Chương 762: Nghe nói ngươi rất rành xét nhà!
Nhĩ Căn
02/06/2017
Bạch Tiểu Thuần không tàn nhẫn không được, hắn hiểu nếu mình muốn báo thù thì cần có bằng chứng. Chứng cớ có thể không xác
đáng nhưng hắn bắt buộc phải tìm ra để dễ bề ăn nói với Đại Thiên Sư.
Hắn không nghĩ ra biện pháp nào ngoài việc thẩm vấn phạm nhân trong đại lao. Thế nhưng đây cũng là biện pháp mà tất cả đều không nghĩ đến, vì không phải ai cũng như Bạch Tiểu Thuần đã từng làm lính canh ngục, hơn nữa còn là đệ nhất Hắc Tiên. Vậy nên đa số mọi người không thể biết được bí mật ẩn giấu trong đại lao là ... vô cùng kinh người!
Đối với Bạch Tiểu Thuần, đại lao chính là cửa khẩu đột phá tốt nhất, vì kể cả chuyện lớn như việc làm phản của ba đại gia tộc ở Cự Quỷ thành thì vẫn có người biết được tình hình dù đang bị giam trong ngục.
Mà do đặc thù của hồn tu khiến cho việc sưu hồn đã khó càng thêm khó, nhưng vấn đề này lại không là gì đối với Bạch Tiểu Thuần.
Đám tù nhân bị hắn điểm mặt chỉ tên đều có chứng cứ phạm tội rất rõ ràng. Thân thế bọn chúng đều có liên quan đến giới quyền quý trong Khôi Hoàng thành, vậy nên dù phạm phải trọng tội nhưng lại không bị xử tử vì đủ loại lý do.
Theo thời gian trôi qua, đám phạm nhân lần lượt bị đưa vào chỗ thẩm vấn, không có ngoại lệ, từng người đều liên tục kêu lên thảm thiết. Kết quả như vậy làm tâm thần tất cả mọi người chấn động mãnh liệt, trong đó các Hắc tiên ở đây là những người ngạc nhiên nhất.
"Giám sát sứ đại nhân... lại là Hắc tiên sao! !"
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Tin đồn bên ngoài về Bạch Hạo này, trừ lòng dạ độc ác ra còn là đệ nhất Hắc tiên ở Cự Quỷ thành! !"
Giám ngục trưởng nghe rõ ràng từng lời đàm luận của các Hắc tiên, tinh thần càng trở nên khẩn trương. Trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần.
Mặc dù hắn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, nhưng hắn đã từng nghe về sự kiện xảy vào vào tháng bảy cách đây nhiều năm trước, khi Thi Khôi Huyết quân đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, kết quả là rất nhiều người dù vô tội cũng bị vạ lây, vô cùng thê thảm.
Nghĩ tới đây, thân thể hắn run lên khi nhìn về phía những đại hán mặc giáp đen đứng xung quanh gian mật thất. Hắn thở sâu một hơi, hạ quyết tâm nhất định phải làm thỏa mãn tất cả các yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần mất trọn vẹn một ngày để thẩm vấn hơn mười người này. Thế nhưng manh mối rất ít khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi. Hắn cầm lấy ngọc giản rồi đưa ra danh sách hơn trăm người.
"Đưa tất cả bọn chúng đến đây cho ta!"
Giám ngục trưởng không hề chần chờ chút nào mà lập tức đồng ý. Hắn vội vàng an bài phía dưới mang đến đợt thứ phạm nhân thứ hai để Bạch Tiểu Thuần lần lượt thẩm vấn.
Thời gian dần qua, nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, nhóm thứ năm...
Bạch Tiểu Thuần miệt mài thẩm vấn phạm nhân để tìm chứng cứ, không hề biết hành động của hắn đã đưa tới chấn động không nhỏ ở bên ngoài
"Cái gì, hắn đến đại lao sao?"
"Bạch Hạo này vào trong đó để làm gì..."
"Không tốt, hắn là đệ nhất Hắc tiên ở Cự Quỷ thành, chẳng lẽ hắn muốn biết những chuyện bí mật của đám phạm nhân trong đại lao..." Chuyện diễn ra trong nhà lao không ai biết được tình hình, nhưng chỉ cần phát hiện một chút manh mối, người ta có thể nhìn ra chân tướng. Hiện tại đã có không ít người đoán ra được mục đích của Bạch Tiểu Thuần sau khi biết hắn đến đại lao.
Đoán ra thì đoán ra, nhưng chuyện hay lại là các bí mật chỉ có phạm nhân trong đại lao mới biết rõ, người bên ngoài chỉ có thể biết thân phận phạm nhân, không thể phát hiện liệu có người nắm giữ sự tình nào đó của bản thân hay không.
Vì nếu là phát hiện ra, người bên ngoài sớm đã giết người diệt khẩu.
Sau khi thẩm vấn bốn năm nhóm phạm nhân, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần tìm thấy một manh mối quan trọng. Theo lời khai của một phạm nhân, hắn biết được danh tính một vị Thiên Hầu có tiếp xúc bí mật với Đại hoàng tử mà người ngoài không biết.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần lập tức thay đổi vì hắn có ấn tượng về vị Thiên Hầu này, con của hắn dường như có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với Chu Hoành. Thông qua lệnh bài Giám sát sứ, Bạch Tiểu Thuần đã biết người này là một trong những người chủ mưu cũng như trợ giúp Chu Hoành tung tin đồn về chuyện Trần Mạn Dao và Hứa San.
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc rồi tiếp tục thẩm vấn. Thời gian trôi nhanh, hắn đã ở trong đại lao thẩm vấn suốt nửa tháng. Trong nửa tháng này, toàn bộ người khả nghi đều bị hắn tra hỏi qua một lượt, kết quả vẫn không khiến hắn hài lòng lắm. Tiếp đó, hắn lại tiếp tục thẩm tra đến những người mà thoạt nhìn không có liên quan đến, nhưng đã phạm phải trọng tội. Trong này có rất nhiều người sớm đã bị chấn nhiếp vì nghe nói đến thủ đoạn của hắn, nên lập tức khai ngay. Dù gì thì hắn cũng muốn tiết kiệm Phát Tình đan.
Thật bất ngờ, trong cuộc phỏng vấn cuối cùng, từ miệng một phạm nhân không liên can kia, hắn lại có được một chứng cứ đáng kinh ngạc.
"Phụ thân của Lý Thiên Thắng... Thiên Hầu Lý gia đúng không." Bạch Tiểu Thuần cuồng hỉ như bắt được cá lớn, lập tức kết thúc cuộc thẩm vấn này, lòng đầy phấn khởi rời khỏi mật thất, rồi phất tay ra hiệu cho một nghìn hắc giáp quân cùng bay ra khỏi đại lao.
Khi hắn đi ra, toàn bộ lính canh ngục đều nhìn Bạch Tiểu Thuần với vẻ kính sợ, trong đó thậm chí còn có không ít người lộ rõ vẻ cuồng nhiệt, rõ ràng là hoàn toàn bái phục hiệu suất thẩm vấn của Bạch Tiểu Thuần, xem ra còn đang tiếc hận không thể theo hắn làm tùy tùng.
Chỉ có tên giám ngục kia là thở ra một hơi dài, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Suốt nửa tháng qua, hắn bị áp lực rất nặng, sợ mình sơ ý chút là có thể bị liên can. Sau khi tống tiễn Bạch Tiểu Thuần như đưa tiễn thần linh, hắn lập tức quay về đại lao, lựa chọn bế quan. Hắn biết rõ là Khôi Hoàng thành sẽ lại sắp có gió tanh mưa máu phủ xuống.
Còn Bạch Tiểu Thuần lúc này lại đang rất mừng rỡ, hắn không lập tức ra tay với phụ thân Lý Thiên Thắng và vị Thiên Hầu khác kia, mà là thẳng đến hoàng cung đi bái kiến Đại Thiên Sư.
"Hừ, dám chọc đến ta à. Ta sẽ cho các ngươi biết rõ, Bạch Tiểu Thuần này cũng không phải người ăn chay." Bạch Tiểu Thuần đắc ý, tốc độ hắn càng nhanh hơn. Trên đường đi, nghĩ rằng nhân thủ của mình vẫn chưa đủ, nên Bạch Tiểu Thuần lại truyền âm cho Chu Nhất Tinh sai hắn chạy đến Khôi Hoàng thành. Vừa xong những thứ này thì Bạch Tiểu Thuần cũng đã tới hoàng cung đến trước điện của Thiên Sư. Hắn hướng đại điện ôm quyền cúi đầu, lớn tiếng nói.
"Ty chức Bạch Hạo, có chuyện quan trọng xin được bái kiến Đại Thiên Sư."
Hắn vừa dứt lời thì trên tầng mây kia lão rồng kia lại xuất hiện, vẫn với vẻ nghi hoặc cùng hiếu kỳ, nó chăm chí nhìn Bạch Tiểu Thuần. Rất nhanh sau, cửa đại điện chậm rãi mở ra, Đại Thiên Sư đang ngồi ở vị trí thượng tọa.
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh lại hơi thở, bước nhanh vào điện, hô lên.
"Đại Thiên Sư, ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã điều tra được hai vị Thiên Hầu đã từng quấy rầy Khôi Hoàng thanh tu." Nói xong, Bạch Tiểu Thuần lấy ra một quả ngọc giản, đưa tới.
Đại Thiên Sư cầm lấy ngọc giản, quét mắt nhìn qua rồi trầm ngâm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại trên ngọc giản.
Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt đứng đợi, thầm nghĩ trong lòng, không biết liệu Đại Thiên Sư có thể cho mình đích thân đi lo liệu hai tên gia hỏa hay không. Dù sao đi nữa thì chứng cứ kia cũng không phải là quá đầy đủ, cẩn thận suy xét thì chứng cứ ấy cũng chỉ là những suy đoán hơi xác thực mà thôi. Tuy nhiên, qua cuộc thẩm vấn ở đại lao, Bạch Tiểu Thuần xem như đã cực kỳ thấu hiểu hai vị Thiên Hầu này rồi.
Hắn biết rõ hai người này chẳng tốt lành gì.
Lý gia thì từ trên xuống dưới đều tu luyện độc công, mà loại độc công này có tên là Phụ Nhân Tâm. Trong quá trình tu luyện cần phải liên tục thu thập tim phụ nữ để luyện công. Ác độc ở chỗ, tu vi càng cao thì càng cần nhiều trái tim. Có thể nói là Lý gia được xây dựng trên vô số lần giết chóc người khác.
Còn Trần gia thì cũng chẳng kém gì. Trong nội thành Khôi Hoàng thì Trần gia là một trong rất ít gia tộc buôn bán sinh cơ. Cái gọi là sinh cơ thực tế chính là vô số nô bộc được gia tộc này nuôi dưỡng, những nô bộc này đều là các tu sĩ bị bắt trong Trường Thành, sau khi bị đưa đến đây thì trở thành nô lệ cung cấp sinh cơ cho người khác, giúp chữa trị thương thế cho họ.
Những thiên kiêu quyền quý kia, sau khi bị Bạch Tiểu Thuần thu thập, sở dĩ có thể khôi phục nhanh như vậy là có liên quan đến việc này.
Nghĩ đến đủ loại việc xấu của hai nhà này, Bạch Tiểu Thuần trộm liếc nhìn Đại Thiên Sư. Nhưng Thiên Sư vẫn không lộ ra chút động thái nào, cũng chẳng nói một lời. Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần có chút nóng nảy, không biết trong lòng Đại Thiên Sư đang suy nghĩ gì. Thời gian một nén nhang chậm chạp trôi qua, ngón tay cái của Đại Thiên Sư đột nhiên khựng lại, ngọc giản lập tức tan thành tro bụi, tiêu tán biến mất.
"Đem Lý Thiên Hầu, Trần Thiên Hầu... Bắt lại!" Đại Thiên Sư chậm rãi mở miệng, thanh âm quanh quẩn. Lập tức ngay bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, hư vô vặn vẹo, người mặc áo đen kia bước ra, cúi thấp đâu, rồi biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Người kia xuất hiện đột ngột đã dọa Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên. Sau khi nghe Đại Thiên Sư nói, trong lòng hắn lại tràn đầy kích động.
"Nghe nói ngươi rất rành xét nhà, cho ngươi hai canh giờ. Hãy giải quyết chuyện của Lý gia cùng Trần gia!" Đại Thiên Sư nói xong thì nhắm nghiền hai mắt lại.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, tim hắn theo câu nói đó mà tăng tốc đập nhanh lên, hắn cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Nghĩ đến chuyện mình lại lần nữa được dẫn người đi xét nhà, thần khí hắn liền rạng rỡ lên. Thu hoạch chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là được báo thù, mà lại còn là công báo tư thù (dùng việc công để báo thù riêng). Hắn nhận thấy vị Đại Thiên Sư này đúng là một người tốt a.
Bạch Tiểu Thuần lập tức lớn tiếng đồng ý rồi quay người bay nhanh ra khỏi Thiên Sư điện. Lúc này hắn cũng đã hiểu được quyết định của Đại Thiên Sư, đó chính là "giết gà dọa khỉ".
Hắn thậm chí cũng không cần cung cấp chứng cứ gì, chỉ cần một tia manh mối, cho dù chỉ là suy đoán thì cũng đã đủ rồi. Đại Thiên Sư muốn giết người!
"Có một chỗ dựa quyết đoán và cường hãn thế này, còn ai dám chọc đến ta!" nghĩ tới đây, lòng Bạch Tiểu Thuần lại sục sôi niềm phấn khích. Hắn hất tay áo, truyền lệnh cho một nghìn hắc giáp, cùng tiến thẳng đến Lý gia.
"Lý Thiên Thắng, Bạch gia gia của ngươi tới đây!"
Hắn không nghĩ ra biện pháp nào ngoài việc thẩm vấn phạm nhân trong đại lao. Thế nhưng đây cũng là biện pháp mà tất cả đều không nghĩ đến, vì không phải ai cũng như Bạch Tiểu Thuần đã từng làm lính canh ngục, hơn nữa còn là đệ nhất Hắc Tiên. Vậy nên đa số mọi người không thể biết được bí mật ẩn giấu trong đại lao là ... vô cùng kinh người!
Đối với Bạch Tiểu Thuần, đại lao chính là cửa khẩu đột phá tốt nhất, vì kể cả chuyện lớn như việc làm phản của ba đại gia tộc ở Cự Quỷ thành thì vẫn có người biết được tình hình dù đang bị giam trong ngục.
Mà do đặc thù của hồn tu khiến cho việc sưu hồn đã khó càng thêm khó, nhưng vấn đề này lại không là gì đối với Bạch Tiểu Thuần.
Đám tù nhân bị hắn điểm mặt chỉ tên đều có chứng cứ phạm tội rất rõ ràng. Thân thế bọn chúng đều có liên quan đến giới quyền quý trong Khôi Hoàng thành, vậy nên dù phạm phải trọng tội nhưng lại không bị xử tử vì đủ loại lý do.
Theo thời gian trôi qua, đám phạm nhân lần lượt bị đưa vào chỗ thẩm vấn, không có ngoại lệ, từng người đều liên tục kêu lên thảm thiết. Kết quả như vậy làm tâm thần tất cả mọi người chấn động mãnh liệt, trong đó các Hắc tiên ở đây là những người ngạc nhiên nhất.
"Giám sát sứ đại nhân... lại là Hắc tiên sao! !"
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Tin đồn bên ngoài về Bạch Hạo này, trừ lòng dạ độc ác ra còn là đệ nhất Hắc tiên ở Cự Quỷ thành! !"
Giám ngục trưởng nghe rõ ràng từng lời đàm luận của các Hắc tiên, tinh thần càng trở nên khẩn trương. Trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần.
Mặc dù hắn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, nhưng hắn đã từng nghe về sự kiện xảy vào vào tháng bảy cách đây nhiều năm trước, khi Thi Khôi Huyết quân đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, kết quả là rất nhiều người dù vô tội cũng bị vạ lây, vô cùng thê thảm.
Nghĩ tới đây, thân thể hắn run lên khi nhìn về phía những đại hán mặc giáp đen đứng xung quanh gian mật thất. Hắn thở sâu một hơi, hạ quyết tâm nhất định phải làm thỏa mãn tất cả các yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần mất trọn vẹn một ngày để thẩm vấn hơn mười người này. Thế nhưng manh mối rất ít khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi. Hắn cầm lấy ngọc giản rồi đưa ra danh sách hơn trăm người.
"Đưa tất cả bọn chúng đến đây cho ta!"
Giám ngục trưởng không hề chần chờ chút nào mà lập tức đồng ý. Hắn vội vàng an bài phía dưới mang đến đợt thứ phạm nhân thứ hai để Bạch Tiểu Thuần lần lượt thẩm vấn.
Thời gian dần qua, nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, nhóm thứ năm...
Bạch Tiểu Thuần miệt mài thẩm vấn phạm nhân để tìm chứng cứ, không hề biết hành động của hắn đã đưa tới chấn động không nhỏ ở bên ngoài
"Cái gì, hắn đến đại lao sao?"
"Bạch Hạo này vào trong đó để làm gì..."
"Không tốt, hắn là đệ nhất Hắc tiên ở Cự Quỷ thành, chẳng lẽ hắn muốn biết những chuyện bí mật của đám phạm nhân trong đại lao..." Chuyện diễn ra trong nhà lao không ai biết được tình hình, nhưng chỉ cần phát hiện một chút manh mối, người ta có thể nhìn ra chân tướng. Hiện tại đã có không ít người đoán ra được mục đích của Bạch Tiểu Thuần sau khi biết hắn đến đại lao.
Đoán ra thì đoán ra, nhưng chuyện hay lại là các bí mật chỉ có phạm nhân trong đại lao mới biết rõ, người bên ngoài chỉ có thể biết thân phận phạm nhân, không thể phát hiện liệu có người nắm giữ sự tình nào đó của bản thân hay không.
Vì nếu là phát hiện ra, người bên ngoài sớm đã giết người diệt khẩu.
Sau khi thẩm vấn bốn năm nhóm phạm nhân, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần tìm thấy một manh mối quan trọng. Theo lời khai của một phạm nhân, hắn biết được danh tính một vị Thiên Hầu có tiếp xúc bí mật với Đại hoàng tử mà người ngoài không biết.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần lập tức thay đổi vì hắn có ấn tượng về vị Thiên Hầu này, con của hắn dường như có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với Chu Hoành. Thông qua lệnh bài Giám sát sứ, Bạch Tiểu Thuần đã biết người này là một trong những người chủ mưu cũng như trợ giúp Chu Hoành tung tin đồn về chuyện Trần Mạn Dao và Hứa San.
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc rồi tiếp tục thẩm vấn. Thời gian trôi nhanh, hắn đã ở trong đại lao thẩm vấn suốt nửa tháng. Trong nửa tháng này, toàn bộ người khả nghi đều bị hắn tra hỏi qua một lượt, kết quả vẫn không khiến hắn hài lòng lắm. Tiếp đó, hắn lại tiếp tục thẩm tra đến những người mà thoạt nhìn không có liên quan đến, nhưng đã phạm phải trọng tội. Trong này có rất nhiều người sớm đã bị chấn nhiếp vì nghe nói đến thủ đoạn của hắn, nên lập tức khai ngay. Dù gì thì hắn cũng muốn tiết kiệm Phát Tình đan.
Thật bất ngờ, trong cuộc phỏng vấn cuối cùng, từ miệng một phạm nhân không liên can kia, hắn lại có được một chứng cứ đáng kinh ngạc.
"Phụ thân của Lý Thiên Thắng... Thiên Hầu Lý gia đúng không." Bạch Tiểu Thuần cuồng hỉ như bắt được cá lớn, lập tức kết thúc cuộc thẩm vấn này, lòng đầy phấn khởi rời khỏi mật thất, rồi phất tay ra hiệu cho một nghìn hắc giáp quân cùng bay ra khỏi đại lao.
Khi hắn đi ra, toàn bộ lính canh ngục đều nhìn Bạch Tiểu Thuần với vẻ kính sợ, trong đó thậm chí còn có không ít người lộ rõ vẻ cuồng nhiệt, rõ ràng là hoàn toàn bái phục hiệu suất thẩm vấn của Bạch Tiểu Thuần, xem ra còn đang tiếc hận không thể theo hắn làm tùy tùng.
Chỉ có tên giám ngục kia là thở ra một hơi dài, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Suốt nửa tháng qua, hắn bị áp lực rất nặng, sợ mình sơ ý chút là có thể bị liên can. Sau khi tống tiễn Bạch Tiểu Thuần như đưa tiễn thần linh, hắn lập tức quay về đại lao, lựa chọn bế quan. Hắn biết rõ là Khôi Hoàng thành sẽ lại sắp có gió tanh mưa máu phủ xuống.
Còn Bạch Tiểu Thuần lúc này lại đang rất mừng rỡ, hắn không lập tức ra tay với phụ thân Lý Thiên Thắng và vị Thiên Hầu khác kia, mà là thẳng đến hoàng cung đi bái kiến Đại Thiên Sư.
"Hừ, dám chọc đến ta à. Ta sẽ cho các ngươi biết rõ, Bạch Tiểu Thuần này cũng không phải người ăn chay." Bạch Tiểu Thuần đắc ý, tốc độ hắn càng nhanh hơn. Trên đường đi, nghĩ rằng nhân thủ của mình vẫn chưa đủ, nên Bạch Tiểu Thuần lại truyền âm cho Chu Nhất Tinh sai hắn chạy đến Khôi Hoàng thành. Vừa xong những thứ này thì Bạch Tiểu Thuần cũng đã tới hoàng cung đến trước điện của Thiên Sư. Hắn hướng đại điện ôm quyền cúi đầu, lớn tiếng nói.
"Ty chức Bạch Hạo, có chuyện quan trọng xin được bái kiến Đại Thiên Sư."
Hắn vừa dứt lời thì trên tầng mây kia lão rồng kia lại xuất hiện, vẫn với vẻ nghi hoặc cùng hiếu kỳ, nó chăm chí nhìn Bạch Tiểu Thuần. Rất nhanh sau, cửa đại điện chậm rãi mở ra, Đại Thiên Sư đang ngồi ở vị trí thượng tọa.
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh lại hơi thở, bước nhanh vào điện, hô lên.
"Đại Thiên Sư, ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã điều tra được hai vị Thiên Hầu đã từng quấy rầy Khôi Hoàng thanh tu." Nói xong, Bạch Tiểu Thuần lấy ra một quả ngọc giản, đưa tới.
Đại Thiên Sư cầm lấy ngọc giản, quét mắt nhìn qua rồi trầm ngâm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại trên ngọc giản.
Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt đứng đợi, thầm nghĩ trong lòng, không biết liệu Đại Thiên Sư có thể cho mình đích thân đi lo liệu hai tên gia hỏa hay không. Dù sao đi nữa thì chứng cứ kia cũng không phải là quá đầy đủ, cẩn thận suy xét thì chứng cứ ấy cũng chỉ là những suy đoán hơi xác thực mà thôi. Tuy nhiên, qua cuộc thẩm vấn ở đại lao, Bạch Tiểu Thuần xem như đã cực kỳ thấu hiểu hai vị Thiên Hầu này rồi.
Hắn biết rõ hai người này chẳng tốt lành gì.
Lý gia thì từ trên xuống dưới đều tu luyện độc công, mà loại độc công này có tên là Phụ Nhân Tâm. Trong quá trình tu luyện cần phải liên tục thu thập tim phụ nữ để luyện công. Ác độc ở chỗ, tu vi càng cao thì càng cần nhiều trái tim. Có thể nói là Lý gia được xây dựng trên vô số lần giết chóc người khác.
Còn Trần gia thì cũng chẳng kém gì. Trong nội thành Khôi Hoàng thì Trần gia là một trong rất ít gia tộc buôn bán sinh cơ. Cái gọi là sinh cơ thực tế chính là vô số nô bộc được gia tộc này nuôi dưỡng, những nô bộc này đều là các tu sĩ bị bắt trong Trường Thành, sau khi bị đưa đến đây thì trở thành nô lệ cung cấp sinh cơ cho người khác, giúp chữa trị thương thế cho họ.
Những thiên kiêu quyền quý kia, sau khi bị Bạch Tiểu Thuần thu thập, sở dĩ có thể khôi phục nhanh như vậy là có liên quan đến việc này.
Nghĩ đến đủ loại việc xấu của hai nhà này, Bạch Tiểu Thuần trộm liếc nhìn Đại Thiên Sư. Nhưng Thiên Sư vẫn không lộ ra chút động thái nào, cũng chẳng nói một lời. Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần có chút nóng nảy, không biết trong lòng Đại Thiên Sư đang suy nghĩ gì. Thời gian một nén nhang chậm chạp trôi qua, ngón tay cái của Đại Thiên Sư đột nhiên khựng lại, ngọc giản lập tức tan thành tro bụi, tiêu tán biến mất.
"Đem Lý Thiên Hầu, Trần Thiên Hầu... Bắt lại!" Đại Thiên Sư chậm rãi mở miệng, thanh âm quanh quẩn. Lập tức ngay bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, hư vô vặn vẹo, người mặc áo đen kia bước ra, cúi thấp đâu, rồi biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Người kia xuất hiện đột ngột đã dọa Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên. Sau khi nghe Đại Thiên Sư nói, trong lòng hắn lại tràn đầy kích động.
"Nghe nói ngươi rất rành xét nhà, cho ngươi hai canh giờ. Hãy giải quyết chuyện của Lý gia cùng Trần gia!" Đại Thiên Sư nói xong thì nhắm nghiền hai mắt lại.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, tim hắn theo câu nói đó mà tăng tốc đập nhanh lên, hắn cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Nghĩ đến chuyện mình lại lần nữa được dẫn người đi xét nhà, thần khí hắn liền rạng rỡ lên. Thu hoạch chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là được báo thù, mà lại còn là công báo tư thù (dùng việc công để báo thù riêng). Hắn nhận thấy vị Đại Thiên Sư này đúng là một người tốt a.
Bạch Tiểu Thuần lập tức lớn tiếng đồng ý rồi quay người bay nhanh ra khỏi Thiên Sư điện. Lúc này hắn cũng đã hiểu được quyết định của Đại Thiên Sư, đó chính là "giết gà dọa khỉ".
Hắn thậm chí cũng không cần cung cấp chứng cứ gì, chỉ cần một tia manh mối, cho dù chỉ là suy đoán thì cũng đã đủ rồi. Đại Thiên Sư muốn giết người!
"Có một chỗ dựa quyết đoán và cường hãn thế này, còn ai dám chọc đến ta!" nghĩ tới đây, lòng Bạch Tiểu Thuần lại sục sôi niềm phấn khích. Hắn hất tay áo, truyền lệnh cho một nghìn hắc giáp, cùng tiến thẳng đến Lý gia.
"Lý Thiên Thắng, Bạch gia gia của ngươi tới đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.