Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 567: Ta hận họ Bạch!

Nhĩ Căn

19/02/2020

"Tu vi không tầm thường, đây là Kết Đan Hồn Tu!" Tròng mắt Chu Nhất Tinh co rụt lại, tim đập thình thịch. Hắn liếm môi nhìn thân ảnh từ trong rừng bay tới, sau một phen cân nhắc liền tỏ vẻ quyết đoán.

"Người này nếu đi chỗ khác thì thôi, nhưng nếu đi vào cấm chế của ta thì kiểu gì cũng phải liều mạng cắn nuốt hắn."

"Cắn nuốt người này thì ngang với thôn phệ trên trăm tên Trúc Cơ Hồn Tu rồi. Thậm chí chỉ cần hấp thụ mình hắn cũng có thể khiến thương thế của ta khỏi hẳn, tu vi sẽ trở lại đỉnh phong!" Chu Nhất Tinh lui lại phía sau, chăm chú nhìn thân ảnh đang bay tới.

Thân ảnh ấy... chính là Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần dựa theo địa đồ, bay ra khỏi khu rừng. Hắn nhìn bầu trời mờ mịt, lại nhìn đại địa chìm trong một bầu không khí trầm lặng. Đại địa tuy có sơn mạch, nhưng lại là chốn rừng thiêng nước độc, khắp tầm mắt đều là những ngọn đồi trơ trọi, khiến người ta dấy lên cảm giác đầy áp lực.

Nhất là thỉnh thoảng hắn còn thấy từng đám oan hồn qua lại trong sương mù, khiến vùng thiên địa này càng thêm hôn ám...

"So với cảnh ta thấy ngoài Trường Thành lúc trước thì nơi đây còn hoang vu hơn." Bạch Tiểu Thuần thở dài, tiếp tục bay đi.

Chu Nhất Tinh trốn ở trong đồi trọc, thấy tu sĩ bay ra khỏi rừng rậm không định hướng tới chỗ hắn thì không khỏi chần chừ, cuối cùng ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung tàn.

"Không quản nhiều như vậy, cắn nuốt người này, ta sẽ khôi phục... Vả lại ta thân là Luyện Hồn Sư, người này nhìn qua chỉ là Hồn Tu, nhất định sẽ bị ta nghiền ép!" Chu Nhất Tinh nghĩ tới đó, nét mặt tỏ ra dữ tợn. Tay phải hắn nâng lên, lấy ra cây cung màu đen luyện linh chín lần. Hắn bay ra khỏi đồi trọc, kéo dây cung, bắn một loạt mười tám mũi tên hướng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Ngay lúc Chu Nhất Tinh vừa bay ra, Bạch Tiểu Thuần đã cảm ứng được, liền quay đầu lại, lập tức thấy rõ thân ảnh Chu Nhất Tinh. Vừa thấy hắn, Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, sững sờ trong giây lát.

Bỗng có tiếng xé gió vang lên, mười tám mũi tên hóa thành mười tám đường cầu vồng đang gào thét bay về phía Bạch Tiểu Thuần với một tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã xuất hiện trước mắt hắn.

"Chu Nhất Tinh ?" Bạch Tiểu Thuần kích động. Hắn chẳng thể ngờ ở chỗ này có thể nhìn thấy người quen, hơn nữa người quen này còn là phúc tinh của mình. Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần cuồng hỉ, hắn đang phát sầu vì hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh thì thật không ngờ Chu Nhất Tinh lại tận tâm đến thế, chủ động xuất hiện trước mắt mình.

"Không thể cho hắn biết thân phận của ta..." Bạch Tiểu Thuần lập tức đã có quyết sách. Tay phải hắn nâng lên, chỉ về phía mười tám mũi tên một cái.

Một chỉ này khiến không gian trước người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một cái vòng xoáy. Mười tám mũi tên lao tới gần, va chạm với vòng xoáy gây ra âm thanh rung trời. Mười tám mũi tên nổ tung, tạo nên xung kích khiến bụi đất xung quanh bay mù mịt, Bạch Tiểu Thuần bước ra từ trong bụi mù, lông tóc không tổn hao gì.



Cảnh tượng này khiến tròng mắt Chu Nhất Tinh thiếu chút nữa rớt xuống. Người hắn run lên cầm cập, nội tâm lộp bộp, tâm thần dấy lên cảm giác đầy bất ổn.

"Đáng chết, người này mạnh hơn ta quá nhiều!" Chu Nhất Tinh âm thầm kêu khổ, hối hận bản thân nhất thời xúc động. Lúc này hắn liền hạ xuống đồi trọc, muốn dùng cấm chế còn lưu lại để quần nhau với đối phương.

Nhưng ngay khi hắn vừa hạ xuống thì thấy Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, từ thân thể hiện ra hình ảnh trùng điệp. Lập tức, Mộc phân thân xuất hiện, hóa thành một đường cầu vồng bay thẳng đến đồi trọc.

Lúc trước Bạch Tiểu Thuần không nhìn kỹ cấm chế trên núi, nên không để ý tới. Bây giờ hắn nhìn lại mới phát hiện sát cơ ẩn chứa trong đó, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Lúc này hắn lại hăm hở vung tay một cái, từ trong người hắn đi ra một cỗ phân thân nữa.

Vì bản tôn Bạch Tiểu Thuần mang theo mặt nạ nên hai cỗ phân thân vừa đi ra cũng huyễn hóa ra bộ dạng của Bạch Hạo, lao thẳng tới ngọn đồi trọc.

"Phân thân!" Trong ý thức của Chu Nhất Tinh, người có thể có phân thân đều là hạng không tầm thường. Huống hồ người trước mắt có tận hai cỗ phân thân, lại càng làm hắn run lẩy bẩy. Nơi đây là lãnh địa của Cự Quỷ Vương, người trước mắt tám chín là có liên quan đến thế lực của Cự Quỷ Vương, nếu hắn có thể hấp thụ được đối phương thì thôi, nhưng lúc này rõ ràng hắn không phải là đối thủ của người trước mắt, khiến hắn vô cùng hối hận.

"Đạo hữu dừng tay, ta là Đông mạch Chu gia tộc nhân Chu Nhất Tinh. Khi nãy là hiểu lầm, ta cứ nghĩ ngươi là kẻ địch ngày trước!"

"Hiểu lầm? Bạch mỗ bất quá chỉ đi ngang qua đây, ngươi liền đánh lén, lại còn nói hiểu lầm cái gì?" Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, cố ý khiến thanh âm của mình hơi khàn khàn. Sau đó, hắn nâng tay chỉ vào ngọn đồi trọc một cái, lập tức hai cỗ phân thân mạnh mẽ xông vào ngọn đồi. Hai thân ảnh một đường đi tới va chạm với cấm chế, dưới sức mạnh của hai phân thân thì cấm chế trên đồi ầm ầm sụp đổ, tạo ra những thanh âm nổ vang liên tiếp.

Nhưng cấm chế này cũng có chút bất phàm, dù hai phân thân của Bạch Tiểu Thuần xông thẳng tới nhưng tốc độ cũng phải chậm lại. Dẫu có thể phá trận thì cũng phải tốn chút thời gian mới làm được.

Bạch Tiểu Thuần thấy chậm nhưng Chu Nhất Tinh thì cực kỳ chấn động, hắn thấy tốc độ phá trận thế này quá là nhanh. Những cấm chế này đều là sở học gia truyền nhà hắn, uy lực rất kinh người, nhưng lúc này lại bị đối phương nhẹ nhàng phá giải khiến hắn cực kỳ kinh sợ.

"Bạch đạo hữu, có chuyện gì cũng từ từ... Ta là Luyện Hồn Sư, Tam phẩm Luyện Hồn Sư. Ta có thể dùng hồn dược để bồi thường..." Chu Nhất Tinh vừa dùng cấm chế ngăn cản hai phân thân của Bạch Tiểu Thuần, vừa tranh thủ mở miệng hiệp thương. Nghe đối phương tự xưng họ Bạch nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền nói ngay.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nở hoa, thậm chí còn sinh ra một ít cảm giác thân thiết với tên Chu Nhất Tinh này. Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ kiêu căng, tay phải vung lên một cái, lập tức từ trên người hắn tỏa ra hồn lực chấn động kinh người. Chấn động này đầy bá đạo, không phải Hồn Tu có thể có mà chỉ có thể là chấn động từ Luyện Hồn Sư.

"Ta cũng là Luyện Hồn Sư!" Bạch Tiểu Thuần thản nhiên nói, thanh âm lộ ra vẻ tôn cao. Chu Nhất Tinh nghe thấy thì tâm thần run rẩy, nhưng hai mắt lại đỏ lên.

"Thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao!" Chu Nhất Tinh nổi giận, gầm lên một tiếng. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết. lập tức cây cung màu đen bay lên, tỏa ra khói đen, hóa thành một quỷ ảnh mơ hồ, bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần. Rồi Chu Nhất Tinh lần nữa giương cung.



"Không biết tự lượng sức." Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ mở miệng. Trên người hắn lại xuất hiện hình ảnh trùng điệp, rồi Thủy phân thân của hắn bước ra, hóa thành một đường cầu vồng bay đến đồi trọc.

"Ngươi... ngươi còn có phân thân!" Chu Nhất Tinh thất thanh. Chỉ thấy phân thân thứ ba lao đến đồi trọc, khiến cấm chế trên đồi trọc bị phá càng nhanh. Chu Nhất Tinh biến sắc, kéo mạnh dây cung, lập tức xuất hiện một mũi tên màu đen bay thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí trên mũi tên còn tràn ra sương mù, hình thành một cái mặt quỷ gào thét lao tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên đầy ngạo nghễ, tên Chu Nhất Tinh này lúc toàn thịnh còn không phải là đối thủ của mình, càng không nói lúc này hắn trọng thương chưa khỏi mà bản thân lại đang ở trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn lúc ở mê cung một ít.

Có sự tin tưởng đó nên Bạch Tiểu Thuần chẳng thèm để mắt tới mũi tên phía trước. Chỉ thấy hắn nâng tay phải, dùng tốc đố cực nhanh bóp mũi tên kia lại.

'Oanh' một tiếng, mũi tên này bị chặn lại, mặt quỷ ở trên đó kêu gào thảm thiết, muốn giãy giụa nhưng lại vu sự vô bổ. Một màn này khiến tâm thần Chu Nhất Tinh ông ông lên một tiếng.

"Không có khả năng!"

Nhưng khi Chu Nhất Tinh còn đang kinh hoảng thì ba phân thân của Bạch Tiểu Thuần chỉ dùng vài hơi thở đã đánh tan toàn bộ cấm chế trên đồi, rồi xuất hiện trước mặt Chu Nhất Tinh.

Mặc cho Chu Nhất Tinh giãy giụa thế nào thì cũng chỉ trong chớp mắt đã bị ba phân thân của Bạch Tiểu Thuần chế ngự, phong ấn tu vi. Bản tôn Bạch Tiểu Thuần bước ra một bước, đến trước mặt Chu Nhất Tinh, ho nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt quái dị đánh giá Chu Nhất Tinh vài lần.

Ánh mắt này khiến Chu Nhất Tinh cực kỳ kinh hoảng. Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nghiến răng gầm lên.

"Chu gia ta thay Cửu U Vương trấn thủ Đông mạch nhiều năm. Ta lại là dòng chính Chu gia, nếu ngươi giết ta thì nhất định sẽ bị Chu gia ta trả thù!"

Bạch Tiểu Thuần khẽ cười một tiếng, không thèm để ý Chu Nhất Tinh uy hiếp, mà trực tiếp lấy túi trữ vật trên người hắn, xóa sạch dấu vết rồi quan sát bên trong.

Túi trữ vật của Chu Nhất Tinh này rất trống trải, chỉ có một ít vật phẩm, trong đó có bốn cái lửa bảy màu. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cực kỳ kinh hỉ, lập tức lấy đi, còn cây cung luyện linh chín lần cũng bị Bạch Tiểu Thuần thu vào túi trữ vật của mình.

Chu Nhất Tinh thấy Bạch Tiểu Thuần lục lọi túi trữ vật của bản thân, khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, đáy lòng đầy bi ai. Hắn không biết tại sao mình ở trong mê cung bị Bạch Tiểu Thuần khi dễ, lúc này đi ra lại bị một tên họ Bạch khác bắt nạt.

"Ta hận họ Bạch!" Chu Nhất Tinh suy sụp tinh thần, lệ rơi đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook