Chương 260: Lại thấy sâu độc
Đồ Cùng
24/08/2013
Khúc Thanh nghe thấy những câu này vẻ mặt không khỏi dại ra.
Lúc này Khúc Thanh nhìn về phía Mạc Ngôn ánh mắt không khác gì coi thường.
Không chỉ có anh mà mà Mã phu nhân cũng nghĩ thầm đứa bé của Mạc gia này không phải đầu óc có vấn đề gì đấy chứ?
Mạc Ngôn nói chuyện không giật gân cũng không khiêu khích sự chú ý của bà ta nhưng Mã cục trưởng là người đa nghi. Trước đây là chuyện mỏ quặng đến Đạm Thủy sơn trang cho đến bệnh tình của thôn Dân Tộc, rồi đến cái văn kiện kia ông ta đều rõ, đối với Mạc Ngôn ở cả tỉnh sảnh thì ông ta hiểu Mạc Ngôn chỉ sau Đỗ Tiểu Âm.
Lúc này ông ta thấy ánh mắt của Khúc Thanh có vẻ miệt thị, trong lòng tức giận tiểu tử này thật đáng đánh.
- Khúc Thanh, cháu có ánh mắt gì vậy, có tin là ta dùng lão bì đánh cháu không?
Cục trưởng Mã dùng từ lão bì thực ra là tiếng địa phương của Uyển Lăng, nó chính là cái dây lưng.
Khúc Thanh thực sự sợ dượng nghe xong những câu này kìm chế sắc mặt.
- Mã thúc, chú cứ yên tâm, chờ một chút đừng nóng nảy.
Mạc Ngôn cười với Mã cục trưởng, sau đó nhìn về phía Khúc Thanh nói:
- Khúc Thanh, có phải cậu cảm thấy chuyện vừa rồi rồi tôi nói có vẻ giật gân không?
Khúc Thanh trợn mắt không nói lên lời nhưng lại nói thầm. Há chỉ nói chuyện giật gân đúng là làm trò nguyền rủa ta.
Vẻ mặt không thoải mái của cậu ta, Mạc Ngôn cũng không tính toán, hắn chỉ vào chỗ dưới huyệt thiên trung nói:
- Khúc Thanh, cậu hãy dùng tay ấn ở chỗ này một cái.
Khúc Thanh nghi ngờ nói:
- Đang yên đang lành ấn chỗ này làm gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tự nhiên là tốt, cậu cứ ấn rồi biết.
Khúc Thanh vẫn có chút do dự, Mã cục trưởng tức giận nói:
- Bảo làm theo thì làm theo đi, ấn vào thì nó chết à.
Khúc Thanh dở khóc dở cười. Đành phải làm theo nói:
- Là chỗ này sao?
Mạc Ngôn nói:
- Dịch lên phía trước 1cm.
Khúc Thanh nhún vai, di chuyển ngón tay lên phía trước.
- Là chỗ này, không cần ra sức chỉ càn nhẹ là được, nếu nặng tôi e là cậu ăn không tiêu đâu.
Mạc Ngôn dặn dò.
Làm sao mà Khúc Thanh chịu tin những lời này của hắn, sau khi tìm được vị trí anh ta khinh thường cười yếu ớt rồi ấn xuống.
Nhưng ấn một cái, cậu ta liền cảm thấy được ngón tay như một cây sắt cắm vào ngực.
- Ôi.
Từ bé đến lớn Khúc Thanh chưa bao giờ cảm thấy đau như thế. Sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết cái mặt khỏ nhắn trắng bệch đi đúng là đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
May mà Mã phu nhân đứng bên cạnh vội đỡ lấy cậu ta vội la lên:
- Tiểu Thanh, tiểu Thanh cháu sao vậy?
Mạc Ngôn thấy thể không thể lắc đầu liền đỡ lấy Khúc Thanh nói:
- Dì Mã, giao cho cháu đi.
Mã phu nhân vội kêu lên:
- Mạc Ngôn, rốt cục đây là thế nào? Tiểu Thanh không sao chứ?
Mạc Ngôn lấy cái ghế ra để Khúc Thanh ngồi xuống rồi nói:
- Yên tâm đi, cậu ta không xảy ra chuyện gì lớn đâu nghỉ ngơi là khỏe lại ngay mà.
Nói xong hắn cầm tay của Khúc Thanh thay cậu ta vuốt kinh mạch.
Ngay khi Khúc Thanh bước vào cửa, Mạc Ngôn đã phát hiện ra cậu ta có cái gì đó không đúng.
Bính thường mà nói, Khúc Thanh còn trẻ như vậy dương cương khí đủ nhưng trong mắt Mạc Ngôn, Khúc Thanh lại là âm thịnh dương suy, trong cơ thể dương khí từng thiếu hụt.
Khí trong cơ thể người lấy âm dương làm cơ sở tổng thể là cân bằng.
Nếu dương khí thiếu hụt, có 2 cách có thể bổ sung, một là thuốc bổ, hai là thực bổ. Nhưng cả hai cách này đều có chỗ thiếu hụt, tốc độ quá chậm chỉ để điều dưỡng chứ không bổ sung được ngay tức thì. Nhất là như Khúc Thanh dương khí thiếu hụt, cả thuốc bổ và thực bổ đều không kịp. Trong tình huống này, cơ thể người sẽ không chống đỡ được!
Điểm chết người chính là, đối với Khúc Thanh mà nói, dương khí trong cơ thể cậu ta không chỉ bị thiếu hụt mà còn không ngừng bị tiêu hao.
Điều này cũng có nghĩa là nếu chuyển dời công phu thì tuổi thọ của cậu ta sẽ ngày càng giảm.
Đây là Mạc Ngôn đột nhiên thốt ra như vậy, tình trạng này phát triển hơn nữa đừng nhìn thấy Khúc Thanh bây giờ vui vẻ nhưng thực ra cậu ta khó mà sống được đến sang năm.
Cũng may là lấy cách bổ sung căn nguyên dương khí, cũng thực sự không phải là vung lên mà là nhu cầu khác thường.
Còn đối với Khúc Thanh mà nói, đây cũng không phải là một tin tốt duy nhẩt thực sự may cho cậu ta là gặp được Mạc Ngôn ở đây.
Có Mạc ngôn cậu ta muốn chết cũng khó, hơn nữa cũng không cần tiêu hao dương khí.
Tuy Mạc Ngôn không thể thay đổi ngũ hành nhưng âm dương đủ cả, chỉ cần vượt qua một đạo chân khú cũng đủ để kéo Khúc Thanh từ cõi chết trở về.
Nhưng Mạc Ngôn cũng không vội ra tay mà liên tục xem xét kĩ.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Mạc Ngôn phát hiện sức khỏe của Khúc Thanh dồi dào, rất khỏe không giống như là cơ thể phần ngoài xuất hiện vấn đề.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng, rốt cục thì hắn cũng xác nhận hiện tại đúng là Khúc Thanh không xuất hiện kết quả là có nguyên nhân.
Chỗ lồng ngực của Khúc Thanh có hai vết thương rất lớn, đối xứng nhau. Miệng vết thương chỉ to như hạt vừng hơi sưng đỏ nhưng gần vết thương có dính chất lỏng, lại là chất lỏng có chứa độc tính. Sau khi xem xét cẩn thận Mạc Ngôn thấy hai vết thương này chính là vết cắn của loại sâu không biết tên.
Ngoài ra, dưới vết thương khoảng 1cm còn có cất dấu một quả trứng của con sâu vừng.
Cái trứng này cũng kì lạ, ngủ đông trong cơ thể Khúc Thanh không sống dựa vào máu mà là không ngừng hấp thụ dương khi của cậu ta.
Sau khi thấy trứng con côn trùng này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mạc Ngôn chính là Khúc Thanh đã bị người hạ độc cổ.
Hi vọng sự phân biệt này của hắn chính xác, bởi vì tiếp tục xem xét hắn còn phát hiện trứng con côn trùng này và hơi thở của cô gái còn vương ở trên người Khúc Thanh là hoàn toàn khác nhau.
Mạc Ngôn cũng không thành thạo về côn trùng cổ đạo nhưng hắn cũng biết dù là bổn mạng cổ thì cũng vẫn là sâu độc, nó và hơi thở của chủ nhân nó là hoàn toàn khác nhau nếu không nói là cổ không còn là cổ mà nhiều nhất chỉ có thể coi là côn trùng.
Thực tế không có loại côn trùng nào sinh ra đã độc, cái gọi là sâu độc thực ra phải trải qua bí pháp mà có. Đứng từ góc độ mê tín mà nói, quá trình nuôi và diễn biến của nó không có được quy mô lớn có thể nói mỗi một con sâu độc đều là độc nhất vô nhị. Cũng không có cách nào phục chế lại tiến trình diễn biến mà chỉ có thể mơ hồ khống chế được nó.
Sau khi so sánh hơi thở Mạc Ngôn lập tức khẳng định, người hạ cổ Khúc Thanh chỉ có thể là cô gái tối hôm qua đã chung giường gối với cậu ta.
Gặp chuyện này Mạc Ngôn không thể măc kệ được.
Đây cũng không phải là chuyện hắn thích lo hay là tinh thần trọng nghĩa, nói trắng ra là chỉ là một cái nhìn lãnh địa. Hắn tu hành ở Uyển Lăng nơi này một phần ba là của hắn, sao hắn có thể để các tu sĩ tùy ý vào cửa nhà của mình được? Hống chim dây là một nơi tu sĩ ngoài không thể có mặt. Mạc Ngông thấy, loại cổ này thậm chí là tà tu của Tống Thanh Viễn cũng còn kém xa.
Quan trọng nhất là KHúc Thanh là cháu trai của vợ chồng Mã cục trưởng, hắn không thể mặc kệ đứng nhìn.
Sau khi nhập một đạo chân khí, Khúc Thanh đã từ từ tỉnh lại.
Mạc Ngôn không có ý định xử lý người này nhưng việc đã đến nước này hắn cũng không thèm kéo xuống.
Hắn vạch áo Khúc Thanh ra.
Sau đó, dùng ngón út nhíu lại phá vết thương sưng đỏ trên ngực Khúc Thanh.
Mã phu nhân đứng bên không khỏi hoảng sợ nói:
- Mạc Ngôn, cháu đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ không dùng tiêu độc được sao?
Mã cục trưởng liền lườm vợ một cái nói:
- Đừng có nói.
Lúc này Mạc Ngôn đang dùng chân khí hút trứng côn trùng ra, để lên đầu ngón tay cười nói:
- Dì Mã, dì cứ yên râm đi, Khúc Thanh chỉ bị con sâu cắn một cái thôi.
Mã phu nhân nhìn thấy cái trứng sâu còn nhỏ hơn hạt vừng, sắc mặt trắng bệnh đi nói:
- Không chỉ bị nó cắn đấy chứ?
Mạc Ngôn cười kể lại nói:
- Cháu cũng không rõ nhưng tóm lại là bây giờ Khúc Thanh không sao rồi.
Nói xong hắn vận chuyển chân khí lên đầu ngón tay biến trứng côn trùng này thành bột mịn.
Một phòng xa hoa ở Uyển Lăng, có một người đang ngồi trên ghế salon đọc tạp chí đột nhiên phun ra ngụm máu tươi rồi ngã nhào từ ghế xuống đất.
Người đàn bà này chưa đến 30 tuổi, trông có vẻ lẳng lơ, nhất là làn da bôi phấn trắng chói cả mắt.
Phun một ngụm máu tươi ra, cô ta ngã trên mặt đấy làn da cũng héo đi chỉ trong nháy mắt cũng trở lên khô cằn giống như thao một lớp sáp thấm nước vậy.
- A Nhã, sao vậy?
Ngoài phòng một người phụ nữ 30 tuổi thấy trong phòng có động tĩnh liền vội đẩy cửa vào.
Cô ta thấy A Nhã ngã phục trên mặt đất vô cùng hoảng sợ, lập tức ôm lấy A Nhã đặt lên ghế salon.
Môi A Nhã vẫn còn máu nhìn thấy người phụ nữ này nói:
- Sư tỉ, tử cổ của em bị người ta phá rồi.
Người được gọi là sư tỷ đó không khỏi kinh ngạc nói:
- Em khẳng định?
A Nhã giãy dụa trên ghế, môi đỏ lên cũng phun ra một con sâu lạ trắng như ngọc.
Lúc này Khúc Thanh nhìn về phía Mạc Ngôn ánh mắt không khác gì coi thường.
Không chỉ có anh mà mà Mã phu nhân cũng nghĩ thầm đứa bé của Mạc gia này không phải đầu óc có vấn đề gì đấy chứ?
Mạc Ngôn nói chuyện không giật gân cũng không khiêu khích sự chú ý của bà ta nhưng Mã cục trưởng là người đa nghi. Trước đây là chuyện mỏ quặng đến Đạm Thủy sơn trang cho đến bệnh tình của thôn Dân Tộc, rồi đến cái văn kiện kia ông ta đều rõ, đối với Mạc Ngôn ở cả tỉnh sảnh thì ông ta hiểu Mạc Ngôn chỉ sau Đỗ Tiểu Âm.
Lúc này ông ta thấy ánh mắt của Khúc Thanh có vẻ miệt thị, trong lòng tức giận tiểu tử này thật đáng đánh.
- Khúc Thanh, cháu có ánh mắt gì vậy, có tin là ta dùng lão bì đánh cháu không?
Cục trưởng Mã dùng từ lão bì thực ra là tiếng địa phương của Uyển Lăng, nó chính là cái dây lưng.
Khúc Thanh thực sự sợ dượng nghe xong những câu này kìm chế sắc mặt.
- Mã thúc, chú cứ yên tâm, chờ một chút đừng nóng nảy.
Mạc Ngôn cười với Mã cục trưởng, sau đó nhìn về phía Khúc Thanh nói:
- Khúc Thanh, có phải cậu cảm thấy chuyện vừa rồi rồi tôi nói có vẻ giật gân không?
Khúc Thanh trợn mắt không nói lên lời nhưng lại nói thầm. Há chỉ nói chuyện giật gân đúng là làm trò nguyền rủa ta.
Vẻ mặt không thoải mái của cậu ta, Mạc Ngôn cũng không tính toán, hắn chỉ vào chỗ dưới huyệt thiên trung nói:
- Khúc Thanh, cậu hãy dùng tay ấn ở chỗ này một cái.
Khúc Thanh nghi ngờ nói:
- Đang yên đang lành ấn chỗ này làm gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tự nhiên là tốt, cậu cứ ấn rồi biết.
Khúc Thanh vẫn có chút do dự, Mã cục trưởng tức giận nói:
- Bảo làm theo thì làm theo đi, ấn vào thì nó chết à.
Khúc Thanh dở khóc dở cười. Đành phải làm theo nói:
- Là chỗ này sao?
Mạc Ngôn nói:
- Dịch lên phía trước 1cm.
Khúc Thanh nhún vai, di chuyển ngón tay lên phía trước.
- Là chỗ này, không cần ra sức chỉ càn nhẹ là được, nếu nặng tôi e là cậu ăn không tiêu đâu.
Mạc Ngôn dặn dò.
Làm sao mà Khúc Thanh chịu tin những lời này của hắn, sau khi tìm được vị trí anh ta khinh thường cười yếu ớt rồi ấn xuống.
Nhưng ấn một cái, cậu ta liền cảm thấy được ngón tay như một cây sắt cắm vào ngực.
- Ôi.
Từ bé đến lớn Khúc Thanh chưa bao giờ cảm thấy đau như thế. Sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết cái mặt khỏ nhắn trắng bệch đi đúng là đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
May mà Mã phu nhân đứng bên cạnh vội đỡ lấy cậu ta vội la lên:
- Tiểu Thanh, tiểu Thanh cháu sao vậy?
Mạc Ngôn thấy thể không thể lắc đầu liền đỡ lấy Khúc Thanh nói:
- Dì Mã, giao cho cháu đi.
Mã phu nhân vội kêu lên:
- Mạc Ngôn, rốt cục đây là thế nào? Tiểu Thanh không sao chứ?
Mạc Ngôn lấy cái ghế ra để Khúc Thanh ngồi xuống rồi nói:
- Yên tâm đi, cậu ta không xảy ra chuyện gì lớn đâu nghỉ ngơi là khỏe lại ngay mà.
Nói xong hắn cầm tay của Khúc Thanh thay cậu ta vuốt kinh mạch.
Ngay khi Khúc Thanh bước vào cửa, Mạc Ngôn đã phát hiện ra cậu ta có cái gì đó không đúng.
Bính thường mà nói, Khúc Thanh còn trẻ như vậy dương cương khí đủ nhưng trong mắt Mạc Ngôn, Khúc Thanh lại là âm thịnh dương suy, trong cơ thể dương khí từng thiếu hụt.
Khí trong cơ thể người lấy âm dương làm cơ sở tổng thể là cân bằng.
Nếu dương khí thiếu hụt, có 2 cách có thể bổ sung, một là thuốc bổ, hai là thực bổ. Nhưng cả hai cách này đều có chỗ thiếu hụt, tốc độ quá chậm chỉ để điều dưỡng chứ không bổ sung được ngay tức thì. Nhất là như Khúc Thanh dương khí thiếu hụt, cả thuốc bổ và thực bổ đều không kịp. Trong tình huống này, cơ thể người sẽ không chống đỡ được!
Điểm chết người chính là, đối với Khúc Thanh mà nói, dương khí trong cơ thể cậu ta không chỉ bị thiếu hụt mà còn không ngừng bị tiêu hao.
Điều này cũng có nghĩa là nếu chuyển dời công phu thì tuổi thọ của cậu ta sẽ ngày càng giảm.
Đây là Mạc Ngôn đột nhiên thốt ra như vậy, tình trạng này phát triển hơn nữa đừng nhìn thấy Khúc Thanh bây giờ vui vẻ nhưng thực ra cậu ta khó mà sống được đến sang năm.
Cũng may là lấy cách bổ sung căn nguyên dương khí, cũng thực sự không phải là vung lên mà là nhu cầu khác thường.
Còn đối với Khúc Thanh mà nói, đây cũng không phải là một tin tốt duy nhẩt thực sự may cho cậu ta là gặp được Mạc Ngôn ở đây.
Có Mạc ngôn cậu ta muốn chết cũng khó, hơn nữa cũng không cần tiêu hao dương khí.
Tuy Mạc Ngôn không thể thay đổi ngũ hành nhưng âm dương đủ cả, chỉ cần vượt qua một đạo chân khú cũng đủ để kéo Khúc Thanh từ cõi chết trở về.
Nhưng Mạc Ngôn cũng không vội ra tay mà liên tục xem xét kĩ.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Mạc Ngôn phát hiện sức khỏe của Khúc Thanh dồi dào, rất khỏe không giống như là cơ thể phần ngoài xuất hiện vấn đề.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng, rốt cục thì hắn cũng xác nhận hiện tại đúng là Khúc Thanh không xuất hiện kết quả là có nguyên nhân.
Chỗ lồng ngực của Khúc Thanh có hai vết thương rất lớn, đối xứng nhau. Miệng vết thương chỉ to như hạt vừng hơi sưng đỏ nhưng gần vết thương có dính chất lỏng, lại là chất lỏng có chứa độc tính. Sau khi xem xét cẩn thận Mạc Ngôn thấy hai vết thương này chính là vết cắn của loại sâu không biết tên.
Ngoài ra, dưới vết thương khoảng 1cm còn có cất dấu một quả trứng của con sâu vừng.
Cái trứng này cũng kì lạ, ngủ đông trong cơ thể Khúc Thanh không sống dựa vào máu mà là không ngừng hấp thụ dương khi của cậu ta.
Sau khi thấy trứng con côn trùng này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mạc Ngôn chính là Khúc Thanh đã bị người hạ độc cổ.
Hi vọng sự phân biệt này của hắn chính xác, bởi vì tiếp tục xem xét hắn còn phát hiện trứng con côn trùng này và hơi thở của cô gái còn vương ở trên người Khúc Thanh là hoàn toàn khác nhau.
Mạc Ngôn cũng không thành thạo về côn trùng cổ đạo nhưng hắn cũng biết dù là bổn mạng cổ thì cũng vẫn là sâu độc, nó và hơi thở của chủ nhân nó là hoàn toàn khác nhau nếu không nói là cổ không còn là cổ mà nhiều nhất chỉ có thể coi là côn trùng.
Thực tế không có loại côn trùng nào sinh ra đã độc, cái gọi là sâu độc thực ra phải trải qua bí pháp mà có. Đứng từ góc độ mê tín mà nói, quá trình nuôi và diễn biến của nó không có được quy mô lớn có thể nói mỗi một con sâu độc đều là độc nhất vô nhị. Cũng không có cách nào phục chế lại tiến trình diễn biến mà chỉ có thể mơ hồ khống chế được nó.
Sau khi so sánh hơi thở Mạc Ngôn lập tức khẳng định, người hạ cổ Khúc Thanh chỉ có thể là cô gái tối hôm qua đã chung giường gối với cậu ta.
Gặp chuyện này Mạc Ngôn không thể măc kệ được.
Đây cũng không phải là chuyện hắn thích lo hay là tinh thần trọng nghĩa, nói trắng ra là chỉ là một cái nhìn lãnh địa. Hắn tu hành ở Uyển Lăng nơi này một phần ba là của hắn, sao hắn có thể để các tu sĩ tùy ý vào cửa nhà của mình được? Hống chim dây là một nơi tu sĩ ngoài không thể có mặt. Mạc Ngông thấy, loại cổ này thậm chí là tà tu của Tống Thanh Viễn cũng còn kém xa.
Quan trọng nhất là KHúc Thanh là cháu trai của vợ chồng Mã cục trưởng, hắn không thể mặc kệ đứng nhìn.
Sau khi nhập một đạo chân khí, Khúc Thanh đã từ từ tỉnh lại.
Mạc Ngôn không có ý định xử lý người này nhưng việc đã đến nước này hắn cũng không thèm kéo xuống.
Hắn vạch áo Khúc Thanh ra.
Sau đó, dùng ngón út nhíu lại phá vết thương sưng đỏ trên ngực Khúc Thanh.
Mã phu nhân đứng bên không khỏi hoảng sợ nói:
- Mạc Ngôn, cháu đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ không dùng tiêu độc được sao?
Mã cục trưởng liền lườm vợ một cái nói:
- Đừng có nói.
Lúc này Mạc Ngôn đang dùng chân khí hút trứng côn trùng ra, để lên đầu ngón tay cười nói:
- Dì Mã, dì cứ yên râm đi, Khúc Thanh chỉ bị con sâu cắn một cái thôi.
Mã phu nhân nhìn thấy cái trứng sâu còn nhỏ hơn hạt vừng, sắc mặt trắng bệnh đi nói:
- Không chỉ bị nó cắn đấy chứ?
Mạc Ngôn cười kể lại nói:
- Cháu cũng không rõ nhưng tóm lại là bây giờ Khúc Thanh không sao rồi.
Nói xong hắn vận chuyển chân khí lên đầu ngón tay biến trứng côn trùng này thành bột mịn.
Một phòng xa hoa ở Uyển Lăng, có một người đang ngồi trên ghế salon đọc tạp chí đột nhiên phun ra ngụm máu tươi rồi ngã nhào từ ghế xuống đất.
Người đàn bà này chưa đến 30 tuổi, trông có vẻ lẳng lơ, nhất là làn da bôi phấn trắng chói cả mắt.
Phun một ngụm máu tươi ra, cô ta ngã trên mặt đấy làn da cũng héo đi chỉ trong nháy mắt cũng trở lên khô cằn giống như thao một lớp sáp thấm nước vậy.
- A Nhã, sao vậy?
Ngoài phòng một người phụ nữ 30 tuổi thấy trong phòng có động tĩnh liền vội đẩy cửa vào.
Cô ta thấy A Nhã ngã phục trên mặt đất vô cùng hoảng sợ, lập tức ôm lấy A Nhã đặt lên ghế salon.
Môi A Nhã vẫn còn máu nhìn thấy người phụ nữ này nói:
- Sư tỉ, tử cổ của em bị người ta phá rồi.
Người được gọi là sư tỷ đó không khỏi kinh ngạc nói:
- Em khẳng định?
A Nhã giãy dụa trên ghế, môi đỏ lên cũng phun ra một con sâu lạ trắng như ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.