Chương 457: Triệu sư huynh, huynh bị thương!
Nhĩ Căn
23/05/2017
Bóng trắng biến mất, hai người tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu lại phun máu, mặt trắng bệch nhìn theo bóng trắng, đầy sợ hãi.
Hai người cảm thấy mình thực là xui xẻo, đã bị Trần Nguyệt San hành hung một trận, rồi lại còn bị cái vật không sạch sẽ kia thật sự xuất hiện, làm cái mạng nhỏ của hai người suýt nữa không còn. . .
Vì bóng trắng đã đi, mũi băng quanh người Trần Nguyệt San cũng không còn, cô điều chỉnh lại hít thở, ngẩng đầu ân cần nhìn Triệu Thiên Kiêu.
Triệu Thiên Kiêu thở hồng hộc, từ hồi trở thành Kim Đan trung kỳ, hắn chẳng mấy khi gặp phải đối thủ dồn ép mình tới mức như vậy, từ hồi trở thành Kim Đan Đại viên mãn, hắn đấu được với cả nguyên anh, nên hắn vốn vô cùng tự tin về bản thân mình.
Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn đã bắt đầu dao động, vì hắn cảm nhận được tu vi của bóng trắng kia tuyệt đối chưa tới được Nguyên Anh!
"Nó chỉ là chiến lực Kết Đan Đại viên mãn, nhưng lại cường hãn tới mức nguyên anh bình thường cũng không phải là đối thủ!" Triệu Thiên Kiêu cảnh giác nhìn quanh, nhìn ra vì lúc giao chiến, khu vực xung quanh đã bị bóng trắng phong ấn không biết từ lúc nào, nên không có ai tới.
Bây giờ bóng trắng rời đi, phong ấn mới bị mở ra.
Triệu Thiên Kiêu đuổi ra theo mấy bước, Trần Nguyệt San thấy Triệu Thiên Kiêu như thế, vội vàng đi theo.
Bạch Tiểu Thuần lau mồ hôi, thấy Triệu Thiên Kiêu vẻ định đuổi theo, thì vội ho khan.
Nghe Bạch Tiểu Thuần ho khan, Triệu Thiên Kiêu giật mình, sực nhớ ra việc chính của mình đêm nay, không phải là bắt cái vật kia, mà là phải làm cho Trần Nguyệt San có cảm giác an toàn.
Thế nên, hắn bỏ việc đuổi theo, quay lại tới bên cạnh Trần Nguyệt San, cản cô lại.
"Nguyệt San sư muội, đừng đuổi theo nữa, nó đã bỏ chạy, trong thời gian ngắn sẽ không thể nào tìm được, nếu chúng ta đuổi theo, sẽ dễ bị nó tiêu diệt từng người một." Triệu Thiên Kiêu bình tĩnh nói.
"Nếu cha ta trở về thì hay biết mấy, hư linh chết tiệt, nhất định sẽ làm nó phải hình thần câu diệt!" Trần Nguyệt San nghiến răng, vừa giận vừa sợ, nếu vừa rồi không có Triệu Thiên Kiêu, với thực lực của cô… thực không phải là đối thủ của cái bóng trắng kia… cô sẽ rất có khả năng gặp kết quả giống Tắc Phương.
Trần Nguyệt San run lên.
"Đa tạ Triệu sư huynh. . ." Trần Nguyệt San khẽ nói.
"Nguyệt San sư muội. . . Có ta ở đây, ta tuyệt đối không để muội bị bất cứ thương tổn gì!" Triệu Thiên Kiêu làm theo lời dặn của Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cực kì nghiêm túc.
Lời nói này, vẻ mặt này, phối hợp với dáng vẻ oai hùng khi chiến đấu với bóng trắng, khiến hình ảnh Triệu Thiên Kiêu trở nên đầy anh dũng, đầy tình cảm, như có một dòng dung nham nóng rực chảy vào lòng Trần Nguyệt San.
Tim cô bỗng đập nhanh hơn, đầu như choáng váng, trong tai chỉ còn vang vọng giọng nói của Triệu Thiên Kiêu, nhìn dáng vẻ oai hùng của hắn ngay trước mặt, trong lòng tự nhiên cảm thấy thực là an toàn.
Mặt cô đỏ ửng lên, cúi đầu xuống.
Hai người tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu hết hồn mà nhìn, sự thay đổi của Trần Nguyệt San khiến họ trở nên bái phục Bạch Tiểu Thuần, tên Bạch Tiểu Thuần về vụ này quả thực là thần.
"Woa, thật sự thành công!"
"Trời, vẻ mặt của Trần sư tỷ giống động xuân tâm quá a!" Hai người nhìn nhau.
Triệu Thiên Kiêu vô cùng vui mừng, những gì hắn đã bỏ ra đều thực là đáng giá, cảm thấy vô cùng cảm kích Bạch Tiểu Thuần, giơ tay ra định lấy Trần Nguyệt San, nhưng lại chần chừ, vẫn còn có chút không dám, trong lòng lại thấy lo lo, tiếp theo phải làm thế nào đây? hắn vội quay sang tìm Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thở dài.
"Triệu Thiên Kiêu này sao như khúc gỗ thế chứ, đã đến được mức này rồi, mà vẫn còn muốn hỏi ta. Đau đầu a. . ." Bạch Tiểu Thuần ôm trán, thôi, làm người tốt thì làm tới cùng vậy. Hắn vội chạy tới chỗ Triệu Thiên Kiêu, hét lên to hết sức có thể.
"Triệu sư huynh, huynh. . . huynh bị thương rồi! Trời, vết thương nặng thế này, Triệu sư huynh huynh không sao chứ?!"
Trần Nguyệt San vội vàng ngẩng đầu lên.
Triệu Thiên Kiêu kinh ngạc, đang định bảo mình đâu có bị thương, thì Bạch Tiểu Thuần đã thò một tay đỡ hắn, tay kia chọt mạnh vào lưng hắn.
Triệu Thiên Kiêu hiểu ra ngay, rên lên một cái, vận công làm cho sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Ta bị thương rồi. . . a, bị nặng a." cả người hắn lảo đảo, như muốn ngã nhào.
Trần Nguyệt San kinh hãi, vội chạy lại vịn Triệu Thiên Kiêu, Triệu Thiên Kiêu không còn ngu ngơ, thuận thế ngã vào trong lòng Trần Nguyệt San.
"Nguyệt San sư muội, ta bị thương. . . Nhưng ta sẽ không bỏ lại muội, ta sẽ tiếp tục bảo vệ muội!"
Trần Nguyệt San mặt càng đỏ hơn, tim đập thình thịch, không còn biết Triệu Thiên Kiêu là bị thương thật hay không, dậm mạnh chân, trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần một cái, cẩn thận dìu Triệu Thiên Kiêu vào trong phòng mình.
Triệu Thiên Kiêu kích động, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy bội phục và cảm ơn. . .
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, vô cùng đắc ý, hất cằm lên, phất tay áo nhỏ, bày ra dáng vẻ cao thủ cô đơn tịch mịch.
" Bạch Tiểu Thuần ta mà ra tay, chỉ trong nháy mắt là. . . Khục khục, được rồi được rồi, hôm nay không có tan thành mây khói được." Bạch Tiểu Thuần làu bàu, vẫy tay với hai người kia, rồi bỏ đi.
Hai người tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu thấy hắn gọi mình, không dám không nghe theo, lập tức cung kính chạy theo.
Bạch Tiểu Thuần xuống tầng ba, tới căn phòng đã vang lên tiếng kêu, phát hiện người tử vong. . . Là thiên kiêu xếp hàng thứ tám.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng trở về phòng mình, đầy lo lắng.
"Người chết đều là tầng này. . . Ta lại còn mới ra tay cản cái bóng trắng kia. . . lỡ nó tới báo thù ta thì sao. . ." Bạch Tiểu Thuần nghĩ mà sợ hết hồn.
Hai người cảm thấy mình thực là xui xẻo, đã bị Trần Nguyệt San hành hung một trận, rồi lại còn bị cái vật không sạch sẽ kia thật sự xuất hiện, làm cái mạng nhỏ của hai người suýt nữa không còn. . .
Vì bóng trắng đã đi, mũi băng quanh người Trần Nguyệt San cũng không còn, cô điều chỉnh lại hít thở, ngẩng đầu ân cần nhìn Triệu Thiên Kiêu.
Triệu Thiên Kiêu thở hồng hộc, từ hồi trở thành Kim Đan trung kỳ, hắn chẳng mấy khi gặp phải đối thủ dồn ép mình tới mức như vậy, từ hồi trở thành Kim Đan Đại viên mãn, hắn đấu được với cả nguyên anh, nên hắn vốn vô cùng tự tin về bản thân mình.
Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn đã bắt đầu dao động, vì hắn cảm nhận được tu vi của bóng trắng kia tuyệt đối chưa tới được Nguyên Anh!
"Nó chỉ là chiến lực Kết Đan Đại viên mãn, nhưng lại cường hãn tới mức nguyên anh bình thường cũng không phải là đối thủ!" Triệu Thiên Kiêu cảnh giác nhìn quanh, nhìn ra vì lúc giao chiến, khu vực xung quanh đã bị bóng trắng phong ấn không biết từ lúc nào, nên không có ai tới.
Bây giờ bóng trắng rời đi, phong ấn mới bị mở ra.
Triệu Thiên Kiêu đuổi ra theo mấy bước, Trần Nguyệt San thấy Triệu Thiên Kiêu như thế, vội vàng đi theo.
Bạch Tiểu Thuần lau mồ hôi, thấy Triệu Thiên Kiêu vẻ định đuổi theo, thì vội ho khan.
Nghe Bạch Tiểu Thuần ho khan, Triệu Thiên Kiêu giật mình, sực nhớ ra việc chính của mình đêm nay, không phải là bắt cái vật kia, mà là phải làm cho Trần Nguyệt San có cảm giác an toàn.
Thế nên, hắn bỏ việc đuổi theo, quay lại tới bên cạnh Trần Nguyệt San, cản cô lại.
"Nguyệt San sư muội, đừng đuổi theo nữa, nó đã bỏ chạy, trong thời gian ngắn sẽ không thể nào tìm được, nếu chúng ta đuổi theo, sẽ dễ bị nó tiêu diệt từng người một." Triệu Thiên Kiêu bình tĩnh nói.
"Nếu cha ta trở về thì hay biết mấy, hư linh chết tiệt, nhất định sẽ làm nó phải hình thần câu diệt!" Trần Nguyệt San nghiến răng, vừa giận vừa sợ, nếu vừa rồi không có Triệu Thiên Kiêu, với thực lực của cô… thực không phải là đối thủ của cái bóng trắng kia… cô sẽ rất có khả năng gặp kết quả giống Tắc Phương.
Trần Nguyệt San run lên.
"Đa tạ Triệu sư huynh. . ." Trần Nguyệt San khẽ nói.
"Nguyệt San sư muội. . . Có ta ở đây, ta tuyệt đối không để muội bị bất cứ thương tổn gì!" Triệu Thiên Kiêu làm theo lời dặn của Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cực kì nghiêm túc.
Lời nói này, vẻ mặt này, phối hợp với dáng vẻ oai hùng khi chiến đấu với bóng trắng, khiến hình ảnh Triệu Thiên Kiêu trở nên đầy anh dũng, đầy tình cảm, như có một dòng dung nham nóng rực chảy vào lòng Trần Nguyệt San.
Tim cô bỗng đập nhanh hơn, đầu như choáng váng, trong tai chỉ còn vang vọng giọng nói của Triệu Thiên Kiêu, nhìn dáng vẻ oai hùng của hắn ngay trước mặt, trong lòng tự nhiên cảm thấy thực là an toàn.
Mặt cô đỏ ửng lên, cúi đầu xuống.
Hai người tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu hết hồn mà nhìn, sự thay đổi của Trần Nguyệt San khiến họ trở nên bái phục Bạch Tiểu Thuần, tên Bạch Tiểu Thuần về vụ này quả thực là thần.
"Woa, thật sự thành công!"
"Trời, vẻ mặt của Trần sư tỷ giống động xuân tâm quá a!" Hai người nhìn nhau.
Triệu Thiên Kiêu vô cùng vui mừng, những gì hắn đã bỏ ra đều thực là đáng giá, cảm thấy vô cùng cảm kích Bạch Tiểu Thuần, giơ tay ra định lấy Trần Nguyệt San, nhưng lại chần chừ, vẫn còn có chút không dám, trong lòng lại thấy lo lo, tiếp theo phải làm thế nào đây? hắn vội quay sang tìm Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thở dài.
"Triệu Thiên Kiêu này sao như khúc gỗ thế chứ, đã đến được mức này rồi, mà vẫn còn muốn hỏi ta. Đau đầu a. . ." Bạch Tiểu Thuần ôm trán, thôi, làm người tốt thì làm tới cùng vậy. Hắn vội chạy tới chỗ Triệu Thiên Kiêu, hét lên to hết sức có thể.
"Triệu sư huynh, huynh. . . huynh bị thương rồi! Trời, vết thương nặng thế này, Triệu sư huynh huynh không sao chứ?!"
Trần Nguyệt San vội vàng ngẩng đầu lên.
Triệu Thiên Kiêu kinh ngạc, đang định bảo mình đâu có bị thương, thì Bạch Tiểu Thuần đã thò một tay đỡ hắn, tay kia chọt mạnh vào lưng hắn.
Triệu Thiên Kiêu hiểu ra ngay, rên lên một cái, vận công làm cho sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Ta bị thương rồi. . . a, bị nặng a." cả người hắn lảo đảo, như muốn ngã nhào.
Trần Nguyệt San kinh hãi, vội chạy lại vịn Triệu Thiên Kiêu, Triệu Thiên Kiêu không còn ngu ngơ, thuận thế ngã vào trong lòng Trần Nguyệt San.
"Nguyệt San sư muội, ta bị thương. . . Nhưng ta sẽ không bỏ lại muội, ta sẽ tiếp tục bảo vệ muội!"
Trần Nguyệt San mặt càng đỏ hơn, tim đập thình thịch, không còn biết Triệu Thiên Kiêu là bị thương thật hay không, dậm mạnh chân, trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần một cái, cẩn thận dìu Triệu Thiên Kiêu vào trong phòng mình.
Triệu Thiên Kiêu kích động, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy bội phục và cảm ơn. . .
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, vô cùng đắc ý, hất cằm lên, phất tay áo nhỏ, bày ra dáng vẻ cao thủ cô đơn tịch mịch.
" Bạch Tiểu Thuần ta mà ra tay, chỉ trong nháy mắt là. . . Khục khục, được rồi được rồi, hôm nay không có tan thành mây khói được." Bạch Tiểu Thuần làu bàu, vẫy tay với hai người kia, rồi bỏ đi.
Hai người tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu thấy hắn gọi mình, không dám không nghe theo, lập tức cung kính chạy theo.
Bạch Tiểu Thuần xuống tầng ba, tới căn phòng đã vang lên tiếng kêu, phát hiện người tử vong. . . Là thiên kiêu xếp hàng thứ tám.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng trở về phòng mình, đầy lo lắng.
"Người chết đều là tầng này. . . Ta lại còn mới ra tay cản cái bóng trắng kia. . . lỡ nó tới báo thù ta thì sao. . ." Bạch Tiểu Thuần nghĩ mà sợ hết hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.