Chương 231: Ta thân là trưởng bối, cũng có chỗ không đúng
Nhĩ Căn
26/09/2016
Tống Khuyết lòng đầy sát ý, ra sức bay nhanh. Hắn tự tin cô trẻ nhất
định thay mình chủ trì công đạo, sẽ khiến Dạ Táng hoặc phải chết, hoặc
phải chịu khuất phục dưới mình.
"Ta là trưởng tử của Tống gia. Nếu không phải vì Linh Khê tông Bạch Tiểu Thuần thì ta đã Thiên Đạo trúc cơ rồi và tự mình có thể tranh đoạt vị trí Huyết Tử của thế hệ này mà không cần phải phụ trợ cho cô trẻ." Tống Khuyết thở mạnh, càng tăng tốc hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến thượng khu ngón tay.
"Tuy nhiên, điều này cũng không đáng ngại. Cô trẻ tranh giành Huyết Tử cũng chỉ là kế sách tạm thời nhằm giữ vị trí này không để Huyết Mai chiếm đoạt mà thôi. Chờ ta đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, ta vẫn có thể tranh đoạt thân phận Huyết Tử. Dạ Táng nếu chịu tòng phục để ta sử dụng thì cũng thôi, còn nếu hắn không biết điều, ta quyết phải khiến hắn chết không có chỗ chôn." Tống Khuyết càng thêm tự tin, khí thế bạo phát ầm vang, lao thẳng vào thượng khu ngón tay, tiến đến hồ nước trước cửa động phủ của Tống Quân Uyển.
Chỗ thác nước đỏ thắm đổ xuống hồ, có bốn tên đồng tử đang nhắm mắt ngồi đấy. Khi Tống Khuyết đến, bốn người liền mở mắt, lộ ra tinh mang, nhìn đến.
Tống Khuyết không chút dừng chân, theo con đường cạnh hồ tiến thẳng vào bên trong thác nước. Ngay lúc muốn bước vào động phủ thì cả bốn tên đồng tử đều biến sắc, vội đứng dậy, tiến tới ngăn trước mặt Tống Khuyết.
"Tống trưởng lão, xin chờ một lát." Một tên đồng tử, tuy biết rõ Tống Khuyết địa vị không tầm thường nhưng không dám không ngăn cản, đành mở miệng thốt.
"Cút đi. Ta tìm Đại trưởng lão có chuyện quan trọng." Tống Khuyết đang cơn giận, sát ý bừng bừng, lúc này lại thấy đồng tử dám ngăn cản mình thì nhíu mày khẽ quát.
Bình thường, hắn đến đây đều không cần phải thông báo, với thân phận của hắn, tuy không dám nói là tùy ý ra vào nhưng cũng không khác gì mấy. Hơn nữa, Tống Quân Uyển đối với đứa cháu này vốn rất yêu chiều. Vậy mà bây giờ, đồng tử lại dám ngăn trở. Tống Khuyết hừ lạnh, xô mạnh đồng tử ra phía trước, bước thẳng vào động phủ.
Bốn tên đồng tử sắc mặt đại biến, bọn hắn đã cố tình ngăn trở vì thấy Đại trưởng lão và người kia đang có sự tình kín đáo riêng tư trong động phủ, nhưng bọn hắn không ngăn được Tống Khuyết.
Giờ phút nghiêm ngặt này Tống Khuyết lại cường hành tiến nhập cửa động, bước thẳng vào trong.
Nếu là ngày thường, Tống Khuyết cũng không lỗ mãng như thế, nhưng đây chính là cô của hắn, hơn nữa, Tống Khuyết lại đang cơn thịnh nộ không áp chế được nên hắn mới mất sự bình tĩnh thường ngày. Hơn hết, cũng bởi hắn không cho là có đại sự gì đang diễn ra.
Vừa bước vào động phủ, còn chưa tiến vào đại sảnh, Tống Khuyết đã nghe được tiến cười của cô trẻ Tống Quân Uyển truyền ra. Tiếng cười vừa vui thích vừa hờn giận.
Tống Khuyết khẽ giật mình, đi vội vài bước, vượt qua bình phong. Vừa bước tới đại sảnh, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho cả người như bị ngũ lôi oanh đỉnh (trời giáng), đầu óc quay mòng, trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.
Cô trẻ Tống Quân Uyển đang ngồi trên ghế, tay trái che miệng, ẩn lộ nhu tình, tiếng cười không ngừng. Còn Dạ Táng thì đang ngồi bên cạnh nắm lấy tay phải của nàng, cẩn thận xem xét, thậm chí còn ngửi một cái.
Cảnh tượng này khiến cho Tống Khuyết hoàn toàn há hốc mồm, cảm giác trời đất đảo lộn thậm chí hắn đã nghĩ đây là ảo giác không thể nào là sự thật. Nhưng mọi chuyện rành rành trước mắt, rõ ràng một cảnh gian díu, khiến cho Tống Khuyết hoàn toàn bối rối.
Gần như ngay khi Tống Khuyết vào, Tống Quân Uyển vội rút tay phải khỏi Bạch Tiểu Thuần, vẻ tươi cười liền thu liễm lại, nàng ho nhẹ, thần sắc nghiêm nghị, lấy lại dáng vẻ trưởng bối, nhìn về Tống Khuyết.
"Sao lại xúc động như thế? Thôi được rồi. Ngươi tới đây có chuyện gì?" Tống Quân Uyển tuy muốn ra vẻ trưởng bối nhưng trên hai má nàng còn dấu ửng hồng còn chưa kịp tiêu biến chỉ khiến cho nàng bây giờ trông vừa nghiêm túc vừa vũ mị, giao hòa nhau, xinh đẹp khôn tả.
Đồng thời trong lòng nàng cũng khó tránh xấu hổ, nếu là người khác mà dám lỗ mãng xông vào như vậy, nàng nhất định đã phạt nặng, nhưng Tống Khuyết là cháu mình, nàng không tiện trách phạt.
Bạch Tiểu Thuần cũng vội vã ngồi nghiêm chỉnh lại. Tống Khuyết đột nhiên xông vào, hắn cũng bị dọa muốn nhảy dựng, lòng chột dạ, có cảm giác như trộm bị bắt quả tang. Hắn cũng vừa tới đây không lâu, sau khi đưa Linh dược, tự nghĩ mình cũng nên chủ động giải oán nên mới bảo Tống Quân Uyển để hắn xem tướng tay.
Ngày đó ở Linh Khê tông, hắn đã biểu diễn một màn xuất chúng, cũng đã làm cho Tống Quân Uyển có ấn tượng sâu đậm. Vì thế, giờ đây nàng mới để Bạch Tiểu Thuần nắm lấy tay mình, nghe mấy lời tán tỉnh bịp bợm mà cười liên tục, tiếng vui quanh quẩn.
Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần ngồi bên cạnh, thở sâu, thần sắc nghiêm nghị, bắt chước bộ dạng Tống Quân Uyển, nhìn Tống Khuyết.
Tống Khuyết hô hấp dồn dập, hồi lâu sau mới hết hoảng hốt bình tĩnh lại, có thể coi như là bình tĩnh lại. Hắn vẫn còn chưa tin nổi những gì mình vừa thấy. Cô trẻ cao cao tại thượng, tuyệt đại tao nhã trong suy nghĩ của hắn rõ ràng lại bị người khác nắm tay, lại còn cười cợt vui sướng.
Chuyện này tuy khó tưởng tượng, nhưng nếu chỉ thế thì cũng thôi. Không ngờ, người nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trẻ lại chính là người đang khiến hắn nổi giận xung thiêng. Dạ Táng.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tống Khuyết bỗng đột nhiên bạo phát mãnh liệt. Hơi thở hắn hỗn loạn, hai mắt đỏ cạch, chằm chằm nhìn vào Dạ Táng, tức giận điên cuồng.
"Dạ Táng!" Tống Khuyết hét lớn. Hắn bước tới hướng về cô trẻ, Đại trưởng lão Tống Quân Uyển.
"Tiểu cô, từ khi Dạ Táng bước vào Trung Phong đã tàn hại tông môn, quỷ kế đa đoan, càng khiến cho đệ tử Trung Phong hận thấu xương, sinh linh đồ thán. Ta hoài nghĩ tên này chính là ám tử (nội gián) của tông môn khác đã toan tính gây dịch tả cho Huyết Khê tông ta. Xin tiểu cô diệt trừ người này để răn đe." Giờ phút này, đầu óc Tống Khuyết vẫn còn ông ông, tiếng hắn gào lên quanh quẩn khắp động phủ.
Bạch Tiểu Thuần sắc mặt khẽ biến, trong lòng nổi giận. Hắn tuy biết Tống Khuyết tới đây chính là muốn tố cáo mình nhưng không ngờ Tống Khuyết lại nói trúng, quá đúng, khiến cho Bạch Tiểu Thuần phải kinh hãi. Đang định phản bác lại thì Tống Quân Uyển bên cạnh đã nghiêm mặt, vỗ bàn.
"Bình" bàn đá bên cạnh phát ra tiếng nổ mạnh, đè áp luôn thanh âm của Tống Khuyết.
"Câm miệng!" Tống Quân Uyển mặt trầm như nước, ánh mắt nheo lại, thanh âm quanh quẩn khiến toàn bộ động phủ như có hàn khí bức người. Tống Khuyết run lên. Từ nhỏ hắn luôn sợ người cô trẻ này, giờ phút này thấy cô trẻ tức giận, theo bản hắn liền cúi đầu.
Thấy bộ dạng Tống Khuyết như vậy, Tống Quân Uyển tuy còn tức giận nhưng gượng nén xuống. Đối với đứa cháu này, nàng vẫn luôn yêu chuộng. Giờ phút này nàng nói lời thân tình, lộ vẻ tiếc hận rèn sắt đã không thành thép.
"Khuyết nhi, ngươi là trai trưởng thế hệ này của Tống gia, tương lai của ngươi khó hạn lượng được, làm sao lại hồ đồ thiển cận như thế? Dạ Táng lai lịch trong sạch, lại có cống hiến to lớn với tông môn. Đúng là hắn có một chút lỗi với tu sĩ đồng môn, nhưng tất cả những chuyện đó đều không phải do hắn cố ý mà là hắn vì cơ đồ dược đạo của tông môn. Ủy khuất của hắn, ngươi không phải không biết." Tống Quân Uyển tiếc nuối nói. Nàng cảm thấy hành động hôm này của đứa cháu này thật quá hồ đồ.
Bạch Tiểu Thuần ngồi bên cạnh, thấy một tình cảnh như thế thì cảm động, ánh mắt hắn lộ ra vẻ nhu hòa. Liếc mắt nhìn Tống Quân Uyển, nhận thấy nàng đúng là hiểu thấu lòng mình. Toàn bộ những chuyện kia, chính xác là không phải do mình cố ý.
Lúc này đây, hắn nhận ra Tống Quân Uyển đúng là tri kỷ củ mình. Huyết Khê tông đối xử với mình thật sự quá tốt, tốt phải nói.
Trong khi trong lòng Bạch Tiểu Thuần dậy lên cảm khái vô tận thì Tống Khuyết lại run rẩy cả toàn thân. Hắn từ nhỏ, khi bị cô trẻ răn dạy thường rất ít phản bác, nhưng giờ khắc này, hắn thật sự không chịu nổi. Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng cảm khái của Bạch Tiểu Thuần, trong óc hắn lại hiện lên cảnh tượng đối phương nắm chặt tay cô trẻ cũng như bộ dạng gian díu của cả hai. Tống Khuyết thở gấp, đột nhiên ngẩng đầu.
"Dạ Táng, ngươi..."
Tống Quân Uyển thấy Tống Khuyết rõ ràng còn không biết hối cải, sắc mặt càng thêm âm trầm, phẫn nộ quát.
"Khuyết nhi, ngươi lui ra!" Nói xong, Tống Quân Uyển quay về phía Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng.
"Dạ sư đệ, chớ để ý. Khuyết nhi tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện."
Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, lại bày ra bộ dáng trưởng bối, khẽ gật đầu, cười khổ.
"Không sao, Khuyết nhi tuổi trẻ tính nóng cũng là chuyện thường tình. Chúng ta làm trưởng bối chỉ cần biết cách dạy bảo là được."
Nghe Bạch Tiểu Thuần mở miệng nói "Khuyết nhi" hai từ, Tống Khuyết điên tiết cực độ, toàn thân tu vi ầm ầm bộc phát, sát khí động trời.
"Dạ Táng, ta phải giết ngươi!" Tống Khuyết gầm lên, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần. Hành động đột ngột, khoảng cách lại gần, luôn cả Tống Quân Uyển cũng không kịp ngăn cản.
Ầm! Tống Khuyết kháp quyết, hiện ra một cái Đại Thủ Ấn màu máu, sóng khí cuồn cuộn, phá hủy bàn ghế, đánh thẳng đến ngực Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hai mắt chuyển động, không né tránh lãnh trọn nguyên đòn vào ngực, lập tức phun máu, sắc mặt trắng bệt, thân thể lão đảo lui lại.
Thấy Bạch Tiểu Thuần bị trúng đòn, Tống Quân Uyển có chút đau lòng, lập tức nổi giận, vung tay phải phất mạnh. Một cỗ đại lực khuếch tán ra, lập tức áp đảo Tống Khuyết, khiến hắn không cách nào tiến tới, chỉ có thể trơ mắt đỏ cạch, toàn thân run rẩy vì giận. Hắn biết Dạ Táng thổ huyết chỉ là giả, dù có bị thương thật sự cũng không phun máu cường điệu đến vậy.
"Tống Khuyết, ngươi thật to gan!" Tống Quân Uyển tức giận vô cùng, đang muốn dạy dỗ thì bị Bạch Tiểu Thuần chụp lấy tay phải.
"Khuyết nhi nói không sai, ta thân là trưởng bối, cũng có chỗ không đúng, đã làm hại Khuyết nhi trọc đầu. Khi về, ta sẽ lập tức bế quan luyện dược, nhất định phải luyện ra một loại linh dược giúp cho Khuyết nhi mọc tóc trở lại." Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn Tống Quân Uyển, khóe miệng vẫn còn dính máu tươi, nghiêm túc nói, thậm chí còn dùng sức bóp tay Tống Quân Uyển một cái để tỏ rõ quyết tâm của mình.
Tống Quân Uyển đỏ mặt. Hành động nắm chặt tay mình ở ngay trước mặt cháu mình như thế không hiểu sao lại làm tim nàng phanh phanh đập loạn, cảm giác thật khác thường.
"Khuyết nhi, còn không mau xin lỗi Dạ sư thúc của ngươi!" Tống Quân Uyển rút bàn tay nhỏ bé lại, khi nhìn lại Tống Khuyết, tức giận lại nổi lên.
Một màn này, làm cho Tống Khuyết cả người run rẩy, trên mặt hiện gân xanh, đột nhiên cười lớn.
"Hai ngươi, một đôi gian..." nhưng hắn còn chưa kịp nói xong. Tống Quân Uyển trong mắt đã lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, tay trái tay áo hất lên, một trận cuồng phong đột ngột xuất hiện, lập tức cuốn lấy Tống Khuyết tống xuất khỏi động phủ.
"Tống Khuyết vô lễ, trách phạt bế quan ba tháng, không được ra ngoài!"
"Ta là trưởng tử của Tống gia. Nếu không phải vì Linh Khê tông Bạch Tiểu Thuần thì ta đã Thiên Đạo trúc cơ rồi và tự mình có thể tranh đoạt vị trí Huyết Tử của thế hệ này mà không cần phải phụ trợ cho cô trẻ." Tống Khuyết thở mạnh, càng tăng tốc hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến thượng khu ngón tay.
"Tuy nhiên, điều này cũng không đáng ngại. Cô trẻ tranh giành Huyết Tử cũng chỉ là kế sách tạm thời nhằm giữ vị trí này không để Huyết Mai chiếm đoạt mà thôi. Chờ ta đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, ta vẫn có thể tranh đoạt thân phận Huyết Tử. Dạ Táng nếu chịu tòng phục để ta sử dụng thì cũng thôi, còn nếu hắn không biết điều, ta quyết phải khiến hắn chết không có chỗ chôn." Tống Khuyết càng thêm tự tin, khí thế bạo phát ầm vang, lao thẳng vào thượng khu ngón tay, tiến đến hồ nước trước cửa động phủ của Tống Quân Uyển.
Chỗ thác nước đỏ thắm đổ xuống hồ, có bốn tên đồng tử đang nhắm mắt ngồi đấy. Khi Tống Khuyết đến, bốn người liền mở mắt, lộ ra tinh mang, nhìn đến.
Tống Khuyết không chút dừng chân, theo con đường cạnh hồ tiến thẳng vào bên trong thác nước. Ngay lúc muốn bước vào động phủ thì cả bốn tên đồng tử đều biến sắc, vội đứng dậy, tiến tới ngăn trước mặt Tống Khuyết.
"Tống trưởng lão, xin chờ một lát." Một tên đồng tử, tuy biết rõ Tống Khuyết địa vị không tầm thường nhưng không dám không ngăn cản, đành mở miệng thốt.
"Cút đi. Ta tìm Đại trưởng lão có chuyện quan trọng." Tống Khuyết đang cơn giận, sát ý bừng bừng, lúc này lại thấy đồng tử dám ngăn cản mình thì nhíu mày khẽ quát.
Bình thường, hắn đến đây đều không cần phải thông báo, với thân phận của hắn, tuy không dám nói là tùy ý ra vào nhưng cũng không khác gì mấy. Hơn nữa, Tống Quân Uyển đối với đứa cháu này vốn rất yêu chiều. Vậy mà bây giờ, đồng tử lại dám ngăn trở. Tống Khuyết hừ lạnh, xô mạnh đồng tử ra phía trước, bước thẳng vào động phủ.
Bốn tên đồng tử sắc mặt đại biến, bọn hắn đã cố tình ngăn trở vì thấy Đại trưởng lão và người kia đang có sự tình kín đáo riêng tư trong động phủ, nhưng bọn hắn không ngăn được Tống Khuyết.
Giờ phút nghiêm ngặt này Tống Khuyết lại cường hành tiến nhập cửa động, bước thẳng vào trong.
Nếu là ngày thường, Tống Khuyết cũng không lỗ mãng như thế, nhưng đây chính là cô của hắn, hơn nữa, Tống Khuyết lại đang cơn thịnh nộ không áp chế được nên hắn mới mất sự bình tĩnh thường ngày. Hơn hết, cũng bởi hắn không cho là có đại sự gì đang diễn ra.
Vừa bước vào động phủ, còn chưa tiến vào đại sảnh, Tống Khuyết đã nghe được tiến cười của cô trẻ Tống Quân Uyển truyền ra. Tiếng cười vừa vui thích vừa hờn giận.
Tống Khuyết khẽ giật mình, đi vội vài bước, vượt qua bình phong. Vừa bước tới đại sảnh, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho cả người như bị ngũ lôi oanh đỉnh (trời giáng), đầu óc quay mòng, trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.
Cô trẻ Tống Quân Uyển đang ngồi trên ghế, tay trái che miệng, ẩn lộ nhu tình, tiếng cười không ngừng. Còn Dạ Táng thì đang ngồi bên cạnh nắm lấy tay phải của nàng, cẩn thận xem xét, thậm chí còn ngửi một cái.
Cảnh tượng này khiến cho Tống Khuyết hoàn toàn há hốc mồm, cảm giác trời đất đảo lộn thậm chí hắn đã nghĩ đây là ảo giác không thể nào là sự thật. Nhưng mọi chuyện rành rành trước mắt, rõ ràng một cảnh gian díu, khiến cho Tống Khuyết hoàn toàn bối rối.
Gần như ngay khi Tống Khuyết vào, Tống Quân Uyển vội rút tay phải khỏi Bạch Tiểu Thuần, vẻ tươi cười liền thu liễm lại, nàng ho nhẹ, thần sắc nghiêm nghị, lấy lại dáng vẻ trưởng bối, nhìn về Tống Khuyết.
"Sao lại xúc động như thế? Thôi được rồi. Ngươi tới đây có chuyện gì?" Tống Quân Uyển tuy muốn ra vẻ trưởng bối nhưng trên hai má nàng còn dấu ửng hồng còn chưa kịp tiêu biến chỉ khiến cho nàng bây giờ trông vừa nghiêm túc vừa vũ mị, giao hòa nhau, xinh đẹp khôn tả.
Đồng thời trong lòng nàng cũng khó tránh xấu hổ, nếu là người khác mà dám lỗ mãng xông vào như vậy, nàng nhất định đã phạt nặng, nhưng Tống Khuyết là cháu mình, nàng không tiện trách phạt.
Bạch Tiểu Thuần cũng vội vã ngồi nghiêm chỉnh lại. Tống Khuyết đột nhiên xông vào, hắn cũng bị dọa muốn nhảy dựng, lòng chột dạ, có cảm giác như trộm bị bắt quả tang. Hắn cũng vừa tới đây không lâu, sau khi đưa Linh dược, tự nghĩ mình cũng nên chủ động giải oán nên mới bảo Tống Quân Uyển để hắn xem tướng tay.
Ngày đó ở Linh Khê tông, hắn đã biểu diễn một màn xuất chúng, cũng đã làm cho Tống Quân Uyển có ấn tượng sâu đậm. Vì thế, giờ đây nàng mới để Bạch Tiểu Thuần nắm lấy tay mình, nghe mấy lời tán tỉnh bịp bợm mà cười liên tục, tiếng vui quanh quẩn.
Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần ngồi bên cạnh, thở sâu, thần sắc nghiêm nghị, bắt chước bộ dạng Tống Quân Uyển, nhìn Tống Khuyết.
Tống Khuyết hô hấp dồn dập, hồi lâu sau mới hết hoảng hốt bình tĩnh lại, có thể coi như là bình tĩnh lại. Hắn vẫn còn chưa tin nổi những gì mình vừa thấy. Cô trẻ cao cao tại thượng, tuyệt đại tao nhã trong suy nghĩ của hắn rõ ràng lại bị người khác nắm tay, lại còn cười cợt vui sướng.
Chuyện này tuy khó tưởng tượng, nhưng nếu chỉ thế thì cũng thôi. Không ngờ, người nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trẻ lại chính là người đang khiến hắn nổi giận xung thiêng. Dạ Táng.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tống Khuyết bỗng đột nhiên bạo phát mãnh liệt. Hơi thở hắn hỗn loạn, hai mắt đỏ cạch, chằm chằm nhìn vào Dạ Táng, tức giận điên cuồng.
"Dạ Táng!" Tống Khuyết hét lớn. Hắn bước tới hướng về cô trẻ, Đại trưởng lão Tống Quân Uyển.
"Tiểu cô, từ khi Dạ Táng bước vào Trung Phong đã tàn hại tông môn, quỷ kế đa đoan, càng khiến cho đệ tử Trung Phong hận thấu xương, sinh linh đồ thán. Ta hoài nghĩ tên này chính là ám tử (nội gián) của tông môn khác đã toan tính gây dịch tả cho Huyết Khê tông ta. Xin tiểu cô diệt trừ người này để răn đe." Giờ phút này, đầu óc Tống Khuyết vẫn còn ông ông, tiếng hắn gào lên quanh quẩn khắp động phủ.
Bạch Tiểu Thuần sắc mặt khẽ biến, trong lòng nổi giận. Hắn tuy biết Tống Khuyết tới đây chính là muốn tố cáo mình nhưng không ngờ Tống Khuyết lại nói trúng, quá đúng, khiến cho Bạch Tiểu Thuần phải kinh hãi. Đang định phản bác lại thì Tống Quân Uyển bên cạnh đã nghiêm mặt, vỗ bàn.
"Bình" bàn đá bên cạnh phát ra tiếng nổ mạnh, đè áp luôn thanh âm của Tống Khuyết.
"Câm miệng!" Tống Quân Uyển mặt trầm như nước, ánh mắt nheo lại, thanh âm quanh quẩn khiến toàn bộ động phủ như có hàn khí bức người. Tống Khuyết run lên. Từ nhỏ hắn luôn sợ người cô trẻ này, giờ phút này thấy cô trẻ tức giận, theo bản hắn liền cúi đầu.
Thấy bộ dạng Tống Khuyết như vậy, Tống Quân Uyển tuy còn tức giận nhưng gượng nén xuống. Đối với đứa cháu này, nàng vẫn luôn yêu chuộng. Giờ phút này nàng nói lời thân tình, lộ vẻ tiếc hận rèn sắt đã không thành thép.
"Khuyết nhi, ngươi là trai trưởng thế hệ này của Tống gia, tương lai của ngươi khó hạn lượng được, làm sao lại hồ đồ thiển cận như thế? Dạ Táng lai lịch trong sạch, lại có cống hiến to lớn với tông môn. Đúng là hắn có một chút lỗi với tu sĩ đồng môn, nhưng tất cả những chuyện đó đều không phải do hắn cố ý mà là hắn vì cơ đồ dược đạo của tông môn. Ủy khuất của hắn, ngươi không phải không biết." Tống Quân Uyển tiếc nuối nói. Nàng cảm thấy hành động hôm này của đứa cháu này thật quá hồ đồ.
Bạch Tiểu Thuần ngồi bên cạnh, thấy một tình cảnh như thế thì cảm động, ánh mắt hắn lộ ra vẻ nhu hòa. Liếc mắt nhìn Tống Quân Uyển, nhận thấy nàng đúng là hiểu thấu lòng mình. Toàn bộ những chuyện kia, chính xác là không phải do mình cố ý.
Lúc này đây, hắn nhận ra Tống Quân Uyển đúng là tri kỷ củ mình. Huyết Khê tông đối xử với mình thật sự quá tốt, tốt phải nói.
Trong khi trong lòng Bạch Tiểu Thuần dậy lên cảm khái vô tận thì Tống Khuyết lại run rẩy cả toàn thân. Hắn từ nhỏ, khi bị cô trẻ răn dạy thường rất ít phản bác, nhưng giờ khắc này, hắn thật sự không chịu nổi. Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng cảm khái của Bạch Tiểu Thuần, trong óc hắn lại hiện lên cảnh tượng đối phương nắm chặt tay cô trẻ cũng như bộ dạng gian díu của cả hai. Tống Khuyết thở gấp, đột nhiên ngẩng đầu.
"Dạ Táng, ngươi..."
Tống Quân Uyển thấy Tống Khuyết rõ ràng còn không biết hối cải, sắc mặt càng thêm âm trầm, phẫn nộ quát.
"Khuyết nhi, ngươi lui ra!" Nói xong, Tống Quân Uyển quay về phía Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng.
"Dạ sư đệ, chớ để ý. Khuyết nhi tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện."
Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, lại bày ra bộ dáng trưởng bối, khẽ gật đầu, cười khổ.
"Không sao, Khuyết nhi tuổi trẻ tính nóng cũng là chuyện thường tình. Chúng ta làm trưởng bối chỉ cần biết cách dạy bảo là được."
Nghe Bạch Tiểu Thuần mở miệng nói "Khuyết nhi" hai từ, Tống Khuyết điên tiết cực độ, toàn thân tu vi ầm ầm bộc phát, sát khí động trời.
"Dạ Táng, ta phải giết ngươi!" Tống Khuyết gầm lên, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần. Hành động đột ngột, khoảng cách lại gần, luôn cả Tống Quân Uyển cũng không kịp ngăn cản.
Ầm! Tống Khuyết kháp quyết, hiện ra một cái Đại Thủ Ấn màu máu, sóng khí cuồn cuộn, phá hủy bàn ghế, đánh thẳng đến ngực Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hai mắt chuyển động, không né tránh lãnh trọn nguyên đòn vào ngực, lập tức phun máu, sắc mặt trắng bệt, thân thể lão đảo lui lại.
Thấy Bạch Tiểu Thuần bị trúng đòn, Tống Quân Uyển có chút đau lòng, lập tức nổi giận, vung tay phải phất mạnh. Một cỗ đại lực khuếch tán ra, lập tức áp đảo Tống Khuyết, khiến hắn không cách nào tiến tới, chỉ có thể trơ mắt đỏ cạch, toàn thân run rẩy vì giận. Hắn biết Dạ Táng thổ huyết chỉ là giả, dù có bị thương thật sự cũng không phun máu cường điệu đến vậy.
"Tống Khuyết, ngươi thật to gan!" Tống Quân Uyển tức giận vô cùng, đang muốn dạy dỗ thì bị Bạch Tiểu Thuần chụp lấy tay phải.
"Khuyết nhi nói không sai, ta thân là trưởng bối, cũng có chỗ không đúng, đã làm hại Khuyết nhi trọc đầu. Khi về, ta sẽ lập tức bế quan luyện dược, nhất định phải luyện ra một loại linh dược giúp cho Khuyết nhi mọc tóc trở lại." Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn Tống Quân Uyển, khóe miệng vẫn còn dính máu tươi, nghiêm túc nói, thậm chí còn dùng sức bóp tay Tống Quân Uyển một cái để tỏ rõ quyết tâm của mình.
Tống Quân Uyển đỏ mặt. Hành động nắm chặt tay mình ở ngay trước mặt cháu mình như thế không hiểu sao lại làm tim nàng phanh phanh đập loạn, cảm giác thật khác thường.
"Khuyết nhi, còn không mau xin lỗi Dạ sư thúc của ngươi!" Tống Quân Uyển rút bàn tay nhỏ bé lại, khi nhìn lại Tống Khuyết, tức giận lại nổi lên.
Một màn này, làm cho Tống Khuyết cả người run rẩy, trên mặt hiện gân xanh, đột nhiên cười lớn.
"Hai ngươi, một đôi gian..." nhưng hắn còn chưa kịp nói xong. Tống Quân Uyển trong mắt đã lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, tay trái tay áo hất lên, một trận cuồng phong đột ngột xuất hiện, lập tức cuốn lấy Tống Khuyết tống xuất khỏi động phủ.
"Tống Khuyết vô lễ, trách phạt bế quan ba tháng, không được ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.