Chương 481: Trung gian kiếm lời bỏ túi riêng...
Nhĩ Căn
25/06/2017
Sáu người này tu vi đều không tầm thường, bốn người là Kết Đan sơ kỳ, một người Kết Đan trung kỳ, một người Kết Đan Hậu Kỳ, Kết Đan Hậu Kỳ này, còn là một nữ tử.
Cô gái này tên là Lưu Lệ, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt phượng long lanh, gương mặt trẻ măng, nhưng thân thể lồi lõm đầy đủ, dù mặc áo giáp cũng vẫn không hề giảm đi mị lực, mà còn có thêm vẻ hiên ngang.
Thêm bốn người Triệu Long, Thập phu trưởng Bạch Tiểu Thuần đã có đủ mười thủ hạ, lấy Triệu Long và Lưu Lệ đứng đầu, chiến lực tiểu đội này mạnh mẽ, phải nói nếu đặt ở trung du Tu Chân Giới, đã đủ để rung chuyển một phương.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thoáng qua, mơ hồ đoán được, có lẽ trước đây, mười người này là cùng một đội, hiểu biết lẫn nhau, vung tay vung chân đều ăn ý với nhau, hẳn là cùng tu luyện một loại trận pháp hợp kích nào đó.
Bạch Tiểu Thuần quan sát mười người, mười người cũng quan sát Bạch Tiểu Thuần, sự thật là Bạch Tiểu Thuần đoán không sai, mười người họ vốn là một đội, lần này một là Triệu Long khuyên bảo, thứ hai quan trọng nhất, là bọn họ ở Trường Thành đã được nhìn tận mắt vụ nổ lô, trong lòng đã rung động, nên khi nghe Triệu Long nói người muốn tuyển họ chính là vị dược sư thần bí kia, họ lập tức đồng ý.
Nhưng bây giờ nhìn Bạch Tiểu Thuần, họ lại thấy hơi thất vọng, vì Bạch Tiểu Thuần nhìn trẻ quá, hơn nữa, chẳng biết tại sao, họ đều có một cảm giác là ‘không đáng tin lắm’.
Bạch Tiểu Thuần thấy trời đã sập tối, bèn bảo mười người ra ngoài, từ hôm nay, mười người này sẽ phải ở trong viện, chịu trách nhiệm thực hiện tất cả yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần.
Trong đêm, bên ngoài Trường Thành vẫn không ngừng chiến đấu, tiếng nổ vang dội không ngừng, nhưng trong Trường Thành, nhờ có trận pháp cách trở, rất là yên tĩnh.
Bạch Tiểu Thuần cầm lệnh bài Thập phu trưởng cẩn thận quan sát, thả linh thức vào trong lệnh bài.
Ấn kí sinh mạng của hắn từ từ khắc lên lệnh bài, lệnh bài lóe lên ánh sáng tím, trong đầu Bạch TIểu Thuần hiện ra điểm chiến công của mình.
"Bốn vạn ba nghìn bảy trăm năm mươi ba?" Bạch Tiểu Thuần thì thào.
"Thập phu trưởng nghe rất uy phong, nếu trở thành Bách phu trưởng, chắc còn uy phong hơn, có cả một trăm tu sĩ phải nghe lệnh của ta." Bạch Tiểu Thuần háo hức nghĩ, xem xem chiến công bao nhiêu mới được làm Bách phu trưởng.
"Một trăm vạn?" Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.
"Nhiều quá. . ." Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, nhưng càng xem thông tin trong lệnh bài, chân mày hắn càng giãn ra.
"Giết oan hồn với giết thổ dân, chiến công đạt được là không giống nhau, còn có hồn tu, Luyện hồn sư. . . điểm chiến công đều khác biệt." mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên.
"Không vội, giờ mới chỉ nổ lò đan, đã được bây nhiêu chiến công, hừ, đối với ta, nổ lò đan chỉ là bữa sáng mà thôi, vũ khí chính của ta. . . Là Tụ Hồn đan kia!"
"Một khi Tụ Hồn đan được điều chế thành công, uy lực của nó muốn kiếm chiến công là chuyện dễ dàng!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, chiến công ngoài dùng để thăng chức, còn có thể đem đi đổi vật phẩm.
Song phải tới cái tháp cao, chỗ cặp mắt vĩ đại kia, mới đổi được.
"Hiện giờ chiến công còn quá ít, chưa cần phải đi đổi." Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ.
"Chỉ còn cách Kim Đan Đại viên mãn không còn xa, nhưng ở đây Linh khí mỏng manh, muốn tu nhanh hơi khó khăn. . . phải tích lũy đủ quân công, đem đi đổi tài nguyên tu hành mới được." Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn quanh, Linh thức tản ra bao phủ bốn phương, xác định xung quanh không có ai dòm ngó, liền lôi ra một đống phù văn, dán khắp xung quanh.
Lại có tật giật mình mở túi trữ vật, lấy ra một nắm to. . . Địa Linh Căn!
Địa Linh Căn toàn thân vàng óng ánh, những vòng đường vân chồng chịt rậm rạp, mỗi cây đều có ít nhất cả trăm vòng, mỗi vòng nghĩa là một năm.
"Đều là trăm năm trở lên đó a. . ." Bạch Tiểu Thuần liếm môi, mấy thứ này đều có tác dụng phụ khi đem luyện chế Tụ Hồn đan, nhưng lượng dùng không lớn.
Bạch Tiểu Thuần vốn muốn có một ngàn cái, và một số dược thảo quý khác, mục đích của hắn là muốn thầm cắt xén bớt, vì những dược thảo này đều có thể dùng trực tiếp không cần luyện chế, giúp tăng khí huyết, tăng sức mạnh, tăng sinh cơ cho cơ thể.
Sinh cơ. . . Chính là thứ cần thiết nhất để tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công.
"Có Địa Linh Căn, Bất Tử Cân của ta nhất định sẽ tăng mạnh!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, Địa Linh Căn trên trăm năm này mỗi cây đều vô cùng mắc mỏ, phải vào trong hội đấu giá mới có.
Cũng chỉ có ở Trường Thành này, với địa vị của Bạch Lân mới một hơi lấy được một mớ nhiều như vậy, Bạch Tiểu Thuần không biết Bạch Lân lấy được chúng như thế nào, nhưng Tinh Không Đạo Cực Tông một lần cấp cả một ngàn cây như thế này, rõ ràng là chịu trả giá lớn.
Bạch Tiểu Thuần lôi Quy Văn nồi ra định luyện linh Địa Linh Căn.
Nhưng hắn lại không đủ tài liệu để luyện linh tất cả Địa Linh Căn, Bạch Tiểu Thuần chỉ luyện được mấy cây thì phải dừng, cầm mấy cây Địa Linh Căn đã luyện linh đó gặm rôm rốm như gặm củ cải.
Cảm giác thực là như trở về thời ở Hỏa Táo Phòng.
"Không biết Đại sư huynh ở Không Vực Thải Hồng thượng thế nào." Bạch Tiểu Thuần vừa ngờ Nghịch Hà Tông, là lập tức nhớ tới mấy người Lý Thanh Hậu, Hầu tiểu muội, Tống Quân Uyển.
Sinh cơ trong người hắn trở nên dạt dào cuồn cuộn, cả người ấm hẳn lên, sau đó nóng dần lên, Bạch Tiểu Thuần lập tức vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công, chân trái đã luyện thành Bất Tử Cân như hóa thành vòng xoáy, hút hết lửa nóng rừng rực trong người vào đó.
Một đêm trôi qua, chỉ một đêm, Bạch Tiểu Thuần đã ăn hết một lèo hơn trăm phần Địa Linh Căn, nếu là người thường, hẳn cơ thể đã nổ tung.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần có Bất Tử Trường Sinh Công, Bất Tử Cân từ bàn chân trái đang lan dần lên đùi, và vẫn còn đang tiếp tục.
Sức mạnh trong người Bạch Tiểu Thuần đang không ngừng tăng lên, làm hắn vô cùng hăng hái.
Sang ngày mới, Bạch Tiểu Thuần lại tăng số lượng lò đan luyện chế lên năm mươi lô, vẫn chưa có lô nào có dấu hiệu ra được Tụ Hồn đan thành công, nhưng Bạch Tiểu Thuần không nóng nảy, hắn mơ hồ cảm thấy hắn đã sắp tới gần thành công.
Song chuyện nổ lô đã trở thành chuyện ngày nào cũng có.
Đối với Bạch Lân, có lô nổ, thì mọi chuyện đều trở thành dễ nói, mấy hôm sau, sợ Bạch Tiểu Thuần không còn đủ lò đan để dùng, còn sai người đưa tới thêm một đống. . .
Bạch Lân bảo vệ những lò đan kia rất kĩ, trong mắt hắn, chúng không phải là để luyện dược, mà là để thu hoạch quân công!
Hơn một ngàn cây Địa Linh Căn, bị Bạch Tiểu Thuần nhai tới hôm nay chỉ còn hơn mười cây.
Đêm ấy, đùi phải của Bạch Tiểu Thuần nóng lên rừng rực, da thịt giật giật rung lên, bên trong là sức mạnh đang cuộn trào.
"Đã thành!" Bạch Tiểu Thuần kích động cúi đầu nhìn xuống, cảm nhận được sức mạnh kinh khủng trong chân mình!
Phối hợp bất tử cấm, hắn có lòng tin, nếu chỉ so tốc độ cơ thể, không tính thuấn di nha, dù là Nguyên Anh cũng không thể đuổi kịp hắn. Hắn chỉ nhấc chân lên một cái, là cơ thể đã như biến mất, sau đó vèo một cái xuất hiện cách đó cả ngàn trượng, khi hắn đã đứng vững, bên tai vẫn còn âm thanh xé gió do di chuyển!
"Vượt qua âm thanh!" Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to.
Cô gái này tên là Lưu Lệ, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt phượng long lanh, gương mặt trẻ măng, nhưng thân thể lồi lõm đầy đủ, dù mặc áo giáp cũng vẫn không hề giảm đi mị lực, mà còn có thêm vẻ hiên ngang.
Thêm bốn người Triệu Long, Thập phu trưởng Bạch Tiểu Thuần đã có đủ mười thủ hạ, lấy Triệu Long và Lưu Lệ đứng đầu, chiến lực tiểu đội này mạnh mẽ, phải nói nếu đặt ở trung du Tu Chân Giới, đã đủ để rung chuyển một phương.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thoáng qua, mơ hồ đoán được, có lẽ trước đây, mười người này là cùng một đội, hiểu biết lẫn nhau, vung tay vung chân đều ăn ý với nhau, hẳn là cùng tu luyện một loại trận pháp hợp kích nào đó.
Bạch Tiểu Thuần quan sát mười người, mười người cũng quan sát Bạch Tiểu Thuần, sự thật là Bạch Tiểu Thuần đoán không sai, mười người họ vốn là một đội, lần này một là Triệu Long khuyên bảo, thứ hai quan trọng nhất, là bọn họ ở Trường Thành đã được nhìn tận mắt vụ nổ lô, trong lòng đã rung động, nên khi nghe Triệu Long nói người muốn tuyển họ chính là vị dược sư thần bí kia, họ lập tức đồng ý.
Nhưng bây giờ nhìn Bạch Tiểu Thuần, họ lại thấy hơi thất vọng, vì Bạch Tiểu Thuần nhìn trẻ quá, hơn nữa, chẳng biết tại sao, họ đều có một cảm giác là ‘không đáng tin lắm’.
Bạch Tiểu Thuần thấy trời đã sập tối, bèn bảo mười người ra ngoài, từ hôm nay, mười người này sẽ phải ở trong viện, chịu trách nhiệm thực hiện tất cả yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần.
Trong đêm, bên ngoài Trường Thành vẫn không ngừng chiến đấu, tiếng nổ vang dội không ngừng, nhưng trong Trường Thành, nhờ có trận pháp cách trở, rất là yên tĩnh.
Bạch Tiểu Thuần cầm lệnh bài Thập phu trưởng cẩn thận quan sát, thả linh thức vào trong lệnh bài.
Ấn kí sinh mạng của hắn từ từ khắc lên lệnh bài, lệnh bài lóe lên ánh sáng tím, trong đầu Bạch TIểu Thuần hiện ra điểm chiến công của mình.
"Bốn vạn ba nghìn bảy trăm năm mươi ba?" Bạch Tiểu Thuần thì thào.
"Thập phu trưởng nghe rất uy phong, nếu trở thành Bách phu trưởng, chắc còn uy phong hơn, có cả một trăm tu sĩ phải nghe lệnh của ta." Bạch Tiểu Thuần háo hức nghĩ, xem xem chiến công bao nhiêu mới được làm Bách phu trưởng.
"Một trăm vạn?" Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.
"Nhiều quá. . ." Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, nhưng càng xem thông tin trong lệnh bài, chân mày hắn càng giãn ra.
"Giết oan hồn với giết thổ dân, chiến công đạt được là không giống nhau, còn có hồn tu, Luyện hồn sư. . . điểm chiến công đều khác biệt." mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên.
"Không vội, giờ mới chỉ nổ lò đan, đã được bây nhiêu chiến công, hừ, đối với ta, nổ lò đan chỉ là bữa sáng mà thôi, vũ khí chính của ta. . . Là Tụ Hồn đan kia!"
"Một khi Tụ Hồn đan được điều chế thành công, uy lực của nó muốn kiếm chiến công là chuyện dễ dàng!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, chiến công ngoài dùng để thăng chức, còn có thể đem đi đổi vật phẩm.
Song phải tới cái tháp cao, chỗ cặp mắt vĩ đại kia, mới đổi được.
"Hiện giờ chiến công còn quá ít, chưa cần phải đi đổi." Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ.
"Chỉ còn cách Kim Đan Đại viên mãn không còn xa, nhưng ở đây Linh khí mỏng manh, muốn tu nhanh hơi khó khăn. . . phải tích lũy đủ quân công, đem đi đổi tài nguyên tu hành mới được." Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn quanh, Linh thức tản ra bao phủ bốn phương, xác định xung quanh không có ai dòm ngó, liền lôi ra một đống phù văn, dán khắp xung quanh.
Lại có tật giật mình mở túi trữ vật, lấy ra một nắm to. . . Địa Linh Căn!
Địa Linh Căn toàn thân vàng óng ánh, những vòng đường vân chồng chịt rậm rạp, mỗi cây đều có ít nhất cả trăm vòng, mỗi vòng nghĩa là một năm.
"Đều là trăm năm trở lên đó a. . ." Bạch Tiểu Thuần liếm môi, mấy thứ này đều có tác dụng phụ khi đem luyện chế Tụ Hồn đan, nhưng lượng dùng không lớn.
Bạch Tiểu Thuần vốn muốn có một ngàn cái, và một số dược thảo quý khác, mục đích của hắn là muốn thầm cắt xén bớt, vì những dược thảo này đều có thể dùng trực tiếp không cần luyện chế, giúp tăng khí huyết, tăng sức mạnh, tăng sinh cơ cho cơ thể.
Sinh cơ. . . Chính là thứ cần thiết nhất để tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công.
"Có Địa Linh Căn, Bất Tử Cân của ta nhất định sẽ tăng mạnh!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, Địa Linh Căn trên trăm năm này mỗi cây đều vô cùng mắc mỏ, phải vào trong hội đấu giá mới có.
Cũng chỉ có ở Trường Thành này, với địa vị của Bạch Lân mới một hơi lấy được một mớ nhiều như vậy, Bạch Tiểu Thuần không biết Bạch Lân lấy được chúng như thế nào, nhưng Tinh Không Đạo Cực Tông một lần cấp cả một ngàn cây như thế này, rõ ràng là chịu trả giá lớn.
Bạch Tiểu Thuần lôi Quy Văn nồi ra định luyện linh Địa Linh Căn.
Nhưng hắn lại không đủ tài liệu để luyện linh tất cả Địa Linh Căn, Bạch Tiểu Thuần chỉ luyện được mấy cây thì phải dừng, cầm mấy cây Địa Linh Căn đã luyện linh đó gặm rôm rốm như gặm củ cải.
Cảm giác thực là như trở về thời ở Hỏa Táo Phòng.
"Không biết Đại sư huynh ở Không Vực Thải Hồng thượng thế nào." Bạch Tiểu Thuần vừa ngờ Nghịch Hà Tông, là lập tức nhớ tới mấy người Lý Thanh Hậu, Hầu tiểu muội, Tống Quân Uyển.
Sinh cơ trong người hắn trở nên dạt dào cuồn cuộn, cả người ấm hẳn lên, sau đó nóng dần lên, Bạch Tiểu Thuần lập tức vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công, chân trái đã luyện thành Bất Tử Cân như hóa thành vòng xoáy, hút hết lửa nóng rừng rực trong người vào đó.
Một đêm trôi qua, chỉ một đêm, Bạch Tiểu Thuần đã ăn hết một lèo hơn trăm phần Địa Linh Căn, nếu là người thường, hẳn cơ thể đã nổ tung.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần có Bất Tử Trường Sinh Công, Bất Tử Cân từ bàn chân trái đang lan dần lên đùi, và vẫn còn đang tiếp tục.
Sức mạnh trong người Bạch Tiểu Thuần đang không ngừng tăng lên, làm hắn vô cùng hăng hái.
Sang ngày mới, Bạch Tiểu Thuần lại tăng số lượng lò đan luyện chế lên năm mươi lô, vẫn chưa có lô nào có dấu hiệu ra được Tụ Hồn đan thành công, nhưng Bạch Tiểu Thuần không nóng nảy, hắn mơ hồ cảm thấy hắn đã sắp tới gần thành công.
Song chuyện nổ lô đã trở thành chuyện ngày nào cũng có.
Đối với Bạch Lân, có lô nổ, thì mọi chuyện đều trở thành dễ nói, mấy hôm sau, sợ Bạch Tiểu Thuần không còn đủ lò đan để dùng, còn sai người đưa tới thêm một đống. . .
Bạch Lân bảo vệ những lò đan kia rất kĩ, trong mắt hắn, chúng không phải là để luyện dược, mà là để thu hoạch quân công!
Hơn một ngàn cây Địa Linh Căn, bị Bạch Tiểu Thuần nhai tới hôm nay chỉ còn hơn mười cây.
Đêm ấy, đùi phải của Bạch Tiểu Thuần nóng lên rừng rực, da thịt giật giật rung lên, bên trong là sức mạnh đang cuộn trào.
"Đã thành!" Bạch Tiểu Thuần kích động cúi đầu nhìn xuống, cảm nhận được sức mạnh kinh khủng trong chân mình!
Phối hợp bất tử cấm, hắn có lòng tin, nếu chỉ so tốc độ cơ thể, không tính thuấn di nha, dù là Nguyên Anh cũng không thể đuổi kịp hắn. Hắn chỉ nhấc chân lên một cái, là cơ thể đã như biến mất, sau đó vèo một cái xuất hiện cách đó cả ngàn trượng, khi hắn đã đứng vững, bên tai vẫn còn âm thanh xé gió do di chuyển!
"Vượt qua âm thanh!" Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.