Nhất Phẩm Khí Phi Của Đế Vương
Chương 28
Thừa Cửu
27/05/2016
"Được rồi! Được rồi! Mạt Lị , ta thấy thời gian từ hiện tại cho đến lúc đến hoàng cung còn rất lâu. Chi bằng khoan mặc đã, cứ ném quần áo vào trong xe ngựa, chờ đi đến cổng hoàng cung rồi mặc lại cũng không muộn."
“Chuyện này sao có thể được? Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì danh dự của vương phi người không phải bị hủy hết sao?''
Dạ Nhi vừa nghe vậy đã nổi nóng: ''Ta thay đồ ở trong xe ngựa chứ có phải thay đồ trên đường cái đâu, tại sao danh tiết của ta lại bị hủy? ''
"Vương phi có điều không biết rồi, việc thay đồ này chỉ có thể làm trong khuê phòng. Nếu ra khỏi khuê phòng thay đồ thì được xem như là cùng cấp với gái thanh lâu, quyến rũ tên nam nhân ở bên ngoài rồi quay về đó!''
Cái gì chứ! Đây rốt cuộc là kiểu ngụy biện gì vậy? Nàng cũng không còn gì để nói nữa!
Nóng chết mất! Dạ Nhi chỉ mới mặc được một nửa số đồ phải mặc mà toàn thân đã đầy mồ hôi rồi. Nàng rất tức giận, đành dứt khoát nói:"Không mặc thì không mặc! Ngươi lập tức cởi đồ ra ta! Đúng là nóng đến chết không cần đền mạng mà! Muốn mưu sát ta sao?"
Mạt Lị cũng nóng nảy không kém:"Vương phi, không được! Bây giờ sắp đến giờ phải và cung rồi, nếu người không nhanh lên, đến lúc đó đến muộn thì chỉ e là sẽ có đại sự."
"Ta mặc kệ, thật sự là quá nóng rồi, các ngươi lập tức chuẩn bị bồn tắm tiến đi.Ta phải đi tắm đã!"
"Chuyện này. . . . . ."
“Còn thất thần ra đó làm gì? Ngươi đi nhanh đi! Ngươi đã quên là đêm qua không tắm rửa mà đã ngủ rồi à? Hiện giờ cả người ta lại đầy mồ hôi, ngộ nhỡ đến lúc đó toàn thân bốc mùi mà hoàng thượng ngửi được thì tội danh phạm thượng ta không gánh nổi đâu!"
Đã đến nước này, Mạt Lị cũng hết chỗ để nói, đành phải đem theo mấy nha hoàn nữa rời đi.
. . . . . .
Bách Lí Hiên Hàn làm xong việc thì vội vã đi sang đón Dạ Nhi. Vừa bước vào sân, hắn thấy đám nha hoàn chạy qua chạy lại vội vàng nên không hỏi han gì, trực tiếp đẩy cửa chính của phòng ra. Nhưng thật không ngờ, vừa đẩy cửa ra, hắn lập tức thấy Dạ Nhi, trên người nàng chỉ còn mặc chiếc yếm đỏ...
"A a a. . . . . ."
Chưa đầy nửa giây sau, tiếng hét thất thanh từ trong phòng vang lên phá tan sự yên lặng vốn có. Nàng xấu hổ quá nên vội chụp lấy quần áo dưới đất che người lại.
Nước da trắng noãn , thân hình mảnh khảnh, đôi mũi nhọn thoắt ẩn thoắt hiện,.....Trong giây lát, Bách Lí Hiên Hàn bỗng thất thần.
"Ngươi... ngươi... ngươi. . . . . . Ngươi còn không mau nhắm mắt lại, nhìn cái gì vậy mà nhìn? Lưu manh! Cầm thú! Hái hoa tặc! " Dạ Nhi tức giận đến mức cả khuôn đều đỏ bừng cả,thậm chí huyết áp cũng muốn tụt không phanh luôn. Chẳng qua, nàng chỉ muốn phải tắm một chút thôi, ai nghĩ sẽ vào bất ngờ chứ? Bây giờ thì tốt rồi, nàng chỉ mặc có cái yếm, cái gì cũng bị hắn thấy cả rồi. Nếu trên người không có cái yếm này, chẳng phải là bị hắn thấy hết sao?
Bách Lí Hiên Hàn ngây người ra một chút, nhưng mà vẻ mặt hắn lại không ngừng cười xấu xa nói: "Không có việc gì, sao nàng lại hét to thế? Không lẽ nàng muốn nói cho khắp thiên hạ biết bây giờ ta đang thấy hết của nàng à?"
Bị hắn dọa như vậy , Dạ Nhi quả thật muốn đọn thổ ngay cho rồi. Trong lúc đối phương đang hết sức đắc ý, nàng bỗng nhiên nâng chân lên rồi dùng sức đạp mạnh một cái, trực tiếp đá hắn văng ra khỏi cửa .
Bách Lí Hiên Hàn không lường trước được nha đầu sẽ đá mình. Hắn đường đường là một Hàn Vương gia, đây là lần đầu tiên bị nữ nhân đạp đấy.Che che bụng mình, hắn nhìn Dạ Nhi, nói:" Này! Nàng muốn mưu sát chồng sao?"
Dạ Nhi trừng mắt, liếc xéo Bách Lí Hiên Hàn một cái: "Là đòn đánh cầm thú! Nam nhân đê tiện giống ngươi ấy à, bổn cô nương đá cho một cước nhẹ nhàng, xem như đã lợi cho ngươi lắm rồi!"
"Một cước này thiếu chút nữa đã đá lục phủ ngũ tạng của ta ra mà còn gọi là nhẹ à?"
Vậy mà Dạ Nhi vẫn như trước, mình có lí, chẳng phải đi sợ người ta:" Đó là điều đương nhiên. Không trực tiếp đem ngươi đá vào trong quan tài là may cho ngươi rồi.Ngươi vẫn nên cảm tạ ta đi!"
Bách Lí Hiên Hàn vò bụng bị đá đau, lẩm bẩm tự nói: "Tục ngữ nói chí phải, thiên hạ chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, mấy lời cuối cùng này, ít nhất ta cũng cảm nhận được sâu sắc."
"Cảm nhận rồi còn mau cút? Có phải còn muốn ta đá thêm một lần nữa không, hả tên lưu manh?" Câu cuối, Dạ Nhi phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
***Thực ra, không phải là em không muốn đăng tiếp, nhưng sắp có nhà mới rồi nên phải đăng ít lại, để dành sau này có đồ mà chất vô nhà....Thông cảm nhen.....***
“Chuyện này sao có thể được? Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì danh dự của vương phi người không phải bị hủy hết sao?''
Dạ Nhi vừa nghe vậy đã nổi nóng: ''Ta thay đồ ở trong xe ngựa chứ có phải thay đồ trên đường cái đâu, tại sao danh tiết của ta lại bị hủy? ''
"Vương phi có điều không biết rồi, việc thay đồ này chỉ có thể làm trong khuê phòng. Nếu ra khỏi khuê phòng thay đồ thì được xem như là cùng cấp với gái thanh lâu, quyến rũ tên nam nhân ở bên ngoài rồi quay về đó!''
Cái gì chứ! Đây rốt cuộc là kiểu ngụy biện gì vậy? Nàng cũng không còn gì để nói nữa!
Nóng chết mất! Dạ Nhi chỉ mới mặc được một nửa số đồ phải mặc mà toàn thân đã đầy mồ hôi rồi. Nàng rất tức giận, đành dứt khoát nói:"Không mặc thì không mặc! Ngươi lập tức cởi đồ ra ta! Đúng là nóng đến chết không cần đền mạng mà! Muốn mưu sát ta sao?"
Mạt Lị cũng nóng nảy không kém:"Vương phi, không được! Bây giờ sắp đến giờ phải và cung rồi, nếu người không nhanh lên, đến lúc đó đến muộn thì chỉ e là sẽ có đại sự."
"Ta mặc kệ, thật sự là quá nóng rồi, các ngươi lập tức chuẩn bị bồn tắm tiến đi.Ta phải đi tắm đã!"
"Chuyện này. . . . . ."
“Còn thất thần ra đó làm gì? Ngươi đi nhanh đi! Ngươi đã quên là đêm qua không tắm rửa mà đã ngủ rồi à? Hiện giờ cả người ta lại đầy mồ hôi, ngộ nhỡ đến lúc đó toàn thân bốc mùi mà hoàng thượng ngửi được thì tội danh phạm thượng ta không gánh nổi đâu!"
Đã đến nước này, Mạt Lị cũng hết chỗ để nói, đành phải đem theo mấy nha hoàn nữa rời đi.
. . . . . .
Bách Lí Hiên Hàn làm xong việc thì vội vã đi sang đón Dạ Nhi. Vừa bước vào sân, hắn thấy đám nha hoàn chạy qua chạy lại vội vàng nên không hỏi han gì, trực tiếp đẩy cửa chính của phòng ra. Nhưng thật không ngờ, vừa đẩy cửa ra, hắn lập tức thấy Dạ Nhi, trên người nàng chỉ còn mặc chiếc yếm đỏ...
"A a a. . . . . ."
Chưa đầy nửa giây sau, tiếng hét thất thanh từ trong phòng vang lên phá tan sự yên lặng vốn có. Nàng xấu hổ quá nên vội chụp lấy quần áo dưới đất che người lại.
Nước da trắng noãn , thân hình mảnh khảnh, đôi mũi nhọn thoắt ẩn thoắt hiện,.....Trong giây lát, Bách Lí Hiên Hàn bỗng thất thần.
"Ngươi... ngươi... ngươi. . . . . . Ngươi còn không mau nhắm mắt lại, nhìn cái gì vậy mà nhìn? Lưu manh! Cầm thú! Hái hoa tặc! " Dạ Nhi tức giận đến mức cả khuôn đều đỏ bừng cả,thậm chí huyết áp cũng muốn tụt không phanh luôn. Chẳng qua, nàng chỉ muốn phải tắm một chút thôi, ai nghĩ sẽ vào bất ngờ chứ? Bây giờ thì tốt rồi, nàng chỉ mặc có cái yếm, cái gì cũng bị hắn thấy cả rồi. Nếu trên người không có cái yếm này, chẳng phải là bị hắn thấy hết sao?
Bách Lí Hiên Hàn ngây người ra một chút, nhưng mà vẻ mặt hắn lại không ngừng cười xấu xa nói: "Không có việc gì, sao nàng lại hét to thế? Không lẽ nàng muốn nói cho khắp thiên hạ biết bây giờ ta đang thấy hết của nàng à?"
Bị hắn dọa như vậy , Dạ Nhi quả thật muốn đọn thổ ngay cho rồi. Trong lúc đối phương đang hết sức đắc ý, nàng bỗng nhiên nâng chân lên rồi dùng sức đạp mạnh một cái, trực tiếp đá hắn văng ra khỏi cửa .
Bách Lí Hiên Hàn không lường trước được nha đầu sẽ đá mình. Hắn đường đường là một Hàn Vương gia, đây là lần đầu tiên bị nữ nhân đạp đấy.Che che bụng mình, hắn nhìn Dạ Nhi, nói:" Này! Nàng muốn mưu sát chồng sao?"
Dạ Nhi trừng mắt, liếc xéo Bách Lí Hiên Hàn một cái: "Là đòn đánh cầm thú! Nam nhân đê tiện giống ngươi ấy à, bổn cô nương đá cho một cước nhẹ nhàng, xem như đã lợi cho ngươi lắm rồi!"
"Một cước này thiếu chút nữa đã đá lục phủ ngũ tạng của ta ra mà còn gọi là nhẹ à?"
Vậy mà Dạ Nhi vẫn như trước, mình có lí, chẳng phải đi sợ người ta:" Đó là điều đương nhiên. Không trực tiếp đem ngươi đá vào trong quan tài là may cho ngươi rồi.Ngươi vẫn nên cảm tạ ta đi!"
Bách Lí Hiên Hàn vò bụng bị đá đau, lẩm bẩm tự nói: "Tục ngữ nói chí phải, thiên hạ chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, mấy lời cuối cùng này, ít nhất ta cũng cảm nhận được sâu sắc."
"Cảm nhận rồi còn mau cút? Có phải còn muốn ta đá thêm một lần nữa không, hả tên lưu manh?" Câu cuối, Dạ Nhi phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
***Thực ra, không phải là em không muốn đăng tiếp, nhưng sắp có nhà mới rồi nên phải đăng ít lại, để dành sau này có đồ mà chất vô nhà....Thông cảm nhen.....***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.