Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 314: Tông môn còn, ta còn

Nhĩ Căn

23/02/2017

Các lão tổ kích động nhìn nhau, Huyết Khê Tông Thủy Tổ hít sâu, ôm quyền cúi xuống.

"Chúng ta tiếp chỉ!"

"Thỉnh cầu xin chiến của các ngươi, Tinh Không Đạo Cực Tông đồng ý, cho phép Nghịch Hà Tông diệt Không Hà Viện, thay vào chỗ đó." âm thanh ù ù nói xong, một luồng kim quang từ trong lỗ hổng bay ra, thẳng tới trước mặt Huyết Khê Tông Thủy Tổ, hiện nguyên hình là một cái ngọc giản màu vàng!

Lỗ hổng trên bầu trời biến mất, Huyết Khê Tông Thủy Tổ cầm ngọc giản vàng, giơ lên cao!

Tu sĩ Nghịch Hà Tông đồng loạt hô vang!

"Nghịch Hà tất thắng!"

"Nghịch Hà tất thắng!"

"Nghịch Hà tất thắng! ! !"

Sự mài giũa tốt nhất, chính là từ... Chiến tranh!

Chỉ có chiến tranh huấn luyện, mới có thể khiến bốn tông môn thật sự dung hợp vào nhau, tiến hành lột xác, trở nên huy hoàng hơn!

"Bạch Tiểu Thuần, tiến lên nghe phong!" Huyết Khê Tông Thủy Tổ ngẩng đầu, đảo mắt một vòng, gọi Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần giật mình, cả người nhiệt huyết sôi trào, hít sâu một hơi ổn định tâm tình, bước tới trước mặt mười bảy Nguyên Anh lão tổ.

"Đệ tử Bạch Tiểu Thuần, bái kiến chư vị lão tổ!" Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu, thần sắc nghiêm nghị, tràn đầy khí thế.

Bạch Tiểu Thuần hiện giờ không có chút xíu vẻ nhát gian nào, không còn tí tẹo điểm bất hảo nào, mà trở thành một hình ảnh vững vàng, trầm tĩnh, cao lớn!

Những người chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều hiện vẻ kính sợ, họ đã sớm nghe nói cái tên Bạch Tiểu Thuần, nghe nói hắn chính người làm thay đổi cục diện của cả đông mạch hạ du Tu Chân Giới!



Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là một đấng thiên kiêu!

"Hắn chính là Bạch Tiểu Thuần? ! Quả thực là con cưng của trời!"

"Ta từng nghe được ít tin đồn về Bạch Tiểu Thuần, nghe nói người này sáng suốt thần võ, trời sinh bất phàm, sáng chói như sao! Nhưng cũng có không ít người nói người này nhát gan sợ chết, hèn hạ vô sỉ..."

"Người như vậy, khó tránh khỏi bị người đố kị, bây giờ nghĩ lại, có lẽ những tin xấu ta nghe về người này đều là tin xạo."

Trong khi đó, nhưng người biết Bạch Tiểu Thuần thì đều trợn mắt, cứ tưởng mình nhìn nhầm người. Trương Đại Bàn thở phì, Hầu Vân Phi cười lắc đầu, đám Hứa Bảo Tài thì đầy cảm xúc, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quả là đã luyện chiêu này tới lô hỏa thuần thanh.

Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý, trong đầu chỉ nghĩ tới cảnh mình khoe khoang thế nào sau khi trở thành thiếu tổ, trong lòng rất là chờ đợi, nhưng hoàn toàn không hề để lộ ra ngoài, sắc mặt nghiêm nghị, như một chiến sĩ thiết huyết trời sinh, lạnh lùng đứng đó, bày ra khí thế Dạ Táng, dẫn tới vô số lời hò reo khen ngợi, cũng làm cho mười bảy lão tổ phải lộ vẻ cổ quái, trong lòng thầm thở phào, vốn họ đều sợ điển lễ hôm nay Bạch Tiểu Thuần lại để lộ ra bản tính ngày đó từng thấy trong đại điện...

"Bạch Tiểu Thuần, trở thành thiếu tổ Nghịch Hà Tông, có nghĩa phải gánh vác gian khổ và trách nhiệm, từ nay trở đi, ngươi luôn phải lấy tông môn làm tôn chỉ, tính mạng của ngươi, vinh quang của ngươi, tất cả những gì ngươi có... đều liên quan trực tiếp với tông môn!"

"Tông môn quang vinh, ngươi cũng quang vinh, tông môn nhục, ngươi cũng nhục!"

"Dù có đi đến đâu, dù tới thời gian nào, tất cả những gì thuộc về ngươi, cũng sẽ và tồn và vong với tông môn!"

"Nếu có một ngày, tông môn không còn, ngươi sẽ phải xây dựng lại tông môn, nếu có một ngày, tông môn không còn huy hoàng, ngươi cũng phải tiếp tục gánh trách nhiệm, bảo vệ tông môn, không được tách rời tông môn, không được làm lạc bản tâm!"

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi... đã sẵn sàng để gánh vác trách nhiệm này hay chưa, trả lời ta!" Huyết Khê Tông Thủy Tổ nghiêm túc chưa từng có, giọng nói vang vang bốn phía.

Bạch Tiểu Thuần run lên, đứng lặng.

Hắn chợt phát hiện, cái thân phận thiếu tổ này, không chỉ đồng nghĩa với phong quang, mà còn đồng nghĩa với trách nhiệm nặng nề, hắn với Nghịch Hà Tông, cả đời này... cũng không thể dứt bỏ lẫn nhau.

Nơi đây... sẽ trở thành nhà của hắn, là trong lòng của hắn, là nơi quý giá nhất của cả đời hắn, Bạch Tiểu Thuần thấy hoảng hốt, hắn suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới Đông Lâm sơn mạch ở dưới Mạo Nhi Sơn, nhớ tới hương thân trong thôn, nhớ tới cha mẹ trước khi qua đời cầm lấy tay mình, nhớ những lần mình đốt cây nhang, nhớ những thứ hắn đã có ở Linh Khê Tông ở Huyết Khê Tông.

Hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn Lý Thanh Hậu, Lý Thanh Hậu đang tràn đầy tự hào, ông thấy kiêu ngạo vì mình đã đưa Bạch Tiểu Thuần lên núi, thằng bé cuối cùng cũng đã trưởng thành, vươn tới một tầm cao thế này, thấy Bạch Tiểu Thuần nhìn mình, Lý Thanh Hậu cười.



Nhìn Lý Thanh Hậu cười, Bạch Tiểu Thuần hít sâu, mắt trở nên kiên định, ôm quyền với Huyết Khê Tông Thủy Tổ.

"Ta... đã chuẩn bị xong." Năm chữ, hắn nói rất chậm, bởi vì năm chữ này rất nặng, nói xong năm chữ này, hắn không hề cảm thấy phong quang, mà cảm thấy trên vai của mình nặng oằn trách nhiệm!

Huyết Khê Tông Thủy Tổ nhìn Bạch Tiểu Thuần, với tuổi của lão, với tu vi của lão, nhìn ra giờ khắc này Bạch Tiểu Thuần, câu trả lời của hắn là phát ra từ trong lòng thật sự, lão gật đầu, nhìn lão tổ đầu tiên của Linh Khê Tông, hai người nhìn nhau, quyết đoán và kiên định.

"Kể từ hôm nay, sắc phong Bạch Tiểu Thuần, làm thiếu tổ Nghịch Hà Tông!" Huyết Khê Tông Thủy Tổ không còn do dự, tất cả tu sĩ Nghịch Hà Tông đều ôm quyền, cúi đầu nghiêm túc chào Bạch Tiểu Thuần.

"Bái kiến thiếu tổ!"

Cái cúi đầu này, không chỉ có đệ tử nội ngoại môn, mà đệ tử Trúc Cơ, tu sĩ Kim Đan đều cúi xuống, thân phận thiếu tổ, chính là chỉ đứng sau lão tổ, còn đứng trên cả truyền thừa!

Đám Tống Khuyết lúc này cũng phải cúi đầu, Thượng Quan Thiên Hữu nắm chặt nắm đấm, trong lòng cay đắng, cũng phải cúi xuống.

Người đến xem lễ cũng lên tiếng chào.

"Bái kiến Nghịch Hà Tông thiếu tổ!"

Thanh âm to rền, vang dội, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, cúi đầu nhìn, có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, nhưng lại nói không nên lời.

Cuối cùng, tất cả suy nghĩ đều hóa thành một câu, mà cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ quên được.

"Tông môn còn, ta còn!"

Những lời này, hắn chỉ nói thầm trong lòng, nhưng nét mặt, thần sắc của hắn, các lão tổ đều nhìn thấy, khiến họ người thì cảm khái, kẻ nhớ lại hồi ức, kẻ đầy vẻ cổ vũ.

Ở một nơi trong hùng thành, con khỉ ngẩng đầu nhìn lên cảnh trên trời, cười hòa ái.

"Bạch tiểu tử, tông môn... Nhất định không phụ ngươi!" con khỉ thì thào, bên cạnh nó, một con thỏ cũng đang nằm mở to mắt nhìn lên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook