Chương 290: Múa rìu qua mắt thợ
Đồ Cùng
24/08/2013
Mạc Ngôn giơ tay chỉ vào hồ sơ nói:
- Càng ngày ta càng khẳng định, vụ án này có liên quan đến tu sĩ. Cho nên ta cảm thấy chúng ta không cần phải tìm hung thủ gấp mà trước hết làm rõ vụ án này đã...
Hắc miêu nói:
- Ngươi tính như vậy... Đúng rồi, trước khi đến đây ta thấy ngươi rất có hứng thú có đầu mối gì sao?
- Nói về vụ án này...
Mạc Ngôn nói về chuyện hắn trải qua ở hoang đảo, ngoài việc bội sức có thể phát hiện diệt sạch mấy u hồn ra còn còn có chuyện khác.
Tất cả hắn đều không dấu diếm Hắc miêu.
Sau khi nghe xong Hắc miêu kinh ngạc nói:
- Nghe nói Quy Nhất Giaó nuôi con mắt kia có điểm giống với ma vật.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy...
Sau khi trở về từ bến cảng thực ra hắn cũng không có loại nhận thức này mãi cho đến chuyện phát sinh ở thôn Bạch Thủy hắn mới loáng thoáng nghĩ như vậy.
Sau khi phát sinh mới lờ mờ có ý nghĩ như vậy.
- Sơn Nguyệt, ngoài Vân La đạo cung trấn áp Ma Uyên ra, trên thế giới này ngoài y ra còn có Ma Uyên nữa không?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Hẳn là không có. Loại Ma Uyên này tồn tại một cái cũng đã đủ cho người ta đau đầu có nhiều chỉ e thế giới này đã sớm bị hủy diệt rồi... Nhưng có thể khẳng định, chưa chắc có Ma Uyên nhưng nhât định là có ma vật tồn tại. Bên phương Tây thịnh hành cái gọi là quỷ hút máu gì đó, hay người sói chẳng hạn, nhiêm chỉnh mà nói thực ra chúng nó cũng là một loại ma vật.
Mạc Ngôn gật đầu đứng lên nói:
- Đi thôi chúng ta đến nhà trọ đó xem sao.
Một người, một con mèo đi vào khu nhà trọ, tìm quả lý của khu nhà này.
Người quản lý đã sớm nhận được điện thoại của nhân viên trong trường nhìn thất Mạc Ngôn, sau khi xác nhận tài liệu liền lấy chìa khóa ra nói:
- Cảnh sát Mạc, anh đi lên phòng đó ở tầng 6, tôi sẽ đi cùng các anh...
Mạc Ngôn ngăn ông ta mỉm cười nói:
- Không cần như vậy, tôi hi vọng chỉ có một người lên là được.
Người quản lý không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, y liếc mắt nhìn sâu trong đổng tử của Hắc miêu lập tức vô tư giao chìa khóa.
Mạc Ngôn cảm ơn người quản lý mang theo Hắc miêu cùng vào thang máy.
Thanh máy mở, Mạc Ngôn nói:
- Sơn Nguyệt, nói với ngươi nhiều lần rồi không được mê hoặc người thường, ý thức của bọn họ rất yếu không chịu được sức ép của ngươi đâu.
Hắc miêu cười hì hì nói:
- Yên tâm đi, chỉ tiếp xúc ở mức thấp nhất thôi không gây tổn thương đâu. Linh thức của ta tuy không bằng của ngươi nhưng thuần khiết nói đến nói đến xoay chuyển không thấp hơn ngươi đâu.
Mạc Ngôn cười lắc đầu.
- Ting tong…
Thang máy dừng lại ở tầng 6, sau khi cửa mở ra Mạc Ngôn đi ra ngoài trước.
ở tầng này có 8 phòng.
Ra hành lang ngắm phong ở đây quả là không tồi, cũng phải bằng khách sạn 3 sao. Những người thuê trọ trong đây phần lớn là những lưu học sinh có quốc tịch nước ngoài, gia đình vào hào cảnh cũng không tồi.
Mạc Ngôn cầm chìa khóa bước nhanh trong khu nhà trọ.
Đi đến cửa, hắn vừa định mở cửa thì lông mày hắn bỗng dưng lại nhướn cao lên...
Mắt Hắc miêu cũng sáng lên nó nhìn Mạc Ngôn với ánh mắt cười cười.
- Có chút thú vị...
Mạc Ngôn và Hắc miêu liếc nhìn nhau không khỏi mỉm cười.
Hắn và Hắc miêu đều đã phát hiện, lúc này trong căn hộ đã có người đến trước bọn hắn một bước.
Thú vị nhất là vị khách không mời mà đến này không phải ai khác mà chính là người đàn ông trung niên ở cùng với cậu thanh niên da trắng trong rừng.
Lúc này, người đó mặc tây phục, đeo kính đen, cách ăn mặc rất giống một giảng viên đại học.
Y đứng trong phòng trọ, hơi nhắm mắt tập trung suy nghĩ dường như đang lấy linh giác tra xét vào từng chỗ hẻo lánh của khu nhà trọ.
Mạc Ngôn ngoài cửa cũng đang suy nghĩ, sau đó hắn đưa chìa khóa vào ổ.
Người đàn ông trung niên bên trong cánh cửa lắp bắp kinh hãi, nhìn Mạc Ngôn cảnh giác.
- Cậu là ai?
Tuy là cảnh giác nhưng người này cũng không kích động, y khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Ngôn như một học sinh, rất nghiêm túc hỏi.
Mạc Ngôn cũng nhăn mi lại nói:
- Ông là ai? Phòng trọ này là tôi vừa mới thuê, sao ông lại ở trong này?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Mạc Ngôn và cái chìa khóa cũng dần mất đi vẻ cảnh giác cười nói:
- Tôi là giáo sư khoa triết Kim Hà Nam, cũng là tới xem phòng. Tôi có một đứa cháu đang ôn thi tính tìm nhà trọ bên này... Nếu cậu muốn thuê thì tôi đi tìm chỗ khác.
Dừng lại một chút y lại liếc nhìn Mạc Ngôn.
Hắc miêu ở phía sau ôn hòa nói:
- Vị đồng học ơi, tôi phải nhắc nhở anh ở đây không cho nuôi súc vật đâu.
Mạc Ngôn liền làm ra vẻ câu nệ, gật đầu liên tục nói mình sẽ đi ra ngoài trường.
- Vậy cũng được, là học sinh cần tuân thủ kỉ luật.
Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ nhàng đi ra cửa.
Vừa đi, y còn vừa vỗ vai Mạc Ngôn một cách thân thiết.
Nhưng vừa vỗ vai xong bỗng lại vỗ nữa nói:
- Anh bạn học…
Mạc Ngôn nói:
- Giáo sư còn có việc gì sao?
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ khác thường chậm rãi nói:
- Nhìn kĩ mắt tôi...
Mạc Ngôn không biết gì, sững sờ nhìn vào mắt đối phương.
Ánh mắt của người đó biến ảo, ngữ khí cũng mơ màng ôn nhu nói:
- Anh bạn, hãy nhớ kĩ hôm nay chưa từng gặp ta...
- Đúng vậy, tôi chưa từng gặp ông…
Vẻ mặt Mạc Ngôn có vẻ đờ đẫn.
Thấy thế người đàn ông nhìn mỉm cười bảo hắn:
- Bây giờ hãy đếm đi, đếm đến một trăm.
Mạc Ngôn không có bất kì một sự kháng cự nào, vẻ mặt hắn ngây ra và bắt đầu đếm. lúc Mạc Ngôn đếm đến 50, người đàn ông trung niên này mới gật đầu, chắp tay sau đít rồi thản nhiên dời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, ông ta cũng không vội đi mà trốn ở ngoài cửa lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ở trong phòng.
Trong phòng Mạc Ngôn vẫn đến như vậy cho đến 100 rồi hắn mới bừng tỉnh, kinh ngạc nói:
- Không phải đến để dọn vệ sinh ư? Sao đang yên đang lành lại đứng ngẩn ở đây ra thế này.
Người đàn ông trung niên ở ngoài cửa nghe thấy Mạc Ngôn tự nói với mình không khỏi mỉm cười rồi xoay người đi thẳng về phía cầu thang.
- Người này đang làm cái quỷ gì vậy?
Thấy Mạc Ngôn giả bộ ngốc nghếch, Hắc miêu lườm hắn một cái.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi không biết là ta cố gắng như vậy là có ý gì sao?
Hắc miêu không thở nói:
- Ta chỉ biết người này là hung thủ giết người, với năng lực của ngươi hoàn toàn có thể bắt y sau đó khiến y phải chủ động nhận tội…
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Ta đã gieo ấn kí lên người y không cần phải vội.
Hắc miêu nói:
- Nhưng mà có mục đích gì? Tâm nhãn người này quá nhiều không thể không có mục đích gì được.
Dừng lại một chút nó lại châm chọc nói:
- Nhưng nói cố gắng cũng buồn cười, người này có thể thôi miên với một tu sĩ như ngươi thật đúng là chuyện đáng buồn cười nhất.
Vừa rồi chỉ cần một khoảng khắc động niệm là Mạc Ngôn có thể khiến cho đối phương trở lên ngu ngốc.
Như Hắc miêu nói thi triển thuật thôi miên với một tu sĩ như Mạc Ngôn quả thực là buồn cười, cũng như múa rìu qau mắt thợ vậy.
- Ta làm như vậy là có mục đích…
Mạc Ngôn đi ra cửa trước, sau đó giải thích nói:
- Không có người nhìn thấy. Ta vẫn chưa thể khẳng định hắn là hung thủ …
Hắc miêu nói;
- Đạo lý này không cần ngươi phải nói, là người đều có thể thấy được. Ta thấy kì lạ là vì sao ngươi lại không trực tiếp bắt hắn? chẳng lẽ ngươi không nghĩ rất có thể y là hung thủ sát hại Chiêm Ninh Tư sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Y không có khả năng sát hại Chiêm Ninh Tư đâu… Trước hết là anh ta đã chết từ 7 tháng trước ở Thiên Thai, nếu hung thủ là người này thì 7 tháng trước hẳn đã qua điều tra phòng trọ này, chứ không thể đợi đến 7 tháng sau mới đế lục soát một lần. Tiếp theo, vừa rồi ta dùng vốn ý thức để tra xét nội tình người này một lần, những căn cứ chính xác trên người này cho ta biết, y tên là Trương Tiếu Điền. Theo thời gian, y có khả năng không phải là hung thủ đã sát hại Chiên Ninh Tư.
Hắc miêu nói;
- Đạo lý này không cần ngươi phải nói, là người đều có thể thấy được. Ta thấy kì lạ là vì sao ngươi lại không trực tiếp bắt hắn? chẳng lẽ ngươi không nghĩ rất có thể y là hung thủ sát hại Chiêm Ninh Tư sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Y không có khả năng sát hại Chiêm Ninh Tư đâu… Trước hết là anh ta đã chết từ 7 tháng trước ở Thiên Thai, nếu hung thủ là người này thì 7 tháng trước hẳn đã qua điều tra phòng trọ này, chứ không thể đợi đến 7 tháng sau mới đế lục soát một lần. Tiếp theo, vừa rồi ta dùng vốn ý thức để tra xét nội tình người này một lần, những căn cứ chính xác trên người này cho ta biết, y tên là Trương Tiếu Điền. Theo thời gian, y có khả năng không phải là hung thủ đã sát hại Chiên Ninh Tư.
- Càng ngày ta càng khẳng định, vụ án này có liên quan đến tu sĩ. Cho nên ta cảm thấy chúng ta không cần phải tìm hung thủ gấp mà trước hết làm rõ vụ án này đã...
Hắc miêu nói:
- Ngươi tính như vậy... Đúng rồi, trước khi đến đây ta thấy ngươi rất có hứng thú có đầu mối gì sao?
- Nói về vụ án này...
Mạc Ngôn nói về chuyện hắn trải qua ở hoang đảo, ngoài việc bội sức có thể phát hiện diệt sạch mấy u hồn ra còn còn có chuyện khác.
Tất cả hắn đều không dấu diếm Hắc miêu.
Sau khi nghe xong Hắc miêu kinh ngạc nói:
- Nghe nói Quy Nhất Giaó nuôi con mắt kia có điểm giống với ma vật.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy...
Sau khi trở về từ bến cảng thực ra hắn cũng không có loại nhận thức này mãi cho đến chuyện phát sinh ở thôn Bạch Thủy hắn mới loáng thoáng nghĩ như vậy.
Sau khi phát sinh mới lờ mờ có ý nghĩ như vậy.
- Sơn Nguyệt, ngoài Vân La đạo cung trấn áp Ma Uyên ra, trên thế giới này ngoài y ra còn có Ma Uyên nữa không?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Hẳn là không có. Loại Ma Uyên này tồn tại một cái cũng đã đủ cho người ta đau đầu có nhiều chỉ e thế giới này đã sớm bị hủy diệt rồi... Nhưng có thể khẳng định, chưa chắc có Ma Uyên nhưng nhât định là có ma vật tồn tại. Bên phương Tây thịnh hành cái gọi là quỷ hút máu gì đó, hay người sói chẳng hạn, nhiêm chỉnh mà nói thực ra chúng nó cũng là một loại ma vật.
Mạc Ngôn gật đầu đứng lên nói:
- Đi thôi chúng ta đến nhà trọ đó xem sao.
Một người, một con mèo đi vào khu nhà trọ, tìm quả lý của khu nhà này.
Người quản lý đã sớm nhận được điện thoại của nhân viên trong trường nhìn thất Mạc Ngôn, sau khi xác nhận tài liệu liền lấy chìa khóa ra nói:
- Cảnh sát Mạc, anh đi lên phòng đó ở tầng 6, tôi sẽ đi cùng các anh...
Mạc Ngôn ngăn ông ta mỉm cười nói:
- Không cần như vậy, tôi hi vọng chỉ có một người lên là được.
Người quản lý không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, y liếc mắt nhìn sâu trong đổng tử của Hắc miêu lập tức vô tư giao chìa khóa.
Mạc Ngôn cảm ơn người quản lý mang theo Hắc miêu cùng vào thang máy.
Thanh máy mở, Mạc Ngôn nói:
- Sơn Nguyệt, nói với ngươi nhiều lần rồi không được mê hoặc người thường, ý thức của bọn họ rất yếu không chịu được sức ép của ngươi đâu.
Hắc miêu cười hì hì nói:
- Yên tâm đi, chỉ tiếp xúc ở mức thấp nhất thôi không gây tổn thương đâu. Linh thức của ta tuy không bằng của ngươi nhưng thuần khiết nói đến nói đến xoay chuyển không thấp hơn ngươi đâu.
Mạc Ngôn cười lắc đầu.
- Ting tong…
Thang máy dừng lại ở tầng 6, sau khi cửa mở ra Mạc Ngôn đi ra ngoài trước.
ở tầng này có 8 phòng.
Ra hành lang ngắm phong ở đây quả là không tồi, cũng phải bằng khách sạn 3 sao. Những người thuê trọ trong đây phần lớn là những lưu học sinh có quốc tịch nước ngoài, gia đình vào hào cảnh cũng không tồi.
Mạc Ngôn cầm chìa khóa bước nhanh trong khu nhà trọ.
Đi đến cửa, hắn vừa định mở cửa thì lông mày hắn bỗng dưng lại nhướn cao lên...
Mắt Hắc miêu cũng sáng lên nó nhìn Mạc Ngôn với ánh mắt cười cười.
- Có chút thú vị...
Mạc Ngôn và Hắc miêu liếc nhìn nhau không khỏi mỉm cười.
Hắn và Hắc miêu đều đã phát hiện, lúc này trong căn hộ đã có người đến trước bọn hắn một bước.
Thú vị nhất là vị khách không mời mà đến này không phải ai khác mà chính là người đàn ông trung niên ở cùng với cậu thanh niên da trắng trong rừng.
Lúc này, người đó mặc tây phục, đeo kính đen, cách ăn mặc rất giống một giảng viên đại học.
Y đứng trong phòng trọ, hơi nhắm mắt tập trung suy nghĩ dường như đang lấy linh giác tra xét vào từng chỗ hẻo lánh của khu nhà trọ.
Mạc Ngôn ngoài cửa cũng đang suy nghĩ, sau đó hắn đưa chìa khóa vào ổ.
Người đàn ông trung niên bên trong cánh cửa lắp bắp kinh hãi, nhìn Mạc Ngôn cảnh giác.
- Cậu là ai?
Tuy là cảnh giác nhưng người này cũng không kích động, y khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Ngôn như một học sinh, rất nghiêm túc hỏi.
Mạc Ngôn cũng nhăn mi lại nói:
- Ông là ai? Phòng trọ này là tôi vừa mới thuê, sao ông lại ở trong này?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Mạc Ngôn và cái chìa khóa cũng dần mất đi vẻ cảnh giác cười nói:
- Tôi là giáo sư khoa triết Kim Hà Nam, cũng là tới xem phòng. Tôi có một đứa cháu đang ôn thi tính tìm nhà trọ bên này... Nếu cậu muốn thuê thì tôi đi tìm chỗ khác.
Dừng lại một chút y lại liếc nhìn Mạc Ngôn.
Hắc miêu ở phía sau ôn hòa nói:
- Vị đồng học ơi, tôi phải nhắc nhở anh ở đây không cho nuôi súc vật đâu.
Mạc Ngôn liền làm ra vẻ câu nệ, gật đầu liên tục nói mình sẽ đi ra ngoài trường.
- Vậy cũng được, là học sinh cần tuân thủ kỉ luật.
Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ nhàng đi ra cửa.
Vừa đi, y còn vừa vỗ vai Mạc Ngôn một cách thân thiết.
Nhưng vừa vỗ vai xong bỗng lại vỗ nữa nói:
- Anh bạn học…
Mạc Ngôn nói:
- Giáo sư còn có việc gì sao?
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ khác thường chậm rãi nói:
- Nhìn kĩ mắt tôi...
Mạc Ngôn không biết gì, sững sờ nhìn vào mắt đối phương.
Ánh mắt của người đó biến ảo, ngữ khí cũng mơ màng ôn nhu nói:
- Anh bạn, hãy nhớ kĩ hôm nay chưa từng gặp ta...
- Đúng vậy, tôi chưa từng gặp ông…
Vẻ mặt Mạc Ngôn có vẻ đờ đẫn.
Thấy thế người đàn ông nhìn mỉm cười bảo hắn:
- Bây giờ hãy đếm đi, đếm đến một trăm.
Mạc Ngôn không có bất kì một sự kháng cự nào, vẻ mặt hắn ngây ra và bắt đầu đếm. lúc Mạc Ngôn đếm đến 50, người đàn ông trung niên này mới gật đầu, chắp tay sau đít rồi thản nhiên dời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, ông ta cũng không vội đi mà trốn ở ngoài cửa lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ở trong phòng.
Trong phòng Mạc Ngôn vẫn đến như vậy cho đến 100 rồi hắn mới bừng tỉnh, kinh ngạc nói:
- Không phải đến để dọn vệ sinh ư? Sao đang yên đang lành lại đứng ngẩn ở đây ra thế này.
Người đàn ông trung niên ở ngoài cửa nghe thấy Mạc Ngôn tự nói với mình không khỏi mỉm cười rồi xoay người đi thẳng về phía cầu thang.
- Người này đang làm cái quỷ gì vậy?
Thấy Mạc Ngôn giả bộ ngốc nghếch, Hắc miêu lườm hắn một cái.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi không biết là ta cố gắng như vậy là có ý gì sao?
Hắc miêu không thở nói:
- Ta chỉ biết người này là hung thủ giết người, với năng lực của ngươi hoàn toàn có thể bắt y sau đó khiến y phải chủ động nhận tội…
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Ta đã gieo ấn kí lên người y không cần phải vội.
Hắc miêu nói:
- Nhưng mà có mục đích gì? Tâm nhãn người này quá nhiều không thể không có mục đích gì được.
Dừng lại một chút nó lại châm chọc nói:
- Nhưng nói cố gắng cũng buồn cười, người này có thể thôi miên với một tu sĩ như ngươi thật đúng là chuyện đáng buồn cười nhất.
Vừa rồi chỉ cần một khoảng khắc động niệm là Mạc Ngôn có thể khiến cho đối phương trở lên ngu ngốc.
Như Hắc miêu nói thi triển thuật thôi miên với một tu sĩ như Mạc Ngôn quả thực là buồn cười, cũng như múa rìu qau mắt thợ vậy.
- Ta làm như vậy là có mục đích…
Mạc Ngôn đi ra cửa trước, sau đó giải thích nói:
- Không có người nhìn thấy. Ta vẫn chưa thể khẳng định hắn là hung thủ …
Hắc miêu nói;
- Đạo lý này không cần ngươi phải nói, là người đều có thể thấy được. Ta thấy kì lạ là vì sao ngươi lại không trực tiếp bắt hắn? chẳng lẽ ngươi không nghĩ rất có thể y là hung thủ sát hại Chiêm Ninh Tư sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Y không có khả năng sát hại Chiêm Ninh Tư đâu… Trước hết là anh ta đã chết từ 7 tháng trước ở Thiên Thai, nếu hung thủ là người này thì 7 tháng trước hẳn đã qua điều tra phòng trọ này, chứ không thể đợi đến 7 tháng sau mới đế lục soát một lần. Tiếp theo, vừa rồi ta dùng vốn ý thức để tra xét nội tình người này một lần, những căn cứ chính xác trên người này cho ta biết, y tên là Trương Tiếu Điền. Theo thời gian, y có khả năng không phải là hung thủ đã sát hại Chiên Ninh Tư.
Hắc miêu nói;
- Đạo lý này không cần ngươi phải nói, là người đều có thể thấy được. Ta thấy kì lạ là vì sao ngươi lại không trực tiếp bắt hắn? chẳng lẽ ngươi không nghĩ rất có thể y là hung thủ sát hại Chiêm Ninh Tư sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Y không có khả năng sát hại Chiêm Ninh Tư đâu… Trước hết là anh ta đã chết từ 7 tháng trước ở Thiên Thai, nếu hung thủ là người này thì 7 tháng trước hẳn đã qua điều tra phòng trọ này, chứ không thể đợi đến 7 tháng sau mới đế lục soát một lần. Tiếp theo, vừa rồi ta dùng vốn ý thức để tra xét nội tình người này một lần, những căn cứ chính xác trên người này cho ta biết, y tên là Trương Tiếu Điền. Theo thời gian, y có khả năng không phải là hung thủ đã sát hại Chiên Ninh Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.