Chương 116: Thủy tổ Kinh hiện.
Nhĩ Căn
15/07/2016
Chủng Đạo sơn, bên ngoài động phủ sư tôn Bạch Tiểu
Thuần, giờ phút này đang có mấy vạn đệ tử vây quanh, từng người một nhìn chằm chằm vào bên trong. Dù cho nơi này là cấm địa nhưng tất cả bọn họ
cũng bất chấp mà cứ nhao nhao xông vào.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi đi ra cho ta!"
"Đi ra!"
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi tội ác đa đoan, hôm nay nếu ông Trời không trừng phạt ngươi thì chúng ta tới trừng phạt ngươi!" Mọi người cùng tiến vào cấm địa, toàn bộ cùng nhìn về tòa thạch động trong cấm địa này, chỗ này đúng là nơi mà sư tôn Bạch Tiểu Thuần tọa hóa.
Nhưng trong nháy mắt khi lời bọn họ truyền đến, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trong động phủ truyền ra:
"Om sòm!"
Thanh âm này rất lớn, đây là do Bạch Tiểu Thuần dùng toàn bộ tu vi ngưng tụ và dồn hết khí lực mà hô lên, tiếng vang quanh quẩn bốn phương tám hướng, như là tiếng sấm sét nổ ầm vang, trực tiếp át đi hết thảy tiếng hô hào của mọi người nơi đây.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ gầy của Bạch Tiểu Thuần mang thần sắc cực kỳ nghiêm nghị, chậm rãi từ trong thạch động đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi thấy hắn bước ra khỏi thạch động, hầu như tất cả đệ tử của ba ngọn núi đều mãnh liệt nâng tay tên, trong tay của bọn hắn đều đang cầm hòn đá, từng người một mang theo sự tức giận. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị ném về phía Bạch Tiểu Thuần thì tay phải của hắn Bạch Tiểu Thuần nâng lên, 'Ào Ào' một tiếng động vang lên, có một bức họa xuất hiện trong tay hắn, trong nháy mắt nó mở ra che chắn trước người hắn.
Hình ảnh trên bức họa đó, đúng là sư tôn của hắn... Cũng là sư tôn của Trịnh Viễn Đông, là một vị lão tổ của Linh Khê Tông.
"Lớn mật!" Bạch Tiểu Thuần cũng rất khẩn trương, thanh âm cũng biến đổi rồi, vội vàng quát lớn.
"Ai dám hủy bức họa sư tôn của ta, thì Bạch Tiểu Thuần ta và Chưởng môn sư huynh sẽ cùng với kẻ đó liều mạng!" Bạch Tiểu Thuần gào thét, giơ lên bức họa lên trước mặt mà núp ở phía sau. Tất cả các đệ tử tại đây thấy tình hình như vậy, toàn bộ thân thể cũng cứng đờ, mỗi một người đều hít vào thật sâu, hòn đá ở trong tay cũng không dám tùy ý ném tới.
Bức họa kia, là lão tổ đời thứ nhất, là sư tôn của Chưởng môn, nếu nó bị bọn hắn làm hư, bọn họ có thể tưởng tượng ra lửa giận của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông sẽ như thế nào, dù cho tất cả chưởng tọa các ngọn núi cũng không thể ngăn đỡ đấy.
"Vô sỉ! Ngươi đúng là một kẻ quá vô sỉ!" Mọi người ai cũng biệt khuất, cả đám đều muốn phát điên lên, nhao nhao kêu gào chửi bới, nhưng bọ họ cũng không dám động thủ lần nữa.
Bạch Tiểu Thuần nhận thấy biện pháp này hữu hiệu, trong đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa giơ cao bức họa vừa trơ mắt nhìn mọi người.
"Mọi người hãy nghe ta nói, ta thật sự không cố ý mà, ta..."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi mỗi lần đều nói mình không phải cố ý, sét đánh Hương Vân Sơn, ngươi nói không cố ý, mưa a xít trên Tử Đỉnh Sơn và cả Thanh Phong sơn, ngươi cũng nói bản thân không cố ý, hiện tại ngươi vẫn còn nói mình không cố ý nữa à!"
"Các người hơi quá đáng rồi nha!" Bạch Tiểu Thuần không giải thích thì còn tốt, nhưng khi hắn giải thích như vậy, tâm tình mọi người lại bị kích động có xu hướng không khống chế nổi, cho nên đã hù cho Bạch Tiểu Thuần phải vội vàng giơ cao bức họa lên.
"Sư tôn của ta vừa mới báo mộng, lão nhân gia người nói rằng, các người hãy tha thứ cho ta lúc này! Ta cũng cam đoan, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo nữa..." Bạch Tiểu Thuần lớn tiếng mở miệng cam đoan, đáy lòng hắn thì rất khẩn trương, đồng thời còn có sự áy náy sâu sắc.
"Ta chịu không được rồi. .., ta muốn đến gần hắn!"
"Coi như hắn là con của Chưởng môn, ta vẫn muốn đánh cho hắn một trận!"
"Đánh đập Bạch Tiểu Thuần!" Sau khi nghe thấy lời nói vô sỉ của Bạch Tiểu Thuần về việc sư tôn hắn báo mộng, tất cả mọi người sắp giận điên lên rồi. Tuy nhiên, ngay đúng lúc này, có mấy thần thức của Trúc Cơ tu sĩ bỗng nhiên đảo qua nơi này.
Tiếp ngay sau đó, lần lượt từng thân ảnh tiến lên Chủng Đạo sơn, cấp tôc mà bay đến, chỉ trong nháy mắt đã hàng lâm ở nơi này. Những thân ảnh này có hơn mười người, trong đó có các trưởng lão ở các núi, có chưởng tọa, cả Trịnh Viễn Đông cũng ở trong số đó, toàn bộ đều xuất hiện.
Nhìn xem tình cảnh bốn phía, Trịnh Viễn Đông hét lên như là tiếng Thiên lôi oanh phá ra bốn phía:
"Tất cả các ngươi phải lập tức rời khỏi đây cho lão phu! !"
Thanh âm này cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, khiến cho mọi người ở nơi này nhao nhao run sợ, kể cả bọn người Thượng Quan Thiên Hữu cũng phải run rẩy trong lòng, từng người một tranh thủ thời gian mà cúi đầu, sau đó nhao nhao lui về phía sau.
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Khi hắn chuẩn bị nói gì đó thì Trịnh Viễn Đông đã hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía hắn và nói:
"Bạch Tiểu Thuần, lão phu thân là sư huynh của ngươi, người khác không đánh được ngươi thì ta đến đánh ngươi!" Lão vừa nói xong thì đi thẳng đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Đầu của Bạch Tiểu Thuần muốn nổ tung, hắn đang định giơ lên bức họa của sư tôn, kết quả Trịnh Viễn Đông hất tay lên, bức họa này lập tức rời tay hắn bay về phía Trịnh Viễn Đông.
Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, cái cánh sau lưng hắn xòe ra, cấp tốc bay vọt ra, tranh thủ thời gian liền muốn chạy trốn. Nhưng hắn còn chưa kịp bay ra xa thì trên mông đít phát ra một tiếng "Đùng", hắn đã bị Trịnh Viễn Đông cách không cho một vỗ vào mông mà rơi xuống.
Cảm giác nóng rát truyền đến làm cho Bạch Tiểu Thuần kêu la thảm thiết, hắn bụm lấy bờ mông vẻ mặt buồn rười rượi và hét lớn.
"Lý thúc cứu ta, sư huynh muốn giết người đây này!"
Mí mắt Lý Thanh Hậu giật một cái, giả bộ như không nghe thấy gì. Cơn tức của Trịnh Viễn Đông vẫn không giảm đi, vì Bạch Tiểu Thuần dám lấy ra bức họa sư tôn mà giận sôi lên, lại thêm một cước đá tới hắn.
Bạch Tiểu Thuần lại kêu lên thảm thiết, rên rỉ không ngừng.
"Sư tôn cứu mạng, sư tôn cứu mạng đồ nhi!"
Mọi người ở bốn phía tận mắt thấy Trịnh Viễn Đông đuổi đánh Bạch Tiểu Thuần, từng người một ai ai cũng xem như mình được giải mối hận, thần sắc tất cả các trưởng lão đều cổ quái, thi nhau ho khan.
"Đây là sự tình nhất mạch của Chưởng môn nha..."
"Không sai, không sai, ta còn có một lô đan dược chưa luyện xong, xin cáo từ trước vậy!" Những trưởng lão này mang theo tâm tình vui vẻ nhìn xem cảnh Trịnh Viễn Đông cùng với Bạch Tiểu Thuần ở nơi xa, sau đó từng người một lần lượt chậm rãi tản ra.
Cuối cùng, ở giữa không trung chỉ còn Lý Thanh Hậu và Hứa Mị Hương mà thôi. Lý Thanh Hậu nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần ở nơi xa, thần sắc lão cũng có chút cảm khái, trong đồng tử của lão cũng ánh lên nét mong đợi đối với Bạch Tiểu Thuần trong tương lai.
"Trong lòng đứa nhỏ này đã xem huynh như phụ thân rồi, huynh cam lòng đưa nó ném tới bờ bắc sao?" Hứa Mị Hương nhìn qua Lý Thanh Hậu, trong mắt lộ ra vẻ thâm tình, nhẹ giọng mở miệng.
"Những việc mà Tiểu Thuần làm, trên thực tế cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bản tính của nó cũng coi như là tốt. Vả lại, muội có thể nhìn ra nơi đáy lòng của nó đối với những sự tình đó cũng có áy náy... Thế nên cũng không cần đưa nó đến bờ bắc mà."
Lý Thanh Hậu thu hồi ánh mắt, nhìn vào Hứa Mị Hương, lắc đầu cười cười.
"Những lời huynh nói với Chưởng môn kia là ý tưởng chân thật trong nội tâm mà. Thật ra từ lúc muốn có Thủy Trạch Quốc Độ từ mấy người ở bờ bắc, huynh đã có ý nghĩ này. Tư chất của Bạch Tiểu Thuần cũng không tầm thường, nếu có thể tập hợp tinh hoa của hai bờ Nam Bắc, nhất là việc tu thành Thủy Trạch Quốc Độ, thì tương lai của hắn sẽ rất tốt. Vả lại, vài năm tới tu vi của hắn đạt tới Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn, như vậy thì... Hắn có thể kịp tham dự vào Vẫn Kiếm thâm uyên rồi, ở trong đó hắn có thể đi tranh đoạt cơ duyên cho bản thân mình." Lý Thanh Hậu nhẹ giọng giải đáp.
"Vẫn Kiếm Thâm Uyên? Ở hạ du phía ĐôngThông Thiên Hà, là một trong ba đại thánh địa Trúc Cơ cùng thuộc sở hữu của cả bốn đại tông môn... Thậm chí trong truyền thuyết có nói đến việc tồn tại một tia thiên mạch chi khí. Mỗi một lần nó mở ra, những đệ tử Ngưng khí tầng mười thuộc bốn đại tông môn mạnh nhất ở hạ du Đông Mạch đại châu: Huyết Khê Tông, Đan Khê Tông, Huyền Khê Tông cùng với Linh Khê Tông chúng ta, đều sẽ huyết chiến tranh đoạt nó..." Hứa Mị Hương thở sâu, lộ ra vẻ giật mình.
"Là cần tranh đoạt đến đổ máu thí mạng đấy... Nếu nó không học được Thủy Trạch Quốc Độ, huynh sẽ không để cho nó đi, còn nếu nó tu luyện thành thì nhất định nó phải đi. Tu hành là một con đường tàn khốc tranh đấu với trời, nó phải học cách đi đối mặt mà không phải là tránh né." Lý Thanh Hậu than nhẹ, quay người rời đi cùng với Hứa Mị Hương.
Ngày hôm nay, tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần vang vọng quanh quẩn khắp tông môn. Trịnh Viễn Đông quyết tâm muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thuần, không phải dùng tư cách Chưởng môn mà là lấy thân phận một người sư huynh để dạy bảo sư đệ.
Mãi cho đến tận đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần với mặt mũi bầm dập, vẻ mặt buồn rười rượi, đi theo sau lưng Trịnh Viễn Đông mà về tới động phủ sư tôn.
"Quỳ xuống, mau nhận sai trước sư tôn!" Trịnh Viễn Đông vừa trừng mắt thì Bạch Tiểu Thuần liền bị hù dọa cũng tranh thủ thời gian quỳ bịch một tiếng, quỳ gối trước bức họa.
"Sư tôn, đồ nhi sai rồi..." Bạch Tiểu Thuần cảm giác toàn thân đều sưng tấy lên, nhất là bờ mông của hắn tựa hồ cũng nhanh sắp nở hoa rồi.
"Sư tôn, người thấy không, đồ nhi bị biến thành bộ dạng thảm hại như vậy, lão nhân người nhất định rất là đau lòng phải không? Đồ nhi đã nói rõ ràng với sư huynh rằng, ngài hôm nay từng báo mộng cho ta, đã tha cho con rồi, nhưng mà huynh ấy lại không tin nha..."
"Sư tôn, như vậy đi, đêm nay người cũng báo mộng cho sư huynh, nói cho huynh ấy một tiếng..." Bạch Tiểu Thuần với khuôn mặt ủ rũ, thì thào nói nhỏ, Trịnh Viễn Đông ở một bên cũng dở khóc dở cười. Lão mặc dù không ngừng đánh Bạch Tiểu Thuần một trận, thế nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần da dày thịt béo cũng lắp bắp kinh hãi, tay của lão giờ phút này còn cảm giác đau đớn mơ hồ đây.
"Quỳ ở đây ba tháng cho ta, đây là trừng phạt chuyện ngươi gây hỗn loạn tại Vạn Xà Cốc!" Trịnh Viễn Đông hừ lạnh một tiếng quát bảo. Lão nhất định phải làm như vậy, đây là cho các đệ tử Tam Sơn nhìn vào, tuy nhiên tay áo lão cũng nhoáng lên một cái, một viên thuốc rớt xuống, lão giả bộ như không thấy mà quay người rời khỏi đây.
Mắt thấy Trịnh Viễn Đông đã rời đi, Bạch Tiểu Thuần lập tức kêu rên. Hắn đang muốn tố khổ với sư tôn thì lập tức quay đầu nhìn về phía bốn phía, sau khi đã xác định cái con thỏ lẻo mép xuất quỷ nhập thần kia không có ở chỗ này, hắn mới bắt đầu tỏ ra ủy khuất trước bức họa sư tôn.
"Sư tôn, con thật thê thảm a..."
"Sư huynh hắn đánh con... mông con đau quá, người xem ngươi xem đi, khắp người con cũng sưng vù lên rồi này!"
"Con oan uổng a, con thật sự không cố ý... Con cũng không... Hả?" Bạch Tiểu Thuần nói đến chỗ này, chợt thấy trên mặt đất có một viên thuốc, là viên thuốc mà Trịnh Viễn Đông cố ý làm rớt trước đó, Bạch Tiểu Thuần liền cầm lên nhìn.
"Đây là Tam giai thượng phẩm Dưỡng Uẩn Đan!"
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lập tức sáng rực, nhìn nhìn ra ngoài sơn động, rồi ngồi sang một bên, cảm thấy nhàm chán, vì vậy nuốt luôn đan dược mà bắt đầu chuyên chú tu hành.
Mà giờ này khắc này, tất cả đệ tử Linh Khê Tông, và bao gồm các đại chưởng tọa đều không có phát hiện ra một chuyện, trong một cái chớp mắt này, ở phía sau Chủng Đạo sơn, rõ ràng là một vùng đất trống trải thì đột nhiên toàn bộ thiên địa nơi này bị bóp méo một cái.
Cái vặn vẹo này diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt nó liền biến mất. Nhưng cũng cái chớp mắt này, trong mơ hồ tựa như có thể chứng kiến, ở cái địa phương vặn vẹo đó, ở phía sau núi này dường như... Còn có một ngọn núi khác!
Đây là... ngọn núi thứ chín của Linh Khê Tông, Chưởng môn tuy biết sự tồn tại của ngọn núi này, nhưng cũng không có phát hiện sự vặn vẹo khác thường vào lúc này.
Ngọn núi thứ chín của Linh Khê Tông là một tòa núi đen kịt, yên tĩnh vô cùng, dù cho là cỏ cây ở cũng đều có màu đen. Ở đây vào giờ phút này, nơi cao nhất ngọn núi, trên một cây đào màu đen có một con khỉ đang lặng yên ngồi đó, nó ở trên cây đào mà nhìn ra xa, trong mắt nó lộ ra vẻ phức tạp và hồi ức.
Nếu như Bạch Tiểu Thuần có ở chỗ này thì hắn có thể nhận ra cái con khỉ này... Chính là con khỉ trước đây, sau khi nó ăn quái dị đan đều ưa thích suy tư.
Một hồi lâu sau, cái con khỉ này than nhẹ một tiếng mở miệng nói:
"Nếu như đã đến, hà tất còn ẩn nấp làm gì!"
Khi lời nói của nó truyền ra thì hư vô ở phía sau nó đột nhiên vặn vẹo, một lão già cao lớn mặc trường bào màu tím như bước ra từ cánh cửa hư vô đã bị xé mở. Lão giả này nhìn như một lão nhân bình thường, giống như một chút tu vi lực lượng cũng không có, nhưng cảm giác lão mang đến cho người khác dù lão chỉ cần đứng ở nơi đó như là Chí Tôn vậy!
Lúc đi đến bên cạnh con khỉ, thần sắc lão giả này kinh nghi bất định, mi tâm đột nhiên xuất hiện một đạo khe hở, thình lình xuất hiện con mắt thứ ba, nhìn về phía con khỉ kia.
"Ngươi là..."
"Không nhận ra sao, đồ nhi của ta, hoặc có lẽ nên xưng hô con là lão tổ Linh Khê Tông đời thứ nhất nhỉ?" Hầu tử quay đầu, nhìn về phía lão giả, trong mắt của nó lại lộ ra sự tang thương của năm tháng.
Tâm thần lão giả chấn động mãnh liệt, đồng tử hai mắt cũng co rút lại, thanh âm hít thở bỗng trở nên rõ ràng, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
"Không có khả năng, ngươi... Người đã chết rồi, người làm sao có thể trở về đây được!" Lão giả thình lình xuất hiện này chính là vị lão tổ đời thứ nhất giúp cho Linh Khê Tông trở thành một trong bốn đại tông môn!
Lão không cách nào tin vào sự tình trước mắt được. Lúc này, lấy thân phận, tu vi cùng với định lực của lão cũng phải đều hít vào thật sâu. Nhưng hết lần này tới lần khác, trong cảm thụ của lão, đối phương đích xác chính là sư tôn thần bí đã chết cách đây đã vạn năm trước của mình, cái cảm thụ này đến từ Linh Hồn, tuyệt đối là không sai được.
Con khỉ trầm mặc, nhìn về Chủng Đạo sơn nơi xa xa, tựa hồ nó nhìn thấu hết thảy mọi sự xả ra trên Chủng Đạo sơn, nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần bây giờ đang tĩnh tọa trong một cái động phủ. Không có một ai chú ý tới, trong ánh mắt thâm sâu của con khỉ này cất giấu một tia... Kính sợ hiếm thấy.
"Lão phu cũng không biết là tại sao bản thân có thể trở về đây, có lẽ là do đan dược của đứa nhỏ Bạch Tiểu Thuần kia, cũng có lẽ là... do một tồn tại nơi sâu xa nào đó khiến cho lão phu... trở về."
"Cùng trở về đây, cũng không chỉ một mình lão phu thôi đâu!"
Lão giả vận áo bào tím hô hấp dồn dập, thuận theo ánh mắt của con khỉ mà nhìn Chủng Đạo sơn, thấy nơi mà Bạch Tiểu Thuần đang ở đó.
"Chỉ là một đệ tử Ngưng Khí cảnh thì làm sao có thể làm được điều này!" Lão giả khó có thể tin tưởng vào chuyện này, nhưng hết thảy mọi việc ở trước mắt, lại khiến cho lão không thể không tin.
"Hàn Tông! Còn nhớ rõ vì sao năm đó vi sư đặt cái tên này cho con không? Còn nhớ rõ năm đó vì sao sư phụ Nghịch Thiên Cải Mệnh, để con có thể vạn năm trường tồn không? Trả lời ta!" Ánh mắt của con khỉ bỗng nhiên lộ ra vẻ lặng lệ, hùng hổ dọa người, mà hư vô ở bốn phía ngay tại lúc này hình như có Thiên Lôi cuồn cuộn. Nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng mười trượng xung quanh hai người, mà tất cả những dị tượng này thì không một ai có thể phát hiện, ngay cả mấy vị lão tổ khác cư ngụ trên Đệ Cửu sơn này cũng không phát giác một chút gì.
Thân thể của lão giả mặc áo bào tím Hàn Tông, cũng là lão tổ đời thứ nhất Linh Khê Tông, run lên bần bật. Trí nhớ từ vạn năm trước, cho dù năm tháng đã quá lâu rồi, nhưng nó vẫn như trước còn tồn tại trong đáy lòng lão. Lão mặc dù đã là lão tổ một tông, nhưng khi đứng trước mặt sư tôn của mình thì lão cũng trở về khoảng thời gian khi còn là một thiếu niên, thân thể lão đứng thẳng, khuôn mặt già nua cũng đỏ ửng lên, giống như một lão binh, lớn tiếng gầm lên:
"Nhớ kỹ, bởi vì sứ mạng của con, là thủ hộ Chân Linh, dẫn dắt Linh Khê Tông từ tông môn cỡ trung đông mạch Thông Thiên Hà trở thành thượng du tông môn. Trở về phía Bắc Thông Thiên hà, diệt Cửu Thiên Vân Lôi tông ở thượng du phía Bắc Thông Thiên Hà. Trở lại Tổ Địa, tái hiện lại huy hoàng trước kia của Hàn Môn chúng ta!"
"Con còn nhớ rõ về Tổ Địa, còn nhớ rõ Chân Linh? Như vậy thì con hãy đi xem phù văn Hương Vân Sơn một lần đi!" Ánh mắt con khỉ lộ ra vẻ thâm sâu, nhàn nhạt mở miệng, Hàn Tông lập tức nhìn về phía Hương Vân Sơn.
Liếc mắt nhìn qua, lão nhíu nhíu mày. Ở trong mắt lão, toàn bộ tám ngọn núi Linh Khê Tông, từng ngọn núi ở nội môn, đều tồn tại một phù văn phức tạp đến cực hạn, đây cũng là mạch máu của Linh Khê Tông, trình độ trọng yếu của nó khó có thể hình dung.
Nhìn về Hương Vân Sơn phù văn ở nơi xa, lão vẫn chưa nhìn ra chút manh mối nào.
Mắt thấy Hàn Tông như thế, con khỉ than nhẹ một tiếng, trong mắt nó càng tăng thêm vẻ tang thương.
"Con nhìn không ra sao... Xem ra, thời gian lão phu trở về lúc này có lẽ đã chậm rồi. Trước khi lão phu trở về, có người đã hiểu rõ thấu đáo trận pháp này, kẻ đó đã bí mật tùy ý làm ra vài chuyện nhỏ, thoáng cải biến thảo mộc nơi này, như vậy có thể... cải biến trận pháp này."
"Thượng Cổ phù văn ở dưới Hương Vân Sơn đã bị cải biến, lão phu cũng khó có thể cưỡng ép nghịch chuyển lại, chỉ có thể dùng một tia lực lượng cuối cùng trở về đây, mượn nhờ tay của đứa bé Bạch Tiểu Thuần kia, lại dẫn động Linh xà mới khôi phục lại như trước đây."
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi đi ra cho ta!"
"Đi ra!"
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi tội ác đa đoan, hôm nay nếu ông Trời không trừng phạt ngươi thì chúng ta tới trừng phạt ngươi!" Mọi người cùng tiến vào cấm địa, toàn bộ cùng nhìn về tòa thạch động trong cấm địa này, chỗ này đúng là nơi mà sư tôn Bạch Tiểu Thuần tọa hóa.
Nhưng trong nháy mắt khi lời bọn họ truyền đến, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trong động phủ truyền ra:
"Om sòm!"
Thanh âm này rất lớn, đây là do Bạch Tiểu Thuần dùng toàn bộ tu vi ngưng tụ và dồn hết khí lực mà hô lên, tiếng vang quanh quẩn bốn phương tám hướng, như là tiếng sấm sét nổ ầm vang, trực tiếp át đi hết thảy tiếng hô hào của mọi người nơi đây.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ gầy của Bạch Tiểu Thuần mang thần sắc cực kỳ nghiêm nghị, chậm rãi từ trong thạch động đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi thấy hắn bước ra khỏi thạch động, hầu như tất cả đệ tử của ba ngọn núi đều mãnh liệt nâng tay tên, trong tay của bọn hắn đều đang cầm hòn đá, từng người một mang theo sự tức giận. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị ném về phía Bạch Tiểu Thuần thì tay phải của hắn Bạch Tiểu Thuần nâng lên, 'Ào Ào' một tiếng động vang lên, có một bức họa xuất hiện trong tay hắn, trong nháy mắt nó mở ra che chắn trước người hắn.
Hình ảnh trên bức họa đó, đúng là sư tôn của hắn... Cũng là sư tôn của Trịnh Viễn Đông, là một vị lão tổ của Linh Khê Tông.
"Lớn mật!" Bạch Tiểu Thuần cũng rất khẩn trương, thanh âm cũng biến đổi rồi, vội vàng quát lớn.
"Ai dám hủy bức họa sư tôn của ta, thì Bạch Tiểu Thuần ta và Chưởng môn sư huynh sẽ cùng với kẻ đó liều mạng!" Bạch Tiểu Thuần gào thét, giơ lên bức họa lên trước mặt mà núp ở phía sau. Tất cả các đệ tử tại đây thấy tình hình như vậy, toàn bộ thân thể cũng cứng đờ, mỗi một người đều hít vào thật sâu, hòn đá ở trong tay cũng không dám tùy ý ném tới.
Bức họa kia, là lão tổ đời thứ nhất, là sư tôn của Chưởng môn, nếu nó bị bọn hắn làm hư, bọn họ có thể tưởng tượng ra lửa giận của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông sẽ như thế nào, dù cho tất cả chưởng tọa các ngọn núi cũng không thể ngăn đỡ đấy.
"Vô sỉ! Ngươi đúng là một kẻ quá vô sỉ!" Mọi người ai cũng biệt khuất, cả đám đều muốn phát điên lên, nhao nhao kêu gào chửi bới, nhưng bọ họ cũng không dám động thủ lần nữa.
Bạch Tiểu Thuần nhận thấy biện pháp này hữu hiệu, trong đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa giơ cao bức họa vừa trơ mắt nhìn mọi người.
"Mọi người hãy nghe ta nói, ta thật sự không cố ý mà, ta..."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi mỗi lần đều nói mình không phải cố ý, sét đánh Hương Vân Sơn, ngươi nói không cố ý, mưa a xít trên Tử Đỉnh Sơn và cả Thanh Phong sơn, ngươi cũng nói bản thân không cố ý, hiện tại ngươi vẫn còn nói mình không cố ý nữa à!"
"Các người hơi quá đáng rồi nha!" Bạch Tiểu Thuần không giải thích thì còn tốt, nhưng khi hắn giải thích như vậy, tâm tình mọi người lại bị kích động có xu hướng không khống chế nổi, cho nên đã hù cho Bạch Tiểu Thuần phải vội vàng giơ cao bức họa lên.
"Sư tôn của ta vừa mới báo mộng, lão nhân gia người nói rằng, các người hãy tha thứ cho ta lúc này! Ta cũng cam đoan, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo nữa..." Bạch Tiểu Thuần lớn tiếng mở miệng cam đoan, đáy lòng hắn thì rất khẩn trương, đồng thời còn có sự áy náy sâu sắc.
"Ta chịu không được rồi. .., ta muốn đến gần hắn!"
"Coi như hắn là con của Chưởng môn, ta vẫn muốn đánh cho hắn một trận!"
"Đánh đập Bạch Tiểu Thuần!" Sau khi nghe thấy lời nói vô sỉ của Bạch Tiểu Thuần về việc sư tôn hắn báo mộng, tất cả mọi người sắp giận điên lên rồi. Tuy nhiên, ngay đúng lúc này, có mấy thần thức của Trúc Cơ tu sĩ bỗng nhiên đảo qua nơi này.
Tiếp ngay sau đó, lần lượt từng thân ảnh tiến lên Chủng Đạo sơn, cấp tôc mà bay đến, chỉ trong nháy mắt đã hàng lâm ở nơi này. Những thân ảnh này có hơn mười người, trong đó có các trưởng lão ở các núi, có chưởng tọa, cả Trịnh Viễn Đông cũng ở trong số đó, toàn bộ đều xuất hiện.
Nhìn xem tình cảnh bốn phía, Trịnh Viễn Đông hét lên như là tiếng Thiên lôi oanh phá ra bốn phía:
"Tất cả các ngươi phải lập tức rời khỏi đây cho lão phu! !"
Thanh âm này cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, khiến cho mọi người ở nơi này nhao nhao run sợ, kể cả bọn người Thượng Quan Thiên Hữu cũng phải run rẩy trong lòng, từng người một tranh thủ thời gian mà cúi đầu, sau đó nhao nhao lui về phía sau.
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Khi hắn chuẩn bị nói gì đó thì Trịnh Viễn Đông đã hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía hắn và nói:
"Bạch Tiểu Thuần, lão phu thân là sư huynh của ngươi, người khác không đánh được ngươi thì ta đến đánh ngươi!" Lão vừa nói xong thì đi thẳng đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Đầu của Bạch Tiểu Thuần muốn nổ tung, hắn đang định giơ lên bức họa của sư tôn, kết quả Trịnh Viễn Đông hất tay lên, bức họa này lập tức rời tay hắn bay về phía Trịnh Viễn Đông.
Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, cái cánh sau lưng hắn xòe ra, cấp tốc bay vọt ra, tranh thủ thời gian liền muốn chạy trốn. Nhưng hắn còn chưa kịp bay ra xa thì trên mông đít phát ra một tiếng "Đùng", hắn đã bị Trịnh Viễn Đông cách không cho một vỗ vào mông mà rơi xuống.
Cảm giác nóng rát truyền đến làm cho Bạch Tiểu Thuần kêu la thảm thiết, hắn bụm lấy bờ mông vẻ mặt buồn rười rượi và hét lớn.
"Lý thúc cứu ta, sư huynh muốn giết người đây này!"
Mí mắt Lý Thanh Hậu giật một cái, giả bộ như không nghe thấy gì. Cơn tức của Trịnh Viễn Đông vẫn không giảm đi, vì Bạch Tiểu Thuần dám lấy ra bức họa sư tôn mà giận sôi lên, lại thêm một cước đá tới hắn.
Bạch Tiểu Thuần lại kêu lên thảm thiết, rên rỉ không ngừng.
"Sư tôn cứu mạng, sư tôn cứu mạng đồ nhi!"
Mọi người ở bốn phía tận mắt thấy Trịnh Viễn Đông đuổi đánh Bạch Tiểu Thuần, từng người một ai ai cũng xem như mình được giải mối hận, thần sắc tất cả các trưởng lão đều cổ quái, thi nhau ho khan.
"Đây là sự tình nhất mạch của Chưởng môn nha..."
"Không sai, không sai, ta còn có một lô đan dược chưa luyện xong, xin cáo từ trước vậy!" Những trưởng lão này mang theo tâm tình vui vẻ nhìn xem cảnh Trịnh Viễn Đông cùng với Bạch Tiểu Thuần ở nơi xa, sau đó từng người một lần lượt chậm rãi tản ra.
Cuối cùng, ở giữa không trung chỉ còn Lý Thanh Hậu và Hứa Mị Hương mà thôi. Lý Thanh Hậu nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần ở nơi xa, thần sắc lão cũng có chút cảm khái, trong đồng tử của lão cũng ánh lên nét mong đợi đối với Bạch Tiểu Thuần trong tương lai.
"Trong lòng đứa nhỏ này đã xem huynh như phụ thân rồi, huynh cam lòng đưa nó ném tới bờ bắc sao?" Hứa Mị Hương nhìn qua Lý Thanh Hậu, trong mắt lộ ra vẻ thâm tình, nhẹ giọng mở miệng.
"Những việc mà Tiểu Thuần làm, trên thực tế cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bản tính của nó cũng coi như là tốt. Vả lại, muội có thể nhìn ra nơi đáy lòng của nó đối với những sự tình đó cũng có áy náy... Thế nên cũng không cần đưa nó đến bờ bắc mà."
Lý Thanh Hậu thu hồi ánh mắt, nhìn vào Hứa Mị Hương, lắc đầu cười cười.
"Những lời huynh nói với Chưởng môn kia là ý tưởng chân thật trong nội tâm mà. Thật ra từ lúc muốn có Thủy Trạch Quốc Độ từ mấy người ở bờ bắc, huynh đã có ý nghĩ này. Tư chất của Bạch Tiểu Thuần cũng không tầm thường, nếu có thể tập hợp tinh hoa của hai bờ Nam Bắc, nhất là việc tu thành Thủy Trạch Quốc Độ, thì tương lai của hắn sẽ rất tốt. Vả lại, vài năm tới tu vi của hắn đạt tới Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn, như vậy thì... Hắn có thể kịp tham dự vào Vẫn Kiếm thâm uyên rồi, ở trong đó hắn có thể đi tranh đoạt cơ duyên cho bản thân mình." Lý Thanh Hậu nhẹ giọng giải đáp.
"Vẫn Kiếm Thâm Uyên? Ở hạ du phía ĐôngThông Thiên Hà, là một trong ba đại thánh địa Trúc Cơ cùng thuộc sở hữu của cả bốn đại tông môn... Thậm chí trong truyền thuyết có nói đến việc tồn tại một tia thiên mạch chi khí. Mỗi một lần nó mở ra, những đệ tử Ngưng khí tầng mười thuộc bốn đại tông môn mạnh nhất ở hạ du Đông Mạch đại châu: Huyết Khê Tông, Đan Khê Tông, Huyền Khê Tông cùng với Linh Khê Tông chúng ta, đều sẽ huyết chiến tranh đoạt nó..." Hứa Mị Hương thở sâu, lộ ra vẻ giật mình.
"Là cần tranh đoạt đến đổ máu thí mạng đấy... Nếu nó không học được Thủy Trạch Quốc Độ, huynh sẽ không để cho nó đi, còn nếu nó tu luyện thành thì nhất định nó phải đi. Tu hành là một con đường tàn khốc tranh đấu với trời, nó phải học cách đi đối mặt mà không phải là tránh né." Lý Thanh Hậu than nhẹ, quay người rời đi cùng với Hứa Mị Hương.
Ngày hôm nay, tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần vang vọng quanh quẩn khắp tông môn. Trịnh Viễn Đông quyết tâm muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thuần, không phải dùng tư cách Chưởng môn mà là lấy thân phận một người sư huynh để dạy bảo sư đệ.
Mãi cho đến tận đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần với mặt mũi bầm dập, vẻ mặt buồn rười rượi, đi theo sau lưng Trịnh Viễn Đông mà về tới động phủ sư tôn.
"Quỳ xuống, mau nhận sai trước sư tôn!" Trịnh Viễn Đông vừa trừng mắt thì Bạch Tiểu Thuần liền bị hù dọa cũng tranh thủ thời gian quỳ bịch một tiếng, quỳ gối trước bức họa.
"Sư tôn, đồ nhi sai rồi..." Bạch Tiểu Thuần cảm giác toàn thân đều sưng tấy lên, nhất là bờ mông của hắn tựa hồ cũng nhanh sắp nở hoa rồi.
"Sư tôn, người thấy không, đồ nhi bị biến thành bộ dạng thảm hại như vậy, lão nhân người nhất định rất là đau lòng phải không? Đồ nhi đã nói rõ ràng với sư huynh rằng, ngài hôm nay từng báo mộng cho ta, đã tha cho con rồi, nhưng mà huynh ấy lại không tin nha..."
"Sư tôn, như vậy đi, đêm nay người cũng báo mộng cho sư huynh, nói cho huynh ấy một tiếng..." Bạch Tiểu Thuần với khuôn mặt ủ rũ, thì thào nói nhỏ, Trịnh Viễn Đông ở một bên cũng dở khóc dở cười. Lão mặc dù không ngừng đánh Bạch Tiểu Thuần một trận, thế nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần da dày thịt béo cũng lắp bắp kinh hãi, tay của lão giờ phút này còn cảm giác đau đớn mơ hồ đây.
"Quỳ ở đây ba tháng cho ta, đây là trừng phạt chuyện ngươi gây hỗn loạn tại Vạn Xà Cốc!" Trịnh Viễn Đông hừ lạnh một tiếng quát bảo. Lão nhất định phải làm như vậy, đây là cho các đệ tử Tam Sơn nhìn vào, tuy nhiên tay áo lão cũng nhoáng lên một cái, một viên thuốc rớt xuống, lão giả bộ như không thấy mà quay người rời khỏi đây.
Mắt thấy Trịnh Viễn Đông đã rời đi, Bạch Tiểu Thuần lập tức kêu rên. Hắn đang muốn tố khổ với sư tôn thì lập tức quay đầu nhìn về phía bốn phía, sau khi đã xác định cái con thỏ lẻo mép xuất quỷ nhập thần kia không có ở chỗ này, hắn mới bắt đầu tỏ ra ủy khuất trước bức họa sư tôn.
"Sư tôn, con thật thê thảm a..."
"Sư huynh hắn đánh con... mông con đau quá, người xem ngươi xem đi, khắp người con cũng sưng vù lên rồi này!"
"Con oan uổng a, con thật sự không cố ý... Con cũng không... Hả?" Bạch Tiểu Thuần nói đến chỗ này, chợt thấy trên mặt đất có một viên thuốc, là viên thuốc mà Trịnh Viễn Đông cố ý làm rớt trước đó, Bạch Tiểu Thuần liền cầm lên nhìn.
"Đây là Tam giai thượng phẩm Dưỡng Uẩn Đan!"
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lập tức sáng rực, nhìn nhìn ra ngoài sơn động, rồi ngồi sang một bên, cảm thấy nhàm chán, vì vậy nuốt luôn đan dược mà bắt đầu chuyên chú tu hành.
Mà giờ này khắc này, tất cả đệ tử Linh Khê Tông, và bao gồm các đại chưởng tọa đều không có phát hiện ra một chuyện, trong một cái chớp mắt này, ở phía sau Chủng Đạo sơn, rõ ràng là một vùng đất trống trải thì đột nhiên toàn bộ thiên địa nơi này bị bóp méo một cái.
Cái vặn vẹo này diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt nó liền biến mất. Nhưng cũng cái chớp mắt này, trong mơ hồ tựa như có thể chứng kiến, ở cái địa phương vặn vẹo đó, ở phía sau núi này dường như... Còn có một ngọn núi khác!
Đây là... ngọn núi thứ chín của Linh Khê Tông, Chưởng môn tuy biết sự tồn tại của ngọn núi này, nhưng cũng không có phát hiện sự vặn vẹo khác thường vào lúc này.
Ngọn núi thứ chín của Linh Khê Tông là một tòa núi đen kịt, yên tĩnh vô cùng, dù cho là cỏ cây ở cũng đều có màu đen. Ở đây vào giờ phút này, nơi cao nhất ngọn núi, trên một cây đào màu đen có một con khỉ đang lặng yên ngồi đó, nó ở trên cây đào mà nhìn ra xa, trong mắt nó lộ ra vẻ phức tạp và hồi ức.
Nếu như Bạch Tiểu Thuần có ở chỗ này thì hắn có thể nhận ra cái con khỉ này... Chính là con khỉ trước đây, sau khi nó ăn quái dị đan đều ưa thích suy tư.
Một hồi lâu sau, cái con khỉ này than nhẹ một tiếng mở miệng nói:
"Nếu như đã đến, hà tất còn ẩn nấp làm gì!"
Khi lời nói của nó truyền ra thì hư vô ở phía sau nó đột nhiên vặn vẹo, một lão già cao lớn mặc trường bào màu tím như bước ra từ cánh cửa hư vô đã bị xé mở. Lão giả này nhìn như một lão nhân bình thường, giống như một chút tu vi lực lượng cũng không có, nhưng cảm giác lão mang đến cho người khác dù lão chỉ cần đứng ở nơi đó như là Chí Tôn vậy!
Lúc đi đến bên cạnh con khỉ, thần sắc lão giả này kinh nghi bất định, mi tâm đột nhiên xuất hiện một đạo khe hở, thình lình xuất hiện con mắt thứ ba, nhìn về phía con khỉ kia.
"Ngươi là..."
"Không nhận ra sao, đồ nhi của ta, hoặc có lẽ nên xưng hô con là lão tổ Linh Khê Tông đời thứ nhất nhỉ?" Hầu tử quay đầu, nhìn về phía lão giả, trong mắt của nó lại lộ ra sự tang thương của năm tháng.
Tâm thần lão giả chấn động mãnh liệt, đồng tử hai mắt cũng co rút lại, thanh âm hít thở bỗng trở nên rõ ràng, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
"Không có khả năng, ngươi... Người đã chết rồi, người làm sao có thể trở về đây được!" Lão giả thình lình xuất hiện này chính là vị lão tổ đời thứ nhất giúp cho Linh Khê Tông trở thành một trong bốn đại tông môn!
Lão không cách nào tin vào sự tình trước mắt được. Lúc này, lấy thân phận, tu vi cùng với định lực của lão cũng phải đều hít vào thật sâu. Nhưng hết lần này tới lần khác, trong cảm thụ của lão, đối phương đích xác chính là sư tôn thần bí đã chết cách đây đã vạn năm trước của mình, cái cảm thụ này đến từ Linh Hồn, tuyệt đối là không sai được.
Con khỉ trầm mặc, nhìn về Chủng Đạo sơn nơi xa xa, tựa hồ nó nhìn thấu hết thảy mọi sự xả ra trên Chủng Đạo sơn, nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần bây giờ đang tĩnh tọa trong một cái động phủ. Không có một ai chú ý tới, trong ánh mắt thâm sâu của con khỉ này cất giấu một tia... Kính sợ hiếm thấy.
"Lão phu cũng không biết là tại sao bản thân có thể trở về đây, có lẽ là do đan dược của đứa nhỏ Bạch Tiểu Thuần kia, cũng có lẽ là... do một tồn tại nơi sâu xa nào đó khiến cho lão phu... trở về."
"Cùng trở về đây, cũng không chỉ một mình lão phu thôi đâu!"
Lão giả vận áo bào tím hô hấp dồn dập, thuận theo ánh mắt của con khỉ mà nhìn Chủng Đạo sơn, thấy nơi mà Bạch Tiểu Thuần đang ở đó.
"Chỉ là một đệ tử Ngưng Khí cảnh thì làm sao có thể làm được điều này!" Lão giả khó có thể tin tưởng vào chuyện này, nhưng hết thảy mọi việc ở trước mắt, lại khiến cho lão không thể không tin.
"Hàn Tông! Còn nhớ rõ vì sao năm đó vi sư đặt cái tên này cho con không? Còn nhớ rõ năm đó vì sao sư phụ Nghịch Thiên Cải Mệnh, để con có thể vạn năm trường tồn không? Trả lời ta!" Ánh mắt của con khỉ bỗng nhiên lộ ra vẻ lặng lệ, hùng hổ dọa người, mà hư vô ở bốn phía ngay tại lúc này hình như có Thiên Lôi cuồn cuộn. Nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng mười trượng xung quanh hai người, mà tất cả những dị tượng này thì không một ai có thể phát hiện, ngay cả mấy vị lão tổ khác cư ngụ trên Đệ Cửu sơn này cũng không phát giác một chút gì.
Thân thể của lão giả mặc áo bào tím Hàn Tông, cũng là lão tổ đời thứ nhất Linh Khê Tông, run lên bần bật. Trí nhớ từ vạn năm trước, cho dù năm tháng đã quá lâu rồi, nhưng nó vẫn như trước còn tồn tại trong đáy lòng lão. Lão mặc dù đã là lão tổ một tông, nhưng khi đứng trước mặt sư tôn của mình thì lão cũng trở về khoảng thời gian khi còn là một thiếu niên, thân thể lão đứng thẳng, khuôn mặt già nua cũng đỏ ửng lên, giống như một lão binh, lớn tiếng gầm lên:
"Nhớ kỹ, bởi vì sứ mạng của con, là thủ hộ Chân Linh, dẫn dắt Linh Khê Tông từ tông môn cỡ trung đông mạch Thông Thiên Hà trở thành thượng du tông môn. Trở về phía Bắc Thông Thiên hà, diệt Cửu Thiên Vân Lôi tông ở thượng du phía Bắc Thông Thiên Hà. Trở lại Tổ Địa, tái hiện lại huy hoàng trước kia của Hàn Môn chúng ta!"
"Con còn nhớ rõ về Tổ Địa, còn nhớ rõ Chân Linh? Như vậy thì con hãy đi xem phù văn Hương Vân Sơn một lần đi!" Ánh mắt con khỉ lộ ra vẻ thâm sâu, nhàn nhạt mở miệng, Hàn Tông lập tức nhìn về phía Hương Vân Sơn.
Liếc mắt nhìn qua, lão nhíu nhíu mày. Ở trong mắt lão, toàn bộ tám ngọn núi Linh Khê Tông, từng ngọn núi ở nội môn, đều tồn tại một phù văn phức tạp đến cực hạn, đây cũng là mạch máu của Linh Khê Tông, trình độ trọng yếu của nó khó có thể hình dung.
Nhìn về Hương Vân Sơn phù văn ở nơi xa, lão vẫn chưa nhìn ra chút manh mối nào.
Mắt thấy Hàn Tông như thế, con khỉ than nhẹ một tiếng, trong mắt nó càng tăng thêm vẻ tang thương.
"Con nhìn không ra sao... Xem ra, thời gian lão phu trở về lúc này có lẽ đã chậm rồi. Trước khi lão phu trở về, có người đã hiểu rõ thấu đáo trận pháp này, kẻ đó đã bí mật tùy ý làm ra vài chuyện nhỏ, thoáng cải biến thảo mộc nơi này, như vậy có thể... cải biến trận pháp này."
"Thượng Cổ phù văn ở dưới Hương Vân Sơn đã bị cải biến, lão phu cũng khó có thể cưỡng ép nghịch chuyển lại, chỉ có thể dùng một tia lực lượng cuối cùng trở về đây, mượn nhờ tay của đứa bé Bạch Tiểu Thuần kia, lại dẫn động Linh xà mới khôi phục lại như trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.