Chương 851: Tống Khuyết, ngươi dựa vào cái gì không phục!
Nhĩ Căn
05/04/2018
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, sau đó hắn bố trí trận pháp quanh Tống Khuyết, hắn quay người đi vào động phủ lúc trước và khoanh chân ngồi xuống,
liên tục hít sâu mấy hơi và giữ vững tinh thần.
- Đợi hắn thức tỉnh cũng cần một ít thời gian, nếu đã luyện thành hỏa diễm hai mươi màu, như vậy ta cũng nên tấn chức Nguyên Anh Đại viên mãn!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nên không do dự, hắn lấy Quy Văn Oa ra, Nguyên Anh bay ra ngoài và ngồi vào trong Quy Văn Oa, lại lấy một đám hỏa diễm hai mươi màu ra, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo chờ mong.
Không chần chờ, hắn dung nhập hỏa diễm hai mươi màu vào trong Quy Văn Oa, hỏa diễm bị hấp thu và tỏa ra kim quang sáng ngời, kim quang bao phủ Nguyên Anh của Bạch Tiểu Thâần, một đạo lực lượng thiên địa làm người ta kinh khủng bạo phát, vào lúc này trong Quy Văn Oa có hào quang màu vàng kim lóe sáng.
Qua một lúc tiếng nổ biến mất, hào quang màu vàng dần không còn, sau đó Quy Văn Oa triệt để khôi phục lúc ban đầu, ngay sau đó có một tia sáng bắn ra khắp bốn phía, đó là Nguyên Anh tỏa sáng long lanh.
Nhìn Nguyên Anh không khác gì chân thân, khí tức hùng hậu, bên trong Nguyên Anh còn sinh ra một tia Thiên Đạo chấn động rất mạnh, chính là Thiên Đạo Nguyên Anh đại viên mãn!
Sau khi đã luyện linh đại viên mãn, như vậy thực lực của Thiên Đạo Nguyên Anh cực mạnh, có thể nói tuyệt luân thiên địa.
Hư vô cùng quanh vặn vẹo, thân ảnh Nguyên Anh lại có kim vân thứ mười.
Mỗi một kim vân đều sinh ra khí tức chấn động, có thể tưởng tượng nếu như luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần, như vậy những kim vân này sẽ tạo thành tử vân.
Vào thời khắc tử vân xuất hiện, theo như miêu tả trong truyền thuyết sẽ đột phá Nguyên Anh, khai sáng truyền thuyết chưa từng có, chỉ là lý luận nhưng trong truyền thuyết nó lại giúp tấn chức Thiên Nhân hoàn mỹ.
- Truyền thuyết luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần sẽ có thể đột phá trở thành Thiên Nhân... Mặc kệ lời này có đúng hay không cũng nên thử một chút!
Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, ánh mắt vô cùng táo bạo.
- Chờ sau khi Khuyết nhi tỉnh lại chính là thời điểm rời khỏi Man Hoang, không thể đi trường thành, vậy thì đi Sinh Mệnh Cấm Khu.
- Kế tiếp trên con đường này không ngừng suy diễn cách điều chế hỏa diễm hai mươi mốt màu, tranh thủ sớm ngày đột phá tu vi, tranh thủ tấn chức Thiên Nhân!
Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn.
- Có thể động thủ với Thiên Nhân hay không?
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới chính mình nhanh chóng trở thành Thiên Nhân, đột nhiên hắn cảm giác được thế giới này vô hạn mỹ hảo, nhất là nhớ tới Tinh Không Đạo Cực Tông, nghĩ đến đường đường tông môn thượng du cũng chỉ có năm Thiên Nhân mà thôi, mà địa vị của năm Thiên Nhân có thể nói không kém gì tồn tại vô thượng.
- Đây chính là đại nhân vật trên cầu vồng nha.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động, thậm chí còn nghĩ đến Thiên Nhân Trần Hạ Thiên ở trường thành, hiển nhiên nhớ tới từng việc hắn gài bẫy mình.
- Chờ sau khi ta quay về, sợ rằng dùng không bao lâu có thể đạt tới Thiên Nhân, đến lúc đó... Hừ hừ, Trần Hạ Thiên, Bạch Tiểu Thuần ta báo thù vài chục năm cũng không muộn!
Bạch Tiểu Thuần hăng hái, chỉ cảm giác mình tại Man Hoang, có thể nói là đi về hướng nhân sinh đỉnh phong, giờ phút này ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy trời đất bao la, như chính mình dạng tuyệt thế thiên kiêu, thật sự là quá ít.
- Tịch mịch ah.
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn lắc đầu cảm khái một phen, lúc này mới nghênh ngang bước ra khỏi động phủ tới trước mặt Tống Khuyết.
Nhìn Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đau đầu, hắn nâng tay phải lên, lập tức một đạo linh khí dung nhập vào trong người Tống Khuyết, thân thể Tống Khuyết chấn động, hắn mở mắt ra và ngơ ngác nhìn chung quanh, hắn cảm thấy mờ mịt và sau đó nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn cảm thấy rung động toàn thân, hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ thẫm, đầu óc kêu vù vù, hắn nhớ lại những việc trước khi hôn mê.
- Khuyết nhi, ngươi nghe ta giải thích.
Bạch Tiểu Thuần nhìn bộ dạng Tống Khuyết như vậy thì càng nhức đầu, hắn lập tức lên tiếng giải thích nhưng Tống Khuyết lại hét to lên.
- Ngươi... Ngươi...
Tống Khuyết bi phẫn gần chết, vừa nghĩ tới chính mình lại biến thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã cảm thấy đây là sỉ nhục cả đời khó quên, vào lúc này nội tâm hắn biệt khuất đến mức tận cùng, hơn nữa cũng bộc phát ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần cũng rất đau đầu, Tống Khuyết sắp bạo phát, đầu óc của hắn lưu chuyển, hắn biết hiện tại không nên giải thích, hắn nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có, thậm chí trong mắt mang theo đáng tiếc, hắn đoạt trước Tống Khuyết, hơn nữa càng dùng lời nói điên cuồng áp chế Tống Khuyết.
- Tống Khuyết, ta biết rõ ngươi không phục, ngươi dựa vào cái gì không phục?
Bạch Tiểu Thuần gầm lên.
- Bạch Tiểu Thuần ta một đường đi tới hôm nay, bất kể là Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông hay ở trường thành, cuối cùng là ở Man Hoang, ngươi chỉ nhìn thấy thời điểm ta phong quang nhất, ngươi có nghĩ ta làm sao đạt được tất cả hay không? Ta cho ngươi biết, ngươi là đồ khốn khiếp, sở dĩ lão tử có thể phong quang như vậy là vì ta phấn đấu quên mình đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần càng nói càng lớn, tiếng rống của hắn lớn tới mức áp chế Tống Khuyết, cũng làm hắn sững sờ, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy Bạch Tiểu Thuần như vậy.
- Tinh Không Đạo Cực Tông, các ngươi bỏ ta rời đi, là ta dựa vào tài năng của mình từng bước khai sáng khách sạn, ta lại đưa ngươi lên cầu vồng, ta không nợ ngươi cái gì.
- Trong trường thành, ta dùng tạo nghệ đan dược trở thành Vạn phu trưởng, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Nhân là mù lòa, tông môn là người ngu để ta trở thành Vạn phu trưởng? Tất cả đều là dựa vào chiến công đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần vung tay áo lên, hắn nói chuyện chém đinh chặt sắt, truyền vào tai Tống Khuyết càng làm hắn rung động không nói thành lời
- Trong Man Hoang, ngươi từng gặp bao nhiêu người muốn giết ta hay không? Ta trải qua bao nhiêu lần sinh tử? Cả triều văn võ đều hận ta tận xương, ta càng không sợ bại lộ muốn cứu ngươi.
- Mà ngươi thì sao, chỉ là sờ đầu thôi thì thế nào, sờ đầu ngươi không được sao? Ta không có tư cách sờ hay sao? Ta chính là dượng của ngươi, càng có nhạc phụ Bán Thần, lại là sư tôn Minh Hoàng, chúa tể trong tối của Man Hoang, nếu như luận thân phận chân thật, ta nói ta tương đương với Thiên Tôn, ai dám đứng ra nói không phải?
Bạch Tiểu Thuần gào thét thật lớn, sắc mặt Tống Khuyết tái nhợt, tất cả biệt khuất, điên cuồng và bộc phát lại bị Bạch Tiểu Thuần gào thét làm sụp đổ, hơn nữa không ngừng tiêu tán, thân thể hắn vô ý thức lui về phía sau, mặc dù đôi mắt đỏ rực nhưng hắn không nói nên lời.
Hắn thừa nhận Bạch Tiểu Thuần nói không sai, Bạch Tiểu Thuần không nợ hắn cái gì, tất cả đều là tạo hóa, thậm chí đối phương nhiều lần cứu mình, nếu trong Man Hoang không có Bạch Tiểu Thuần, Tống Khuyết hiện tại không chết cũng cực kỳ thê thảm.
Hắn không phục, hơn nữa tự tôn bản thân cho nên hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt, hơn nữa còn tới từ bản thân yếu ớt.
Bạch Tiểu Thuần nói hai chữ tư cách, cho dù là Tống Khuyết cũng không thể không im lặng, hắn không có biện pháp phản bác, ngực của hắn phập phồng càng ngày càng mạnh.
Tống Khuyết bị mình chấn nhiếp, Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi, hắn cũng không có biện pháp gì mới nói ra những lời vừa rồi, lúc nhìn thấy nó hữu hiệu thì nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc ý và kiêu ngạo.
- Tống Khuyết, ngươi nhìn ta không thoải mái nhưng ngươi cũng có thể xem ta thành ngọn núi để vượt qua, Bạch Tiểu Thuần... Ta chờ ngươi! Nhưng... Trước khi ngươi có tư cách, ngươi phải thành thành thật thật cho ta!
Bạch Tiểu Thuần hắn tay áo và nói những lời đầy khí phách, khí phách vô thượng, thậm chí vì phối hợp lời của mình, Bạch Tiểu Thuần âm thầm triển khai ý chí Bất Diệt Đế Quyền, từ đó khí thế bá đạo vương giả bạo phát.
Dễ như trở bàn tay, ý chí oanh kích tâm thần Tống Khuyết, Tống Khuyết lui về phía sau vài bước, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, thân thể hắn không tự chủ run rẩy, không thừa nhận cũng không được, Bạch Tiểu Thuần hiện tại làm hắn sợ hãi.
- Hiện tại ta phải rời khỏi Man Hoang, phải về Nghịch Hà Tông, Tống Khuyết ngươi... Nguyện ý đi theo hay không, không muốn đi thì Bạch mỗ tuyệt không miễn cưỡng!
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, hắn không nhìn Tống Khuyết mà bay lên bầu trời, hắn không bay quá nhanh, Bạch Tiểu Thuần đang chờ Tống Khuyết lựa chọn.
- Có lẽ những lời lúc trước của ta có tác dụng, ai... Đau đầu ah, Quân Uyển, ta thật sự rất khổ tâm chất nhi của chúng ta.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn sờ trán cảm khái.
Tống Khuyết đứng im lặng bên bờ Minh Hà, ánh mắt vô cùng phức tạp, nội tâm thở dài sau đó hắn đã có quyết đoán.
- Sớm muộn gì ta cũng siêu việt hắn!
Hắn nói ra những lời này lại không có tự tin, có thể nói thành thói quen, nếu như không nói như vậy thì hắn cảm thấy không tự nhiên, hơn nữa còn sinh ra cảm giác thất bại giống như tự lừa dối, Tống Khuyết hừ nhẹ sau đó bay lên theo sau Bạch Tiểu Thuần.
Nhìn thấy Tống Khuyết tiến lên, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi nhưng nội tâm áy náy, hắn cũng cảm thấy mình vô tội vì chẳng làm gì sai cả, không phải hắn đang tự tìm rắc rối a.
- Ta cũng không có bảo hắn duỗi đầu, là hắn tự duỗi đầu đó thôi.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, hắn chỉ dám nói những lời này trong âm thầm, biết rõ nếu nói ngay mặt Tống Khuyết, đoán chừng Tống Khuyết thật vất vả bị mình chấn nhiếp sẽ bạo phát lần nữa.
- Ai, hắn thật dễ dàng bạo phát mà.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn bay về phương xa, sắc mặt Tống Khuyết vô cùng khó coi, hắn không nói lời nào, hai người bay nhanh về phía chân trời, phương hướng nằm ở giữa trường thành đông mạch và bắc mạch, nếu muốn nhanh chóng quay về Nghịch Hà Tông cần phải vượt qua... Sinh Mệnh Cấm Khu!
Dựa theo tốc độ của bọn họ phải mất mấy tháng mới có thể tới Sinh Mệnh Cấm Khu!
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hai tháng, dọc theo con đường này không có thành trì gì, khắp nơi đều là rừng rậm nhiệt đới, hồn tu ít có, chỉ có thể nhìn thấy các bộ lạc nhỏ mà thôi.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, hắn có cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy trong tối tăm có chuyện xảy ra.
- Bỏ đi bỏ đi, nên ít xuất hiện mới tốt.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nhìn khe hở trong sơn mạch xa xa, dựa theo địa đồ Man Hoang, biết rõ qua sau khi bước vào sơn mạch này là tới biên giới Man Hoang.
Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo Tống Khuyết bay về phía vùng núi kia, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần dừng bước, sắc mặt Tống Khuyết sau lưng hắn âm trầm, đột nhiên đôi mắt của hắn biến hóa.
Trong mắt của bọn họ, ở trên đỉnh sơn mạch có bóng dáng một nữ tử đang đứng, tóc dài bồng bềnh, trường bào màu đỏ, thân thể hơi gầy nhưng lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên tử, tuyệt đại tao nhã!
Chính là... Hồng Trần Nữ Chu Tử Mạch!
Trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh Hồng Trần Nữ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động và sầu khổ.
Trong Man Hoang này hắn chỉ sợ nhất mấy người, Hồng Trần Nữ được xếp ở vị trí đầu tiên, bởi vì quan hệ của bọn họ phức tạp, bởi vì Cự Quỷ Vương tác hợp cho nên quan hệ càng phức tạp hơn nữa.
Ngay từ đầu Bạch Tiểu Thuần còn cảm thấy kích thích, hôm nay tiếp xúc nhất là sau khi xảy ra việc Công Tôn Uyển Nhi, lại trải qua đại chiến tuyệt thế, Bạch Tiểu Thuần đau đầu khi gặp Hồng Trần Nữ.
Hiện tại hắn không muốn đối mặt với nàng, hắn cho rằng nếu ra tay cũng không sợ Hồng Trần Nữ nhưng hắn không có biện pháp ra tay với nàng.
- Ta sắp đi nhưng Chu Tử Mạch lại cản đường...
Bạch Tiểu Thuần dừng bước, vào lúc hắn phát sầu thì nội tâm có suy nghĩ đi đường vòng.
Ý niệm vừa xuất hiện thì hắn không kìm nén được.
- Khuyết nhi, đối phương lai giả bất thiện ah, ta đoán tới bắt chúng ta, chúng ta nên đi đường vòng bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần vội mở miệng, hắn quay người bay xa.
Nội tâm Tống Khuyết xem thường, hắn biết rõ chuyện giữa Hồng Trần Nữ và Bạch Tiểu Thuần, nội tâm hừ lạnh nhưng không nói lời nào, hắn lại bay chậm cho nên nói rõ hắn không muốn xen vào.
Hồng Trần Nữ đứng trên đỉnh núi nhìn Bạch Tiểu Thuần, sâu trong mắt mang theo phức tạp, nàng cũng nói không nên dùng tâm tình gì đối mặt Bạch Tiểu Thuần, chuyện giữa hai người làm nàng xoắn xuýt.
Thậm chí nàng cũng biết mình không nên xuất hiện tại nơi này, lúc này hai người nhìn nhau giữa không trung, Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, nội tâm Hồng Trần Nữ sinh ra ngọn lửa vô danh, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không dám nhìn mình mà quay người bỏ chạy, Hồng Trần Nữ tức giận không nhỏ.
- Bạch Tiểu Thuần!
Hồng Trần Nữ quát lớn, lời nói như sấm sét, Bạch Tiểu Thuần khẽ run rẩy, Tống Khuyết nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt hắn lui về phía sau, thân ảnh Hồng Trần Nữ hóa thành hào quang màu đỏ bay theo Bạch Tiểu Thuần.
- Đợi hắn thức tỉnh cũng cần một ít thời gian, nếu đã luyện thành hỏa diễm hai mươi màu, như vậy ta cũng nên tấn chức Nguyên Anh Đại viên mãn!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nên không do dự, hắn lấy Quy Văn Oa ra, Nguyên Anh bay ra ngoài và ngồi vào trong Quy Văn Oa, lại lấy một đám hỏa diễm hai mươi màu ra, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo chờ mong.
Không chần chờ, hắn dung nhập hỏa diễm hai mươi màu vào trong Quy Văn Oa, hỏa diễm bị hấp thu và tỏa ra kim quang sáng ngời, kim quang bao phủ Nguyên Anh của Bạch Tiểu Thâần, một đạo lực lượng thiên địa làm người ta kinh khủng bạo phát, vào lúc này trong Quy Văn Oa có hào quang màu vàng kim lóe sáng.
Qua một lúc tiếng nổ biến mất, hào quang màu vàng dần không còn, sau đó Quy Văn Oa triệt để khôi phục lúc ban đầu, ngay sau đó có một tia sáng bắn ra khắp bốn phía, đó là Nguyên Anh tỏa sáng long lanh.
Nhìn Nguyên Anh không khác gì chân thân, khí tức hùng hậu, bên trong Nguyên Anh còn sinh ra một tia Thiên Đạo chấn động rất mạnh, chính là Thiên Đạo Nguyên Anh đại viên mãn!
Sau khi đã luyện linh đại viên mãn, như vậy thực lực của Thiên Đạo Nguyên Anh cực mạnh, có thể nói tuyệt luân thiên địa.
Hư vô cùng quanh vặn vẹo, thân ảnh Nguyên Anh lại có kim vân thứ mười.
Mỗi một kim vân đều sinh ra khí tức chấn động, có thể tưởng tượng nếu như luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần, như vậy những kim vân này sẽ tạo thành tử vân.
Vào thời khắc tử vân xuất hiện, theo như miêu tả trong truyền thuyết sẽ đột phá Nguyên Anh, khai sáng truyền thuyết chưa từng có, chỉ là lý luận nhưng trong truyền thuyết nó lại giúp tấn chức Thiên Nhân hoàn mỹ.
- Truyền thuyết luyện linh Nguyên Anh hai mươi mốt lần sẽ có thể đột phá trở thành Thiên Nhân... Mặc kệ lời này có đúng hay không cũng nên thử một chút!
Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, ánh mắt vô cùng táo bạo.
- Chờ sau khi Khuyết nhi tỉnh lại chính là thời điểm rời khỏi Man Hoang, không thể đi trường thành, vậy thì đi Sinh Mệnh Cấm Khu.
- Kế tiếp trên con đường này không ngừng suy diễn cách điều chế hỏa diễm hai mươi mốt màu, tranh thủ sớm ngày đột phá tu vi, tranh thủ tấn chức Thiên Nhân!
Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn.
- Có thể động thủ với Thiên Nhân hay không?
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới chính mình nhanh chóng trở thành Thiên Nhân, đột nhiên hắn cảm giác được thế giới này vô hạn mỹ hảo, nhất là nhớ tới Tinh Không Đạo Cực Tông, nghĩ đến đường đường tông môn thượng du cũng chỉ có năm Thiên Nhân mà thôi, mà địa vị của năm Thiên Nhân có thể nói không kém gì tồn tại vô thượng.
- Đây chính là đại nhân vật trên cầu vồng nha.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động, thậm chí còn nghĩ đến Thiên Nhân Trần Hạ Thiên ở trường thành, hiển nhiên nhớ tới từng việc hắn gài bẫy mình.
- Chờ sau khi ta quay về, sợ rằng dùng không bao lâu có thể đạt tới Thiên Nhân, đến lúc đó... Hừ hừ, Trần Hạ Thiên, Bạch Tiểu Thuần ta báo thù vài chục năm cũng không muộn!
Bạch Tiểu Thuần hăng hái, chỉ cảm giác mình tại Man Hoang, có thể nói là đi về hướng nhân sinh đỉnh phong, giờ phút này ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy trời đất bao la, như chính mình dạng tuyệt thế thiên kiêu, thật sự là quá ít.
- Tịch mịch ah.
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn lắc đầu cảm khái một phen, lúc này mới nghênh ngang bước ra khỏi động phủ tới trước mặt Tống Khuyết.
Nhìn Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đau đầu, hắn nâng tay phải lên, lập tức một đạo linh khí dung nhập vào trong người Tống Khuyết, thân thể Tống Khuyết chấn động, hắn mở mắt ra và ngơ ngác nhìn chung quanh, hắn cảm thấy mờ mịt và sau đó nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn cảm thấy rung động toàn thân, hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ thẫm, đầu óc kêu vù vù, hắn nhớ lại những việc trước khi hôn mê.
- Khuyết nhi, ngươi nghe ta giải thích.
Bạch Tiểu Thuần nhìn bộ dạng Tống Khuyết như vậy thì càng nhức đầu, hắn lập tức lên tiếng giải thích nhưng Tống Khuyết lại hét to lên.
- Ngươi... Ngươi...
Tống Khuyết bi phẫn gần chết, vừa nghĩ tới chính mình lại biến thành sủng vật của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã cảm thấy đây là sỉ nhục cả đời khó quên, vào lúc này nội tâm hắn biệt khuất đến mức tận cùng, hơn nữa cũng bộc phát ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần cũng rất đau đầu, Tống Khuyết sắp bạo phát, đầu óc của hắn lưu chuyển, hắn biết hiện tại không nên giải thích, hắn nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có, thậm chí trong mắt mang theo đáng tiếc, hắn đoạt trước Tống Khuyết, hơn nữa càng dùng lời nói điên cuồng áp chế Tống Khuyết.
- Tống Khuyết, ta biết rõ ngươi không phục, ngươi dựa vào cái gì không phục?
Bạch Tiểu Thuần gầm lên.
- Bạch Tiểu Thuần ta một đường đi tới hôm nay, bất kể là Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông hay ở trường thành, cuối cùng là ở Man Hoang, ngươi chỉ nhìn thấy thời điểm ta phong quang nhất, ngươi có nghĩ ta làm sao đạt được tất cả hay không? Ta cho ngươi biết, ngươi là đồ khốn khiếp, sở dĩ lão tử có thể phong quang như vậy là vì ta phấn đấu quên mình đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần càng nói càng lớn, tiếng rống của hắn lớn tới mức áp chế Tống Khuyết, cũng làm hắn sững sờ, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy Bạch Tiểu Thuần như vậy.
- Tinh Không Đạo Cực Tông, các ngươi bỏ ta rời đi, là ta dựa vào tài năng của mình từng bước khai sáng khách sạn, ta lại đưa ngươi lên cầu vồng, ta không nợ ngươi cái gì.
- Trong trường thành, ta dùng tạo nghệ đan dược trở thành Vạn phu trưởng, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiên Nhân là mù lòa, tông môn là người ngu để ta trở thành Vạn phu trưởng? Tất cả đều là dựa vào chiến công đổi lấy!
Bạch Tiểu Thuần vung tay áo lên, hắn nói chuyện chém đinh chặt sắt, truyền vào tai Tống Khuyết càng làm hắn rung động không nói thành lời
- Trong Man Hoang, ngươi từng gặp bao nhiêu người muốn giết ta hay không? Ta trải qua bao nhiêu lần sinh tử? Cả triều văn võ đều hận ta tận xương, ta càng không sợ bại lộ muốn cứu ngươi.
- Mà ngươi thì sao, chỉ là sờ đầu thôi thì thế nào, sờ đầu ngươi không được sao? Ta không có tư cách sờ hay sao? Ta chính là dượng của ngươi, càng có nhạc phụ Bán Thần, lại là sư tôn Minh Hoàng, chúa tể trong tối của Man Hoang, nếu như luận thân phận chân thật, ta nói ta tương đương với Thiên Tôn, ai dám đứng ra nói không phải?
Bạch Tiểu Thuần gào thét thật lớn, sắc mặt Tống Khuyết tái nhợt, tất cả biệt khuất, điên cuồng và bộc phát lại bị Bạch Tiểu Thuần gào thét làm sụp đổ, hơn nữa không ngừng tiêu tán, thân thể hắn vô ý thức lui về phía sau, mặc dù đôi mắt đỏ rực nhưng hắn không nói nên lời.
Hắn thừa nhận Bạch Tiểu Thuần nói không sai, Bạch Tiểu Thuần không nợ hắn cái gì, tất cả đều là tạo hóa, thậm chí đối phương nhiều lần cứu mình, nếu trong Man Hoang không có Bạch Tiểu Thuần, Tống Khuyết hiện tại không chết cũng cực kỳ thê thảm.
Hắn không phục, hơn nữa tự tôn bản thân cho nên hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt, hơn nữa còn tới từ bản thân yếu ớt.
Bạch Tiểu Thuần nói hai chữ tư cách, cho dù là Tống Khuyết cũng không thể không im lặng, hắn không có biện pháp phản bác, ngực của hắn phập phồng càng ngày càng mạnh.
Tống Khuyết bị mình chấn nhiếp, Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi, hắn cũng không có biện pháp gì mới nói ra những lời vừa rồi, lúc nhìn thấy nó hữu hiệu thì nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc ý và kiêu ngạo.
- Tống Khuyết, ngươi nhìn ta không thoải mái nhưng ngươi cũng có thể xem ta thành ngọn núi để vượt qua, Bạch Tiểu Thuần... Ta chờ ngươi! Nhưng... Trước khi ngươi có tư cách, ngươi phải thành thành thật thật cho ta!
Bạch Tiểu Thuần hắn tay áo và nói những lời đầy khí phách, khí phách vô thượng, thậm chí vì phối hợp lời của mình, Bạch Tiểu Thuần âm thầm triển khai ý chí Bất Diệt Đế Quyền, từ đó khí thế bá đạo vương giả bạo phát.
Dễ như trở bàn tay, ý chí oanh kích tâm thần Tống Khuyết, Tống Khuyết lui về phía sau vài bước, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, thân thể hắn không tự chủ run rẩy, không thừa nhận cũng không được, Bạch Tiểu Thuần hiện tại làm hắn sợ hãi.
- Hiện tại ta phải rời khỏi Man Hoang, phải về Nghịch Hà Tông, Tống Khuyết ngươi... Nguyện ý đi theo hay không, không muốn đi thì Bạch mỗ tuyệt không miễn cưỡng!
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, hắn không nhìn Tống Khuyết mà bay lên bầu trời, hắn không bay quá nhanh, Bạch Tiểu Thuần đang chờ Tống Khuyết lựa chọn.
- Có lẽ những lời lúc trước của ta có tác dụng, ai... Đau đầu ah, Quân Uyển, ta thật sự rất khổ tâm chất nhi của chúng ta.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn sờ trán cảm khái.
Tống Khuyết đứng im lặng bên bờ Minh Hà, ánh mắt vô cùng phức tạp, nội tâm thở dài sau đó hắn đã có quyết đoán.
- Sớm muộn gì ta cũng siêu việt hắn!
Hắn nói ra những lời này lại không có tự tin, có thể nói thành thói quen, nếu như không nói như vậy thì hắn cảm thấy không tự nhiên, hơn nữa còn sinh ra cảm giác thất bại giống như tự lừa dối, Tống Khuyết hừ nhẹ sau đó bay lên theo sau Bạch Tiểu Thuần.
Nhìn thấy Tống Khuyết tiến lên, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi nhưng nội tâm áy náy, hắn cũng cảm thấy mình vô tội vì chẳng làm gì sai cả, không phải hắn đang tự tìm rắc rối a.
- Ta cũng không có bảo hắn duỗi đầu, là hắn tự duỗi đầu đó thôi.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, hắn chỉ dám nói những lời này trong âm thầm, biết rõ nếu nói ngay mặt Tống Khuyết, đoán chừng Tống Khuyết thật vất vả bị mình chấn nhiếp sẽ bạo phát lần nữa.
- Ai, hắn thật dễ dàng bạo phát mà.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn bay về phương xa, sắc mặt Tống Khuyết vô cùng khó coi, hắn không nói lời nào, hai người bay nhanh về phía chân trời, phương hướng nằm ở giữa trường thành đông mạch và bắc mạch, nếu muốn nhanh chóng quay về Nghịch Hà Tông cần phải vượt qua... Sinh Mệnh Cấm Khu!
Dựa theo tốc độ của bọn họ phải mất mấy tháng mới có thể tới Sinh Mệnh Cấm Khu!
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hai tháng, dọc theo con đường này không có thành trì gì, khắp nơi đều là rừng rậm nhiệt đới, hồn tu ít có, chỉ có thể nhìn thấy các bộ lạc nhỏ mà thôi.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, hắn có cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy trong tối tăm có chuyện xảy ra.
- Bỏ đi bỏ đi, nên ít xuất hiện mới tốt.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nhìn khe hở trong sơn mạch xa xa, dựa theo địa đồ Man Hoang, biết rõ qua sau khi bước vào sơn mạch này là tới biên giới Man Hoang.
Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo Tống Khuyết bay về phía vùng núi kia, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần dừng bước, sắc mặt Tống Khuyết sau lưng hắn âm trầm, đột nhiên đôi mắt của hắn biến hóa.
Trong mắt của bọn họ, ở trên đỉnh sơn mạch có bóng dáng một nữ tử đang đứng, tóc dài bồng bềnh, trường bào màu đỏ, thân thể hơi gầy nhưng lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên tử, tuyệt đại tao nhã!
Chính là... Hồng Trần Nữ Chu Tử Mạch!
Trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh Hồng Trần Nữ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động và sầu khổ.
Trong Man Hoang này hắn chỉ sợ nhất mấy người, Hồng Trần Nữ được xếp ở vị trí đầu tiên, bởi vì quan hệ của bọn họ phức tạp, bởi vì Cự Quỷ Vương tác hợp cho nên quan hệ càng phức tạp hơn nữa.
Ngay từ đầu Bạch Tiểu Thuần còn cảm thấy kích thích, hôm nay tiếp xúc nhất là sau khi xảy ra việc Công Tôn Uyển Nhi, lại trải qua đại chiến tuyệt thế, Bạch Tiểu Thuần đau đầu khi gặp Hồng Trần Nữ.
Hiện tại hắn không muốn đối mặt với nàng, hắn cho rằng nếu ra tay cũng không sợ Hồng Trần Nữ nhưng hắn không có biện pháp ra tay với nàng.
- Ta sắp đi nhưng Chu Tử Mạch lại cản đường...
Bạch Tiểu Thuần dừng bước, vào lúc hắn phát sầu thì nội tâm có suy nghĩ đi đường vòng.
Ý niệm vừa xuất hiện thì hắn không kìm nén được.
- Khuyết nhi, đối phương lai giả bất thiện ah, ta đoán tới bắt chúng ta, chúng ta nên đi đường vòng bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần vội mở miệng, hắn quay người bay xa.
Nội tâm Tống Khuyết xem thường, hắn biết rõ chuyện giữa Hồng Trần Nữ và Bạch Tiểu Thuần, nội tâm hừ lạnh nhưng không nói lời nào, hắn lại bay chậm cho nên nói rõ hắn không muốn xen vào.
Hồng Trần Nữ đứng trên đỉnh núi nhìn Bạch Tiểu Thuần, sâu trong mắt mang theo phức tạp, nàng cũng nói không nên dùng tâm tình gì đối mặt Bạch Tiểu Thuần, chuyện giữa hai người làm nàng xoắn xuýt.
Thậm chí nàng cũng biết mình không nên xuất hiện tại nơi này, lúc này hai người nhìn nhau giữa không trung, Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, nội tâm Hồng Trần Nữ sinh ra ngọn lửa vô danh, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không dám nhìn mình mà quay người bỏ chạy, Hồng Trần Nữ tức giận không nhỏ.
- Bạch Tiểu Thuần!
Hồng Trần Nữ quát lớn, lời nói như sấm sét, Bạch Tiểu Thuần khẽ run rẩy, Tống Khuyết nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt hắn lui về phía sau, thân ảnh Hồng Trần Nữ hóa thành hào quang màu đỏ bay theo Bạch Tiểu Thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.