Chương 144: Chuyện này không theo hắn được
Đồ Cùng
09/07/2013
Khoảng chạng vạng tối, Đỗ Tiểu Âm gọi điện tới.
Giọng cô mang âm điệu mỏi mệt, nói:
-Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ gọi trước cho tôi chứ…
Mạc Ngôn nói:
-Tôi không gọi vì tôi biết buổi chiều hôm nay nhất định là cô bận đến mức rối tung mọi chuyện lên, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Đỗ Tiểu Âm trả lời:
-Sự việc xảy ra chỉ có ba người hiểu rõ, một là Đại Lý, hai là trưởng phòng Từ, người còn lại là nhân viên mới đến chưa lâu của phòng tài liệu. Theo như Đại Lý nói thì anh ấy đến phòng tài liệu để tìm tài liệu, gặp trưởng phòng Từ động tay động chân với nhân viên phòng tài liệu, vì vậy anh ấy mới đánh tên trưởng phòng mới đấy. Anh cũng biết đấy, anh ấy ghét nhất là nhìn thấy có người ức hiếp con gái, hơn nữa anh Đại Lý còn có thành kiến với tên trưởng phòng Từ rồi.
Giọng Đỗ Tiểu Âm mệt mỏi, khiến cho Mạc Ngôn mơ hồ cảm thấy bất an.
Quả nhiên, sự việc tiếp theo lại có chuyển biến mới.
-Đại Lý miêu tả rất chi tiết, hơn nữa nhân viên mới đến của phòng tài liệu cũng làm chứng cho lời nói của Đại Lý, nhưng….
Đỗ Tiểu Âm nói tới đây, đột nhiên hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi xen lẫn buồn bực, thậm chí còn mang theo phẫn uất.
Mạc ngôn tiếp lời:
-Để tôi đoán thử xem, nhất định là cô nhân viên mới kia vì một nguyên nhân nào đó đã thay đổi lời khai, có đúng không?
Đỗ Tiểu Âm cười khổ nói:
-Đúng thế, đây có phải muốn chọc tức người ta không chứ? Tôi là một cảnh sát, sự việc như thế này cũng chưa gặp qua nhiều, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ sự việc này lại xảy ra đối với đồng nghiệp của mình.
Mạc Ngôn an ủi:
-Tôi chỉ có thể nói, cảnh sát cũng là người.
-Đúng vậy, cảnh sát cũng là người…
Đỗ Tiểu Âm thở dài, không nói gì tiếp nữa.
Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên nói:
-Mạc Ngôn, anh tin Đại Lý không?
Mạc Ngôn cười nói:
-Tất nhiên là tôi tin rồi, nếu như anh ta nói là tên trưởng phòng họ Từ kia có hành vi quấy rối tình dục đối với nhân viên phòng hành chính thì tức là sự việc này nhất định đã xảy ra. Việc lần này tôi không thể nghi ngờ nữa.
-Cám ơn anh…
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Vậy thì, anh nhất định sẽ giúp đỡ Đại Lý đúng không?
-Câu này cô không cần phải dùng câu hỏi nghi vấn nữa đâu.
Mạc Ngôn cười cười nói:
-Mặc khác, tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh nhất định là có cách giải quyết bước đầu rồi đúng không?
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Không có chuyện đó, sự việc xảy ra vẫn chưa được làm rõ, vẫn còn cần phải điều tra, nhưng với tình huống trước mắt, nhất định kết quả sẽ bất lợi cho Đại Lý. Bây giờ anh ấy chắc phải nộp lại thẻ cảnh sát và súng rồi…
Mạc Ngôn hỏi:
- Đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cục trưởng Mã, hỏi xem ý ông ấy thế nào, à đúng rồi, Đại Lý bây giờ nghĩ thế nào?
Đỗ Tiểu Âm thở dài nói:
-Anh ấy bây giờ cảm thấy rất uể oải, nói chỉ cần có thể ở lại Thất Xử, tội gì anh ấy cũng có thể nhận. Nhưng tôi nghĩ, chuyện này e rằng rất khó…
Mạc Ngôn gật đầy, đang định ngắt điện thoại, đột nhiên nói thêm:
-Cô nhân viên mới đó bây giờ thế nào rồi?
Đỗ Tiểu Âm trầm mặc một lúc, sau đó thở dài một tiếng nói:
-Cô ấy rất sợ hãi, nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp, Nhạc Duyệt và Lâm Tú tức giận muốn đi chất vấn cô ta, nhưng tôi đã ngăn lại.
Mạc Ngôn nhún vai, tắt điện thoại.
Lúc này là 6 rưỡi tối, đúng giờ ăn cơm.
Mạc Ngôn cũng không vội vàng gọi điện cho cục trưởng, mà đợi đến khoảng 7 giờ mới bấm số máy của cục trưởng.
-Haha, là Mạc Ngôn à, tên tiểu tử này, làm gì mà bây giờ mới nhớ gọi điện cho chú Mã hả, hôm qua dì Mã của cháu còn nói với chú, gọi cháu đến nhà ăn cơm đấy…
Trong điện thoại, Mã cục trưởng có vẻ rất nhiệt tình, thể hiện rõ khí phách bề trên, không hề có thái độ kiêu căng ra vẻ của cục trưởng.
Mạc Ngôn cười nói:
-Là cháu không đúng, hôm nào cháu nhất định đến thăm cô chú.
Cục trưởng Mã cười một tràng nói:
-Được rồi, được rồi, cũng không phải khách khí như vậy, đến nhà thăm, cháu phải nói là đến tán dóc mới đúng…
Ông ta dường như biết được mục đích mà Mạc Ngôn gọi điện đến, dừng lại một chút rồi nói:
-Nói đi, gọi điện vào giờ này, có phải có chuyện gì rồi không?
Mạc Ngôn trả lời
-Chú Mã đúng là mắt sáng như đuốc… haha… thực ra cháu muốn hỏi chuyện của Đại Lý.
Cục trưởng Mã nói:
-Chú biết là cháu gọi vì chuyện của Lý Đại mà…haiz… chuyện này có chút khó khăn.
Ông hiểu mối quan hệ của Mạc Ngôn với Thất Xử và Đại Lý, cũng biết nguyên nhân của cuộc điện thoại này, vì vậy không khách sao mà đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ nỗi khổ của mình.
Mạc Ngôn nói:
-Chú Mã, chú là cục trưởng, chuyện nhỏ thế này đối với chú không khó thế chứ?
Cục trưởng Mã không nhịn nổi cười nói:
-Được rồi, tiểu tử này, không cần phải nịnh nọt ta, về chuyện này, chú nói với cháu thế này nhá, Lý Đại nhất định phải rời khỏi Thất Xử . Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, cậu ta đánh cấp trên, thứ hai, cha của cấp trên bị cậu ta đánh là phó chủ tịch tỉnh, thứ ba, nhân viên phòng tài liệu không chịu đứng ra làm chứng cho cậu ta. Với ba nguyên nhân này cậu ta không thể tiếp tục ở lại tỉnh. Chú chỉ có thể làm được một việc là dùng quan hệ của mình điều cậu ta đến một đơn vị khác, nếu như cậu ta không muốn từ bỏ quân phục.
Dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Mạc Ngôn à, chú biết là quan hệ giữa cháu và Đại Lý rất tốt, nhưng chú cũng chỉ có thể giúp cậu ta được đến thế thôi, dù sao thì việc cậu ta đánh người là có thật, đứng từ khía cạnh đạo đức, dù chú có lòng muốn giúp cậu ta thì cũng chỉ giúp được đến bước này.
Cục trưởng Mã ngoài miệng thì nói là giúp Đại Lý, nhưng trong lòng mạc ngôn hiểu rõ, ông chẳng qua là muốn giữ thể diện cho mình.
Không, phải nói là thể diện nhà họ Mạc.
Hơn nữa, đúng như cục trưởng nói, việc này trên thực tế thì hoàn toàn là do lỗi của Đại Lý, cục trưởng có thể giúp được đến mức này là đã tận tình lắm rồi.
Nói đơn giản hơn, bất luận là công hay là tư, cục trưởng Mã cũng khó có khả năng giúp đỡ Đại Lý mà không để ý đến ai.
Về công, tỉnh là một cơ quan có quy định rất chặt chẽ, cấp dưới đánh cấp trên, nhất định phải bị trừng phạt, nếu không những người khác sẽ không phục tùng.
Về tư, tên trưởng phòng họ Tư kia có cha làm phó chủ tịch tỉnh, cục trưởng Mã không thể vì Lý Đại Hải mà đắc tội với phó chủ tịch tỉnh được, huống chi là bên họ đang chiếm lợi thế, nếu như là chuyện không đúng đạo lí, thì đã không phải là ông đang gây hấn với phó chủ tịch tỉnh, mà là đang làm theo đúng quy tắc.
Cuộc gọi điện kết thúc, cục trưởng lại một lần nữa mời Mạc Ngôn đến nhà chơi, Mạc Ngôn không từ chối mà nhận lời ngay.
Sau đó, cậu gọi điện cho Đỗ Tiểu Âm, nói lại ý của cục trưởng Mã.
Đỗ Tiểu Âm thở dài, nói:
-thực sự không được, đi tỉnh khác cũng tốt, nhưng không biết ý Đại Lý thế nào, để tôi đi hỏi anh ấy…
Mạc Ngôn im lặng một lúc rồi tiếp lời:
-Chiều nay cô nói, tên trưởng phòng đó muốn tôi gặp hắn, đúng không?
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Đúng, nhưng tôi e rằng bây giờ hắn không có tâm trạng gặp anh.
Mạc Ngôn mỉm cười nói:
-Chuyện này không theo hắn được.
Sáng sớm hôm sau, cậu không vội vã đi ngay mà đi vào một quán ăn ăn thật no.
Cửa hàng này có món canh xương hầm rất ngon, Mạc Ngôn ăn ở đây mấy lần rồi, người ở Thất Xử cũng thường đến đây, Đại Lý chính là một trong số khách quen của quán này. Mỗi lần Mạc Ngôn đến đây ăn hầu như đều gặp anh ta, nhưng hôm này hiểu được rằng không thể gặp anh ta ở đây.
Ăn xong sớm một chút, vừa đúng đến giờ làm của Thất Xử, Mạc Ngôn lấy giấy lau miệng lên chiếc xe QR màu đen, chầm chậm đi đến tỉnh.
Đến trước Tứ Hào Lâu 4, vừa xuống xe liền phát hiện ra không khí ở Thất Xử hôm nay âm u hơn rất nhiều.
Bình thường thì những người trẻ tuổi ở Thất Xử đều tốp năm tốp ba chào nhau đi vào trong tòa nhà, còn hôm nay khi gặp nhau lại chỉ gật đầu chào hỏi, không có không khí hoạt bát như trước.
Trong khoảng khắc này lần đầu tiên Mạc Ngôn cảm nhận được mê lực của chú Trịnh.
Thông thường mà nói, chú Trịnh có sự lãnh đạo của một người sáu mươi tuổi, thì cơ quan chiếm phần lớn là thanh niên sẽ không thể năng động, hoạt bát như thế được, nhưng trên thực tế thì Thất Xử là cơ quan có không khí năng động, hoạt bát nhất.
-Nói cho cùng, Thất Xử là cơ quan kĩ thuật, cần thái độ làm việc nghiêm chỉnh, càng cần hơn nữa là bầu không khí thoải mái để kích thích suy nghĩ cùng khả năng sáng tạo của lớp trẻ, như vậy mới có thể khơi dậy được hết năng lực cũng như tiềm lực của họ, Thất Xử có được thành tích như ngày hôm nay , công lao lớn là của chú Trịnh.
Mạc Ngôn đứng trước cửa Tứ Hào Lâu, yên lặng nghĩ.
Giọng cô mang âm điệu mỏi mệt, nói:
-Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ gọi trước cho tôi chứ…
Mạc Ngôn nói:
-Tôi không gọi vì tôi biết buổi chiều hôm nay nhất định là cô bận đến mức rối tung mọi chuyện lên, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Đỗ Tiểu Âm trả lời:
-Sự việc xảy ra chỉ có ba người hiểu rõ, một là Đại Lý, hai là trưởng phòng Từ, người còn lại là nhân viên mới đến chưa lâu của phòng tài liệu. Theo như Đại Lý nói thì anh ấy đến phòng tài liệu để tìm tài liệu, gặp trưởng phòng Từ động tay động chân với nhân viên phòng tài liệu, vì vậy anh ấy mới đánh tên trưởng phòng mới đấy. Anh cũng biết đấy, anh ấy ghét nhất là nhìn thấy có người ức hiếp con gái, hơn nữa anh Đại Lý còn có thành kiến với tên trưởng phòng Từ rồi.
Giọng Đỗ Tiểu Âm mệt mỏi, khiến cho Mạc Ngôn mơ hồ cảm thấy bất an.
Quả nhiên, sự việc tiếp theo lại có chuyển biến mới.
-Đại Lý miêu tả rất chi tiết, hơn nữa nhân viên mới đến của phòng tài liệu cũng làm chứng cho lời nói của Đại Lý, nhưng….
Đỗ Tiểu Âm nói tới đây, đột nhiên hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi xen lẫn buồn bực, thậm chí còn mang theo phẫn uất.
Mạc ngôn tiếp lời:
-Để tôi đoán thử xem, nhất định là cô nhân viên mới kia vì một nguyên nhân nào đó đã thay đổi lời khai, có đúng không?
Đỗ Tiểu Âm cười khổ nói:
-Đúng thế, đây có phải muốn chọc tức người ta không chứ? Tôi là một cảnh sát, sự việc như thế này cũng chưa gặp qua nhiều, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ sự việc này lại xảy ra đối với đồng nghiệp của mình.
Mạc Ngôn an ủi:
-Tôi chỉ có thể nói, cảnh sát cũng là người.
-Đúng vậy, cảnh sát cũng là người…
Đỗ Tiểu Âm thở dài, không nói gì tiếp nữa.
Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên nói:
-Mạc Ngôn, anh tin Đại Lý không?
Mạc Ngôn cười nói:
-Tất nhiên là tôi tin rồi, nếu như anh ta nói là tên trưởng phòng họ Từ kia có hành vi quấy rối tình dục đối với nhân viên phòng hành chính thì tức là sự việc này nhất định đã xảy ra. Việc lần này tôi không thể nghi ngờ nữa.
-Cám ơn anh…
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Vậy thì, anh nhất định sẽ giúp đỡ Đại Lý đúng không?
-Câu này cô không cần phải dùng câu hỏi nghi vấn nữa đâu.
Mạc Ngôn cười cười nói:
-Mặc khác, tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh nhất định là có cách giải quyết bước đầu rồi đúng không?
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Không có chuyện đó, sự việc xảy ra vẫn chưa được làm rõ, vẫn còn cần phải điều tra, nhưng với tình huống trước mắt, nhất định kết quả sẽ bất lợi cho Đại Lý. Bây giờ anh ấy chắc phải nộp lại thẻ cảnh sát và súng rồi…
Mạc Ngôn hỏi:
- Đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cục trưởng Mã, hỏi xem ý ông ấy thế nào, à đúng rồi, Đại Lý bây giờ nghĩ thế nào?
Đỗ Tiểu Âm thở dài nói:
-Anh ấy bây giờ cảm thấy rất uể oải, nói chỉ cần có thể ở lại Thất Xử, tội gì anh ấy cũng có thể nhận. Nhưng tôi nghĩ, chuyện này e rằng rất khó…
Mạc Ngôn gật đầy, đang định ngắt điện thoại, đột nhiên nói thêm:
-Cô nhân viên mới đó bây giờ thế nào rồi?
Đỗ Tiểu Âm trầm mặc một lúc, sau đó thở dài một tiếng nói:
-Cô ấy rất sợ hãi, nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp, Nhạc Duyệt và Lâm Tú tức giận muốn đi chất vấn cô ta, nhưng tôi đã ngăn lại.
Mạc Ngôn nhún vai, tắt điện thoại.
Lúc này là 6 rưỡi tối, đúng giờ ăn cơm.
Mạc Ngôn cũng không vội vàng gọi điện cho cục trưởng, mà đợi đến khoảng 7 giờ mới bấm số máy của cục trưởng.
-Haha, là Mạc Ngôn à, tên tiểu tử này, làm gì mà bây giờ mới nhớ gọi điện cho chú Mã hả, hôm qua dì Mã của cháu còn nói với chú, gọi cháu đến nhà ăn cơm đấy…
Trong điện thoại, Mã cục trưởng có vẻ rất nhiệt tình, thể hiện rõ khí phách bề trên, không hề có thái độ kiêu căng ra vẻ của cục trưởng.
Mạc Ngôn cười nói:
-Là cháu không đúng, hôm nào cháu nhất định đến thăm cô chú.
Cục trưởng Mã cười một tràng nói:
-Được rồi, được rồi, cũng không phải khách khí như vậy, đến nhà thăm, cháu phải nói là đến tán dóc mới đúng…
Ông ta dường như biết được mục đích mà Mạc Ngôn gọi điện đến, dừng lại một chút rồi nói:
-Nói đi, gọi điện vào giờ này, có phải có chuyện gì rồi không?
Mạc Ngôn trả lời
-Chú Mã đúng là mắt sáng như đuốc… haha… thực ra cháu muốn hỏi chuyện của Đại Lý.
Cục trưởng Mã nói:
-Chú biết là cháu gọi vì chuyện của Lý Đại mà…haiz… chuyện này có chút khó khăn.
Ông hiểu mối quan hệ của Mạc Ngôn với Thất Xử và Đại Lý, cũng biết nguyên nhân của cuộc điện thoại này, vì vậy không khách sao mà đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ nỗi khổ của mình.
Mạc Ngôn nói:
-Chú Mã, chú là cục trưởng, chuyện nhỏ thế này đối với chú không khó thế chứ?
Cục trưởng Mã không nhịn nổi cười nói:
-Được rồi, tiểu tử này, không cần phải nịnh nọt ta, về chuyện này, chú nói với cháu thế này nhá, Lý Đại nhất định phải rời khỏi Thất Xử . Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, cậu ta đánh cấp trên, thứ hai, cha của cấp trên bị cậu ta đánh là phó chủ tịch tỉnh, thứ ba, nhân viên phòng tài liệu không chịu đứng ra làm chứng cho cậu ta. Với ba nguyên nhân này cậu ta không thể tiếp tục ở lại tỉnh. Chú chỉ có thể làm được một việc là dùng quan hệ của mình điều cậu ta đến một đơn vị khác, nếu như cậu ta không muốn từ bỏ quân phục.
Dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Mạc Ngôn à, chú biết là quan hệ giữa cháu và Đại Lý rất tốt, nhưng chú cũng chỉ có thể giúp cậu ta được đến thế thôi, dù sao thì việc cậu ta đánh người là có thật, đứng từ khía cạnh đạo đức, dù chú có lòng muốn giúp cậu ta thì cũng chỉ giúp được đến bước này.
Cục trưởng Mã ngoài miệng thì nói là giúp Đại Lý, nhưng trong lòng mạc ngôn hiểu rõ, ông chẳng qua là muốn giữ thể diện cho mình.
Không, phải nói là thể diện nhà họ Mạc.
Hơn nữa, đúng như cục trưởng nói, việc này trên thực tế thì hoàn toàn là do lỗi của Đại Lý, cục trưởng có thể giúp được đến mức này là đã tận tình lắm rồi.
Nói đơn giản hơn, bất luận là công hay là tư, cục trưởng Mã cũng khó có khả năng giúp đỡ Đại Lý mà không để ý đến ai.
Về công, tỉnh là một cơ quan có quy định rất chặt chẽ, cấp dưới đánh cấp trên, nhất định phải bị trừng phạt, nếu không những người khác sẽ không phục tùng.
Về tư, tên trưởng phòng họ Tư kia có cha làm phó chủ tịch tỉnh, cục trưởng Mã không thể vì Lý Đại Hải mà đắc tội với phó chủ tịch tỉnh được, huống chi là bên họ đang chiếm lợi thế, nếu như là chuyện không đúng đạo lí, thì đã không phải là ông đang gây hấn với phó chủ tịch tỉnh, mà là đang làm theo đúng quy tắc.
Cuộc gọi điện kết thúc, cục trưởng lại một lần nữa mời Mạc Ngôn đến nhà chơi, Mạc Ngôn không từ chối mà nhận lời ngay.
Sau đó, cậu gọi điện cho Đỗ Tiểu Âm, nói lại ý của cục trưởng Mã.
Đỗ Tiểu Âm thở dài, nói:
-thực sự không được, đi tỉnh khác cũng tốt, nhưng không biết ý Đại Lý thế nào, để tôi đi hỏi anh ấy…
Mạc Ngôn im lặng một lúc rồi tiếp lời:
-Chiều nay cô nói, tên trưởng phòng đó muốn tôi gặp hắn, đúng không?
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Đúng, nhưng tôi e rằng bây giờ hắn không có tâm trạng gặp anh.
Mạc Ngôn mỉm cười nói:
-Chuyện này không theo hắn được.
Sáng sớm hôm sau, cậu không vội vã đi ngay mà đi vào một quán ăn ăn thật no.
Cửa hàng này có món canh xương hầm rất ngon, Mạc Ngôn ăn ở đây mấy lần rồi, người ở Thất Xử cũng thường đến đây, Đại Lý chính là một trong số khách quen của quán này. Mỗi lần Mạc Ngôn đến đây ăn hầu như đều gặp anh ta, nhưng hôm này hiểu được rằng không thể gặp anh ta ở đây.
Ăn xong sớm một chút, vừa đúng đến giờ làm của Thất Xử, Mạc Ngôn lấy giấy lau miệng lên chiếc xe QR màu đen, chầm chậm đi đến tỉnh.
Đến trước Tứ Hào Lâu 4, vừa xuống xe liền phát hiện ra không khí ở Thất Xử hôm nay âm u hơn rất nhiều.
Bình thường thì những người trẻ tuổi ở Thất Xử đều tốp năm tốp ba chào nhau đi vào trong tòa nhà, còn hôm nay khi gặp nhau lại chỉ gật đầu chào hỏi, không có không khí hoạt bát như trước.
Trong khoảng khắc này lần đầu tiên Mạc Ngôn cảm nhận được mê lực của chú Trịnh.
Thông thường mà nói, chú Trịnh có sự lãnh đạo của một người sáu mươi tuổi, thì cơ quan chiếm phần lớn là thanh niên sẽ không thể năng động, hoạt bát như thế được, nhưng trên thực tế thì Thất Xử là cơ quan có không khí năng động, hoạt bát nhất.
-Nói cho cùng, Thất Xử là cơ quan kĩ thuật, cần thái độ làm việc nghiêm chỉnh, càng cần hơn nữa là bầu không khí thoải mái để kích thích suy nghĩ cùng khả năng sáng tạo của lớp trẻ, như vậy mới có thể khơi dậy được hết năng lực cũng như tiềm lực của họ, Thất Xử có được thành tích như ngày hôm nay , công lao lớn là của chú Trịnh.
Mạc Ngôn đứng trước cửa Tứ Hào Lâu, yên lặng nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.