Chương 1196: Thứ tốt (2)
Nhĩ Căn
06/04/2018
- Các công hầu của ta ở Thánh Hoàng Triều, có công lớn, tất nhiên cũng được phần thưởng!
Nhất thời năm hạt sen trước mặt Thánh Hoàng, lập tức bay ra, lao thẳng đến năm người ở bốn phía xung quanh. Trong đó cũng có cả Bạch Tiểu Thuần. Nhìn thấy hạt sen bay tới, trong lòng hắn rất phấn chấn. Mà khi hắn thấy rõ cùng nắm lấy hạt sen bay tới, lại nhíu chân mày lại.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hạt sen hắn cầm tới tay, chính là viên nhỏ nhất kia, giống như còn non chưa chín.
Thật ra, Thánh Hoàng vừa nghĩ tới Thiên Long Ngư, liền hoàn toàn không có thiện cảm đối với Bạch Tiểu Thuần. Nhưng thân phận của Bạch Tiểu Thuần bày ra ở đó. Vì để cho tu sĩ thế giới Thông Thiên nhớ tới quê hương, cho dù trong lòng Thánh Hoàng không tình nguyện, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn, vẫn ban thưởng một hạt sen.
- Bốn mươi chín hạt sen đầu tiên đã được phát ra. Những ái khanh còn chưa được hạt sen cũng không nên nóng ruột. Phàm là người có công với Thánh Hoàng Triều, đều sẽ được ban thưởng.
Thánh Hoàng mỉm cười. Hắn không cần phải ở lại cho tới hết bữa Liên Yến. Lúc này hắn lại miễn cưỡng nói vài câu, đứng dậy rời đi.
Sau khi Thánh Hoàng rời khỏi đó, yến hội thoáng cái lại trở nên náo nhiệt. Hễ là người lấy được hạt sen, bên cạnh còn có không ít tu sĩ tới chúc chúc mừng, tiếng cười vang vọng ầm ĩ.
Ở chỗ Bạch Tiểu Thuần cũng có một số người vây quanh. Bọn họ nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần lấy được chính là hạt sen nhỏ nhất, trong lòng chế nhạo, nhưng lại không thể hiện ra, vẫn chúc mừng.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực, lại không có cách nào. Sau khi cùng mọi người nói chuyện qua loa vài câu, nhìn thấy được có một vài người đã ăn hạt sen ở tại chỗ này, vì vậy hắn cũng cúi đầu nhìn hạt sen trong tay một chút. Sau khi xác định không có gì đáng ngại, đơn giản là trực tiếp ném vào trong miệng. Hạt sen này vừa vào miệng liền hóa thành hương thơm, trong nháy mắt khuếch tán ra toàn thân. Rất nhanh Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được trong cơ thể hình như có một hỏa diễm, chợt bạo phát.
Sau khi hỏa diễm khuếch tán toàn thân, chạy ra tất cả kinh mạch, toàn bộ quá trình tuy chỉ giằng co trong thời gian ước chừng hơn mười hơi thở, lại tiêu tan sạch sẽ. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại rõ ràng cảm nhận được, tu vi của mình ở trong hơn mười hơi thở này, giống như núi lửa bạo phát, trực tiếp tăng lên một đoạn!
Mặc dù còn không có đạt tới mức đột phá Bán Thần hậu kỳ, nhưng mức độ tinh tiến này đã vượt xa so với Thiên Long Ngư.
- Lợi hại như vậy!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt mang theo sự giật mình. Mặc dù trước đó, hắn đã phán đoán hiệu quả của hạt sen vượt ra ngoài dự đoán, nhưng lại không nghĩ rằng muốn hấp thu, chỉ cần hơn mười hơi thở.
Hạt sen này hoàn toàn không có một chút tạp chất nào, còn cùng với tu sĩ phù hợp đến cực hạn. Nếu như đổi thành đan dược mà tính, đúng là đan dược tuyệt phẩm hoàn toàn không có chút đan độc nào!
- Lại thêm mười hạt... không cần nhiều như vậy, chỉ cần thêm năm hạt, ta có thể đột phá Bán Thần hậu kỳ!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa. Dược hiệu của hạt sen này, khiến cho trái tim của hắn đập mạnh. Trong đầu hắn đều đang suy nghĩ nên làm để lấy thêm mấy hạt hạt sen.
Cho đến yến hội kết thúc, Bạch Tiểu Thuần quay về đến trong nhà, vẫn ngồi ở chỗ đó khổ sở suy nghĩ.
- Thánh Hoàng không có khả năng lại cho ta nữa...
- Chỉ có điều trong thiên trì này có rất nhiều rất nhiều đài sen. Chỉ khi nào bị lấy đi, chuyện này sẽ ầm ĩ... Trừ khi ta có thể nghĩ ra biện pháp, thần không biết quỷ không hay lấy đi...
Bạch Tiểu Thuần gõ trán một cái, trong lòng sốt ruột. Hắn mở mắt trừng trừng nhìn rất nhiều hạt sen trong thiên trì, cho dù không chín, nhưng đó cũng là hạt sen. Nhưng hết lần này tới lần khác... hắn lại chỉ có thể nhìn, không có thể ăn.
- Ta cũng không tin, cá ta có thể ăn được mấy nghìn con. Những hạt sen này... còn có thể làm khó được ta sao?
Bạch Tiểu Thuần vò đầu bứt tai. Đối với những hạt sen này, hắn có thể nói là điên cuồng quyết tâm muốn đi ăn. Lúc này hắn vắt hết óc suy nghĩ hết một đêm, ngược lại cũng nghĩ ra một vài biện pháp. Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, hắn vẫn cảm thấy không ổn thỏa.
Cho nên ngày Liên Yến hôm sau, Bạch Tiểu Thuần cũng không có tâm tình tham gia. Hắn đi ở mép lá sen, nhìn nước thiên trì cùng với những đài sen ở trong nước còn không có rẽ nước chui ra, mơ hồ có thể thấy được. Bạch Tiểu Thuần có một cảm giác khó chịu.
- Thánh Hoàng Triều này cũng quá già có. Cứ để long ngư, hạt sen ở bên trong thiên trì...
- Nhưng... có thể nhìn thấy được, lại không ăn được...
Bên trong con mắt Bạch Tiểu Thuần dần dần xuất hiện tơ máu. Nếu không phải vì hắn cảm thấy mình đánh không lại ba vị Thiên Tôn này, cũng đánh không lại Thánh Hoàng, sợ rằng lúc này hắn cũng muốn lao đầu, lặn xuống nước, chui tới tận đáy nước, điên cuồng thu hạt sen.
Theo thời gian trôi qua, khát vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Từ sau khi thế giới Thông Thiên tan vỡ, tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần thật ra đã sớm ý thức được, chỉ có mình trở nên cường đại hơn, mới có tư cách đi hoàn thành chuyện bản thân mình nghĩ cần phải làm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trên đại lục Vĩnh Hằng xa lạ này, tu vi muốn bạo phát trong thời gian ngắn, cần tiêu hao quá lớn. Nếu cho Bạch Tiểu Thuần đủ thời gian còn ốt. Nhưng hôm nay căn cơ của Bạch Tiểu Thuần quá cạn, rất khó làm được.
Trong lúc rầu rĩ, thời gian đã trôi qua vài ngày. Liên Yến duy trì liên tục tiến hành. Bạch Tiểu Thuần đều đặt tất cả tinh lực ở trên hạt sen. Mỗi ngày hắn đều đi tới đi lui vòng quanh những lá sen này, ý nghĩ trong đầu đã chuyển động đến cực hạn.
Cũng có không ít người chú ý tới những hành động này của hắn. Nhưng cùng lúc, hiện tại Liên yến vẫn diễn ra như bình thường. Tâm thần của mọi người đều đang tập trung về yến hội. Về phương diện khác, những hạt sen này lại không giống như long ngư. Bạch Tiểu Thuần muốn lặng lẽ một hơi lấy đi, căn bản cũng không có khả năng.
Huống hồ, Thánh Hoàng hiện tại cũng không có bế quan, mà mỗi ngày đều xuất hiện ở bên trong Liên Yến. Tất cả những điều này liền khiến cho những tu sĩ quyền quý của Thánh Hoàng Triều kia, cho dù bọn họ nhìn ra được tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng không để ý lắm.
- Thánh Hoàng Triều ta luôn luôn chú ý tới quy định, không đến tới thân phận. Hạt sen giống như tiên đan vậy, ngươi nhất định chỉ có thể nhìn, không thể lấy. Một khi ngươi đưa tay... Ngươi lại phạm vào quy định!
Nhất thời năm hạt sen trước mặt Thánh Hoàng, lập tức bay ra, lao thẳng đến năm người ở bốn phía xung quanh. Trong đó cũng có cả Bạch Tiểu Thuần. Nhìn thấy hạt sen bay tới, trong lòng hắn rất phấn chấn. Mà khi hắn thấy rõ cùng nắm lấy hạt sen bay tới, lại nhíu chân mày lại.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hạt sen hắn cầm tới tay, chính là viên nhỏ nhất kia, giống như còn non chưa chín.
Thật ra, Thánh Hoàng vừa nghĩ tới Thiên Long Ngư, liền hoàn toàn không có thiện cảm đối với Bạch Tiểu Thuần. Nhưng thân phận của Bạch Tiểu Thuần bày ra ở đó. Vì để cho tu sĩ thế giới Thông Thiên nhớ tới quê hương, cho dù trong lòng Thánh Hoàng không tình nguyện, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn, vẫn ban thưởng một hạt sen.
- Bốn mươi chín hạt sen đầu tiên đã được phát ra. Những ái khanh còn chưa được hạt sen cũng không nên nóng ruột. Phàm là người có công với Thánh Hoàng Triều, đều sẽ được ban thưởng.
Thánh Hoàng mỉm cười. Hắn không cần phải ở lại cho tới hết bữa Liên Yến. Lúc này hắn lại miễn cưỡng nói vài câu, đứng dậy rời đi.
Sau khi Thánh Hoàng rời khỏi đó, yến hội thoáng cái lại trở nên náo nhiệt. Hễ là người lấy được hạt sen, bên cạnh còn có không ít tu sĩ tới chúc chúc mừng, tiếng cười vang vọng ầm ĩ.
Ở chỗ Bạch Tiểu Thuần cũng có một số người vây quanh. Bọn họ nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần lấy được chính là hạt sen nhỏ nhất, trong lòng chế nhạo, nhưng lại không thể hiện ra, vẫn chúc mừng.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực, lại không có cách nào. Sau khi cùng mọi người nói chuyện qua loa vài câu, nhìn thấy được có một vài người đã ăn hạt sen ở tại chỗ này, vì vậy hắn cũng cúi đầu nhìn hạt sen trong tay một chút. Sau khi xác định không có gì đáng ngại, đơn giản là trực tiếp ném vào trong miệng. Hạt sen này vừa vào miệng liền hóa thành hương thơm, trong nháy mắt khuếch tán ra toàn thân. Rất nhanh Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được trong cơ thể hình như có một hỏa diễm, chợt bạo phát.
Sau khi hỏa diễm khuếch tán toàn thân, chạy ra tất cả kinh mạch, toàn bộ quá trình tuy chỉ giằng co trong thời gian ước chừng hơn mười hơi thở, lại tiêu tan sạch sẽ. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại rõ ràng cảm nhận được, tu vi của mình ở trong hơn mười hơi thở này, giống như núi lửa bạo phát, trực tiếp tăng lên một đoạn!
Mặc dù còn không có đạt tới mức đột phá Bán Thần hậu kỳ, nhưng mức độ tinh tiến này đã vượt xa so với Thiên Long Ngư.
- Lợi hại như vậy!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt mang theo sự giật mình. Mặc dù trước đó, hắn đã phán đoán hiệu quả của hạt sen vượt ra ngoài dự đoán, nhưng lại không nghĩ rằng muốn hấp thu, chỉ cần hơn mười hơi thở.
Hạt sen này hoàn toàn không có một chút tạp chất nào, còn cùng với tu sĩ phù hợp đến cực hạn. Nếu như đổi thành đan dược mà tính, đúng là đan dược tuyệt phẩm hoàn toàn không có chút đan độc nào!
- Lại thêm mười hạt... không cần nhiều như vậy, chỉ cần thêm năm hạt, ta có thể đột phá Bán Thần hậu kỳ!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa. Dược hiệu của hạt sen này, khiến cho trái tim của hắn đập mạnh. Trong đầu hắn đều đang suy nghĩ nên làm để lấy thêm mấy hạt hạt sen.
Cho đến yến hội kết thúc, Bạch Tiểu Thuần quay về đến trong nhà, vẫn ngồi ở chỗ đó khổ sở suy nghĩ.
- Thánh Hoàng không có khả năng lại cho ta nữa...
- Chỉ có điều trong thiên trì này có rất nhiều rất nhiều đài sen. Chỉ khi nào bị lấy đi, chuyện này sẽ ầm ĩ... Trừ khi ta có thể nghĩ ra biện pháp, thần không biết quỷ không hay lấy đi...
Bạch Tiểu Thuần gõ trán một cái, trong lòng sốt ruột. Hắn mở mắt trừng trừng nhìn rất nhiều hạt sen trong thiên trì, cho dù không chín, nhưng đó cũng là hạt sen. Nhưng hết lần này tới lần khác... hắn lại chỉ có thể nhìn, không có thể ăn.
- Ta cũng không tin, cá ta có thể ăn được mấy nghìn con. Những hạt sen này... còn có thể làm khó được ta sao?
Bạch Tiểu Thuần vò đầu bứt tai. Đối với những hạt sen này, hắn có thể nói là điên cuồng quyết tâm muốn đi ăn. Lúc này hắn vắt hết óc suy nghĩ hết một đêm, ngược lại cũng nghĩ ra một vài biện pháp. Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, hắn vẫn cảm thấy không ổn thỏa.
Cho nên ngày Liên Yến hôm sau, Bạch Tiểu Thuần cũng không có tâm tình tham gia. Hắn đi ở mép lá sen, nhìn nước thiên trì cùng với những đài sen ở trong nước còn không có rẽ nước chui ra, mơ hồ có thể thấy được. Bạch Tiểu Thuần có một cảm giác khó chịu.
- Thánh Hoàng Triều này cũng quá già có. Cứ để long ngư, hạt sen ở bên trong thiên trì...
- Nhưng... có thể nhìn thấy được, lại không ăn được...
Bên trong con mắt Bạch Tiểu Thuần dần dần xuất hiện tơ máu. Nếu không phải vì hắn cảm thấy mình đánh không lại ba vị Thiên Tôn này, cũng đánh không lại Thánh Hoàng, sợ rằng lúc này hắn cũng muốn lao đầu, lặn xuống nước, chui tới tận đáy nước, điên cuồng thu hạt sen.
Theo thời gian trôi qua, khát vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Từ sau khi thế giới Thông Thiên tan vỡ, tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần thật ra đã sớm ý thức được, chỉ có mình trở nên cường đại hơn, mới có tư cách đi hoàn thành chuyện bản thân mình nghĩ cần phải làm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trên đại lục Vĩnh Hằng xa lạ này, tu vi muốn bạo phát trong thời gian ngắn, cần tiêu hao quá lớn. Nếu cho Bạch Tiểu Thuần đủ thời gian còn ốt. Nhưng hôm nay căn cơ của Bạch Tiểu Thuần quá cạn, rất khó làm được.
Trong lúc rầu rĩ, thời gian đã trôi qua vài ngày. Liên Yến duy trì liên tục tiến hành. Bạch Tiểu Thuần đều đặt tất cả tinh lực ở trên hạt sen. Mỗi ngày hắn đều đi tới đi lui vòng quanh những lá sen này, ý nghĩ trong đầu đã chuyển động đến cực hạn.
Cũng có không ít người chú ý tới những hành động này của hắn. Nhưng cùng lúc, hiện tại Liên yến vẫn diễn ra như bình thường. Tâm thần của mọi người đều đang tập trung về yến hội. Về phương diện khác, những hạt sen này lại không giống như long ngư. Bạch Tiểu Thuần muốn lặng lẽ một hơi lấy đi, căn bản cũng không có khả năng.
Huống hồ, Thánh Hoàng hiện tại cũng không có bế quan, mà mỗi ngày đều xuất hiện ở bên trong Liên Yến. Tất cả những điều này liền khiến cho những tu sĩ quyền quý của Thánh Hoàng Triều kia, cho dù bọn họ nhìn ra được tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng không để ý lắm.
- Thánh Hoàng Triều ta luôn luôn chú ý tới quy định, không đến tới thân phận. Hạt sen giống như tiên đan vậy, ngươi nhất định chỉ có thể nhìn, không thể lấy. Một khi ngươi đưa tay... Ngươi lại phạm vào quy định!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.