Chương 289: Lão tổ, ta muốn ra chiến trường!
Nhĩ Căn
26/01/2017
Đầu Bạch Tiểu Thuần muốn vỡ, hắn mở to mắt, ngơ ngác con chim kia, thấy mình muốn điên. . . Cái con chim đó, đích thực là có tới hai cái tên, ở Huyết Khê Tông, gọi là Huyết Linh Điểu, còn ở Linh Khê tông, gọi là Diên Vĩ điểu.
Hắn không biết phải nói cái tên nào, hai người bên cạnh, người nào cũng chứa sát khí, làm Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, hắn thực hận con chim kia. . .
"Con chim chết tiệt, ngươi ngươi ngươi. . . Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!" Bạch Tiểu Thuần run rẩy, quay trái nhìn Tống Quân Uyển, quay phải nhìn Hầu tiểu muội, hai người đều đang chờ mong nhìn hắn, hắn nói ra cái tên này, thì sẽ làm cái tên kia đau lòng.
Bạch Tiểu Thuần bi ai, nghiến răng, định bịa ra một cái tên mới, Tống Quân Uyển đã chặn trước.
"Dạ Táng, nếu ngươi bịa đại một cái tên, nghĩa là đang lừa gạt chúng ta!"
"Tiểu thuần ca ca, huynh cũng không được nói là không biết, chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy nó ở Linh Khê tông rồi mà!" một lần hiếm hoi Hầu tiểu muội lại đồng ý kiến với Tống Quân Uyển, làm Bạch Tiểu Thuần. . .
"Ta. . . Ta. . ." Bạch Tiểu Thuần chảy mồ hôi tuyệt vọng, hai người đã nói rõ ràng như thế, làm sao lừa gạt được nữa….
"Làm sao bây giờ. . ." Bạch Tiểu Thuần muốn ứa nước mắt, hắn rốt cuộc đã hiểu, hai người này căn bản không phải vì con chim, mà là ý muốn ép hắn phải lựa chọn.
Bạch Tiểu Thuần hét lên, chỉ vào con chim.
"Được rồi, ta sẽ nói cho hai người biết đó là chim gì, đó là một con. . ." Bạch Tiểu Thuần nói đến đó, ngầm cắn vào lưỡi, ép tu vi trong người khiến kinh mạch loạn xạ, phun ra một búng máu, ngất xỉu.
Trước khi hôn mê, hắn vẫn còn thầm thở dài. . .
Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội giật mình, thấy Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, vội đưa tay đỡ lấy, cảm nhận được kinh mạch tu vi trong người Bạch Tiểu Thuần hỗn loạn thì hốt hoảng, Hầu tiểu muội sắp khóc, vội đỡ Bạch Tiểu Thuần quay về động phủ, Tống Quân Uyển vội móc linh dược, đút cho Bạch Tiểu Thuần.
Trên hai ngọn núi cách đó không xa, Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân đều nhìn thấy một màn này, thở dài đầy cảm thông.
"Xú tiểu tử, diễm phúc làm sao dễ hưởng như vậy, năm đó lão phu đã hiểu được đạo lý này, tự tuyệt tình cắt đứt, không để mình vướng bận." Tống gia lão tổ cảm khái, Thiết Mộc Chân gật gù.
"Tình kiếp, năm đó lão phu cũng nổi giận chém đứt kiếp ấy, bây giờ nghĩ lại, những hồng nhan năm xưa giờ đã không còn nhớ rõ dáng vẻ nữa."
Hai lão già nhìn nhau, lần đầu tiên thấy đồng cảm với nhau, cùng thở dài lắc đầu, trong đầu mơ hồ nhớ lại chuyện cũ.
Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, nhìn quanh, thấy gương mặt mình trắng bệch, tiều tụy trong gương, thì đen mặt. . .
Sau một lúc lâu, hắn mới thở dài, định ra ngoài hít thở không khí trong lành cho mình bình tĩnh lại, thuận tiện nghĩ xem mình nên làm thế nào.
"Cứ tiếp tục thế này không ổn, ta sẽ bị đùa chết. . ." Bạch Tiểu Thuần thở dài, đẩy cửa định đi ra, thì cả người cứng đờ.
"Hai người. . ." Bạch Tiểu Thuần lại vã mồ hôi, vì bên ngoài cửa, Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội không biết đã tới từ lúc nào, một trái một phải. . . cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Dạ Táng, chúng ta đi ra ngoài chơi." Tống Quân Uyển dịu dàng.
"Tiểu thuần ca ca, lần này muội không bắt huynh gọi tên chim nữa." Hầu tiểu muội vẻ mệt mỏi.
Mắt hai người lại như có như không, nhìn chằm chằm vào hai chân của hắn.
Bạch Tiểu Thuần dựng tóc gáy, giờ hắn đã hiểu, hai nữ ma đầu này đều coi hắn là đối tượng tranh giành, tới mức giờ muốn xem hắn bước ra chân trái trước hay là chân phải trước, thật là khủng khiếp. . .
Hai nữ ma đầu này, thực không phải là người. . . hắn run run, không dám đi ra.
"Chuyện đó. . . Hai người đều. . . Ta bỗng nhiên rất mệt a, ta không đi nữa. . ." Bạch Tiểu Thuần gượng cười lùi lại, Tống Quân Uyển bừng sát khí, Hầu tiểu muội mắt đỏ ửng, nước mắt ứa ra, đáng thương nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Một người sát khí, một người tủi thân. . .
Bạch Tiểu Thuần muốn điên, linh lực trong người mới vất vả áp xuống được, bây giờ lại phải bất đắc dĩ ép chúng hỗn loạn, lại phun máu, hai mắt tối sầm, ngất xỉu.
Lần này, trước khi hôn mê, Bạch Tiểu Thuần không thở dài, mà ứa nước mắt.
Hai ngày sau, đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần nằm trên giường, mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt vô thần, lặng lẽ khóc.
"Hầu tiểu muội trước đây mới tốt làm sao, ta nói cái gì là cái đó, vậy mà bây giờ. . ."
"Tống Quân Uyển hồi trước cũng luôn chiều theo ý ta, ta chỉ cần hơi xuất chiêu một cái, lại hàng phục được nàng, nhưng bây giờ. . ."
"Hai người cùng xuất hiện, sao lại trở thành đáng sợ như vậy. . ." Bạch Tiểu Thuần nhớ lại thời tốt đẹp ngày xưa của mình với hai người, càng thêm đau lòng.
"Không được, cứ tiếp tục thế này, ta nhất định sẽ chết! !"
"Nhất định sẽ bị đùa tới chết, bị hành hạ tới chết, hai người đó phát rồ rồi, hết so uống thuốc, lại so chim, giờ còn tới cả bước chân nào ra trước nữa. . . Sau này không chừng còn xem xem ta mở mắt nào ra trước, giơ tay nào lên trước. . ."
"Không thể ở lại đây được nữa, hai ma đầu này đáng sợ quá, ta đã phun máu hai lần rồi, còn phun nữa, mạng nhỏ cũng không còn." Bạch Tiểu Thuần nghiến răng!
"Ta phải ra chiến trường! !"
"Ra chiến trường, chưa chắc ta đã chết, còn ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị ép phát điên. . ." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, quyết tâm ra chiến trường trở nên mãnh liệt chưa từng có, hắn muốn rời khỏi Lạc Trần Sơn Mạch này ngay tức khắc, một giây cũng không muốn ở lại nữa.
Hắn lập tức đứng dậy, vẻ đầy quyết tâm, khí thế trên người hoàn toàn thay đổi, không còn dáng vẻ yếu ớt, mà là mạnh mẽ dữ dằn, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị hành lý, rồi đẩy cửa, quét linh thức ra xung quanh.
Giờ đang là đêm khuya, bầu trời đầy mây đen, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim thú thi thoảng từ xa vọng tới.
Bạch Tiểu Thuần cảnh giác quan sát kĩ bốn phía, xác định Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội không ở gần quanh, vội vàng lao ra, tốc độ bộc phát tới cực hạn, cánh sau lưng xuất hiện, không gây nên một âm thanh nào, vọt thẳng tới chỗ Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân.
Tốc độ cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động, để khỏi đánh động Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội. Hắn nghiêm nghị bước tới, cả người nghiêm trang, ngẩng đầu dõng dạc.
"Đệ tử Linh Khê tông danh sách truyền thừa Bạch Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông huyết tử dạ táng, bái kiến nhị vị lão tổ!"
Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân mở mắt, nhìn Bạch Tiểu Thuần, đối với dáng vẻ này của Bạch Tiểu Thuần thì đều thấy kì dị.
"Nghĩa phụ, lão tổ, ta là Trung Phong huyết Tử, là Linh Khê tông danh sách truyền thừa, ta nên cống hiến cho tông môn, ta muốn ra chiến trường giết giặc!" Bạch Tiểu Thuần nghiêm nghị.
Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân nhân cổ quái nhìn hắn, Tống gia lão tổ lên tiếng trước.
"Không phải ngươi còn chưa lành thương sao?"
"Nghĩa phụ, so với lập đại công cho tông môn, chút vết thương nhỏ ấy có đáng gì!" Bạch Tiểu Thuần cười.
"Đời làm tu sĩ, ai có thể cả đời không bị thương, quan trọng nhất là, thương thế đó đáng giá hay không, ta bị thương là vì ta phải bảo vệ tông môn!" Bạch Tiểu Thuần tràn đầy khí thế, nếu không biết con người hắn, nhất định sẽ bị khí thế nghĩa bạc vân thiên này của hắn làm cho lay động, cho hắn là một hảo hán đích thực, không sợ chết!
"Trên chiến trường rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, ngươi thực không sợ?" Thiết Mộc Chân người chậm rãi nói.
Bạch Tiểu Thuần cười, vỗ ngực.
"Ta là đàn ông, nhất định phải xuất nhiệt huyết trên chiến trường, ta là một thành viên của tông môn, làm sao có thể nhìn đồng môn của ta chém giết, còn mình lại ấm áp yên ổn ở đằng sau, đó, không phải là cách làm của Bạch Tiểu Thuần ra, càng không phải là phong cách của Dạ Táng ta!
Hai vị lão tổ, xin đừng khuyên thêm nữa, ta. . . Ta nhất định phải đi chiến trường! !" Bạch Tiểu Thuần kiên quyết, khí thế chém đinh chặt sắt.
"Tốt, đây mới là nghĩa tử của ta, đây là lệnh bài Truyền Tống, ngươi cầm lệnh bài này, ngày mai đi Truyền Tống Trận, là có thể vào trận địa của Huyền Khê Tông, khu hạ trại của chúng ta!" Tống gia lão tổ nhìn Thiết Mộc Chân, hai người khẽ gật đầu với nhau, cười tủm tỉm, ném ra một cái lệnh bài cho Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận, cười.
"Cần gì đợi tới ngày mai, đệ tử đã nóng ruột giết địch lắm rồi, dù đang còn trong đêm, cũng sẽ tới ngay Truyền Tống Trận, tiến vào chiến trường, cống hiến cho hai tông chúng ta!" Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ, bay vèo về phía Truyền Tống Trận, rất nhanh đã tới nơi, không bao lâu, hào quang trận pháp trong nháy mắt sáng rực lên, trong đêm tối trở nên đặc biệt rõ ràng, có thể nhìn thấy hình dáng đầy khí thế của Bạch Tiểu Thuần dần mơ hồ. . .
Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân nhìn nhau cười, đều cảm thấy đối phương nhìn thuận mắt hơn hồi trước.
Hắn không biết phải nói cái tên nào, hai người bên cạnh, người nào cũng chứa sát khí, làm Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, hắn thực hận con chim kia. . .
"Con chim chết tiệt, ngươi ngươi ngươi. . . Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!" Bạch Tiểu Thuần run rẩy, quay trái nhìn Tống Quân Uyển, quay phải nhìn Hầu tiểu muội, hai người đều đang chờ mong nhìn hắn, hắn nói ra cái tên này, thì sẽ làm cái tên kia đau lòng.
Bạch Tiểu Thuần bi ai, nghiến răng, định bịa ra một cái tên mới, Tống Quân Uyển đã chặn trước.
"Dạ Táng, nếu ngươi bịa đại một cái tên, nghĩa là đang lừa gạt chúng ta!"
"Tiểu thuần ca ca, huynh cũng không được nói là không biết, chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy nó ở Linh Khê tông rồi mà!" một lần hiếm hoi Hầu tiểu muội lại đồng ý kiến với Tống Quân Uyển, làm Bạch Tiểu Thuần. . .
"Ta. . . Ta. . ." Bạch Tiểu Thuần chảy mồ hôi tuyệt vọng, hai người đã nói rõ ràng như thế, làm sao lừa gạt được nữa….
"Làm sao bây giờ. . ." Bạch Tiểu Thuần muốn ứa nước mắt, hắn rốt cuộc đã hiểu, hai người này căn bản không phải vì con chim, mà là ý muốn ép hắn phải lựa chọn.
Bạch Tiểu Thuần hét lên, chỉ vào con chim.
"Được rồi, ta sẽ nói cho hai người biết đó là chim gì, đó là một con. . ." Bạch Tiểu Thuần nói đến đó, ngầm cắn vào lưỡi, ép tu vi trong người khiến kinh mạch loạn xạ, phun ra một búng máu, ngất xỉu.
Trước khi hôn mê, hắn vẫn còn thầm thở dài. . .
Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội giật mình, thấy Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, vội đưa tay đỡ lấy, cảm nhận được kinh mạch tu vi trong người Bạch Tiểu Thuần hỗn loạn thì hốt hoảng, Hầu tiểu muội sắp khóc, vội đỡ Bạch Tiểu Thuần quay về động phủ, Tống Quân Uyển vội móc linh dược, đút cho Bạch Tiểu Thuần.
Trên hai ngọn núi cách đó không xa, Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân đều nhìn thấy một màn này, thở dài đầy cảm thông.
"Xú tiểu tử, diễm phúc làm sao dễ hưởng như vậy, năm đó lão phu đã hiểu được đạo lý này, tự tuyệt tình cắt đứt, không để mình vướng bận." Tống gia lão tổ cảm khái, Thiết Mộc Chân gật gù.
"Tình kiếp, năm đó lão phu cũng nổi giận chém đứt kiếp ấy, bây giờ nghĩ lại, những hồng nhan năm xưa giờ đã không còn nhớ rõ dáng vẻ nữa."
Hai lão già nhìn nhau, lần đầu tiên thấy đồng cảm với nhau, cùng thở dài lắc đầu, trong đầu mơ hồ nhớ lại chuyện cũ.
Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, nhìn quanh, thấy gương mặt mình trắng bệch, tiều tụy trong gương, thì đen mặt. . .
Sau một lúc lâu, hắn mới thở dài, định ra ngoài hít thở không khí trong lành cho mình bình tĩnh lại, thuận tiện nghĩ xem mình nên làm thế nào.
"Cứ tiếp tục thế này không ổn, ta sẽ bị đùa chết. . ." Bạch Tiểu Thuần thở dài, đẩy cửa định đi ra, thì cả người cứng đờ.
"Hai người. . ." Bạch Tiểu Thuần lại vã mồ hôi, vì bên ngoài cửa, Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội không biết đã tới từ lúc nào, một trái một phải. . . cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Dạ Táng, chúng ta đi ra ngoài chơi." Tống Quân Uyển dịu dàng.
"Tiểu thuần ca ca, lần này muội không bắt huynh gọi tên chim nữa." Hầu tiểu muội vẻ mệt mỏi.
Mắt hai người lại như có như không, nhìn chằm chằm vào hai chân của hắn.
Bạch Tiểu Thuần dựng tóc gáy, giờ hắn đã hiểu, hai nữ ma đầu này đều coi hắn là đối tượng tranh giành, tới mức giờ muốn xem hắn bước ra chân trái trước hay là chân phải trước, thật là khủng khiếp. . .
Hai nữ ma đầu này, thực không phải là người. . . hắn run run, không dám đi ra.
"Chuyện đó. . . Hai người đều. . . Ta bỗng nhiên rất mệt a, ta không đi nữa. . ." Bạch Tiểu Thuần gượng cười lùi lại, Tống Quân Uyển bừng sát khí, Hầu tiểu muội mắt đỏ ửng, nước mắt ứa ra, đáng thương nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Một người sát khí, một người tủi thân. . .
Bạch Tiểu Thuần muốn điên, linh lực trong người mới vất vả áp xuống được, bây giờ lại phải bất đắc dĩ ép chúng hỗn loạn, lại phun máu, hai mắt tối sầm, ngất xỉu.
Lần này, trước khi hôn mê, Bạch Tiểu Thuần không thở dài, mà ứa nước mắt.
Hai ngày sau, đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần nằm trên giường, mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt vô thần, lặng lẽ khóc.
"Hầu tiểu muội trước đây mới tốt làm sao, ta nói cái gì là cái đó, vậy mà bây giờ. . ."
"Tống Quân Uyển hồi trước cũng luôn chiều theo ý ta, ta chỉ cần hơi xuất chiêu một cái, lại hàng phục được nàng, nhưng bây giờ. . ."
"Hai người cùng xuất hiện, sao lại trở thành đáng sợ như vậy. . ." Bạch Tiểu Thuần nhớ lại thời tốt đẹp ngày xưa của mình với hai người, càng thêm đau lòng.
"Không được, cứ tiếp tục thế này, ta nhất định sẽ chết! !"
"Nhất định sẽ bị đùa tới chết, bị hành hạ tới chết, hai người đó phát rồ rồi, hết so uống thuốc, lại so chim, giờ còn tới cả bước chân nào ra trước nữa. . . Sau này không chừng còn xem xem ta mở mắt nào ra trước, giơ tay nào lên trước. . ."
"Không thể ở lại đây được nữa, hai ma đầu này đáng sợ quá, ta đã phun máu hai lần rồi, còn phun nữa, mạng nhỏ cũng không còn." Bạch Tiểu Thuần nghiến răng!
"Ta phải ra chiến trường! !"
"Ra chiến trường, chưa chắc ta đã chết, còn ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị ép phát điên. . ." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, quyết tâm ra chiến trường trở nên mãnh liệt chưa từng có, hắn muốn rời khỏi Lạc Trần Sơn Mạch này ngay tức khắc, một giây cũng không muốn ở lại nữa.
Hắn lập tức đứng dậy, vẻ đầy quyết tâm, khí thế trên người hoàn toàn thay đổi, không còn dáng vẻ yếu ớt, mà là mạnh mẽ dữ dằn, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị hành lý, rồi đẩy cửa, quét linh thức ra xung quanh.
Giờ đang là đêm khuya, bầu trời đầy mây đen, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim thú thi thoảng từ xa vọng tới.
Bạch Tiểu Thuần cảnh giác quan sát kĩ bốn phía, xác định Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội không ở gần quanh, vội vàng lao ra, tốc độ bộc phát tới cực hạn, cánh sau lưng xuất hiện, không gây nên một âm thanh nào, vọt thẳng tới chỗ Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân.
Tốc độ cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động, để khỏi đánh động Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội. Hắn nghiêm nghị bước tới, cả người nghiêm trang, ngẩng đầu dõng dạc.
"Đệ tử Linh Khê tông danh sách truyền thừa Bạch Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông huyết tử dạ táng, bái kiến nhị vị lão tổ!"
Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân mở mắt, nhìn Bạch Tiểu Thuần, đối với dáng vẻ này của Bạch Tiểu Thuần thì đều thấy kì dị.
"Nghĩa phụ, lão tổ, ta là Trung Phong huyết Tử, là Linh Khê tông danh sách truyền thừa, ta nên cống hiến cho tông môn, ta muốn ra chiến trường giết giặc!" Bạch Tiểu Thuần nghiêm nghị.
Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân nhân cổ quái nhìn hắn, Tống gia lão tổ lên tiếng trước.
"Không phải ngươi còn chưa lành thương sao?"
"Nghĩa phụ, so với lập đại công cho tông môn, chút vết thương nhỏ ấy có đáng gì!" Bạch Tiểu Thuần cười.
"Đời làm tu sĩ, ai có thể cả đời không bị thương, quan trọng nhất là, thương thế đó đáng giá hay không, ta bị thương là vì ta phải bảo vệ tông môn!" Bạch Tiểu Thuần tràn đầy khí thế, nếu không biết con người hắn, nhất định sẽ bị khí thế nghĩa bạc vân thiên này của hắn làm cho lay động, cho hắn là một hảo hán đích thực, không sợ chết!
"Trên chiến trường rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, ngươi thực không sợ?" Thiết Mộc Chân người chậm rãi nói.
Bạch Tiểu Thuần cười, vỗ ngực.
"Ta là đàn ông, nhất định phải xuất nhiệt huyết trên chiến trường, ta là một thành viên của tông môn, làm sao có thể nhìn đồng môn của ta chém giết, còn mình lại ấm áp yên ổn ở đằng sau, đó, không phải là cách làm của Bạch Tiểu Thuần ra, càng không phải là phong cách của Dạ Táng ta!
Hai vị lão tổ, xin đừng khuyên thêm nữa, ta. . . Ta nhất định phải đi chiến trường! !" Bạch Tiểu Thuần kiên quyết, khí thế chém đinh chặt sắt.
"Tốt, đây mới là nghĩa tử của ta, đây là lệnh bài Truyền Tống, ngươi cầm lệnh bài này, ngày mai đi Truyền Tống Trận, là có thể vào trận địa của Huyền Khê Tông, khu hạ trại của chúng ta!" Tống gia lão tổ nhìn Thiết Mộc Chân, hai người khẽ gật đầu với nhau, cười tủm tỉm, ném ra một cái lệnh bài cho Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận, cười.
"Cần gì đợi tới ngày mai, đệ tử đã nóng ruột giết địch lắm rồi, dù đang còn trong đêm, cũng sẽ tới ngay Truyền Tống Trận, tiến vào chiến trường, cống hiến cho hai tông chúng ta!" Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ, bay vèo về phía Truyền Tống Trận, rất nhanh đã tới nơi, không bao lâu, hào quang trận pháp trong nháy mắt sáng rực lên, trong đêm tối trở nên đặc biệt rõ ràng, có thể nhìn thấy hình dáng đầy khí thế của Bạch Tiểu Thuần dần mơ hồ. . .
Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân nhìn nhau cười, đều cảm thấy đối phương nhìn thuận mắt hơn hồi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.