Chương 122: Đồ háo sắc
Đồ Cùng
09/07/2013
Mạc Ngôn cười nói:
- Vừa nghe lời này của cô cũng biết, tối đa cô cũng chỉ là một trợ thủ.
Cam Lam bĩu môi nói :
- Ai cần anh lo... Trợ thủ thì làm sao vậy? So với anh, chỉ biết ăn không phải trả tiền còn hơn nhiều!
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi nói nghe Đại tiểu thư, đây là cái thái độ gì? Tốt xấu thì tôi cứu cái mạng nhỏ của cô, cô đối đãi ân nhân cứu mạng như vậy à?
Cam Lam làm cái mặt quỷ, hầm hừ nói :
- Ai bảo anh đuổi tôi đến nơi đây ? Hứ, đồ quỷ hẹp hòi, một căn nhà tòan chuyện ma quái, anh nghĩ tôi thích lắm à?
Mạc Ngôn lúc này mới chợt hiểu, hóa ra nha đầu kia là bởi vì chính mình không cho nàng ở tiểu viện số 36 mà đổi tính tình...
Nhưng hắn cũng biết, tính tình cô bé này tiểu tuyệt đối sẽ không giận vượt qua ba phút, cho nên ha ha cười, vờ như nhìn mà không thấy.
Quả nhiên, sau khi ba người ngồi xuống ở trước bàn cơm, Cam Lam liền vui vẻ cùng Mạc Ngôn uống rượu đế, bảo là muốn phân thắng bại trong rượu, không chuốc Mạc Ngôn say thật sẽ không họ Cam...
Nhìn thấy ánh mắt Cam Lam linh động, nụ cười tươi tắn, Mạc Ngôn cũng yên lòng, biết cô bé này tính chất tâm lý đích xác cứng cỏi hơn rất nhiều nếu so với cô gái bình thường.
Hắn không ngăn cản Cam Lam uống rượu đế, lúc này uống một chút rượu đế, kỳ thật có trợ giúp cho giấc ngủ của nàng.
Đợi cho một đêm không mộng mị, ngủ một mạch đến sáng mai, cảm giác sợ hãi còn sót lại trong lòng cô bé cũng tiêu tán ...
- Ông chủ, tôi nghe Cam Lam nói, hôm nay anh đại phát thần uy...
Phần lớn con gái đều tò mò, Tô Vũ cũng không ngoại lệ, trên đường trở về, nàng nghe Cam Lam nói hết chuyện mạo hiểm ở Đạm Thủy sơn trang, trong lòng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nàng biết ông chủ của mình này rất thần bí, nhưng chưa bao giờ liên tưởng loại thần bí này với siêu cấp cảnh sát. Vì thế thừa dịp uống rượu, nháy một đôi mắt to có thể làm cho người ta chết đuối, bắt đầu tò mò đặt câu hỏi.
- Nào có mạo hiểm cùng thần kỳ như nha đầu kia nói đâu, kỳ thật cảnh sát đã sớm làm xong hết chuẩn bị, chẳng qua là tôi lấy thân phận chuyên gia đàm phán đánh một trận đầu mà thôi...
Mạc Ngôn nhấp hơi rượu, thuận miệng kể lại.
- Ồ, anh không phải làm việc ở công ty Phương Chính sao? Tại sao lại lăn đến trong đội ngũ cảnh sát thế?
Cam Lam tò mò hỏi.
- Tôi nói nghe, cô là tiểu nha đầu không nói thì cứ ăn nhiều đồ ăn, cái gì gọi là lăn đến trong đội ngũ cảnh sát?
Mạc Ngôn phụng phịu nói :
-Tôi đây một thân đường đường chính khí, chẳng lẽ cô nhìn không thấy sao? Phải nói là, toàn bộ đồng đội cảnh sát đều là cảm thấy vinh quang và may mắn vì trong đội ngũ có người chính khí, hiên ngang lẫm liệt như tôi vậy, xung phong ở phía trước, chịu khổ ở phía trước, thời khắc mấu chốt dám lấy thân chắn lỗ châu mai!
Cam Lam cười ngặt nghẽo, nói :
- Đại ca, anh có dám tiếp tục thổi phồng một chút hay không? Lại thêm hai ba từ, anh cũng có thể đi tranh cử thanh niên mẫu mực của Trung Quốc!
Tô Vũ ở một bên không nói, nghe được nhiều, nàng chóng cằm, quơ chén rượu đỏ, cứ đưa ánh mắt dễ thương nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.
Cam Lam trộm kéo ống tay áo của nàng dưới bàn, lén lút nói :
- Này, chị nhìn người ta như vậy, không phải là muốn ăn thịt người ta đấy chứ?
Tô Vũ bật cười, thấp giọng nói:
- Có cô làm bóng đèn ở giữa, muốn ăn cũng chưa có cơ hội há miệng...
Cam Lam uống chừng hai lượng rượu đế, mang theo cảm giác say cười khanh khách nói :
- Chị Tô Vũ, không cần đuổi em đi, em đi tránh đây...
Tô Vũ nhẹ nhàng nhíu cánh tay của nàng, ha ha cười nói:
- Em là nha đầu ngông cuồng, thực là cái gì cũng dám nói, nhỏ giọng một chút, đừng cho anh ấy nghe thấy, thật ra anh ấy là ông chủ của chị!
Cam Lam hừ hừ nói:
- Hứ, cái gì mà ông chủ, có ông chủ nhỏ mọn như vậy à? Một tiểu viện nát mà thôi, lại có thể dám không cho em ở, hôm nào em cho một mồi lửa đốt...
Hai cái cô gái mang theo cảm giác say xì xào bàn tán, tự cho là thanh âm đủ nhỏ, không biết, cái lỗ tai Mạc Ngôn ngay cả tiếng bước chân con kiến đều có thể nghe được...
Vừa mới bắt đầu, Mạc Ngôn còn cảm thấy thú vị, không nghĩ tới hai cô gái này đúng là càng nói càng hào phóng, sau nghe được hắn trợn mắt há hốc mồm.
Hóa ra con gái cũng có thể háo sắc như vậy...
Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, khó trách Mạch Tuệ từng nói, nữ sinh nằm trong phòng ngủ nói chuyện kỳ thật so với phòng ngủ nam sinh phấn khích hỏn, ban đầu mình còn không tin, hiện hai cô gái ở trong này, cũng đã điên là không đủ, thật không biết nữ sinh cả phòng ngủ tụ cùng một chỗ thì là tình hình như thế nào?
-Khụ...
Hắn ho khan một tiếng, đứng lên nói :
-Cơm nước no nê, thời gian cũng không sớm, tôi đi trước!
Tô Vũ vội vàng đứng lên, nói :
-Ông chủ, uống chén trà giải rượu lại đi?
Mạc Ngôn trong lòng hừ một tiếng, nếu không đi, ta sẽ thành tiểu bạch thỏ trong miệng các ngươi...
-Không cần, trở về còn có một cú điện thoại cần gọi, các cô cũng sớm nghỉ ngơi một chút!
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, rời nhà trọ.
Hắn vừa rời đi, Cam Lam liền ôm Tô Vũ cười khanh khách nói :
- Chị tin hay không, khẳng định anh ta nghe được chúng ta lặng lẽ nói, hì hì, người này là bị chúng ta dọa đi...
Ông chủ nghe được?
Tô Vũ hoảng sợ, lập tức sờ mũi Cam Lam , sẳng giọng:
- Em là người không có tim không có phổi, cái gì cũng dám nói, em thì vui, chị làm sao bây giờ? Em đừng quên , anh ấy là ông chủ của chị, nếu chị bị đuổi, người thứ nhất chị tìm là tìm em tính sổ!
Cam Lam hì hì cười nói:
- Bỏ được một đời cô quả, dám kéo ông chủ xuống ngựa... Không đúng, là dám hy sinh vì ông chủ , chị Tô Vũ, chị xem bộ dạng anh ta vừa rồi xem, còn thiếu nước chảy nước miếng, đồ háo sắc...
Đứng ở dưới lầu nhà trọ, Mạc Ngôn cười khổ châm điếu thuốc, uống rượu với hai cô gái này cũng thật điên.
Một trận gió thổi tới, hắn có một chút cảm giác say.
Nhưng hắn cũng không vận chuyển chân khí đuổi cảm giác say trong cơ thể, mà vẫn duy trì loại hơi men này, sau khi xe ném dưới lầu ở nhà trọ, bước chậm đi đến tiểu viện số 36.
Nơi này khoảng cách tiểu viện của hắn cũng không xa đi bộ cũng chỉ cần vài phút.
Trở lại tiểu viện, một chuyện hắn muốn làm dĩ nhiên là chuyện tắm gội, đây đã là thói quen của hắn nhiều năm.
Nhưng mà mới vừa bỏ đi áo khoác, thân hình của hắn bỗng nhiên dừng lại...
Hắn quay đầu nhìn về phía bên trái ở trên ghế sa lon, âm khí cũng tràn ngập như lần trước .
- Con ma này gan thật đúng là khá lớn, mình mới một đêm không trở về lại lần nữa chiếm cứ…
Hắn đi đến trước sô pha, đầu ngón tay hơi dính vào âm khí, trên mặt liền có một tia cười lạnh.
Lập tức, hắn lấy ra điều khiển từ xa, mở TV...
Cùng giống như lần trước, kênh dừng lại ở kênh Kịch truyền hình đài thành phố Uyển Lăng, kênh truyền hình này nhiều nhất đúng là diễn cẩu huyết cung đình, khanh thần cùng công chúa, Ama cùng phụ hoàng … hấp dẫn rất nhiều người xem từ những năm tám mươi.
Mạc Ngôn không khỏi nhớ tới người phảng phất nữ oa đại tiên trong miệng ông lão người miền núi kia, cùng với truyền thuyết Long Vương khuê nữ .
- Thích xem kịch cung đình như vậy, chẳng lẽ thật là nữ quỷ?
Mạc Ngôn thì thào lẩm bẩm, tỏa ra một loại cảm giác đi vào liêu trai.
Nghĩ chỉ chốc lát, hắn ném điều khiển từ xa, đi đến trước tủ lạnh, đưa tay kéo cửa ra.
Trong tủ lạnh thực vật cùng đồ uống đều là mấy ngày hôm trước Tô Vũ mua sắm, xếp chồng chất chỉnh tề, ngoài mấy túi thịt Mạc Ngôn làm thịt, các đồ vật khác đều bình thường không thiếu...
Nhìn thấy những đồ ăn này, Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, bởi vì mấy thứ này nhìn như vẫn bình thường, nhưng tuyệt đại đa số túi đóng gói đều quanh quẩn lên chút âm khí.
- Chẳng lẽ là...
Mạc Ngôn như có suy nghĩ gì, tùy tay cầm lấy một túi bánh bích quy, sau khi ngửi ngửi, mở túi gói ra, lấy ra một mảnh nhét vào miệng.
Vốn là bánh bích quy nhập khẩu hương vị ngọt ngào lúc sau đã nhạt nhẽo vô vị, giống như nhai trong miệng một ngọn nến...
- Phì, phì...
Dù sớm có dự liệu, Mạc Ngôn vẫn bị bánh bích quy khẩu vị như plastic và ngọn nến này làm hố một phen, liên tục không ngừng phun ra bọt bánh bích quy trong miệng.
- Lại còn đã có thể ăn khí, xem ra mình còn hơi coi khinh con ma này …
- Vừa nghe lời này của cô cũng biết, tối đa cô cũng chỉ là một trợ thủ.
Cam Lam bĩu môi nói :
- Ai cần anh lo... Trợ thủ thì làm sao vậy? So với anh, chỉ biết ăn không phải trả tiền còn hơn nhiều!
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi nói nghe Đại tiểu thư, đây là cái thái độ gì? Tốt xấu thì tôi cứu cái mạng nhỏ của cô, cô đối đãi ân nhân cứu mạng như vậy à?
Cam Lam làm cái mặt quỷ, hầm hừ nói :
- Ai bảo anh đuổi tôi đến nơi đây ? Hứ, đồ quỷ hẹp hòi, một căn nhà tòan chuyện ma quái, anh nghĩ tôi thích lắm à?
Mạc Ngôn lúc này mới chợt hiểu, hóa ra nha đầu kia là bởi vì chính mình không cho nàng ở tiểu viện số 36 mà đổi tính tình...
Nhưng hắn cũng biết, tính tình cô bé này tiểu tuyệt đối sẽ không giận vượt qua ba phút, cho nên ha ha cười, vờ như nhìn mà không thấy.
Quả nhiên, sau khi ba người ngồi xuống ở trước bàn cơm, Cam Lam liền vui vẻ cùng Mạc Ngôn uống rượu đế, bảo là muốn phân thắng bại trong rượu, không chuốc Mạc Ngôn say thật sẽ không họ Cam...
Nhìn thấy ánh mắt Cam Lam linh động, nụ cười tươi tắn, Mạc Ngôn cũng yên lòng, biết cô bé này tính chất tâm lý đích xác cứng cỏi hơn rất nhiều nếu so với cô gái bình thường.
Hắn không ngăn cản Cam Lam uống rượu đế, lúc này uống một chút rượu đế, kỳ thật có trợ giúp cho giấc ngủ của nàng.
Đợi cho một đêm không mộng mị, ngủ một mạch đến sáng mai, cảm giác sợ hãi còn sót lại trong lòng cô bé cũng tiêu tán ...
- Ông chủ, tôi nghe Cam Lam nói, hôm nay anh đại phát thần uy...
Phần lớn con gái đều tò mò, Tô Vũ cũng không ngoại lệ, trên đường trở về, nàng nghe Cam Lam nói hết chuyện mạo hiểm ở Đạm Thủy sơn trang, trong lòng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nàng biết ông chủ của mình này rất thần bí, nhưng chưa bao giờ liên tưởng loại thần bí này với siêu cấp cảnh sát. Vì thế thừa dịp uống rượu, nháy một đôi mắt to có thể làm cho người ta chết đuối, bắt đầu tò mò đặt câu hỏi.
- Nào có mạo hiểm cùng thần kỳ như nha đầu kia nói đâu, kỳ thật cảnh sát đã sớm làm xong hết chuẩn bị, chẳng qua là tôi lấy thân phận chuyên gia đàm phán đánh một trận đầu mà thôi...
Mạc Ngôn nhấp hơi rượu, thuận miệng kể lại.
- Ồ, anh không phải làm việc ở công ty Phương Chính sao? Tại sao lại lăn đến trong đội ngũ cảnh sát thế?
Cam Lam tò mò hỏi.
- Tôi nói nghe, cô là tiểu nha đầu không nói thì cứ ăn nhiều đồ ăn, cái gì gọi là lăn đến trong đội ngũ cảnh sát?
Mạc Ngôn phụng phịu nói :
-Tôi đây một thân đường đường chính khí, chẳng lẽ cô nhìn không thấy sao? Phải nói là, toàn bộ đồng đội cảnh sát đều là cảm thấy vinh quang và may mắn vì trong đội ngũ có người chính khí, hiên ngang lẫm liệt như tôi vậy, xung phong ở phía trước, chịu khổ ở phía trước, thời khắc mấu chốt dám lấy thân chắn lỗ châu mai!
Cam Lam cười ngặt nghẽo, nói :
- Đại ca, anh có dám tiếp tục thổi phồng một chút hay không? Lại thêm hai ba từ, anh cũng có thể đi tranh cử thanh niên mẫu mực của Trung Quốc!
Tô Vũ ở một bên không nói, nghe được nhiều, nàng chóng cằm, quơ chén rượu đỏ, cứ đưa ánh mắt dễ thương nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.
Cam Lam trộm kéo ống tay áo của nàng dưới bàn, lén lút nói :
- Này, chị nhìn người ta như vậy, không phải là muốn ăn thịt người ta đấy chứ?
Tô Vũ bật cười, thấp giọng nói:
- Có cô làm bóng đèn ở giữa, muốn ăn cũng chưa có cơ hội há miệng...
Cam Lam uống chừng hai lượng rượu đế, mang theo cảm giác say cười khanh khách nói :
- Chị Tô Vũ, không cần đuổi em đi, em đi tránh đây...
Tô Vũ nhẹ nhàng nhíu cánh tay của nàng, ha ha cười nói:
- Em là nha đầu ngông cuồng, thực là cái gì cũng dám nói, nhỏ giọng một chút, đừng cho anh ấy nghe thấy, thật ra anh ấy là ông chủ của chị!
Cam Lam hừ hừ nói:
- Hứ, cái gì mà ông chủ, có ông chủ nhỏ mọn như vậy à? Một tiểu viện nát mà thôi, lại có thể dám không cho em ở, hôm nào em cho một mồi lửa đốt...
Hai cái cô gái mang theo cảm giác say xì xào bàn tán, tự cho là thanh âm đủ nhỏ, không biết, cái lỗ tai Mạc Ngôn ngay cả tiếng bước chân con kiến đều có thể nghe được...
Vừa mới bắt đầu, Mạc Ngôn còn cảm thấy thú vị, không nghĩ tới hai cô gái này đúng là càng nói càng hào phóng, sau nghe được hắn trợn mắt há hốc mồm.
Hóa ra con gái cũng có thể háo sắc như vậy...
Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, khó trách Mạch Tuệ từng nói, nữ sinh nằm trong phòng ngủ nói chuyện kỳ thật so với phòng ngủ nam sinh phấn khích hỏn, ban đầu mình còn không tin, hiện hai cô gái ở trong này, cũng đã điên là không đủ, thật không biết nữ sinh cả phòng ngủ tụ cùng một chỗ thì là tình hình như thế nào?
-Khụ...
Hắn ho khan một tiếng, đứng lên nói :
-Cơm nước no nê, thời gian cũng không sớm, tôi đi trước!
Tô Vũ vội vàng đứng lên, nói :
-Ông chủ, uống chén trà giải rượu lại đi?
Mạc Ngôn trong lòng hừ một tiếng, nếu không đi, ta sẽ thành tiểu bạch thỏ trong miệng các ngươi...
-Không cần, trở về còn có một cú điện thoại cần gọi, các cô cũng sớm nghỉ ngơi một chút!
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, rời nhà trọ.
Hắn vừa rời đi, Cam Lam liền ôm Tô Vũ cười khanh khách nói :
- Chị tin hay không, khẳng định anh ta nghe được chúng ta lặng lẽ nói, hì hì, người này là bị chúng ta dọa đi...
Ông chủ nghe được?
Tô Vũ hoảng sợ, lập tức sờ mũi Cam Lam , sẳng giọng:
- Em là người không có tim không có phổi, cái gì cũng dám nói, em thì vui, chị làm sao bây giờ? Em đừng quên , anh ấy là ông chủ của chị, nếu chị bị đuổi, người thứ nhất chị tìm là tìm em tính sổ!
Cam Lam hì hì cười nói:
- Bỏ được một đời cô quả, dám kéo ông chủ xuống ngựa... Không đúng, là dám hy sinh vì ông chủ , chị Tô Vũ, chị xem bộ dạng anh ta vừa rồi xem, còn thiếu nước chảy nước miếng, đồ háo sắc...
Đứng ở dưới lầu nhà trọ, Mạc Ngôn cười khổ châm điếu thuốc, uống rượu với hai cô gái này cũng thật điên.
Một trận gió thổi tới, hắn có một chút cảm giác say.
Nhưng hắn cũng không vận chuyển chân khí đuổi cảm giác say trong cơ thể, mà vẫn duy trì loại hơi men này, sau khi xe ném dưới lầu ở nhà trọ, bước chậm đi đến tiểu viện số 36.
Nơi này khoảng cách tiểu viện của hắn cũng không xa đi bộ cũng chỉ cần vài phút.
Trở lại tiểu viện, một chuyện hắn muốn làm dĩ nhiên là chuyện tắm gội, đây đã là thói quen của hắn nhiều năm.
Nhưng mà mới vừa bỏ đi áo khoác, thân hình của hắn bỗng nhiên dừng lại...
Hắn quay đầu nhìn về phía bên trái ở trên ghế sa lon, âm khí cũng tràn ngập như lần trước .
- Con ma này gan thật đúng là khá lớn, mình mới một đêm không trở về lại lần nữa chiếm cứ…
Hắn đi đến trước sô pha, đầu ngón tay hơi dính vào âm khí, trên mặt liền có một tia cười lạnh.
Lập tức, hắn lấy ra điều khiển từ xa, mở TV...
Cùng giống như lần trước, kênh dừng lại ở kênh Kịch truyền hình đài thành phố Uyển Lăng, kênh truyền hình này nhiều nhất đúng là diễn cẩu huyết cung đình, khanh thần cùng công chúa, Ama cùng phụ hoàng … hấp dẫn rất nhiều người xem từ những năm tám mươi.
Mạc Ngôn không khỏi nhớ tới người phảng phất nữ oa đại tiên trong miệng ông lão người miền núi kia, cùng với truyền thuyết Long Vương khuê nữ .
- Thích xem kịch cung đình như vậy, chẳng lẽ thật là nữ quỷ?
Mạc Ngôn thì thào lẩm bẩm, tỏa ra một loại cảm giác đi vào liêu trai.
Nghĩ chỉ chốc lát, hắn ném điều khiển từ xa, đi đến trước tủ lạnh, đưa tay kéo cửa ra.
Trong tủ lạnh thực vật cùng đồ uống đều là mấy ngày hôm trước Tô Vũ mua sắm, xếp chồng chất chỉnh tề, ngoài mấy túi thịt Mạc Ngôn làm thịt, các đồ vật khác đều bình thường không thiếu...
Nhìn thấy những đồ ăn này, Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, bởi vì mấy thứ này nhìn như vẫn bình thường, nhưng tuyệt đại đa số túi đóng gói đều quanh quẩn lên chút âm khí.
- Chẳng lẽ là...
Mạc Ngôn như có suy nghĩ gì, tùy tay cầm lấy một túi bánh bích quy, sau khi ngửi ngửi, mở túi gói ra, lấy ra một mảnh nhét vào miệng.
Vốn là bánh bích quy nhập khẩu hương vị ngọt ngào lúc sau đã nhạt nhẽo vô vị, giống như nhai trong miệng một ngọn nến...
- Phì, phì...
Dù sớm có dự liệu, Mạc Ngôn vẫn bị bánh bích quy khẩu vị như plastic và ngọn nến này làm hố một phen, liên tục không ngừng phun ra bọt bánh bích quy trong miệng.
- Lại còn đã có thể ăn khí, xem ra mình còn hơi coi khinh con ma này …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.