Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 235: Ôn Ma tới

Nhĩ Căn

28/09/2016

"Long Tinh Thảo... Lúc trước ta chỉ để một gốc, giờ rốt cuộc có thể để mười cây rồi!"

"Hỏa Vân Quả... Ừm, để hai mươi quả đi!"

"Còn cả Tinh Quang Diệp này nữa. Theo phương pháp thì nửa lá là đủ nhưng lò luyện thuốc lớn thế này nửa lá sao đủ, để mười lá cho rồi." Bạch Tiểu Thuần thì thầm khẽ nói, đi vòng quanh lò luyện thuốc, liên tục lấy ra thảo dược, sắp xếp một chút rồi ném cả vào trong lò luyện thuốc.

Có cả một lượng rất lớn Huyết Hỏa Thạch bị gã đặt vào phía dưới lò luyện đan sản sinh ra nhiệt độ cao. Lò luyện đan này quả đúng là bất phàm, nhiệt độ cao như vậy, nếu là lò luyện đan khác thì nhất định nóng đỏ ngầu nhưng cái lò to lớn này chỉ hơi nóng lên mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần thấy thế càng vui vẻ, đắm chìm vào việc chế thuốc, để vào càng lúc càng nhiều dược thảo, chẳng hề khống chế dược lực bùng nổ mà buông dược thẳng tay, toàn tâm toàn ý vào việc thôi diễn phương thuốc.

Cái loại cảm giác đó khiến hắn cảm thấy thích thú lâm ly. Không cần lo về sản phẩm, không cần lo dược lực quá mạnh, không cần lo lò luyện đan không chịu nổi, hắn chỉ cần lo luyện chế làm sao là được.

Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần sảng khoái cả người. Dù cho tóc rối bời, dù cho mắt ngập tơ máu cũng vẫn hưng phấn như thể trước nay chưa có. Cây thuốc liên tục bị hắn ném ra. Cho đến khi trôi qua bảy ngày, lượng lớn cây thuốc bên trong túi đựng đồ đã bị hắn trút ra tầm một nửa thì dược lực bên trong lò luyện đan sau khi không ngừng tương sinh tương khắc đã bắt đầu bùng nổ.

Thỉnh thoảng lại có tiếng rền vang từ trong lò đan truyền ra. Màu sắc của lò đan hiện giờ không còn là màu xanh mà đã dần dần nhuộm đỏ. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đúng là không nổ.

Bạch Tiểu Thuần thấy thế bèn ngửa mặt lên trời cười to.

"Bảo lô!"

Gã hoàn toàn yên tâm, tiếp tục chìm đắm vào việc chế thuốc, không chỉ liên tục để cây thuốc vào mà dưới sự suy ngẫm phương thuốc trong đầu, từng ý tưởng không ngừng sản sinh ra gã đều có thể thử nghiệm thỏa thích, thậm chí còn dùng phương pháp của Thảo Mộc Vạn Vật sáng tạo ra dược lực cần thiết.

Năm ngày trôi qua, tiếng nổ bên trong lò đan càng mạnh mẽ hơn, cả lò đan đã đỏ thẫm một màu. Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc để tất cả cây thuốc vào trong. Gã hài lòng ngồi ở một bên nhưng lại chợt nhớ tới gì nên vội vung tay lên hút lấy hơi máu xung quanh, ngưng tụ ra một tia máu bất tử ẩn chứa ý chí bản thân cho vào trong lò đan.

Bấy giờ gã mới điều khiển nắp lò đậy lò luyện đan này lại.

Có điều ngay khi đậy lại, dược lực trong lò luyện đan vốn đang không ngừng va chạm cùng dung hợp đã không thể thoát ra ngoài như trước nên giống như sấm sét inh ỏi. Trong tiếng nổ vang, lò luyện đan trở nên run rẩy. Nhiệt độ điên cuồng tăng lên có thể thấy rõ.

Mới đầu Bạch Tiểu Thuần còn không để bụng, vẫn cảm khái cái lò luyện đan này đúng là thần kỳ, quả thực không bị nổ tung nên vẫn an tâm tu hành phép luyện thể, thỉnh thoảng kiểm tra, điều chỉnh sự biến hóa dược lực bên trong lò một chút.



Ấy nhưng mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu sợ hết hồn hết vía. Gã nhìn lò luyện đan đã triệt để trở thành màu đỏ, nhìn không gian phạm vi một trượng xung quanh lò đan vặn vẹo trong nhiệt độ cao, thậm chí mặt đất đã xuất hiện dấu hiệu nứt nẻ.

Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống một bãi nước miếng, đang tính lại gần thì sóng nhiệt phả vào mặt dọa gã sợ phải vội lùi ra sau, trong lòng run rẩy.

"Lò luyện đan lớn thế này nếu... nếu mà nổ, cái mạng của ta sẽ đi toong mất." Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt nhìn. Dù có nhớ đến lời nói tràn đầy tự tin "Lò luyện đan này vĩnh viễn sẽ không bao giờ nổ" thì lòng gã vẫn thấy có phần lo lâu, thấp thỏm.

"Sẽ không có chuyện gì đâu..." Bạch Tiểu Thuần có chút hối hận. Lúc trước gã thả cây thuốc vào nhiều lắm, ban đầu còn không chế được, đúng là đã nghiện. Nhưng nhìn bộ dạng lò luyện đan lúc này, gã thấy thế nào đều nghĩ... không giống như sẽ không nổ.

Qua bốn ngày sau, lò luyện đan bắt đầu rung rinh, thậm chí không chỉ là một trượng xung quanh mà trong vòng mười trượng đều vặn vẹo, nhiệt độ cao đến mức ngay cả vách tường cũng muốn tan chảy, dường như mỗi phút mỗi giây đều đang tăng nhiệt độ lên. Bạch Tiểu Thuần ở đó mồ hôi như mưa, cả người từ lâu đã trợn mắt há mồm hoảng hốt run sợ.

Gã cố lại gần ngăn chặn nhưng lại phát hiện ra mình khống chế không được. Linh dược bên trong lò luyện đan này hiện tại đang từ từ hình thành. Gã có thể tưởng tượng sau này cùng với sự hình thành linh dược, nhiệt độ sẽ còn tăng cao nữa.

Bạch Tiểu Thuần chán nản hít sâu một hơi, cực kỳ khẩn trương. Gã cảm giác mình hiện giờ đang ngồi ở trên một ngọn núi lửa, mà ngọn núi lửa này có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Gã vội vã lui ra. Ra khỏi động phủ, gã hít một hơi sâu rồi làm ra dáng vẻ bí hiểm, bước nhanh ra khỏi khu vực bên trong trận pháp, đang tính rời khỏi Thiếu Trạch phong.

Gã nghĩ Thiếu Trạch phong này quá nguy hiểm, chốn này không thích hợp ở lâu. Trước khi gã đi, đại trưởng lão Thiếu Trạch phong đã phát hiện bèn bay ra ngăn Bạch Tiểu Thuần lại.

"Dạ Táng sư đệ muốn đi đâu thế? Linh dược của bọn ta luyện xong chưa?" Đại trưởng lão Thiếu Trạch phong khách khí hỏi han.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng khẩn trương nhưng vẻ mặt không bộc lộ gì. Gã chắp tay sau lưng, bình thản nói:

"Yên tâm đi, ta đã luyện chế linh dược. Có điều trăm viên Huyết Thể Đan cần nhiều thời gian hâm nóng hơn nữa. Ba tháng sau, ta sẽ tới đây tự mình mở lò, đến lúc đó có thể ra đan. Hiện giờ, ta muốn đi Vô Danh phong. Dù sao cũng đã nhận lời bọn họ nên phải đi chế thuốc."

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tìm ra một cái cớ. Thần sắc gã như thường, ánh mắt bình tĩnh. Đại trưởng lão Thiếu Trạch phong mặc dù băn khoăn trong lòng nhưng lại không tìm ra vấn đề.

"Cũng được, lão phu tự mình tiễn Dạ Táng sư đệ qua Vô Danh phong." Đại trưởng lão Thiếu Trạch phong vẫn cảm thấy không ổn nên sau khi nói như thế bèn cùng Bạch Tiểu Thuần bay về phía Vô Danh phong.

Bạch Tiểu Thuần chớp mắt một cái, sau đó gật đầu để mặc đối phương đi theo. Gần tới Vô Danh phong, lão lùn Vô Danh phong lập tức ra ngoài chào đón. Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Mới bước ra vài bước, gã chợt quay đầu lại nhìn về phía đại trưởng lão Thiếu Trạch phong.

"Đúng rồi, trong ba tháng này, không thể bước vào động phủ chế thuốc, càng không được đụng vào lò luyện đan, nếu không đan dược sẽ vỡ vụn, phải tự gánh hậu quả." Bạch Tiểu Thuần nói xong bèn xoay người đi theo lão lùn đến Vô Danh phong, trong lòng hạ quyết tâm tuyệt không thể quay về Thiếu Trạch phong.



"Nếu như lời của huyết tử Thiếu Trạch phong là đúng thì lò luyện đan tuyệt đối sẽ không bị nổ, đan dược cũng có thể luyện thành. Nếu lò luyện đan mà nổ... cũng không phải lỗi của ta nhé." Bạch Tiểu Thuần nghĩ như vậy, cảm thấy bản thân rất chính trực, không làm sai gì hết nên yên lòng đi theo đại trưởng lão Vô Danh phong đến chào hỏi huyết tử Vô Danh phong.

Dựa theo ước hẹn lúc trước, huyết tử Vô Danh phong cho Bạch Tiểu Thuần một ma đầu và đại trưởng lão Vô Danh phong đã sắp xếp một khu vực để làm nơi chế thuốc.

Gần như cùng lúc khi Bạch Tiểu Thuần đi vào nơi chế thuốc, tin tức gã tới Vô Danh phong chế thuốc lập tức truyền ra. Toàn bộ tu sĩ Vô Danh phong đều chấn động mãnh liệt trong lòng, vội hít sâu một hơi. Bọn họ biết Bạch Tiểu Thuần có biệt danh Ôn Ma, còn nghe nói đến sự kinh khủng khi gã luyện đan thậm chí có thể so với lão tổ, mọi người có thể đối mặt nguy hiểm sống chết bất cứ lúc nào...

Từng màn ở Trung Phong, Thi Phong nhanh chóng chạy qua trong đầu tu sĩ Vô Danh phong. Bọn họ không tự tin như tu sĩ luyện thể Thiếu Trạch phong nên lúc này toàn bộ đều hoảng sợ, đều kinh hãi.

"Ôn Ma tới! Khi hắn chế thuốc kinh khủng vô biên. Ngươi còn nhớ Triệu Thủy Mộc bên Thi Phong chứ? Trước đây hắn chìm trong ảo giác, coi mình là một cây linh thảo. Cho đến giờ đã lâu nhưng khi hắn thấy linh thảo thì vẫn không tự chủ được đờ người ra..."

"Đó đã tính là chi, tên Chu Nhất Bưu kia thỉnh thoảng đang ngủ tự xưng mình là Bạch Tiểu Thuần..."

"Còn bọn đồng môn Trung Phong nữa. Có không ít mặc dù đã khôi phục nhưng mỗi người đều không có lông tóc gì hết, còn lưu lại di chứng bệnh tả. Thậm chí có một lần ta thấy tu sĩ Trung Phong đang so tài với người rõ ràng đang chiếm ưu thế nhưng đột nhiên tái mặt đi... Ngươi hiểu rồi đấy."

Loại bàn tán như thế nhanh chóng lan ra, nhất là trong phạm vi xung quanh chỗ Bạch Tiểu Thuần chế thuốc. Các tu sĩ nơi đây mỗi người đều tê hết cả đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài hết sạch. Rất nhanh sau đó, hầu như năm phần tu sĩ Vô Danh phong đều lựa chọn rời khỏi động phủ, đi xuống chân núi tìm nơi ở lại.

Bạch Tiểu Thuần có phần sững sờ nhìn Vô Danh phong trở nên yên tĩnh đi không ít, xung quanh gã càng hoang tàn vắng lặng nên vội ho một tiếng. Gã nghĩ rằng mình chưa làm cái gì mà những người này sao nhạy cảm như thế.

"Ta ở Thiếu Trạch phong chế thuốc không xảy ra việc gì đó!" Bạch Tiểu Thuần có chút không phục. Sau khi trở lại nơi chế thuốc, gã khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng rơi vào trong một góc.

Ở nơi đó có một bóng đen đang lờ đờ trôi và tỏa ra từng trận hơi thở lạnh lẽo âm u.

Thứ này là ma đầu của Vô Danh phong, tương tự như lệ quỷ của Quỷ Nha Phong, Linh Khê Tông nhưng có điểm khác biệt.

Lệ quỷ không có thần trí, khả năng phát triển không cao nhưng ma đầu thì khác. Theo sự luyện chế, theo thời gian, nó sẽ sinh ra linh trí, đồng thời bản thân cũng có thể tự tu hành. Chúng hung hãn không thua gì lệ quỷ nhưng tính giảo hoạt hơn xa lệ quỷ rất nhiều. Nhất là khi luyện chế đến một trình độ nhất định, chúng có thể biến ra một ít thần thông quỷ dị, cộng với khả năng đoạt xác con người, điều khiển, thậm chí hóa thành tâm ma, có thể vô hình giết người, hung ác khát máu.

Phương pháp luyện chế khác nhau sinh ra ma đầu khác nhau. Tên gọi ma tông của Huyết Khê Tông có nhiều liên quan đến ma đầu của Vô Danh phong.

Về phần lai lịch của ma đầu, Bạch Tiểu Thuần cũng không rõ, đây là chuyện cực kỳ bí mật của Huyết Khê Tông. Tên ma đầu trong động phủ của gã chỉ là một con ma tầm thường mới sinh, linh trí không cao đang bị sát khí trên người Bạch Tiểu Thuần dọa sợ, không dám tới gần, trốn ở góc phòng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook