc hải ngư đủ màu cũng gần như mỗi ngày đều có.
Ở trong bầu không khí vui hoà thuận vui vẻ này, chiếc thuyền này dần dần... cách lúc càng gần với mục tiêu của nó. Thông Thiên Đảo...
Chiến thuyền càng lúc càng tiến tới gần điểm tới. Tâm tình Bạch Tiểu Thuần cũng không còn nhẹ nhõm như vậy nữa. Hắn nghĩ đến Hầu Tiểu Muội ở trên Thông Thiên Đảo, nghĩ đến Đỗ Lăng Phỉ nhiều năm trước đã rời khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông, trở về Thông Thiên Đảo.
Ở trong lòng hắn, trên thực tế lần này sở dĩ tham dự chuyện Thiên Tôn thu đồ đệ, ngoại trừ bị Thọ Nguyên Đan kích thích ra, hắn chính là muốn xem thử Hầu Tiểu Muội có an toàn hay không. Trong lòng hắn vẫn rất nhớ mong.
Một người khác... Lại là Đỗ Lăng Phỉ!
- Năm đó trước khi ta đi Trường Thành, nàng từng nói... Khi ta trở về, nàng sẽ nói cho ta biết tất cả.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thì thào. Hắn đứng ở trên boong thuyền, nhìn về nơi xa xăm.
Trong trí nhớ của hắn có rất nhiều bóng dáng nữ tử. Nhưng vô luận là một bóng dáng nào, đều không đặc biệt bằng Đỗ Lăng Phỉ. Hăn quen biết cùng Đỗ Lăng Phỉ, là sau Hầu Tiểu Muội. Nhưng những chuyện Đỗ Lăng Phỉ cùng hắn trải qua, lở trong đầu hắn, bất kỳ nữ tử nào cũng chưa từng có.
Dãy núi Lạc Trần sinh tử khó lường. Sau khi rơi xuống kiếm vực sâu, trên đường trở về đột nhiên mất tích. Thí luyện huyết tử bên trong Huyết Khê Tông, trong lúc tranh đấu lột mặt nạ. Ánh mắt hai bên tràn ngập cảm giác không thể nói ra lời, nhìn nhau...
Còn có ở Tinh Không Đạo Cực Tông lặng lẽ chiếu cố, còn có biếu tặng Thiên Nhân Hồn...
Tất cả những điều này đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần không có cách nào quên. Mặc dù hắn đã không phân biệt rõ được, quan hệ giữa mình cùng Đỗ Lăng Phỉ, rốt cuộc hẳn là một loại quan hệ thế nào.
Nếu như nói là thích, đã từng có. Nhưng hiện tại... bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết.
Thậm chí ngay cả chấp niệm năm đó, ý nghĩ muốn tìm được Đỗ Lăng Phỉ, cũng theo thời gian trôi qua, trở nên phai nhạt đi rất nhiều. Có thể lúc này còn lại, ngoại trừ hồi ức ra, cũng chỉ có một đáp án.
- Thân phận của nàng, ta ít nhiều... đã đoán được một ít.
Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền.
Theo khoảng cách Thông Thiên Đảo càng lúc càng gần, chẳng những là Bạch Tiểu Thuần trầm mặc xuống, trong lòng mọi người trên chiến thuyền đều đột nhiên cảm thấy áp lực.
Mỗi người đều sẽ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Dần dần, cuối cùng vào một ngày này, ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, ở trong tầm mắt mọi người, mơ hồ... thấy được thiên địa phía xa, xuất hiện một cảnh tượng mơ hồ.
Nơi đó giống như hòn đảo...
Trong chớp mắt khi nhìn thấy hòn đảo này, từ những tu sĩ trên chiến thuyền liên tục
truyền ra những tiếng thở hào hển. Vào giờ phút này ánh mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra tinh quang.
Những người khác không nhìn thấy quá rõ ràng. Nhưng ở trong mắt hắn, đảo nhỏ này mặc dù không tính là vô cùng rõ ràng, lại có thể thấy đại thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.