Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 259: Trí nhớ, chính là truyền thừa!

Nhĩ Căn

30/12/2016

Một gương mặt xuất hiện trong huyết quang của Trung Phong, điều đó chứng minh với tất cả mọi người, Trung Phong Huyết Tử đã được lựa chọn. Và đó chính là….. Dạ Táng!

Những tu sĩ Huyết Kê Tông biết Dạ Táng đều rung động kịch liệt, Hứa Tiểu Sơn hít sâu, mạnh tay dụi mắt, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại cũng thấy có vẻ hợp lý.

Dạ Táng quật khởi chỉ trong mấy năm, nhưng ánh hào quang đã sớm khuếch tán cả Huyết Khê Tông, thậm chí thanh danh đã lan rộng ra khỏi tông.

Hắn trở thành Huyết Tử, có lẽ là ngoài ý dịnh của mọi người, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại…. Hợp tình hợp lý!

Đại Trưởng lão Thi Phong mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt bên trong huyết quang của Dạ Táng. Huyết Tử của Thi Phong, cũng thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, trong mắt lộ ra quang mang, quang mang chỉ có khi nhìn vào đối thủ cùng thế hệ.

Bất kỳ Huyết Tử nào cũng đầy kiêu ngạo, có thể để bọn hắn xem là đối thủ, chỉ có thể là Huyết Tử của ngọn núi khác mà thôi.

“Thú vị…. Những ngọn núi khác đều đã từng xuất hiện người trở thành Huyết Tử mà không phải người của gia tộc tu chân, duy chỉ có Trung Phong là chưa bao giờ có.”

“Dạ Táng này có thể trong tình huống không có khả năng lại có thể nghịch trời đổi mệnh, trở thành Huyết Tử… lại có thiên phú về đan đạo, tương lai chắc chắn sẽ là một kình địch!”

Huyết Tử Thiểu Trạch Phong là một đại hán khôi ngô, ánh mắt cũng lộ ra kỳ mang. Hắn thở dài một hơi, từ giờ khắc này, gặp Dạ Táng đã không thể như cũ . Trầm ngâm một lúc, Huyết Tử Thiểu Trạch Phong nhìn Đại trưởng lão bên cạnh, chậm rãi mở miệng.

“Chuẩn bị một phần đại lễ đưa qua, hóa giải những xích mích trước đó.”

Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong tâm thần chấn động, khẽ gật đầu. Lão hiểu được Dạ Táng từ hôm nay … đã hoàn toàn khác trước, trước kia chẳng qua là được các lão tổ nhìn vừa mắt, nhưng đó dù sao cũng chỉ là ngoại lực, vì sống chết đều nằm trong tay lão tổ, nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi.

Vào thời khắc trở thành Huyết Tử, Dạ Táng đã có căn cơ và nền tảng vững chắc bước vào đội ngũ hạch tâm của Huyết Khê Tông. Có được sức mạnh của một phong, càng được Huyết Tổ biết đến, dù lão tổ Huyết Khê Tông cũng không dễ dàng đụng đến được.

Vả lại chỉ cần Dạ Táng ngày sau kết đan thành công thì sẽ trở thành Huyết Phách, địa vị cao hơn cả Thái Thượng Trưởng Lão, trở thành hạch tâm trong trung tâm của Huyết Khê Tông.

Người như vậy, không mấy người Huyết Khê Tông dám trêu chọc.

Huyết Tử và trưởng lão Vô Danh Phong, cũng trong một cái chớp mắt đã thay đổi thái độ đối với Dạ Táng, nhanh chóng chuẩn bị một phần đại lễ, định tới bái phỏng.

Cả Huyết Khê Tông, bởi vì Dạ Táng trở thành Huyết Tử, mà suy nghĩ trong lòng về Dạ Táng cũng thay đổi. Huyết Mai đứng giữa không trung, thần sắc mờ mịt, mở miệng như muốn nói cái gi đó, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ảm đạm xoay người bay thẳng về Tổ Phong.



Vừa bước vào Tổ Phong, việc đầu tiên Huyết Mai làm chính là tìm Vô Cực Tử lão tổ, sau đó trở về động phủ, bế quan không ra.

Đổi với biến hóa của Huyết Mai, mọi người đều nhìn thấy, nhưng không hề suy nghĩ nhiều, dù là ai thì việc thân phận Huyết Tử đáng ra thuộc về mình bị cướp đi thì đều rất khó chấp nhận, nên hành động của Huyết Mai cũng là hợp lý.

“Dạ Táng, ta đã hứa với ngươi, chỉ cần ngươi cản được Huyết Mai, dù ngươi trở thành Huyết Tử, ta cũng sẽ giúp ngươi đi khuyên lão tổ ủng hộ việc này !” Tống Quân Uyển thở dài, trong mắt lộ ra kiên định, bước lên Tổ Phong , bái kiến Tống gia lão tổ.

Dạ Táng trở thành Huyết Tử, đã khiến quá nhiều người chấn động, nhưng sau đó tu sĩ Huyết Khê Tông liền cảm thấy có chỗ không đúng…

“Kỳ quái, cái này …. Dạ Táng đã trở thành Huyết tử, nhưng tại sao …. không thấy đi ra?”

“Sau khi Huyết Tử được lựa chọn, đương nhiên Huyết Tử sẽ là người được truyền tống ra sau cùng, nhưng sao Dạ Táng tới giờ vẫn chưa thấy ?”

Thời gian dần qua, càng ngày càng nhiều người cảm thấy không đúng. Trong cơ thể Huyết Tổ, Bạch Tiểu Thuần đang ở một nơi kì dị mà chưa từng một đệ tử Huyết Khê Tông nào tới được!

Đây là một thế giới bị nghiền nát, thế giới này phảng phất như được tạo thành bởi nhiều mảnh, mỗi mảnh đều giống như một đại lục, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một tấm gương vỡ.

Phóng mắt nhìn, nơi này tựa hồ không có giới hạn, nhìn không thấy phần cuối, chỉ có thể nhìn thấy vô số mảnh vụn chìm trong khí tức tử vong, ngập trong màu xám.

Nơi đây không có sinh mạng, hay sinh cơ, sự u ám bao phủ tất cả. Nhìn nó một thời gian dài, sẽ làm cho con người có một áp lực khó có thể hình dung .

Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Điều cuối cùng hắn nhớ được, là mặt nạ của Huyết Mai bay ra, lộ ra gương mặt của Đỗ Lăng Phỉ, chuyện ấy xảy ra rất đột ngột, Bạch Tiểu Thuần không chuẩn bị kịp.

Sự đột ngột ấy làm nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động dữ dội. Trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Đỗ Lăng Phỉ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cả người đã bị hút vào trong một mạch máu, sau đó có một lực đẩy mạnh, tới khi tỉnh lại, đã thấy mình xuất hiện trong vùng đất màu xám kì dị này.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cúi đầu xuống nhìn, thấy tất cả những vết thương, kể cả trọng thương do giao chiến với Huyết Mai đều đã hoàn toàn khôi phục, tu vi thể lực đều đã trở lại đỉnh phong.

Một luồng huyết khí nồng đậm từ trong người bay ra, Bất Tử Trường Sinh Công từ lúc vào trong môi trường này đã trở nên sinh động hẳn, tỏa ra một sự hòa hợp nào đó với nơi này….

Sự đồng cảm của cơ thể hắn tỏa ra, được thế giới này tiếp nhận và đáp lại, hai bên giao thoa với nhau, tạo nên một sự chấn động.

Cả khu vực xuất hiện những đốm sáng lóe lên, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn mơ hồ đoán được nơi này là gì.



Lần đầu tiên bước vào Huyết Khê Tông, hắn đã cảm nhận được một sự liên kết, rõ ràng là từ chính nơi đây truyền đến!

Những sự đồng cảm hắn cảm nhận được sau đó, cũng đều là từ nơi này.

Tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, bước lên thử một bước.

Một bước vừa bước ra, cả thế giới này nổ vang, Bất Tử Truyển Sinh Công hòa với tiếng nổ ấy, tạo ra âm thanh càng to hơn, như cả thế giới đều gào rú.

Tiếng gào đầy phấn khởi, đầy chờ mong!

Những đốm sáng trong thế giới rực lên chi chít, kết nối lại với nhau, tạo thành những tia chớp, chạy loằn ngoằn khắp nơi, như muốn kết nối những mảnh vỡ lại với nhau.

Những tia chớp càng lúc càng nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn, như sức sống đã ngủ say nhiều năm, giờ muốn từ trong tử vong giãy giụa chui ra!

Oanh Oanh Oanh! ! ! !

Thiên địa chấn động, tia chớp động trời, cả thế giới như sống lại. Ánh sáng không còn lập lòe nữa mà hoàn toàn chói sáng, triệt để kết nối với nhau, cả thế giới rực sắc màu, một làn sức sống ầm ầm bộc phát.

Không rõ sinh cơ này đến từ đâu, có lẽ đã được tích lũy qua nhiều năm tháng, tích lũy từng chút một, đến lúc này thì muốn bộc ra, cho dù chỉ rực lên trong tích tắc, cũng muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Huyết Tổ trước lúc tử vong.

Oanh Oanh Oanh! ! !

Âm thanh đinh tai nhức óc lại vang lên, nhờ làn sinh cơ kia, những mảnh tàn phiến bắt đầu chuyển động. Những tia chớp nhiều không đếm xuể giữa các mảnh vỡ đều bay lên, bắn thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.!

Trong chớp mắt, những tia chớp này đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, bao phủ cả thân thể hắn, điên cuồng chui vào tất cả lỗ chân lông của hắn, không ngừng dung nhập vào khắp nơi ngoài thất khiếu của hắn.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, những tia chớp vọt tới càng nhiều, tựa như cái tàn phiến thế giới này ngưng tụ ra sinh cơ chỉ để dành cho một việc duy nhất, là… truyền thừa.

Đây là truyền thừa cuối cùng, áp đảo mọi Huyết Tử, mỗi đạo thiểm điện đều ẩn chứa một phần trí nhớ. Vô số tia chớp chui vào cơ thể Bạch TIểu Thuần, tương đương với vô số mảnh vụn trí nhớ chui vào trong đầu hắn, sau đó tập hợp lại với nhau, tạo thành những đoạn trí nhớ nguyên vẹn hoàn chỉnh…! !

Trí nhớ đó, chính là truyền thừa Huyết Tử! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook