Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 134: Đã lâu không gặp

Đồ Cùng

09/07/2013

Có những lời này của Trương Hiệp Lâm, Đỗ Tiểu Âm cuối cùng cũng yên tâm mà rời đi.

Lúc này, trong phòng họp chỉ còn lại 3 người Mạc Ngôn, Trương Hiệp Lâm và Lâm Cao Quân, Mạc Ngôn châm điếu thuốc, nhìn về phía Trương Hiệp Lâm, nói:

- Anh Trương, không phải bây giờ anh đang chuẩn bị gọi điện cho cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia chứ?

Nói thực ra, đây là lần đầu tiên cậu biết cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia có bộ ngành giải quyết những chuyện thế này, thế nhưng nghĩ kỹ lại, cũng thấy hợp tình hợp lý, 1 quốc gia to lớn như vậy, cHắc chắn là có không ít những chuyện quỷ dị, nếu không phải là cả 1 cơ quan chuyên môn chuyên xử lý những chuyện thế này, rõ ràng là không thể nào nói qua được, cậu thậm chí còn liên tưởng đến lúc trước mình gây náo loạn ở tòa nhà Lạn Vĩ không biết có bị loài người nắm được không?

Trương Hiệp Lâm cười, nói:

- Tôi chỉ là cựu nhân viên của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia, bây giờ chúng ta trước tiên đi lấy 300 vạn đã.

Hắn làm như vây, thứ nhất là có ý thân thiết với Mạc Ngôn, thứ 2, phương thức làm việc của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia rõ ràng không giống với cách làm việc của cảnh sát, quyền hạn của bọn họ càng rộng, phạm vi càng rộng, thủ đoạn càng phong phú, chỉ cần bắt được nhân viên tạp vụ họ Phương đó, chứ không cần để ý bây giờ hắn bị ai khống chế.

Lâm Cao Quân hứng phấn nói:

- Bây giờ tôi có thể gọi điện cho giáo sư, báo cáo với ông ấy tin tức này.

Mạc Ngôn lại nói:

- Hay là trực tiếp gọi điện cho Trương Trường Thanh luôn.

Lâm Cao Quân ngẩn ra, nói:

- Cái… cái này không hợp lý lắm?

Mạc Ngôn cười nói:

- Để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn nên gọi điện luôn cho Trương Trường Thanh, đúng rồi, mấy người có số điện thoại của ông ta không?

Hơi ngừng 1 chút, lại giải thích 1 câu:

- Tôi với ông ta có duyên gặp nhau 1 lần, ở cùng cũng không tệ, cHắc hẳn ông ta rất vui mừng khi nhận được điện thoại của tôi.

Lâm Cao Quân nghe vậy lập tức yên tâm hơn nhiều, nói:

- Số điện thoại của Trương Trường Thanh tôi không có, số điện thoại nhân vật như ông ta từ trước đến nay vẫn luôn bí mật, thế nhưng tôi có số điện thoại thuộc hạ của hắn của ông ta, người này tên là lão Hắc, là thân cận bên cạnh Trương Trường Thanh.

Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:

- Tôi biết người này, gọi điện trực tiếp cho hắn có thể liên lạc luôn với Trương Trường Thanh.

Lâm Cao Quân tìm số điện thoại lão Hắc trong danh bạ của mình, sau khi điện thoại thông, liền đưa cho Mạc Ngôn nghe.

Mạc Ngôn nhận điện thoại, nói:

- Tôi là Mạc Ngôn đây, phiền ông đưa điện thoại cho Trương Trường Thanh.

Điện thoại thông, lão Hắc rõ ràng giật mình, nói:

- Mạc Ngôn nào?

Mạc Ngôn cười nói:

- Không nhớ tôi à? Lần trước từ sân bay đi ra, chúng ta có gặp mặt 1 lần rồi còn gì, sau đó ông còn bảo Phạm Trường Vân đem tặng 5 vạn phí tin tức cho tôi còn gì.

- Chết rồi, sao lại là tên này?

Lão Hắc lập tức nhớ tới lần trước bị Mạc Ngôn cho 1 chưởng đau gần chết, tức giận nói:

- Có việc gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Nói với Trương Trường Thanh, chuyện tiểu khu Mạc Sầu Hồ tôi đã tìm ra nguyên nhân rồi, bây giờ đang đợi các ông đến để kết thúc thôi.

Lão Hắc kinh ngạc nói:

- Đã tìm được nguyên nhân rồi sao?

Thân là tùy tùng của Trương Trường Thanh, lão Hắc tự nhiên biết chuyện này quan trọng như thế nào, vì thế lập tức nâng Mạc Ngôn lên tận 9 tầng may, hỏi lại:



- Cậu chắc chắn đã tìm được nguyên nhân rồi chứ?

Mạc Ngôn nói:

- Tin không tin tùy ông… ngoài ra, cuộc điện thoại này nếu ông không muốn đưa cho Trương Trường Thanh thì cũng tùy ông thôi, tóm lại, tôi chỉ đợi 5 giây, 5 giây sau không nghe được giọng nói của Trương Trường Thanh, ông coi như tôi chưa gọi điện thoại đến!

- 10 giây!

Nếu đổi là người khác nói như vậy, lão Hắc có thể hiểu là ý khinh thường, nhưng ông ta biết, người thanh niên gọi điện thoại này tuyệt đối không thể coi thường được.

Hắn xoay người thật nhanh chạy vào phòng làm việc của Trương Trường Thanh, đồng thời còn mặc cả với Mạc Ngôn, tranh thủ thời gian, nói:

- Cho tôi 10 giây đồng hồ, à không, 15 giây, chỗ tôi cách phòng làm việc của ông chủ khá xa, phiền cậu chờ 1 lát.

Trong phòng làm việc của Trương Trường Thanh, Hồ Khải Văn tay cầm ấm trà, sắc mặt nghiêm trang pha trà.

Bên cạnh bàn trà, Trương Trường Thanh ngồi đối diện với 1 ông lão mặc áo dài trắng, râu tóc bạc trắng.

- Thật không ngờ, Hồ tổng pha trà rất khéo tay..

Ông lão tóc bạc tán thưởng nói:

- Bây giờ người có tâm nghiên cứu trà càng ngày càng ít, Hồ tổng thật đúng là có sở thích tao nhã.

Hồ Khải Văn toát mồ hôi hột nói:

- Đâu có, đâu có, tôi cũng chỉ học 1 chút vào thời gian rỗi rãi thôi, làm gì dám đến mức tao nhã.

Ngồi xuống đối diện với Trương Trường Thanh, Hồ Khải Văn không dám lộ vẻ tự đắc gì, miệng nói những từ khiêm tốn.

- Thích lão tiên sinh, nếu tiện thì ngày mai có thể mới ngài đến tiểu khu Mạc Sầu Hồ 1 chuyến được không?

Trương Trường Thanh giơ chén trà lên, khẽ hớp 1 miếng, nói:

- Tôi vốn không tin vào phong thủy lắm, nhưng khi nãy nghe tiên sinh nói chuyện mới được mở rộng tầm mắt, tôi tin là, Thích lão tiên sinh là người có bản lãnh, đến lần này, có thể giải quyết được chuyện nguy cấp của tôi rồi.

Vị Thích Viễn Sơn đương nhiên chính là lão Thất từng xuất hiện ngoài quán trà tiểu khu Mạc Sầu Hồ lần đó, chỉ có điều lần này ông ta biến đổi nhanh chóng trở thành đại sư phong thủy Thích Viễn Sơn.

Chiều ngày hôm qua, ông ta gặp Hồ tổng, người thường xuyên đến phòng luyện dưỡng thân, rất ngẫu nhiên được Hồ Khải Văn tín nhiệm.

So với những người được gọi là đại sư mà Hồ Khải Văn biết, vị đại sư phong thủy có cốt cách tiên đạo này rõ ràng là cao minh hơn nhiều, vừa mới gặp mặt, ông ta nhìn tướng mạo Hồ Khải Văn phân tích ra nhiều điểm mà người ngoài khó lòng biết được, nói như vậy, Hồ Khải Văn rõ ràng chỉ có 1 đứa con trai và 1 đứa con gái, nhưng Thích đại sư lại nói ông ta có 2 nam 1 nữ, mà chân tướng thì đúng là Hồ Khải Văn bên ngoài đích thực còn 1 cậu con trai nữa.

Nói như vậy, Hồ Khải Văn gần đây bị chuyện ở tiểu khu Mạc Sầu Hổ khiến cho đau đầu, Thích đại sư nhìn từ áng màu đen trên ấn đường suy đoán ra, Hồ tổng có người quấy phá sau lưng, dẫn đến số mệnh ngưng đọng, tiền đồ không rõ, nếu như không được giải quyết, sợ là có kết cục bị người ta đuổi đi.

Cứ như thế, như đi guốc trong bụng vậy!

Hồ Khải Văn nghe thế, có thể nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Hắn kinh ngạc là vì vị Thích đại sư như có mắt thần, đến cả chuyện con riêng của mình cũng bói ra, còn vui vì ông trời có mắt, vào thời khắc quan trọng này đúng là trời giáng quý nhân xuống để trợ giúp mình.

Hơn nữa lúc hắn biết Thích đại sư không chỉ tinh thông thuật coi tướng, mà đối với phong thủy cũng là sở trường, suýt chút nữa mừng đến chảy cả nước mắt.

Chuyện tiếp theo không cần phải nhiều lời nữa.

Chẳng qua là Hồ Khải Văn cầu xin tha thiết mới được Thích đại sư đồng ý, trưa hôm nay mới đến gặp mặt Trương Trường Thanh.

Lúc mới gặp Thích đại sư, trong lòng Trương Trường Thanh có chút khinh thường.

Ông ta vốn không tin vào phong thủy gì, mời người gọi là đại sư phong thủy đến, cũng chỉ là tâm lý “còn nước còn tát”, nếu không phải nghe Hồ Khải Văn nói vị Thích đại sư này nói ra những điều vô cùng kỳ diệu, cho nên trong lòng hiếu kỳ, ông ta tuyệt đối không đồng ý cuộc gặp mặt lần này.

Nhưng mà, khi ông ta đối mặt với vị Thích đại sư này lại phát hiện, trên đời này quả thực có kỳ nhân!

Đầu tiên, lời nói của vị Thích Viễn Sơn đại sư này rất tao nhã, ngữ cảnh thanh tịnh, cầm kỳ thi họa không cái nào là không thông, có cái nhìn rất sâu sắc đối với quốc học.

Tiếp theo, sở trường của Thích đại sư là tướng học và phong thủy, đây mới chính là điều tinh thông, mà cái này cũng không phải là nói phét, ông ta dùng những lời lẽ dễ hiểu để giải thích nội dung sâu sắc của nguồn gốc phong thủy và thuật xem tướng, đồng thời kết hợp tài tình giữa lý tuận khoa học với học thuật từ thời cổ đại, không chỉ khiến cho người nghe cảm thấy mới mẻ mà còn khiến cho người nghe tình nguyện chấp nhận.

Lý luận của Thích đại sư là khoa học siêu hình kỳ thực không tương đồng với khoa học, khoa hoc siêu hình sở dĩ không được lưu truyền đến hậu thế mà còn khó được người khác chấp nhận là bởi vì nó đề cập đến những lý luận huyền ảo, đi sâu vào lý thuyết vi mô và vĩ mô, lấy vi mô mà nói, nó tương đồng với các hạt năng lượng nhỏ nhất và linh hồn, còn về vĩ mô, có đề cập đến vũ trụ mịt mù mà loài người tạm thời chưa thể chạm đến được… nói ngắn gọn, nếu tổng hợp và ghi chép số liệu của khoa học siêu hình thì nó sẽ trở thành 1 môn khoa học mới.

Mà nguyện vọng cả đời của Thích đại sư chính là nhân lúc còn sống này tổng hợp lý luận khoa học siêu hình trở thành 1 môn mầm mống cho thế hệ đời sau!

Đương nhiên, đại sư không chỉ là người lý luận, “liên hệ lý luận thực thế” cũng cùng 1 dạng.



Để giải thích quan điểm của mình, đại sư đương nhiên không ít lần thể hiện ra ngoài, mà kết quả của biểu hiện ra khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, cảm giác cực kỳ kỳ diệu.

Tóm lại, sau 1 giờ, Thích Viễn Sơn đại sư đứng dậy rời khỏi ghế chuẩn bị cho khách, được cùng Trương Trường Thanh ngồi vào 1 chiếc bàn chè cổ gỗ mun, chỗ này là chỗ mà Trương Trường Thanh dùng để tiếp khách vip.

Mà Hồ tổng Hồ Khắc Văn thì diễn vai cậu bé pha trà.

- Buổi sáng ngày mai tôi rảnh, có thể qua đó xem xem.

Thích Viễn Sơn thổi nhẹ chén trà, thản nhiên nói:

- Thế nhưng tôi chưa thể đảm bảo điều gì, chỉ có thể dốc toàn tâm toàn lực mà thôi.

Trương Trường Thanh cười nói:

- Vậy làm phiền Thích lão tiên sinh… ngoài ra, nếu như chuyện này giải quyết thuận lợi thì vãn bối đây có chút thù lao xin dâng, để giúp tiên sinh nghiên cứu học thuật.

Thích Viễn Sơn cười ha ha, nói sang sảng:

- Ta tuy rằng không phải là người giàu có gì, nhưng cũng không thiếu đồ vật, mấy thứ trả thù lao, thôi miễn đi.

Trương Trường Thanh nghiêm mặt nói:

- Thế này sao được!

Thích Viễn Sơn cười nói:

- Không có gì không được cả, trong khoa học siêu hình có nói đến nhân quả, nay ta giúp người, khác có ngày người giúp lại ta, nếu như người không giúp, thì ông sẽ sẽ tự xử.

Trương Trường Thanh thấy ông lão này không chịu nhận thù lao, chút nghi ngờ trong lòng nay đã vơi đi 1 nửa.

Đương nhiên, dựa vào tính cách ông ta không thể giống như Hồ Khải Văn hoàn toàn tín nhiệm không chút phòng bị vị đại sư này, về khách quan mà nói, ông ta chỉ tin 1 nửa, lý luận vị đại sư này có chút thú vị, gần như có thể tin được, nhưng tính tình người khác làm sao có thể tin hoàn toàn được!

Trương Trường Thanh biết rõ, lòng người khó đoán nông sâu, có khi còn sâu hơn biển với cả mạch nước ngầm nữa cũng nên!

- Cũng không còn sớm rồi, tôi còn có chút việc, xin cáo từ!

Trà đã qua vị, Thích Viễn Sơn đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Đúng lúc này, lão Hắc đến cửa cũng không gõ hấp tấp xông vào.

Trương Trường Thanh nhíu mày nói:

- Lão Hắc, ông không thấy là ở đây tôi đang có khách sao?

Lão Hắc che di động đi, tới sát gần lỗ tai Trương Trường Thanh nhỏ giọng nói:

- Ông chủ, chuyện ở Mạc Sầu Hồ có manh mối rồi.

Trương Trường Thanh nghe vậy, không khỏi ngẩn người ra, cười cười vẻ xin lỗi hướng về phía Thích Viễn Sơn, sau đó đi đến 1 góc trước cửa sổ trong bàn làm việc, hỏi lão Hắc theo sau:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Lão Hắc nói:

- Cụ thể là chuyện gì tôi cũng không rõ, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Mạc Ngôn.

Trương Trường Thanh ngẩn ra, nói:

- Đợi đã, điện thoại của ai?

Mắt thấy 10 giây đã trôi qua, lão Hắc lo lắng nhìn vào điện thoại, cười mếu nói:

- Ông chủ, thời gian không kịp rồi, ông nhận điện thoại trước đi.

Làm cái trò gì vậy? Trương Trường Thanh liếc mắt nhìn lão Hắc 1 cái, nhận di động, trầm giọng nói:

- Tôi Trương Trường Thanh đây.

Trong microphone vang lên giọng nói của Mạc Ngôn.

- Ông chủ Trương, đã lâu không gặp…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook