Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 265: Thần hồn nát thần tính

Đồ Cùng

24/08/2013

Đỗ Khuyết ra khỏi vườn cây ăn quả, men theo con đường làng đi đến đường xi măng vào thành phố, đang định giơ tay vẫy xe thì có một tiếng động lạ bỗng vang lên.

-Đây là có chuyện xảy ra?

Khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía núi Hồ Lô.

Sau khi hợp tác thành công với Mạc Ngôn, thì hắn biết chuyện tình trong núi Hồ Lô cơ bản cũng không liên quan đến mình, việc cần làm duy nhất bây giờ là chờ Mạc Ngôn đem đan thư tới, sau đó thu thập tài liệu, đóng cửa tĩnh tu, một lòng luyện đan trường thọ.

Nhưng đan thư dù sao vẫn còn ở Vân La đạo cung, chứ chưa hề nắm trong tay.

Đối với Đỗ Khuyết mà nói, ngày nào mà đan thư còn chưa đến tay thì còn lo lắng ngày đấy.

Đây gọi là nghĩ nhiều sẽ bị loạn, đan thư đối với ông ta không chỉ là linh dược đối với sinh mạng mà còn là bước đệm cho đạp cửa Phá Thiên, ông ta không thể hờ hững giống như Mạc Ngôn được.

Kỳ thực Đỗ Khuyết có thể nhận ra được, việc Mạc Ngôn có lấy được đan thư hay không, bên ngoài thì tỏ ra rất tin tưởng nhưng bên trong nhất định là có rất nhiều suy nghĩ trái chiều.

Nói ngắn gọn, đối với đan thư, Mạc Ngôn có một tâm thái tùy duyên. Cái gọi là được thì tôi hưởng, mất thì tôi chịu, cầm được đan thư dĩ nhiên là tốt, không chiếm được cũng không có gì to tát cả.

Mạc Ngôn là tu sĩ đích thực đạp cửa Phá Thiên, nên đương nhiên là hờ hững, nhưng Đỗ Khuyết thì khác, dù thế nào cũng không thể hờ hững.

Đỗ Khuyết nhìn chằm chằm dãy núi Hồ Lô phía xa xa kia, dần dần nhíu mày.

-Vẫn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra… chẳng nhẽ mình nhất định phải đợi ở đây, đem vận mệnh của mình giao hết cho người khác à?

Đỗ Khuyết không thể tin tưởng Mạc Ngôn 100% sau khi hơi trầm ngâm một lát cuối cùng hạ quyết tâm nói:

-Không được, ta phải vào núi xem sao, không có gì dĩ nhiên là tốt nhất, nếu thực sự sắp xảy ra chuyện gì đó ít nhất có thể hòa hoãn thời gian xung đột.

Nghĩ đến dây, ông không thể chậm trễ việc tiến đến núi Hồ Lô.

Hướng ông đi là hướng đối diện làng Bạch Thủy không bao lâu thì đến tiểu thôn quen thuộc này.

-Ông chủ, hôm nay có vẻ như làm ăn không tốt lắm nhỉ.

Ông không vội vàng đi vào núi, mà là đi vào một khách sạn nhỏ, có gắng lấy một ít thông tin từ chủ khách sạn.

-Cũng không hẳn…

Ông chủ nói:

-Mấy người tham gia khảo cổ học kia đều đi hết rồi, đột nhiên dọn ra một nửa phòng có thể không không tốt được sao?

Đỗ Khuyết hỏi:

-Tất cả đều đi rồi sao? Tôi nhớ là bọn họ hình như là thuê phòng lâu dài mà.

Nghe xong lời này, ông chủ lập tức vui mừng nói:

-Đúng là thuê phòng lâu dài, đến tận 15 tháng sau, haiz, thế mới nói bây giờ những người tham gia khảo cổ học thực đúng là có tiền, nói đi là đi, đến tiền thừa thuê phòng cũng không cần.

Đỗ Khuyết ra vẻ kinh ngạc nói:

-Hào phóng như vậy, đến cả tiền thừa cũng không cần á?

Ông chủ cười nói:

-Ông nghĩ xem, Bọn họ hoặc là có tiền nhiều nên không cần nữa, hoặc là có việc gấp cần phải đi, nói đi là đi ngay, đến không cả chào hỏi đã đi rồi.

Đỗ Khuyết nói:

-Bọn họ đi vào núi à?

Ông chủ lắc đầu:

-không đi vào núi mà quay về thành phố.

Không vào núi.

Đỗ Khuyết đột nhiên có ý nghĩ không tốt.

Nói đến đây, ông không hiểu Thích Viễn Sơn cho lắm, nếu không phải là Mạc Ngôn nhắc đến, ông thậm chí cũng không biết rằng Thích Viễn Sơn cũng ham muốn có được đan thư như ông.

Nhưng có điểm ông khẳng định là Thích Viễn Sơn nhỏ tuổi hơn ông, nhưng cũng không nhỏ hơn nhiều, cũng tiến đến hành trình cuối cùng của sinh mệnh rồi.

Đỗ Khuyết tự vấn lòng, nếu như mình là Thích Viễn Sơn, trước khi chưa cầm được đan thư, nhất định sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm.

Đáp án không thể nghi ngờ là phủ định.

Bởi vậy Đỗ Khuyết đoán được, Thích Viễn Sơn phần lớn là đã tiến được vào cửa của Vân La đạo cung rồi, nếu không ông ta nhất định sẽ không dễ dàng mà giải tán những chuyên gia này.

-Có cần phải gọi điện cho Mạc Ngôn hay không?

Đỗ Khuyết rời khỏi khách sạn, lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên gọi cho Mạc Ngôn hay không?

Kì thực trước đây ông cũng đã nghĩ nếu trong núi Hồ Lô có chuyện gì xảy ra thì ông cũng không cần làm gì cả, chỉ cần gọi điện cho Mạc Ngôn là được rồi. dù trời có sập xuống thì cũng có người gánh vác. Có ts đích thực đạp cửa Phá Thiên –Mạc Ngôn trước mặt rồi, không cần phải mang bộ xương già khọm của mình đi liều mạng nữa.

Nhưng cho tới bây giờ, cái tin tức này chỉ là suy đoán chủ quan của ông mà thôi, không có bằng chứng xác thực nào cả, nếu cứ như vậy mà báo cho Mạc Ngôn, nhiều ít cũng có hiềm nghi vu vơ, thần hồn nát thần tính.

Mặc dù già rồi, nhưng nét mặt của Đỗ Khuyết cũng không đến mức già quá, để tránh bị tiểu bối cười nhạo, ông cuối cùng cất điện thoại đi, định sau khi đi vào núi xem có chuyện gì không rồi mới báo cho Mạc Ngôn.

-cửa đi vào Vân La đạo cung nằm dưới đầm tiên nữ, trước tiên đến đó xem đã, nếu như chung quanh không có động tĩnh gì thì chứng tỏ mình đã lo lắng hão.

Nói đến đây Đỗ Khuyết cũng là cao nhân nhập thất cảnh, có thể nói, ông cũng là một trong những đại ts trong thiên hạ. xa thì không nói, đơn giản thì khi mà ông tìm tới Thích Viễn Sơn, ý khí của ông như làn gió, tràn đầy tự tin.

Nhưng khi ông liên tiếp gặp ma vật dưới đất cùng Mạc Ngôn người đạp cửa Phá Thiên thì sự tự tin của ông đã hoàn toàn sụp xuống trong đêm đó.

Tỷ như lúc này, sau khi ông quyết định vào đầm tiên nữ ở núi Hồ Lô xem thế nào, đúng là đến đường núi cũng không dám đi, mà cẩn thận lựa chọn đường đi vào dãy núi bên cạnh.

Từ thôn Bạch Thủy đến đầm tiên nữ không xa, khoảng 50m, hơn nữa đường gập ghềnh khó đi, mãi đến chạng vạng tối Đỗ Khuyết khó khăn lắm mới đi đến rãnh ưng.

Đầm tiên nữ nằm ở rãnh ưng, Đỗ Khuyết dừng ở đây cách đầm tiên nữ khoảng hai ba mét.

Đến đây ông ta liền dừng lại, đầu tiên cần dừng lại để lấy hơi, tiếp đó là ông lo có người đến đầm tiên nữ trước rồi, nếu như mình tùy tiện xông vào đó, nói không chừng sẽ có một trận tranh đấu sinh tử diễn ra. Nếu đổi lại là trước kia, để có được đan thư, cho dù có mất cái mạng già này ông cũng không tiếc, nhưng từ khi ở sau Mạc Ngôn “tai to mặt lớn”, ông liền dập tắt ngay cái ý nghĩ liều mạng lấy đan thư này.

Nghỉ tạm một lúc rồi ông tiếp tục lên đường.

Nhưng bước chân ngày càng chậm hơn, đồng thời cũng dùng linh thức nhiều nhất có thể.

Cẩn thận này của ông quả nhiên có kết quả, không bao lâu ông đã phát hiện ra có dấu vết của con người đằng sau bụi cây.

Với dấu vết khô mà nó để lại, thời gian xuất hiện của nó cùng lắm là khoảng hai tiếng đồng hồ.

-Nơi này quả nhiên là có người đã tới.



Đỗ Khuyết khẽ thở dài, tuy rằng đây chỉ là dự đoán nhưng vẫn là điều mà ông không mong muốn nhìn thấy. từ trong thâm tâm ông chỉ hi vọng những dự cảm của mình chỉ là sự suy đoán chủ quan mà thôi.

Trên thực tế, trong phạm vi 1000m tính từ trung tâm đầm tiên nữ, không chỉ có người từng xuất hiện mà có không ít người từng xuất hiện.

Ngoài Thích Viễn Sơn, Trương Trường Thanh và Đỗ Khuyết ra, vùng phụ cận đầm tiên nữ còn có dấu vết của nhiều người khác nữa.

Bóng đêm dần dần buông xuống, bao phủ cả núi non.

Cho dù là Đỗ Khuyết hay người khác, đều không có phát hiện ra vào ban đêm núi Hồ Lô đang lặng lẽ có một sự biến hóa nào đó.

Vùng trung tâm đầm tiên nữ có một tầng sương mỏng không thể nhìn thấy được đang từ từ nảy sinh dưới lòng đất.

Tầng sương mù này rất kì quái, nó dày lên quay cuồng hướng ra phía ngoài, lại không hề ngăn cản tầm mắt của con người, cùng lắm chỉ thấy trong nháy mắt tầm mắt của mình đột nhiên hướng xuống dưới. nếu đây là ban ngày, thì những tu sĩ như Đỗ Khuyết và Thích Viễn Sơn phần lớn là phát hiện ra hiện tượng khác thường này, nhưng dưới sự bao phủ của màn đêm đen tối, đúng là không ai có thể phát hiện ra được.

Diện tích đầm tiên nữ không lớn, khoảng 300m2, hình dạng giống trái trứng, dưới ánh trăng như một chiếc gương được khảm trong sơn cốc.

Nước hồ yên lặng không một gợn sóng.

Lúc này mặc dù đã vào hạ, nhưng hàn khí trên mặt nước vẫn đâm vào da làm người ta thấy đau.

Đây là điểm kì dị nhất của đầm tiên nữ, nếu không phải là một nơi quá hẻo lánh, hơn nữa đường lại khó đi, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để nó biến thành một địa điểm du lịch.

-Sớm đã nghe người ta nhắc đến nơi này… haiz, nước này cũng lạnh thật đấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Trương Trường Thanh ngồi xổm bên bờ thò tay vào nước thử độ ấm toàn thân lập tức run lên.

- Thích lão, ông là bác học, ông có biết môi trường ở đây do đâu tạo nên không?

Trương Trường Thanh đứng lên, nhìn về phía Thích Viễn Sơn đang mặc bộ quần áo lặn, khiêm tốn thỉnh giáo.

Thích Viễn Sơn tuy rằng nhiều tuổi, nhưng dáng vóc lại giữ tương đối tốt, có bộ quần áo lặn giữ ấm mặc trên người, nếu không nhìn mặt, chắc chắn sẽ cho rằng ông là một người trẻ tuổi.

Thích Viễn Sơn lắc đầu nói:

- Việc này tôi cũng không trả lời được, …thực ra về môi trường địa chất ở nơi này mấy chục năm nay ngành địa chất cũng từng tiến hành thăm dò qua, nhưng vẫn chưa có kết luận cuối cùng chỉ quy vào hiện tượng đầm hàn chưa giải thích được mà thôi.

Trương Trường Thanh nói:

- Thích lão, ông là đại sư huyền học, ông nghĩ… hiện tượng này có thể dùng nguyên lí ngũ hành âm dương để giải thích không?

Thích Viễn Sơn cười ha ha nói:

- Câu hỏi này của ông coi như là hỏi đúng chỗ rồi, không sai, theo góc độ huyền học và phong thủy thì đây là một mắt của địa âm, cũng gọi là âm huyệt. Nếu như tôi không nhầm thì dưới đầm tiên nữ có một âm mạch, khí của nó dầy đặc, không thể nào tiêu trừ đi được, cuối cùng chỉ có một lối ra duy nhất là hình thành nên đầm hàn này.

Có chút dừng lại rồi nói tiếp:

- Vừa rồi ông thấy nước hồ lạnh lẽo, thực ra nghiêm túc mà nói, không phải là nó lạnh lẽo, mà là âm hàn. Băng và lạnh chỉ là sự thay đổi của nhiệt độ, còn âm hàn là một thuộc tính khác, người bình thường nếu như bị nhiễm lạnh chỉ cần lập tức giữ ấm nơi bị nhiễm lạnh là được. Nhưng nếu như âm khí nhập vào cơ thể sẽ khiến cho cơ thể bị rối loạn, những vật giữ ấm về cơ bản là không có tác dụng gì.

Không thể không nói, Thích Viễn Sơn là một nhà bác học, sau khi giải thích lí luận ngũ hành âm dương, thì người bình thường càng dễ tiếp nhận hơn.

Đương nhiên giải thích này không phải là điểm quan trọng của đêm nay, Trương Trường Thanh chỉ là tiện thì hỏi thôi, trong khu rừng rậm được bao phủ dưới ánh trăng, câu hỏi này giống như một liều thuốc điều hòa tâm lí.

- Thích lão…

Trương Trường Thanh thấy Thích Viễn Sơn ăn mặc chỉnh tề, ho khan một tiếng nói:

- Nước dưới hồ này rất lạnh, cơ thể của ông có chịu nổi không?

Thích Viễn Sơn cười ha ha:

- Mặc dù tôi đã già nhưng vẫn có thể làm được… yên tâm đi, từng này âm hàn không làm khó tôi được đâu.

Nói xong, ông đeo chiếc ba lô đã chuẩn bị từ trước lên lưng, sau đó kéo khóa cẩn thận.

- Trơng Trường Thanh, nếu hai tiếng nữa mà không thấy tôi lên bờ thì ông hãy mau rời khỏi đây.

Trước khi xuống nước , Thích Viễn Sơn nhìn về phía Trương Trường Thanh, đặc biệt dặn dò.

Trương Trường Thanh nói:

- Ông nói cái gì thế… Thích lão, tôi tin ông lần này sẽ mã đáo thành công, tôi sẽ luôn chờ ở đây cho đến khi ông lên bờ.

Thích Viễn Sơn không nói gì chỉ cười cười rồi bỗng nhiên xoay người, thản nhiên nhìn về phương Nam nói:

- Haha, mượn câu may mắn của ông, Trương Trường Thanh à, ông thật là có tâm…

Trương Trường Thanh thấy thế, trong lòng hơi giật mình.

Lão già này chẳng nhẽ đã nhận ra được điều gì rồi?

Trương Trường Thanh không khỏi bồn chồn trong lòng, ở phía Nam, lão Hắc lúc này đang mang theo súng phục sẵn ở đó.

Có câu “không làm hại ai nhưng cũng không thể không tự bảo vệ mình”. Bề ngoài Trương Trường Thanh rất tôn trọng Thích Viễn Sơn, nhưng sâu trong thâm tâm lại chưa bao giờ thực sự tin tưởng người này. Lấy đan thư làm ví dụ, trước đây mặc dù khả năng tồn tại của nó rất cao, nhưng cả sự việc chỉ là do Thích Viễn Sơn tự nói, Trương Trường Thanh ít nhiều có chút bận tâm rằng lão già này chỉ treo đầu dê bán thịt chó mà thôi, bề ngoài thì quảng cáo đan thư, nhưng thực chất bên trong thì có ý đồ khác.

Nếu như chỉ là bị lừa thôi thì không sao, điều mà Trương Trường Thanh lo lắng nhất là sau khi tính toán của Thích Viễn Sơn thành công, sẽ không chút khách khí mà giết người diệt khẩu, cho nên để bảo vệ mình phải có biện pháp chuẩn bị từ trước.

Ngoài ra, nếu đan thư quả thật tồn tại, chờ sau khi Thích Viễn Sơn có được, có tiếp tục hợp tác với mình hay không cũng là vấn đề cần lo lắng trước tiên.

Theo như Trương Trường Thanh thì nếu như có thể tiếp tục hợp tác, thì tất cả đều vui vẻ, nếu hắn có ý định độc chiếm, thì cũng không thể tránh mình tàn nhẫn, ra tay mạnh hơn.

Trương Trường Thanh tin rằng chỉ là cơ thể bằng xương bằng thịt thì sẽ không thể tránh được viên đạn nào bắn ra, cho dù người này có là tu sĩ đi nữa.

Thích Viễn Sơn nhìn lướt qua phía Đông Nam rồi thu tầm mắt lại, trên mặt cũng không có biểu lộ điểm khác thường nào, Trương Trường Thanh an tâm hơn một chút. Từ trong thâm tâm ít nhất trước khi luyện chế thành công tăng Thọ đan, ông không muốn phản bội Thích Viễn Sơn.

- Trường Thanh, tôi xuống đây.

Thích Viễn Sơn đi đến bờ đầm tiên nữ, hít một hơi thật sâu, nhảy xuống không chút do dự.

- Sư phụ nhảy xuống rồi.

Cách đấy khoảng trăm mét, hai người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi chăm chú nhìn đầm tiên nữ từ xa.

Trong đó một người hơi hơi đen hưng phấn nói:

- Sư phụ, sư phụ đã xuống rồi… mấy tên bảo vệ của Trương Trường Thanh kia bây giờ có cần giải quyết luôn không?

Một người khác có mái tóc quăn lắc đầu nói:

- Không cần đâu, sư phụ đã nói rồi, chỉ cần Trương Trường Thanh không nổi tâm địa thì cứ theo hắn đi. Dù sao sau khi chờ ngày đan thư tới tay, rất nhiều tài liệu còn phải nhờ hắn đi thu thập nữa.

Người đàn ông kia nói:



- Nhưng để cho mấy tay cầm súng phục ở kia cũng không đúng chút nào cả.

Người đàn ông tóc quăn gật đầu nói:

- Anh nói đúng, thật là không thỏa đáng. Sư phụ có mạnh cũng chỉ là người bình thường có máu thịt, không thể ngăn cản được viên đạn… thế này đi, chúng ta tiếp tục phục ở đây, lặng lẽ ẩn nấp coi chừng những tay súng kia.

Người còn lại trả lời:

- Coi chừng phiền phức đấy, dứt khoát trực tiếp đánh cho bọn họ ngất đi.

Người đàn ông tóc quẳn chăm chú nhìn đầm tiên nữ phản đối:

- Chuyện cỏn con này không cần anh lo liệu.

- Có tất cả là mười ba người, ngoài Thích Viễn Sơn và Trương Trường Thanh ra, những người khác phân bố ở sáu vị trí khách nhau.

Ở chỗ cách đầm tiên nữ khoảng 1m, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn đang nhìn chiếc đồng hồ to cứng ngắc trên tay, trong miệng còn không ngừng báo cáo số liệu, trang bị cô mang theo đương nhiên là rất hiện đại, đương nhiên là dưới sự hiển thị của tia hồng ngoại có thể nhận ra được có sinh vật trong phạm vi vài dặm.

- Tiểu Phàm, đi sang phía Đông một chút, nơi đó hình như có người.

Sau khi báo cáo số liệu, cô gái tóc ngắn quay đầu, nói với cậu thanh niên đang điều khiển thiết bị gì đấy cách đó không xa.

- Không thành vấn đề…

Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mờ mịt, trên độ cao vài trăm mét, một chiếc camera mang theo tia hồng ngoại đang chậm rãi bay trên đầm tiên nữ.

- Thực sự là có người, tí nữa thì lộ rồi.

Cô gái tóc ngắn nói:

- Bây giờ có tất cả mười bốn người rồi.

ở chỗ cách cô không xa, có một người đàn ông sau lưng chắp tay phía sau, đứng trên một tảng đá lớn chăm chú nhìn và đầm tiên nữ từ nơi xa.

Ánh mắt của ông ta rất chăm chú, đứng thẳng người, dưới ánh trăng giống như một canh trúc xanh.

- Mười bốn người?

Trong miệng hắn lẩm bẩm:

- Tối nay thật là nhiều người đó, cũng không biết có cái tay Mạc Ngôn kia không?

Cô gái tóc ngắn nói:

- Sếp, anh muốn hắn tới hay không?

Người trung niên nói:

- Theo kế hoạch ban đầu, tôi không hi vọng là hắn tham gia vào việc này, nhưng theo như tin tức thu thập được chiều nay thì có lẽ hắn đã đạt được thỏa thuận ngầm với Trương Chính rồi. Nếu như tin đó là thực, tôi hi vọng hôm nay hắn sẽ đến, có hắn, thì áp lực của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều.

Có chút dừng lại bỗng nhiên thở dài nói:

- Những người này tối nay đến đây it nhất là có hai người có thể áp chế được với thực lực của chúng ta. Thật là áp lực lớn đấy.

Cô gái tóc ngắn nói:

- Nếu như vậy sao không nhờ bên Trương Chính giúp đỡ, còn có Sở Ngọc, cô ấy cũng có thể đến hỗ trợ mà.

Nghe cô gái nhắc đến Sở Ngọc, người đàn ông trung niên không nhịn được cười nói:

- Cái tên nha đầu đấy không gây thêm phiền phức cho chúng ta là tốt rồi, còn trông cậy gì vào sự giúp đỡ của cô ta chứ? Thân thủ của hắn rất nhanh, hơn nữa do được huấn luyện khắt khe, khi đối mặt với tu sĩ, không thể phát huy được tinh thông của mình, cơ bản không thể giúp được gì.

Có chút dừng lại rồi nói tiếp:

- Mặc khác, chiều nay bọn họ đã hợp tác với Mạc Ngôn, bắt được mấy tên ngoại đạo hại người này hiện tại đã mệt lắm rồi.

Cô gái tóc ngắn hiếu kì nói:

- Là tu bản mệnh cổ à?

Người nam trung niên gật đầu nói:

- Ừ, hơn nữa còn là loại âm độc nhất, nghe nói là Bạch Ngọc âm dương cổ…

Tiểu Phàm bên cạnh đột nhiên hỏi:

- Sếp, Mạc Ngôn thật sự lợi hại thế sao?

Người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ tuổi, từ trước đến nay, hắn thường nghe thấy rằng Mạc Ngôn được tổng bộ liệt vào danh sách nhân vật cấp cao, trong lòng khó tránh khỏi có chút ý kiến.

Người đàn ông trung niên trầm ngâm chút rồi nói:

- Dựa vào tài liệu từ tổng bộ, hắn có thể là tu sĩ đạp Phá Thiên môn duy nhất tại thời điểm này, cậu nói xem hắn có lợi hại hay không?

Tiểu Phàm trừng mắt nói:

- Không thể nào, sếp à… nhất định là ông đang nói giỡn với tôi đúng không?

Người đàn ông trung niên cười khổ nói:

- Ta cũng hi vọng là mình đang nói giỡn, nhưng khả năng này thật sự là rất cao, đây không phải là phán đoán của tôi, mà mà kết luận của tổ chuyên gia trên bộ.

Tiểu Phàm há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó thì cô gái tóc ngắn bỗng nhiên kêu lên:

- Sếp, hình vẽ bị quấy nhiễu, không ổn định.

Người đàn ông trung niên lập tức đi tới nói:

- Chuyện gì thế?

Cô gái tóc ngắn trả lời:

- Tôi cũng không rõ lắm, hình như là có một năng lượng nào đó quấy nhiễu.

Người đàn ông trung niên nhìn lên chấm đỏ của chiếc đồng hồ cứng nhắc đang lập lòe:

- Là truyền tín hiệu bị quấy nhiễu, hay là camera có vấn đề.

Cô gái tóc ngắn lập tức lấy thiết bị đo đạc nhỏ ra thử rồi nói:

- Tín hiệu rất rõ ràng, hẳn không phải là vấn đề ở chỗ này.

Người đàn ông này không khỏi nhíu mày, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đầm tiên nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Phẩm Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook