Chương 139: Cô gái không lớn được
Đồ Cùng
09/07/2013
Do Tô Cận tham gia vào hội, Mạch Tuệ mặc dù đã trở về Uyển Lăng nhưng lại không thể đến dự bữa cơm tối với Mạc Ngôn được.
Tất cả kế hoạch bị xáo trộn, Cừu Vãn Tình và Mạch Tuệ vừa đến Uyển Lăng đã vội vàng bận rộn rồi.
Đầu tiên, các cô phải lập tức phải xắp xếp ổn thỏa cho Tô Cận và đoàn của cô ta.
Cho nên, mỗi lần ra ngoài, bên người đều phải mang theo 1 nhóm nhỏ bao gồm trợ lý, vệ sĩ và luật sư.
Tổ chương trình trở về Uyển Lăng chuyện đầu tiên chính là sắp xếp ổn thỏa cho bên Tô Cận, đồng thời phải đảm bảo, trước khi Tô Cận chính thức gia nhập đoàn, tin tức này không bị tiết lộ ra ngoài.
Chuyện bận rộn thực tình rất nhiều, vị trí Tô Cận, tổ chương trình xắp xếp phong cảnh, dự toán, tài chính, công ty quảng cáo, tài trợ.
Trong điện thoại, giọng nói Mạch Tuệ mang vẻ rất mệt mỏi nhưng phần nhiều là lời xin lỗi.
- Mạc Ngôn, bây giờ em thật sự rất muốn gặp anh… nhưng Tô Cận là do em lôi đến, em không thể kệ cô ấy không lo được, tối nay có 2 cuộc họp, thế nào cũng phải đến nửa đêm mới xong được.
Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Mạch Tuệ, Mạc Ngôn thở dài, mói:
- Em dốc sức như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi đấy.
Mạch Tuệ nói:
- Em biết… thế nhưng chỉ cần qua được khoảng thời gian này, sau này sẽ không bận rộn như vậy nữa.
Mạc Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, tối mai qua đây ăn cơm, anh giúp em kiểm tra thân thể 1 chút.
Mạch Tuệ nghe vậy, nhịn không được cười nói:
- Ừ, muốn lợi dụng thì nói thẳng, anh tưởng anh là bác sĩ à?
Mạc Ngôn cười mếu nói:
- Anh nói thật mà…. Đừng tưởng chỉ có bác sĩ mới chữa bệnh cho người khác được, ở đây anh còn có 1 bệnh nhân lâu năm nhé, là 1 cô bé, cũng thật là kỳ lạ, chẳng nhẽ cái tên nội gian Cải Bắp không kể chuyện này với em sao?
Mạch Tuệ kinh ngạc nói:
- Có phải là cô bé họ Mai không? Cải Bắp có nói qua thế nhưng em tưởng nó đùa thôi, uầy, anh lúc nào đổi sang nghề thầy thuốc thế?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chưa đến mức là đổi nghề, nhưng vì học Tả đại nhân điều chỉnh thân thể 1 chút cũng không thành vấn đề.
Trong điện thoại, bỗng nhiên Mạch Tuệ yên lặng.
Mạc Ngôn nói:
- Sao lại không nói gì?
Mạch Tuệ khẽ thở dài, nói:
- Cứ tưởng càng ngày càng gần anh hơn, nhưng bây giờ em mới phát hiện, càng gần anh lại càng không hiể anh hơn.
Mạc Ngôn nghe vậy không khỏi giật mình, miệng phản bác lại, nói:
- Em có phảilà Trư Bát Giới trả đũa không thế? Rõ ràng là em bận đến nỗi chân không chạm đất, không đếm xỉa tới anh, bây giờ lại nói là em không hiểu anh, haiz, thân làm đàn ông thật khó, đặc biệt là người đàn ông của người con gái mạnh mẽ lại càng khó hơn!
Mạch Tuệ lập tức bị cậu dẫn sang đề tài khác, cười nói:
- Ầy ầy, ai là người đàn ông của ai? Anh còn chưa đóng dấu, đợi đóng dấu xong anh mới được coi như là người đàn ông của đời em!
Buông điện thoại xuống, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu.
Đúng như Mạch Tuệ nói, bí mật của mình quá nhiều, trong mắt người ngoài khó tránh khỏi cảm giác không hiểu nổi, là người khác thì không nói làm gì, dù sao cũng không sống cùng nhau, thế nhưng nhỡ đâu có 1 ngày, lúc mình và Mạch Tuệ sống cùng nhau, những bí mật như vậy tất nhiên sẽ trở thành vật ngăn cách giữa 2 người.
Kỳ thực từ tận đáy lòng, Mạc Ngôn cũng không ngại chia sẻ bí mật của mình cho Mạch Tuệ, nhưng như vậy đối với Mạch Tuệ chưa chắc đã là 1 thứ hạnh phúc, bởi vì rất đơn giản, bất luận là ai đều không thể chịu nổi 1 ngày nào đó mình đã là 1 bà lão, nhưng nửa kia của mình thì vẫn thanh xuân như ngày nào.
- Xem ra mình phải sớm giải quyết chuyện này mới được.
Mạc Ngôn khẽ thở dài, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp nào hay.
- Vào chập tối, Cải Bắp vẫn như cũ chạy tới tìm cơm.
Cô thấy phòng khách trống trơn, kinh ngạc nói:
- A, chị Mạch Tuệ đâu, không phải bảo tối nay tới ăn cơm sao?
Mạc Ngôn ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng uể oải nói:
- Người ta bây giờ là con người bận rộn, không rảnh đến ăn cơm với chúng ta đâu.
Hơi ngừng 1 chút, lại nói:
- Đúng rồi, rõ ràng em biết tối nay chị Mạch Tuệ của em qua đây ăn cơm với anh còn chạy tới gây chuyện làm gì? là cố ý à?
Cải Bắp cười hì hì, nói:
- Đương nhiên là cố ý, em đến làm bóng đèn, để tránh chị Mạch Tuệ bị anh bắt nạt.
Mạc Ngôn liền bĩu môi, nói:
- Thật là làm em thất vọng rồi, đêm nay nữ diễn viên chính không tới, hại đại tiểu thư đến cả bóng đèn cũng không làm được rồi.
- Em bày tỏ sự rất lấy làm tiếc.
Cải Bắp đầu tiên làm mặt quỷ, lập tức lại khổ não nói:
- Thế nhưng bụng em vẫn đang đói, làm sao bây giờ?
Mạc Ngôn nói:
- Trong tủ lạnh đầy mì gói, tự mình đi giải quyết đi.
- Thật là chán, lại mì gói.
Cải Bắp bĩu môi, chạy vào bếp, làm cho mình 1 bát mì tôm. Nhìn bộ mặt cô gái này rất thoải mái, 2 phút sau bưng 1 bát to đi ra, không chút hình ảnh thục nữ, giống y dáng vẻ lần đầu tiên Mạc Ngôn nhìn thấy cô ấy ở quán ăn sáng.
Mạc Ngôn nhìn cô bé, không nhịn được nở nụ cười, Cải Bắp trừng mắt nhìn:
- Có gì đáng buồn cười.
Mạc Ngôn nói:
- Lần đầu tiên anh gặp em, em cũng đang cầm 1 cái bát to, nghĩ 1 chút, kỳ thực cũng chưa lâu lắm, thế nhưng anh phát hiện, em đã thay đổi khá nhiều.
Cải Bắp lúc này bắt đầu thấy hứng thú, ngồi bên cạnh Mạc Ngôn, cười hì hì, nói:
- Là thay đổi ở đâu, có phải xinh lên không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ít trang điểm rồi, nói thay đổi, chẳng lẽ tự em không càm thấy sao? Lúc đầu gặp em, hoàn toàn là 1 cô bé áo quần lụa là, bây giờ thì, càng ngày càng giống 1 cô bé học sinh.
Cải Bắp nháy mắt, nói:
- Hỏi anh 1 câu hỏi, anh thích loại hình nào của em hơn?
Mạc Ngôn không nhịn được xem thường, nói:
- Chỉ cần là người bình thường, sẽ không thích em trước kia đâu, anh tin bố mẹ em sẽ có cảm giác giống anh thôi!
- Cải Bắp làm mặt quỷ trêu Mạc Ngôn, cũng không phản bác lại.
Cô bé cúi đầu, 1 lát sau, bỗng nhiên ngẩng đầu, thành thực nói:
- Cảm ơn anh!
Mạc Ngôn ngẩn ra, nói:
- Cảm ơn anh cái gì?
Nét mặt Cải Bắp trong nháy mắt xảo quyệt, nói:
- Không nói cho anh biết.
Ăn mì xong, Cải Bắp đi vào bếp rửa bát, Mạc Ngôn ra mở ti vi, nằm trên ghế sô pha xem tin tức.
Đột nhiên, Mạc Ngôn nghe thấy tiếng hét khẽ của Cải Bắp trong bếp.
Mạc Ngôn mở to mắt, nói:
- Sao thế, có phải có gián hay không?
- Cải Bắp hồi lâu không trả lời, Mạc Ngôn đành phải đứng dậy đi vào trong bếp, xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
Vừa vào bếp chỉ thấy cửa sổ phía nam đã bị mở ra, Cải Bắp đang nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nghi hoặc.
Mạc Ngôn nói:
- Nhìn cái gì thế?
- Thật là lạ…
Cải Bắp hơi hơi nhíu mày, nói:
- Khi nãy lúc em rửa bát, nhìn thấy bên kia có cô gái mặc bộ quần áo màu trắng,vừa ngoảng đầu lại đã không thấy cô ấy nữa.
Trong lòng Mạc Ngôn nhảy dựng lên, lập tức khởi động ý thức, nhưng sau khi ý thức bản thân khai triển ra, bên kia Thụ Lâm đã trống không.
Cải Bắp chau mày, lẩm bẩm nói:
- Là em hoa mắt sao?
Mạc Ngôn trầm giọng, âm u nói:
- Không phải em hoa mắt, mà là em đã nhìn thấy ma rồi!
Cải Bắp lập tức giật mình, nói:
- Uầy, anh đừng có dọa em, anh dọa em, là chết người đấy.
Mạc Ngôn cười ha ha, nói:
- Được rồi, nói thật cho em biết, cô gái em nói đó anh gặp rồi, ở khu bên cạnh, không có việc gì thì thích đi loanh quanh đấy mà.
Cải Bắp kinh ngạc nói:
- Cô gái này có phải đầu óc có vấn đề không? Tối thế này còn đi dạo nỗi gì?
Mạc Ngôn nói:
- Không có gì kỳ lạ cả, có người thích luyện tập vào sáng sớm, cũng có người có thói quen tập vào đêm khuya.
Cậu thuận miệng lừa Cải Bắp, trong lòng lại thầm nghĩ, lá gan con quỷ nhỏ này thật là càng ngày càng lớn, chưa đến 7 giờ tối mà dám ra đây đi bộ.
1 nơi cách hiệu 36 khoảng 200 mét, ánh trăng màu bạc đang lẳng lặng chiếu vào rừng cây.
Cô bé theo như Cải Bắp nói đang đắm chìm dưới ánh trăng, nghiêng nghiêng đầu, tay nâng lên, mở 2 con mắt to tròn, tò mò nhìn vào 1 căn phòng ở xa xa kia.
Ở đó, có thức ăn ngọt mà cô ta thích.
Ở đó, có 1 cái hộp lớn hình vuông rất kỳ quái, trong đó có rát nhiều con người nhỏ bé kỳ lạ.
Ở đó, có 1 cái ghế dài ngồi rất thoải mái…
Tất cả những thứ này đều hấp dẫn cô ta.
Nhưng, những cái đó vốn không phải là thứ hấp dẫn nhất, đối với cô gái mà nói, trong căn phòng đó, điều thực sự hấp dẫn mình, chính là người mà mình vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy thân thiết kia!
Trên người người đó, tỏa ra 1 mùi vị rất dễ chịu, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, nhớ nhung.
Nhưng, trên người anh ta đồng thời cũng tản ra 1 mùi trong nháy mắt có thể hủy diệt mình!
Cô gái thực sự cũng không biết, 2 loại cảm giác bất đồng này, cuối cùng cái nào mới là chính xác!
- Muốn ăn cái bánh mềm mềm tên là bánh ngọt gì đó…
qCô gái liếm miệng, nhìn vào cô gái khoảng bằng tuổi mình kia, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Nói thực ra, cô cũng không thích cô gái ấy lắm, bởi vì cô gái xinh đẹp luôn ăn hết đồ ngọt, còn con người nhỏ thích nằm trên ghế dài kia trong cái hộp.
- Thì là của mình vậy!
Cô gái tức giận nghĩ, rất muốn lướt qua đó, dọa cho cô gái ấy 1 cái! Thế nhưng cô ta không biết, mình không thể làm như vậy. Bởi vì trên người cô gái đó không có hơi thở màu đen, cái này có nghĩa là, cô ta là người tốt, còn mình thì không thể làm hại người tốt.
Cô gái không nhớ mình từ đâu tới, cũng không biết mình có tên hay không, cô chỉ biết là làm bạn với mình chỉ có ngôi mộ và con đường tối đen như mực đó thôi.
Lúc tỉnh lại, cô tỉnh tỉnh mê mê, không biết thân ở chỗ nào, cũng không biết là ở ngoài mộ, có 1 ngọn núi rất lớn, càng không biết, bên ngoài núi có 1 thế giới bao la vô cùng.
Cô có lúc tỉnh táo, có lúc lại lâm vào mê sảnh, chỉ hành động bản năng, có lúc cô lại chìm vào giấc ngủ, 1 giấc ngủ 10 năm, thậm chí là 100 năm.
Đương nhiên, lúc mới bắt đầu, cô cũng không có khái niệm thời gian, cho đến 1 ngày có người xông vào mộ, cô mới to gan đi ra ngoài, mới hiểu được rất nhiều thứ.
Hóa ra, mình không giống với con người bên ngoài. Sau khi cô tận mắt thất cái thế giới này, đưa ra kế luận như vậy. Hóa ra, mình vĩnh viễn không lớn được.
Tất cả kế hoạch bị xáo trộn, Cừu Vãn Tình và Mạch Tuệ vừa đến Uyển Lăng đã vội vàng bận rộn rồi.
Đầu tiên, các cô phải lập tức phải xắp xếp ổn thỏa cho Tô Cận và đoàn của cô ta.
Cho nên, mỗi lần ra ngoài, bên người đều phải mang theo 1 nhóm nhỏ bao gồm trợ lý, vệ sĩ và luật sư.
Tổ chương trình trở về Uyển Lăng chuyện đầu tiên chính là sắp xếp ổn thỏa cho bên Tô Cận, đồng thời phải đảm bảo, trước khi Tô Cận chính thức gia nhập đoàn, tin tức này không bị tiết lộ ra ngoài.
Chuyện bận rộn thực tình rất nhiều, vị trí Tô Cận, tổ chương trình xắp xếp phong cảnh, dự toán, tài chính, công ty quảng cáo, tài trợ.
Trong điện thoại, giọng nói Mạch Tuệ mang vẻ rất mệt mỏi nhưng phần nhiều là lời xin lỗi.
- Mạc Ngôn, bây giờ em thật sự rất muốn gặp anh… nhưng Tô Cận là do em lôi đến, em không thể kệ cô ấy không lo được, tối nay có 2 cuộc họp, thế nào cũng phải đến nửa đêm mới xong được.
Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Mạch Tuệ, Mạc Ngôn thở dài, mói:
- Em dốc sức như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi đấy.
Mạch Tuệ nói:
- Em biết… thế nhưng chỉ cần qua được khoảng thời gian này, sau này sẽ không bận rộn như vậy nữa.
Mạc Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, tối mai qua đây ăn cơm, anh giúp em kiểm tra thân thể 1 chút.
Mạch Tuệ nghe vậy, nhịn không được cười nói:
- Ừ, muốn lợi dụng thì nói thẳng, anh tưởng anh là bác sĩ à?
Mạc Ngôn cười mếu nói:
- Anh nói thật mà…. Đừng tưởng chỉ có bác sĩ mới chữa bệnh cho người khác được, ở đây anh còn có 1 bệnh nhân lâu năm nhé, là 1 cô bé, cũng thật là kỳ lạ, chẳng nhẽ cái tên nội gian Cải Bắp không kể chuyện này với em sao?
Mạch Tuệ kinh ngạc nói:
- Có phải là cô bé họ Mai không? Cải Bắp có nói qua thế nhưng em tưởng nó đùa thôi, uầy, anh lúc nào đổi sang nghề thầy thuốc thế?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chưa đến mức là đổi nghề, nhưng vì học Tả đại nhân điều chỉnh thân thể 1 chút cũng không thành vấn đề.
Trong điện thoại, bỗng nhiên Mạch Tuệ yên lặng.
Mạc Ngôn nói:
- Sao lại không nói gì?
Mạch Tuệ khẽ thở dài, nói:
- Cứ tưởng càng ngày càng gần anh hơn, nhưng bây giờ em mới phát hiện, càng gần anh lại càng không hiể anh hơn.
Mạc Ngôn nghe vậy không khỏi giật mình, miệng phản bác lại, nói:
- Em có phảilà Trư Bát Giới trả đũa không thế? Rõ ràng là em bận đến nỗi chân không chạm đất, không đếm xỉa tới anh, bây giờ lại nói là em không hiểu anh, haiz, thân làm đàn ông thật khó, đặc biệt là người đàn ông của người con gái mạnh mẽ lại càng khó hơn!
Mạch Tuệ lập tức bị cậu dẫn sang đề tài khác, cười nói:
- Ầy ầy, ai là người đàn ông của ai? Anh còn chưa đóng dấu, đợi đóng dấu xong anh mới được coi như là người đàn ông của đời em!
Buông điện thoại xuống, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu.
Đúng như Mạch Tuệ nói, bí mật của mình quá nhiều, trong mắt người ngoài khó tránh khỏi cảm giác không hiểu nổi, là người khác thì không nói làm gì, dù sao cũng không sống cùng nhau, thế nhưng nhỡ đâu có 1 ngày, lúc mình và Mạch Tuệ sống cùng nhau, những bí mật như vậy tất nhiên sẽ trở thành vật ngăn cách giữa 2 người.
Kỳ thực từ tận đáy lòng, Mạc Ngôn cũng không ngại chia sẻ bí mật của mình cho Mạch Tuệ, nhưng như vậy đối với Mạch Tuệ chưa chắc đã là 1 thứ hạnh phúc, bởi vì rất đơn giản, bất luận là ai đều không thể chịu nổi 1 ngày nào đó mình đã là 1 bà lão, nhưng nửa kia của mình thì vẫn thanh xuân như ngày nào.
- Xem ra mình phải sớm giải quyết chuyện này mới được.
Mạc Ngôn khẽ thở dài, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp nào hay.
- Vào chập tối, Cải Bắp vẫn như cũ chạy tới tìm cơm.
Cô thấy phòng khách trống trơn, kinh ngạc nói:
- A, chị Mạch Tuệ đâu, không phải bảo tối nay tới ăn cơm sao?
Mạc Ngôn ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng uể oải nói:
- Người ta bây giờ là con người bận rộn, không rảnh đến ăn cơm với chúng ta đâu.
Hơi ngừng 1 chút, lại nói:
- Đúng rồi, rõ ràng em biết tối nay chị Mạch Tuệ của em qua đây ăn cơm với anh còn chạy tới gây chuyện làm gì? là cố ý à?
Cải Bắp cười hì hì, nói:
- Đương nhiên là cố ý, em đến làm bóng đèn, để tránh chị Mạch Tuệ bị anh bắt nạt.
Mạc Ngôn liền bĩu môi, nói:
- Thật là làm em thất vọng rồi, đêm nay nữ diễn viên chính không tới, hại đại tiểu thư đến cả bóng đèn cũng không làm được rồi.
- Em bày tỏ sự rất lấy làm tiếc.
Cải Bắp đầu tiên làm mặt quỷ, lập tức lại khổ não nói:
- Thế nhưng bụng em vẫn đang đói, làm sao bây giờ?
Mạc Ngôn nói:
- Trong tủ lạnh đầy mì gói, tự mình đi giải quyết đi.
- Thật là chán, lại mì gói.
Cải Bắp bĩu môi, chạy vào bếp, làm cho mình 1 bát mì tôm. Nhìn bộ mặt cô gái này rất thoải mái, 2 phút sau bưng 1 bát to đi ra, không chút hình ảnh thục nữ, giống y dáng vẻ lần đầu tiên Mạc Ngôn nhìn thấy cô ấy ở quán ăn sáng.
Mạc Ngôn nhìn cô bé, không nhịn được nở nụ cười, Cải Bắp trừng mắt nhìn:
- Có gì đáng buồn cười.
Mạc Ngôn nói:
- Lần đầu tiên anh gặp em, em cũng đang cầm 1 cái bát to, nghĩ 1 chút, kỳ thực cũng chưa lâu lắm, thế nhưng anh phát hiện, em đã thay đổi khá nhiều.
Cải Bắp lúc này bắt đầu thấy hứng thú, ngồi bên cạnh Mạc Ngôn, cười hì hì, nói:
- Là thay đổi ở đâu, có phải xinh lên không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ít trang điểm rồi, nói thay đổi, chẳng lẽ tự em không càm thấy sao? Lúc đầu gặp em, hoàn toàn là 1 cô bé áo quần lụa là, bây giờ thì, càng ngày càng giống 1 cô bé học sinh.
Cải Bắp nháy mắt, nói:
- Hỏi anh 1 câu hỏi, anh thích loại hình nào của em hơn?
Mạc Ngôn không nhịn được xem thường, nói:
- Chỉ cần là người bình thường, sẽ không thích em trước kia đâu, anh tin bố mẹ em sẽ có cảm giác giống anh thôi!
- Cải Bắp làm mặt quỷ trêu Mạc Ngôn, cũng không phản bác lại.
Cô bé cúi đầu, 1 lát sau, bỗng nhiên ngẩng đầu, thành thực nói:
- Cảm ơn anh!
Mạc Ngôn ngẩn ra, nói:
- Cảm ơn anh cái gì?
Nét mặt Cải Bắp trong nháy mắt xảo quyệt, nói:
- Không nói cho anh biết.
Ăn mì xong, Cải Bắp đi vào bếp rửa bát, Mạc Ngôn ra mở ti vi, nằm trên ghế sô pha xem tin tức.
Đột nhiên, Mạc Ngôn nghe thấy tiếng hét khẽ của Cải Bắp trong bếp.
Mạc Ngôn mở to mắt, nói:
- Sao thế, có phải có gián hay không?
- Cải Bắp hồi lâu không trả lời, Mạc Ngôn đành phải đứng dậy đi vào trong bếp, xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
Vừa vào bếp chỉ thấy cửa sổ phía nam đã bị mở ra, Cải Bắp đang nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nghi hoặc.
Mạc Ngôn nói:
- Nhìn cái gì thế?
- Thật là lạ…
Cải Bắp hơi hơi nhíu mày, nói:
- Khi nãy lúc em rửa bát, nhìn thấy bên kia có cô gái mặc bộ quần áo màu trắng,vừa ngoảng đầu lại đã không thấy cô ấy nữa.
Trong lòng Mạc Ngôn nhảy dựng lên, lập tức khởi động ý thức, nhưng sau khi ý thức bản thân khai triển ra, bên kia Thụ Lâm đã trống không.
Cải Bắp chau mày, lẩm bẩm nói:
- Là em hoa mắt sao?
Mạc Ngôn trầm giọng, âm u nói:
- Không phải em hoa mắt, mà là em đã nhìn thấy ma rồi!
Cải Bắp lập tức giật mình, nói:
- Uầy, anh đừng có dọa em, anh dọa em, là chết người đấy.
Mạc Ngôn cười ha ha, nói:
- Được rồi, nói thật cho em biết, cô gái em nói đó anh gặp rồi, ở khu bên cạnh, không có việc gì thì thích đi loanh quanh đấy mà.
Cải Bắp kinh ngạc nói:
- Cô gái này có phải đầu óc có vấn đề không? Tối thế này còn đi dạo nỗi gì?
Mạc Ngôn nói:
- Không có gì kỳ lạ cả, có người thích luyện tập vào sáng sớm, cũng có người có thói quen tập vào đêm khuya.
Cậu thuận miệng lừa Cải Bắp, trong lòng lại thầm nghĩ, lá gan con quỷ nhỏ này thật là càng ngày càng lớn, chưa đến 7 giờ tối mà dám ra đây đi bộ.
1 nơi cách hiệu 36 khoảng 200 mét, ánh trăng màu bạc đang lẳng lặng chiếu vào rừng cây.
Cô bé theo như Cải Bắp nói đang đắm chìm dưới ánh trăng, nghiêng nghiêng đầu, tay nâng lên, mở 2 con mắt to tròn, tò mò nhìn vào 1 căn phòng ở xa xa kia.
Ở đó, có thức ăn ngọt mà cô ta thích.
Ở đó, có 1 cái hộp lớn hình vuông rất kỳ quái, trong đó có rát nhiều con người nhỏ bé kỳ lạ.
Ở đó, có 1 cái ghế dài ngồi rất thoải mái…
Tất cả những thứ này đều hấp dẫn cô ta.
Nhưng, những cái đó vốn không phải là thứ hấp dẫn nhất, đối với cô gái mà nói, trong căn phòng đó, điều thực sự hấp dẫn mình, chính là người mà mình vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy thân thiết kia!
Trên người người đó, tỏa ra 1 mùi vị rất dễ chịu, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, nhớ nhung.
Nhưng, trên người anh ta đồng thời cũng tản ra 1 mùi trong nháy mắt có thể hủy diệt mình!
Cô gái thực sự cũng không biết, 2 loại cảm giác bất đồng này, cuối cùng cái nào mới là chính xác!
- Muốn ăn cái bánh mềm mềm tên là bánh ngọt gì đó…
qCô gái liếm miệng, nhìn vào cô gái khoảng bằng tuổi mình kia, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Nói thực ra, cô cũng không thích cô gái ấy lắm, bởi vì cô gái xinh đẹp luôn ăn hết đồ ngọt, còn con người nhỏ thích nằm trên ghế dài kia trong cái hộp.
- Thì là của mình vậy!
Cô gái tức giận nghĩ, rất muốn lướt qua đó, dọa cho cô gái ấy 1 cái! Thế nhưng cô ta không biết, mình không thể làm như vậy. Bởi vì trên người cô gái đó không có hơi thở màu đen, cái này có nghĩa là, cô ta là người tốt, còn mình thì không thể làm hại người tốt.
Cô gái không nhớ mình từ đâu tới, cũng không biết mình có tên hay không, cô chỉ biết là làm bạn với mình chỉ có ngôi mộ và con đường tối đen như mực đó thôi.
Lúc tỉnh lại, cô tỉnh tỉnh mê mê, không biết thân ở chỗ nào, cũng không biết là ở ngoài mộ, có 1 ngọn núi rất lớn, càng không biết, bên ngoài núi có 1 thế giới bao la vô cùng.
Cô có lúc tỉnh táo, có lúc lại lâm vào mê sảnh, chỉ hành động bản năng, có lúc cô lại chìm vào giấc ngủ, 1 giấc ngủ 10 năm, thậm chí là 100 năm.
Đương nhiên, lúc mới bắt đầu, cô cũng không có khái niệm thời gian, cho đến 1 ngày có người xông vào mộ, cô mới to gan đi ra ngoài, mới hiểu được rất nhiều thứ.
Hóa ra, mình không giống với con người bên ngoài. Sau khi cô tận mắt thất cái thế giới này, đưa ra kế luận như vậy. Hóa ra, mình vĩnh viễn không lớn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.