Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 54: Nhân quả giải quyết, hiểu rõ ý niệm trong đầu

Đồ Cùng

03/07/2013

-... Phía cảnh sát vui lòng với tử vong, tôi cần gì phải tiếc rẻ viên đạn? Quan trọng nhất là, trên đường đến hoàng tuyền có cảnh sát Đỗ xinh đẹp như vậy cùng đi, đóan chừng là một sự kiện may mắn nhất đời này của tôi .

Đây là đoạn đối thoại cuối cùng trong đời Dũng đại ca.

Vừa dứt lời, một chiếc đèn duy nhất trong tầng 3 liền bị tắt một cách quỷ dị.

Trong bóng đêm, có người cảnh giác, có người thét chói tai, duy nhất không có bất kỳ phản ứng nào chính là Dũng đại ca. Cơ hồ trong nháy mắt ngọn đèn tắt, suy nghĩ của hắn đã ngừng hoạt động. Thân hình cũng không khôi ngô trong bóng đêm chậm rãi ngã xuống, khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉm, giống như hừng đông mà hắn kỳ vọng đã đến.

Một khắc khi ngọn đèn tắt, ý niệm đầu tiên trong đầu Đỗ Tiểu Âm là cảnh sát đã bắt đầu hành động, nàng trải qua qua huấn luyện đặc biệt, biết lúc này chính mình cần làm đầu tiên hẳn là nằm xuống, khỏi bị đạn lạc bắn trúng. Vì thế, theo bản năng nàng nhào vào về phía sau, cực lực cách xa Dũng đại ca. Nàng biết trên người Dũng đại ca có thuốc nổ, một khi nổ mạnh, nàng là người thứ nhất bị tai ương.

Nhưng mà, tiếng súng cùng nổ mạnh trong dự liệu cũng không vang lên, trong bóng đêm, chỉ có tiếng kêu hoảng sợ của những thanh niên và những đứa trẻ.

Cũng may tay chân của bọn họ toàn bộ bị cường đạo trói chặt, mất năng lực hành động, ngoài phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai, cũng không có rối loạn...

Đỗ Tiểu Âm thực kinh ngạc, không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, sau khi ngọn đèn tắt, Dũng đại ca không có phản ứng, tên cường đạo cửa thang lầu cũng không có động tĩnh gì.

Hết thảy… có vẻ quỷ dị vô cùng!

- Chẳng lẽ là quân đội điều dộng sử dụng vũ khí kiểu mới, dưới tình huống không thương tổn đến con tin, trực tiếp khiến cho bọn cường đạo mất năng lực hành động?

Dưới tình huống quỷ dị như thế, cho dù người lý tính như Đỗ Tiểu Âm, cũng nhịn không được nữa bắt đầu không suy đoán.

Suy đoán rất nhiều, nàng không quên trách nhiệm của chính mình, lớn tiếng hô:

- Mọi người không cần căng thẳng, nằm úp sấp nguyên tại chỗ, chờ đợi cứu viện !

Nàng cũng không biết, khi chính mình lớn tiếng hô, Mạc Ngôn liền đứng ở phía sau nàng, mang theo nụ cười, thưởng thức sự căng thẳng hiếm có trên người cô.

- Đường cong thật sự là không tồi ...

Mạc Ngôn nhịn không được khen một tiếng.

Đỗ Tiểu Âm nghiêng thân mình phủ phục trên mặt đất, đầu hơi hơi nâng lên, ngực cùng eo, cùng với hai chân thon dài, buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp.

Đường cong này có sức co dãn kinh người, so với rất nhiều cô gái dùng áo lót mạnh mẽ hiện ra đường cong càng thêm tự nhiên và có sức sống. Nhất là một nét đường cong trước ngực thoáng hiện, đại khái là bởi vì khi gục xuống quá mức dùng sức, cúc áo trước ngực không cẩn thận bật ra, liền có vẻ phá lệ kinh tâm động phách. Khiến Mạc Ngôn nhìn không chuyển mắt được, liên tục cảm thán, che dấu cũng thật thâm ...

Thanh âm của Mạc Ngôn rất nhẹ, hoàn toàn là ca ngợi theo bản năng.

Đỗ Tiểu Âm đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng đêm, căng thẳng nói:

- Ai ở nơi này?

Cái lỗ tai cũng thật thính ... Mạc Ngôn cười cười, thân hình như quỷ mị lui về phía sau, đi vào bên cạnh Dũng đại ca.

Hắn cúi người, tóm lấy tóc Dũng đại ca, xách lên giống như chó chết, sau đó không chút khách khí vươn tay vào áo, túm xuống bùa hộ mệnh...

Con số trong tâm linh bỗng nhiên sáng lên, từ máu chảy đầm đìa màu đỏ tươi chuyển sang màu vàng nhạt.

Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, thầm nói đây là cái biến hóa gì?

Trong tâm linh, con số màu nhạt phát ra hàng tỉ hào quang, bao trùm màn hình, cấp tốc xoay tròn trên không trung...

Một phần tám giây sau, con số bị kim quang bao phủ đột nhiên nổ, hóa thành kim quang lao vào ấn đường tiểu hòa thượng do ý thức bản ngã điều khiển.

Khuôn mặt tiểu hòa thượng không chút thay đổi, lúc này được kim quang tẩm bổ, lại mỉm cười.

Lập tức, cả người Mạc Ngôn chấn động, phát hiện phạm vi ý thức bản ngã bao phủ bỗng nhiên tăng vọt lên hai mươi mét, hoàn toàn dừng lại ở khoảng cách một trăm bảy mươi mét.

- Nhân quả đã giải quyết, ý niệm trong đầu hiểu rõ, thì ra là thế...

Tiểu hòa thượng là hiện hóa ý thức bản ngã, khuôn mặt giống hệt Mạc Ngôn. Kim quang trốn vào ấn đường tiểu hòa thượng, Mạc Ngôn lập tức hiểu được, đây là nhân quả đã giải quyết, sau khi ý niệm trong đầu hiểu rõ mang tới tốt lành.



Tinh thần chi đạo, huyền diệu khó giải thích, cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể. Nhưng mà, nó tồn tại, nghĩ thầm, mắt thấy, tai nghe, hữu hình, vô hình, vật chất, ảo tưởng... Đại thế giới, mọi sự vạn vật, đều là chất dinh dưỡng của nó. Đến nỗi cụ thể như thế nào vận dụng, tồn tại ư một lòng vậy...

Mạc Ngôn một chuyến này, có thể nói sát phạt quyết đoán, nhất là bởi vì nhân quả, hai là sát khí đã động. Cho nên, sau khi hắn thành công đánh chết toàn bộ bọn cường đạo, nhân quả kết thúc, ý niệm trong đầu cũng hiểu rõ, tâm tư trong suốt, ý thức bản ngã liền tự nhiên lớn mạnh chừng một phần bảy.

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, tâm tư Mạc Ngôn nhất thời lại trong suốt, ý thức bản ngã theo ấn đường trào ra, phát ra một tia hào quang, nháy mắt lướt qua...

Một tia hào quang này nếu ở ban ngày, nhãn lực người nào tốt lắm cũng khó mà thấy, nhưng lúc này bốn phía hắc ám một mảnh, trong mông lung hiện ra một chút dấu vết.

Đỗ Tiểu Âm đứng cách hắn gần nhất, bỗng nhiên thấy ánh sáng nhạt lộ ra trong bóng đêm vô tận, tuy rằng cực nhạt, nhưng vòng quanh lờ mờ có thể thấy được mặt người.

Tuy rằng mông lung, hơn nữa nháy mắt lướt qua, nhưng nàng lại thật sự rõ ràng nhìn thấy trong mắt.

Một màn cực kỳ quỷ dị này, trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên hiện ra mặt người, người lá gan lớn lắm cũng sẽ sợ gần chết.

Đỗ Tiểu Âm cũng không ngoại lệ, nàng trừng mắt lớn, theo bản năng che miệng lại, sợ kêu ra tiếng, chọc giận khuôn mặt quỷ dị này...

Đúng vậy, ở trong mắt nàng, đây là mặt quỷ.

Mạc Ngôn thấy Đỗ Tiểu Âm bị chính mình làm cho khiếp sợ, không khỏi cười khổ, thầm nói ngàn vạn lần đừng dọa nàng mất ý thức. Với tu vi hiện tại, nếu thân thể Đỗ Tiểu Âm có việc gì, cho dù là bệnh nan y, hắn đều có thể nghĩ ra phương pháp cứu chữa. Nhưng nếu là đầu óc bị dọa sợ mắc lỗi, ít nhất trong vòng ba năm, hắn không có biện pháp gì cứu chữa.

Cũng may lá gan của Đỗ Tiểu Âm tạm được, trong mắt tuy có hoảng sợ, nhưng không bị hù phá hư sau đích đến dại ra, Mạc Ngôn nhìn kỹ một chút, liền yên lòng.

Từ khi ngọn đèn tắt đến bây giờ, nói thì dài dòng, nhưng kỳ thật chỉ hơn mười giây mà thôi.

Nhân quả kết thúc, ý niệm trong đầu hiểu rõ, Mạc Ngôn biết mình cần phải đi.

Nhưng trước đó, còn có một việc cuối cùng phải làm.

Hắn vận chuyển chân khí, thay đổi giọng yết hầu, khàn khàn nói :

- Cửa cầu thang đại sảnh tầng một và trên người con tin nhỏ tuổi nhất đều có bom, trên người Dũng đại ca cũng có, nhanh chóng thông báo tổ phá bom lại đây, tránh cho đêm dài lắm mộng...

Người tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến tây thiên.

Nếu sau khi cứu người ra, lại bởi vì khinh thường, kinh loạn, hoặc là lộn xộn mà khiến cho phát nổ, Mạc Ngôn nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt.

Đến lúc đó, kết thúc nhân quả sẽ lại đứt đoạn, hơn nữa vĩnh viễn không thể kết thúc.

Cho nên, trước khi đi, Mạc Ngôn nhất định phải tiêu trừ hoàn toàn tai hoạ ngầm cuối cùng này, để tránh thất bại trong gang tấc.

Nói thực ra, nếu không phải bởi vì không hiểu gì về thuốc nổ, hắn thậm chí đều có ý nghĩ chính mình động thủ.

Nghe được thanh âm bất thình lình trong bóng đêm, ý niệm đầu tiên trong đầu Đỗ Tiểu Âm là 'Thật sự gặp ma '

Cũng may thanh âm của Mạc Ngôn tuy rằng khàn khàn, nhưng lại không âm trầm, hơn nữa khi hắn nói đến bom, Đỗ Tiểu Âm lập tức tỉnh táo lại...

Lúc này, trong lòng của nàng có vô cùng nhiều nghi vấn, mở miệng hỏi:

- Anh là ai?

Trong bóng đêm, hoàn toàn yên tĩnh, không có người trả lời câu hỏi của nàng.

Những con tin trong góc sáng sủa tựa hồ cũng ý thức được cái gì, ngừng thét chói tai và khóc lóc...

Vài giây sau, một thanh âm non nớt bỗng nhiên vang lên trong bóng đêm:

- Chị cảnh sát, đám người xấu này... Có phải đều bị chú cảnh sát bắt đi hay không?

Mạc Ngôn chạy nhanh lên mái nhà, sự tình kết thúc, hiện tại duy nhất cần phải làm là mau đi khỏi đây.

Con đường đi sớm chọn xong, trải qua ý thức suy tính, rời đi từ nơi nào khả năng bị phát hiện nhỏ nhất.

Cho tới bây giờ, chỗ đi ra từ trước đến nay, hắn lựa chọn đúng là mái nhà



Trong bóng đêm, hắn phát huy tốc độ đến cực điểm, rất nhanh đi tới mái nhà cách mặt đất mấy chục mét.

Không có chút gì do dự, hai chân hắn phát lực chạy gấp hướng mái nhà, rồi sau đó, hắn vươn hai tay ra, như Đại Bàng giương cánh nhảy vào bầu trời đêm.

Hai chân cách mặt đất, chân khí từ huyệt Dũng Tuyền phun mạnh ra, hai chân không thuộc về phàm nhân kết hợp độ mạnh yếu, bộc phát ra năng lượng không thể tưởng tượng nổi.

Năng lượng này nâng hắn lên lượn trong trời đêm ước chừng gần sáu mươi mét trên không trung, sau đó lại thuận theo lực hấp dẫn Địa Cầu, bay xuống ...

Cảm thụ được thân thể cấp tốc rơi xuống trên không trung mất trọng lượng, sắc mặt Mạc Ngôn không chút sợ hãi.

Mắt thấy sắp rơi xuống phía trên tán cây, hắn vận chuyển chân khí, bao trùm tay phải, nhẹ nhàng vỗ chạc cây to nhất đang chìa ra.

Một chưởng này đánh ra, ẩn chứa đủ loại biến hóa, hơn nữa lực phản ứng của chạc cây, khiến cho thân thể hắn trên không trung đúng là quỷ dị vô cùng.

Bữa tiệc này, ước chừng không đến một phần năm giây, nhưng đủ để cho hắn không bị cấp tốc hạ xuống từ 10m, chịu lực đánh vào...

Lúc này, hắn cách mặt đất hơn mười mét, trên không trung nhẹ nhàng khom lưng, liền giống như lá cây, lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất.

Một màn này, không có bất kỳ người nào chứng kiến, ngay cả hai người đã ghi được hai hình ảnh không thể tưởng tượng nổi kia.

Mấy phút đồng hồ sau, khi thân hình của hắn xuất hiện ở bãi đỗ xe thì Đại Lý phi nhanh đến chui ra từ một chiếc xe.

- Thế nào?

Đại Lý nghênh đón hỏi.

Mạc Ngôn không trả lời hắn, trực tiếp ngồi vào trong xe, sau đó châm điếu, hung hăng hút một hơi.

Đại Lý mở cửa xe, gắt gao theo dõi hắn, lên giọng nói :

- Cậu... có phải thất thủ hay không?

Mạc Ngôn nhịn không được cười nói:

- Thất thủ? Đừng nói giỡn, từ điển của tôi, cho tới bây giờ chưa từng có từ thất bại!

Đại Lý nghe vậy, không khỏi kích động run run, nói :

- Nói như vậy Tiểu Âm đã an toàn?

Mạc Ngôn cười nói:

- Yên tâm đi, còn sống, tất cả đều vui vẻ...

- Thật tốt quá!

Đại Lý nghe vậy, kích động một quyền nện ở trên vô lăng, nói :

- Đến tột cùng thì cậu làm như thế nào? Thật khó tin!

Mạc Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói :

- Việc này chúng ta nói sau, nhiệm vụ của anh hoàn thành không?

Đại Lý nói :

- Yên tâm đi, trên cánh tam giác có thiết bị xác định vị trí, bay cũng không xa, sớm sẽ quay về đến đây, hiện tại đang nằm ở cốp phía sau rồi …

Mạc Ngôn nói :

- Tốt lắm, thừa dịp không bị phát hiện, chúng ta nhanh chóng quay về Tứ Hào lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook