Chương 576: Là nhìn ngươi đó!
Nhĩ Căn
19/02/2020
---------------
Thời điểm nội tâm Chu Nhất Tinh chua xót, Bạch Tiểu Thuần nhìn trữ hồn tháp trước mặt, trong mắt mang theo suy nghĩ, thời gian dần qua, đôi mắt hắn ngưng trọng, đầu óc rung động như bị sét đánh.
- Ta nghĩ ra nguyên nhân luyện chế thập nhất sắc hỏa thất bại rồi.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, tay phải nâng lên bắt lấy trữ hồn tháp, trữ hồn tháp bay ra khỏi tay hồn tu trung niên bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi bị Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, hắn dùng linh thức rót vào trong trữ hồn tháp, hắn cảm giác bên trong ẩn chứa không gian chi lực rất nồng đậm, mà không gian chi lực này rất đặc thù, nó có tác dụng tẩm bổ oan hồn.
Càng như vậy Bạch Tiểu Thuần càng xác định suy đoán lúc trước của mình, ánh mắt hắn xuất hiện hào quang kỳ lạ.
- Quả nhiên đúng như ta suy đoán, tác dụng trữ hồn tháp cùng loại với túi trữ vật.
- Chẳng qua là đồ vật chuyên môn chứa đựng oan hồn, oan hồn tồn tại trong túi trữ vật sẽ mất đi linh động, theo thời gian qua đi sẽ biến mất, nếu chứa trong trữ hồn tháp chuyên dụng sẽ bảo trì trạng thái hoàn hảo như ban đầu.
- Sở dĩ ta luyện chế thập nhất sắc hỏa thất bại không phải do thủ pháp của ta không thành thạo, cũng không phải bản thân thủ pháp điều chế có vấn đề, mà là... Oan hồn điều chế thập nhất sắc hỏa không đủ linh động.
- Tuy linh động giảm đi không nhiều nhưng dù sao đặt trong túi trữ vật lại ít đi một tia, mỗi oan hồn đều ít đi một tia như thế, tích lũy cùng một chỗ sẽ tạo thành bất ổn trong quá trình dung hợp.
- Bất ổn này không ngừng phóng đại trong quá trình luyện chế, cuối cùng sẽ hình thành... Tự bạo!
- Như vậy xem ra chứa oan hồn trong trữ hồn tháp, như vậy lúc ta luyện chế sẽ giải quyết được vấn đề này, cũng có nắm chắc luyện chế ra... Thập nhất sắc hỏa!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nội tâm kích động, hắn vô cùng hưng phấn, hận không thể lập tức luyện hỏa.
Vào lúc này Chu Nhất Tinh và hai hồn tu nhìn thấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần rất kích động sau đó có suy nghĩ gì đó, Chu Nhất Tinh cảm thấy kinh ngạc, hai hồn tu vui mừng, cảm thấy vị đại nhân trước mặt tám chín phần mười sẽ đồng ý tỉnh cầu của bọn họn họ.
- Đại sư, oan hồn chứa trong trữ hồn tháp, trừ luyện chế hồn dược ra, còn lại chính là tâm ý của chúng ta, kính xin đại sư nhận lấy.
Này lưỡng hồn tu lẫn nhau nhìn xem về sau, rèn sắt khi còn nóng giống như, lần nữa cung kính ôm quyền mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần không quan tâm Chu Nhất Tinh và hai hồn tu trước mặt, linh thức của hắn đảo qua trữ hồn tháp, nhìn thấy bên trong có rất nhiều oan hồn.
Số lượng oan hồn không ít, có thể thấy được bộ lạc Hắc Sơn vô cùng thành ý.
- Cũng được, ta sẽ giúp các ngươi...
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần sung sướng, cảm thấy rất hài lòng, vì vậy gật gật đầu, hắn vừa mới nói xong một nửa, không đợi nói dứt câu liền nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời xa xa xuất hiện một đạo hào quang, tốc độ hào quang cực nhanh, nó vạch phá bầu trời bay thẳng về phía bộ lạc Hắc Sơn.
Không đợi tới gần, khí tức Kết Đan đại viên mãn bộc phát, hào quang bay tới càng sáng tới cực điểm, tại đây hôm nay sắc trời đã tối nên càng làm người khác chú ý.
Lúc này toàn thể bộ lạc Hắc Sơn chấn động, không ít thổ dân hít khí lạnh nhìn lên bầu trời, ngay cả hai hồn tu trung niên bên cạnh Bạch Tiểu Thuần cũng sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Nhất Tinh cũng sững sờ, lúc nhìn sang hai mắt co rút, hiển nhiên nhận ra tu vi người tới không tầm thường, hoàn toàn không kém gì hắn lúc toàn thịnh.
Lúc nhìn thấy mọi người nhìn mình, đạo hào quang bay tới giữa bộ lạc Hắc Sơn sau đó thu liễm hào quang, một thân ảnh xuất hiện.
Đó là nam tử trung niên, mái tóc dài xõa vai, tướng mạo tầm thường nhưng sát khí đặc biệt rõ ràng, toàn thân của hắn có khói đen lượn lờ, sương mù chung quanh ngưng tụ thành mặt người giống như oan hồn, chúng không ngưng gào thét trong bóng tối.
Uy áp trên người này bao phủ chung quanh, đây không phải uy áp của hồn tu, mà là... Luyện Hồn Sư!!
Giờ phút này chấn động truyền ra khắp bốn phương tám hướng nam tử trung niên cao cao tại thượng, hai mắt ngạo nghễ nhìn phía dưới, ánh mắt liếc Chu Nhất Tinh một cái sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, lúc thấy trữ hồn tháp trong tay Bạch Tiểu Thuần thì ánh mắt của hắn xuất hiện hàn quang, lại nhìn sang hai tên hồn tu của bộ lạc Hắc Sơn.
- Đầu lĩnh Hắc Sơn bộ tới gặp ta!
Giọng nói của hắn lạnh lùng giống như chúa tể, dường như với hắn Hắc Sơn bộ được gặp mặt nói chuyện với hắn chính là tạo hóa lớn nhất.
Vào lúc hắn lên tiếng, hai hồn tu trung niên bên cạnh Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, một người trong đó bước lên phía trước, ôm quyền nói:
- Bái kiến hồn sư đại nhân.
- Bản tôn Lý Phong, năm trăm hồn dược hạ phẩm của Hắc Sơn bộ các ngươi sẽ do Lý mỗ tiếp, còn không mang hồn tháp ra đây?
Ngữ khí của Luyện Hồn Sư bình thản nhưng không cho phép cự tuyệt, giống như nhất ngôn cửu đỉnh, một khi nói ra thì những người khác phải tuân theo, nếu không sẽ bị lửa giận của hắn thiêu đốt.
Trên thực tế, sở dĩ hắn đi tới nơi này là nghe Hắc Sơn bộ dọc theo đoạn đường này thả ra tin tức muốn dùng một trữ hồn tháp đổi lấy hồn dược hạ phẩm.
Đối với trữ hồn tháp, Lý Phong nguyện nhất định phải có, dù sao vật này đối với luyện hồn thế gia không tính là thứ quan trọng gì, đối với tán tu không thuộc về thế gia như Lý Phong mà nói lại rất đáng giá, nếu có thể dùng năm trăm hồn dược hạ phẩm đổi trữ hồn tháp là có lợi nhất.
Sau khi biết rõ việc này hắn lập tức chạy đến, vào lúc hắn đến đây, hắn nhìn thấy trong tay Bạch Tiểu Thuần cầm trữ hồn tháp, hắn hơi suy nghĩ đã đoán được mình đến chậm một bước.
Nhưng thứ này quá trọng yếu với hắn, hắn có tự tin mình đã đến thì trữ hồn tháp sẽ thuộc về mình.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, hắn nháy mắt mấy cái, cũng không lên tiếng.
Hai hồn tu trung niên Hắc Sơn bộ trợn mắt há hốc mồm, nếu Bạch Tiểu Thuần không ở chỗ này, Lý Phong đến, bọn họ nhất định vui vẻ, trước mắt đồng thời xuất hiện hai vị Luyện Hồn Sư làm bọn họ xoắn xuýt, dù sao bọn họ không thể đắc tội người nào cả.
- Đại... Đại nhân, vị đại sư này đã đồng ý thỉnh cầu của chúng ta, hôm nay...
Hai người do dự một lúc, lập tức cẩn thận trả lời.
Vào lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Lý Phong xuất hiện hào quang sáng chói mắt giống như lợi kiếm nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.
- Chuyện nơi này không liên quan tới ngươi, ta muốn hồn tháp này, lấy ra.
Hắn trừng mắt rất đáng sợ, ngữ khí nhìn như bình tĩnh nhưng vô cùng cuồng ngạo và cực kỳ rõ ràng, nhất là hàn mang trong mắt hắn có ý nói chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám cự tuyệt, chờ đợi hắn sẽ là một kích lôi đình.
Trong hàn mang kia còn tồn tại khinh miệt, khinh miệt này tới từ tự tin.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mất hứng, hắn cảm giác mình không khi dễ người ta đã không tệ, không ngờ còn có người dám khi dễ mình. Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trữ hồn tháp rất trọng yếu với mình nên không thể buông tha, vì vậy hắn lườn mắt nhìn Lý Phong.
Thời điểm nội tâm Chu Nhất Tinh chua xót, Bạch Tiểu Thuần nhìn trữ hồn tháp trước mặt, trong mắt mang theo suy nghĩ, thời gian dần qua, đôi mắt hắn ngưng trọng, đầu óc rung động như bị sét đánh.
- Ta nghĩ ra nguyên nhân luyện chế thập nhất sắc hỏa thất bại rồi.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, tay phải nâng lên bắt lấy trữ hồn tháp, trữ hồn tháp bay ra khỏi tay hồn tu trung niên bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi bị Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, hắn dùng linh thức rót vào trong trữ hồn tháp, hắn cảm giác bên trong ẩn chứa không gian chi lực rất nồng đậm, mà không gian chi lực này rất đặc thù, nó có tác dụng tẩm bổ oan hồn.
Càng như vậy Bạch Tiểu Thuần càng xác định suy đoán lúc trước của mình, ánh mắt hắn xuất hiện hào quang kỳ lạ.
- Quả nhiên đúng như ta suy đoán, tác dụng trữ hồn tháp cùng loại với túi trữ vật.
- Chẳng qua là đồ vật chuyên môn chứa đựng oan hồn, oan hồn tồn tại trong túi trữ vật sẽ mất đi linh động, theo thời gian qua đi sẽ biến mất, nếu chứa trong trữ hồn tháp chuyên dụng sẽ bảo trì trạng thái hoàn hảo như ban đầu.
- Sở dĩ ta luyện chế thập nhất sắc hỏa thất bại không phải do thủ pháp của ta không thành thạo, cũng không phải bản thân thủ pháp điều chế có vấn đề, mà là... Oan hồn điều chế thập nhất sắc hỏa không đủ linh động.
- Tuy linh động giảm đi không nhiều nhưng dù sao đặt trong túi trữ vật lại ít đi một tia, mỗi oan hồn đều ít đi một tia như thế, tích lũy cùng một chỗ sẽ tạo thành bất ổn trong quá trình dung hợp.
- Bất ổn này không ngừng phóng đại trong quá trình luyện chế, cuối cùng sẽ hình thành... Tự bạo!
- Như vậy xem ra chứa oan hồn trong trữ hồn tháp, như vậy lúc ta luyện chế sẽ giải quyết được vấn đề này, cũng có nắm chắc luyện chế ra... Thập nhất sắc hỏa!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nội tâm kích động, hắn vô cùng hưng phấn, hận không thể lập tức luyện hỏa.
Vào lúc này Chu Nhất Tinh và hai hồn tu nhìn thấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần rất kích động sau đó có suy nghĩ gì đó, Chu Nhất Tinh cảm thấy kinh ngạc, hai hồn tu vui mừng, cảm thấy vị đại nhân trước mặt tám chín phần mười sẽ đồng ý tỉnh cầu của bọn họn họ.
- Đại sư, oan hồn chứa trong trữ hồn tháp, trừ luyện chế hồn dược ra, còn lại chính là tâm ý của chúng ta, kính xin đại sư nhận lấy.
Này lưỡng hồn tu lẫn nhau nhìn xem về sau, rèn sắt khi còn nóng giống như, lần nữa cung kính ôm quyền mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần không quan tâm Chu Nhất Tinh và hai hồn tu trước mặt, linh thức của hắn đảo qua trữ hồn tháp, nhìn thấy bên trong có rất nhiều oan hồn.
Số lượng oan hồn không ít, có thể thấy được bộ lạc Hắc Sơn vô cùng thành ý.
- Cũng được, ta sẽ giúp các ngươi...
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần sung sướng, cảm thấy rất hài lòng, vì vậy gật gật đầu, hắn vừa mới nói xong một nửa, không đợi nói dứt câu liền nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời xa xa xuất hiện một đạo hào quang, tốc độ hào quang cực nhanh, nó vạch phá bầu trời bay thẳng về phía bộ lạc Hắc Sơn.
Không đợi tới gần, khí tức Kết Đan đại viên mãn bộc phát, hào quang bay tới càng sáng tới cực điểm, tại đây hôm nay sắc trời đã tối nên càng làm người khác chú ý.
Lúc này toàn thể bộ lạc Hắc Sơn chấn động, không ít thổ dân hít khí lạnh nhìn lên bầu trời, ngay cả hai hồn tu trung niên bên cạnh Bạch Tiểu Thuần cũng sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Nhất Tinh cũng sững sờ, lúc nhìn sang hai mắt co rút, hiển nhiên nhận ra tu vi người tới không tầm thường, hoàn toàn không kém gì hắn lúc toàn thịnh.
Lúc nhìn thấy mọi người nhìn mình, đạo hào quang bay tới giữa bộ lạc Hắc Sơn sau đó thu liễm hào quang, một thân ảnh xuất hiện.
Đó là nam tử trung niên, mái tóc dài xõa vai, tướng mạo tầm thường nhưng sát khí đặc biệt rõ ràng, toàn thân của hắn có khói đen lượn lờ, sương mù chung quanh ngưng tụ thành mặt người giống như oan hồn, chúng không ngưng gào thét trong bóng tối.
Uy áp trên người này bao phủ chung quanh, đây không phải uy áp của hồn tu, mà là... Luyện Hồn Sư!!
Giờ phút này chấn động truyền ra khắp bốn phương tám hướng nam tử trung niên cao cao tại thượng, hai mắt ngạo nghễ nhìn phía dưới, ánh mắt liếc Chu Nhất Tinh một cái sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, lúc thấy trữ hồn tháp trong tay Bạch Tiểu Thuần thì ánh mắt của hắn xuất hiện hàn quang, lại nhìn sang hai tên hồn tu của bộ lạc Hắc Sơn.
- Đầu lĩnh Hắc Sơn bộ tới gặp ta!
Giọng nói của hắn lạnh lùng giống như chúa tể, dường như với hắn Hắc Sơn bộ được gặp mặt nói chuyện với hắn chính là tạo hóa lớn nhất.
Vào lúc hắn lên tiếng, hai hồn tu trung niên bên cạnh Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, một người trong đó bước lên phía trước, ôm quyền nói:
- Bái kiến hồn sư đại nhân.
- Bản tôn Lý Phong, năm trăm hồn dược hạ phẩm của Hắc Sơn bộ các ngươi sẽ do Lý mỗ tiếp, còn không mang hồn tháp ra đây?
Ngữ khí của Luyện Hồn Sư bình thản nhưng không cho phép cự tuyệt, giống như nhất ngôn cửu đỉnh, một khi nói ra thì những người khác phải tuân theo, nếu không sẽ bị lửa giận của hắn thiêu đốt.
Trên thực tế, sở dĩ hắn đi tới nơi này là nghe Hắc Sơn bộ dọc theo đoạn đường này thả ra tin tức muốn dùng một trữ hồn tháp đổi lấy hồn dược hạ phẩm.
Đối với trữ hồn tháp, Lý Phong nguyện nhất định phải có, dù sao vật này đối với luyện hồn thế gia không tính là thứ quan trọng gì, đối với tán tu không thuộc về thế gia như Lý Phong mà nói lại rất đáng giá, nếu có thể dùng năm trăm hồn dược hạ phẩm đổi trữ hồn tháp là có lợi nhất.
Sau khi biết rõ việc này hắn lập tức chạy đến, vào lúc hắn đến đây, hắn nhìn thấy trong tay Bạch Tiểu Thuần cầm trữ hồn tháp, hắn hơi suy nghĩ đã đoán được mình đến chậm một bước.
Nhưng thứ này quá trọng yếu với hắn, hắn có tự tin mình đã đến thì trữ hồn tháp sẽ thuộc về mình.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, hắn nháy mắt mấy cái, cũng không lên tiếng.
Hai hồn tu trung niên Hắc Sơn bộ trợn mắt há hốc mồm, nếu Bạch Tiểu Thuần không ở chỗ này, Lý Phong đến, bọn họ nhất định vui vẻ, trước mắt đồng thời xuất hiện hai vị Luyện Hồn Sư làm bọn họ xoắn xuýt, dù sao bọn họ không thể đắc tội người nào cả.
- Đại... Đại nhân, vị đại sư này đã đồng ý thỉnh cầu của chúng ta, hôm nay...
Hai người do dự một lúc, lập tức cẩn thận trả lời.
Vào lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Lý Phong xuất hiện hào quang sáng chói mắt giống như lợi kiếm nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.
- Chuyện nơi này không liên quan tới ngươi, ta muốn hồn tháp này, lấy ra.
Hắn trừng mắt rất đáng sợ, ngữ khí nhìn như bình tĩnh nhưng vô cùng cuồng ngạo và cực kỳ rõ ràng, nhất là hàn mang trong mắt hắn có ý nói chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám cự tuyệt, chờ đợi hắn sẽ là một kích lôi đình.
Trong hàn mang kia còn tồn tại khinh miệt, khinh miệt này tới từ tự tin.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mất hứng, hắn cảm giác mình không khi dễ người ta đã không tệ, không ngờ còn có người dám khi dễ mình. Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trữ hồn tháp rất trọng yếu với mình nên không thể buông tha, vì vậy hắn lườn mắt nhìn Lý Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.