Nhất Phẩm Khí Phi Của Đế Vương
Chương 22
Thừa Cửu
26/04/2016
Dạ Nhi nhìn bộ dạng của Cố Lâm Đào, thật không giống như vẫn ổn. Vừa rồi hắn đi qua cửa, nàng còn nghe hắn hơi rên một tiếng.
Hắn ta làm vậy chắc cũng chỉ muốn Cố đại nương không phải lo lắng. Mà chuyện này đã làm Dạ Nhi cảm động rồi.
"Lâm Đào, ngươi theo ta ra đây một lát."
Nàng nói xong, không cho hắn thời gian đáp lời đã xoay ngoài bỏ đi.
Cố Lâm Đào và Cố đại nương nhìn nhau ngạc nhiên. Tại sao Dạ Nhi lại gọi Cố Lâm Đào ra ngoài chứ? Thắc mắc một hồi, Cố Lâm Đào vẫn cố cắn răng chịu đau, bước theo Dạ Nhi.
Sau khi đi ra, hắn ta khó hiểu hỏi nàng: "Không biết ân nhân gọi tại hạ ra đây là có chuyện gì?"
Dạ Nhi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chân của hắn ta.
"Đưa chân ra cho ta kiểm tra. Nếu không, sau này tàn phế thì đừng có hối hận."
Nói rồi, nàng nhìn xung quanh, tìm một cái ghế cho Cố Lâm Đào ngồi xuống.
Cố Lâm Đào không ngờ Dạ Nhi lại có thể dễ dàng nhận ra vết thương của hắn ta như vậy. Nhưng thực ra, lúc trước hắn ta đã cố lắm mới chịu đau được, bây giờ, không có nương trước mặt, hắn ta liền hiện hết vẻ đau đớn lên mặt.
Dạ Nhi vừa đưa ghế tới bên Cố Lâm Đào, hắn ta từ từ ngồi xuống, vén ống quần lên.
Thật đáng sợ.
Mặt đầu gối đã sớm sưng phù lên, da thịt nát lẫn lộn vào nhau. Còn máu khô dính trên ống quần thì cũng bắt đầu bốc mùi.
Dạ Nhi dùng tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương.
"A.....Đau...." Cố Lâm Đào nhịn không được kêu lên."Ân nhân, nhẹ thôi! Nhẹ thôi!"
"Xương đầu gối của ngươi chắc là bị nứt rồi. Để ta giúp ngươi nối xương, nhưng mà sẽ rất đau đấy, ngươi cố nhịn một chút."
Biết được mức độ nghiêm trọng của miệng vết thương, Cố Lâm Đào gật đầu: "Được, ta sẽ nhịn!"
"Ta bắt đầu đây."
Cố Lâm Đào nhìn dáng vẻ vén tay áo của nàng mà bất giác thất thần. Đôi tay của nàng thật trắng, trắng giống như tuyết vậy. Chưa bao giờ hắn ta thấy một nữ nhân nào hào sảng như nàng.
Tuy nhiên, Dạ Nhi không nghĩ nhiều được vậy. Lúc bị bán ở thế kỉ 21, nàng còn bị lộ hai đùi, bây giờ chỉ có hai cánh tay, có gì mà không thể lộ? Muốn trách thì chỉ trách tư tưởng ở thời đại quái gở này vừa ngoan cố, vừa thông thái rởm.
Nàng cẩn thận điểm vào huyệt vị của Cố Lâm Đào, rồi lại nhìn sang tiểu đệ đệ Cố Nguyên Hoành vừa bước vào: "Nguyên Hoành, giúp tỷ tỷ một chút được không? Giúp tỷ đến hiệu thuốc bắc mua một ít thuốc."
Cố Nguyên Hoành nhìn Dạ Nhi với ánh mắt ngây thơ nhất, vội gật đầu: "Vâng."
Dạ Nhi viết đơn thuốc đơn thuốc đưa cho Cố Nguyên Hoành, sau đó đưa cho nó một ít bạc. Cố Lâm Đào thấy vậy liền từ chối rối rít: "Ân nhân, nhà ta vẫn còn tiền, người không cần phải tốn tiền đâu, người đã giúp chúng ta nhiều rồi."
Nói xong, hắn lần trong túi ra mấy đồng bạc, đưa cho Cố Nguyên Hoành.
Dạ Nhi phì cười: "Ngươi không cần phải khách khí với ta. Chỗ tiền này của ngươi may ra cũng chỉ mua được một vị thuốc, vậy mấy vị còn lại tính sao đây?"
Cố Lâm Đào cúi đầu nhìn thoáng qua mấy đống tiền, liền xấu hổ ngậm miệng lại.
Còn Cố Nguyên Hoành nhanh chóng cầm lấy đơn thuốc cùng bạc mà Dạ Nhi đưa chạy ra ngoài.
Sau khi Cố Nguyên Hoành đi khỏi, Dạ Nhi cẩn thận kiểm tra vết thương cho Cố Lâm Đào thêm một lần nữa. Vết thương động đến gân cốt, muốn trị liệu tốt chắc phải tốn một ít thời gian rồi. Bọn người kia ra tay cũng thật độc ác! Nàng đưa tay đặt lên đầu gối của Cố Lâm Đào: "Bây giờ còn đau không?"
"Đau." Môi Cố Lâm Đào hơi trắng, nhưng hắn ta vẫn cố mở miệng nói run run.
Thấy hắn ta đau như vậy, nàng không chắc khi nối xương hắn có chịu nổi không nữa.
"Ngươi cứ cắn chặt răng lại đi, nếu không chịu được nữa thì cứ kêu lên."
Cố Lâm Đào gật gật đầu.
Hắn ta làm vậy chắc cũng chỉ muốn Cố đại nương không phải lo lắng. Mà chuyện này đã làm Dạ Nhi cảm động rồi.
"Lâm Đào, ngươi theo ta ra đây một lát."
Nàng nói xong, không cho hắn thời gian đáp lời đã xoay ngoài bỏ đi.
Cố Lâm Đào và Cố đại nương nhìn nhau ngạc nhiên. Tại sao Dạ Nhi lại gọi Cố Lâm Đào ra ngoài chứ? Thắc mắc một hồi, Cố Lâm Đào vẫn cố cắn răng chịu đau, bước theo Dạ Nhi.
Sau khi đi ra, hắn ta khó hiểu hỏi nàng: "Không biết ân nhân gọi tại hạ ra đây là có chuyện gì?"
Dạ Nhi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chân của hắn ta.
"Đưa chân ra cho ta kiểm tra. Nếu không, sau này tàn phế thì đừng có hối hận."
Nói rồi, nàng nhìn xung quanh, tìm một cái ghế cho Cố Lâm Đào ngồi xuống.
Cố Lâm Đào không ngờ Dạ Nhi lại có thể dễ dàng nhận ra vết thương của hắn ta như vậy. Nhưng thực ra, lúc trước hắn ta đã cố lắm mới chịu đau được, bây giờ, không có nương trước mặt, hắn ta liền hiện hết vẻ đau đớn lên mặt.
Dạ Nhi vừa đưa ghế tới bên Cố Lâm Đào, hắn ta từ từ ngồi xuống, vén ống quần lên.
Thật đáng sợ.
Mặt đầu gối đã sớm sưng phù lên, da thịt nát lẫn lộn vào nhau. Còn máu khô dính trên ống quần thì cũng bắt đầu bốc mùi.
Dạ Nhi dùng tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương.
"A.....Đau...." Cố Lâm Đào nhịn không được kêu lên."Ân nhân, nhẹ thôi! Nhẹ thôi!"
"Xương đầu gối của ngươi chắc là bị nứt rồi. Để ta giúp ngươi nối xương, nhưng mà sẽ rất đau đấy, ngươi cố nhịn một chút."
Biết được mức độ nghiêm trọng của miệng vết thương, Cố Lâm Đào gật đầu: "Được, ta sẽ nhịn!"
"Ta bắt đầu đây."
Cố Lâm Đào nhìn dáng vẻ vén tay áo của nàng mà bất giác thất thần. Đôi tay của nàng thật trắng, trắng giống như tuyết vậy. Chưa bao giờ hắn ta thấy một nữ nhân nào hào sảng như nàng.
Tuy nhiên, Dạ Nhi không nghĩ nhiều được vậy. Lúc bị bán ở thế kỉ 21, nàng còn bị lộ hai đùi, bây giờ chỉ có hai cánh tay, có gì mà không thể lộ? Muốn trách thì chỉ trách tư tưởng ở thời đại quái gở này vừa ngoan cố, vừa thông thái rởm.
Nàng cẩn thận điểm vào huyệt vị của Cố Lâm Đào, rồi lại nhìn sang tiểu đệ đệ Cố Nguyên Hoành vừa bước vào: "Nguyên Hoành, giúp tỷ tỷ một chút được không? Giúp tỷ đến hiệu thuốc bắc mua một ít thuốc."
Cố Nguyên Hoành nhìn Dạ Nhi với ánh mắt ngây thơ nhất, vội gật đầu: "Vâng."
Dạ Nhi viết đơn thuốc đơn thuốc đưa cho Cố Nguyên Hoành, sau đó đưa cho nó một ít bạc. Cố Lâm Đào thấy vậy liền từ chối rối rít: "Ân nhân, nhà ta vẫn còn tiền, người không cần phải tốn tiền đâu, người đã giúp chúng ta nhiều rồi."
Nói xong, hắn lần trong túi ra mấy đồng bạc, đưa cho Cố Nguyên Hoành.
Dạ Nhi phì cười: "Ngươi không cần phải khách khí với ta. Chỗ tiền này của ngươi may ra cũng chỉ mua được một vị thuốc, vậy mấy vị còn lại tính sao đây?"
Cố Lâm Đào cúi đầu nhìn thoáng qua mấy đống tiền, liền xấu hổ ngậm miệng lại.
Còn Cố Nguyên Hoành nhanh chóng cầm lấy đơn thuốc cùng bạc mà Dạ Nhi đưa chạy ra ngoài.
Sau khi Cố Nguyên Hoành đi khỏi, Dạ Nhi cẩn thận kiểm tra vết thương cho Cố Lâm Đào thêm một lần nữa. Vết thương động đến gân cốt, muốn trị liệu tốt chắc phải tốn một ít thời gian rồi. Bọn người kia ra tay cũng thật độc ác! Nàng đưa tay đặt lên đầu gối của Cố Lâm Đào: "Bây giờ còn đau không?"
"Đau." Môi Cố Lâm Đào hơi trắng, nhưng hắn ta vẫn cố mở miệng nói run run.
Thấy hắn ta đau như vậy, nàng không chắc khi nối xương hắn có chịu nổi không nữa.
"Ngươi cứ cắn chặt răng lại đi, nếu không chịu được nữa thì cứ kêu lên."
Cố Lâm Đào gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.