Chương 141: Mười lăm năm chờ đợi - Chết yểu!
Đồ Cùng
09/07/2013
Ba giờ chiều Mạch Tuệ ước chừng vội vàng thu xếp công việc nhìn đồng hồ thở dài một cái.
- Cuối cùng là xong hết rồi…
Cô đứng dậy vươn vai một cái, sau đó lấy cái gương từ trong ngăn kéo ra.
Qua mặt gương sang loáng, cô phát hiện mình không trên mức tiều tụy lắm nhưng lại mang theo một nỗi buồn nhất là đôi mắt xám xịt đỏ hoe nhìn thấy cả những tia máu.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau này chưa già đã yếu rồi.
Nàng thở dài đi vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt.
Sau đó, nàng đã trở lại văn phòng, bỏ túi xách xuống và bắt đầu công việc trang điểm. Người phụ nữ mang vẻ đẹp tự nhiên không cần trang điểm đậm, chỉ một phút đồng hồ đã xong. Nàng lại soi mình trong gương lần cuối cùng trong ngày. Khuôn mặt trong gương vẫn không thể xóa nhòa sự mệt mỏi, nhưng so với lúc trước tinh thần có vẻ khá hơn một chút.
Nàng để gương xuống bàn, cầm lấy điện thoại nghĩ phải báo cho Mạc Ngôn một tiếng. Nhưng nghĩ lại thấy gặp trực tiếp nói chuyện được thì tốt hơn.
- Đến nhà xem như là một bất ngờ dành cho anh, cũng có thể xem anh làm gì khi ở nhà một mình
Nghĩ đến đây nàng hé miệng cười, cầm túi xách và đi về.
Mới vừa đi tới cầu thang, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng xoay người lại đã thấy Tô Cận đang cười đứng trước mặt mình.
- Ăn mặc trang điểm, tinh thần lạc quan thế này định đi tìm tình yêu hay sao?
Tô Cận cười hỏi.
Mạch Tuệ ngạc nhiên nói:
-Làm sao cô không ở khách sạn nghỉ ngơi cứ chạy linh tinh cẩn thận bị trói đấy!
Tô Cận cười nói:
-Muốn trói cũng là muốn gắn chặt với cô. Tôi cũng có chút ít danh tiếng, nhưng về gương mặt có thể không sánh bằng cô!
Nói về sác đẹp thực ra hai người không ai kém ai. Tô Cận mang trong người tài năng cộng với vẻ đẹp trẻ trung. Tính tình hơi ngang bướng ngỗ ngược tạo nên nét độc đáo của con người cô. Còn Mạch Tuệ thì lại được trời phú cho nước da trắng như tuyết. Nhưng theo quan điểm truyền thống thì Mạch Tuệ hơn một bậc đặc biệt là làn da của nàng trắng nõn nà, mềm mại như da em bé làm cho người ta không thể không muốn cắn cho một cái.
Mạch Tuệ nói:
- Được rồi, tôi không ở đây tranh cãi với cô nữa.
Nhưng Tô Cận không buông tha kéo nàng lại:
-Không được chạy, biết là cô đi gặp người yêu nên mới cố ý gặp riêng cô.
Mạch Tuệ nói:
-Tôi với cô có thù oán gì sao? Biết tôi làm gì mà còn bám theo tôi?
Tô Cận cười nói:
-Tôi không cướp người yêu của cô đây. Lần trước nghe cô nói bạn trai cô sẽ ở Sâm Lâm trong công viên, tôi muốn đi xem nhà, tiện thể đi cùng luôn.
Mạch Tuệ nói:
-Xem nhà? Chị Vãn Tình không phải đã sắp xếp rồi sao? …
Tô Cận đành chịu nói:
- Vốn là chờ chị Vãn Tình tìm nhà, nhưng không biết từ nơi nào lấy được tin tức hiện tại tôi ở khách sạn phía dưới, tôi chỉ có thể đổi vị trí. Cô thấy tôi lẻn trộm ra ngoài. Nhưng cô xem, ngay cả trợ lý tôi cũng chưa mang.
Mạch Tuệ phát hiện, Tô Cận ngày hôm nay không chỉ mặc một đồ thể thao màu trắng, đầu đội một chiếc mũ bóng chày, bàn tay đang cầm một kính mắt rất lớn.
-Vậy hả?.
Mạch Tuệ tấm tắc nói:
- Làm tên đã mệt thực sự là rất khó khăn.
Tô Cận hả hê:
- Cười trên nỗi đau của người khác… Chờ cô chủ trì tiết mục truyền ra sau.
- Dừng lại chút đi. Được rồi, tôi cùng cô đi tới công viên, cô sẽ tìm người yêu của cô, tôi đi tìm nhà của tôi.
Mạch Tuệ bất đắc dĩ nói:
-Được rồi. Nói trước tới công viên rồi cô lập tức xéo đi luôn không được phép quấy rầy tôi.
Tô Cận không vui trừng to mắt nói:
- Ui ui, cô nhẫn tâm vậy sao? Mấy ngày trước còn chị chị, em em vậy mà giờ đã kêu cút đi. Tôi thật sự là rất thương tâm.
Mạch Tuệ trong lòng hả hê nói:
- Ha, cái này gọi là hàng đến địa phương là chết. Hiểu không?
Hai người vào trong thang máy với một nụ cười. Tô Cận vẫn y như ngày xưa không chịu buông tha Mạch Tuệ, vẻ mặt u oán nói:
- Cô là kẻ nói dối, thật không có tim…
Mạch Tuệ rùng mình nói:
- Cô đừng làm nũng nữa có được không?
Xe tới Lâm viên, trợ lý của Tô Cận nhận được điện thoại cũng tới đây.
- Đi đi, cô đi gặp người yêu của cô đi…
Tô Cận cười và chào tạm biệt Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ cười nói:
- Thực ra tôi cũng không sợ cô là cái bóng của tôi, mà là chỉ sợ khi cô thấy người yêu của tôi sẽ khó kìm lòng, một lần sảy chân sẽ nghìn đời hối tiếc.
Tô Cận liếc mắt, nói:
-Thôi, nói rất hay nhưng tôi chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy.
Tô Cận cười khanh khách:
- Nghe cô nói tôi lại muốn gặp người đàn ông của cô quá, có thể làm cô điên đảo thần hồn và xấu hổ cũng là tài đấy.
Hai người vừa nói vừa cười. Họ vẫy tay tạm biệt nhau.
Mạch Tuệ nhấn ga đi theo địa chỉ của Mạc Ngôn, tới tiểu viện số 36.
Chờ cho xe dừng lại ở cửa viện, đang định bấm chuông thì bỗng nhiên cửa mở.
- Chào mừng em đã hạ cố tới chơi…
Mạc Ngôn vòng tay bên hông đứng trước mặt Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ ngẩn người ra một lúc, lập tức hỏi:
- Làm sao anh biết em tới đây mà ra đón?
Mạc Ngôn cười phá lên nói:
- Cái này gọi là đọc được suy nghĩ!
Nói xong anh giang hai cánh tay nói:
- Cho anh ôm em một cái nào?
Mạch Tuệ mỉm cười trông giống như một chú chim nhỏ sà vào lòng Mạc Ngôn, rồi nói:
-Xem em có nặng không?
Mạc Ngôn ôm lấy nàng nói:
-Không nặng, ngược lại nhẹ hơn nhiều chắc chỉ tám cân, sáu lượng lẻ bốn ngàn là cùng!
Mạch Tuệ nhẹ nhàng cắn vào tai anh một cái:
-Ghét anh gọi e là heo hả?
Hai người đứng ở cửa nhẹ nhàng ôm ấp nhau.
Ôm thật lâu, Mạch Tuệ thở dài nói:
-Anh ôm em cả đời nhé?
Mạc Ngôn cười xấu xa:
- Ôm buổi tối sẽ thích hơn, mềm mại vừa phải mà tăng thêm độ nóng!
Mạch Tuệ đang muốn hỏi Mạc Ngôn bỗng nhiên nghe thấy tiếng “Tách” phía sau tựa như có người đang chụp ảnh.
Cô rời khỏi vòng tay Mạc Ngôn. Mạc Ngôn tức giận nói:
-Em muốn chết hả? Không tới lớp học sao?
Lập tức nghe thấy có tiếng nói:
- Hứ, đi qua thấy bên này phong cảnh tuyệt đẹp nhất thời ngứa tay thôi…
Mạc Ngôn mặt đen lên nói:
- Anh thấy là em đang ngứa da!
Mạch Tuệ không khỏi xấu hổ. Xoay người thì đã thấy Cam Lam nhào lên:
- Em đang muốn chết đây, Mạch Tuệ phải ôm em!
Mạch Tuệ dở khóc dở cười không thể làm gì đành phải để Cam Lam ôm mình.
Mạc Ngôn xem thường:
- Có phải em muốn chiếm vợ anh?
Cam Lam ôm Mạch Tuệ giơ tay nói:
- Em đảm bảo ăn cơm xong em sẽ đi luôn. Kiên quyết không làm cái bóng nữa.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Em còn định ăn cơm tối nữa sao?
Cam Lam không để ý tới, trông đáng thương nhìn lên Mạc Tuệ nói:
- Mạch Tuệ, em từ trường về đây chỉ muốn gặp chị, em đảm bảo sẽ làm cơm, quét nhà, rửa chén..
Có vẻ như cầu xin, Mạch Tuệ không khỏi mềm lòng.
Cuối cùng, Mạch Tuệ mời Cam Lam ăn tiếp bữa tối.
Mạc Ngôn thật sự nghĩ mãi mà không rõ nha đầu bướng bỉnh kia làm gì. Nhưng sao cứ thích chạy tới đây phá rối.
Mạc Ngôn không rõ, kì thực ngay cả Cam Lam cũng không rõ vì sao phải chạy tới đây làm cái bóng?
Cô gái này tâm tư luôn khó đoán. Không hiểu nổi.
Mạc Ngôn thì bận bịu trong nhà bếp còn Mạc Tuệ và Cam Lam thì đang nô đùa bên hồ nước trong công viên.
- Người này thật biết hưởng thụ…
Mạch Tuệ cảm thán nói:
-Xinh đẹp như thế này, thật sự rất muốn chuyển tới với ai đó!
Cam Lam ngạc nhiên nói:
- Vậy chuyển đến thôi, chị là bạn gái chính thức của anh ấy cơ mà, chuyến đến là đương nhiên rồi.
Mạch Tuệ cười nói:
-Nói cho em biết một bí mật. Chị từ nhỏ đã có một mơ ước lớn lên nỗ lực kiếm tiền, mua một ngôi nhà lớn. Sau đó cũng với người mình yêu ở trong đó.
Cam Lam cười khanh khách:
- Chị, em rất là ngưỡng mộ chị.
Mạch Tuệ nhìn qua cửa sổ vào trong bếp nhìn thấy Mạc Ngôn đang thở dài:
- Hiện tại, người trong mộng xem như là có. Nhưng ngôi nhà lớn thì chưa thấy đâu cả. Lý tưởng thì lớn lao đấy nhưng thực tế thì khó để thực hiện.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc Mạc Ngôn trong bếp đang nói điện thoại.
- Nói cho cậu nghe chuyện này.
Đầu dây bên kia nói:
- Kim Điền đã gửi tiền vào tài khoản của cậu, cậu kiểm tra và xác nhận, mức tiền là một trăm vạn chẵn!
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Tại sao là một trăm triệu?
Hoàng Lưu Hạ giải thích:
- À, đúng rồi Trương Hiệp trước khi gặp Lâm Lâm đã chủ động đề xuất tờ khai này là anh chủ yếu là anh thu xếp tháo gỡ ở phía sau. Nếu thật chia đều ba người trong cùng một công ty sợ sau này không dễ thấy mặt mũi ai đâu.
Mạc Ngôn cười nói:
-Không muốn tiếp tục đề tài này nữa!
Trong lòng anh hiểu rõ bản thân mình mặc dù có chủ ý bồi thường Trương Hiệp Lâm chuyện trước kia nhưng mặt khác anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Hoàng Lưu Hạ lại nói:
- Đúng rồi, sắp tới có thời gian không?
- Lại có chuyện gì phải không?
Mạc Ngôn nói:
- Nếu như mà nói gần đây ta đúng là không có thời gian vì có vài chuyện cần được xử lý.
Hoàng Lưu Hạ lại nói:
- Không phải là chuyện công ty mà là một chút chuyện riêng tư!
Mạc Ngôn nghe hắn nói như vậy không ngại ngùng nói ngay:
- Nếu là việc tư vậy tôi có thể nói gì được? Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hoàng Lưu Hạ lại nói:
- Trong vòng tuần này cậu có thể bớt chút thời gian nửa ngày thôi đi gặp một người.
Mạc Ngôn nói:
- Nửa ngày sao? Không thành vấn đề, trừ chiều nay ra còn lúc nào cậu điện tôi cũng sẵn sàng.
- Quyết định như vậy đi.
Hoàng Lưu Hạ vui vẻ nói:
- Không giấu gì cậu, đây là một người bạn của tôi, người ấy một mực chờ đợi một người có thể giúp anh ấy. Vì thế mà anh ấy đã chờ mười lăm năm nay rồi. Mạc Ngôn tôi thấy cậu đúng là người anh ta muốn tìm.
Điều này gợi lên trong lòng Mạc Ngôn tính hiếu kỳ:
- Rốt cuộc là chuyện gì mà phải chờ đợi đến mười lăm năm?
Hoàng Lưu Hạ lại thở dài nói:
- Việc này nói ra thì dài dòng lắm, chỉ vài ba câu thì không thể hiểu được. Mạc Ngôn chuyện này có lẽ cậu cứ chờ gặp người đó đi rồi nghe họ kể từ từ mới hiểu được. Tiện thể nói cho cậu biết anh ta đã treo giải thưởng năm trăm triệu.
Mạc Ngôn mỉm cười, nói:
- Anh nói điều này là không đúng, nếu là việc riêng tư thì tôi không muốn làm việc đó vì tiền.. Lời nói có thể khó nghe, tôi không phải là bán nửa ngày để lấy 5 trăm triệu.
Hoàng Lưu Hạ nghe vậy xấu hổ cười nói:
- Thôi coi như tôi chưa từng nói điều vừa rồi. Nhưng dù bất luận thế nào việc này cuối cùng có thể tháo gỡ hay không, tôi vẫn nợ cậu một cái tình.
-Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi…
Mạc Ngôn bưng một bát canh to đặt lên bàn sau đó gọi hai cô gái ở ngoài sân vào.
Cam Lam lôi Mạch Tuệ chạy vào phòng khách, nhìn thấy bát canh cá đặt trên bàn liền nói:
-Oa, lại là canh cá nấu chuối, đây là món em thích ăn nhất.
Mạch Tuệ nhìn thấy một bàn đầy thức ăn cũng không thể không thốt lên lời.
-Mạc Ngôn, thật không anh ngờ anh lại nấu được nhiều món ngon như thế này đấy, đúng là giấu tài lâu quá rồi nhá.
Mạc Ngôn cười nói:
-Không phải em từng nói, con trai giống như một quyển sách, phải đọc chậm rãi mới có thể đào bới được những bí mật ẩn chứa sâu bên trong thế giới nội tâm sao, mà một người con trai giống như anh đây, về cơ bản là giống như một cái thư viện vậy, nếu như em muốn thực sự hiểu được anh, thì em phải trở thành người quản lí thư viện mới được…
Cam Lam đứng một bên reo hò:
-Woa, đại hiệp, lời nói vừa nãy của anh cứ giống như là đang cầu hôn ý, nhưng cầu hôn thì phải có nhẫn chứ, chẳng nhẽ anh muốn dùng bát canh cá này để cầu hôn à, muốn lừa lấy chị Mạch Tuệ của em đấy à?
Mạc Ngôn trừng mắt nhìn cô nói:
-Đây là việc của em à, lại nói nhiều rồi, phạt không cho em ăn cơm nữa.
Cam Lam cười hì hì, không nói nữa.
Mạch Tuệ cũng khẽ mỉm cười nói:
-Quản lí thư viện gì gì đó, em cũng không quan tâm.
Mạc Ngôn lập tức cười khổ:
-Câu này của em thật sự làm anh bị tổn thương rồi…
-Đừng vội, nghe em nói hết câu đã…
Mạch Tuệ cười nói:
-quản lí thư viện tất nhiên là em không quan tâm rồi, em muốn làm giám đốc của cái thư viện đấy cơ.
Cam Lam lôi cánh tay Mạch Tuệ nói:
-Chị, chị thật là tuyệt, đúng, chúng ta phải làm giám đốc. Quản lí thư viện gì gì đó, ai thèm quan tâm chứ…
Ba người cười nói bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, mạc ngôn đặc biệt mua thêm trai rượu vang, rót cho hai người.
Cam Lam lấy điện thoại ra, vội vàng chụp ảnh lại thức ăn trên bàn, nói là muốn up lên diễn đàn món ăn ngon.
Bữa cơm hôm nay đáng nhẽ ra mà một bữa tối lãng mạn và ấm áp, lại vì có thêm Cam Lam mặt dày phá đám nên trở thành một bữa ăn gia đình.
Cũng may là Mạc Ngôn và Mạch Tuệ ít gặp nhau nên cũng có nhiều điều để nói với nhau, lại thêm một Cam Lam hoạt bát nói nhiều nữa, vì thế không khí bữa tối rất vui vẻ.
Chủ đề của Mạch Tuệ là những việc liên quan đến công việc của mình, còn Mạc Ngôn thì kể những những việc đã chon trước, như tại sao mình lại đi đệ thất môn làm cố vấn, tại sao mình lại nhận người bệnh Mai Thanh Giản này, hay như sao mình lại cứu được Cam Lam mặt dày này…
Mạch Tuệ nghe mạc ngôn miêu tả, trong lòng không ngừng cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ kĩ thì lại cảm thấy kinh nghiệm của mạc ngôn thật thần kì, nhưng trên thực tế lại là người có kiến thức uyên thâm. Điều này cũng là hợp lí thôi, trong mắt của cô, từ khi học đại học mạc ngôn đã tỏ ra là một người có năng lực suy luận kinh người, đi đệ thất môn làm cố vấn cũng là đúng với năng lực của mình, ngoài ra, việc cậu nhận Mai Thanh Giản cũng là do có liên quan đến việc từ nhỏ theo bề trên luyện võ, cũng không có gì là đáng ngạc nhiên lắm.
Trong con mắt của người đang yêu thì người của mình mãi mãi đều là người hoàn mĩ, không có chút khuyết điểm nào cả, cho dù là có thiếu thì não cũng tự bổ sung để trở thành người hoàn mĩ.
Mạch Tuệ cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù không đến mức coi mạc ngôn là một người thập toàn thập mĩ, nhưng theo bản năng vẫn luôn tự hoàn thiện những điểm không hợp lí trong lời nói của Mạc Ngôn.
Một tiếng sau, bữa tối vui vẻ và ấm áp đã kết thúc.
-Con bé kia cuối cùng cũng đi rồi…
Mạc Ngôn mừng thầm khi tiễn Cam Lam về, ôm lấy eo Mạch Tuệ nói nhỏ:
-Chúng ta làm gì tiếp theo?
Mạch Tuệ cười:
-Anh muốn làm gì?
Mạc Ngôn nói:
-Lúc này, anh còn có thể làm gì nữa?
Mạch Tuệ cười đáp:
-Em biết rồi, anh còn phải rửa bát nữa!
Mạc Ngôn cười:
-Em cố tình đúng không?
Mạch Tuệ cắn vành tai của cậu cười nói:
-Không phải là rửa bát sao, vậy lại là gì thế?
Mạc Ngôn hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại của Mạch Tuệ nói mơ hồ:
-Tất nhiên là một việc có ý nghĩa hơn là rửa bát rồi…
Cậu kiên nhẫn thăm dò bờ môi tuyệt vời của Mạch Tuệ, từ từ, từ từ tiến lên.
Đến khi đầu lưỡi của cậu chạm vào lưỡi thơm tho của Mạch Tuệ thì cô không kìm được nữa, kịch liệt đáp trả lại nụ hôn của Mạc Ngôn.
Nụ hôn này kéo gài gần ba phút, Mạch Tuệ cả người mềm yếu, đứng không vững nữa mới tùy ý để cho Mạc Ngôn ôm lấy nằm trên ghế sofa.
Mạc Ngôn cởi cúc áo trước ngực Mạch Tuệ , dùng miệng chầm chậm hướng xuống dưới tìm kiếm.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra bởi ngón tay linh hoạt của Mạc Ngôn, đập vào mắt là áo ren màu đen.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng hôn xuống, lúc này thể xác và tinh thần Mạch Tuệ đã chìm trong cơn say, không biết hồn đã bay đến chỗ nào.
Tay mạc ngôn luồn qua áo, xâp nhập vào nơi đẫy đà, mềm mịn sau đó đầu ngón tay khẽ vuốt nhũ hoa.
-Đừng ở đấy…
Mạch Tuệ nhẹ nhàng nỉ non…
Mạc Ngôn mỉm cười, đang định ôm Mạch Tuệ đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên dừng lại.
Hai mắt Mạch Tuệ mơ hồ mở ra nói:
-Sao thế?
Mạc Ngôn cười khổ nói:
-Cơ thể em hôm nay không được tốt, tối nay không thích hợp lắm…
Vừa nãy lúc ôm Mạch Tuệ, cậu chợt nhớ ra thời gian này Mạch Tuệ lúc gọi điện thoại thường xuyên kêu mệt chết đi được, liền khởi động ý thức bản ngã.
Kết quả là ý thức bản ngã nói cho cậu biết, cơ thể Mạch Tuệ mặc dù không có bệnh gì lớn nhưng đang trong trạng thái mệt mỏi cực độ.
Với tình huống như vậy, điều cô cần chính là nghỉ ngơi, chứ không phải là tính kịch liệt…
Mạc Ngôn hôn nhẹ lên trán Mạch Tuệ ôn nhu nói:
-Em không biết hay sao, cơ thể em bây giờ giống như một chiếc máy sử dụng quá độ vậy.
Mạch Tuệ còn chưa định thần lại sau sự hưng phấn vừa rồi, lẩm bẩm:
- Vậy sao? Sao mà anh biết được?
Mạc Ngôn vươn ngón tay ra, ấn nhẹ vào chỗ xương sườn của Mạch Tuệ:
- Chỗ này có phải có cảm giác đau ê ẩm không?
Mạch Tuệ ngạc nhiên nói:
-Đúng vậy ạ…
Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, cũng không trực tiếp dùng chân khí loại bỏ mệt mỏi cho cơ thể cô mà đặt cô lên ghế sofa, sau đó cởi giày cô rồi mát xa nhẹ nhàng lên huyệt vị lòng bàn chân.
Sự mệt mỏi của Mạch Tuệ không chỉ ở cơ thể mà tinh thần cũng mệt mỏi đến cực hạn.
Mạc Ngôn ấn nhẹ vào huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân, để cho cô hoàn toàn thả lỏng, sau đó lại dùng chân khí chạy qua cơ thể, đến mức tinh thần mệt mỏi có thể mượn một giấc ngủ sâu để hồi phục, đấy mới là cách tốt nhất để hồi phục.
Mạch Tuệ vừa thấy bàn chân có cảm giác ngưa ngứa lập tức đã cảm thấy mình như đang nằm trên một tầng mây ấm áp, cảm giác thoải mái khó mà miêu tả được dần nổi lên vây kín toàn bộ cơ thể.
Cô nhẹ ngẩng đầu nhìn Mạc ngôn, cắn môi, nét mặt cười như không cười.
Mạc Ngôn ngạc nhiên:
-Sao vậy?
Mạch Tuệ bỗng nhiên bật cười nói:
-Anh đúng là quái thai.
Mạc Ngôn đáp lại:
-Là có ý gì thế?
Mạch Tuệ dùng chân còn lại để lên đùi mạc ngôn nhẹ nhàng vuốt ve, sẵng giọng:
-Quần áo người ta cũng bị anh cởi ra, lại còn tự dưng nhớ đến việc kiểm tra cơ thể nữa, không phải quái thai thì là cái gì?
Mạc Ngôn cũng thấy bản thân mình nực cười, đúng vậy, tình hình vừa nãy đúng là cơ hội tốt nhất để thực hiện hành vi cầm thú mà chính mình lại bỏ qua…
-Xem ra tâm lí của tu sĩ vượt qua những người bình thường, trong một số trường hợp còn là muốn cũng không được.
Trong lòng cậu không khỏi có ý nghĩ đó.
Đương nhiên, ý nghĩ đó chỉ là chợt lóe lên, thực ra trong lòng cậu hiểu rõ, cái gì gọi là động tâm, chính bởi vì sự quan tâm đến Mạch Tuệ phát ra từ sâu trong nội tâm, nên ý thức bản ngã mới theo bản năng mà bắt đầu.
-Này, làm sao mà anh biết cơ thể em không khỏe thế?
Mạch Tuệ hỏi.
Mạc Ngôn cười nói:
-Anh biết một ít về đông y, vọng, văn, vấn, thiết, được gọi là tứ chẩn của đông ý, cái này em không thể không biết chứ?
Mạch Tuệ nhỏ nhẹ nói:
-Anh biết nhiều thật đấy… hồi còn đi học, em đúng là không biết.
Mạc Ngôn cười nói:
-Em lúc đó khỏe như nghé con vậy, làm gì có cơ hội cho anh phát huy cái kĩ năng này chứ?
Mạch tuệ đáp trả:
-Anh mới là nghé con ý…
- Cuối cùng là xong hết rồi…
Cô đứng dậy vươn vai một cái, sau đó lấy cái gương từ trong ngăn kéo ra.
Qua mặt gương sang loáng, cô phát hiện mình không trên mức tiều tụy lắm nhưng lại mang theo một nỗi buồn nhất là đôi mắt xám xịt đỏ hoe nhìn thấy cả những tia máu.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau này chưa già đã yếu rồi.
Nàng thở dài đi vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt.
Sau đó, nàng đã trở lại văn phòng, bỏ túi xách xuống và bắt đầu công việc trang điểm. Người phụ nữ mang vẻ đẹp tự nhiên không cần trang điểm đậm, chỉ một phút đồng hồ đã xong. Nàng lại soi mình trong gương lần cuối cùng trong ngày. Khuôn mặt trong gương vẫn không thể xóa nhòa sự mệt mỏi, nhưng so với lúc trước tinh thần có vẻ khá hơn một chút.
Nàng để gương xuống bàn, cầm lấy điện thoại nghĩ phải báo cho Mạc Ngôn một tiếng. Nhưng nghĩ lại thấy gặp trực tiếp nói chuyện được thì tốt hơn.
- Đến nhà xem như là một bất ngờ dành cho anh, cũng có thể xem anh làm gì khi ở nhà một mình
Nghĩ đến đây nàng hé miệng cười, cầm túi xách và đi về.
Mới vừa đi tới cầu thang, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng xoay người lại đã thấy Tô Cận đang cười đứng trước mặt mình.
- Ăn mặc trang điểm, tinh thần lạc quan thế này định đi tìm tình yêu hay sao?
Tô Cận cười hỏi.
Mạch Tuệ ngạc nhiên nói:
-Làm sao cô không ở khách sạn nghỉ ngơi cứ chạy linh tinh cẩn thận bị trói đấy!
Tô Cận cười nói:
-Muốn trói cũng là muốn gắn chặt với cô. Tôi cũng có chút ít danh tiếng, nhưng về gương mặt có thể không sánh bằng cô!
Nói về sác đẹp thực ra hai người không ai kém ai. Tô Cận mang trong người tài năng cộng với vẻ đẹp trẻ trung. Tính tình hơi ngang bướng ngỗ ngược tạo nên nét độc đáo của con người cô. Còn Mạch Tuệ thì lại được trời phú cho nước da trắng như tuyết. Nhưng theo quan điểm truyền thống thì Mạch Tuệ hơn một bậc đặc biệt là làn da của nàng trắng nõn nà, mềm mại như da em bé làm cho người ta không thể không muốn cắn cho một cái.
Mạch Tuệ nói:
- Được rồi, tôi không ở đây tranh cãi với cô nữa.
Nhưng Tô Cận không buông tha kéo nàng lại:
-Không được chạy, biết là cô đi gặp người yêu nên mới cố ý gặp riêng cô.
Mạch Tuệ nói:
-Tôi với cô có thù oán gì sao? Biết tôi làm gì mà còn bám theo tôi?
Tô Cận cười nói:
-Tôi không cướp người yêu của cô đây. Lần trước nghe cô nói bạn trai cô sẽ ở Sâm Lâm trong công viên, tôi muốn đi xem nhà, tiện thể đi cùng luôn.
Mạch Tuệ nói:
-Xem nhà? Chị Vãn Tình không phải đã sắp xếp rồi sao? …
Tô Cận đành chịu nói:
- Vốn là chờ chị Vãn Tình tìm nhà, nhưng không biết từ nơi nào lấy được tin tức hiện tại tôi ở khách sạn phía dưới, tôi chỉ có thể đổi vị trí. Cô thấy tôi lẻn trộm ra ngoài. Nhưng cô xem, ngay cả trợ lý tôi cũng chưa mang.
Mạch Tuệ phát hiện, Tô Cận ngày hôm nay không chỉ mặc một đồ thể thao màu trắng, đầu đội một chiếc mũ bóng chày, bàn tay đang cầm một kính mắt rất lớn.
-Vậy hả?.
Mạch Tuệ tấm tắc nói:
- Làm tên đã mệt thực sự là rất khó khăn.
Tô Cận hả hê:
- Cười trên nỗi đau của người khác… Chờ cô chủ trì tiết mục truyền ra sau.
- Dừng lại chút đi. Được rồi, tôi cùng cô đi tới công viên, cô sẽ tìm người yêu của cô, tôi đi tìm nhà của tôi.
Mạch Tuệ bất đắc dĩ nói:
-Được rồi. Nói trước tới công viên rồi cô lập tức xéo đi luôn không được phép quấy rầy tôi.
Tô Cận không vui trừng to mắt nói:
- Ui ui, cô nhẫn tâm vậy sao? Mấy ngày trước còn chị chị, em em vậy mà giờ đã kêu cút đi. Tôi thật sự là rất thương tâm.
Mạch Tuệ trong lòng hả hê nói:
- Ha, cái này gọi là hàng đến địa phương là chết. Hiểu không?
Hai người vào trong thang máy với một nụ cười. Tô Cận vẫn y như ngày xưa không chịu buông tha Mạch Tuệ, vẻ mặt u oán nói:
- Cô là kẻ nói dối, thật không có tim…
Mạch Tuệ rùng mình nói:
- Cô đừng làm nũng nữa có được không?
Xe tới Lâm viên, trợ lý của Tô Cận nhận được điện thoại cũng tới đây.
- Đi đi, cô đi gặp người yêu của cô đi…
Tô Cận cười và chào tạm biệt Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ cười nói:
- Thực ra tôi cũng không sợ cô là cái bóng của tôi, mà là chỉ sợ khi cô thấy người yêu của tôi sẽ khó kìm lòng, một lần sảy chân sẽ nghìn đời hối tiếc.
Tô Cận liếc mắt, nói:
-Thôi, nói rất hay nhưng tôi chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy.
Tô Cận cười khanh khách:
- Nghe cô nói tôi lại muốn gặp người đàn ông của cô quá, có thể làm cô điên đảo thần hồn và xấu hổ cũng là tài đấy.
Hai người vừa nói vừa cười. Họ vẫy tay tạm biệt nhau.
Mạch Tuệ nhấn ga đi theo địa chỉ của Mạc Ngôn, tới tiểu viện số 36.
Chờ cho xe dừng lại ở cửa viện, đang định bấm chuông thì bỗng nhiên cửa mở.
- Chào mừng em đã hạ cố tới chơi…
Mạc Ngôn vòng tay bên hông đứng trước mặt Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ ngẩn người ra một lúc, lập tức hỏi:
- Làm sao anh biết em tới đây mà ra đón?
Mạc Ngôn cười phá lên nói:
- Cái này gọi là đọc được suy nghĩ!
Nói xong anh giang hai cánh tay nói:
- Cho anh ôm em một cái nào?
Mạch Tuệ mỉm cười trông giống như một chú chim nhỏ sà vào lòng Mạc Ngôn, rồi nói:
-Xem em có nặng không?
Mạc Ngôn ôm lấy nàng nói:
-Không nặng, ngược lại nhẹ hơn nhiều chắc chỉ tám cân, sáu lượng lẻ bốn ngàn là cùng!
Mạch Tuệ nhẹ nhàng cắn vào tai anh một cái:
-Ghét anh gọi e là heo hả?
Hai người đứng ở cửa nhẹ nhàng ôm ấp nhau.
Ôm thật lâu, Mạch Tuệ thở dài nói:
-Anh ôm em cả đời nhé?
Mạc Ngôn cười xấu xa:
- Ôm buổi tối sẽ thích hơn, mềm mại vừa phải mà tăng thêm độ nóng!
Mạch Tuệ đang muốn hỏi Mạc Ngôn bỗng nhiên nghe thấy tiếng “Tách” phía sau tựa như có người đang chụp ảnh.
Cô rời khỏi vòng tay Mạc Ngôn. Mạc Ngôn tức giận nói:
-Em muốn chết hả? Không tới lớp học sao?
Lập tức nghe thấy có tiếng nói:
- Hứ, đi qua thấy bên này phong cảnh tuyệt đẹp nhất thời ngứa tay thôi…
Mạc Ngôn mặt đen lên nói:
- Anh thấy là em đang ngứa da!
Mạch Tuệ không khỏi xấu hổ. Xoay người thì đã thấy Cam Lam nhào lên:
- Em đang muốn chết đây, Mạch Tuệ phải ôm em!
Mạch Tuệ dở khóc dở cười không thể làm gì đành phải để Cam Lam ôm mình.
Mạc Ngôn xem thường:
- Có phải em muốn chiếm vợ anh?
Cam Lam ôm Mạch Tuệ giơ tay nói:
- Em đảm bảo ăn cơm xong em sẽ đi luôn. Kiên quyết không làm cái bóng nữa.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Em còn định ăn cơm tối nữa sao?
Cam Lam không để ý tới, trông đáng thương nhìn lên Mạc Tuệ nói:
- Mạch Tuệ, em từ trường về đây chỉ muốn gặp chị, em đảm bảo sẽ làm cơm, quét nhà, rửa chén..
Có vẻ như cầu xin, Mạch Tuệ không khỏi mềm lòng.
Cuối cùng, Mạch Tuệ mời Cam Lam ăn tiếp bữa tối.
Mạc Ngôn thật sự nghĩ mãi mà không rõ nha đầu bướng bỉnh kia làm gì. Nhưng sao cứ thích chạy tới đây phá rối.
Mạc Ngôn không rõ, kì thực ngay cả Cam Lam cũng không rõ vì sao phải chạy tới đây làm cái bóng?
Cô gái này tâm tư luôn khó đoán. Không hiểu nổi.
Mạc Ngôn thì bận bịu trong nhà bếp còn Mạc Tuệ và Cam Lam thì đang nô đùa bên hồ nước trong công viên.
- Người này thật biết hưởng thụ…
Mạch Tuệ cảm thán nói:
-Xinh đẹp như thế này, thật sự rất muốn chuyển tới với ai đó!
Cam Lam ngạc nhiên nói:
- Vậy chuyển đến thôi, chị là bạn gái chính thức của anh ấy cơ mà, chuyến đến là đương nhiên rồi.
Mạch Tuệ cười nói:
-Nói cho em biết một bí mật. Chị từ nhỏ đã có một mơ ước lớn lên nỗ lực kiếm tiền, mua một ngôi nhà lớn. Sau đó cũng với người mình yêu ở trong đó.
Cam Lam cười khanh khách:
- Chị, em rất là ngưỡng mộ chị.
Mạch Tuệ nhìn qua cửa sổ vào trong bếp nhìn thấy Mạc Ngôn đang thở dài:
- Hiện tại, người trong mộng xem như là có. Nhưng ngôi nhà lớn thì chưa thấy đâu cả. Lý tưởng thì lớn lao đấy nhưng thực tế thì khó để thực hiện.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc Mạc Ngôn trong bếp đang nói điện thoại.
- Nói cho cậu nghe chuyện này.
Đầu dây bên kia nói:
- Kim Điền đã gửi tiền vào tài khoản của cậu, cậu kiểm tra và xác nhận, mức tiền là một trăm vạn chẵn!
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Tại sao là một trăm triệu?
Hoàng Lưu Hạ giải thích:
- À, đúng rồi Trương Hiệp trước khi gặp Lâm Lâm đã chủ động đề xuất tờ khai này là anh chủ yếu là anh thu xếp tháo gỡ ở phía sau. Nếu thật chia đều ba người trong cùng một công ty sợ sau này không dễ thấy mặt mũi ai đâu.
Mạc Ngôn cười nói:
-Không muốn tiếp tục đề tài này nữa!
Trong lòng anh hiểu rõ bản thân mình mặc dù có chủ ý bồi thường Trương Hiệp Lâm chuyện trước kia nhưng mặt khác anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Hoàng Lưu Hạ lại nói:
- Đúng rồi, sắp tới có thời gian không?
- Lại có chuyện gì phải không?
Mạc Ngôn nói:
- Nếu như mà nói gần đây ta đúng là không có thời gian vì có vài chuyện cần được xử lý.
Hoàng Lưu Hạ lại nói:
- Không phải là chuyện công ty mà là một chút chuyện riêng tư!
Mạc Ngôn nghe hắn nói như vậy không ngại ngùng nói ngay:
- Nếu là việc tư vậy tôi có thể nói gì được? Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hoàng Lưu Hạ lại nói:
- Trong vòng tuần này cậu có thể bớt chút thời gian nửa ngày thôi đi gặp một người.
Mạc Ngôn nói:
- Nửa ngày sao? Không thành vấn đề, trừ chiều nay ra còn lúc nào cậu điện tôi cũng sẵn sàng.
- Quyết định như vậy đi.
Hoàng Lưu Hạ vui vẻ nói:
- Không giấu gì cậu, đây là một người bạn của tôi, người ấy một mực chờ đợi một người có thể giúp anh ấy. Vì thế mà anh ấy đã chờ mười lăm năm nay rồi. Mạc Ngôn tôi thấy cậu đúng là người anh ta muốn tìm.
Điều này gợi lên trong lòng Mạc Ngôn tính hiếu kỳ:
- Rốt cuộc là chuyện gì mà phải chờ đợi đến mười lăm năm?
Hoàng Lưu Hạ lại thở dài nói:
- Việc này nói ra thì dài dòng lắm, chỉ vài ba câu thì không thể hiểu được. Mạc Ngôn chuyện này có lẽ cậu cứ chờ gặp người đó đi rồi nghe họ kể từ từ mới hiểu được. Tiện thể nói cho cậu biết anh ta đã treo giải thưởng năm trăm triệu.
Mạc Ngôn mỉm cười, nói:
- Anh nói điều này là không đúng, nếu là việc riêng tư thì tôi không muốn làm việc đó vì tiền.. Lời nói có thể khó nghe, tôi không phải là bán nửa ngày để lấy 5 trăm triệu.
Hoàng Lưu Hạ nghe vậy xấu hổ cười nói:
- Thôi coi như tôi chưa từng nói điều vừa rồi. Nhưng dù bất luận thế nào việc này cuối cùng có thể tháo gỡ hay không, tôi vẫn nợ cậu một cái tình.
-Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi…
Mạc Ngôn bưng một bát canh to đặt lên bàn sau đó gọi hai cô gái ở ngoài sân vào.
Cam Lam lôi Mạch Tuệ chạy vào phòng khách, nhìn thấy bát canh cá đặt trên bàn liền nói:
-Oa, lại là canh cá nấu chuối, đây là món em thích ăn nhất.
Mạch Tuệ nhìn thấy một bàn đầy thức ăn cũng không thể không thốt lên lời.
-Mạc Ngôn, thật không anh ngờ anh lại nấu được nhiều món ngon như thế này đấy, đúng là giấu tài lâu quá rồi nhá.
Mạc Ngôn cười nói:
-Không phải em từng nói, con trai giống như một quyển sách, phải đọc chậm rãi mới có thể đào bới được những bí mật ẩn chứa sâu bên trong thế giới nội tâm sao, mà một người con trai giống như anh đây, về cơ bản là giống như một cái thư viện vậy, nếu như em muốn thực sự hiểu được anh, thì em phải trở thành người quản lí thư viện mới được…
Cam Lam đứng một bên reo hò:
-Woa, đại hiệp, lời nói vừa nãy của anh cứ giống như là đang cầu hôn ý, nhưng cầu hôn thì phải có nhẫn chứ, chẳng nhẽ anh muốn dùng bát canh cá này để cầu hôn à, muốn lừa lấy chị Mạch Tuệ của em đấy à?
Mạc Ngôn trừng mắt nhìn cô nói:
-Đây là việc của em à, lại nói nhiều rồi, phạt không cho em ăn cơm nữa.
Cam Lam cười hì hì, không nói nữa.
Mạch Tuệ cũng khẽ mỉm cười nói:
-Quản lí thư viện gì gì đó, em cũng không quan tâm.
Mạc Ngôn lập tức cười khổ:
-Câu này của em thật sự làm anh bị tổn thương rồi…
-Đừng vội, nghe em nói hết câu đã…
Mạch Tuệ cười nói:
-quản lí thư viện tất nhiên là em không quan tâm rồi, em muốn làm giám đốc của cái thư viện đấy cơ.
Cam Lam lôi cánh tay Mạch Tuệ nói:
-Chị, chị thật là tuyệt, đúng, chúng ta phải làm giám đốc. Quản lí thư viện gì gì đó, ai thèm quan tâm chứ…
Ba người cười nói bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, mạc ngôn đặc biệt mua thêm trai rượu vang, rót cho hai người.
Cam Lam lấy điện thoại ra, vội vàng chụp ảnh lại thức ăn trên bàn, nói là muốn up lên diễn đàn món ăn ngon.
Bữa cơm hôm nay đáng nhẽ ra mà một bữa tối lãng mạn và ấm áp, lại vì có thêm Cam Lam mặt dày phá đám nên trở thành một bữa ăn gia đình.
Cũng may là Mạc Ngôn và Mạch Tuệ ít gặp nhau nên cũng có nhiều điều để nói với nhau, lại thêm một Cam Lam hoạt bát nói nhiều nữa, vì thế không khí bữa tối rất vui vẻ.
Chủ đề của Mạch Tuệ là những việc liên quan đến công việc của mình, còn Mạc Ngôn thì kể những những việc đã chon trước, như tại sao mình lại đi đệ thất môn làm cố vấn, tại sao mình lại nhận người bệnh Mai Thanh Giản này, hay như sao mình lại cứu được Cam Lam mặt dày này…
Mạch Tuệ nghe mạc ngôn miêu tả, trong lòng không ngừng cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ kĩ thì lại cảm thấy kinh nghiệm của mạc ngôn thật thần kì, nhưng trên thực tế lại là người có kiến thức uyên thâm. Điều này cũng là hợp lí thôi, trong mắt của cô, từ khi học đại học mạc ngôn đã tỏ ra là một người có năng lực suy luận kinh người, đi đệ thất môn làm cố vấn cũng là đúng với năng lực của mình, ngoài ra, việc cậu nhận Mai Thanh Giản cũng là do có liên quan đến việc từ nhỏ theo bề trên luyện võ, cũng không có gì là đáng ngạc nhiên lắm.
Trong con mắt của người đang yêu thì người của mình mãi mãi đều là người hoàn mĩ, không có chút khuyết điểm nào cả, cho dù là có thiếu thì não cũng tự bổ sung để trở thành người hoàn mĩ.
Mạch Tuệ cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù không đến mức coi mạc ngôn là một người thập toàn thập mĩ, nhưng theo bản năng vẫn luôn tự hoàn thiện những điểm không hợp lí trong lời nói của Mạc Ngôn.
Một tiếng sau, bữa tối vui vẻ và ấm áp đã kết thúc.
-Con bé kia cuối cùng cũng đi rồi…
Mạc Ngôn mừng thầm khi tiễn Cam Lam về, ôm lấy eo Mạch Tuệ nói nhỏ:
-Chúng ta làm gì tiếp theo?
Mạch Tuệ cười:
-Anh muốn làm gì?
Mạc Ngôn nói:
-Lúc này, anh còn có thể làm gì nữa?
Mạch Tuệ cười đáp:
-Em biết rồi, anh còn phải rửa bát nữa!
Mạc Ngôn cười:
-Em cố tình đúng không?
Mạch Tuệ cắn vành tai của cậu cười nói:
-Không phải là rửa bát sao, vậy lại là gì thế?
Mạc Ngôn hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại của Mạch Tuệ nói mơ hồ:
-Tất nhiên là một việc có ý nghĩa hơn là rửa bát rồi…
Cậu kiên nhẫn thăm dò bờ môi tuyệt vời của Mạch Tuệ, từ từ, từ từ tiến lên.
Đến khi đầu lưỡi của cậu chạm vào lưỡi thơm tho của Mạch Tuệ thì cô không kìm được nữa, kịch liệt đáp trả lại nụ hôn của Mạc Ngôn.
Nụ hôn này kéo gài gần ba phút, Mạch Tuệ cả người mềm yếu, đứng không vững nữa mới tùy ý để cho Mạc Ngôn ôm lấy nằm trên ghế sofa.
Mạc Ngôn cởi cúc áo trước ngực Mạch Tuệ , dùng miệng chầm chậm hướng xuống dưới tìm kiếm.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra bởi ngón tay linh hoạt của Mạc Ngôn, đập vào mắt là áo ren màu đen.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng hôn xuống, lúc này thể xác và tinh thần Mạch Tuệ đã chìm trong cơn say, không biết hồn đã bay đến chỗ nào.
Tay mạc ngôn luồn qua áo, xâp nhập vào nơi đẫy đà, mềm mịn sau đó đầu ngón tay khẽ vuốt nhũ hoa.
-Đừng ở đấy…
Mạch Tuệ nhẹ nhàng nỉ non…
Mạc Ngôn mỉm cười, đang định ôm Mạch Tuệ đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên dừng lại.
Hai mắt Mạch Tuệ mơ hồ mở ra nói:
-Sao thế?
Mạc Ngôn cười khổ nói:
-Cơ thể em hôm nay không được tốt, tối nay không thích hợp lắm…
Vừa nãy lúc ôm Mạch Tuệ, cậu chợt nhớ ra thời gian này Mạch Tuệ lúc gọi điện thoại thường xuyên kêu mệt chết đi được, liền khởi động ý thức bản ngã.
Kết quả là ý thức bản ngã nói cho cậu biết, cơ thể Mạch Tuệ mặc dù không có bệnh gì lớn nhưng đang trong trạng thái mệt mỏi cực độ.
Với tình huống như vậy, điều cô cần chính là nghỉ ngơi, chứ không phải là tính kịch liệt…
Mạc Ngôn hôn nhẹ lên trán Mạch Tuệ ôn nhu nói:
-Em không biết hay sao, cơ thể em bây giờ giống như một chiếc máy sử dụng quá độ vậy.
Mạch Tuệ còn chưa định thần lại sau sự hưng phấn vừa rồi, lẩm bẩm:
- Vậy sao? Sao mà anh biết được?
Mạc Ngôn vươn ngón tay ra, ấn nhẹ vào chỗ xương sườn của Mạch Tuệ:
- Chỗ này có phải có cảm giác đau ê ẩm không?
Mạch Tuệ ngạc nhiên nói:
-Đúng vậy ạ…
Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, cũng không trực tiếp dùng chân khí loại bỏ mệt mỏi cho cơ thể cô mà đặt cô lên ghế sofa, sau đó cởi giày cô rồi mát xa nhẹ nhàng lên huyệt vị lòng bàn chân.
Sự mệt mỏi của Mạch Tuệ không chỉ ở cơ thể mà tinh thần cũng mệt mỏi đến cực hạn.
Mạc Ngôn ấn nhẹ vào huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân, để cho cô hoàn toàn thả lỏng, sau đó lại dùng chân khí chạy qua cơ thể, đến mức tinh thần mệt mỏi có thể mượn một giấc ngủ sâu để hồi phục, đấy mới là cách tốt nhất để hồi phục.
Mạch Tuệ vừa thấy bàn chân có cảm giác ngưa ngứa lập tức đã cảm thấy mình như đang nằm trên một tầng mây ấm áp, cảm giác thoải mái khó mà miêu tả được dần nổi lên vây kín toàn bộ cơ thể.
Cô nhẹ ngẩng đầu nhìn Mạc ngôn, cắn môi, nét mặt cười như không cười.
Mạc Ngôn ngạc nhiên:
-Sao vậy?
Mạch Tuệ bỗng nhiên bật cười nói:
-Anh đúng là quái thai.
Mạc Ngôn đáp lại:
-Là có ý gì thế?
Mạch Tuệ dùng chân còn lại để lên đùi mạc ngôn nhẹ nhàng vuốt ve, sẵng giọng:
-Quần áo người ta cũng bị anh cởi ra, lại còn tự dưng nhớ đến việc kiểm tra cơ thể nữa, không phải quái thai thì là cái gì?
Mạc Ngôn cũng thấy bản thân mình nực cười, đúng vậy, tình hình vừa nãy đúng là cơ hội tốt nhất để thực hiện hành vi cầm thú mà chính mình lại bỏ qua…
-Xem ra tâm lí của tu sĩ vượt qua những người bình thường, trong một số trường hợp còn là muốn cũng không được.
Trong lòng cậu không khỏi có ý nghĩ đó.
Đương nhiên, ý nghĩ đó chỉ là chợt lóe lên, thực ra trong lòng cậu hiểu rõ, cái gì gọi là động tâm, chính bởi vì sự quan tâm đến Mạch Tuệ phát ra từ sâu trong nội tâm, nên ý thức bản ngã mới theo bản năng mà bắt đầu.
-Này, làm sao mà anh biết cơ thể em không khỏe thế?
Mạch Tuệ hỏi.
Mạc Ngôn cười nói:
-Anh biết một ít về đông y, vọng, văn, vấn, thiết, được gọi là tứ chẩn của đông ý, cái này em không thể không biết chứ?
Mạch Tuệ nhỏ nhẹ nói:
-Anh biết nhiều thật đấy… hồi còn đi học, em đúng là không biết.
Mạc Ngôn cười nói:
-Em lúc đó khỏe như nghé con vậy, làm gì có cơ hội cho anh phát huy cái kĩ năng này chứ?
Mạch tuệ đáp trả:
-Anh mới là nghé con ý…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.